Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 213: Ngủ trưa




Sau khi về tới làng, tôi muốn đi ngủ trưa một lát.
Tuy vậy, Firo bị cấm vào giường tôi bởi vì đã gây nên đống vấn đề vừa qua.
Và để tiếp tục biện-pháp-chống-Atlas, tôi mời Melty đến ngủ cùng.
“T- T-... Tại sao tôi lại phải ngủ chung với anh chứ, Naofumi?”
“Đáng nhẽ đây là trách nhiệm của Firo, nhưng do con bé đã gây rắc rối nên đang bị phạt không được tới đây nữa.”
Tôi đã hỏi Rat lý do gì khiến Firo rơi vào kỳ động dục.
Cô ta trả lời rằng có khả năng đó là do tôi đã ngủ chung với con bé nhiều quá.
Chuyện gì đó kiểu như... Do quyến luyến với tôi hay đại loại vậy...
Tôi cũng chả rõ nữa.
Tôi chẳng có ý định xây dựng gia đình ở cái thế giới này đâu, dù cho có là do nhầm lẫn đi chăng nữa.
Còn về giấc mơ tạo dựng một Harem ở một thế giới khác?
Tôi đã quẳng nó đi từ lâu lắm rồi.
“Do vậy, người thay thế sẽ là Melty. Nếu là cô chắc không có vấn đề gì. Dù có như thế nào thì cô cũng đã khá mạnh rồi. Tôi nghĩ cô sẽ có thể đuổi được Atlas ra ngoài.”
“Không!”
Gương mặt của Melty đỏ bừng.
Tuy biết là thế.
Tôi đã hy sinh cô bé để ngăn cản bước tiến của Firo mà...
“Được rồi, nếu cô đã khó chịu đến vậy thì đành thôi vậy.”
“Ể... À, chờ—”
“Tôi đã sai rồi.”
“A, ừ...”
Gì vậy? Cô bé Melty này, vừa thể hiện nét mặt trông rất phức tạp vừa ngập ngừng hạ cánh tay đang duỗi ra trước khi rời đi.
Rồi, giờ thì tôi phải tìm một kẻ khác để làm việc này thôi.
Nếu không nhờ được Melty, thì còn ai khác trong làng có thể đánh ngang ngửa với Atlas nữa không nhỉ?
“Hiệp Sĩ-sama, em đến để giao hàng hóa ngài yêu cầu đây.”
Vừa lúc đó, Imya mang những bộ quần áo cho việc bán rong mà tôi đã nhờ đi đến.
Dù có thế nào thì Kiel và những đứa khác cũng có gương mặt khá xinh, nên tôi nghĩ đến việc bắt chúng mặc những bộ trang phục hầu gái để quyến rũ khách mua hàng khi đi bán rong.
Nếu nhận được sự ủng hộ thì nguồn thu nhập cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
“*Oáppp*...”
Imya vừa đưa những món đó cho tôi vừa cố che tiếng ngáp lại. Chẳng lẽ con bé đã thức thâu đêm để làm chúng sao.
Hưm... Buồn ngủ đúng lúc lắm.
Dẫu sao, chuyện rắc rối với Atlas cũng đã lan truyền khắp làng rồi mà.
Chắc hẳn Imya cũng đã biết rồi.
Tuy rất lo không biết con bé có đuổi được Atlas đi không, nhưng do hiện tại chẳng có ai ở đây nên cũng chẳng còn cách nào khác.
“Được rồi, Imya.”
“Chuyện gì thế ạ?”
“Em ngủ cùng với ta chứ?”
“Ể-ể-ể-ể-ể-ể-ể-ể-ể-ể?”
Một vài giây sau, Imya bật lên một tiếng kêu thật lớn rồi giật người về sau.
“Hử, em ngạc nhiên về chuyện gì chứ.”
“T, trái tim em vẫn chưa sẵn sàng...”
“Sẵn sàng cái gì? Chỉ là đi ngủ thôi mà.”
“Hơn nữa, em... Có hơi bẩn.”
Con bé đang nói cái quái gì thế? Tôi nhìn kỹ để kiểm tra Imya.
Trước đây, khi mua Raphtalia, tôi chả có cảm giác gì gọi là bẩn thỉu cả. Chỉ nhìn qua là có thể thấy con bé đã dành tương đối thời gian vào vấn đề vệ sinh.
Còn Raphtalia lúc đó còn chămgr tắm gội gì trong nhiều ngày nữa. Chẳng rõ vì sao tôi lại so sánh như thế, nhưng rõ ràng con bé sạch sẽ hơn nhiều.
“Đừng bận tâm làm gì.”
“Em không thể!”
“Ta cũng buồn ngủ đây, nên nhanh lên giường đi nào.”
“A... Aa... Vâng.”
Imya đang run rẩy. Bộ tôi đáng sợ đến vậy sao?
Nhưng nếu con bé đã cảnh giác như thế thì cũng tốt thôi.
Cơ mà tại sao con bé lại cởi thắt lưng của bộ quần áo ra vậy?
Một Imya bán khỏa thân vừa run rẩy vừa tiến đến gần tôi. Bán khỏa thân là thế quái nào vậy?
Tôi chẳng biết phong tục của tộc này là như thế nào, nhưng chẳng lẽ là thường đi ngủ như vậy sao?
Thật rụt rè, con bé nằm vào giường của tôi.
Tôi khẽ lấy cái Haori làm chăn đắp cho con bé, rồi nhắm mắt lại để ngủ, nhưng Imya đang run run phát ra những tiếng kêu đau đớn.
Vì là một Thú Nhân dạng Chuột Chũi nên giường của con người không nằm được sao?
“Có chuyện gì vậy? Đừng căng thẳng như thế. Như vậy em chẳng ngủ được đâu.”
Có lẽ do gần đây ngủ cùng với Firo nhiều quá, nên có một ai đó nằm ngủ chung dường như làm tôi dễ ngủ hơn.
Mà, không còn những lúc bị đánh thức bởi Raphtalia với chấn thương tâm lý của quá khứ nữa, tôi nghĩ rằng việc ngủ cùng với Firo là một cách phục hồi tốt.
Ô? Thân nhiệt của Imya lên cao quá. Tôi nhẹ ôm lấy con bé.
Và ngay tức thì Imya run lên dữ dội.
“Hii!? A ưm... Em... Quả nhiên... Với em là không thể rồi! Em xin lỗi!”
Nói xong, Imya nhảy khỏi giường và chạy ra khỏi phòng.
“Oi. Có chuyện gì vậy. O—i.”
Con bé nghĩ tôi sẽ tấn công con bé chắc?
Không không. Imya đâu phải là đứa sẽ hiểu nhầm tai hại đến thế. Việc tôi ngủ cùng với Firo, như là biện-pháp-chống-Atlas, đáng lý ra phải được mọi người trong làng biết rõ rồi mới đúng...
Chạy theo Imya, tôi thấy cô bé đang nói chuyện gì đó với Kiel, và ngay khi thấy tôi, Imya liền cấp tốc bỏ chạy như một con thỏ đang bị săn đuổi.
Chẳng còn cách nào khác nữa ngoài việc mời Kiel nhỉ. (Trans: =)))
“Nii-chan! Anh làm cái gì vậy! Chẳng phải anh không hứng thú với phụ nữ sao?”
Kiel đang cư xử nổi loạn y như Kiel khi trước, nhưng ngay khi tôi bước lên giường, con bé liền im lặng.
“Ư... Nii-chan, anh tính làm gì vậy chứ!”
Tôi vỗ về Kiel trong dạng chó đang sủa *Gâu Gâu* khi tôi nằm xuống.
Chắc do tôi đã quen vuốt lông vũ trên cánh sau lưng của Firo rồi.
Nói như thế nào đây, có thể đó là lý do khiến tôi dễ ngủ khi ngủ cùng với một người khác.
Kiel trong mode Tiểu Khuyển, toàn thân đều là lông. Cảm giác rất giống như vậy và khá thoải mái. Mặc dù của Imya cũng không tồi.
“À, và nếu Atlas muốn leo lên giường, hãy đuổi con bé ra. Vậy ta ngủ đây.”
“A, Nii-chan! Vậy là sao?”
“Ồn ào quá. Im lặng đi.”
“E- Em hiểu rồi, Nii-chan.”
Nghe lệnh tôi, Kiel im lặng và nằm trên giường chờ tôi ngủ.
“Nii-chan. Đừng gây hiểu lầm như thế chứ... Và cũng đừng dọa Imya-chan như vậy...”
“Hả? Ngươi đang nói gì vậy?”
“... Nii-chan, có đúng là anh đã làm chuyện đó với Firo-chan và Atlas-chan không?”
“Các ngươi hiểu lầm rồi, sao lại có chuyện đó được chứ? Mọi người đều biết hết mà.”
“... Lần đầu tiên em nghe đấy.”
“Vậy à? Ta cứ tưởng Sadina đã nói mọi người rồi chứ.”
“Không có chuyện Sadina Nee-chan lại đi nói sự thật đằng sau chuyện này đâu. Mục tiêu tiếp theo của Nii-chan sẽ là em! Chị ấy nói thế đấy!”
Con mẹ Cá Voi đó đã nói gì với bọn nhóc thế này!
Thế đếch nào mà tôi lại làm vậy được chứ.
“Ta đã làm chuyện không đúng với Imya rồi. Phải đi xin lỗi sau thôi.”
“... Em không nghĩ có gì đáng lo về chuyện đó đâu. Có vẻ như Imya-chan rất vui.”
Trong khi suy nghĩ về điều con bé nói, tôi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cần phải nói là, Atlas đã cố xâm nhập, nhưng do có Kiel với tiếng sủa inh ỏi của mình, xâm nhập bất thành.
Tuyệt lắm, Kiel. Y như một con chó canh cổng vậy.
Tôi quyết định tăng đánh giá của mình về Kiel thêm một chút.
Tuy vậy, tôi khó mà ngủ ngon giấc được.
Lúc tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, chiều đã đến.
Sau khi phân phát phần cơm trưa cho các nô lệ, tôi bay đến Lâu Đài.
Do tên Motoyasu đã tự nộp mình, tôi cần phải nói chuyện cùng với Nữ Hoàng.
Mà, nếu như tôi để Firo tiếp tục thì thầm vào tai hắn, có lẽ hắn sẽ chiến đấu vì hòa bình của thế giới, nhưng ít ra hãy nghe xem sao đã.
Tôi cũng cần phải ghé lại chỗ Lão Già để đặt làm một chiếc xe kéo mới nữa.
Khi đi đến Lâu Đài, tôi bất thình lình chạm mặt Trash.
“...”
“...”
Hôm nay, hắn mặc đồ bình thường.
Một khoảng im lặng lạ lùng ngự trị một lúc... Sau đó, Trash quay người bỏ đi.
Kể từ lúc nhìn thấy Atlas thì tên đó đã trở nên im lặng như thế đấy.
Gần đây, Nữ Hoàng thường đến đây chào đón tôi, nhưng do hôm nay bà ta có công việc nên tôi đi đến văn phòng của bà ta.
“Chẳng phải là Iwatani-sama đây sao. Dạo này ngài thế nào rồi?”
“Bà biết tại sao ta đến mà, phải không?”
“Thực vậy. Là về Thương Hiệp Sĩ-sama, phải không?”
“Ừ. Hắn có đến không?”
“... Sáng sớm ngày hôm nay, ngài ấy đã tự mình đến Lâu Đài tự thú... Mặc dù tôi đã nghe báo cáo, nhưng thay đổi đến như vậy thì... Ngài ấy chẳng hề nghe thấy lời của tôi, chỉ có thể nói chuyện thông qua đàn ông, thật phiền toái.”
Nữ Hoàng dùng cây quạt che miệng lại và lảng tránh ánh mắt của tôi.
Tôi có thể hiểu cảm giác của bà ta. Dạo gần đây, tôi đã bắt đầu nghi ngờ liệu trí óc của hắn có khả năng hiểu hội thoại là gì không nữa.
Hắn ta tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Firo, nhưng nhận thức bị bóp méo, không có cách gì lý luận được với hắn cả.
“Toàn bộ là kết quả việc làm của con gái bà đó.”
“Chúng tôi hiểu rõ điều đó. Tuy nhiên, nguyên nhân phần lớn vẫn là do ái điểu của Iwatani-sama.”
Đau đớn thay là tôi không thể cãi lại được, nhưng để ý chi mấy cái tiểu tiết chứ...
“Vậy? Bà tính xử lý Motoyasu như thế nào?”
“Như đã nói trước đây, chúng ta không thể chất thêm hình phạt miễn là ngài ấy hứa tham gia chiến đấu chống lại Đợt Sóng. Dù sao ngài ấy cũng đã ngoan ngoãn tự khai rằng mình đã thực hiện hành vi sơn tặc ở trên ngọn đèo đó.”
Bà Nữ Hoàng này lại lảng tránh ánh mắt của tôi.
Chắc chắn là bà ta đang giấu giếm điều gì đó.
Không, chắc bà ta đang ám chỉ rằng tôi cần phải tự đoán ra.
Có lẽ nó có liên quan trực tiếp đến việc giải quyết tên Motoyasu kia.
“Vậy? Hắn đã làm gì?”
“À, ngài hiểu ý tôi à.”
“Bà cố ý lảng tránh ánh mắt để khiến ta phải hiểu, đúng chứ?”
“Tôi rất cảm kích khả năng quan sát của Iwatani-sama...”
“Phun ra đi.”
“Vậy tôi sẽ báo cáo đây. Mặc dù người đó yêu cầu được nhận hình phạt, nhưng chúng tôi đã cố nói đi nói lại rằng chúng tôi không thể làm thế. Nhưng người đó không chịu chấp nhận nên chúng tôi có nói rằng hình phạt cho người đó là chiến đấu vì hòa bình của thế giới này.”
Ngập ngừng một nhịp rồi Nữ Hoàng trả lời.
Đệch, nói vậy nghĩa thì có thể dễ dàng tưởng tượng ra rằng thay vì nhận thức được tội lỗi của mình, hắn chỉ muốn làm lại là vì Firo mà thôi.
“Sau đó, nói thế nào đây nhỉ... Cho tới lúc đó, mọi chuyện vẫn đang tiến triển suôn sẻ, nhưng Thương Hiệp Sĩ-sama bắt đầu có những hành động can thiệp quá mức đến những con Filo Rial được nuôi ở Lâu Đài...”
“Hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.