Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 38:




Cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi.
Tuy rằng Firo khá là nhanh nhưng cũng phải mất vài ngày để tới được đây.
“Chủ nhân ơi~”
“Gì vậy?”
“Dạ.. Những cái cây ở đây đáng sợ quá..”
“Huh?”
Tôi và Raphtalia đều ra khỏi xe xem tình hình.
Con đường phía trước hoàn toàn bị vùi bởi bởi thứ gì đó khá giống cây nho, nó đang ngọ nguậy.
“C-cái quái gì vậy!?”
Các dây leo từ từ mọc ra, mở rộng phạm vi của mình.
“Ngôi làng này...”
Tôi quan sát xung quanh và thấy một nhóm người đang tập trung ở đằng xa kia, hình như là lều tị nạn.
“Firo, đến đằng kia.”
“Vâng.”
Chúng tôi đến khu lều tị nạn và chuẩn bị hàng hóa.
“Được rồi, bắt đầu định giá đã.”
Có vẻ đến lúc này kĩ năng pha chế có thể hữu hiệu để hạn chế sự tăng trưởng của đám nho kia.
Số thuốc diệt cỏ lúc này có chỗ dùng, thảo nào tay buôn kia gợi ý tôi nên đến đây.
Tính ra tôi sẽ kiếm được một khoản khá ở đây.
“Đáng ra ở đây phải có chuyên gia đến giải quyết tình hình chứ?”
“Đúng vậy”
Tôi xuống xe và bắt đầu dò hỏi người dân nơi đây.
Và đương nhiên tôi phải mở Khiên Sách ra để trông như tôi đang cầm cuốn sách chứ không phải là Khiên hiệp sĩ, trông như dân bán rong như bao người khác.
Ổn rồi giờ thì khó có thể bị lộ danh tính.
“Tôi đến đây là nghe được ở đây đang thu mua dược liêu với số lượng lớn.”
Tôi hỏi người có vẻ là đứng đầu ở đây.
“Ồ là người buôn à, vâng nó rất hữu ích.” -Hắn nhanh chóng đáp lại tôi như thể đã đợi sẵn rồi.
“Vậy.. Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?” -Tôi nhìn về đám thực vật mọc lấn chiếm khắp nơi này hỏi.
“Chuyện là thế này... Haizz, làng tôi từng xảy ra nạn đói.”
Chờ đã, tôi đã từng nghe lời đồn này rồi.
Nhưng chẳng phải Motoyasu đã giải quyết rồi sao?
“Tuy chúng tôi đã nhận được sự trợ giúp của ngài Thương Hiệp Sĩ và ngài đưa cho chúng tôi hạt giống thần kì, ngài bảo rằng nó đã được phong ấn từ thời cổ đại. Nó đúng là giải quyết được nạn đói...”
“Nhưng nó không phải hạt giống thần kỳ, đúng chứ?
Tôi nhìn về phía dây nho mọc lấn chiếm kia. Giờ nhìn kĩ tôi có thể thấy hoa quả và rau củ mọc ra từ thực vật giống cây nho này.
Trông bây giờ thì cũng chẳng ai tin nơi này tưng xảy ra nạn đói kém cả. Tôi còn thấy những nông dân ở đây đang nhổ rễ cây và những củ quả này đi.
Tóm lại là dân làng ở đây không còn gặp vấn đề về cái ăn, mà là những thực vật này phát triển quá mạnh, gây ra tình trạng như thế này...
Các ngươi có đúng là đồ chậm phát triển không?
Nghĩ kĩ lại đi, vì sao giống hạt đấy lại bị phong ấn. Ắt hẳn phải có lý do nó mới bị phong ấn vậy mà ngươi vẫn lờ nó đi mà sử dụng nó.
Trong đầu tên Motoyasu có cái quái gì không biết?
“Nó không những mọc nhanh chóng bành trướng khắp nơi. Mà sâu bên trong ngôi làng, một số thực vật đã biến thành quái vật.”
Ồ vậy nó có thể tiến hóa được nữa cơ à.
Các ngươi có đúng là đồ chậm phát triển không?
Chẳng lẽ chỉ có mình tôi hiểu sự việc chỉ sau vài câu thôi ư? Thực tình, cái tên Motoyasu kia đúng là cần thêm muối để rắc vào não hắn.
“Và đó là vì sao mọi người ở đây cần dược liệu để tạo thuốc diệt cỏ?”
“Đúng vậy.”
Họ là nông dân nên họ biết cách kiểm soát hoa mầu...
“Đầu tiên chúng tôi rất vui mừng sản lượng thu hoạch được. Nhưng sau đó chúng lại mọc tràn lan ra khỏi ruộng, ra nhà rồi khắp làng. Chúng tôi đã cố gắng nhổ bỏ nhưng mà chúng phát triển quá nhanh.”
“Vậy việc này xảy ra bao lâu rồi?”
“Nó không hề xảy vấn đề khi ngài hiêp sĩ rời đi. Nhưng sau 2 tuần thì...”
“Ưhm. Mọi người đã báo cáo cho vương quốc biết chưa?”
“Chúng tôi đã làm rôi. Nhưng vì các ngài hiêp sĩ đều bận rộn, phải mất thời gian để họ quay lại. Nên chúng tôi đành cầm cự bằng cách cố kìm hãm chúng phát triển bằng thuốc diệt cỏ.”
Haaah.. Nghe xong tôi chỉ biết thở hắt ra.
“Vậy còn đốt chúng?”
“Chúng tôi đã thử mọi cách.”
“Đúng vậy ha.”
Tôi thấy họ còn mời cả những nhà thám hiểm đến giúp đỡ-rất nhiều người mang vũ khí đến nơi này.
“Uuwaaaah!”
Có tiếng hét vọng từ trong ngôi làng truyền ra.
“Có chuyên gì vậy?!”
“Một số nhà thám hiểm muốn vào trong rèn luyện để tăng cấp. Tôi đã cố cản họ nhưng họ không chịu nghe.”
Mọi người xung quanh chỉ biết sợ hãi đứng nhìn.
“Tức thật...! Firo!”
“Vâng..!”
Tôi chỉ tay ra lệnh cho Firo lao vào phía thảm thực vật rậm rạp kia.
Lát sau Firo đục phá ra ngoài đám cây đó mang trên ba người thám hiểm bị thương.
“Có chuyện gì bên trong đó?”
“Ưhm. Trong đó có rất nhiều quái vật hình dạng thực vật hình thù cực, cực kỳ quái dị nha. Có một số con rất thú vị có thể phun độc hay axit nữa cơ. Những người này quá yếu mà, đúng là ngốc quá đi–”
“Có cần phải hào hứng vậy không?”
“D-dạ..”
Mọi người xung quanh bị làm cho sửng sốt trước tốc độ của Firo.
“Đ-đó chẳng phải là Thánh Thú sao? Vậy ngài chính là vị thánh nhân mà người ta đồn?”
Dân làng chắp tay hỏi tay.
“Ta chẳng biết đó là ai cả, nhưng ta là chủ của con Philorial này.”
“Làm ơn! Nếu ngài có thể, làm ơn cứu chúng tôi! Có những người ở đây bị thực vật kí sinh vào.”
“Chúng còn có khả năng vậy à...”
Tôi liền mang số dược liệu và thuốc vào trong lều.
Bên trong tôi thấy có những người thân mọc đầy cây cỏ kỳ lạ.
“Ta không biết ta có thể chữa trị cho bọn họ được hay không. Tuy nhiên ta không phải là nhà từ thiện, cho nên tốt nhất chuản bị tiền phí thanh toán đi.”
“Vâng-vâng..”
Dù không rõ, nhưng tôi có thể nghe thấy những bệnh nhân ở đây kêu nhẹ: “Giá như không có sự xuất hiện của Thuơ..”. Tôi chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Tôi bắt đầu đến bệnh nhân gần nhất, là một đứa bé đang ngủ, có vẻ gặp vấn đề hô hấp. Tôi cho đứa bé dùng thuốc.
Ánh sáng lờ mờ hiện lên và đứa bé đã thở đều trở lại. Tiếp theo tôi dùng thuốc diệt cỏ vào những vùng cây mọc.
Đứa bé có vẻ đau đớn chút, nhưng những cây cỏ gây bệnh mọc trên người nó bắt đầu lụi tàn. Nghỉ ngơi lại là nó sẽ khá hơn.
“Ồồ...”
“Đúng là vị thánh ấy rồi..”
Đúng là âm thanh ồn ào.
Tôi tiếp tục chữa trị cho những người khác.
Sau khi kết thúc công việc, dường như không khí trong gian lều này đã trở nên khác.
Chắc vậy, dù nó không to tát lắm, tôi đoán là tin vui luôn làm tâm trạng con người tốt lên.
“Cảm ơn, cảm ơn ngài rất nhiều!”
Mọi người xung quạnh tỏ long biết ơn tôi.
“Đưa ta tiền chữa trị.”
Tôi lấy giá họ cao hơn chút.
Phải cẩn thận, vì người dân nơi đây đã nhờ giúp đỡ từ vương quốc nên rất có thể bị phát giác là Khiên hiệp sĩ.
Phải tranh thủ, khiến họ vui vẻ đưa tiền trước khi mọi thứ thay đổi.
“Được rồi, ta sẽ ở lại đây một chút để bán thuốc. Sau đó ta sẽ rời khỏi nơi này khi xong việc.”
“Ah.. Thánh nhân ơi! Xin ngài hãy giơ tay cứu lấy làng chúng tôi.”
“Cái quái gì.. Tại sao không nhờ các hiệp sĩ của vương quốc?”
“Nh-nhưng...”
Trời ạ... Mọi người bắt đầu vây quanh lấy tôi cầu xin như thể tôi là thánh sống vậy.
Tôi không phải siêu anh hùng trong truyện tranh chuyên cứu giúp người gặp khó khăn. Hơn hết, tôi cũng chẳng có nghĩa vụ gì phải giúp đỡ họ cả.
“Ta từ chối”
“Làm ơn. Nếu là chuyện tiền bạc chúng tôi có thể góp lại”
“... Thôi được. Dù kết quả như thế nào cũng đừng khóc lóc than vãn. Bây giờ, kể cho ta chi tiết phong ấn mà Thương hiệp sĩ đã mở.”
Theo lời họ kể, hạt giống bị phong ấn đó là ở phế tích gần đây, nơi đó được canh giữ bởi người bảo hộ rất mạnh mẽ.
Thật đấy, ngươi thật sự không nghĩ vì sao phải có người bảo hộ cái phong ấn chết tiệt kia à?
Thật sự tôi chỉ muốn hét vào mặt từng tên một nhưng tôi cố gắng kiềm chế.
Và đó là tất cả những gì được kể lại... Từ Motoyasu.
Qua những gì tôi chất vấn người dân vùng này, từ xa xưa vùng này từng là thủ phủ của một nhà giả kim, và theo lời kể rằng kiệt tác của hắn được phong ấn lại
Và có người nói rằng trước đây nơi đây đã từng dưới sự thống trị bởi thực vật hay cái gì đại loại thế...
“Nếu đã có truyền thuyết kể lại như vậy. Tại sao vẫn còn phá giải phong ấn. Không có ai dừng lại mà cân nhắc à.”
Tôi hét lên, những người khác đều quay ánh mắt sang chỗ khác.
Chắc bọn họ nghĩ những hiệp sĩ kia ra tay giải quyết thì sẽ không có chuyện gì, chắc chắn rồi.
Lúc này, số tiền góp được đã xong.
Tôi cầm lấy. Được, có tiền rồi thì không lo nữa.
“Được rồi, ta sẽ xem xem mình làm được gì.”
Tôi bắt đầu biến đổi Khiên và tiến vào.
“K-khiên hiệp sĩ?!”
Tôi lờ hết họ đi mà tiến bước đến chỗ đám thực vật mọc um tùm kia, Raphtalia và Firo theo sát đằng sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.