Sủng Ái Cả Đời

Chương 9:




Edit + Beta : Anky
Phó Tranh đi xuống lầu, nghĩ đến lần trước nghe Lục Quýnh nói, bạn gái hắn đau bụng kinh, uống nước gừng đường đỏ có thể giảm đau.
Nhà hắn không có phụ nữ, cũng không có chuẩn bị cái loại bột gừng pha sẵn đó, vì vậy liền tìm trong tủ lạnh lấy đường đỏ và gừng tươi ra.
Phó Tranh sống 18 năm, từ trước đến giờ chưa từng xuống bếp, lúc cắt gừng rất không ngoài dự đoán mà cắt trúng ngón tay, máu tươi trong nháy mắt tuôn ra.
"F*ck! Này mẹ nó đúng là một kỹ năng sống mà!"
Ngón tay duỗi ra để dưới vòi nước trong chốc lát, tìm băng keo cá nhân dán lên, lại tiếp tục cắt.
Gừng kia giống như biết chạy trốn, cắt một cái trượt một cái, Phó Tranh tức giận đến mức trực tiếp đem một đống gừng băm thành ba mảnh, ném vào trong nồi tiếp theo lại ném đường đỏ vào bên trong.
Thu dọn xong, Phó Tranh liếc nhìn trong nồi một cái.
Ba miếng gừng lớn, một khối đường đỏ, ninh trong chốc lát, hương vị nước gừng liền tỏa ra.
Hắn sờ cằm mình, vẻ mặt kiêu ngạo, cảm giác chính mình cũng rất có khả năng.
Phó Tranh tài giỏi cảm thấy mình còn có thể làm được chút gì đó, vì vậy lục tung tìm thêm táo đỏ.
Mẹ Phó Tranh qua đời rất sớm, bản thân hắn lại chưa từng tiếp xúc cùng con gái, cho nên kỳ thật không hiểu lắm việc chăm sóc con gái là thế nào.
Nhưng hắn dùng đầu óc rất thông minh chỉ là không quá am hiểu đọc sách của mình mà suy nghĩ một chút, cảm thấy con gái tới kỳ kinh nguyệt, cần phải bổ máu?
Bổ máu dùng cái gì tốt? Táo đỏ đó!
"Chậc chậc, lão tử thật sự là quá thông minh."
Phó Tranh vừa mặt dày mày dạn khen bản thân, vừa lấy nồi vo chút gạo, đem táo đỏ rửa sạch sẽ ném vào, định nấu cho tiểu bảo bối một chén cháo táo đỏ.
Không thể không nói, Phó Tranh học hành không tốt, vào phòng bếp, đầu óc lại bừng sáng lên, còn biết nấu cháo thế nào! Hơn nữa tư duy phát triển, nghĩ tới táo đỏ bổ huyết, đường đỏ cũng bổ huyết, dứt khoát ném vào cùng nhau là được, vì vậy, lần đầu tiên vào bếp trong đời này của đầu bếp Phó chúng ta đã nấu ra một chén cháo táo đỏ đường đỏ hương vị ngọt ngào.
Hắn tự mình nếm thử một miếng, lại còn ăn rất ngon!
Phó Tranh quả thực kiêu ngạo muốn điên, lòng tự tin lập tức tăng vọt.
Lòng tự tin dâng lên khiến Phó đầu bếp vô cùng kích động, duỗi tay liền đi bưng nồi cháo kia.
Nồi nhỏ, nấu trên lửa lớn nửa ngày, cho dù là tay cầm, cũng rất nóng.
Phó Tranh cứ như vậy trực tiếp để tay lên, kết quả đương nhiên là có thể nghĩ ra...
Hai giây sau, phòng bếp bộc phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu!
"F*ck f*ck f*ck! Bỏng chết ba ba ! ! ! F*ck - - - - - - "
Động tĩnh lớn như thế, Chu Tương Tương mới vừa ngủ liền bị dọa tỉnh, nhận ra được phương hướng thanh âm truyền đến, xoay người liền xuống giường.
Lúc Chu Tương Tương chạy vào phòng bếp, toàn bộ phòng bếp tựa như hiện trường tai nạn, một mảnh hỗn độn.
Nồi cháo lật nghiêng, ngã trên mặt đất, cháo nóng hổi vung vãi đến khắp nơi, bốc hơi nóng lên.
Phó Tranh đứng trước bồn rửa, để tay dưới nước lạnh, hắn vừa mới bị phỏng đến lợi hại, toàn bộ bàn tay đỏ bừng.
Trên T-shirt sạch sẽ trắng tinh cũng dính không ít cháo.
Phó Tranh ngày thường ở trường chính là một người cao lãnh, mà giờ khắc này, hắn một thân chật vật đứng trong phòng bếp, làm gì còn có nửa điểm bộ dáng cao lãnh.
Đương nhiên, Chu Tương Tương cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy Phó Tranh cao lãnh. Dù sao, một người nói rất nhiều, lại thỉnh thoảng ngốc nghếch, ở trên bàn cơm còn ngốc hề hề thảo luận với cha bản thân mình có đầu óc không, thật sự cao lãnh không nổi.
Cho nên, lúc Chu Tương Tương trông thấy Phó Tranh đứng ở nơi đó vừa xả nước, vừa nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ mắng 'F*ck, bỏng chết ba ba ', thật là tuyệt đối không kinh ngạc, chỉ muốn cười.
Cô cười khẽ một tiếng, lại nhịn không được cười ra thành tiếng.
Phó Tranh nghe thấy thanh âm, vừa ngẩng đầu, liền thấy Chu Tương Tương đứng ở cửa, toét miệng đang cười nhạo hắn - -
Mặt lập tức nóng lên, thẹn quá hoá giận rống, "Cậu còn cười! Mau tới hỗ trợ!"
Chu Tương Tương cười tủm tỉm chạy tới, đem vòi nước tắt đi, kéo tay Phó Tranh kiểm tra một chút, "Bỏng có chút nghiêm trọng, nên đi bệnh viện."
"Không đi!" Chu Tương Tương vừa nói dứt, mặt Phó Tranh lập tức đen lại cự tuyệt.
Hắn đường đường là một nam tử hán đại trượng phu, một chút xíu phỏng cũng chạy đến bệnh viện, quá mất mặt ! Nếu truyền đi hắn còn lăn lộn trong đám bạn bè được không !
Chu Tương Tương ngẩng đầu, rất nghiêm túc nhìn hắn, "Không phải cậu vừa mới nói, gặp bác sĩ không mất mặt sao? Không thể giấu bệnh sợ thầy."
"Bệnh thầy là gì đó?"
Chu Tương Tương: "... ... ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.