“Kư!”
Cứ mỗi lần nắm đấm của Fohl đánh trúng Atlas thì Khí lại xuyên qua cơ thể con bé.
Khí sau khi xuyên qua liền tạo thành hình dạng một con hổ.
Là kỹ thuật ứng dụng của Điểm. Hình như là kỹ thuật kết hợp, lấy việc bỏ qua phòng ngự làm chính.
Đó là đòn tấn công thuần sức mạnh, nên đối với Atlas, có lẽ đòn tấn công đó còn khó vô hiệu hóa hơn nhiều so với Điểm.
Mà, cũng có thể coi như là tôi đã vô hiệu hóa được đòn tấn công đó. Điểm chính là nét đặc thù của đòn tấn công bỏ qua sức phòng thủ và tỉ lệ với sức phòng thủ, nó vừa là cơ sở, nhưng cũng đồng thời là cốt lõi.
Tuy nhiên, vì đó là đòn tấn công bỏ qua phòng ngự, nên đòn tấn công tỉ lệ với sức phòng ngự sẽ không có hiệu quả.
Hơn nữa, mục đích của đòn tấn công đó chính là làm dòng chảy Khí ở bên trong cơ thể bị phát tán ra ngoài.
Nói một cách đơn giản, đó là một kỹ năng làm suy yếu kẻ địch.
Giống như làm giảm thanh nộ (Gauge) trong những Game Đánh Nhau vậy á.
“Vẫn chưa đâu! Tiger...”
Hửm? Khí thoát ra khỏi người Atlas quay trở về tay Fohl. Tăng cường sức mạnh à?
Ra là còn cách sử dụng như thế nữa sao?
“Rush!”
Fohl đấm liên tục vào Atlas.
Từng đòn đều trúng vào mục tiêu, mỗi lần đánh trúng đều làm rung động không khí và tạo ra một âm thanh Bashi Bashi nhỏ.
Một đám mây bụi bốc lên. Khi đòn tấn công liên tục kết thúc, Fohl nhảy lui về sau để kéo dài khoảng cách với Atlas.
“Thế nào!?”
Nó không đánh quá tay đấy chứ?
Chắc chắn đó là điều mà đám đông xung quanh đang nghĩ. Nhưng mà, tôi đã nhìn thấy.
“Quả đúng là Onii-sama. Mỗi đêm em đều phải chịu đựng kỹ thuật đó, nhưng càng lúc, nó càng trở nên sắc bén hơn.” (Biên: Kỹ thuật gì mà phải vào ban đêm mới lôi ra sử dụng thế?: V...)
Dù bị đánh tơi tả, thế nhưng Atlas vẫn chưa bị hạ gục.
“Gu...”
Nói đúng hơn thì, Fohl trông như mới là đứa bị ảnh hưởng nhiều hơn.
“Vào khoảnh khắc mỗi đòn tấn công va chạm, em đều dùng kỹ thuật mà em đã cùng với Naofumi-sama sáng tạo ra.”
Baa,『Bích』 xuất hiện trên tay Atlas.
“Nói đơn giản là, từ nãy đến giờ anh đã và đang dùng tay đấm vào một bức tường cực kỳ cứng rắn. Và trong lúc anh sơ hở, em đã đâm vào cổ tay của anh.”
Hiểu rồi. Vậy ra con bé không phải là chỉ bị đánh mà không thể đánh trả lại được.
Mặc dù đó là kỹ năng phòng ngự phạm vi, nhưng đối với một địch thủ tay không như Fohl thì nó cũng rất có hiệu quả.
Tuy vậy, con bé có thể đánh trả vào được sơ hở của Fohl trong màn ‘mưa đấm’ với tốc độ cao như vậy thì quả thực là điên rồ thật.
“Không hổ là Atlas. Có thể ép buộc được anh đến mức này.”
“Em vẫn chưa bằng được anh đâu, Onii-sama. Geho!”
Atlas nôn ra một ít máu.
Xem ra vẫn có đòn tấn công mà con bé không thể tránh được.
“Bây giờ là đến lượt của em. Nhìn này, Onii-sama. Anh không nhìn thấy sao?”
Trên tay của Atlas là một quả cầu Khí. Kích thước của quả cầu tăng lên, bên trong đó có nhốt một con hổ.
“... Đó là Khí của anh à?”
“Vâng, đó là Khí mà anh đã phóng vào em. Có một ít không thể thoát ra được, nên em đã nhốt nó lại như vậy. Được rồi, bây giờ chắc anh hiểu em sắp làm gì với nó rồi chứ?”
Sắp không hay rồi đây.
『Ngọc』 là kỹ năng phản kích mà tôi và Atlas đã cùng nhau tạo ra.
Nó tập trung đòn tấn công bằng ma pháp và Khí lại, rồi sau đó đánh trả lại.
Mặc dù nó chỉ mạnh khi dùng để chiến đấu chống lại con người, nhưng mà nó cũng có thể dùng để chống lại những đòn tấn công bằng ma pháp như của Linh Quy.
Và, cho tới bây giờ, nó lại được dùng để đối phó với con người nhiều một cách không ngờ.
“Được rồi, em đến đây, Onii-sama...”
Atlas ngay lập tức xuất hiện trước mặt Fohl. Và đẩy quả cầu năng lượng vào ngực thằng nhóc.
Có vẻ như con bé không chỉ đánh trả lại những Khí đã nhận được.
Theo như tôi thấy thì nó cũng giống như Điểm mà Nữ Hiệp Sĩ, Rishia và Raphtalia thường hay sử dụng.
Với kỹ thuật phản kích 『Ngọc』 làm cơ sở, con bé đã tăng thêm sức mạnh cho đòn tấn công.
Nếu phải nghĩ đến cái tên cho nó thì...
“Đây là tên tạm thời thôi, nhưng gọi là ‘Ngọc Điểm’ thì sao nhỉ?”
Tuy nhiên... Ngay lúc dó, Fohl cô đặc Khí vào nắm đấm, và đánh về phía Atlas.
“Quyền Kỹ của Lưu Phái Biến Huyễn Vô Song! Tiger Blow!”
Vụ va chạm của 2 đứa khiến mặt đất nổ tung, và bụi bốc lên lần nữa.
2 bóng người bay ra khỏi màn bụi, và xoay tròn trên không trong lúc văng ra một khoảng xa.
“A... Gu...”
“Ư...”
Cả 2 đều rơi trên đất.
Đòn tấn công thật quá mạnh. Một trong số đó, hay có lẽ là cả hai, đều có khả năng sẽ mất đi năng lực chiến đấu.
Tôi kiểm tra màn hình Status của cả 2.
Không đứa nào chết cả. Nhưng thể lực đã giảm đi khá nhiều.
Lúc này, Atlas có hơi bất lợi.
“Ugu...”
Atlas lảo đảo đứng dậy.
Fohl cũng thế.
Và... Dù thoạt trông Fohl có vẻ như sắp sửa ngã xuống, thế nhưng thằng nhóc vẫn đứng vững lại được.
Còn Atlas bắt đầu ngã về trước...
“Atlas, anh thắng rồi.”
“Vẫn... Chưa...”
Atlas đạp mạnh vào mặt đất và nhấc mình lên.
“Sao thế... Ngay cả đứng cũng không vững nữa sao.”
“Onii-sama... Cho dù thế nào em cũng không muốn chiến đấu nữa, liệu anh có tự mình ngã xuống không?”
“... Không.”
“Như vậy tức là chuyện phải làm chỉ có một. Onii-sama cũng vậy mà, phải không?”
“... Đúng vậy. Lần tiếp theo chính là cuối cùng.”
Fohl giơ nắm đấm đang run rẩy về Atlas.
Bước chân của thằng nhóc cũng có hơi kỳ lạ.
Lần tiếp theo là cuối cùng ư... Chẳng lẽ sẽ có một trong hai đứa phải chết? Một phát triển như vậy sẽ không sao chứ?
Nếu ai đó mà chết trước khi Đợt Sóng đến, thì đó là một điềm báo chẳng tốt lành chút nào...
Hửm? Ren bắt đầu nói với tôi.
“Naofumi, hãy nhìn đi. Anh sắp sửa thấy vì sao chúng tôi nghĩ Atlas mạnh hơn Fohl đấy.”
“Nguơi nói vậy là có ý gì?”
Hiếm khi nào tôi thấy Atlas chiến đấu nghiêm túc.
Thế nên tôi không thể biết được sức mạnh thực sự của Atlas. Nhưng hình như những người khác lại biết rất rõ thì phải.
“Suu... Haa...” (Sfx: Tiếng hít vào thở ra)
Khí bắt đầu tập trung quanh con bé.
Cái gì?
Tôi có cảm giác như vết thương của Atlas đã được hồi phục một chút.
“Đúng thế, cô bé đó có thể hồi phục được Stamina trong khi chiến đấu. Đó là vì sao nếu không hạ cô bé nhanh chóng, anh sẽ gặp bất lợi khi trận đấu kéo dài.”
Năng lực chiến đấu của con bé cao đến đâu vậy chứ?
Nhưng Fohl cũng thế. Chỉ bằng cách điều chỉnh hô hấp, thằng nhóc cũng có thể hồi phục lại được thể lực.
“TEEEEEEEEEEEI!”
Atlas giơ tay lên đâm vào Fohl. Và Fohl cũng bắt đầu đấm trả.
Một tiếng *ầm* vang lên khi đòn tấn công của cả hai người trúng đích.
Và... Cả 2 đều ngừng chuyển động.
Tôi im lặng quan sát trạng thái của hai đứa đó.
Cả hai đứa đồng thời, đều bất tỉnh khi vẫn đang đứng.
Quả thực là chuyện này khéo thật... Rốt cuộc thì trong đầu của hai đứa này chứa bao nhiêu gân vậy?
『Ta, Khiên Hiệp Sĩ, ra lệnh cho căn nguyên của sức mạnh. Bây giờ một lần nữa đọc hiểu được lý lẽ, hãy chữa lành cho những kẻ đó.』
“All・Zweite・Heal!”
Tôi niệm một ma pháp hồi phục diện rộng, và chữa trị vết thương cho cả hai đứa.
Người tỉnh lại trước là Fohl.
“Ha!? Tôi...”
“Một trận hòa! Cả 2 ngươi đều bất tỉnh.”
“Vậy sao...”
Fohl dùng kiểu bế công chúa để ôm Atlas vẫn còn bất tỉnh lên.
Thằng nhóc này hết cách để ôm rồi hay sao mà lại ôm con bé bằng kiểu công chúa vậy. Sở thích à?
Mà sao cũng được. Cho dù có hỏi thì tôi không nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời đâu.
“Và? Ngươi sẽ để con bé ở lại coi nhà à?”
“...”
Không đáp lại câu hỏi của tôi, Fohl vẫn như vậy mà bước đi về nhà mình.
Cũng chẳng phải tên nhóc cố ý hành xử như vậy là vì nó ghét tôi. Chẳng hiểu do đâu, mà vẻ mặt của nó chợt thay đổi. Thằng nhóc... Đang cười sao?
Chuyện gì đã làm nó vui vẻ đến thế?
Rồi sau đó, Fohl đột nhiên nói chậm rãi từng từ một ra với tôi.
“Atlas đã trở nên mạnh mẽ đến như vậy. Tôi thật lòng rất biết ơn...”
Ngày hôm sau, Atlas và Fohl trông có vẻ vui mừng và cùng nhau đi tới chỗ của tôi. Atlas nói với tôi rằng Fohl đã đồng ý cho con bé tham gia vào cuộc viễn chinh chiến đấu với Phượng Hoàng.
“Ngươi chắc chứ?”
“Ừ, kể cả khi chúng ta để Atlas lại làng, con bé vẫn sẽ tự ý đi theo thôi. Nên so với việc bất cẩn để bị thương thì như vậy tốt hơn.”
“Là như vậy à.”
“Đúng thế, là như vậy. Chỉ cần để tôi bảo vệ Atlas là được rồi, ngoài ra sẽ chẳng còn gì thay đổi nữa.”
“Vậy sao.”
Chung quy, tên nhóc này vẫn còn quá ‘mềm yếu’ với Atlas.
Cơ mà, với kết quả chiến đấu là hòa thì việc để con bé lại giữ nhà quả thực là khó.
Và, hình như việc này cũng liên quan đến chuyện tôi đã dùng nó làm gối ôm tối hôm qua thì phải.
“...” ಠ_ಠ
Vì lý do gì đó mà, Fohl nhìn chằm chằm vào tôi.
Đừng có mà nhìn ta như thế. Ta méo có cái sở thích đó.
“Rafu~”
Hôm nay, tôi lại lần nữa vuốt ve Chủng Raph để xả stress.
Quả nhiên, sờ vào loài này là ‘đã’ nhất.
Dạo này, tôi đã bắt đầu có sở thích vuốt ve rồi.
Không phải là tôi có tình yêu động vật hay gì đâu đó...
Tôi vốn là ở thế giới cũ cũng đâu có nuôi động vật đâu mà.
“À ừm... Naofumi-sama, ngài đang vuốt ve chủng Raph ạ?”
“Ừ.”
“Aneki đâu rồi?”
“Con bé đến chỗ Melty rồi.”
“Khoan đã, ông không thể vuốt ve thứ đó khi chị ấy không ở đây được...”
“Con bé không có ở đây thì tốt hơn.” (•̀_•́)
Bởi vì tôi đang lén lút vuốt ve chúng mà.
“Ha?”
Khuôn mặt của Fohl cứng đờ.
Sao vậy?
“Naofumi-sama.”
“Có chuyện gì vậy?”
Sao thế?... Đột nhiên, tôi có một dự cảm chẳng lành.
Tôi ngay lập tức quay đầu về hướng Fohl đang nhìn.
Thứ tôi nhìn thấy vẫn là khung cảnh chẳng hề có gì thay đổi của ngôi làng.
... Chẳng phải không có ai ở đó sao.
“Đừng làm ta giật mình như vậy chứ.”
“A, ừ...”
Hửm... Có chuyện gì vậy? Tôi lại quay đầu nhìn lại một lần nữa, nhưng Raphtalia vẫn chẳng có ở đó.
Đúng thật là, không lẽ dạo này tôi mới thức tỉnh được linh cảm hay gì sao?
Làm gì có nhìn thấy gì đâu...? Tôi tiếp tục vuốt ve Chủng Raph.
Sau đó, Raphtalia quay trở về với một nụ cười cực kỳ kỳ lạ trên khuôn mặt.