Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 266: Hổ nam




“Sự việc chính là như thế, Fohl. Bởi vì ta không ngủ được cùng với cả Raphtalia lẫn Atlas nên ta sẽ ngủ ở chỗ ngươi.”
“Đi ra ngoài!”
Đêm hôm sau, tôi đến phòng Fohl.
Nhân tiện, Raphtalia đang ngủ ở căn phòng cách vách như biện pháp chống Atlas và Sadina. Fohl đang làm ầm lên, nếu có chuyện gì xảy ra, con bé sẽ nhảy khỏi gường và chạy tới.
Sáng hôm nay, Raphtalia đã nói với Firo, chó đóng khố và Imia là cả bọn đã có một “xuất phát không công bằng”, xuất phát cái quái gì chứ?
“Ngươi nói gì đấy. Một kẻ ngủ say như chết như ngươi mà có quyền phản đối à?”
“Gu...”
Fohl bật một tiếng rên rỉ.
“Ngươi cũng phải ngăn em gái của ngươi đến ngủ ở chỗ của ta nữa đó.”
“Cho đến bây giờ ông vẫn chưa ngủ với Atlas sao!?”
“Ừ.”
Hiện tại, tên nhóc này cũng đã học Biến Huyễn Vô Song, và cũng đã tu luyện cùng với Raphtalia.
Nó rất mạnh, có lẽ vậy.
Dẫu sao, nếu thằng nhóc trợ giúp Raphtalia, cuộc chiến 2 chọi 1 sẽ thành 2 chọi 2, và sẽ xong chuyện.
Mà, vì không nỡ động thủ với Atlas, nên liệu nó có có được tính như một lực chiến đấu hay không vẫn chưa biết được.
Khi Ren quay về, tôi phải nhờ cả hắn nữa. Có lẽ hắn sẽ chiến đấu tốt hơn cả Fohl.
“Ông! Ông bảo rằng Atlas không hấp dẫn sao?”
“Ngươi nói cái méo gì đó?”
“Không phải vậy sao! Thời gian thì dài như vậy! Chẳng phải Atlas đều ngủ ở cái giường bên cạnh ông mỗi đêm sao?”
“Vậy thì sao?”
“Vậy ông không hề thấy đứa em gái dễ thương của tôi hấp dẫn à?”
“Không biết.”
Tôi không quan tâm.
Mỗi lần nói chuyện với Fohl thì thành ra như vậy.
“Ông—! Tức là Atlas của tôi không hề dễ thương?”
“Không hứng thú. Cái gì mà ‘của tôi’ chứ...?
Aa, quả thật trở nên phiền phức rồi.
Khi biết tôi ngủ với Atlas, tên nhóc dựng lông lên, và khi biết tôi không có, nó cũng xù lông lên.
“Mà, đừng nghĩ nhiều, cứ nằm xuống đi.”
Tôi nằm ngang trên giường và vẫy tay gọi Fohl đến.
“Cái...”
Gương mặt Fohl trở nên tái mét.
“Lẽ nào... Ông...”
“Sao? À, ta nhớ ngươi cũng biến dạng thú được phải không? Biến thân đi, và nằm lên giường mau.”
Tôi không rõ hình dạng thực sự của Sadina là gì, còn của con chó đóng khố là một loại chó cỡ nhỏ.
Có lẽ Fohl sẽ là một con hổ con cũng nên.
“Ng, Ngừng lại! Tôi không có sở thích đó!”
“Sở thích gì cơ?”
Chẳng lẽ hóa thú kém thú vị vậy sao?
Nói vậy, sở thích của con chó đóng khố kia quả là tệ.
“Haa... Haa...”
Từ trên trần nhà, tôi có thể nghe được những tiếng thở hổn hển.
“K, Kẻ xâm nhập!”
Fohl dùng nắm đấm bắn ra một thứ trông như quả cầu ma pháp.
Một mảng trần sụp đổ, và một bóng người rơi xuống.
Tôi còn tưởng là ai? Hóa ra là Bà Chủ Tiệm Thợ May.
“Tôi có linh tính một chuyện rất đẹp đẽ sắp diễn ra, nên đã đến đây quan sát. Quả đúng là món ngon!”
Bà ta đang phấn khởi phác họa một cái gì đó.
Không biết bà ta đang làm gì? Tôi có một dự cảm không lành.
Chắc chắn bà thím này đã hiểu lầm gì đó rồi.
“Đi ra ngoài ngay.”
Tôi túm lấy cổ áo của bà Chủ Tiệm Thọ May và ném ra ngoài.
“Và chính là như vậy, không có hiểu lầm gì cả. Giờ, nhanh hóa thú và lên giường đi.”
“Kh, Không!”
Tôi cảm thấy bà thợ may đang nghe lỏm ở đâu đó.
“Nhanh lên cái nào. Ta buồn ngủ quá.”
Tôi kích hoạt dấu ấn nô lệ của Fohl và ra lệnh.
“Gu... Ông... U... Đ, được rồi.”
Hình như nó không thể kháng lại dấu ấn nô lệ như Atlas được, nên Fohl biến thân.
Một con hổ nam màu trắng rất đẹp.
Trông rất là săn chắc, chẳng hề giống tưởng tượng của tôi là một con cọp con, nên có hơi thất vọng.
Lạ thật, con chó đóng khố kia cho ra cảm giác là một con chó con dễ thương.
Nhưng, tên này, trông rất mạnh mẽ.
Cũng đáng kỳ vọng đây.
Tôi cho rằng nó còn mạnh hơn Atlas nữa, và nó có thể làm việc và trả hết nợ mà không cần ai giúp.
“Có lẽ được rồi, nhanh lên giường đi. Nếu có một bộ lông kế bên, ta sẽ dễ ngủ hơn.”
“Ư...”
Với gương mặt xanh như người chết, Fohl nằm vật ra giường.
Nó nằm ở ngay nơi ngoài tầm với tay của tôi.
Mà, tôi cũng có thể chạm vào nó được một chút.
“A- Atlas, nii-chan, vì em, sẽ hy sinh sự thuần khiết của mình. Dẫu có bị vấy bẩn, anh cũng không đầu hàng!”
“Ồn quá. Im lặng mà ngủ đi.”
Không phải là tôi đã thức tỉnh được Homo đâu đấy. (Homo: Đồng tính á: V)
Không, nếu Atlas và Sadina cho rằng tôi là Homo mà từ bỏ thì như thế cũng được.
Giả như Fohl đồng ý, thì tôi... Không, bỏ ngay cái ý tưởng này đi.
Rốt cuộc vì cái quái gì mà tôi phải ngủ với một tên hổ nam kia chứ, nhưng vẫn tốt hơn là bị mất ngủ khi ngủ cùng với Raphtalia và Atlas.
Khi bọn Firo và Kiel ngủ với tôi, trông Raphtalia rất không vui.
‘Vậy nếu là tên nam Fohl thì sao?’ Khi nghe hỏi thế, con bé đồng ý.
Nhưng Raphtalia lại làm một vẻ mặt rất phức tạp.
Dĩ nhiên, tôi có lý do để chọn Fohl.
Do tôi có chút tò mò, nên cũng tiện hỏi luôn.
“À, sau khi sự kiện tẩy não kết thúc, ngươi và Atlas đã có nói chuyện gì với Trash phải không? Về chuyện gì vậy?”
“Tại sao tôi lại phải nói với ông chứ.”
“Ngươi có thể đoán được hắn ta có âm mưu gì không? Hắn ta là kẻ đã bức bộ tộc ngươi vào chân tường đó.”
“Ư...”
Khi bọn họ gặp nhau lần đầu, tôi có nghe sơ qua từ Nữ hoàng.
Fohl không phát ra âm ‘Guu’ nữa, mà bắt đầu trả lời tôi.
“Ông ta muốn đưa cho Atlas thức ăn, còn chúng tôi muốn tránh xa. Trông ông ta già hơn hẳn so với lần gặp trước, chẳng có chút sức sống nào cả.”
“Có lẽ là vậy.”
“Ông có biết gì không? Atlas gọi ông ta là Onii-sama. Tôi không già đến thế, và tôi không vui chút nào khi được bảo là giống với kẻ thù của tộc Hakuko.”
“Kể lại toàn bộ xem nào.”
“... Được rồi. Sau khi ông già đó nhìn tôi và Atlas, ông ta nói 『Dẫu có chuyện gì xảy ra cũng phải bảo vệ em gái mình đấy. Nếu không, cậu sẽ hối hận.』”
“... Vậy sao.”
Không ngoài suy đoán của tôi.
Nếu người nói không phải là Trash, đó có thể đã là một danh ngôn.
“Ông có biết vì sao không? Tại sao ông ta lại tiếp cận Atlas?”
“Tên Trash đó có một cô em gái rất giống em gái ngươi, cô ta đã mất tích khi tộc Hakuko tấn công.”
“Gì—”
“Do đó, ‘Có lẽ các ngươi là con của em gái ta chăng?’, ông ta nghĩ vậy đó. Ngươi có nhớ gì không?”
“Mẹ... Đúng là con người. Tuy không thấy gì, nhưng mẹ là người rất dịu dàng.”
“Bà ấy tên gì?”
“Alucia.”
Là một người khác ư?
Không, có khả năng cái tên đó là tên giả.
Và tôi biết em gái Trash tên là Lucia, chỉ có một ký tự thêm vào thôi.
“Một thời gian sau khi sinh hạ Atlas, mẹ bị cuốn vào chiến tranh, nên qua đời... Để lại Atlas cho tôi.”
“Thế à... Vậy ngươi cũng biết mình là Con Lai sao?”
“Ừ.”
“Còn cha ngươi?”
“Tại sao tôi lại phải nói chứ!”
“Đúng vậy. Nhưng nếu ta không biết, ta sẽ không thể tìm ra biện pháp được. Ta có nghe rằng tộc Hakuko phải nhận rất nhiều chỉ trích ở Silt Welt. Khi biết được ngươi đang dưới sự che chở của ta, Khiên Hiệp Sĩ, có lẽ sẽ có nhiều kẻ ghen tị mà làm gì đó cũng nên.”
“U... Hiểu rồi. Cha tôi... Là người không ham thích chiến đấu. Ông là người hiền hòa. Tuy vậy, tôi nghĩ ông rất mạnh. Để cho các thuộc hạ, tôi và Atlas chạy trốn, ông đã ở tại chiến địa giết chết kẻ thù cho đến phút cuối.”
“Vậy là cả cha và mẹ ngươi đều mất trong chiến tranh.”
“Ừ... Nhưng cũng lâu rồi.”
Tuổi của Fohl cũng không cao lắm.
Lúc mới gặp, nó trông chỉ khoảng 12 tuổi thôi, tuy nói lâu rồi, nhưng nhiều nhất cũng chỉ 6 năm.
Tôi không biết rõ ràng cho lắm, nhưng dường như chiến tranh luôn diễn ra ở thế giới này.
Chính nhờ vào Trash mà Melromark tránh được khá nhiều cuộc chiến.
Dùng độ tuổi của Witch làm căn cứ, có lẽ được khoảng 20 năm yên bình.
Tuy tôi không rõ địa vị của ông của tên nhóc ở Silt Welt ra sao, nhưng chắc chắn cũng rất nổi tiếng.
Bên cạnh tôi quả thật đang có một cái mồi lửa phiền phức.
“Tôi phải bảo vệ Atlas dẫu có phải chết.”
“Và cô em gái đó lại đang quá mê muội ta. Kiểm soát cho chặt vào.”
“... Ông thực không hứng thú với Atlas sao?”
“Ta có trả lời thế nào ngươi cũng xù lông lên, vậy ngươi muốn ta trả lời ra sao?”
“U...”
“Đã nói rồi, ta không hứng thú với chuyện tình yêu. Atlas... Để xem... Nếu phải nói, thì ta chỉ xem như một đứa trẻ con thôi.”
Cũng như việc tôi xem Raphtalia như con gái vậy, tôi có cảm giác Atlas như một đứa con gái nuôi đang cố gắng cưỡng ép đến gần tôi vậy.
Dạo gần đây, tôi có cảm giác như thế với các nô lệ trong làng.
Tình cảm lãng mạn, tôi hiện chẳng có tí cảm giác nào như thế cả.
“Chẳng phải ngươi cũng giống vậy sao. Cố hết sức bảo vệ con bé, và hãy mạnh mẽ lên để đừng để thua em gái mình. Mà, ta, kẻ đã nuôi các ngươi chỉ để chống lại Đợt Sóng, có lẽ chẳng thể nói thế được.”
“Không cần nghe ông nói tôi cũng sẽ làm như vậy! Tôi sẽ đánh bại mọi Đợt Sóng để Atlas không phải chiến đấu.”
“Rồi rồi. Theo nguyện vọng của ngươi, ta sẽ suy nghĩ xem có nên cho cho Atlas tham gia chiến đấu chống lại Đợt Sóng.”
“Hả?”
Fohl cất giọng ngạc nhiên.
“Có gì khó tin sao? Ta không hề có ý dắt ra chiến trường những ai không hề muốn chiến đấu, ta không đến mức phớt lờ ý muốn của những người không muốn chiến đấu. Ngươi không muốn đưa Atlas vào chiến trường nguy hiểm mà, phải không?”
Dù có thể nói rằng chính tôi là người đẩy Atlas lên cây cầu nguy hiểm kia, nhưng nếu Fohl mong muốn, tôi vẫn có thể ngăn con bé tham gia chiến đấu chống lại Đợt Sóng.
“Như vậy ổn chứ?”
“Chỉ khi ngươi chăm chỉ gánh luôn phần việc của con bé.”
“...”
Fohl trầm mặc.
“Mà, dù vậy, con bé vẫn có thể muốn chiến đấu, nên lúc đó, ngươi phải ngăn con bé lại. Ta sẽ không ép buộc con bé. Ta sẽ cho con bé tự quyết định.”
“Tôi biết rồi.”
Tên nhóc ngoan ngoãn gật đầu một cách kỳ lạ.
“Tôi nghĩ tôi có thể hiểu được một chút lý do Atlas... Thích ông rồi. Dù vậy, tôi vẫn không thích ông.”
“Vậy à. Dẫu sao, lo mà ngăn cản mấy hành động liều lĩnh của em gái ngươi đi.”
“...”
“Vậy, ta ngủ đây. Khi con bé đến, đuổi ra ngoài.”
Và như thế, màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Đúng như dự đoán, Atlas và Sadina xâm nhập vào phòng, nên Raphtalia và Fohl chiến đấu với họ...
Nghe nói lần này, hai người họ hoàn toàn có thể đuổi được bọn kia đi.
Khi thức dậy, tôi thấy Raphtalia đang nắm lấy tay tôi ngủ.
Fohl đã bắt giữ được Atlas, nên Atlas đang ở trong phòng mình.
Khuôn mặt lúc ngủ của thằng nhóc như là vẻ mặt của một người đàn ông đã hoàn toàn vượt qua được một chướng ngại to lớn.
“Ngày mai, em sẽ không thua đâu!”
“Nii-chan sẽ ngăn cản Atlas đi vào con đường sai trái!”
Và ngày tiếp theo, bọn họ lại đánh nhau nữa. (Trans: Cạn lời với anh Naofumi này: V)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.