Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 290: Cây crepe




“Tiếp theo là Kiel-kun.”
“Nii-chan, em muốn mau chóng đi tới bên cạnh cái cây kia, nên anh hãy nhanh giùm.”
Cái thái độ đó là sao?
Ngươi không hiểu là mình đang bị mắng à?
Không, bản thân tôi cũng là thủ phạm nữa nên tôi chẳng thể nói quá nặng được, nhưng tôi cảm thấy có một chút khó chịu.
Nhân tiện, cái cây Kiel đang nói đến là từ cái hạt giống con nhóc trồng ở góc làng mà lớn lên thành một cái cây.
Hạt giống mọc rất nhanh, và hình như đã mọc ra quả rồi.
Tôi vẫn chưa quan sát nó kỹ lắm bởi vì bây giờ vẫn còn là sáng sớm, nhưng tôi có nhận thấy một mùi hương ngọt ngào.
Hay nói đúng hơn, có một cái cây tạo ra bánh mì ở trong làng.
Gì thế này? Thế giới Fantasy thì cũng phải có giới hạn chứ, nhỡ có ai đó mắc bệnh do ăn thứ đó thì sao? Nhưng khi tôi vừa ngạc nhiên vừa càu nhàu, tôi được bảo rằng, tôi khi trở nên kỳ lạ đã tạo ra thứ đó.
Aa, đúng thật là...
Chắc hẳn là Kiel đã bảo tôi làm cái đó đây mà.
“Vậy ta sẽ đốn cái cây đó xem như trừng phạt nhé?”
“Nii-chan! Dẫu có là Nii-chan, anh mà làm chuyện như vậy thì em sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
“Nó sẽ mọc lại thôi mà!”
“Nii-chan đã nói rằng nó sẽ không mọc lại.”
“Cây bánh mì có khả năng sinh sản kia mà?”
*Gừ gừừừ*, Kiel liền biến thân thành dạng Kielberus và gầm gừ.
Ờ thì, con bé bị trói nên không thể cục cựa gì được, và dấu ấn nô lệ của tôi có thể bắt con bé yên lặng.
Hmm... Dù sao, tôi cũng không thể nào nhẫn tâm làm chuyện mà con bé căm ghét được.
Hình phạt mà vượt quá mức kiểm điểm thì thành hành hạ rồi.
“Được rồi, Kiel.”
“Gì vậy, Nii-chan?”
“Kể từ nay, ngươi phải mang hình dạng của một đứa con gái bình thường. Cấm mặc khố. Và ngươi tuyệt đối phải mặc những bộ trang phục mà Imia cung cấp.”
“Ểểểểểể—!”
Kiel hét ầm lên.
Chỉ thế này chắc không tính là hành hạ đâu nhỉ.
“Và trong khi đi bán rong, trừ phi ngươi kiếm được nhiều ‘fan’ như Firo, không thì ngươi vẫn sẽ phải ở trong hình dạng con gái.”
“E- Em hiểu rồi, Nii-chan.”
“Như vậy được chứ?”
“Em nghĩ như thế có hơi nhẹ quá.”
Vậy sao?
Mặc dù tôi đã định chọc tức con bé với yêu cầu vô lý là kiếm nhiều fan bằng với của Firo.
Thực ra, mức độ khó khăn còn cao hơn khi so sánh với Firo và Atlas nữa.
Tuy vậy, thành tích bán rong của Kiel khá tốt.
Có khi con bé làm được điều đó cũng nên.
“Nhưng vậy mới đúng là Naofumi-sama.”
Có vẻ như nếu nói thêm một lời nào nữa thì tôi sẽ tự phá hủy chính mình, thế nên tôi chỉ đành mặc kệ.
Thực tế thì, tôi cảm thấy rất bất đắc dĩ khi phải khiển trách chúng thật nặng, trong khi tôi cũng có lỗi.
Dĩ nhiên, nếu là một người hoàn toàn xa lạ, tôi sẽ chẳng cảm thấy gì, nhưng dẫu cho chúng có tệ đến đâu, tôi cũng không nhẫn tâm đến độ xuống tay quá mức với thuộc hạ của mình.
Ừ, tôi thấy thật xấu hổ.
“Khiên Thần-sama, có chuyện gì sao?”
“!”
Đây rồi.
Những nô lệ vốn đang phải trải qua điều trị y tế trong phòng nghiên cứu, tất cả bọn họ đều gọi tôi là Kami-sama (thần) .
Mỗi lần họ gọi như thế đều gây ra tổn thương lên tinh thần tôi...
“Này, nếu có thể thì hãy gọi ta là Khiên Hiệp Sĩ đi. Hoặc các ngươi có thể gọi ta là Khiên-niichan như những đứa khác cũng được.”
“Ngài đang nói gì vậy? Khiên thần-sama vĩ đại, chúng tôi không thể làm chuyện kinh khủng như thế được.”
Ugu... Nụ cười tươi đó đâm thẳng vào tôi.
Bị gọi là Kami-sama như thế này đúng là đau thật.
“Tiếp theo là Naofumi-sama tự trừng phạt mình... Phải không ạ?”
“Có lẽ.”
... Đúng rồi.
Tuy không còn tí ký ức nào về việc đó, nhưng tôi nhận thức rõ là mình đã gây ra chuyện rất lớn.
“Ta sẽ hạn chế không thực hiện những việc xấu nữa. Ta chẳng hề muốn phải tự tra tấn bản thân đâu.”
“Ngài nói có lý. Em xin lỗi. ‘Bởi vì Naofumi-sama muốn chiến đấu với Đợt Sóng nên mới làm như vậy’. Em sẽ nói với mọi người thế.”
“Em cứu ta rồi đấy.”
Cảm giác như không công bằng lắm nếu tôi là kẻ duy nhất không bị trừng phạt, nhưng những kẻ duy nhất tôi trừng phạt vì đã đi theo tôi ‘mát dây’ kia là Atlas, Firo, và Kiel... Nên ổn thôi.
“Tuy nhiên...”
Tôi quan sát toàn bộ ngôi làng.
Nhờ vào số nô lệ và ma thú tăng lên rất nhiều nên nó đã trở nên khá lớn.
Đã trên đà trở thành thị trấn rồi đấy.
“Nó đang phát triển, phải không?”
“Vâng...”
Những đứa nô lệ đang được điều trị trong phòng nghiên cứu cũng đang được hồi phục, nên cuối cùng... Có lẽ mọi chuyện đều tốt, tôi coi hành động của mình trở nên đúng đắn hơn để tự an ủi.
“Được rồi! Hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau đi tăng Lv và chuẩn bị cho Đợt Sóng.”
“Vâng.”
À... Firo đang hẹn hò với Motoyasu, nên tôi cần một con ma thú khác để di chuyển, nhưng khi tôi yêu cầu, thuộc hạ số 1 của Firo bước ra, đẩy đám Chủng Raph được cải tạo và Filo Rial đi.
Nếu có thể, tôi rất muốn từ chối, nhưng chẳng hiểu do đâu mà tôi bị rơi vào một tình thế khó, và bị một luồng áp lực không lời xui tôi chọn nó.
Cũng chẳng phải là nó đã làm chuyện gì đó sai trái.
Chỉ là... Đó là cái gì vậy. Cách nó nhìn tôi làm cho tôi cảm thấy rất tò mò.
“Này, Raphtalia.”
“Chuyện gì ạ?”
“Kue.”
Tôi chỉ vào thuộc hạ số 1 của Firo đang đứng ở phía xa xa và hỏi Raphtalia.
“Con đó đang hành động rất lạ, em có biết lý do vì sao không?”
“Để em xem... Tất cả đám Filo Rial trong làng đều bị Naofumi-sama mang đi, nên...”
“Thế hả?”
“Vâng. Lúc ban đầu, chúng ở phía chúng em, nhưng từ sau khi đứa trẻ đó bị bắt cóc... Chẳng rõ vì sao mà đã trở nên kỳ lạ như thế đấy.”
“Kue...”
Đừng có nhìn ta với ánh mắt nồng cháy như vậy chứ.
Phảng phất làm tôi nhớ lại lúc Firo lên cơn động dục, nên thật khó chịu.
“Nó có chiến đấu à?”
“Vâng... Nó bị bắt ở tòa tháp thứ 7.”
“Vậy à...”
Nó đang động dục chắc?
“Kueee.”
Thuộc hạ số 1 của Firo đánh bại đám ma thú rồi tiến đến gần tôi và cúi đầu xuống như thể muốn được tôi khen ngợi.
Ngươi nói được mà, phải không?
“Rồi rồi, được rồi.”
Tôi vuốt ve nó, nhưng chẳng rõ vì sao, nó lại cố gắng khiến tôi phải xoa cổ nó.
Hả? Chẳng phải con này tự biết khi nào thì dừng lại hay sao?
Hình như nó có hơi kỳ lạ.
“Kueeeee...”
Trông có vẻ tâm trạng của nó rất tốt.
Mà, vuốt ve nó cũng không tệ lắm nên tốt thôi, nhưng đây là con rất hay giả đò, nên tôi thực tình không thích nó lắm.
Và khi tôi nhận thấy đã tới lúc ngừng lại, nó kêu lên một tiếng đáng tiếc.
Cái gì thế này?
Và bí ẩn đó vào bữa trưa ngày hôm sau đã được giải đáp.
Firo sau khi đã hoàn tất buổi hẹn hò với Motoyasu cả ngày, mệt mỏi kể lại cho chúng tôi nghe.
“Này, Firo.”
“Hửm~ Gì ạ~?”
“Thái độ của đứa thuộc hạ số 1 của nhóc đang rất kỳ lạ. Chẳng lẽ nó đang nhắm đến vị trí của nhóc à?”
“Có chuyện đó sao~?”
Tôi chỉ ngón tay về vị trí của đứa thuộc hạ số 1, vẫn đang trốn và nhìn chằm chằm vào tôi.
“A, Piyo-chan à? Không sao đâu~ Đó là, ngài biết đấy~ chỉ là nó chỉ đang chết mê chết mệt Chủ Nhân thôi mà~”
“...”
Vậy ra con đó tên là Piyo à.
Tôi đã quên bẵng tên thật của nó. Tuy nhiên tôi cũng chẳng muốn biết cho lắm.
Đúng hơn, này.
“... Khoan đã, nhóc vừa mới nói một điều vô cùng không may đấy.”
“Đúng vậy. Tại sao đứa trẻ ấy lại yêu say đắm Naofumi-sama chứ?”
“Ngài biết đấy~, sau khi Firo có thể bay được. Chủ nhân, ngài biết mà. Ngài bảo Firo đi bắt cóc Piyo-chan nên Firo mang nó đến, và rồi... Chủ nhân, với Piyo-chan...”
“Ngài, ngài ấy đã làm gì?”
Tôi cũng gật đầu trước câu hỏi của Raphtalia.
Việc con chim hay giả vờ ấy lại bỗng nhiên trở nên như vậy, theo một ý nghĩa nào đó, tôi rất quan tâm đến chuyện này.
“... Làm chuyện rất đáng ghen tị đấy, nhưng khi Firo bảo hãy làm điều đó với Firo nữa thì, Chủ nhân bảo ‘Ngươi đã tuyên thệ trung thành với lão phu rồi, nên không được, và cái này chỉ hiệu quả với con này thôi.’.”
“Rốt cuộc thì ta đã làm cái gì vậy!?”
Tôi chẳng thể hiểu nối lời giải thích của Firo!
Chẳng còn cách nào khác. Thật đáng tiếc, nhưng hãy thử hỏi Atlas xem sao.
Tôi đi đến chỗ Atlas, và Fohl lại nhảy ra cản đường, đúng thật là khó chịu.
“A, ông! Tại sao ông lại đến đây!?”
Fohl nói bằng giọng nghe có vẻ khó chịu khi tôi tới.
Ngày hôm qua... À, tôi đã biến thằng nhóc này thành gối ôm.
Nhưng nó nói với Raphtalia là không thể chịu được nữa và muốn mời chủng Raph tới thay.
“Xin lỗi. Nhưng ta có một việc muốn hỏi Atlas.”
“Ưm, ai vậy. Naofumi-sama? Nếu là bây giờ, em sẽ làm bất cứ điều gì vì ngài.”
Tuy rằng lời này ta không muốn nói lắm, nhưng kể cả chẳng phải bây giờ, ngươi cũng sẽ làm bất cứ điều gì vì ta hết.
Mà, tiếp tục đề tài ban nãy đã...
“Vậy, thuộc hạ của Firo, Piyo. Ta đã làm gì nó vậy?”
“Chỉ là chải lông thôi.”
“Chải lông?”
“Vâng. Cái đó là... Piyo-chan khi bị bắt có biểu hiện rất thù địch, sau khi chải lông thật ‘dày’ và bị bắt phải xin thề trung thành, đã biến nó từ giận dữ sang yêu mến, những FiloRial-san đã chuyển sang phía Naofumi-sama.”
“Dày?”
“Vâng. Em không thể nhớ có bao nhiêu lần Piyo-chan cất lên tiếng kêu sung sướng nữa.”
“Naofumi-sama!?”
“Ta không nhớ là mình đã làm vậy!”
Ể? Đó là một phép ẩn dụ à?
Chẳng lẽ tôi bị thuộc hạ số 1... ‘Cưỡng gian’ sao?
“Firo, ta bị thuộc hạ số 1 tấn công sao?”
“Tạo ra trẻ con ấy ạ? Không phải đâu~”
Hình như không phải thật.
Hay tôi nên nói là, đừng nhắc đến việc tạo ra trẻ con chứ.
“Firo cũng muốn được vuốt ve như thế~... Rất ghen tị đấy... Còn nói về việc gần đây nhất, vào sáng sớm hôm nay Chủ Nhân đã vuốt ve Tiểu Onee-chan trông có cảm giác rất tuyệt vời~, tiểu Onee-chan ngất ngây luôn~”
“Naofumi-sama? Khi nào mà ngài...”
Ắc...
Thực tế là, tôi đã lén đi xoa chủng Raph.
Tôi thực sự rất thích cái cảm giác dó.
Nhưng Raphtalia lại giận khi tôi vuốt ve chúng, thế nên tôi đã lén lút đi làm.
Tại sao tôi lại bị đối xử cứ như thể tôi là người lăng nhăng vậy?
Dẫu sao, vuốt ve chúng bằng cái cảm giác đó... Vậy là có thể khiến chúng thề trung thành à.
Tôi chẳng hiểu nổi tuyên thệ có ý nghĩa ra sao nữa.
“Thấy thì cũng đã thấy rồi! Nếu chủng Raph không được, vậy thì Raphtalia vậy! Hãy để cho ta vuốt đuôi của em!”
Tôi đang nói cái gì thế? Cái này là chuyển sang quấy rối tình dục rồi.
Đấy là trường hợp giận ngược lại.
“Ể... A... Ư. Em, em hiểu rồi. Vậy thì vuốt ve chủng Raph một chút cũng được, miễn là ở trong tầm mắt của em.”
Quả nhiên so với việc sờ đuôi con bé thì việc này ‘đã’ hơn.
Tôi không biết chuyện gì là may mắn nữa.
“Vậy thì ta sẽ đổi câu hỏi khác, làm thế nào để khiến thuộc hạ số 1 tuân lệnh?”
“Firo nghĩ như vậy sẽ không có vấn đề đâu. Piyo-chan đã nói là tình yêu với Chủ Nhân khác với tình yêu của Firo với Chủ Nhân mà~.”
“A, vậy sao.”
“Nhưng thỉnh thoảng cũng vuốt ve Firo nữa đấy.”
Haa... Loài Filo Rial thật kỳ lạ.
Quả nhiên, chủng Raph vẫn là nhất.
Chúng không thô tục.
Không, có lẽ là do tôi vẫn chưa biết được.
Hay nói đúng hơn, có lẽ do tôi đã quá ưa thích chúng.
“A, nghe nói cây Crepe của Kiel-kun đang ra quả, Chủ Nhân! Cùng đi ăn đi.”
“Khoan, khoan đã, cây Crepe gì cơ?”
Tôi đã có nghe về cây bánh mì, nhưng... À, ra đó là thứ Kiel đã nói khi con bé bị phạt.
Cây đó cũng do tôi tạo ra à.
“Naofumi-sama, em cũng đi nữa.”
“Ngươi không được phép.”
“Uu...” (☍﹏⁰)
Atlas đúng là một đứa nguy hiểm.
Dù là tôi làm gì thì con bé cũng đều tán thành.
Dù là tôi biết là như vậy, nhưng tôi bảo gì cũng nghe là không được.
Nếu có thể tôi vẫn muốn con bé hãy tự mình suy nghĩ và đừng lệ thuộc vào tôi.
Trong quá khứ, tôi cũng đã từng nói lời này với Raphtalia.
『Ngươi và người đồng hành của ngươi cần phải cẩn thận và cần phải có một góc nhìn khách quan.』
Đúng vậy, là góc nhìn khách quan.
Chúng ta phải theo góc nhìn của một người xa lạ, nhìn thấy điểm tuyệt vời của chúng ta là gì rồi trau chuốt lại bản thân.
So với việc lúc nào cũng làm theo lời tôi thì tôi muốn đồng đội tự nhận thức được mình hơn, tôi luôn muốn ở cùng với những người đồng đội luôn cố gắng truy đuổi theo lý tưởng.
Ngoài ra, tôi cũng từng nói.
『Đừng có nghĩ rằng bởi vì mình là đồng hành của Hiệp Sĩ mà làm cái gì cũng được. Hãy cố gắng làm sao đừng gây phiền phức cho người khác.』
Tôi không quan tâm thế giới sẽ thế nào sau Đợt Sóng.
Thế nhưng, vì Raphtalia sẽ ở lại thế giới này, nên tôi phải đảm bảo một nơi con bé thuộc về.
Tôi sẽ tạo ra một thế giới nơi mà Raphtalia có thể được hạnh phúc cả khi không có tôi.
Dù có như thế nào, những nô lệ ở đây sống quá phụ thuộc vào tôi, thế nên thể nào cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Kể từ bây giờ, ưu tiên đầu tiên của tôi sẽ là dựa vào Raphtalia và những người khác trước, và nếu chúng không giải quyết được thì khi đó tôi mới xuất hiện.
... Hả? Vậy chẳng phải không khác gì so với lúc trước khi tôi trở nên kỳ lạ sao...?
À, Kiel có thể giúp đỡ cho Raphtalia, có thể làm mọi việc không bị trở nên mất kiểm soát.
Và những đứa khác ngoài Kiel ra cũng rất nhiệt tình và chăm chỉ nữa.
“Raphtalia.”
“Chuyện gì ạ?”
“Với những đứa trẻ vốn xuất thân từ ngôi làng, hãy giúp đỡ và huấn luyện cho những ai có năng khiếu lãnh đạo giống như Kiel. Nếu có thể, hãy tìm những ai đừng có gắn bó với ta quá ấy.”
“... Vâng.”
Lúc ban đầu, Kiel đã lộ rõ sự thù địch với tôi, nhưng bây giờ con bé lại trở nên quá gắn bó với tôi.
Nhớ lúc đó tôi đã phá hủy cái cột trụ của tàn tích căn nhà mà con nhóc đó từng sống, thì làm sao mà con nhóc lại gắn bó với tôi nhiều vậy?
Đồ ăn cũng có tác dụng rất lớn nữa, nhưng con nhóc đó vốn là kiểu người giỏi giao thiệp với người khác.
Và con bé cũng giống như Firo, là kiểu người không chịu suy nghĩ quá nhiều, và chỉ hành động theo bản năng, nên người tôi muốn một người có đầu óc.
Piyo là loại đó, nhưng Firo lại là cấp trên của nó, nên chuyện này có vẻ khó.
Và, trong lúc đang nói chuyện, chúng tôi —— trở nên không thốt nên lời.
“C- Cái gì đây?”
Firo gọi nó là cây Crepe, nhưng cái cây đó đúng là mọc ra Crepe thật!
Có những viên hình tròn giống như bột sống đang cẩn thận bao bọc lấy bông hoa, sau đó nó cuộn tròn lại thành trái nằm ở ngay chính giữa, và trái cây thành hình.
Có vẻ như nó sẽ thu hút côn trùng đến đấy, như vậy cũng được chứ?
Khi tôi vừa nghĩ như vậy thì thấy nhiều nơi ở trên cây có những thứ trông như cái nắp ấm có chứa mật ong để thu hút côn trùng vào.
Chẳng biết do đâu, mà khi tôi ngó vào bên trong... Bên trong những cái ấm đó, là loài thực vật ăn côn trùng, và có vẻ như là sẽ biến côn trùng ở bên trong thành chất dinh dưỡng.
Trái cây được tạo ra nhờ vào chất dinh dưỡng từ đám côn trùng này à?
Ọe... Cái cây này kinh tởm quá...
“A, Nii-chan!”
Kiel vừa gọi tôi vừa hái một trái Crepe trên cây.
Và trên tay kia của con bé là cầm mấy cái bánh Crepe dành cho chúng tôi.
“Nii-chan có ăn luôn không?”
“Không... Tha cho ta đi.”
“Vậy sao? Ngon lắm đấy? Nhưng lại không có vị ngon như món tự tay Nii-chan nấu.”
“Bởi vì lời nguyền nên ta cũng không thể nấu ăn được nữa rồi.”
“Cho nên hiện tại cái cây này là món tráng miệng ngon nhất trong làng đấy.”
Kiel đầy tự tin trả lời.
Đúng như tôi nghĩ, con nhóc này không thể nào trở thành phó thủ lĩnh được rồi.
Hành động của con bé này quá sức thất thường.
“Kiel-kun. Mặc dù những đứa trẻ trong thôn cũng có nói, nhưng có đúng thật là cậu không tách rời khỏi cái cây này không?”
“Đúng thế! Bởi vì tớ không thể biết khi nào thì kẻ trộm sẽ đến!”
Vậy tức là Kiel đã luôn ngủ bên cạnh cây Crepe kể từ khi chúng tôi quay về làng?
Chắc hẳn con bé quý nó lắm.
“Phải điều độ đấy.”
“Em biết rồi, Nii-chan. A, Firo-chan cũng muốn ăn bánh crepe à?”
“Un!”
Firo nhét đầy miệng thứ bánh crepe ngon lành đó.
Cái đó... Là trái Crepe được tạo thành từ dinh dưỡng của côn trùng đấy. Tôi hết muốn ăn rồi... Nhưng có lẽ tốt hơn hết là tôi không nên nói ra nhỉ.
Dù sao, Firo cũng có thể ăn được cả côn trùng nữa mà.
Nhân tiện, Kiel đang bắt đầu xây dựng một Căn Nhà Cho Chó ở bên cạnh cây Crepe, nếu như có mưa gió thì con bé sẽ ở trong căn nhà tạm thời bằng Bio Plant.
Kiel... Ngươi đã nói sẽ bảo vệ căn nhà quý giá của mình mà? Căn nhà mà bị ngươi bỏ bê sẽ khóc đấy.
Hay là, Nhà = Cây Crepe rồi? Đừng có đùa chứ.
Sau đó, Kiel dồn hết công sức vào việc chăm sóc cây Crepe, và giống như đang đáp lại tình yêu của Kiel, cây Crepe cũng lớn lên nhanh chóng.
Kết quả là, truyền thuyết về cây Crepe Wood đã trở thành đặc sản của ngôi làng, và khoảnh khắc nó sinh ra... Hay đại loại thế.
“Hy vọng phần lớn chỉ là lời nói đùa.”
“Đúng vậy.”
Raphtalia vừa trả lời vừa liếc mắt nhìn chủng Raph.
Tôi biết rồi mà. Tôi cũng sẽ cảm thấy y như con bé nếu như nhìn thấy bản sao của mình cũng bị vuốt ve như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.