Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 199: Buổi sáng của khiên hiệp sĩ




Buổi sáng của tôi bắt đầu từ rất sớm.
Còn sớm hơn cả những đứa nô lệ nữa.
Tất nhiên, với điều kiện là tôi không thức quá khuya.
Thỉnh thoảng thì tôi cũng ngủ khá trễ để điều chế thuốc hay hoàn thành mấy công việc linh tinh.
Hôm qua, chúng tôi đã “lôi xác” Ren về làng. Do quá mệt mỏi vì trận chiến, nên tôi đã đi ngủ từ rất sớm.
Nhìn sang chiếc giường bên cạnh, và thấy Sadina đang ngủ cùng với Atlas.
“Uu... Sadina-san. Chị thiệt là dữ dội quá đi...”
“Đ... Đừng mà~...”
Chính xác thì hai người này đang mơ thấy cái quái gì vậy?
Chả nhẽ họ đang luyện tập bên trong giấc mơ? Cái thể loại manga gì đây?
“Kyua... Kyua...”
Để đề phòng, Gaelion trong mode trẻ con túc trực bên giường của tôi đợi lệnh. Nếu Atlas hay là Firo cố chui vào trong giường, nó sẽ đuổi cổ hết tất cả ra.
Giờ thì.
Tôi bò ra khỏi giường và rời phòng.
Duỗi thẳng tay thực hiện vài động tác ngẫu nhiên, lặng lẽ đi bộ xung quanh ngôi làng, và lắng nghe từng tiếng sóng biển vỗ nhè nhẹ.
Tôi tiến thẳng tới căn nhà tạm bợ Camping Plant mà Ren đang ở.
À, nhân tiện, Dragon Sanctuary của Gaelion đã được dựng lên quanh làng.
Khi tôi hỏi cái giá của việc duy trì là gì, thì nó nói cái gì đó đại loại như một khi đã phát động, câu thần chú sẽ vĩnh viễn tạo ra một khu vực chống Dịch Chuyển cho đến khi nào Gealion hủy đi mới thôi.
Nhưng ngay khi ma pháp được kích hoạt, con Filo Rial bất chợt chạy trốn ngay khỏi chỗ đó với một tốc độ đáng báo động.
Có vẻ như nó có tính tương hợp cực kỳ tồi tệ với ma pháp này.
Nó chắc sẽ không vào làng trong một khoảng thời gian, nên chúng tôi phải làm một cái chuồng khác để ở bên ngoài. Nhưng cái này chỉ là giải pháp tạm thời. Còn về sau nữa thì tôi bó tay.
Chắc có lẽ tôi nên dịch chuyển tới lâu đài và báo cáo việc này cho Nữ Hoàng.
Nhưng trước đó, có vài việc mà tôi phải làm.
Căn nhà mà Ren đang sử dụng vốn là của Nữ Hiệp Sĩ.
Tôi đi đến bức tường của căn phòng, nơi Ren đang nghỉ lại.
Để ngăn Ren bỏ trốn, rất nhiều hiệp sĩ và nô lệ trong thôn được bố trí bên trong căn nhà. Nên tôi khó có thể đi bằng cửa trước được.
“... Cửa Thoát Hiểm.”
Tôi nhỏ giọng và truyền ma pháp ngôn ngữ vào trong Camping Plant.
Và phản ứng lại với lời nói của tôi, một cánh cửa xuất hiện trên bức tường.
Những cái cây đã được thay đổi, chỉ phản ứng với một loại ma lực đặc thù, và tôi có thể tự do tạo ra một cái hành lang ở bất cứ đâu trên thân cây.
Chỉ có tôi và Rat là biết về chức năng bí mật này.
“Tốt.”
Tôi xâm nhập vào phòng của Ren, và xác nhận là hắn vẫn đang ngủ.
Rồi sau đó, tôi tiến hành việc thì thầm vào tai hắn.
“Trong số những Hiệp Sĩ, ngươi là kẻ yếu đuối nhất. Ngoài Đạo Tặc Vương, ngươi chẳng là gì cả. Toàn bộ nguyên nhân đều là do lỗi của ngươ――”
“Ư, ưư...”
Bộp! (T/N: Âm thanh đánh vào đầu)
Từ phía sau, một cái quạt trông như được làm bằng cách gấp những cái lá Bioplant lại với nhau đập lên đầu tôi.
Mặc dù không đau, chỉ có cảm giác như muỗi đốt inox.
Ngoảnh đầu nhìn lại và phát hiện Nữ Hiệp Sĩ đang nhìn chằm chằm vào tôi một cách giận dữ với hai tay đang khoanh trước ngực.
“Ngài nghĩ mình đang là cái gì vậy, Iwatani-dono!?”
“Đừng có lớn tiếng như vậy. Cô sẽ đánh thức Ren dậy đấy.”
Thiệt là, tôi chỉ muốn mang đến cho hắn vài cơn ác mộng ‘đẹp’ thôi mà...
Được rồi, thì thầm tiếp...
“Những oán linh của mọi người bị con Linh Quy giết chết sẽ ――” (Oán Linh: Linh Hồn Báo Thù)
“Ngài vẫn chưa chịu ngừng nữa hả!?”
“Mà cô đi ra từ đâu thế? Đây là phòng của Ren mà, đúng không?”
“Đó đáng lẽ là câu tôi nên nói mới phải chứ!”
“Fun, Camping Plant chính là thứ do ta và Rat làm ra mà. Còn cô thì sao?”
Mà sao cô ta lại ở đây vậy?
Chẳng lẽ hai người này đã ngủ với nhau ư?
Chắc muỗi vừa mới đốt inox thủng một lỗ rồi, chuyện này chẳng bao giờ có thể xảy ra giữa hai người đó được.
“Sẽ quá muộn lỡ như có chuyện gì xảy ra. Nên tôi đã ngủ bên trong tủ quần áo.”
“Cô chắc thích ngủ ở những nơi kỳ lạ lắm nhỉ.”
Y như cái con mèo màu xanh đó.[1]
Chỉ khác ở chỗ duy nhất là tủ quần áo.
“Không phải vậy... Ôi, Raphtalia. Tôi hết chịu nổi Naofumi-dono rồi. Làm ơn trở về lẹ lên đi.”
Nữ Hiệp Sĩ cằn nhằn như vậy trong khi đẩy tôi ra khỏi phòng.
“À, ra là cô đã đổ Ren rồi.”
Dù không đẹp trai như Motoyasu, nhưng hắn trông cũng được quá đi chứ.
Tôi thực sự không biết Nữ Hiệp Sĩ bao nhiêu tuổi, nhưng cô ta trông có vẻ vẫn còn trẻ. Khoảng cỡ tuổi tôi? Chắc vậy.
“Đùa giỡn thì xin làm ơn hãy có chừng mực một chút. Tôi không rảnh rỗi để hưởng thụ những thứ như tình yêu đâu. Và ngoài ra, tôi cần xác nhận một điều nữa là cậu ta không phải mẫu người tôi thích.”
“Bất ngờ làm sao. Tên này cũng chẳng phải là kiểu ta ưa thích.”
“Iwatani-dono thích chọc điên người khác lắm nhỉ. Tôi có nghe phong phanh từ Raphtalia. Rằng ngài cực kỳ xấu xa.”
“À, nghe đúng rồi đấy.”
“Haa... Sao tất cả Hiệp Sĩ ai cũng thế này hết vậy...”
Nữ Hiệp Sĩ nặng nề thở ra một hơi dài.
Chuyện gì khiến cô ta trở nên phiền muộn như thế vậy? À, tôi biết câu trả lời rồi.
Cô ta định than phiền với Raphtalia về tôi chắc?
À thì, tôi thậm chí còn chẳng thể đếm được bao nhiêu việc xấu mà tôi đã làm vào khi đến thế giới này nữa mà.
Đặc biệt là quý tộc ở đất nước này, rất nhiều người đã trở thành con mồi của tôi.
Tôi bán những viên đá quý loại hai với giá trên trời, và dùng những loại thuốc rẻ tiền để trị bệnh với cái giá cắt cổ.
Nếu mà Raphtalia có than phiền với tôi thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Em ấy có lẽ sẽ gật đầu sái cổ nếu cái cô hiệp sĩ tận tâm này gọi tôi là kẻ xấu.
“À phải rồi, cô khá là mạnh đấy.”
“Vốn dĩ, tôi có thể nhìn thấy được dòng chảy ma lực. Không phải ngài cũng như Cố Vấn Quân Sự đã dạy tôi. Nhưng dẫu vậy, tôi vẫn liều mạng cố gắng, và cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý huấn luyện từ Cố Vấn Quân Sự. Mặc dù bà ấy đã dạy cho tôi một số kỹ thuật, nhưng cũng chỉ là những thứ cơ bản. Hầu hết những kỹ thuật mà tôi có hiện giờ đều do tự bản thân tạo ra.”
“Tôi hiểu rồi...”
“Cách di chuyển mà tôi đã dùng lúc trước chỉ mới được hoàn thiện gần đây. Tôi không chắc nó có hiệu quả không nữa.”
Chẳng lẽ cô ta cũng giống như Atlas?
Thần Khí và Ma Lực.
Cô ta có thể nhìn thấy được dòng chảy của sức mạnh, hay còn được gọi là ma lực, và có thể sử dụng nó.
Mặc dù có vẻ là hơi khác một chút.
Atlas đọc được dòng chảy của Khí và Nữ Hiệp Sĩ thì là dòng chảy của Ma Lực.
Còn tôi gần đây, thì chỉ mới hiểu được cái sau.
Khi trở về, tôi đã hỏi mọi người trong làng về chuyện này, nhưng cũng như tôi và Ren, chẳng có quá nhiều sự khác biệt trong dòng chảy ma lực của họ.
Chỉ có của Rishia là đáng chú ý hơn một chút.
Có một điều mà tôi đã học được rằng dòng chảy ma lực là một thứ gì đó được sử dụng hằng ngày trong cuộc sống của mọi người.
Chúng ta không cách nào nhận ra được cơ bắp và máu của mình đang chuyển động, cũng như dòng chảy ma lực đang vận hành bên trong cơ thể mà chẳng ai ý thức được.
“Raphtalia có một kỹ năng là phóng ra những những quả cầu ma pháp và hoán chuyển chúng vào trong kiếm kỹ, phải chứ? Đó là phiên bản cải tiến từ kỹ năng của tôi.”
Ah, đúng rồi nhỉ.
Hình như Raphtalia gọi chiêu đấy là Âm Dương Kiếm thì phải.
Tôi đã nghĩ cái kỹ năng đó khá là kỳ lạ. Vậy ra đây chính là người đã dạy cho con bé chiêu đó à.
Cô ta đúng là thiên tài. Và cũng là một người chuyên cần nữa.
Mặc dù chỉ số có hơi thấp, nhưng cô đã xoay sở để giữ cho bản thân mình cân bằng về mọi mặt.
Tạm thời, tôi thử hỏi cô ta xem.
“Này, cô có muốn được trở nên mạnh mẽ bằng cách trở thành nô lệ không?”
“Nghe có vẻ hấp dẫn đấy, nhưng hoàn cảnh không cho phép tôi làm vậy.”
“Vậy sao... Mà tiện thể thì, sao một người tận tụy như cô không có mặt khi tôi được triệu hồi?”
“Trước hết hãy để cho được tôi tạ tội với ngài. Tôi rất xin lỗi. Những hiệp sĩ ở đất nước này đã không thể phân biệt được đúng sai là do sự vô lực của tôi.”
Nữ Hiệp Sĩ cúi đầu thật sâu trước khi cô ta tiếp tục.
“Có lẽ điều này nghe giống như một lời biện hộ, nhưng lúc ngài Iwatani-dono được triệu hồi và bị đối xử như tù nhân thì tôi... Đang bị giam bên trong nhà ngục của lâu đài.”
“Hả? Vậy cô là một phạm nhân à?”
“Nếu là như vậy thì tôi đã chẳng thể được tiếp tục làm hiệp sĩ rồi. Dù tôi đã bị cách chức và mất đi địa vị.”
Vậy ra, phạm nhân sẽ không bao giờ có thể trở thành hiệp sĩ.
Nhưng tại sao một người cương trực như cô ta lại bị bắt giam nhỉ?
Hay có lẽ bởi cái tính cương trực của mình nên cô mới bị tống vào tù.
Mà đúng là đất nước này có quá nhiều rác rưởi, nên tôi nghĩ cũng chẳng còn cách nào khác được.
“Nơi tôi sinh ra cũng là nguyên nhân dẫn đến kết quả đó, nhưng những hành động mà bản thân tôi làm khi đó lại bị đất nước này xem là tội ác.”
“Thế nơi sinh ra của cô là ở đâu?”
“Lãnh địa này.”
“Hả?”
“Tôi là con gái của người đã từng là chủ nhân của vùng đất này. Dù thế, tôi luôn sống tại lâu đài trong một thời gian dài cho việc huấn luyện để trở thành hiệp sĩ. Tôi chưa từng dành nhiều thời gian của mình tại đây, nên hồi ức của tôi về nơi này khá mơ hồ.”
“À... Ra vậy.”
Thì ra đó là lý do vì sao mà cô ta có thể bắt chuyện với Raphtalia dễ dàng đến vậy.
Họ trở nên thân thiết với nhau là bởi vì có cùng xuất xứ.
Gương mặt gợi nên cho tôi cảm giác cô ta xuất thân từ một gia đình quý tộc, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ là ở đây.
“Cha tôi đã chiến đấu ở mặt trước của Đợt Sóng đầu tiên với mong muốn mọi người có thể trốn thoát... Và đã hi sinh.”
“Ta hiểu.”
“Trước khi mất, ông đã nói với tôi rằng, 『Hãy sống một cuộc sống thật thanh bạch mà không phải hối tiếc bất cứ điều gì』.”
Trước hết là Nữ Hoàng, sau đó Raphtalia và Sadina cũng hết lời ca ngợi vị lãnh chúa đó. Ông ta chắc phải là một người rất tốt.
Tôi nhớ Raphtalia có nói lãnh chúa trước đây coi trọng và đối xử rất tốt với Á Nhân.
Và đây là con gái của ông ta.
Giờ đây, tôi đã là bá tước và thay thế vai trò của ông ta.
Có lẽ lý do Nữ Hoàng đẩy một tước vị cho tôi là muốn tôi đi theo bước chân của ông ấy.
“Sau đó, tôi và nhiều người khác đã định cư tại vùng đất này, song... Những mạo hiểm giả, một phần trong số những hiệp sĩ cùng với vài binh sĩ đã bắt đầu săn lùng Á Nhân.”
“Aa, nói vậy thì đây là nơi dân làng đã bị lôi vào cuộc.”
“Vâng. Tôi đã chống lại những người đó, và bị bắt giam do che chở Á Nhân, những người đáng lẽ được quyền sống yên bình trên mảnh đất này.”
“Cái quái gì...”
“Tất nhiên, tôi có lưu ý đến chế độ mua bán nô lệ, nó đã trở thành một thứ cần thiết xấu xa trong thế giới này. Nhưng đối với những người đã bị Đợt Sóng vùi dập, những người, cho đến ngày hôm đó vẫn là công dân mà chúng ta có nghĩa vụ phải bảo vệ, những hiệp sĩ đã tấn công họ bởi vì nguyên nhân gì cơ chứ!? Chỉ vì cha tôi đã chết, mà thế giới sẽ đối xử với họ như vậy sao?”
Đúng rồi đấy, đất nước này đã thối nát lắm rồi.
Mặt khác, những người có cùng SUY nghĩ với Nữ Hiệp Sĩ thì lại bị tống hết vào ngục.
Rất nhiều người trong số những hiệp sĩ ở thị trấn lân cận ra tay cứu giúp cũng bị bắt giam cùng với Nữ Hiệp Sĩ.
“Sau cùng, tôi được công bố là vô tội bởi Nữ Hoàng và được phóng thích. Khoảng thời gian đó là lúc Iwatani-dono đang ở tại Đảo Cal Mira.”
“Tôi rất ngạc nhiên khi mà cô tránh được án tử đấy.”
“Cũng khá là suýt soát.”
“Thật hả?”
“Fufu. Tôi bị tố cáo là mang trong mình huyết thống Á Nhân, và bị tẩy não rồi trở thành tay chân của Khiên Ác Quỷ. Có người còn nói tôi không có tư cách để làm một hiệp sĩ.”
“Thế bất nào mà mấy tên khốn đó cho rằng tôi có thể tẩy não ai đó đang bị tống giam trước cả khi tôi được triệu hồi chứ...?”
Chẳng lẽ chúng lên cả kế hoạch để xử tử tôi cùng với cô ta và tất cả những người ủng hộ cho Á Nhân sau khi đã bắt được tôi?
Tam Hiệp Giáo đã giữ lấy nỗi oán hận về phía Á Nhân nên ví như chúng tôi thất bại thì điều đó có thể sẽ xảy ra lắm.
Tên Trash có thù hận rất sâu với tộc Á Nhân, nên chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
“Hiểu rồi. Kể cả bây giờ và rất lâu trước đây, cô đã sống như cha cô căn dặn và trở thành một con người ngoan cố. Còn bây giờ những gì cô cần phải làm là trở nên nham hiểm hơn một chút.”
“Tôi từ chối!”
Tất cả những gì cô ấy muốn nói là lúc đó cô đang bị giam giữ nên không thể biện hộ cho tôi được, đúng chứ?
Dù gì đi nữa nếu cô ta có ở đó, và cố gắng phản đối, thì Trash với Witch... Cũng sẽ tống giam cô ta.
Đằng nào thì, cô ta cũng được ngồi nhà lao... Đúng là nực cười.
Thật là một cái xã hội thối nát luôn trừng phạt những con người trung thực.
Tôi sẽ không nói những người không có mặt tại đó là sai.
Về cơ bản, Nữ Hiệp Sĩ chính là đồng minh của tôi.
Mặc dù hôm qua cô ta đã quyết định chống lại tôi, nhưng dù sao thì tôi cũng là người gây sự trước.
“Và? Cô nói là Raphtalia có để lại thứ gì đó cho cô, đúng không? Cái gì thế?”
“... À.”
Nữ Hiệp Sĩ ngẩn ngơ nhìn về phía ngày mai.
Ở đó chẳng có quái gì đâu, cô biết chứ.
“Nói một cách sơ lược thì, cô ấy dặn dò tôi là phải ngăn ngài lại nếu ngài lại làm chuyện xấu. Và còn nhiều thứ khác nữa.”
“Đúng là Raphtalia mà.”
Cứ hễ khi nào tôi làm việc gì đó không hợp tác phong của một Hiệp Sĩ là Raphtalia lại kêu ca.
Ngược lại, Atlas thì luôn đồng tình với mọi việc tôi làm, và rất khó ngăn con bé lại.
Tôi không thể tự kiềm chế được bản thân làm chuyện xấu, nên thật khó cho tôi khi đối phó với kiểu người như vậy.
Không hiểu sao, bản thân con bé đó có vẻ như thấy trước được toàn bộ mọi việc mà tôi làm.
Do đó, lời khuyên của Raphtalia rất là chính xác.
Nếu Raphtalia có ở đây, thì con bé cũng sẽ hành xử y hệt như Nữ Hiệp Sĩ cho mà xem.
“Hôm nay ta định sẽ đến lâu đài. Còn cô sẽ làm gì?”
“Cũng còn tùy vào cách cư xử của Kiếm Hiệp Sĩ nữa. Sau khi thẩm vấn cậu ta... Tôi cảm thấy hơi mệt. Tôi sẽ tiếp tục việc giám thị.”
“Gaelion đã tạo ra một kết giới, nhưng nếu tên kia trốn thoát ra ngoài giới hạn của ma pháp thì cô cũng chẳng thể làm gì được đâu nên hãy cẩn thận nhé.”
“Trông cậu ta không giống như có ý định bỏ trốn. Nhưng nếu cậu ta làm như vậy thật thì tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Ren đã tỉnh lại ngay sau khi trở về làng.
Chỉ là, biểu hiện của hắn rất tối tăm. Hắn nói sẽ ngoan ngoãn nhận lấy trừng phạt, và kiên nhẫn ngồi đợi.
Hắn lấy lại ý thức vào lúc khá khuya.
Tất cả chúng tôi đều đang còn rất buồn ngủ, nên chúng tôi để hắn bất tỉnh tiếp.
“Không biết ta có nên đánh thức hắn dậy và nghe chuyện của hắn không nhỉ?”
“Dừng lại. Ít nhất hãy để cậu ta nghỉ ngơi một cách yên tĩnh đi.”
“... Chẳng còn cách nào khác. Dù sao thì cũng chẳng vui vẻ gì khi thẩm tra một kẻ vẫn còn đang ngái ngủ.”
Đúng là hành động của tôi giống như là đang xát muối vào vết thương.
Nếu tôi làm gì quá lên, Nữ Hiệp Sĩ sẽ mách lại với Raphtalia mất. (Tương lai anh sợ vợ: V)
À thì, cho dù tôi có lo lắng về điều đó thì chắc cũng đã muộn rồi.
Sau đó, tôi dừng lại bên những lồng ma thú. Tôi phân phối thức ăn, và để chúng vận động xung quanh một chút.
Tôi cùng chúng chơi trò ném Frisbee Shield, cành cây và chơi bóng. Ngoài ra còn chơi cả trò đuổi bắt nữa.
Có vài đứa nô lệ cũng thức dậy khá sớm và tham gia trò chơi.
Đa phần là những đứa không đi bán rong.
Dune là loại ma thú chỉ quanh quẩn ở nơi sinh sống, nên chúng lần nào cũng tham gia.
Chúng luôn rất thân thiết với đám nô lệ tộc Lemo.
“Gâu Gâu! Khiên-Oniichan! Nữa đi!”
Kiel chạy đến chỗ tôi trong khi ngậm một cành cây trong miệng.
... Un, con nhóc này chắc chắn là chó rồi. Theo đúng y như nghĩa đen của từ đó luôn.
Khi tôi trở lại làng, thứ đầu tiên khiến tôi ngạc nhiên là...
Kiel biến thành chó.
Con nhóc này hoàn toàn đã biến thành một con cún con. Có vẻ như là giống chó Siberian Husky.[2]
“Oniichan, chào mừng trở về.” (Hạnh cmn phúc:’ ()
Khi trở lại, một con chó con mặc khố, nói giọng của Kiel đang đi bằng hai chân chào đón tôi. Tôi nghĩ mình sắp điên rồi.
“Ngươi...”
“Ehehe, rất tuyệt đúng không? Sadina-neechan đã dạy em đấy.”
Kiel ưởn ngực đầy vẻ tự hào... Nhưng những đứa khác trong làng lại có vẻ mặt khá phức tạp.
Cũng khá là tuyệt. Con nhóc trông cứ như một loài động vật mà bạn sẽ muốn giữ lại để làm thú cưng.
Trông chẳng có chút đe dọa nào cả.
“Kiel-chan rất có tài năng, nên tôi đã dạy cho con bé~”
“Tài năng...”
À phải rồi. Sadina cũng đang duy trì hình dạng biến thân đó mà.
“Waa... Kiel-kun dễ thương quá.”
Rishia bế Kiel lên và vuốt ve.
“Buông em ra, Rishia nee-chan!”
Tôi có thể hiểu được cảm giác của Rishia.
Tôi cũng có một niềm thôi thúc bất chợt là cực kỳ muốn vuốt ve Kiel.
“Vậy? Trong làng còn có Á Nhân nào có thể thú hóa nữa không? Ý ta là, năng lực này có được ích lợi gì vậy?”
“Cái đó còn phải tùy vào chủng tộc nữa, nhưng về cơ bản, sẽ gia tăng năng lực bản thân. Giống như tôi đây nè~”
“Vậy à...”
“Tư chất như vậy là rất hiếm, hầu hết mọi người trong làng đều không thể làm được.”
“Ra vậy. Thế Raphtalia thì sao?”
“Tôi không nghĩ là Raphtalia-chan có thể đâu.”
Raphtalia mà không thú hóa thành như thế này thì tốt hơn nhiều.
Vì vài lý do, tôi lại liên tưởng đến Shigaraki. (Đọc lại vol 5 chương 7 để biết Shigaraki là gì)
Tôi thật sự không muốn phá hỏng hình tượng của Raphatalia trong tâm trí tôi đâu.
Nếu mà con bé có ở đây, chắc chắn con bé cũng sẽ nghĩ giống hệt như tôi.
“Niichan, có phải anh đang nghĩ chuyện gì đó kỳ lạ phải không?”
Kiel hỏi tôi với biểu hiện đầy hiếu kỳ. Chịu thua luôn.
“Ưm, có phải là chuyện gì đó rất tuyệt vời không?”
“Đúng vậy, Kiel-kun trông thật dễ thương.”
Atlas nghiêng nghiêng đầu hỏi vậy.
Do chỉ nhìn thấy Khí, nên con bé không thể phân biệt rõ hình dáng của người khác được.
“Đừng có nói dễ thương nữa! Chẳng phải tôi trông rất ngầu sao?”
“Chẳng ngầu chút nào với cái bộ dạng dễ thương đó đâu.”
Và, nghe tôi nói vậy, Kiel trông vô cùng thất vọng, gục đầu xuống đất. _| ̄|○
“Không thể nào... Cứ tưởng cuối cùng mình đã trở nên rất ngầu rồi mà...”
“Trạng thái bình thường trông còn tốt hơn ở hình dạng này nữa đấy.”
Dù sao thì con nhóc này có một gương mặt khá nữ tính, nên có thể xét vào mục dễ thương cũng được.
Quan sát bọn tôi nói chuyện, Sadina tự dưng bắt đầu cười ồ.
Đừng có mà ném ra vài lời phát ngôn nào như bạo đạn dùm tôi cái đi.
“Nhân tiện, Fohl-chan cũng rất có tài năng đấy.”
“Th... Thật thế sao?”
Atlas không thốt nên lời.
Gì đây? Chính xác thì cái gì có thể khiến cho con bé căng thẳng đến vậy?
“Onii-sama mới nhận được Nickname từ Naofumi-sama, và ngay sau đó, còn học được cách để trở nên đáng yêu nữa. Anh ấy rồi sẽ nắm được trái tim của Naofumi-sama. Ghen tị quá. Thiệt là ghen tị quá đi.” (Biên: Có mùi Yaoi =]])
... Thôi tiêu rồi.
Chú Thích


[1] Mèo xanh = Doraemon =]].
[2] Google Siberian Husky Puppy cho có chi tiết: V.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.