Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 50:




“Nhóc à, bộ giáp của cậu vẫn chưa xong đâu. Nếu cậu đến đây để dùng nhà bếp, ta muốn cậu nên kiềm chế.”
“Tại sao? Cháu nghĩ là chú đã cho phép cháu lúc trước rồi mà?”
“Nếu nhóc muốn dùng nhà bếp của ta, phải có chút đền bù chứ.”
Sau khi chia tay đám nhóc lính ấy, chúng tôi dừng lại ở chợ để mua số lượng lớn thức ăn.
Sau đó chúng tôi định đến quán ông chú để nấu ăn.
Chẳng lẽ thức ăn của tôi là chưa đủ chân thành và lòng cảm tạ cho cửa hàng để yêu cầu chút trang bị và vũ khí rẻ hơn?
“Thức ăn! Thức ăn!”
Vào lúc này Firo đang ngấu nghiến nuốt lấy chỗ thịt nướng bằng xiên mà tôi vừa làm xong.
“Mùi vị tuyệt vời! Mọi người ai vào cửa hàng cũng bị cám dỗ bởi mùi vị này. Ta đã ra kiểm tra và tất cả bọn họ đều đổ xô ra chợ để mua thức ăn.”
Raphtalia mức thức ăn cho ông chú đang làm việc trên quầy.
“Ngoài ra, có vài tên ngu nào đó đã trộm chỗ thức ăn trên đĩa mà cô nương kia vừa đưa cho ta. Mà làm sao nhóc có tay nghề vậy?! Nơi này có thể trở nên bạo động hơn nữa với mùi vị như thế này.”
“Sao chú không sút cái tên trộm ấy ra ngoài..”
“Cái tên lấy thức ăn đó là khách quen hào phóng hay mua vũ khí ở đây. Nhóc à, có cậu ở đây mà doanh số bán hàng của ta hàng tháng chắc cao chạm tới nóc nhà.”
“Điều đó thật tốt. Vậy cũng có thể coi đó là lời cảm tạ của cháu.”
“Không s... Dừng lại! Nơi này không phải nhà ăn! Đây là cửa hàng vũ khí!”
Cho một cửa hàng vũ khí, chú lại có khá nhiều chậu, vạc và cái chảo khá to đấy.
Cũng nhờ điều đó, mà tôi có đồ để nấu được một nồi carry độc nhất vô nhị ở thế giới này.
“...”
Những cô chú ở cửa hàng bên cạnh đang nhìn trộm qua cửa sổ sau nhà bếp, cùng với vài tên khá giống nhà thám hiểm.
Tôi liền đóng cửa sổ với một tiếng rầm.
Hơi thức ăn liền bốc lên phía trước cửa hàng.
“Nhóc!”
Tôi nghe thấy quát của ông chú.
THật tình...
Sau khi nồi carry hoàn thành, chúng tôi bị ông chú đuổi ra khỏi nhà và vì thế buổi nấu ăn cho Firo đành kết thúc.
Firo có vẻ vẫn chưa thỏa mãn và vẫn đòi ăn nữa. Vẫn còn trong nồi một nửa.
Vì vẫn còn một nửa thức ăn để trong nồi, sau đó cửa hàng vũ khí đó nổi lên tin đồn rằng có thức ăn đến mức khó tin, nhưng đó là chuyện để sau.
“Chủ nhân à~ Firo vẫn còn muốn ăn nữa~”
Tôi đành đi vòng quanh thị trấn để mua thêm mấy xiên thịt nướng cho Firo đang phồng hai má lên hờn dỗi.
“Hmm, chúng ta có nên làm bên cạnh suối không?”
“Lần này là thịt nữa nha~”
“Yeah, mà nhóc vẫn chưa chán à?”
“Firo chẳng chán thứ gì mà chủ nhân làm cả~”
“Rồi, rồi.”
Chúng tôi liền quay lại cửa hàng vũ khí để mượn đĩa sắtvà tiến tới bờ sông. Có thể về sau Firo sẽ quen dần với nơi này vì chúng tôi sẽ làm tiệc nướng ở đây thường xuyên.
Tôi mua thêm những nguyên liệu cần thiết và bắt đầu nướng thịt.
Firo có vẻ kêu số thịt này không đủ nên con bé liền chạy vào rừng săn thêm mấy con Usapirus.
Chúng tôi thưởng thức tiệc nướng được một hồi đến khi Firo đã thỏa mãn và bắt đầu bàn luận rằng nên làm gì tiếp theo.
“Đây đúng là lần đầu tiên chúng ta được thoải mái như vậy.”
“Giờ em mới để ý à, đúng là như vậy.”
Mỗi ngày ở cái thế giới không bình thương này đều là những trận chiến, và vào lúc này đây chúng tôi đang ngắm nhìn bầu trời trong xanh với một cảm giác thanh bình.
Làm cho tất cả cảm thấy quên hết mọi thứ, kể cả đợt sóng quái vật chỉ còn vài ngày nữa là ập đến.
Thật bất ngờ, tôi thấy Raphtalia đang chơi với trái bóng mà tôi mua cho em ấy hồi trước.
“Đó chẳng phải... Trái banh ta mua cho em ư?”
Raphtalia mỉm cười khi tôi chỉ về trái bóng.
“Vậy là ngài vẫn nhớ.”
Tôi cứ nghĩ rằng em ấy đã làm mất nó lâu rồi. Không ngờ rằng em ấy...
“Đây là thứ đầu tiên mà Naofumi-sama tặng cho em.”
“Em từng nhìn nó rất đăm chiêu đến nỗi ai cũng sẽ phải mua cho em thôi.”
“Em không nghĩ thế.”
“Hmm...”
Tôi nhìn trái bóng lăn xung quanh.
Nó nhìn đã cũ kĩ và vài chỗ đã xờn rách. Có vẻ như Raphtalia vẫn chơi với trái bóng đấy khi tôi không chú ý.
“Em có muốn ta mua cho trái mới hơn không?”
Nó cũng không phải là đồ đắt đỏ gì. Nếu chơi bóng là sở thích của Raphtalia, vậy thì tôi sẽ cho em ấy thứ tốt để em ấy thoải mái hơn.
“Không, không cần đâu vì đây là vật kỉ niệm của em.”
“Ta không hiểu, nó...”
Thôi nếu như em ấy muốn trân trọng kí ức đó thì tôi sẽ không hỏi nữa.
“Em có muốn ta chơi cùng không?”
“Eh!?”
Raphtalia sốc nhìn lấy tôi.
“Có chuyện gì à?”
“Không... Em cứ nghĩ là Naofumi-sama là người không thích chơi bóng.”
“Vậy à... Đúng là khó tránh khi ta bị nghĩ như vậy. Dù sao thì hôm nay cũng là ngày đẹp trời cho nên cứ thoải mái và chơi thôi.”
Chúng ta có thể chơi bóng chuyền chỉ với hai người không? Dù sao thì cũng chỉ chuyền qua chuyền lại và tránh để bóng rơi thôi.
Trái bóng bay đến chỗ tôi và tôi giơ tay chuyền nó về chỗ Raphtalia.
Không ngờ lại khó như vây... Trước đó tôi vẫn chưa hề chơi trò này bao giờ.
“Chủ nhân và chị Raphtalia đang chơi! Firo muốn chơi cùng!”
Con chim đó đã ăn xong và bắt đầu gây náo loạn khi chúng tôi đang chuyền bóng cho nhau.
“Nếu nhóc muốn chơi vậy thì hãy chắc rằng làm chủ được sức mạnh của mình và không được phá hủy trái bóng.”
“Okay~!”
“Fufufufu” - Raphtalia rất vui vẻ tung trái bóng.
Dù bề ngoài đã trưởng thành, em ấy vẫn là trẻ con.
“Khi đợt sóng lần này kết thúc, ta nghĩ ta sẽ đến quốc gia khác để thực hiện Tăng-cấp.”
“Vâng, em sẽ theo ngài mọi nơi.”
“Firo cũng thế~”
Trái bóng bay từ Raphtalia đến Firo và sau đó là tôi.
“Ah.”
Trái bóng đã bay ra sau lưng Raphtalia và sắp chạm đất.
“Ei!”
“Cái gì!”
Trái bóng được đuôi Raphtalia điệu nghệ đánh lên.
“Wa... Firo cũng làm thử.”
Firo cũng tâng trái bóng bằng đôi cánh sau lưng con bé.
Cả hai... Đừng có sử dụng những thứ mà người thương không có để chơi bóng chứ.
“Naofumi-sama.”
Tôi đang nghĩ vì sao cái trò chơi này đang trở nên kì lạ như vây.
Thôi thì kệ vậy.
“Khiên không khí!”
Trái bóng bật vào khiên dội lại.
“Ah, đó là chơi bẩn!”
“Không phải!”
Thật tình... Đúng là chơi với trẻ con.
Vì vấn đề thời gian hồi chiêu, nên tôi thua cuộc. Sau cùng có lẽ chúng tôi nên chơi bóng như người bình thương.
“Vậy thì chúng ta làm gì bây giờ?”
Đó là điều cần thiết lúc này để Raphtalia mạnh hơn nhờ Tăng-cấp.
Ngoài ra, mỗi khi đợt sóng ma quái xảy ra, tôi đều được triệu hồi về. Nên tôi có thể tận dụng điều đó để luyện tăng lvl và kiếm tiền ở quốc gia khác nhau.
“Chúng ta vẫn còn thời gian. Raphtalia, Firo. Các em có muốn trang sức gì không?”
“Trang sức.”
“À, ta có thể tạo ra được một chút nên ta nghĩ các em có cần gì không”
Từ lâu tôi đã muốn thưởng cho Raphtalia và Firo vì công sức của hai người bọn họ.
“Raphtalia, em đã đến tuổi mà em cần những thứ như vậy, đúng không?”
“V-vâng...”
“Ta biết. Vậy bây giờ hãy nói xem hai em cần gì?”
Raphtalia có vẻ như đứng lặng người lại
Đúng là sự kiện hiếm xảy ra.
“Uhmm, Firo muốn có một cái kẹp tóc.”
Firo muốn có kẹp tóc ư... Thật là ngạc nhiên bởi vì tôi cứ nghĩ rằng con bé muốn có một cái dây cương hoặc là yên xe cơ.
“Kẹp tóc? Vì sao?”
“Bởi vì nó không chọc vào da Firo khi biến hình.”
Nhóc vẫn để ý chuyện này à? Dù sao thì con bé có cái gì để gắn trên đầu cũng tốt. Tôi đoán đến lúc để xem con bé trông bao nhiêu tuổi rồi.
“Raphtalia em cần gì?”
“Em? Để xem...”
Raphtalia nghĩ một hồi rồi mới trả lời.
“Em muốn có một cái vòng đeo tay. Phải có hiệu ứng mới là quan trọng. Nó sẽ vô dụng nếu như chả có gì hỗ trợ cả.”
“Huh?”
“Naofumi-sama, trang sức có thể tăng hệ số của em vẫn tốt hơn.”
Tôi thắc mắc cái gì xảy ra vậy. Đầu óc tôi có vẻ có vấn đề để hiểu được câu trả lời của Raphtalia.
Vòng tay có hiêu ứng. Tôi cứ nghĩ rằng em ấy sẽ muốn nhẫn, khuyên tai hoặc là dây chuyền cơ.
Chẳng lẽ đầu óc tôi tệ vậy sao?
“Đ-được rồi. Ta sẽ làm như thế.”
“YEah~!”
Chúng tôi ở lại chơi trên bãi cỏ đến lúc mặt trời lăn, sau đó trở về phòng trọ nghỉ ngơi chuẩn bị cho đợt sóng quái vật sắp tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.