Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 306: VS Phượng Hoàng – Chung Kết




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiếc Khiên rất đơn giản, nhưng nó tạo cảm giác ấm áp và nhẹ nhàng như ánh mặt trời.
Thuộc tính của nó thuộc hàng cao nhất trong số những chiếc khiên của tôi cho tới bây giờ.
Hơn thế nữa, hiệu quả của chiếc Khiên này bao gồm cả năng lực ban Enchant cho những chiếc khiên khác.
Sức phòng ngự của tôi đang tăng lên không hề có giới hạn.
Và... Series Á Nhân, Series Người Dùng Nô Lệ, và Series Đồng Hành đều được cưỡng chế giải phóng.
Cũng bao gồm luôn cả Điểm Cộng Trang Bị của chúng.
Nói cách khác, tất cả nô lệ, Á Nhân và đồng hành của tôi đều được gia tăng năng lực.
Tôi chuyển sang chiếc Khiên Linh Quy Giáp thường dùng.
Nhờ vào Lực Trưởng Thành mà nó đã được Grow Up!
Khiên Linh Quy Giáp đã thay đổi rồi!
Tăng thêm nữa là không cần thiết.
Ngay bây giờ, tôi không thể có thời gian để xem thử nó có những năng lực nào được...
Việc điều trị cho mọi người nơi đây đã hoàn tất lúc nào mà tôi không hay.
Những Trị liệu sư đều xem việc này là một kỳ tích.
... Nhưng.
Khi rời khỏi lều, tôi nhìn về phía hai con vũ trùng đang bay ở trên không trung. (Chú Thích: Vũ Trùng: Côn trùng có cánh, từ đây Naofumi nhìn hai con Phượng Hoàng biến thành côn trùng)
“KYUIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!”
Phiền phức quá.
Bây giờ ta chẳng thấy có hứng muốn làm đối thủ với các ngươi đâu.
Nhưng vì chúng vẫn còn ở đó, nên cuộc chiến này sẽ không thể kết thúc, và sẽ không có yên bình.
Vậy tức là chỉ còn một việc tôi có thể làm.
“Firo!”
Tôi gọi Firo vẫn đang chiến đấu với hai con trùng to lớn.
“... Gì~ ạ?”
Từ nét mặt của tôi, Firo đã nhận ra được tình trạng của Atlas, và bay hạ xuống với một vẻ mặt đau buồn.
Mãi cho đến bây giờ, tôi chưa hề nhận ra Firo tốt bụng đến thế nào.
Tôi không rõ đó là bởi Atlas hay bởi năng lực của chiếc Khiên Từ Bi.
Không chỉ có mỗi căn hận, mà có xen lẫn cả thứ cảm xúc tử tế trong đó nữa... Hai cảm xúc mâu thuẫn nhau đang sôi trào trong lồng ngực tôi.
Nhưng tôi không cho rằng những gì mình đang cảm nhận lúc này là bởi hiệu quả của chiếc Khiên.
“Đưa ta lên cao hơn mấy con quái kia!”
“Un... Chúng ta đi nào.”
“Ừ, nhanh nhanh lên và kết thúc trận chiến kéo này thôi!”
Cưỡi trên lưng Firo, chúng tôi bay về phía đám côn trùng đó.
“Firo, canh thời gian thật chuẩn đấy.”
“Vâng~.”
“KYUIIIIIIIIIIIIIIII!”
Con vũ trùng nhận ra chúng tôi, và lao đến tấn công bằng vuốt.
Có thể giữ được bình tĩnh và tự chủ hình như là thứ tốt hơn cả.
Cho dù kẻ thù đáng căm hận ở ngay trước mặt thì trong lòng cũng sẽ không bị dao động.
Dù vậy, tôi vẫn hiểu được nỗi đau.
Tôi có thể thấy được thế giới này vô lý đến mức nào.
Vết thương còn đang phải gánh chịu... Và nỗi buồn vì những sinh mệnh đã mất đi.
Dẫu biết là thế, tôi vẫn không được phép giận dữ.
“Ồn ào quá.”
Tôi dùng một tay đỡ lấy móng vuốt của con vũ trùng... Và ném nó về phía mặt đất.
“KYUIIIIIIIIII!?”
Con vũ trùng vừa kinh ngạc nhìn về phía tôi vừa điều chỉnh lại tư thế ở trên không, rồi đập cánh bay lao tới chúng tôi.
“Firo, đá bay nó.”
“U- Un!”
Tuân theo chỉ thị của tôi, Firo bay từ trên cao xuống và đá vào con vũ trùng.
*Huỵch*, một âm thanh nghe rất đã tai vang lên.
Ngay sau đó, tôi nhảy khỏi Firo, và đáp lên lưng của con vũ trùng.
“Chủ nhân!?”
“Firo, không sao đâu, nhưng hãy chuẩn bị đón lấy khi ta rơi đấy.”
“U, un!”
Tôi vừa nói như vậy với Firo vừa kích hoạt Gravity Field.
Trước đây, nó không có hiệu quả, nhưng hiện tại, tôi có thể dùng được.
“KYU... KYUIIIIIII!!”
Con vũ trùng tuyệt vọng cố giữ mình trên không, nhưng thêm trọng lượng của tôi, nó không thể nào duy trì độ cao được nữa.
Và nó bắt đầu rơi trúng con vũ trùng ở độ cao thấp hơn.
“Firo!”
Tôi nhảy ngay trước khi chạm mặt đất, và được Firo chụp lấy.
Sau đó, tôi tóm lấy cả 2 con ở trong chiến trường đầy khói bụi và hét lớn.
“Mọi người! Làm đi!”
“Na, Naofumi!”
“Các ngươi làm gì thế? Nhanh tay lên hạ chúng đi chứ.”
“Hiểu rồi. Tiger Break!”
Fohl là người hành động đầu tiên.
Dù sao thì đó cũng là chuyện đương nhiên.
Hiện giờ, tôi có thể hiểu được cảm giác cũng như là suy nghĩ của Fohl... Hơn ai hết.
Dĩ nhiên, tôi không biết cảm giác mất một thành viên trong gia đình là như thế nào.
Thế nhưng, tôi biết Atlas là một đứa trẻ như thế nào.
“Không cần lo cho ta. Hãy giải quyết hai con này nhanh nhất có thể. Và nhớ phải tiêu diệt chúng cùng lúc đấy.”
“Ô!”
Mọi người, tuy ngạc nhiên trước lời nói của tôi, nhưng vẫn tung ra những đòn tấn công tất sát của mình.
“Naofumi, Atlas sao rồi...?”
Ren hỏi tôi giữa những đợt tấn công.
“...”
Tôi im lặng nhìn đi chỗ khác.
Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó.
“Ku...”
Tuy không cố tình, nhưng tôi vẫn bật ra tiếng kêu đau đớn.
Cùng với sức mạnh từ cây kiếm, chúng tôi cường hóa toàn lực lượng.
“Cơ thể mình... Nhẹ quá!”
Kiel lao về trước và cắn xuyên vào con vũ trùng.
“Un. Tốc độ của mình... Dường như khác hẳn trước.”
Có sự khác biệt thấy rõ trong di chuyển của đám nô lệ và những binh sĩ cùng tổ đội với tôi, đòn tấn công của họ cũng trở nên sắc hơn.
Chắc hẳn đó là do Bonus của Series Nô lệ và Series Đồng Hành.
Tuy rằng tôi chưa có kiểm tra kỹ, nhưng chắc hẳn cũng gia tăng rất nhiều.
Và, tất cả đều nhờ vào Atlas.
“Nhanh lên. Kết liễu nó nhanh lên. Vì tất cả nỗi đau và vô lý nó đã gây ra... Chúng ta cần phải sớm tiêu diệt nó, cho dù chỉ nhanh hơn một giây cũng được.”
Hai con vũ trùng liên tục cố tấn công tôi, thế nhưng đòn tấn công của chúng chẳng hề đau hay ngứa ngáy gì.
Móng vuốt, lông vũ và cả Breath cũng đều vô hiệu.
Nếu tất cả kẻ địch tập trung lại một nơi, chúng có thể bị tiêu diệt dễ dàng.
“Trọng Lực Kiểm!”
“Brionac!”
“Bird Hunting!”
“Tornado Throw!”
“Bát Cực Trận Thiên Mệnh Kiếm!”
“Spiral Strike!”
Những người với hỏa lực cao liên tục tung đòn tất sát vào bầy vũ trùng.
“KYUIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!” X 2
Ngay khi một con thét lên một tiếng rên rỉ thì con còn lại bắt đầu đập cánh một cách kỳ lạ.
Đúng vậy, nghĩa là nó sắp tự phát nổ.
Đương nhiên, chúng ta sẽ chẳng để cho ngươi có cơ hội làm việc đó đâu.
“Tiger Rampage!”
Cả hai con bị trúng đòn tấn công tất sát của Fohl, liền bị tiêu diệt, không để lại gì ngoài một đống lông vũ.
“UOOOOOOOOOOOOOOOO!”
Tiếng hét chiến thắng vang khắp cả vùng.
Đám lông vũ lơ lửng rơi như tuyết và ở trong đám lông lả tả đó, tôi chỉ đứng im lặng một hồi lâu.
“Atlas... Chúng ta làm được rồi.”
Tôi nâng cao Chiếc Khiên lên, để ra hiệu chiến thắng.
Sự thật là, đáng lẽ chúng tôi đã có thể chiến thắng mà không cần phải hy sinh em.
Tôi sẽ không bao giờ... Không bao giờ tha thứ cho kẻ đó.
“Ren! Ngươi hiểu việc cần làm tiếp theo là gì rồi chứ?”
“Ừ!”
“Thông báo cho Nữ Hoàng. Ta cần phải bắt tên khốn đó trả giá! Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn!”
Rất có khả năng đó là một trong Thất Tinh Hiệp Sĩ.
Tôi cần phải tìm ra ai là kẻ chịu trách nhiệm!
Tôi gọi Firo đến, và ra lệnh cho con bé hướng về nơi tia chớp kia đã bắn tới.
Ren cũng nhảy lên trên lưng của Gaelion để đi theo.
Nhưng ngay cả khi có tìm kiếm cả ngày, chúng tôi vẫn không thể tìm ra được tên thủ phạm đó.
“Chết tiệt! Hắn biết đâu mất rồi!”
“Có tìm kiếm hắn nữa cũng vô ích thôi. Naofumi, anh hãy quay về trước nghỉ ngơi đi.”
Ren bỗng nhiên ra lệnh cho tôi.
“Ngươi nói cái gì!”
“Nếu tìm thấy gì, tôi sẽ gọi anh ngay. Vậy nên, anh hãy nhẫn nại đi.”
“Thế nhưng—”
“Xin anh đấy...”
Trước khi kịp tranh luận gì thêm, Ren đã năn nỉ tôi.
Biểu cảm trên mặt hắn trộn lẫn giữa hai mối xúc cảm là đau thương và giận dữ.
“Naofumi, người tức giận không phải là chỉ mình anh thôi đâu. Tôi cũng đang rất tức giận đây này.”
“... Vậy sao.”
“Bởi vậy, Naofumi. Anh là người duy nhất tôi nói về điều này. Mới nãy, tôi đã mở khóa được Kiếm Phẫn Nộ. Dĩ nhiên, tôi chưa hề dùng đến nó, vì lúc đó, tôi đã rất ngạc nhiên trước cảm xúc của anh.”
“...”
“Tôi cũng không có ý tha thứ cho kẻ đó đâu. Nhưng mà, anh cần ít thời gian để bình tĩnh lại.”
Quả vậy... Tôi cần chút thời gian để bình tĩnh lại.
Tôi cứ tưởng mình rất bình tĩnh, nhưng thực tế thì, đó chỉ là ảo giác do trong đầu tôi tràn ngập phẫn nộ.
Cảm giác của tôi lúc này... Thật khó mà diễn tả được là gì.
Lúc bị con Witch phản bội, cơn phẫn nộ đã chi phối toàn bộ đầu óc của tôi.
Hiện tại, tôi có lẽ nên nghỉ ngơi một chút.
Tôi cần phải bình tĩnh lại, để có thể phân định rõ đâu là kẻ thù, và đâu là người cần được bảo vệ.
Đúng vậy, tôi cần phải trấn tĩnh những cảm xúc trong lòng mình.
“... Hiểu rồi. Nhờ cả vào ngươi vậy.”
Tôi ngồi ở cạnh ngôi đền cho đến khi mặt trời lặn.
Cuộc tìm kiếm vẫn cứ tiếp diễn.
Trong lúc nghỉ ngơi như Ren khuyên bảo, tôi nhận ra mình đã tức giận đến mức nào.
Bằng việc chuyển sang Khiên Từ Bi, cơn giận của tôi bắt đầu phai bớt.
Nhưng dẫu vậy, đó vẫn là điều tôi không thể tha thứ được.
Sự vô lý đến cùng cực, bi thương và đau khổ... Chính là bởi vì tôi đã hiểu được toàn bộ những điều đó.
Sau khi cảm giác giận dữ nguôi đi, cảm giác mất mát lại bắt đầu lấp đầy con tim, và chiếm lấy tâm trí tôi.
Tôi chợt nhận ra Raphtalia đã đứng ở trước mặt tôi tự lúc nào.
“Atlas-san... Thật không công bằng. Em muốn dùng chính sức mình để khiến Naofumi-sama trở lại bình thường...”
“Vậy sao... Nhưng hiện tại...”
“Em hiểu. Em hoàn toàn hiểu mà... Vậy nên, xin ngài hãy ngừng khóc đi.”
Tuy nhiên, Raphtalia có lẽ là người đã khóc nhiều nhất.
Nỗi đau khi mất mát một ai, cảm xúc ấy được biểu hiện qua những giọt nước mắt.
“Ta không có khóc.”
Và ngay khi đang nói như vậy, tôi chợt nhận ra có thứ gì đó ở hai bên gò má.
Đây là.. Nước mắt à?
Kể từ khi rời khỏi căn lều, tôi vẫn không nhận ra rằng mình đang khóc.
Và... Những người khác có lẽ đã biết rồi.
Tôi đang khóc.
“Ưư...”
Một khi đã nhận ra rồi, cảm giác trống vắng liền khống chế toàn bộ suy nghĩ của tôi.
“Naofumi-sama...”
Tôi vô thức ôm lấy Raphtalia và bật khóc.
Sau trận quyết đấu ở Lâu Đài, tôi đã quyết là sẽ không khóc nữa.
Nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi.
Nước mắt cứ tràn ra mãi mỗi khi tôi cố dừng lại.
Đây là nỗi bi thương, nỗi đau đớn, và là nỗi đau khổ khi mất đi một người mình quen biết.
Đấy không phải là điều đáng hổ thẹn; Đến giờ tôi mới nhận ra.
Hơn bất cả thứ gì... Nghĩ đến cô bé đã trở thành chiếc Khiên của tôi... Bây giờ... Tôi chỉ muốn yên lặng khóc mà thôi.
Tôi chỉ muốn yên lặng khóc mà thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.