*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Và cứ thế, có vẻ như tên Itsuki sẽ không gây thêm phiền phức gì nữa. Chúng ta sẽ tiếp tục giám sát hắn, nhưng chỉ cần Rishia có ở đó, thì cũng chẳng cần thiết lắm. Hắn chẳng thể nào trốn được, và dường như hắn cũng chẳng có ý định làm như vậy.”
“Tôi hiểu rồi, thế thì Cung Hiệp Sĩ xin giao lại cho ngài vậy.”
“Mà, nếu hắn thật sự chọn cách bỏ trốn, thì khi đó tôi chắc chắn sẽ trừ khử hắn ta ngay.”
“... Tôi thật sự không hề mong muốn chuyện đó xảy ra một chút nào.”
“Được rồi. Tiếp theo, chúng ta có thể sử dụng điểm dịch chuyển của Motoyasu để đến chỗ suối nước nóng trên đảo Cal Mira.”
“Có vẻ như tất cả những Hiệp Sĩ đều có một khả năng tiện lợi cho riêng mình nhỉ. Vì vậy, xin cứ tự nhiên sử dụng chúng để nghỉ dưỡng.”
Trước khi Motoyasu đi tới Faubley, tôi có yêu cầu hắn dẫn Ren đến đó để chắc chắn rằng chúng tôi có thể mở thêm một điểm dịch chuyển nếu cần thiết.
Chúng tôi đã có một cuộc trao đổi với Bá Tước ở đảo Cal Mira, và được cho phép sử dụng suối nước nóng ở đó để chữa trị lời nguyền vào mỗi buổi tối.
Nếu như vậy, việc giải trừ lời nguyền sẽ nhanh hơn.
“... Chúng tôi đã phải gánh chịu thiệt hại khá nặng nề từ sự kiện vừa qua.”
“Tôi hiểu.”
Lãnh thổ của tôi cũng vậy.
Thế nhưng là mức độ thiệt hại vẫn nằm trong tầm kiểm soát, và đám Filo Rial của tôi cũng góp hết sức mình trong việc vận chuyển vật liệu. Nên có vẻ như việc xây dựng lại sẽ nhanh hơn dự kiến.
Tôi không muốn cây Camping Plant trở nên quá phổ biến, nhưng tôi buộc phải phân phát chúng cho toàn bộ người dân trong làng.
Tôi cũng có mang một ít đến đây như một biện pháp cứu trợ tạm thời. Và có lẽ chúng tôi có thể giải quyết được đến một mức độ nào đó.
Mà nghĩ đến cũng khá lo lắng, không biết tài chính của đất nước này sẽ trở nên như thế nào đây.
À, phải rồi. Trong cái trụ sở mà đám dư đảng của Tam Hiệp Giáo đã từng sử dụng có một mớ kho báo chất thành đống ở đó. Có vẻ như đó là số tiền của mà đám quý tộc đã cất trữ.
Nữ Hoàng quyết định trưng thu toàn bộ đống kho báu để sung vào phí xây dựng lại cho lần này.
Mà dù có nói thế nào đi chăng nữa, nung mủ của đất nước này cuối cùng cũng đã bị thanh trừ hết.
“... Đúng thật là, đứa con gái của tôi quả ngu ngốc hết mức.”
Nữ Hoàng đặt tay lên cửa sổ, và khuôn mặt hoàn toàn toát nên vẻ buồn phiền.
Chính bà ta đã để cho con gái cực kỳ ích kỷ của bà lợi dụng địa vị để làm đầy túi riêng mà bà vẫn làm khuôn mặt như vậy được à.
“Hết lần này... Đến lần khác, tôi đã cố cảnh báo con bé sửa chữa tính cách của mình. Thậm chí từ lúc con bé vẫn còn là một đứa trẻ.”
“Làm như tôi quan tâm ấy.”
“Cũng đúng nhỉ... Toàn bộ đều là do cách giáo dục thiếu chức trách của tôi.”
“Và cả cách quản thúc Trash của bà nữa.”
“... Vốn dĩ ông ấy là một con người tuyệt vời, nhưng giờ thì khác rồi. Khi đã nắm giữ quyền lực thì con người luôn thay đổi.”
Tôi lại một lần nữa đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài đó, Fohl và Atlas đang hỏi lão Trash mấy câu hỏi.
Còn hắn thì lại lơ đãng nhìn về phương hướng mà Witch bị mang đi trong khi trả lời.
Hửm?
Fohl có vẻ như đang bối rối đến không nói lên lời.
Rốt cuộc thì chúng đang nói về chuyện gì vậy?
“Việc thi hành sẽ được bắt đầu vào ngày mai, nhưng ngài định làm gì, Iwatani-sama?”
“Tôi sẽ ở lại cho đến lúc kết thúc. Sau khi những tên phạm nhân chính đã bị hành hình, tôi sẽ rời đi. Vì còn phải giải quyết chuyện của Itsuki và chuẩn bị cho Đợt Sóng kế tiếp. Nên tôi thật sự không thể lãng phí thời gian của mình ở đây được.”
“Vậy sao. Thế thì chúng tôi sẽ liên lạc với ngài sau vậy.”
Cuối cùng thì tôi cũng đã có thể tập trung hết sức vào Đợt Sóng rồi.
Dù có nói thế nào thì tôi không thể kìm được cảm giác cuối cùng mình lại quay về điểm khởi đầu.
“Được rồi, vậy thì chúng tôi chuẩn bị khởi hành đây.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Nữ Hoàng, tôi thu xếp lại mọi việc để chuẩn bị trở về.
“Ah, bọn em sẽ tiếp tục cuộc hành trình tu hành trong một khoảng thời gian ngắn nữa ạ.”
“Thế à.”
Vậy là chúng tôi sẽ phải chia tay với Raphtalia... Tôi cảm thấy có chút không nỡ, nhưng có vẻ như con bé sẽ hoàn thành chuyến hành trình sớm thôi.
“Atlass! Atlaaaaaas!”
“Onii-sama, đi nhanh đi mà, đừng có dây dưa nữa.”
À, phải rồi. Fohl cũng đã hoàn tất Class Up.
Tôi đã gửi Firo đi cùng thằng nhóc đến chỗ chiếc Đồng Hồ Cát Chạm Rồng, nhưng có vẻ như Class Up đặc biệt không xuất hiện rồi.
Không còn cách nào khác, nên tôi cũng đã gửi Gaelion đến đó.
Chẳng biết cần phải có tiêu chuẩn cơ bản gì để cái Ahoge quỷ quái đó hoạt động nữa?
Như thế, Atlas thì nhận được Class Up từ Firo, còn Fohl thì từ Gaelion.
Cho đến giờ, tôi cũng chẳng thể nào hiểu nổi có cái gì khác biệt giữa hai anh em nhà đó.
Cả hai đều cùng một chủng tộc, mà chắc có lẽ tôi sẽ có thể tìm ra được sự khác biệt giữa cả hai khi chúng Class Up.
“Đúng thật là, bởi vì Fohl-san nên việc tu hành của chúng ta mới hay bị trì hoãn đấy. Làm ơn hãy ngoan ngoãn đi.”
Với giọng chán nản, Raphtalia miễn cưỡng nâng tay lên và ấn vào huyệt thái dương của Fohl.
“Ugu... Tôi vẫn có thể chịu được!”
“Nếu vậy thì cả em nữa.”
Atlas cũng vung tay chặt một phát vào sau gáy Fohl.
“Guha! A-Atlaa...”
Này!
Ngươi tung đòn tiếp theo để làm gì thế?
“Chuyến tu hành của bọn em rất hay bị trì hoãn à?”
“Vâng ạ. Cứ khi nào bọn em lơ là một chút, thì cậu ta lại ngay lập tức trốn về. Có hơi phiền toái.”
“Đúng thế ạ. Nên huấn luyện viên luôn đặt Fohl-san dưới sự giám sát của Raphtalia-san.”
“Thật vậy à?”
Chết tiệt, bệnh Sis-con của thằng nhóc này nặng đến mức nào vậy?
Còn cố gắng chạy thoát khỏi chuyến tu hành đã rất cố công của mình nữa chứ.
“Hiện tại thì em là đệ tử mạnh nhất của sư phụ, nên tự nhiên thành ra như thế, và... Em cũng có thể hiểu được cảm giác coi trọng mà cậu ta dành cho Atlas-chan, nhưng em nghĩ cậu ta nên nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn vì mục đích đó mới đúng.”
“Nhưng chuyến đi cũng sắp kết thúc rồi, đúng không?”
“Vâng ạ. Em rất mong đợi đến ngày trở về.”
“Vậy thì để anh tiễn em đến bên ngoài Thành Phố Lâu Đài vậy.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều.”
Nhóm của tôi cùng nhau hộ tống Raphtalia đi đến biên giới của thị trấn.
“Ngài có mong chờ được nhận quà lưu niệm không ạ?”
“Quà lưu niệm?”
“Vâng. Bọn em có chuẩn bị nhiều lắm đấy.”
Đó là những vật liệu mà con bé kiếm được trong chuyến tu luyện à? Nếu thật vậy thì tôi cực kỳ muốn.
Raphtalia rất hiểu tôi. Nên con bé chắc chắn biết được tôi thích gì.
“Vậy em đi đây.”
“Hẹn gặp lại.”
Tôi vẫy tay trong khi nhìn Raphtalia và những người khác xuất phát.
“Vậy giờ chúng ta cũng nên đi luôn chứ ạ?”
“Ừ, chúng ta đã gửi Ren và Rishia về nhà trước đó rồi. Chúng ta cũng nên...”
“Xe kéo~...”
Con nhóc Firo bỗng dưng kêu lên một tiếng như muốn kiến nghị với tôi.
Không biết vì sao mà trông con bé như muốn khóc.
“A, rồi rồi. Ngẫm lại thì ta vẫn chưa ghé qua chỗ Lão Già nữa, thôi thì tốt hơn hết là đến hỏi ông ấy thử xem.”
Đúng thật là, bộ không được kéo xe khiến con nhóc phiền muộn đến thế à?
Mà tôi cũng có hơi lo lắng cho Lão Già, nên tôi cũng muốn đến chỗ ông ta xem thử.
Mặc dù tôi có nói chuyện với ông ấy một chút sau sự kiện vừa rồi.
Rõ ràng là đám dư đảng của Tam Hiệp Giáo đã đột kích vào cửa hàng, và cố lấy con dao găm Tâm Lý Đoàn Thể để đâm ông ta.
Lão Già chỉ cần nhìn qua là đã có thể nhận ra được món vũ khí đó rất không bình thường, nên ngay lập tức đánh gục cả đám, đóng cửa tiệm, và nhốt chúng ở nhà một người quen.
Bởi vì tôi đã cảnh báo với Lão Già trước đó, nên ông ta cũng không có quá bất ngờ.
Sau khi cuộc khủng hoảng diễn ra ngày càng lớn, ông ấy đã giúp việc di tản dân chúng.
Lão quả là một con người đáng tin cậy.
Mà quan trọng hơn cả, rốt cuộc Lv của Lão Già là bao nhiêu thế?
Lv không có quan hệ gì đến kinh nghiệm thực chiến cũng như kỹ thuật, nên cũng hơi thô lỗ khi hỏi về một chuyện như vậy.
Nhưng không biết vì sao trông ông ấy có vẻ như có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
“Ồ, không phải An-chan đấy sao.”
“Cửa hàng của ông thế nào rồi?”
“Bị mất trộm một vài thứ, nhưng có vẻ như tiền vẫn còn đó.”
“Vậy sao. Thế ông có định sớm mở lại cửa hàng không?”
“Ta có thể mở lại bất cứ lúc nào. Mặc dù có nhiều thứ sẽ không thể ở trong tình trạng tốt nhất.”
“Vậy nhân dịp này ông sẽ đến ngôi làng của tôi chứ?”
“Nữa hả, nhóc? Ta bây giờ vẫn chưa có dự định trả lời cho lời mời của cậu đâu.”
À thì, Chú của Imya đã trở về làng rồi, nên tôi cũng không cần mời mọc ông ta quá mức làm gì.
“Được rồi, thế hôm nay tới đây có việc gì?”
“Con chim nhà tôi muốn có một chiếc xe kéo mới.”
“À, ra là chuyện đó à. Xin lỗi Điểu Jou-chan nhé, nó vẫn chưa hoàn thành.”
“Vậy ạ~... Firo buồn.”
“Để đền bù, thì ta sẽ sử dụng kỹ thuật từ Faubley để cải tiến chiếc xe. Nên hãy yên tâm.”
“Ông đang định làm cái gì vậy?”
“Nghe nói là bọn họ có cơ chế làm nâng bánh xe của chiếc xe lên để hấp thụ chấn động.”
... Là hệ thống giảm xóc à? (Note: Hay còn gọi là hệ thống treo)
Vậy sao. Thì ra ở thế giới này cũng có kỹ thuật như vậy.
Lão Già mở một bản thiết kế cho tôi xem.
Đó là cái lò xo đơn giản được ghép vào bộ liên kết với bánh xe.
“Vậy thì...”
Tôi bổ sung vào bản thiết kế bằng cách vẽ thêm Shock Absorber vào đó. (Note: Shock Absorber: Nhíp chống sốc hoặc lò xo giảm chấn)
Nói thì như vậy, nhưng nó hoạt động dựa trên áp suất không khí, và hình vẽ của tôi có hình dáng trông giống như một cái ống pháo bắn nước[1].
Ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu rõ về vấn đề này cho lắm.
Tôi chỉ là nhắc lại kiến thức mà một trong những đứa bạn đam mê xe hơi từng nói cho tôi từ rất lâu về trước mà thôi.
Tuy vậy, chỉ với nhiêu đó, mắt của Lão Già lại sáng lên vẻ khâm phục. Ông ấy còn gật đầu vài lần nữa.
“An-chan cũng biết nhiều thứ thật đấy nhỉ. Để ta thử xem.”
“Thế giới của tôi là một nơi không hề có ma pháp. Nếu ông lắp trang bị ma pháp vào bộ phận này, thì tôi nghĩ nó có lẽ sẽ còn tốt hơn nữa.”
“Hiểu rồi, An-chan. Cậu không cần phải phác họa nó ra hết đâu, ta đang có cảm hứng đây.”
“Vậy sao. Tôi rất mong đợi đấy.”
“Un! Firo cũng rất mong chờ~!”
Như vậy, sau khi thảo luận về bản thiết kế với Lão Già, chúng tôi dịch chuyển trở về làng.
Chú Thích
[1] Ống Pháo Bắn Nước Đồ Chơi: