Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 190: Yêu cầu chính thức




Tôi có tiện đường ghé qua cửa tiệm của Lão Già sau khi Class Up, nhưng trước cửa lại treo một tấm biển đề chữ “CỬA TIỆM ĐÓNG CỬA” và bên trong thì chẳng có ai. Khi tôi hỏi thăm những cửa tiệm xung quanh thì có vẻ như vũ khí của Lão Già khá đắt khách, dẫn đến việc “cung không đủ cầu”, và thế là ông ta đã phải ra ngoài tìm thêm quặng để rèn.
Tôi tự hỏi không biết chú của Imya đã tiến bộ đến mức nào rồi đây nhỉ.
Cửa tiệm của Lão Già vốn dĩ đã khá có tiếng tại thị trấn Lâu Đài, nhưng dạo gần đây tiếng tăm của nó lại càng nổi hơn nữa.
Mặc dù tôi chính là nguyên nhân của vụ này, thế nhưng bản thân tay nghề của Lão Già cũng chẳng thể chê vào đâu được, và gần đây trình độ của ông ta càng ngày càng tiến xa hơn nữa.
Có phải là do chú của Imya là một thợ thủ công giỏi không ngờ?
Hay đây là do sự cạnh tranh giữa ông ta với Lão Già nên mới như vậy?
Tôi cũng chẳng biết nữa.
Nơi đến tiếp theo của tôi là chỗ của gã Buôn Nô Lệ, nhưng hắn ta cũng vắng mặt.
Chẳng lẽ gã đó vẫn còn đang lê lết ở Zeltbur à?
Việc tái xây dựng vẫn đang tiến triển, nhưng thị trấn Lâu Đài khiến tôi có cảm giác trống trải thế nào ấy.
Nên nói thế nào đây nhỉ, ở nơi này chẳng có một ai thân thích với tôi cả.
Bởi vì đa số những người mà tôi biết đều đang định cư tại lãnh thổ của tôi.
Do đó, tôi nhanh chóng trở về ngôi làng của mình.
“Ồ?”
Khi về đến làng, tôi gặp lại những gương mặt quen thuộc.
Một cô gái e ngại trông có vẻ kém may mắn, và một cô gái khỏe mạnh khoác trên mình một bộ giáp phục đơn giản.
“Ah, Iwatani-dono, chúng tôi về rồi đây.”
“Bọn em chỉ vừa mới trở về thôi ạ.”
Rishia và Nữ Hiệp Sĩ tiến đến chào tôi.
“Ồ, vậy là mấy cô đã hoàn thành khóa huấn luyện rồi à?”
“Đúng vậy, vì Hướng Dẫn Sư đã nói với tôi rằng đợt huấn luyện đã kết thúc, nên tôi được phép trở về trước.”
“Vâng, em cũng vậy. Em đã được chỉ dạy rất là nhiều thứ.”
“Hiểu rồi, mấy cô đã trở thành đệ tử của bà ta và có được một kỳ nghỉ à. Vậy sao rồi? Có đạt được kết quả nào không?”
“Ừm, Hướng Dẫn Sư đã đầu hàng trước lòng nhiệt tình của tôi nên bà ấy đã dạy cho tôi Biến Huyễn Vô Song.”
“Lòng nhiệt tình á... Wa.”
Vậy ra họ đã đi theo học tập bà ta cho đến tận bây giờ.
Có một nhân vật trong game mà tôi biết mong muốn được nhập môn và vẫn khăng khăng ở trước cửa nhà của một vị lão sư.
Mà nếu người đó bị từ chối ngay từ đầu thì đương nhiên câu chuyện cũng chả có gì tiến triển rồi.
Tôi nhớ rằng nhân vật đó là người có năng lực tiềm ẩn cao nhất trong ba người đệ tử, và kiểu nhân vật mạnh như vậy thường có tật xấu, thế nhưng chuyện như vậy cũng chẳng phải là vấn đề cần quan tâm làm gì.
“Tuy nói là như vậy, nhưng tôi chỉ được dạy mỗi kiếm kỹ thôi. Còn về rèn luyện thì bà ấy bảo tôi cứ làm như trước đây.”
“Em thì bị bà ấy” phệt “cho miết...”
Vậy ra là Nữ Hiệp Sĩ chỉ được dạy mỗi kiếm kỹ, còn Rishia thì được dạy mọi thứ.
Và đó là lý do tại sao cả hai đều trở về cùng lúc.
Babaa lúc trước có nói rằng lưu phái Biến Huyễn Vô Song không yêu cầu phải sử dụng một loại vũ khí riêng biệt nào.
Và giờ thì Nữ Hiệp Sĩ chỉ được học mỗi kiếm thuật... Bà ta có đang tắc trách quá không vậy?
“Có vấn đề gì à, Iwatani-dono?”
“Điều đó thật sự ổn chứ? Dù có nói rằng cô đã được chỉ dạy một cách thỏa đáng, nhưng tôi có cảm giác dường như cô đang phải chịu áp bức á.”
“Fu... Ngài nghĩ tôi là ai vậy chứ? Tôi vẫn còn có thể theo được Hướng Dẫn Sư, trong khi đó Rishia-dono với Raphtalia đã ngã gục do kiệt sức rồi.”
“Đúng vậy ạ. Hướng Dẫn Sư cũng rất hăng hái đồng ý để cho cô ấy trở thành đệ tử chính thức. Vì vậy bà ấy không còn lựa chọn nào khác là phải cắt đứt kỳ nghỉ và dạy cô ấy rằng chỉ được lấy kiếm kỹ làm trọng điểm.”
“Đó là một trường phái coi trọng nền tảng chuyển động của cơ thể – ma lực, và dòng chảy của khí hơn là kỹ thuật. Rất là khó để có thể nắm bắt được chúng.”
Vậy... Nói tóm lại, đó là một lưu phái mà vũ khí chẳng khác gì một món đồ trang trí.
Đó chính là chỗ mà tôi vẫn chưa thể hiểu rõ được.
“Đến khi đợt học tập của Raphtalia-san kết thúc, có vẻ như bà ấy cũng sẽ dạy cho cả dân làng nữa.”
“Thế lý do quái gì mà mấy người phải vác xác lên mấy nơi vắng vẻ ở trên núi vậy?”
“Có vẻ như mục đích của điều đó là để trui rèn nền tảng của cơ thể. Tiếp xúc với thần khí của núi, cảm nhận dòng chảy của đại địa, để chuyên tâm với...”
“Thế cô có hiểu mấy thứ đó là gì không đấy?”
Tôi chẳng tiếp thu được bất cứ thứ gì từ mấy điều đó cả. Chả lẽ do tôi đến từ thế giới khác ư?
Tôi có thể sử dụng ma pháp, nhưng tôi lại không thể hiểu hoàn toàn cách thức của nó.
“Chẳng phải nó rất hiển nhiên sao?”
Rishia với vẻ mặt ngây ngô nói với tôi.
Điều đó là hiển nhiên vậy sao...
Hay con bé này đang thổi phồng sức mạnh của mình rồi?
Tôi không biết là trận chiến tới tôi có bị đánh bại chỉ với một đòn hay không đây.
Có một kiểu tiến triển như thế trong một bộ manga mà tôi đã đọc trước đây.
... Và tôi ghét mấy thứ đại loại như vậy.
“Tiện thể, nếu đúng như lời của cô, thì Raphtalia vẫn đang trong đợt học tập à.”
“Vâng, vẫn còn rất nhiều thứ mà Raphtalia-san còn cần phải học nữa vì cô ấy là cánh tay phải của Naofumi-san mà.”
“Vậy sao—...”
Lúc Raphtalia còn ở đây, em ấy đã giúp giải quyết rất nhiều vấn đề chất đống gần như núi của tôi.
Thật sự thì, vẫn còn vấn đề của thằng nhóc Fohl nữa.
Tôi có cảm thấy như có rất nhiều nô lệ đã được em ấy chăm sóc.
“Sau việc này thì ngài có kế hoạch gì không, Iwatani-dono?”
“Oh? Ta nghĩ là ta sẽ đi tăng Lv cùng với những người vừa mới Class Up.”
Thật ra, tôi có chút lo lắng vì gần đây Lv của tôi không có tăng lên.
Tôi đã hơi lạc quan và nghĩ rằng sẽ ổn thôi thậm chí sau khi Raphtalia trở về và em ấy có thể đi tăng Lv của mình cùng với Firo, nhưng tệ cái là người mà tôi đang nói ở đây hiện tại chưa trở về.
Tôi đang nghĩ là sẽ tập họp vài người và lập thành một nhóm với mục đích là tăng Lv của tôi lên.
Tôi thấy hơi có lỗi với Firo, nhưng tôi định là sẽ để Gaelion trở thành “taxi” của chúng tôi.
“Vậy tôi sẽ đi cùng với ngài. Tất nhiên, Rishia cũng sẽ đi nữa.”
“Nghe được đấy. Với lại ta cũng rất muốn coi diện mục của Biến Huyễn Vô Song thế nào.”
Để xem nào, sơ sơ là gồm có tôi, Atlas, Gaelion, Taniko, Rishia, và Nữ Hiệp Sĩ.
Thế thì đơn giản rồi, một nhóm khá là cân bằng.
Nếu chúng tôi đang ở trong một game RPG, thì nó sẽ là một đội hình an toàn và không bị mất ưu thế trước kẻ thù.
Tất nhiên, tôi biết điều đó chỉ áp dụng được trong thể loại game phiêu lưu và có lẽ khác với thực tại.
“Cô có dự định gì không, Sadina?”
Trong trường hợp tệ nhất, tôi có thể bắt Nữ Hiệp Sĩ ở lại để trông nom nhà cửa.
Tôi cũng cảm giác cô ta đã là một phần của ngôi làng, nhưng dù nói thế nào thì Nữ Hiệp Sĩ cũng chẳng phải là cấp dưới của tôi.
Nói về độ ưu tiên thì Sadina sẽ cao hơn.
“Tôi sẽ tăng Lv ở biển~.”
“Ờ, được rồi.”
À thì, nên để Sadina tăng Lv trong môi trường chiến đấu tự nhiên của mình là tốt nhất.
Nếu may mắn cô ta có lẽ sẽ nhặt được thứ gì đó, và ngoài ra thì tôi cũng muốn có những tài liệu thô từ biển nữa.
“Sau đó là—... Atlassss!”
“Vâng. Có chuyện gì vậy ạ?”
Atlas chạy đến khi tôi gọi con bé.
Dù lúc đầu mang bệnh rất nặng trong người, nhưng giờ thì con bé trông có vẻ đã hoàn toàn hòa nhập rồi.
“Ta dự định sẽ đi tăng Lv, em đi chứ.”
“Vâng ạ. Em rất mong chờ được đi bên cạnh Naofumi-sama.”
“Ta sẽ trông cậy ở em.”
“Vậy thì đi thôi, Iwatani-dono.”
“Aa, rồi rồi.”
Ít ra Nữ Hiệp Sĩ cũng có thể tập luyện cùng với Raphtalia, nên có vẻ như là cô ta vẫn có những kỹ năng của riêng mình.
Mà, không giống như là Raphtalia đã chiến đấu nghiêm túc được, vì status của cô thấp hơn.
Tôi cũng nên lên kế hoạch trước.
“Gaelion.”
“Kyuaaaa!”
Gaelion kêu lên một tiếng nghe vui vẻ khi tôi gọi nó.
Hình như là nó đang đợi đến lượt của mình. Trông nó hưng phấn một cách bất thường.
Nghe tiếng thì tôi nghĩ chắc là Gaelion bé.
Nếu phải nói thì mối quan hệ giữa tôi và Gealion già lại tốt hơn.
“Nào Gaelion, chúng ta sẽ đi tăng Lv đấy. Vậy nên là đi xe ngựa hay bay sẽ tốt hơn đây?”
“Kyu...”
Mode Gaelion bé.
Nghiêng nghiêng cái đầu của mình, nó quyết định thực hiện một điệu bộ tinh quái.
“Kyua!”
Gaelion vỗ vỗ đôi cánh. Ồ, nhóc muốn bay à.
Di chuyển bằng xe ngựa có lẽ sẽ thoải mái hơn, nhưng mà tốt thôi.
Chúng tôi có thể trở về ngay với cái khiên của tôi và cũng không giống như là chúng tôi đang đi bán rong, nên được rồi.
“Kyuaaaa!”
Gaelion háo hức biến đổi thành một con rồng cao tầm 4m.
“Chúng ta đi đâu đây.”
Taniko hỏi trong khi leo lên lưng của Gaelion.
Đừng có tự tiện mà chọn chỗ ngồi như thế chứ.
Có chuyện gì xảy ra cho con Caterpilland mà con nhóc này đã cưỡi lúc đầu vậy?
À không, nó vẫn thường hay ở cùng Taniko mà.
“Không biết đi đâu mới tốt đây.”
“À, đúng rồi. Iwatani-dono, vì ngài chỉ là đi tăng Lv thôi, nên nếu được thì ngài có muốn tiện thể thực hiện yêu cầu từ Lâu Đài luôn không? Tôi cũng sẽ giúp.”
“Yêu cầu như thế nào?”
“Trong thời gian gần đây, có vẻ như có vài tên đạo tặc đang xây dựng căn cứ ở trên núi.”
“Hô... Đi săn đạo tặc à.”
“Sao ngài lại cười vui vẻ thế? Đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài cười như vậy đấy, Iwatani-dono.”
Nữ Hiệp Sĩ trả lời lại tôi theo một cách thật kỳ quái. Bộ gương mặt của tôi trông như thế thật đấy hả?
Mà có lẽ bọn chúng là dư đảng của mấy tên đó.
Ngẫm lại thì, cũng được một khoảng thời gian rồi, và giờ vừa đúng là thời kỳ tốt cho một mùa thu hoạch mới. (Té ra lúc ở cổng thành nó thả đám này là vì đây.)
Chắc chắn mấy tên đó đã tích trữ cũng được kha khá rồi nhỉ. Và tôi sẽ thành người xuất hiện đúng lúc để “hốt” hết đống đó. (Ác quỷ là đây:3)
Hơn nữa, đây còn là một yêu cầu chính thức từ lâu đài và tôi cũng có thể nhận được phần thưởng nữa, đúng là một hòn đá ném trúng hai con chym.
“Cô có thể xác định vị trí chứ?”
“Tạm thời... Thì thế. Nhưng vấn đề là thủ lĩnh của chúng vẫn đang tiếp tục lẩn trốn.”
“Thủ lĩnh ư?”
Tôi có cảm giác đó là cái gã trước đây, và cả lần trước đó nữa.
Cả hai lần đó chúng tôi đã tập kích vào nơi ẩn náu của chúng vào lúc tên thủ lĩnh đang nghỉ ngơi, bắt hắn rồi lấy sạch mọi thứ.
“Theo như lời khai của một trong những đạo tặc bị bắt giữ gần đây thì có vẻ như kẻ đó đã trở thành boss của tất cả đạo tặc ở vùng lân cận, và gây dựng nên một phe phái chiến đấu có vũ trang khá lớn.”
“Hắn có cả một phe phái chiến đấu ư, thế mà vẫn bỏ trốn.”
“Chuyện là vậy. Tôi cũng không chắc lắm, nhưng rõ ràng kẻ đó đúng là một tên boss khả nghi và không hề xuất hiện một cách thiếu suy nghĩ. Và ngay sau đó, chắc chắn hắn ta sẽ nghiền nát những Mạo Hiểm Giả dũng cảm, từng người một, hay đại loại thế.”
“Nghe thực sự không giống với lời đồn cho lắm...”
Có đúng là tên boss đó không vậy?
Có thể nói kẻ đó là một sách lược gia, nhưng cũng có thể xem hắn giống như một tên đê tiện.
Đúng là là kiểu địch thủ phiền phức.
“Có vẻ như chiến lược của chúng là đám đạo tặc làm theo lời của tên boss đó đi quấy rối khắp nơi, còn tên boss thì cô lập và săn đuổi những người bỏ chạy.”
Tôi không hiểu những thứ cô đang cố nói ra cho lắm... Sao mấy tên đó lại phải sử dụng cách chiến đấu rắc rối như vậy?
Và kẻ đấy là người mà chúng ta vẫn chưa rõ ràng được mục đích là gì.
“Với mánh khóe đó, dù cho chúng ta có chụp mũ được bọn đàn em thì cũng không thể bắt tên Boss được.”
Đây rõ ràng đúng là một kẻ địch phiền phức rồi.
Tình hình hiện tại là chỉ cần tên boss còn sống thì hắn có thể bổ sung mấy tên cắc ké bao nhiêu tùy thích.
Làm nhiều chuyện rối rắm đến mức như vậy thì hẳn là hắn không chỉ có duy nhất một nơi ẩn náu.
Dù sao, cái yêu cầu lần này rất ư là có lợi.
Tiếc một nỗi là Firo không có ở đây. Nếu dùng để hăm dọa thì con bé cực kỳ có ích đấy.
A, sao mình không thử để Gaelion làm diễn viên cho cái vai đó nhỉ?
Nhưng phải đảm bảo rằng con nhóc Taniko chịu yên lặng trước đã.
“Vậy thì, chúng ta sẽ dạo một vòng quanh khu vực nơi bọn đạo tặc xuất hiện và đi săn vài con ma thú.”
“Rõ ạ.”
“Hiểu rồi.”
“Vâng.”
“Kyua!”
Sau đó, chúng tôi cưỡi lên Gaelion và bắt đầu khởi hành chuyến hành trình đi tăng Lv và săn đạo tặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.