Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 56:




“Chúng ta hãy tiếp tục bán rong thôi”
“Em đoán vậy. Tiền để di chuyển và tiêu tốn cho vũ khí thực sự là khá nhiều.”
“Firo cũng nghĩ vậy.”
“Mặc dù tiền ăn cho cái con chim nào đó thực ra là lớn nhất”
Tính ra thì số tiền ăn so với khả năng di chuyển không phải là quá hao phí. Firo quá tuyệt vời. Dù sao việc cho ăn không thể đùa được, nó gần như không thể duy trì lâu như vậy được
Vì vậy trước khi tiêu hết số tiền, tôi cần phải kiếm được nhiều hơn.
Chúng tôi tốt nhất là bán vài thứ tốt ở trong làng hoặc thị trấn đang dừng chân.
Nghĩ thì vậy, nhưng khi vừa bắt đầu tính làm thì...
“Cuối cùng ta cũng tóm được ngươi!”
Giờ là buổi tối.
Đứa trẻ chết tiệt ở chỗ thành đã bắt kịp tôi.
Và chúng tôi quyết định vào 1 quán trọ.
“Thật là 1 đứa dai dẳng”
“Chúng ta chưa nói chuyện xong!”
“Gì cũng được. Chuyện về cha nhóc. Thế là cái gì?”
“Cái gì? Ngươi là 1 tên khốn!”
Khuôn mặt con bé trời đánh này chuyển sang màu đỏ ngay lập tức.
Thật là 1 đứa trẻ phiền phức và cuồng loạn.
“Cha ta rất tức giận ngươi”
“Ta biết, thật là tuyệt vời”
“KHông, không 1 tí nào”
Quá là phiền đi
Sau khi quyết định vào 1 nơi để nghỉ, trả tiền trọ. Tôi muốn lờ cô ta đi. Nhưng con bé quá dai như đỉa. Tôi tự hỏi con bé ấy có thể theo chúng tôi bao xa.
Tôi muốn hỏi để làm rõ.
“Có chuyện gì?”
Firo chơi chán ở quanh khu đó và đang trở lại. Bằng cách này ngay cả khi ai đó đánh bại 1 con quái vật. Tôi vẫn nhận được 1 ít kinh nghiệm
Đôi khi, lợi ích từ 1 xíu kinh nghiệm này làm tôi mờ mắt trên đường bán rong.
Firo mang về cho tôi rất nhiều thứ, mà lấy cớ là quà lưu niệm
“Ahh...”
Cơ mà đứa trẻ chết tiệt kia đứng lại ngắm Firo.
“Bạn có phải là PHiro Rial kéo xe ngựa?”
“Yeah... Bạn biết tôi?”
“Bạn khác hẳn tất cả Philo Rial mà tôi biết. Đây là lần đầu tiên tôi thấy trong hình dạng 1 đứa trẻ.”
Thực lòng mà nói, chỉ có vài người thực sự thấy 1 Philo Rial Nữ Hoàng. Có thể nói chúng tôi là những người duy nhất.
“Chủ nhân có cần làm bất cứ gì không?”
“Chúng ta chỉ đang nói chuyện thôi”
“Bắt đầu từ đây vậy”
Và Firo bắt đầu nói chuyện với cô bé kể từ lúc gặp nhau.
“Bạn có thể hót líu lo không?”
“KHông... Firo có thể nói”
“Ahhh... Thật là tuyệt vời”
“Ehehe.. Firo biết Firo tuyệt vời mà”
Con bé phiền phức ấy sờ vào Firo.
Firo có vẻ chả để ý.
Có lẽ ở tầm tuổi ấy vậy là bình thường.
... Tôi có thể lợi dụng điều này.
“Nếu Firo chịu, 2 đứa có thể ra ngoài chơi cùng nhau”
“Thật chứ?”
“Ừ.. Đi chơi cho đến lúc chán và quay về đây”
“Yay ~!”
Con bé phiền phức vỗ nhẹ Firo và nở 1 nụ cười.
“Chủ nhân, còn Firo??”
“Cứ chơi với đứa trẻ ấy, và đừng có làm đau nó”
“Yay~!”
Firo đưa cái cục nợ nhỏ ấy lên lưng.
Và mắt con bé sáng rực lên.
“Yayyy” Chúng ta rất là caoo!”
“Đi chơi thôiiiii”
“Ok!”
Chúng vui vẻ chạy ra ngoài.
Các kỵ sĩ khác lật đật đuổi theo.
“Rồi, bình yên quay trở lại”
“Naofumi-sama, nét mặt ngài nhìn rất xấu xa”
“Không vấn đề. Cái con nhóc trời đánh ấy, làm vậy có thể khiến con bé quên hết thù hằn sau khi chơi với Firo.”
“Con nhóc trời đánh... Naofumi-sama có ghét trẻ con không?”
“Cũng không nhiều lắm. Nếu không thích thì tôi đã bỏ em và Firo từ rất lâu rồi”
“Vâng, đúng là vậy”
Tôi ghét con nhóc đó là vì nó buộc tội tôi vô cớ.
Mà tôi muốn tránh điều đó càng xa càng tốt.
“KHi chúng ta sang nước bên cạnh, họ sẽ dừng lại”
Nếu con bé chỉ là một người yêu động vật và chỉ chơi với Firo, mọi thứ sẽ ổn thôi.
“Em đoán vậy...”
Đến rất muộn Firo mới trở lại
Có vẻ hai đứa rất vui mừng vì có bạn mới. Thật là tốt khi thấy hai đứa vui vì điều đó.
Mà nhân tiện tên của cái con bé phiền phức kia là Mel- chan
Sáng hôm sau
Sau khi ăn sáng nhẹ. Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi quán trọ. Đang trên đường thì
“Chờ đãaaaaa”
Tôi chỉ biết nhăn mày mà vỗ tay vào mặt
Tôi đã biết điều này sẽ xảy ra, nhưng không nghĩ nhanh đến vậy...
“Ah... Đó là Mel-chan”
Từ lúc Firo dừng lại, tôi rời xe để ‘chào đón’ con nhóc trời đánh ấy.
“Bạn có thể vui lên, Firo- chan! Chúng ta có thể chơi nếu Khiên hiệp sĩ chịu xin lỗi!”
“Rồi, rồi, tôi xin lỗi... Thế chúng ta xong chưa?”
“Đừng có nói với ta, nói với cha ta ấy!”
Thật là khó chịu.
Tôi chả giải quyết được con nhóc này.
“Nếu ngươi không xin lỗi, tất cả sẽ không được tha thứ”
Và sau đó, các hiệp sĩ đằng sau tuốt kiếm.
Muốn đánh nhau à?
Đánh lại một hiệp sĩ?
Huh? Một tên đằng sau con bé kia đang chĩa một quả cầu pha lê vào tôi
Cái gì vậy?
Đột nhiên tôi nhận ra.
Hắn ta... Hắn ta không nhìn vào tôi
Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống
Nó gợi tôi nhớ đến cái ngày định mệnh đó. Cái ngày tôi bị con khốn đó lừa gạt.
Tôi chạy về đám kỵ sĩ ấy.
Và linh cảm của tôi trở thành sự thật
Các kỵ sĩ nhắm thanh kiếm vào cô bé.
“Kyaaaaa!?”
“Khiên Không Khí!”
Cô bé phiền phức bắt đầu la hét. Tôi ngay lập tức bật Khiên Không Khí lênđể ngăn chặn
“... Các ngươi đang làm cái quái gì!?”
Tôi đứng trước mặt của cô bé và đối mặt với kẻ thù.
“Tên Khiên kia! Sao ngươi dám bắt cóc công chúa!”
“Huh?”
Công chúa?
Bỏ qua việc có người hầu, không phải quá lạ lùng khi đó là gọi là công chúa à?
Cô bé đoán ra điều gì đó và mặt chuyển sang xanh ngắt.
“Khiên hiệp sĩ là ác quỷ! Ta đã biết ngay từ đầu”
Kẻ thù tấn công chúng tôi sau khi nói như vậy
Tôi kéo cô bé lại gần, Gakin, tiếng kim loại va vào nhau chan chát.
“Chết tiệt...”
Kẻ thù bắt đầu dùng phép gọi ra một màn mưa lửa.
Không thể làm gì khác, tôi trùm cô bé vào trong lớp áo để bảo vệ cô khỏi phép thuật
“Ngươi... Tên khiên kia!” (Mình chịu đoạn này. NGuyên văn: “You... Demon of the Shield!”)
“Firo, Raphtalia”
Theo chỉ đạo của tôi, Raphtalia và Firo tấn công kẻ thù. Quân địch nhanh chóng rút lui bằng ngựa
“Lũ đần”
Firo nhanh hơn hẳn ngựa.
“Guaaaa!”
“Ah... Nó là 1 con quỷ!”
Chúng tôi tiếp tục đuổi theo. 1, 2, nhiều tên đã bị bắt. Nhưng 1 vài trong số chúng tìm được đường thoát thân.
“Cái quái gì vừa xảy ra với lũ khốn đó vậy”
Chúng không phải là vệ sĩ của con bé sao?
Công chúa huh.
Không còn lựa chọn nào khác ngoài thẩm vấn vài kẻ ở đây.
“Giờ thì, đồ khốn, nói cho ta biết lý do ngươi cố giết một đứa trẻ”
“Làm như ta có gì để nói với 1 con quỷ”
“Hooh...”
Quỷ à... Đã lâu rồi tôi không được gọi lại như vậy rồi nhỉ
Dù trong tình huống nào, luôn luôn là Khiên hiệp sĩ.
“Ngươi, có biết điều gì sắp xảy ra với mình không?”
Tôi liếc mắt nhìn Firo.
“Thức ăn?”
Mặt hắn ta chuyển sang xám ngoét.
“Con sẽ hi sinh vì Chúa... Chúa sẽ chỉ lối con tới thiên đường”
... Tôn giáo.
Đe dọa kiểu này không hiệu quả được đối với bọn cuồng tín.
“Này nhóc, em có ý tưởng nào không?
Con bé chết tiệt lắc đầu trong sợ hãi.
“Cái tôn giáo chết tiệt mà ngươi tin vào là gì vậy? Có thể có 1 vài tên thần ngu ngốc nào đó.”
“Nhà thờ Tam Hiệp (Nguyên văn: The Three Heroes Church). Ngươi là 1 tên ác quỷ, ngươi dám báng bổ Chúa??”
Như tôi nghĩ, những kẻ ngu sẽ không thể chịu được khi tôi lăng mạ tôn giáo của chúng.
Và giờ có thể tôi sẽ moi được 1 ít thông tin chăng.
“Tôn giáo của đất nước này”
Raphtalia lẩm bẩm.
“Em biết gì à?”
“Đất nước này tin vào lời dạy của Tam hiệp sĩ. Em không tin vào nó vì bố mẹ em từ ở 1 tôn giáo khác”
“... Vậy những kẻ này là những tên sử dụng tôn giáo như một công cụ để đạt được mục đích.”
“Ah, vâng.”
Tôi tìm thấy 1 quyển có vẻ giống kinh thánh trên người tên mà Raphtalia đã trói
Đúng là biểu tượng kì lạ. Ba vũ khí xếp chồng lên nhau.
Kiếm, Thương và Cung?
Đúng là cách sắp xếp vũ khí khó chịu.
“Bây giờ ta se dẫm lên cái thứ này nếu ngươi không biết điều 1 chút”
“D-dừng lạiiiiiiii!”
Tiếng khóc của hắn đã dừng tôi lại.
Có vẻ là hơi bị dễ quá.
Cái thứ kim loại chất đống này quan trọng như vậy sao?
Nó chả có gì đặc biệt, nó làm tôi gợi nhớ tới những biểu tượng của tôn giáo, và thứ này cũng chẳng có những khả năng gì đặc biệt.
Dù sao việc này cũng chỉ có tôi là coi vậy vì những người ở thế giới tôi có thể gây chiến tranh chỉ vì vấn đề về tôn giáo.
“Nhìn này”
Tôi liên tục dẫm vào biểu tượng đó.
“Ngươi là tên ác quỷ...! Chúa sẽ không bao giờ tha thứ cho hành động báng bổ của ngươi!”
“Ta biết, giờ thì nói ra vì sao ngươi lại cố giết đứa trẻ này! Hay đây là đức tin của ngươi? Huh?”
“Khốn kiếp”
“Ngươi nghĩ sao khi ma quỷ bước lên biểu tượng của chúa trước mặt mình. Không phải là chúa luôn bên cạnh ngươi sao?”
Đây là 1 bài kiểm tra về đức tin
Vì những tên này coi tôi là ác quỷ, nên chúng sẽ sớm gục ngã trước hành động dã man của tôi.
“Nếu ngươi khai ra, ta sẽ dừng lại”
“Ta sẽ không nghe lời của 1 con quỷ”
“Ah... Hiểu rồi”
Tôi dậm vào cuốn sách cho nó chìm xuống đất
“Ngươi là 1 tến khốnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!
Hmm... Tôi tự hỏi cái gì vậy ta.
Có vẻ như hắn ta đã biết vị trí của mình.
“Này nhóc, Những tên kia là ai vậy?”
“Aau...”
Cô bé này có vẻ vẫn chưa hết sốc trước việc mình suýt bị sát hại vừa rồi..
“Mel-chan. Chủ nhân và Firo đang ở đây, bạn sẽ ổn mà”
“... Firo chan”
Đứa trẻ thu mình lại, nhìn tôi và lẩm bẩm.
“Những ngừoi này là hiệp sĩ của cha tôi”
“Điều này làm ta nhớ, cha em là ai?”
“Cha?”
“Ừ, em đến từ gia đình quý tộc nào?”
“Uhm...”
Không phải quý tộc? Thế là cái gì?
Cô bé trông có vẻ có giáo dục, là con gái của thương nhân có tiếng?
Hay con gái của tay buôn đá quý ấy? Dù sao cũng có khả năng là như vậy.
Tôi vẫn nghĩ rằng cô bé là con của 1 quý tộc nào đó.
“Cha là vua của đất nước này”
“Cái gì???...”
“Holt Clay – Merlot Mark thứ 32, Tôi là Melty – Merlot Mark... Công chúa của đất nước này”
Vâng, chả hiểu sao tôi bị kéo vào 1 âm mưu nực cười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.