Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 77:




“Ai mà có thể ép buộc người khác chịu đựng một việc như vậy chứ!?”
“Chỉ có ác quỷ mới làm một việc như vậy!!”
Khuôn mặt của Bitch lộ rõ vẻ méo mó phẫn nộ.
Wow... Thật là thoải mái mà. Tôi không bao giờ nghĩ cái khoảnh khắc này có thể thành hiện thực.
“HAhahahaa! Khuôn mặt đó là thứ ta mong thấy nhất!”
“Tên khốnnnnnnnnnnnnn!”
Tên của Bitch và Trash đã trở nên phổ biến rồi.
“Oan oan tương báo bao giờ mới hết... Ngạn ngữ này khá hay đó. Nên chấp nhận nó đi. Tập làm quen nó dần đi... Bitch.”
“Im đi! Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!”
Nó định tấn công tôi nhưng thuộc hạ của nữ hoàng đã chặn lại.
“Bởi vì Bitch có thể sử dụng tên riêng của nhà thám hiểm. Ngài muốn tên gọi là gì khi đó.”
“Whore (tự google nha 😀)”
“Vậy thì đó chính là biệt danh khi là nhà thám hiểm của con. Ngoài hai tên đó ra, con không được xưng hô nào khác nữa.”
“TA sẽ giết ngươi! Bất kỳ lúc nào có cơ hội ta sẽ giết ngươi kể cả có thất bại!”
Wow, kể cả có cả trò hề là ám sát, tôi chỉ có cảm thấy rất khoan khoái, không còn gì khác.
Vâng đúng như vậy!
“Hahaha! Cứ cố gắng nha. Nếu như chỉ cần đụng một ngón tay vào ta ngươi sẽ bị quốc gia trừng phạt!”
“Đúng vậy, con chỉ có thiệt thòi thôi.”
Hiểu rồi.
Nếu như tôi là người xử tử một thành viên trong hoàng tộc thì sẽ gây ra ảnh hưởng đến danh dự và quyền lực của nữ hoàng, nên bà ta đành phải nhượng bộ ban cho tôi đặc ân lần này. Dù sao cũng tương tự như vậy.
“Thật là thoải mái mà!”
“Vậy thì bây giờ, có thứ mà tôi mong muôn Iwatani-sama hợp tác.”
“Đó là gì?”
“Trong sự việc lần trước, chẳng phải Iwatani-sama đã bảo Trash nằm dài xuống nếu muốn được giải trình?”
Cả hai Bitch và Trash đều bị ép cúi xuống bởi thuộc hạ của nữ hoàng.
“Dừng lai! Ngươi nghĩ ta là ai-”
“Đúng vậy! Ta đây là-”
“Chẳng phải cả hai đều chỉ là một nhà thám hiểm bình thường và một vị tướng?”
Nữ hoàng liền chặn lời kêu ca của cả hai bọn chúng, nhắc nhở rõ địa vị hiện tại của mình.
“Nằm úp xuống!”
“Cái gì, nữ hoàng của ta! TA đây là-Dừng lại- Ta đây sẽ không cúi đầu! Sẽ không cúi đầu! Nuoooooooo!”
“Đừng có mà đùa! Ta sẽ không quỳ trước tên khốn nạn kia! Iyaaaaaa!”
Trash và Bitch bị bao quanh bởi nhiều binh lính, bị ép phải cúi mình xuống, và đầu của bọn chúng đã ấn xuống dưới sàn.
Hai Shadow ở bên bọn họ bắt đầu nói.
“Làm đi-”
“Nuoooooooooooo!”
“Aaaaaaaaaaaaah!”
Trash và Bitch bắt đầu hét to lên.
“Bịt miệng chúng lại!”
Nữ hoàng ra lệnh cho người quấn vải quanh miệng chúng.
“Fumuuuuuuuuuu!”
“Muuuuuuuuuuuuu!”
Bọn chúng giãy giụa hết sức mình có, nhưng đã bị áp đảo bởi số lượng.
“Làm ơn, thưa ngài Khiên hiệp sĩ! Hãy giúp chúng tôi!”
“Ngài Khiên hiệp sĩ, làm ơn hãy vì đất nước này!”
Giọng nói của cả hai được nhại lại bởi Shadow.
“Như vậy thì sao?”
“Người hỏi vậy là sao...”
Được hỏi như vậy khi chứng kiến bọn chúng quỳ lạy như thế này... Đúng là cực kỳ thoải mái, nhưng...
Dù cảm thấy vậy, nhưng vẫn thấy hơi...
“Ngài có thể giẫm đạp tùy ý?”
“Ồ vậy à!”
Ôi khỉ thật đấy, tôi còn chưa nghĩ đến việc này.
“Naofumi-sama.”
Tôi lờ đi giọng nói của Raphtalia và bắt đầu giẫm lên đầu của Trash và Bitch.
Có lẽ là Raphtalia muốn tôi trở thành người hiệp sĩ mà tất cả đều tôn trọng.
Điều đáng tiếc là, tôi cũng chỉ là người thường như mọi người thôi.
Đúng là rắc rối khi ai đó cứ nhầm tưởng tôi là thánh nhân vậy. Vâng dù sao thì cũng đúng, làm gì có thể tìm ở đâu được một tên ‘người thường’ dẫm lên đầu đức vua cơ chứ?
Nhưng tôi không hiểu Raphtalia. Mức độ trừng phạt này thì chả là gì so với những tủi nhục mà tôi đã phải chịu đựng.
Vậy, chỉ có thể bỏ qua cho lũ khốn các ngươi à?
Nhân tiện, tôi chẳng hề dừng lại kể cả khi Raphtalia có kêu lên.
Vào lúc trước tôi cũng đã từng nghĩ rằng Raphtalia cũng chỉ là con khốn khác.
Mà chẳng có lý do gì mà phải tha cho Trash và Bitch cả, chúng đã từng hành hạ cả ta lẫn em đây. Đây là báo ứng thôi.
“Muuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!”
“Fumoooooooooooooooooooo!”
Bất chấp bao nhiêu lần bị ép xuống và bị xỉ nhục, bọn chúng vẫn kháng cự.
Sau một lúc khi Trash bắt đầu gục xuống, hắn được thả ra.
Không biết làm sao... Ánh mắt hắn trông như là của người phụ nữ vừa bị làm nhục vậy, vô hồn, tràn đầy nước mắt.
Ngươi tủi nhục đến thế khi phải cúi đầu trước ta ư?
Bitch thì vẫn kháng cự.
“Ôi trời, hành hạ như thế này cũng là đủ rồi đấy, ngài thấy phải không?”
Nữ hoàng giơ tay lên và ra hiệu.
“Kéo chúng lên và vứt ra khỏi đây.”
“Vâng thưa nữ hoàng!”
Cả hai bọn chúng đều bị vứt ra ngoài.
Whoa, thật là nhẹ nhõm mà.
Riêng một mình Firo lúc nào cũng tươi cười... Raphtalia và Melty rất cau có nhìn lấy tôi.
Cả hai không nói một lời phàn nàn nào, nhưng tôi có thể hiểu rằng mình hơi quá đáng chút.
“Vậy thì, khi ngài đồng ý hợp tác với chúng tôi thì bọn họ sẽ nhận được sự trừng trị đích đáng.”
“Được...”
Ở đây không có lý gì để từ chối cả bởi vì đã có rất nhiều thứ đã được giải tỏa rồi.
Chống đối lại một người dám đối xử với người thân của mình như vậy, đó là điều không thể. Dù sao tất cả cũng là do tôi gây nên.
“Việc đầu tiên, ngài có thắc mắc gì phải không?”
“Ta muốn hỏi về việc triệu hồi các hiệp sĩ và đức tin Tứ Thánh, Truyên thuyết về các hiệp sĩ, cả việc sắp đặt cho ta gặp mặt Raphtalia nữa và cuối cùng là lý do tại sao bà lại không hề xuất hiện cho tới tận bây giờ.”
Còn những thứ nữa tôi muốn làm rõ, nhưng thế này là tổng quát nhất.
“Tôi hiểu. Vậy thì đầu tiên là những việc xoay quanh truyền thuyết về các hiệp sĩ.”
Lát sau Nữ hoàng bắt đầu nói tiếp.
“Câu chuyện về những vị hiệp sĩ là chuyện mà ta ưa thích nhất. Mặc dù nó ở mỗi nơi mỗi khác.”
“Khác như thế nào?”
“Ta nghĩ rằng Iwatani-sama đã hiểu rõ ý của ta rồi chứ?”
Khi nữ hoàng đáp, tôi gật đầu.
“Ngài hẳn đã nhận thấy quốc gia này không có giai thoại nào kể về Khiên hiệp sĩ cả, đúng không. Chúng đã bị xóa bỏ hoàn toàn.”
“... Hiểu rồi.”
Trong cuốn sách mà tôi đọc ngay trước khi bị triệu hồi đến thế giới này, chiếc khiên có được đề cập đến nhưng không được mô tả cùng các vũ khí huyền thoại đó.
Tôi cứ nghĩ rằng đó là cuốn sách dựa trên thế giới này khi tôi đến... Cuốn sách đó hẳn là chỉ mô tả về truyền thuyết của quốc gia này.
“Những thành tựu lớn nhất mà các đời Khiên hiệp sĩ đạt được đó chính là đã hòa giải được giữa con người và người thú, nhưng nó đã bị bỏ qua. Kết quả là, những hiệp sĩ khác đều luôn không thân thiện gì với Khiên hiệp sĩ.”
Hiểu rồi, điều đó chẳng phải có nghĩa là khiên được người thú đặt niềm tin vô điều kiện, bởi vì trước đó là đồng minh của họ?
“Mà ngài cũng biết đấy, đất nước chúng tôi là con người cầm quyền, và hẳn đã biết người thú ở đây bị đối xử ra sao ở đây rồi chứ.”
“... Yeah.”
Tôi đã ở thế giới này 3 tháng rồi, nên tôi đã để ý thấy người thú được đối xử như nô lệ ở nơi đây.
“Vì hoàn cảnh như vậy, chúng tôi chẳng có mối quan hệ tốt đẹp gì cả vơi Silt Welt. Hai nước chúng tôi đã đấu đá nhau suốt một thời gian dài.”
Silt Welt, đất nước nơi mà người thú là đứng đầu. Hai bên như nước với lửa.
Chắc chắn là hòa bình giữa hai bên chỉ là lời nói suông thôi.
“Nhân tiện, Iwatani-sama này, tôn giáo của ở Silt Welt cũng là một tông phái từ Tứ Thánh, ở đó họ chỉ có đức tin vào Khiên hiệp sĩ.”
“Ta cũng đã đoán được việc này rồi, nhưng có vẻ như tất cả đều là do hoàn cảnh, huh?”
“Đúng vậy... Vậy bây giờ ta chắc rằng Iwatani-sama đã hiểu Nhà thờ Tam Hiệp từ đâu ra...”
Silt Welt và Melromarc là nước với lửa. Tôn giáo của cả hai đều ly khai từ Tứ Thánh ra, và chia ra thành Nhà thờ Tam Hiệp và Khiên tôn giáo.
Theo như lời của nữ hoàng, thì hai bên đã tranh đấu rất lâu rồi.
Điều đó có nghĩa...
“Vậy ta đúng là được triệu hồi giữa lòng quân địch.”
Hiểu rồi, tôi chỉ có thể chấp nhận thôi.
Nó thật sự là có chuyện nếu như biểu tượng đức tin của kẻ thù lại được đối xử như Thánh nhân ở nơi này.
Theo Nhà thờ Tam Hiệp, Khiên hiệp sĩ được tả lại là một kẻ tàn bạo và xảo trá.
Kể cả ở thế giới tôi thì vấn đề tôn giáo cũng như vậy. Tất cả thần, thánh không phải từ tôn giáo của ngươi đều là quỷ dữ.
Cũng tương tự vậy.
Chẳng lẽ Trash định chuẩn bị chiến tranh với Silt Welt? Đó là tại sao hắn nhìn tôi rất thù địch?
“Bây giờ, trở lại câu chuyện. Khi đợt sóng ấp tới, một hội nghị được tất cả quốc gia đồng ý. Các hiệp sĩ cần phải được triệu hồi.”
Nữ hoàng đã phải ra nước ngoài để họp hội nghị đó với tư cách là người đại diện cho Melromarc, và đã được quyết định là nước thứ tư thực hiện cuộc triệu hồi.
Theo truyền thống thì cuôc triệu hồi các hiệp sĩ được thực hiện bởi quốc gia mạnh nhất, và nơi được triệu hồi là phải ở FoBurei.
Tôi không biết rõ bao nhiêu người đã được triệu hồi. Tuy nhiên, đất nước nào mà thành công trong việc đó thì sẽ đạt được bước nhảy vọt so với các quốc gia khác.
Tuy nhiên, không có hiệp sĩ nào được triệu hồi xuất hiện cả.
Kết quả của cuộc điều tra là, cần phải có mảnh thánh tích để triệu hồi được bốn hiệp sĩ, và Melromarc không ngờ lại thành công trong việc này.
Đó là sự ngạc nhiên đối với cả nữ hoàng. Họ đã bỏ qua mệnh lệnh của hội nghị các quốc gia mà tự mình thực hiện...
“Hãy bỏ qua sự chanh chấp về việc đó sang một bên và sau một hồi điều tra dài. Nó đã được khám phá là do hành động liều lĩnh của Nhà thờ Tam Hiệp.”
“Ta chỉ có thể đồng tình.”
“Rất biết ơn ngài.”
“Vậy mảnh thánh tích đó là sao?”
“Lúc đầu xem xét, nó không khác gì một miếng kim loai. Nhưng dù có kiểm tra ra sao thì chúng tôi vẫn không hiểu rõ được nó...”
“Nói cách khác, lý do mà chúng ta được triệu hồi đến đây là bởi mảnh thánh tích đó?”
“Đúng vậy...”
Nếu cuộc triệu hồi đó thất bại, chẳng lẽ nó sẽ được chuyển cho quốc gia khác cho đến khi thành công?
“Và đó chính là vấn đề lớn nhất mà chúng tôi phải đối mặt, các hiệp sĩ được triệu hồi bởi mảnh thánh tích đó.”
“... Chỉ có 4 người được triệu hồi?”
“Đúng vậy... Sau đó mảnh thánh tích đó là một bảo vật quan trọng.”
“Nếu nó là vấn đề lớn như vậy, Các quốc gia khác có đổ lỗi không?”
“Sau khi ta đẵ thương lượng... Không còn như vậy, Iwatani-sama và những hiệp sĩ khác có liên quan rất lớn đến nó. Cũng là ý tốt khi nói cho họ rõ việc này sau khi chúng ta xong chuyện.”
“Vậy thì tại sao Nhà thờ Tam Hiệp không hề trừ khử ta luôn đi?”
“Mạng của ngài là cần thiết để tránh chiến tranh nổ ra. Bọn chúng mong đợi đợt sóng quái vật ập tới mới ra tay với ngài... Chắc là như vậy.”
Đồng ý, việc đó sẽ không bị các quốc gia đối địch chỉ trích về phía Nhà thờ Tam Hiệp.
“Chúng định đợi cho các hiệp sĩ mạnh hơn?”
“Đó cũng là một khả năng.”
Nếu như tôi bị sát hại ngay lập tức, sẽ có chiến tranh. Đó là vì bọn chúng không thể lừa được những hiệp sĩ khác khi chúng tôi bị triệu hồi.
“Mà, những hiệp sĩ khác có hơi... Bọn họ không hiểu rõ hậu quả của những hành động của mình.”
“Uwhm, ta hiểu.”
Mấy tên đó vẫn nghĩ đây là game. Chỉ có nghi ngờ cái xấu xuất hiện trước mặt mà không nghi ngờ gì đồng minh của mình.
“Đương nhiên, vẫn có những người hành động khá thân thiện. Có rất nhiều lời mời đến từ các quốc gia khác nhau, đặc biệt là về Iwatani-sama. Có rất nhiều thứ được đóng góp cho các hiệp sĩ. Nhưng ngài đã từ chối tất cả bọn họ-”
“Cái gì!?”
Bà ta nói cái quái gì vậy?
“Ngài thực sự không nhớ những gì xảy ra sao? Đó là vào ngày thứ ba mà ngài được triệu hồi...”
“Cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.