Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 216: Quyền đồng sỡ hữu




“A, không phải Khiên Hiệp Sĩ-sama đây sao. Có chuyện gì sao? Đúng vậy.”
“Lần gặp trước, ông không nhìn thẳng vào mắt ta, che giấu chuyện gì à?”
Tôi đến chỗ Người Buôn Nô Lệ, khoanh tay trước ngực và hỏi ông ta.
Không thể nói toàn bộ là lỗi của ông ta, nhưng vụ rắc rối với tên Motoyasu kia không thể thiếu phần của lão được.
“Dĩ nhiên là không. Đúng vậy.”
“... Haa.”
Không ngạc nhiên chút nào vì gã này đã dồn hết tâm hồn vô kinh doanh rồi.
Không, chắc chắn ông ta đang giả ngơ.
“Ta đang nghĩ đến chuyện để đám FiloRial tham ăn của ta ở chỗ của ông một thời gian đây.”
“C, cái đó...”
“Dĩ nhiên, toàn bộ số ta sở hữu. Ta không cho phép ông nói lời từ chối đâu.”
Hiện tôi đã có quyền lực, nhưng ông ta đã bán cho tôi nô lệ và đã kiếm được một số tiền khá lớn.
Nên Người Buôn Nô Lệ sẽ không bao giờ làm căng thẳng quan hệ kinh doanh này một cách vô ích.
“Tôi hiểu rồi. Đúng vậy. Đúng là tôi đã cung cấp một vài con FiloRial cho Thương Hiệp Sĩ-sama.”
“Chịu thừa nhận rồi à.”
“Ngài ấy lao vào căn lều của tôi vừa hét lớn tên FiloRial của Khiên Hiệp Sĩ-sama, nên tôi đã cung cấp vài con để thử nghiệm.”
Nghĩ kỹ lại thì, Người Buôn Nô Lệ từng đề nghị tôi cùng tìm ra điều kiện trở thành FiloRial Nữ Hoàng là gì.
Tuy vậy, mới chỉ một Firo Tham Ăn đã làm tôi mệt muốn chết luôn rồi nên tôi đã từ chối ông ta.
Mãi đến sau này tôi mới có con FiloRial kế tiếp, và tôi để nó cho Firo quản lý.
Đó là... Do lỗi của tôi à?
Không, không.
Chỉ là tôi không cùng tham gia vào nghiên cứu của ông ta thôi, nên tôi chẳng có trách nhiệm gì hết.
Còn nói về chuyện kinh doanh, Người Buôn Nô Lệ chỉ đơn giản là cung cấp hàng hóa cho những ai cần nó.
Ông ta đã bán chúng vào khoảng thời gian nào nhỉ.
Lần cuối gặp Motoyasu... Nghĩa là vào khoảng mấy đứa Kiel Class Up à?
Gần lúc tôi học được Portal Shield thì phải.
Vào lúc đó, Người Buôn Nô Lệ không có ở đó.
Không, có lẽ tôi đã đi ngang qua ông ta mà không để ý và sau đó ông ta đã gặp Motoyasu.
Mà cũng chẳng cần đào sâu chuyện này thêm làm gì.
“Về việc đó, có một chuyện tôi muốn góp lời với Khiên Hiệp Si-sama.”
“Chuyện gì?”
“Sáng nay, Thương Hiệp Sĩ-sama có ghé qua, và sau khi ngài ấy trở về, những lọ mực đựng máu của Khiên Hiệp Sĩ-sama trên kệ đã biến mất.”
“Ông vừa nói cái gì!?”
Đây là nơi tập trung lại những người còn sống sót của ngôi làng, sau những sự việc xảy ra trước đó.
Nô lệ cũng không phải là hàng miễn phí, và do cũng có thể thả tự do cho họ được, nên cho dù có lẫn đồ giả vào thì cũng chẳng vấn đề gì cả.
Thông thường, chả có ai ngu ngốc đến nỗi tặng miễn phí một nô lệ cho người khác hết.
Tuy nhiên, nếu người lấy số mực đó lại là Motoyasu thì chuyện này hoàn toàn khác.
“Có rất nhiều đồng vàng được đặt ở nơi bảo quản Mực Khế Ước, và có cả một mẩu giấy có chữ ký hình dạng một cây thương và một con FiloRial nữa.”
N- nhớ lại thì, lúc tôi để Firo thuyết phục hắn thì tôi quên không nói rằng hắn không được phạm tội.
Điều mà Firo nói với hắn chỉ là hãy thành thật và không được gian xảo.
Do hắn để lại tiền, nên khó có thể nói là hắn đã trộm cắp được.
Tôi nghĩ là ý định thành thật cũng có bao gồm trong đó. Thành thật ở đây cũng có nghĩa là không tư lợi trong việc nỗ lực giải quyết mọi chuyện.
Nói cách khác, Motoyasu nuôi FiloRial một cách thành thật, đặt chúng dưới quyền quản lý chung với tôi.
Chả hiểu nổi hắn đang nghĩ cái quái gì nữa, nhưng theo hắn, như thế là... ‘Thành thật’?
“Chậc!”
Tôi vội vã nhấn vào biểu tượng quản lý ma thú.
... Một số lượng lớn những cái tên tôi mới thấy đã tăng thêm!
Cái tên đần kia! Toàn là những con ma thú được đăng ký bằng mực của tôi!
“Tôi có lẽ... Đã từng nghe về chuyện cùng nắm quyền sở hữu.”
Tôi cũng quên mất không bảo hắn là không được làm những chuyện ích kỷ!
Nếu không bắt Motoyasu lại, ắt hẳn hắn sẽ sản xuất ra hàng loạt FiloRial Nữ Hoàng cho xem.
Hắn ta đã lấy được một vài con từ Nữ Hoàng, và hắn lại còn mua thêm nữa từ Người Buôn Nô Lệ nữa.
Tôi cần phải quay về làng càng sớm càng tốt!
“Do ngài có quyền hủy bỏ quyền sở hữu nên sẽ không có vấn đề gì đâu. Thương Hiệp Sĩ-sama cũng có nói là sẽ đến chỗ của Khiên Hiệp Sĩ-sama.”
... Nữ Hoàng cũng có nói như thế, hắn muốn đến làng tôi làm cái quái gì kia chứ?
Đã thế còn kéo theo cả một đội quân FiloRial nữa.
Chuyện này chẳng thể nào đùa được đâu. Tôi cần phải nghĩ ra biện pháp đối phó mới được.
“Được rồi. Ta phải gấp rút quay về làng đây. Chào.”
“Còn những nô lệ Á Nhân thì sao ạ? Đúng vậy.”
“Cứ như mọi lần.”
“Đã hiểu. Đúng vậy.”
Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến điều đó nữa, tôi chạy ra khỏi lều và dùng Portal để bay.
À, tôi quên nói, Nữ Hoàng có nói là những kẻ theo đuôi Motoyasu đều đã Class Up.
Ngay khi trở về bằng Portal, tôi liền thoáng nhìn xung quanh ngôi làng.
Tốt. Tên Motoyasu đó vẫn chưa tới.
Cần phải chuẩn bị trước khi tên ngốc đó đến.
Nếu không thì...?
Mà nghĩ kỹ lại thì, kẻ phải chăm sóc chúng chẳng phải là gã Motoyasu đó sao, chứ tôi có éo trách nhiệm nào đâu.
Có lẽ hắn thực hiện việc đồng quản lý chỉ để nhận được thêm gia hộ.
Dĩ nhiên, nếu hắn xây dựng lực lượng, hắn có thể sẽ chống lại tôi, nhưng tôi không nghĩ tên cuồng Firo đó có thể làm thế được.
Không. Nếu hắn tự tiện hành động, tôi sẽ gặp phiền phức, nhưng chỉ cần để ý khi nào hắn đến... Có lẽ sẽ ổn thôi!
“Này, Naofumi, anh có nghe thấy gì không?”
“Hử?”
Trước khi tôi kịp nhận ra, Ren đã đứng ở ngay trước mặt và gọi tôi.
“Có chuyện gì sao?”
“Không biết nữa. Hình như ở khu vực ngoài làng có gì đó ồn ào lắm, nhưng tôi không được phép ra ngoài.”
“Ở ngoài làng ồn ào lắm ư?”
“Ừ, tôi chỉ nhìn thấy từ xa xa, nhưng... Có lẽ là Motoyasu chăng?”
Cái gì?
Đột nhiên mồ hôi lạnh túa ra từ khắp nơi trên cơ thể tôi.
Cả Nữ Hiệp Sĩ và Ren đều giơ ngón tay chỉ về phía... Chiếc chuồng FiloRial nằm ở bên ngoài ngôi làng.
Những nô lệ trong làng có vẻ như cũng đang tập trung tại nơi đó.
Tôi rụt rè tiến lại gần.
“A, Nii-chan— uwa! Bộ đồ tuyệt quá!”
Kiel trông thấy tôi và nhảy lui ra sau khi thấy bộ giáp tôi đang mặc.
Mà đúng thật là kể từ khi tôi thành lập nên ngôi làng này, tôi chưa bao giờ mặc bộ giáp Man Di này.
Trước đây, dáng vẻ này đối với tôi là một hình tượng quá thường nhật rồi.
“Đừng bận tâm về nó.”
“Không... Làm sao em có thể không bận tâm được. Nii-chan, anh thích kiểu này à?”
“Ta không biết ta thích hay ghét nó, nhưng tính năng của nó rất tốt, ngoài ra, nó là vật được làm bởi một người rất tốt với ta.”
“Thật thế ạ?”
Quá đủ với cái chủ đề về bộ giáp Man Di này rồi.
Chuyện gì đang xảy ra ở chuồng FiloRial vậy chứ.
“Naofumi-sama.”
“Ta về rồi đây. Chuyện gì vậy?”
“Có lẽ là ngay sau khi Nii-chan rời khỏi, hay thậm chí là trước đó nữa nhỉ? Nhưng có một kẻ xâm nhập vào chuồng FiloRial.”
“V, vậy sao.”
“Tất cả mọi người đang tính cách đuổi người đó đi, nhưng do Nii-chan không có ở đây, nên bọn em không thể làm ẩu được.”
“Đúng vậy. Sadina-san cũng không có ở đây, và khi chúng em cử người đi báo với Melty-chan ở thị trấn kế bên, thì lại nhận được thông báo rằng Firo không hề muốn đến đây.”
Lắng nghe chuyện diễn ra mà những dự cảm không lành tràn đầy trong lồng ngực cửa tôi càng lúc càng lớn hơn.
Chắc chắn, là tên Motoyasu đang ở trong đó rồi.
“Chúng ta làm như thế nào đây ạ?”
“Tạm thời, để ta đi xem xét thử đã.”
Có lẽ tôi sẽ nói chuyện được với hắn.
Tôi rụt rè tiến gần đến chuồng FiloRial, và đặt tay lên cánh cửa lớn.
Bên trong thật ồn ào.
Chính xác thì Firo hiện chỉ có duy nhất một cấp dưới thôi, nhưng trong tương lai, tôi dự định sẽ nuôi thêm.
Gì thế này? Mồ hôi lạnh lại như muốn chảy ra khắp toàn thân.
Bản năng không ngừng mách bảo tôi rằng đừng mở cái cửa đó ra.
Tuy nhiên, cứ trì hoãn vấn đề lại như vậy thì chẳng giải quyết được gì hết.
Tôi thu hết can đảm và mở cửa ra.
“Cá—!?”
Bên trong hoàn toàn tối đen.
Không... Không phải. Có rất nhiều con FiloRial bên trong, nhiều đến nỗi che khuất đi toàn bộ ánh sáng.
“Aa, mùi của FiloRial... *khịt, khịt*”
Ngay trước mắt tôi là hình ảnh tên Motoyasu đang ôm chầm lấy một con FiloRial Nữ Hoàng và hít lấy hít để mùi của nó.
Bao quanh hắn là một đàn lớn những con FiloRial Nữ Hoàng.
Tất cả những cái đầu đồng loạt quay lại.
Rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào tôi.
“” “Ai đấy?” “”
“A— Chắc đó là vị Chủ Nhân mà Moto-kun đã nói đến.”
“Đúng thế. Dù ánh mắt trông rất hiểm ác, nhưng ngài ấy trông lại khá tử tế.”
“Un. Quả vậy.”
“Hiểu mà, hiểu mà. Chỉ cần nhìn ngài ấy cũng đã cảm thấy hăng hái rồi.”
“Đúng rồi, đúng rồi. Cảm giác người đó tạo ra cũng khác hẳn Motopi. Trông có vẻ ngoan cường lắm.”
Toàn thân tôi nổi hết cả da gà.
“” “Chủ Nhân! Cùng chơi nào!” “”
*Sầm!*
Tôi lập tức đóng mạnh cái cửa và bỏ chạy.
Vài giây sau, cánh cửa bật tung ra lại, tôi ngoái nhìn và chứng kiến cảnh một đàn FiloRial đang túa ra và đuổi theo mình.
“MOTOYASUUUUUU! BIẾN NGAYYYYYYYYYYYY!”
Tiếng hét xé tim gan của tôi vang dội ra khắp làng.
Nhân tiện, cơn khủng hoảng của tôi đã được Firo, khi con bé đã thu gom đủ dũng khí và đến để kiểm tra tình hình, giải quyết.
Tôi sẽ không kể lại những tổn thương nào tôi đã phải chịu trước khi Firo đến cứu đâu. (Trans: Chắc bị liếm khắp người như Melty bị chứ gì =]])

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.