Sức Mạnh Hắc Ám - Darkest Powers

Chương 100:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 10


GWEN VỪA ĐI KHỎI thì Margaret đến. Lúc Tori xuống lầu và nghe nói bà ấy sẽ đưa tôi ra ngoài tập luyện, cô ta đòi đi cùng. Có thể Tori khéo giấu, nhưng tôi biết cô ta cũng lo lắng và sốt ruột không kém bọn tôi. Tori không đời nào chịu ngồi một mình trong phòng suốt sáng. Dĩ nhiên, Derek và Simon không đời nào rủ cô ta làm chuyện gì.


Thấy Margaret lưỡng lự, tôi bèn gợi ý, nếu có Tori đi cùng, tôi sẽ thoải mái hơn. Đó hoàn toàn là nói dối, nhưng tôi làm không được. Derek không phải là người duy nhất bị sức mạnh to lớn của bản năng giày vò. Mong muốn cháy bỏng muốn giúp người thường khiến tôi phải hối tiếc ngay sau đó. Tôi chỉ hi vọng lần này là một ngoại lệ.


Trước khi tôi ra đi, chú Andrew luôn miệng dặn vô số điều cần nhớ về việc đi 'bát phố' với một giải thưởng trị giá nửa triệu đô la. Rõ ràng chú không muốn chúng tôi ra khỏi nhà, nhưng Margaret không chịu đổi ý. Bà bảo nơi này rất xa Buffalo. Với lại, tóc tôi màu đen, không giống tóc cô gái trên tấm áp phích thông báo treo giải thưởng. Bên cạnh đó, đời nào một công chúa tuổi teen bỏ nhà đi bụi chỉ để ngồi chung xe với một bà già đáng tuổi bà ngoại mình!


Thế là ba chúng tôi lên đường. Xe của Margaret là loại xe châu Âu sang trọng, giống xe cha thường thuê. Nhìn nó, tôi lại chạnh lòng nhớ ông. Cha con chúng tôi chưa từng thực sự thân thiết với nhau bao giờ. Khi mẹ còn sống cũng như khi bà qua đời, tôi luôn yêu mẹ hơn. Đó cũng là vấn đề bản năng. Nhiều người có sẵn bản năng làm cha mẹ, người khác không được như vậy. Cha không có bản năng đó dù ông đã cố gắng hết sức.


Cha hay đi công cán. Sự thật đó chẳng giúp ích được gì cho ông trong vai trò làm cha. Tuy nhiên, cha có quan tâm đến tôi. Nhiều hơn tôi biết. Sau khi tôi bị suy sụp tinh thần, từ Berlin cha lo lắng và bay về ở bên giường bệnh cho đến khi tôi đến Nhà Lyle. Sau đó, chỉ khi nào chẳng đặng đừng ông mới về thăm con. Cha tưởng tôi được an toàn trong vòng tay chở che, chăm sóc của dì Lauren.


"Vậy ra đây là cuộc huấn luyện kỹ năng đồng cốt," ngồi ở hàng ghế sau trong xe, Tori hỏi với lên. "Chloe không biết nhiều về chuyện này đâu ạ."


Cô ta ra hiệu cho tôi bắt đầu đặt câu hỏi. Tôi hằng mơ sẽ có ngày được gặp người có khả năng gọi hồn như tôi, nhưng giờ được ngồi cạnh người trong mơ, tôi chẳng hỏi được gì. Nỗi lo lắng cho cha chẳng giúp ích gì cho tôi cả.


Tôi bắt đầu hỏi Margaret về những cảnh ma quái lặp lại hoài trong tâm trí. Bà ấy gọi đó là tàn dư. Nhưng bà không nói gì thêm về những điều tôi còn chưa hiểu. Những cảnh ma quái đó là nguồn năng lượng còn sót lại từ sự kiện đau lòng ghê gớm được tái hiện lại nhiều lần, giống một cuộn phim. Đó là những hình ảnh vô hại, không phải ma. Còn về phần ngăn chặn chúng xâm nhập tâm não tôi thì...


"Cháu không cần phải lo về chuyện đó, ít nhất là trong vài năm tới. Giờ hẵng cứ lo tập trung vào bọn ma đã. Đợi khi nào cháu đủ lớn, có thể xử lý những tàn dư ấy hẵng hay."


"Nhưng cháu thấy họ suốt."


Margaret lắc đầu. "Theo ta thì những gì cháu thấy chỉ là một hồn ma trở lại dạng xác chết của nó - tức là diện mạo của người đó ngay đúng thời điểm họ qua đời. Hồn ma có khả năng đó. Hơn nữa một số hồn ma cố tình làm thế để trấn áp người có khả năng gọi hồn."


"Theo những gì cháu thấy thì không phải như vậy đâu." Tôi kể bà ấy nghe những tàn dư tôi từng thấy - một người đàn ông nhảy vào máy cưa trong nhà máy và một cô gái bị giết trong bãi đậu xe tải.


"Trời," Tori kêu lên. "Thật là..." Tôi liếc sang, thấy mặt cô ta tái nhợt. "Cậu nhìn thấy những cảnh đó thật ư?"


"Chloe này, nghe nói cháu rất thích phim ảnh," Margaret chen ngang. "Chắc hẳn cháu rất giàu trí tưởng tượng."


"Thôi được rồi. Vậy bà có thể cho cháu biết cách chặn những tàn dư đó khi chúng mới chớm xuất hiện trong đầu cháu không?"


Ắt là giọng tôi nghe có vẻ hơi mỉa mai nên Margaret nhìn tôi bằng ánh mắt sắc như dao. Tôi vội trấn tĩnh bà bằng nét mặt ngây thơ và đôi mắt xanh to tròn mở lớn, "Sẽ rất có ích nếu cháu đoán trước được chuyện gì sắp xảy đến. Như thế cháu sẽ chuẩn bị sẵn tinh thần để đối mặt với nó."


Margaret gật đầu. "Cháu có thái độ như vậy là tốt. Vậy thì được. Ta có bí quyết này. Nếu cháu thấy dư ảnh, có một cách xử lý chắc chắn thành công: bỏ đi ngay tắp lự!"


"Cháu có thể chặn chúng lại được không?"


"Không đâu. Vả lại cháu không cần phải làm thế. Chỉ cần bỏ đi là xong. Tàn dư không phải ma, vì thế chúng không thể đi theo cháu."


Tôi có thể tự mình đoán ra điều này. Rắc rối ở chỗ: "Làm sao biết đó chỉ là tàn dư ạ? Nếu trông chúng y như thật, làm thế nào để phân biệt đây? Trước khi cháu thấy... phần chết chóc."


"Một dấu hiệu của tàn dư là chúng không tạo thành tiếng động."


Điều này tôi cũng biết thừa.


"Còn nữa, cháu không thể giao tiếp với chúng."


Cả chuyện này tôi cũng biết rồi.


Chẳng lẽ nếu thấy có người nhảy bổ vào máy cưa xích, tôi nên lẳng lặng chờ xem có tiếng động nào phát ra không? Hoặc hét lên xem ông ta có trả lời không? Khi chuyện đã rồi, nếu là tàn dư và người nọ đã nhảy vào máy cưa: đúng thứ tôi cần tránh. Ngược lại, nếu là cảnh thật, tôi để mặc ông ta chết rồi khổ sở tìm cách tự tha thứ vì đã trót mang tâm địa độc ác!


Thứ hai, tôi cần biết phân biệt ma - dư ảnh hay ma thật cũng thế thôi - với người thường. Nếu biết đó là ma, tôi sẽ biết không ai gặp nguy hiểm cả và yên tâm bỏ đi chỗ khác. Vậy nên lúc Margaret đưa xe vào một thị trấn nhỏ, tôi hỏi bà ấy cách nhận biết đâu là hồn ma.


"Hỏi hay lắm." Margaret nói. "Đó cũng là phần mở đầu của bài học ta dạy cháu hôm nay. Có ba cách phân biệt hồn ma với người sống. Thứ nhất, phục trang. Chẳng hạn nếu cháu thấy một người đội mũ rộng vành và đeo dây đeo quần, rất có thể đó là hồn ma từ thập niên năm mươi."


"Thời nay vẫn có đàn ông đội mũ và đeo dây đeo quần," Tori cắt ngang. "Có cả thanh niên nữa. Đó là trào lưu phục hồi mốt cũ bà ạ!"


"Thế thì quân phục từ thời Nội chiến vậy. Ai mặc nó sẽ là hồn ma."


Đừng đùa đấy chứ.


"Thứ hai, chắc cháu đã biết, hồn ma có thể đi xuyên qua đồ vật bằng chất rắn. Nếu thấy người đi xuyên qua cánh cửa đóng kín hoặc một cái ghế, cháu có thể tin chắc đó là ma."


Chuyện này thì chẳng cần là đồng cốt cũng biết mà.


Margaret điều khiển xe rẽ vào con đường dẫn ra khỏi thị trấn. "Cách thứ ba là... Theo cháu là gì, Chloe?"


"Ma đi không tạo tiếng động?"


"Giỏi lắm. Đúng vậy! Đó là ba cách phân biệt hồn ma với người sống."


Trời đất! Sau bài học hôm nay, nếu thấy một người đứng im như tượng nhưng không mặc quân phục cổ, tôi chỉ việc bảo anh ta đi xuyên qua đồ đạc. Nếu bị anh ta nhìn với ánh mắt dành cho người điên, tôi sẽ biết người đó không phải là ma.


Mong là phần thực hành sẽ thú vị và hữu ích hơn phần lý thuyết vừa rồi. Nhưng khi thấy cái nơi Margaret nhắm đưa tôi và Tori đến, niềm hi vọng đó liền tan biến.


"Nghĩa... trang ư?" Thấy bà ấy thắng xe trong bãi đậu, tôi lắp bắp. "Cháu... cháu không thể... Cháu không được đến nghĩa trang bà ạ!"


"Vớ vẩn quá đấy Chloe! Ta cứ đinh ninh là cháu không sợ nghĩa trang."


"Không ạ," Tori nói. "Bạn ấy chỉ ngại những cái xác chôn dưới kia."


Margaret hết nhìn tôi lại nhìn Tori.


"Ừm gọi là xác chết phải không nhỉ?" Tori nói thêm. "Hay còn gọi là những thây ma tiềm năng chăng?"


"Ngốc nghếch vừa thôi. Làm sao có thể vô tình dựng xác chết dậy?"


"Nhưng Chloe làm được ạ."


Margaret mím môi cười gượng. "Ta có nghe nói năng lực của Chloe khá mạnh. Nhưng ta dám chắc ở tuổi này, Chloe chưa cần lo đến chuyện khiến xác chết dựng dậy."


"Bạn ấy đã từng làm thế. Cháu tận mắt nhìn thấy."


"Đ... đúng đấy ạ," tôi nói. "Cháu đã khiến những cái xác vốn là đối tượng thí nghiệm của tiến sĩ Lyle được chôn dưới tầng hầm nhà ông ta sống lại. Lúc ở trong một nhà kho, cháu làm mấy cái xác dơi động đậy, sau đó dựng dậy cả xác một người đàn ông vô gia cư đã chết tại nơi chúng cháu nghỉ qua đêm nữa ạ."


"Cả dơi ư Chloe?" Tori chun chun mũi.


"Lúc ấy cậu đang ngủ. Tôi không muốn làm kinh động giấc ngủ của cậu."


"Tôi rất biết ơn cậu vì điều đó!" Cô ta quay sang bà Margaret. "Cháu thấy tận mắt vụ người đàn ông vô gia cư. Ông ta bò qua người Chloe..."


"Ta không nghi ngờ những gì cháu vừa nói. Nhưng e rằng hai cháu chỉ là nạn nhân của một trò đùa ác ý. Trong Edison, nhiều thành viên đầu tư những khoản khổng lồ vào các cuộc thử nghiệm. Vậy nên, họ ra sức quảng bá rằng: khả năng siêu nhiên của các đối tượng thí nghiệm tăng lên đáng kể sau khi được cải thiện gen. Rõ ràng, có người trong nhóm nghiên cứu đồng cốt tìm cách khiến cả nhóm tin Chloe biết điều khiển xác chết hoạt động. Tất nhiên, chỉ cần thoạt nghe cũng biết chuyện bịa ấy hết sức ngớ ngẩn. Để làm xác chết sống dậy, cháu không những cần thâm niên nhiều năm luyện tập, mà còn phải thực hiện rất nhiều nghi lễ. Hai thành tố quan trọng ấy bản thân cháu đều không có."


"Nhưng cháu đã khiến xác người đàn ông vô gia cư ấy chuyển động sau khi chúng cháu rời đi cơ mà."


"Edison làm cháu tin mình có khả năng đó. Hiển nhiên là họ đã theo dõi cháu suốt dọc đường, vì thế cháu mới bị chặn lại ở nhà chú Andrew. Nhưng không sao. Dù cháu có biết làm xác chết sống lại thật (tôi suýt bật cười khi thấy môi bà giật nhẹ) thì đã có bà ở đây. Bà đảm bảo chúng ta sẽ thận trọng đủ mức cần thiết. Học kiểm soát khả năng siêu nhiên cũng là cách chế ngự nỗi sợ hãi hiệu quả nhất."


Tôi vừa định phản đối tiếp thì Tori đã xin hội ý riêng với tôi một lát. Hai đứa ra khỏi xe. Tori kéo tôi tới một chỗ dưới tán cây cổ thụ xum xuê. Hễ thấy bia mộ, tôi lại lo thắt ruột, trong đầu thoáng hiện cảnh tự tôi bắt hồn ma trở lại xác của chúng đã được đào sâu chôn chặt dưới ba tấc đất.


Lúc mấy bức tường bao quanh nghĩa trang vừa lọt vào tầm mắt, tôi đã hình dung nét mặt cáu kỉnh của Derek, "Đừng có nghĩ đến chuyện ra nghĩa địa mà học đấy Chloe!"


"Bà ấy ganh ghét với cậu," Tori bảo.


"Cậu bảo gì cơ?"


"Cậu có thế khiến người chết sống lại. Chấp nhận điều đó tức là Margaret chấp nhận khả năng gọi hồn của cậu hơn hẳn của bà ấy."


"Tôi không nghĩ khiến người chết sống lại thì hay ho hơn người khác đâu!"


"Trong lãnh vực chuyên môn thì có đấy. Bởi nó chứng tỏ cậu giỏi hơn họ. Ai chẳng muốn mình tài cán hơn người khác." Sau khi nhìn quanh khu nghĩa trang, ánh mắt Tori chợt trở nên xa xăm. "Khả năng của cậu tốt hay xấu không quan trọng. Ở với mẹ từ nhỏ tới lớn nên tôi hiểu chuyện đó hơn ai hết. Có thể trong thâm tâm Margaret cũng không thích vụ dựng xác chết dậy, nhưng bà ta muốn có khả năng ấy. Đồng thời, bà ấy không muốn một bé con lại có thể giỏi hơn mình. Vậy nên bà ấy luôn tự nhủ là: cậu không làm được."


"Tốt thôi, nhưng tôi sẽ không chứng minh bà ấy sai."


Tori trề môi. "Thực ra thì..."


"Ừ ừ. Tôi sẽ không làm chuyện bắt ma thảm thương nhập lại xác thối rữa..."


"Chỉ là 'tạm thời nhập lại' thôi."


Tôi lườm nó.


Tori thở dài. "Sao cũng được. Nhưng dù khó chịu, bà ấy vẫn phải huấn luyện cậu. Cậu cần học hành đến nơi đến chốn. Bọn mình đều cần được học hành. Miễn là cậu thoải mái, tôi cũng được dễ chịu lây. Đúng chưa nào?"


Đúng vậy. Dù vẫn băn khoăn chuyện Derek nghi ngờ Tori phản bội, tôi cũng chẳng dễ chịu gì sau mấy lần vô tình làm xác chết bò tới bò lui.


"Nghe này, cậu muốn làm gì cũng được," cô nói. "Tôi sẽ hỗ trợ cho. Nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng giờ chúng ta cùng một phe. Tôi, cậu và hai anh em nhà Derek. Tuy chẳng thích thú gì khi nhập bọn với các cậu, nói thế không có nghĩa tôi chê bai gì các cậu, nhưng..."


"Dù sao thì cậu cũng lỡ dính chùm với bọn này rồi."


"Giờ có muốn nghe người ta góp ý không thì bảo? Chịu khó học hỏi bà ấy và nhớ phải cẩn thận đấy."


Chưa học tôi đã có thể đoán ra Derek sẽ nói gì khi biết chuyện. Anh sẽ không thích đâu, tôi biết thế, nhưng cuối cùng anh cũng sẽ đồng tình.


Quay lại chỗ Margaret, tôi nói mình đã sẵn sàng cho bài học hôm nay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.