Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 236: Khiên ma vương




Tiếng hét của Chính Nghĩa, Chính Nghĩa của những kẻ bị tẩy não vang lên ồn ã làm tôi chẳng còn nghe thấy một thứ tiếng gì khác.
Dù tôi bị thôi thúc bởi ý muốn dùng Wrath thiêu rụi tất cả, nhưng tôi vẫn cố không làm những người này bị thương quá nặng.
Tôi lại còn phải chi trả phí thuốc men cho các tổn thương khi mọi chuyện chấm dứt... Có nên giả ngu không nhỉ.
“Fi—ro.”
“Gì~ ạ?”
“Đá bay cả đi! Giết luôn cũng được!”
“Họ là những người Firo quen, không~”
Ku... Đá đến gần chết thì được, nhưng giết thì lại không à.
À thì, dù sao con bé ở đây cũng nhiều hơn tôi mà.
Trí nhớ của con bé cũng khá tốt, nên có lẽ nhớ rất rõ khuôn mặt của những người đó.
Nhưng mà dồn cục lại thế này thì khó tiến lên quá.
“Naofumi này, thỉnh thoảng anh cũng nói đùa hơi quá nhỉ.”
“Bình thường thì mọi người đều biết mà.”
“Đúng vậy, mọi người ai cũng hiểu sự tốt bụng của Naofumi-sama hết.”
“KYUA!”
“Không biết nữa, tôi chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc để mà trở về thôi.”
Người vừa nói muốn trở về là Taniko. Con nhóc đó có vẻ như mệt mỏi lắm rồi.
Thế quái nào mà các ngươi lại hiểu lầm ra thành như vậy thế hả, ta nói nghiêm túc cơ mà.
Nhưng đính chính lại với đám này thì thật phiền toái.
Chiến đấu cũng phiền toái nữa, nên tôi ra lệnh tập trung đám đồng hành lại và phát động Khiên Lưu Tinh đã được tập trung ma lực.
Có vẻ như khi tập trung ma lực vào thì phạm vi mở rộng sẽ tăng lên.
Bán kính khoảng chừng 5 mét, được tăng thêm khá nhiều.
Khiên Lưu Tinh tạo nên một lớp kết giới bao quanh tôi và những người đồng hành, còn những đứa nô lệ và những người khác thì ở bên ngoài.
Ren và những người khác có nhiệm vụ bảo vệ Khiên Lưu Tinh khi chúng tôi tiến tới, nhưng vẫn thật phiền phức.
Những đứa nô lệ cứ liên tục đột phá nhược điểm của Khiên Lưu Tinh.
Khi ấy, những kẻ ở gần bị đánh ngất và trói gô lại.
Đó là thông thường với những cảnh có Zombie, nhưng trong thế giới Fantasy, như thế lại rắc rối quá mức đi.
Nếu hung thủ là một con Vampire thì tôi còn có hứng thú với cốt truyện, nhưng cái tình huống này thì chẳng tài nào mà hứng thú nổi.
Và rồi chúng tôi mở cái cảnh cửa lớn ở sâu bên trong giáo hội.
Trong đó là...
Nội thất của căn phòng... Có thể thấy nội thất của giáo đường gồm 2 tầng bậc.
Ở chính giữa là một cái đàn thờ dùng cho những nghi lễ quan trọng[1], hay còn gọi là đàn thờ nghi thức.
Tôi nhớ có được giới thiệu rằng nơi này có liên quan đến thần thánh và là nơi tập trung ma lực.
Có vẻ như chúng tôi lại rơi vào bẫy nữa rồi, đám dư đảng của Tam Hiệp Giáo và tên mang giáp, cựu thuộc hạ của Itsuki, đang ngồi trên cái bàn diễn thuyết của bục diễn thuyết và đợi chúng tôi.
“Vậy là ngươi đã đến, Khiên Ác Ma. Ta bắt đầu thấy chán phải đợi rồi đây.”
“... Ngươi có mặt ở đây nghĩa là con Witch cũng ở đây à?”
“Ngươi muốn nói đến công chúa Malty à? Thật đáng tiếc là cô ấy không có ở đây.”
“*Chậc*! À phải rồi, ngươi là thủ phạm chính gây ra vụ lộn xộn này à?”
“Vụ lộn xộn? Tên khốn nhà người dám gọi cuộc Thánh Chiến vì mục đích Chính Nghĩa này là lộn xộn ư!”
“Thánh Chiến. Ngươi thích nói đùa nhỉ. Đồ Terrorist (khủng bố).”
Tôi vừa khịt mũi cười lớn vừa khiêu khích hắn.
Khuôn mặt của tên mang giáp do tức giận mà trở nên đỏ sậm lại nhanh trông thấy.
Lòng kiêu hãnh của tên này cao một cách bất thường.
Dùng lời nói để khích tướng hắn quả thật dễ dàng.
“Ngươi nói cái gì!”
“Các ngươi chắc là tín đồ của Tam Hiệp Giáo nhỉ? Cái thứ tà giáo nổi danh đó đấy.”
“Không, Tam Hiệp Giáo chúng ta là đồng hành của Chính Nghĩa.”
“Ồ, thế hả.”
Như thường lệ, vẫn cái căn bệnh Chính Nghĩa tự coi mình là trung tâm đó.
Tên mang giáp này, vẫn thứ thái độ hách dịch đó, có lẽ là do xuất thân từ giới quý tộc của MelroMark.
Tuy nhiên, bất chấp cái thái độ của mình, hắn vẫn trả lời một cách dễ dàng.
Đúng như tôi nghĩ, loại chọc giận này chỉ có giới hạn đến đây mà thôi.
“Mà, ta có từng làm chuyện gì khiến các ngươi căm hận ta vậy sao?”
Mặc dù Tam Hiệp Giáo có lý do để căm hận tôi, nhưng tôi chẳng biết tại sao tên mang giáp lại căm hận tôi đến vậy.
À thì, đúng là bọn chúng rất không thích tôi, nhưng có lẽ cũng chỉ đến mức không hợp với nhau mà thôi.
Ngay từ ban đầu, tôi cũng ít khi tiếp xúc với bọn chúng nữa.
Chúng tôi chỉ ở cùng chung Party trong một thời gian ngắn ở trên đảo Cal Mira.
“Giả ngu đấy à. Ngươi đã dùng năng lực tẩy não để cản trở Chính Nghĩa của chúng ta!”
... Hả?
À— ờ... Tôi chẳng tài nào theo kịp lời mà hắn ta vừa phát ngôn nữa.
Chính các ngươi mới là kẻ dùng đến tẩy não thì có.
Chính Nghĩa của tên này bây giờ, là cái gì vậy?
“Tạm thời để ta xác nhận lại cái đã. Chính Nghĩa của ngươi là gì?”
Đằng nào thì hắn ta cũng sẽ chẳng nói ra được cái gì cho hay ho đâu.
“Chính Nghĩa của chúng ta, là nơi cái Ác không hề tồn tại. Lý tưởng của chúng ta là làm cho thế giới trở nên yên bình. Do đó, cái Ác sẽ bị đoạn tuyệt bởi sức mạnh!”
Tự cho mình là đúng đến mức không thể nào tin được.
Tôi hoàn toàn bất ngờ với việc có một kẻ độc tài phát ngôn điển hình như thế ở nơi này.
Chúng không nhận ra rằng, ngay từ đầu cái Chính Nghĩa đó là không hề có sao?
‘Tài sản để lại’ của Itsuki đã bám rễ hết trong đầu bọn chúng rồi.
“Và? Chính xác thì vì sao mà ta lại là nguyên nhân cản trở các ngươi vậy?
“Ngươi... Không, tên Hiệp Sĩ giả mạo đã hạ thấp danh tiếng của chúng ta, bởi vì Chính Nghĩa của hắn mà chúng ta mới bị truy đuổi! Đền tội đi!”
Hừm... Nói tóm lại, bởi vì thất bại của Itsuki dẫn tới danh tiếng của chúng bị hạ thấp, và những đồng hành của Hiệp Sĩ không thể dùng nó để nhận được ân uy (ân huệ và oai phong), do đó mà chúng không thể thay đổi thế giới theo hướng mà chúng muốn được, và toàn bộ tội lỗi đều đổ lên đầu Tứ Thánh Hiệp Sĩ?
Ngoài ra, việc bán rong của tôi hoạt động sôi nổi ở khắp MelroMark, nhờ vậy mà tôi có được đánh giá tốt đẹp với dân chúng, lại càng khiêu khích chúng thêm nữa.
Ngẫm lại thì tôi nhớ là có nhận được báo cáo rằng người dân thị trấn yêu cầu tôi cử những đứa nô lệ bán rong đến.
Bởi vì tin tưởng tôi nên họ mới cung ứng tài liệu mà tôi cần và mua hàng hóa với giá cao.
Do có quyền lực mà lại không dùng để làm được thứ gì cả, nên chúng đâm ra thù ghét tôi.
Cáí lũ này đúng là không thể tin được, và cuối cùng những kẻ có cùng suy nghĩ liên kết lại với nhau.
Tôi rất muốn đấm cho chúng vài cái để chúng ngậm miệng lại luôn.
“Khiên Ác Ma... À không, Khiên Ma Vương! Chúng ta, những Hiệp Sĩ mới, sẽ đánh bại ngươi!”
*Roẹt* và một cây kiếm trông quen mắt được hắn rút khỏi bao kiếm, và cùng với đó là một cái khiên móc ra từ đằng sau lưng, rồi hắn ta thủ thế.
Ô, tôi vượt mức Ác Ma mà trở thành Ma Vương rồi à.
Nói tới kẻ địch của Dũng Sĩ mà kể thì đó đúng phải là Ma Vương, nhưng tôi có nhìn thế nào thì, mấy tên này cũng chẳng phù hợp để làm Dũng Sĩ.
Và thế quái nào mà ngươi lại là tân Hiệp Sĩ chứ.
Hắn ta tự phát ngôn mà chả quan tâm đến ai cả.
Nếu như thất bại trong trận chiến này thì toàn bộ trách nhiệm sẽ đẩy vào tôi à?
Nghĩ kỹ lại thì chúng chẳng cần phải giữ lại những đứa nô lệ bị tẩy não của tôi để thực hiện cách mạng làm gì.
Chỉ cần để đám nô lệ quậy ở Lâu Đài, rồi sau đó giết hết chúng dưới cái mác Chính Nghĩa.
Dường như mọi chuyện sẽ tiến triển theo hướng đó.
Cuối cùng chúng sẽ tàn sát hết nô lệ Á Nhân, và biến đám loài người bị tẩy não thành thuộc hạ của chúng bằng những lời nói ngọt xớt đầy tốt đẹp.
Quả thật là một tổ chức cực kỳ tự kiêu tự mãn.
“Cái Ác à,... Naofumi, chúng ta làm gì đây?”
“Cả Chính Nghĩa và cái Ác đều là thứ vớ vẩn. Việc chúng ta phải làm là cố mà sống sót qua những Đợt Sóng với thương vong nhỏ nhất. Dùng hết mọi thủ đoạn.”
“Đúng là Naofumi. Không, tôi nghĩ là Naofumi nói đúng. À... Nhớ rồi, người ở cùng với Witch chính là kẻ đó.”
Ren chỉa kiếm về phía trước và nhìn chằm chằm vào tên mang giáp.
Ồ, quả nhiên là hắn ta.
Tại sao mà Ren lại không nhớ ra được vậy nhỉ.
Mà, Ren của khi đó chỉ toàn bỏ ra ngoài để Solo nên hắn ta đâu có nhớ ai ngoài đồng hành của bản thân đâu chứ.
Tôi cũng chả trách hắn được, nhưng có lẽ hắn ta cũng chưa từng nhìn thấy trực tiếp mặt mũi bọn đồng hành của Itsuki nữa.
“Tôi không nghĩ những ai làm việc sai trái như thế này lại là Chính Nghĩa được.”
“Đúng vậy! Em cũng nghĩ như vậy!”
Rishia có vẻ rất hăng hái.
Bày tỏ suy nghĩ của mình trước tên mang giáp, cựu đồng hành và giờ đang là địch thủ... Rishia đã thay đổi rồi.
Trước đây, con bé vốn rất e ngại và rụt rè.
“Nên làm gì đây? Naofumi-sama?”
“KYUA!”
“Làm nhé?”
Cả Atlas, Gaelion, và Taniko đều hăng hái đến bất ngờ.
“Mu... Rishia cũng có mặt ở đây à? Đúng như ta nghĩ, ngươi, kẻ phản bội!”
“Phản bội cái quái gì chứ, chính các ngươi đuổi con bé đi mà.”
“... Tôi... Không chấp nhận anh làm chuyện như vậy!”
Rishia đường bệ nói với tên mang giáp.
Con bé vừa phớt lờ tôi, đồng đội lẫn kẻ địch luôn đấy à?
Xem tôi như là người làm nền chắc.
“Đó không phải là Chính Nghĩa!”
À phải rồi, thứ đang thu hút sự chú ý của tôi, là cây kiếm và cái khiên tên mang giáp đang cầm...
Tôi nhận ra cây kiếm đó rồi.
Chính là cây Linh Quy Kiếm trong buổi đấu giá ở ZeltBur.
Đó là một món vũ khí đắt đỏ mà tôi không thể vươn tay ra mà lấy được, làm thế nào mà hắn có được nó?
Mà, có thể là hắn ta nhờ vào sự giúp đỡ từ quý tộc để ép giá? Hay là đám quý tộc ép giá rồi đưa cho hắn?
Hoặc là nó bị cướp đoạt trong các quá trình vận chuyển.
Cướp à... Ngẫm lại thì, cũng có chuyện Hiệp Sĩ vào nhà người khác rồi tự do mở tủ và rương hòm nữa. (Note: Chắc ý nói trong Game, nhân vật Dũng Sĩ vào nhà dân tự mở rương và đập chậu lấy đồ: V)
Hài hước thật. Hắn ta đúng là Hiệp Sĩ rồi.
Cơ mà, chuyện đó cũng chẳng quan trọng. Nó vốn có phải là của tôi đâu chứ.
Nhưng chiếc Khiên trông như là cùng một bộ với cây Kiếm Linh Quy.
Chẳng lẽ nào.
“Oi! Chiếc Khiên đó là vật mà ngươi đã cướp phải không?”
“Nói gì đấy. Một cái khiên ác độc do Ma Vương tạo ra, và được thanh tẩy bởi Chính Nghĩa.”
Oi, đó chính là cái khiên mà Lão Già ở Cửa Tiệm Vũ Khí và chú của Imia đã vất vả làm ra cho tôi.
Tuyệt đối không thể tha thứ được! Phải trừng phạt chúng!
Thanh tẩy cái quái gì cơ. Lũ trộm cắp bất lương.
“Chiếc Khiên đó là của ta!”
Nếu dùng để chiến đấu, lỡ như làm trầy xước thì giá trị của nó sẽ giảm.
“A—, tên mang giáp kia là đối thủ của ta, các ngươi xử những kẻ khác. Chẳng cần phải giữ mạng cho chúng làm gì, cứ giết hết đi. Nhưng đừng giết những ai bị tẩy não đấy.”
Chú thích


[1] Những nghi lễ quan trọng bao gồm 4 nghi lễ là Quan Hôn Táng Tế (lễ thành nhân, kết hôn, lễ tang và lễ tổ tiên).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.