Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 98:




“Dư-dừng lại đi.”
“Nhưng Itsuki-sama!”
“Sự việc thực sự khác hoàn toàn, cô ta chỉ đánh giá ta vậy. Ta thích tốt nhất là nếu chúng ta có thể kết thúc việc này trong hòa bình.”
“V-vậy à. Tôi đã hiểu.”
Tên mặc giáp nhận ra hắn đang ở thế bất lợi và thả lỏng lại. Raphtalia cũng nới lỏng lại tay nắm trên tay hắn.
“Ngay cả như vậy còn không bận tâm để mà tiếp tục dối trá. Vậy bây giờ, khi nào mà những đồng đội của ngài sẽ biết được cái căn bệnh thèm khát công lý bệnh hoạn đó của ngài chứ?”
Một lời nhận xét khắc nghiệt ném về phía Itsuki.
“... Ta cầu mong mọi việc không diễn biến như vậy. Dù sao đi nữa, sẽ có lúc trong tương lai cô sẽ phải phụ thuộc vào ta.”
Đó là cái quái gì vậy?
Kết luận lại, đó là tiếng sủa của bọn thua cuộc.
Đầu tiên thì, tại sao mà Raphtalia phải cần phụ thuộc vào Itsuki, trước cả tôi.
Tôi chẳng tài nào tưởng tượng được cái tình huống như vậy.
Chẳng lẽ hắn có một kiểu nào đó giống giống với tên Motoyasu?
Có thể là vậy, cảm giác về chính nghĩa của hắn không mạnh như vậy, hắn còn muốn được ca ngợi?
Có lẽ đó chính là chính nghĩa của hắn là vậy... Cái chính nghĩa thỏa mãn bản thân mình của hắn?
Tôi có suy nghĩ thái quá không?
Tôi chưa chắc rằng mọi việc có thể tồi tệ như vậy.
Tôi tin là như vậy. Nếu không, thì thật là vô vọng.
“Vậy bây giờ, ta mong đợi cuộc gặp mặt vào tối nay.”
“Uh huh, có hàng tá thứ mà ta cần phải hỏi ngươi vào lúc đó.”
“Đúng vậy, vào lúc đó ta cũng có thể làm rõ một số thứ ở phía Naofumi-san.”
Và với vậy, Itsuki và đồng đội của hắn trở về phòng của chúng ở khách sạn.
Tuy vậy... Ban đầu là với Motoyasu, và sau đó là Ren. Biểu hiện của lúc với tên Motoyasu có lẽ là khấm khá nhất sau tất cả.
“Hỡi thần linh! Tại sao tất cả các hiệp sĩ ngoại trừ Naofumi-sama ra thì họ đều như vậy chứ!?”
Em ấy hóm hỉnh vào lúc cuối.
Không phải là tôi không hiểu cảm giác của em ấy. Bất kể những công trạng của hắn, thì hắn vẫn được gọi là hiệp sĩ.
Tôi biết những kẻ như thế này thường xuất hiện trong game được coi là những kẻ đạo đức giả. Thể loại như vậy giống những kẻ trộm hơn.
Còn chưa đề cập đến, cái cảm nghĩ ích kỷ về chính nghĩa đó, chuyên giấu diếm, và chỉ có tập trung vào việc thỏa mãn bản thân mình.
Tuy vậy... Cuộc gặp mặt để thẩm định lần này chắc chẳng có gì tốt đẹp rồi.
“Raphtalia, Firo, ta muốn cả hai nghe ta nói đây.”
“Việc gì ạ?”
“Nó là gì ạ~?”
“Raphtalia à, ta nghĩ rằng những hình mẫu lý tưởng của em đặt ra hơi cường điệu quá rồi.”
“Eh!?”
Raphtalia đáp lại với thái độ ngạc nhiên.
“Ta đoán là do ta gây ra vấn đề này, nhưng dù sao thì sau cùng tất cả chúng ta cũng chỉ là con người lúc đầu, sau đó được coi là các hiệp sĩ. Những gì em biết về các hiệp sĩ đều là qua các truyền thuyết, những thần thoại đó thường được lấy ra từ những thời điểm vĩ đại nhất của họ, nhưng thực ra thực tế thì ai chẳng có một, hai, ba, bốn hay sáu điểm khiếm khuyết.”
“Nhiều như vậy sao?”
“... Đừng bận tâm về việc đó. Truyền thuyết thường phải được dàn dựng thêm chút chứ. Xem nào, đây là một ví dụ, nếu như tất cả những người đó đều tuyệt vời như vậy tại sao thế giới vẫn còn những vấn đề còn tồn đọng?”
“V-vâng...”
Tôi nhớ lại có một câu tục ngữ nói về hoàn cảnh này, nhưng tôi cũng chẳng rõ nó là gì.
“Vậy nên không cần thiết phải để ý những tiểu tiết như vậy. Những người đó đều có cách chiến đấu của riêng họ. Chỉ cần quan sát ở mặt tích cực chút.”
“Vâng?”
“Nếu như em nhìn khách quan về cách chiến đấu của Motoyasu, em sẽ nhận ra là thay vì để đồng đội của mình có thể bị thương, hắn thà một mình chiến đấu còn hơn. Đó chẳng phải là một đức tính của một hiệp sĩ?”
“Đ-đúng vậy.”
“Còn em quan sát mặt tốt về cách chiến đấu của Ren, hắn sẽ không để đồng đội của mình chiến đấu trong vô vọng, và nếu họ chạm trán phải kẻ địch mạnh, hắn sẽ ra tay giúp đỡ như là một người hùng.”
Tôi có quá không về việc này nhỉ?
Vâng, gã đó còn thiếu về chiến thuật, nhưng tôi cảm thấy nó chỉ là từ tính cách của bản thân hắn. Tôi không thể phán xét việc đó trừ phi tôi phải trải qua.
“Vâng ạ...”
“Còn nếu nhìn về mặt tốt của Itsuki, người này hoàn toàn sẽ không để đồng đội của mình gặp nguy hiểm. Đó là việc hoàn toàn không thể nếu như hắn thực sự không tự tin vào bản thân mình. Hiệp sĩ chính là chỗ để đặt niềm tin vào.”
Vâng, tất cả cái đám theo đuôi của hắn đều mất kiểm soát cả.
Thậm chí tôi chỉ cần nghĩ về việc này chút thôi cũng đã đau đầu rồi.
Tuy vậy, chúng tôi chưa hề nhìn nhận vào điểm xấu của bọn chúng, nhưng cũng không nhìn về điểm xấu của bản thân nữa.
“Ta cũng là như vậy, có lẽ là do ta đã quá theo lý tưởng của bản thân mình.”
“...”
“Từ thuở sinh ra, chẳng có ai là hoàn hảo cả. Lý do vì sao các hiệp sĩ đều mạnh như vậy là do vũ khí của họ... Lấy ví dụ như kể cả vũ khí của họ có mạnh đi chăng nữa liệu ý chí của họ cũng mạnh mẽ?”
“Đ-đúng vậy...”
Tôi cũng là như vậy, trước khi tới thế giới này tôi từng là một kẻ bất cần, vô tư lự.
Sau đó, tôi phải xoay xở ở thế giới của vũ khí và phép thuật.
Nhận ra thực tại thật là hơi khó chịu, thay vào đó tôi lại chìm đắm trong mộng tưởng.
Ban cho một kẻ tầm thường sức mạnh, và tâng bốc hắn lên với lời ca ngợi như “anh hùng”.
Nếu bạn quan sát và suy ngẫm thì, bốn hiệp sĩ được triệu hồi, có thể là phúc hay là họa cho nhân loại.
Không ai là hoàn hảo cả.
Tôi không rõ tiêu chí để được là chọn là gì... Nhưng, ngẫm lại thì nó có một chút ‘khuynh hướng’ của các anh hùng.
Lấy Motoyasu là một ví dụ, hắn là một tên luôn bảo vệ phái đẹp mà rất ngây ngô khi ứng xử với nữ nhân, Nghĩ lại thì, khi hắn biết Raphtlia bị bắt làm nô lệ, hắn liền ngay thẳng muốn giải thoát cho em ấy, mặc dù về phía tôi đó chỉ là một tên khó chịu ồn ào.
Ren cũng đã muốn quay lại cứu ngôi làng đó.
Kể cả Itsuki, kể cả hắn không biết suy tính, tôi nghĩ rằng đức tính của hắn là không cho bất kỳ điều gì xấu xa xảy ra, như một vị anh hùng.
Trong khi tất cả những lý do này đều có thể là thật, tôi tự nhiên vẫn không thể tìm ra được bất kỳ lý do nào để mà có thể hòa hợp cũng đám này.
Kể cả sau khi xem xét tất cả, những hành vi có vấn đề của chúng gây ra quá mức. Tuy vậy, không phải là tôi biện hộ gì cho chúng cả, tôi chỉ muốn nhận thức của Raphtlia về tổ đội được cải thiện.
“Sau khi đồng hành với ta được một thời gian, em cũng biết ta có những nhược điểm gì chứ?”
“... Naofumi-sama thì...”
Gu... Tôi cũng tự nhận thức được nó, nhưng mà Raphtlia vẫn phải nói nó.
Thực tế thì, bất kì khi nào tôi nhận thấy những thương nhân nào gặp vấn đề hay ngôi làng nào không may gặp chuyện, tôi đã khá là vui mừng vì công việc có thể kiếm được và lợi nhuận thu được.
Gần đây nhất, tôi đã cười vào mặt con Bitch khi nó trừng phạt bởi những điều xấu xa.
Dù vậy tôi cũng chẳng có ý định chỉnh sửa nó cả.
“Hơn nữa, ngài không phải là người lich thiệp gì cả, ngài không dối trá, nhưng nhiều lúc ngài lại tranh luận để tránh những lời hứa.”
Wow... Câu nói của em tạo vết cắt đấy.
Kể cả nếu em không nói ra nó, ta vẫn một chút nào đó tự nhận thức được điều ấy.
Tôi nghĩ là tốt nhất là không nên giữ một vài lời hứa.
Dù sao tôi cũng chẳng phải thay đổi, đó chính là điều tôi còn khiếm khuyết?
“Ngài còn hơi độc miệng, nhiều lúc tự nhiên ngài trở nên không nhạy cảm gì cả, và hơn nữa khá ngờ nghệch, ngài cũng không chu đáo gì và ngài không hiểu ý nghĩ của người khác nữa.”
“Thế là nói hơi quá rồi đó.”
Tôi tự hỏi điều mà mình vừa thốt ra.
Ai mà tự nhiên không nhạy cảm cơ chứ? Dù vậy tôi nhận ra là tôi không chu đáo gì.
“W-wow. Khi em trút một loạt vậy, có lẽ là ta còn không còn nhận ra mình là hiệp sĩ của Raphtalia nữa sau tất cả điều đó.”
“Không có điều như vậy đâu!”
“Ta mừng là em nghĩ như vậy. Tuy vậy, cũng như những điểm xấu đó, những người đó cũng như vậy, hãy nhìn vào bức tranh toàn cảnh vào lúc này.”
Dù vậy, có vẻ như em ấy vẫn chưa rõ.
Nếu như em có thể hiểu được những khiếm khuyết của bọn chúng, vậy nó sẽ là dễ dàng hơn để sắp đặt cách mà để ứng phó về sau này.
“Raphtalia, nếu em không bận tâm những gì ta nói thì, lý tưởng của em đặt ra quá cao và hơi ngoan cố. Khi mọi thứ trở nên khó khăn, cũng chẳng sao nếu từ bỏ nó đi. Chỉ cần hiểu rõ nó thôi.”
“Vâng...”
Raphlita ném ánh mắt mình xuống dưới và yên lặng.
Có cảm giác là những gì tôi nói hơi quá chút, nhưng em ấy có thể cải thiện bản thân mình bằng cách quan sát người khác.
Có thứ gì đó có thể sử dụng ở những điểm xấu của các tên hiệp sĩ này, nhưng tương lai còn có nhiều điều có thể xảy ra.
Điều này là tối quan trọng khi đề phòng trước sự việc.
“Heeeeey, còn Firo thì sao?”
“Nhóc rất ồn ào.”
“Ác ý quá à~!”
“Haha.”
Như vậy từ tổ đội nhỏ của chúng tôi đưa ra một kết luận... Khi có người tập trung lại, sẽ có vấn đề xảy ra.
Mặc dù ba tên kia có vấn đề vào lúc này, nó không có nghĩa là nó sẽ không xảy ra với chúng tôi.
Để tránh điều đó, việc này là cần thiết khi quan sát kỹ các thành viên trong tổ đội.
“Các em phải để ý đến bản thân và bạn đồng hành của mình, quan sát mọi thứ thật khách quan.”
Chơi trò bảo vệ công chúa, chiến đấu đơn độc, hay phân chia cấp bậc, nhìn nhận từ đám đồng đội của những tên đó khiến tôi phải phòng ngừa khả năng đồng đội của mình dính vào những vấn đề như vậy.
Phân chia cấp bậc ư, trời tha cho tôi đi. Lính mới hả... Nếu tôi mà có thêm nô lệ mới hay quái thú nữa, sẽ thật là khó chịu nếu như Raphtalia và Firo bóc lột chúng.
Tôi muốn tin tưởng rằng cả hai em ấy không phải hạng trẻ con như vậy, nhưng nó có thể xảy ra.
Nói vậy, nếu có thành viên mới, nó là không thể nếu thúc ép ngay lập tức.
Nó không chỉ là hạn chế ở mỗi Raphtalia và Firo, nó cũng áp dụng cho tôi.
Nói theo giả thuyết, nếu các vấn đề xảy ra với tôi, nó có khả năng rằng trong tương lai sẽ không có sự cải thiện.
Tôi là Khiên hiệp sĩ, những đồng đội của đám kia đã trực tiếp nhận được uy quyền của tôi.
Như mong đợi, Raphtalia và Firo là chưa đủ, việc cần thiết là phải tăng thêm số lượng đồng đội.
Nếu số lượng tăng lên, việc lãnh đạo sẽ trở nên khó khăn hơn. Nhìn qua những vấn đề gây ra bởi ba tên kia và những khả năng có thể sẽ xảy ra, việc cần thiết lúc này là phải cải thiện quan hệ của tổ đội của tôi từ lúc này.
“Hai em không được suy nghĩ rằng bởi vì mình là đồng đội của hiệp sĩ mà có quyền đúng. Tránh xa gây ra rắc rối. Trong cuộc gặp mặt, cố đừng bỏ nửa chừng.”
Như đã nói, nó thực sự rắc rối nếu dính vào mấy gã đó.
Sẽ có những cáo buộc sai trái về phía Raphtlia lúc gặp mặt.
Thực tình, tôi chỉ muốn chúng tha cho tôi.
“... Em hiểu rồi. Em xin lỗi.”
Raphtalia có vẻ như đã hiểu vị trí của tôi và phản ứng lại.
“Rồi, cũng không phải tệ khi mà theo lý tưởng của bản thân, nhưng không tốt khi chỉ dừng tại những thứ vô nghĩa.”
“... Vâng.”
“Vâng ạ~.”
Cả hai đều nói nhỏ và gật đầu khi tôi nhìn về.
“Trong tình huống nào, thì thật là tốt nếu nó là ai đó như Raphtalia hoặc Firo.”
Trước khi mạnh hay yếu, đó phải là người mà luôn luôn tránh khỏi gây ra vấn đề.
Tuần này, tôi đã qua nếm đủ đau khổ để có thể nhận ra rằng mình thật may mắn khi đồng hành cùng Raphtalia và Firo rồi.
“Nên nói như vậy. Ta đặt hi vọng lớn vào cả hai em. Mong đợi cho điều tốt đẹp vào tương lai.”
“V-vâng ạ!”
“VÂng~!”
Khi mà buổi gặp mặt đã kết thúc, Raphtalia vẫn còn chán nản.
Vẫn còn những điều mà tôi vẫn chưa nghe được...
“Nhân tiện, Firo, em đã ở lại cùng với Itsuki trong toàn bộ thời gian đó?”
“Uh huh.”
“Vậy hắn có làm gì khác so với ta không?”
“Hm-...”
Firo chơi đùa với lọn tóc trên đầu khi đang suy nghĩ về việc đó.
Nó có thể là gì nhỉ?
“Uhh, ngài biết đấy. Người ấy thỉnh thoảng nói gì về cái điểm thưởng hay tỷ lệ phần trăm quái vật gì gì đó.”
Phần trăm? Điểm?
Sau cùng hắn đang che giấu điều gì đó nhỉ? Điểm thưởng... Cái gì đó tương tự như trang bị hỗ trợ? Khi hấp thụ quái thú... Tôi sẽ thử dùng nó lên các loại nguyên liệu khác nhau.
Ở đây cũng còn viên quặng mà tôi nhận được từ Rishia, tôi có thể khám phá được gì đó từ nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.