Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 170: Trash và Hakuko




“Wow... Cũng đã một thời gian khá lâu kể từ khi tôi đến đây. Thành phố lâu đài thay đổi nhiều quá.”
“Cô đã đến đây trước kia rồi hả?”
“Ukm, một lần vào dịp Quốc khánh của Melromarc.”
Sadina trả lời trong khi vẫn nhìn vào con Linh Quy to như một ngọn núi.
Việc tái xây dựng đã tiến triển tốt hơn nhiều so trước đây. Ấn tượng rằng thị trấn bị thiệt hại nặng nề đã giảm đi đáng kể.
Nên nói gì về khu vực xung quanh cái mai của con Linh Quy đây...? Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy cây cối đã được chặt tỉa và sự phát triển đã được diễn ra thông suốt.
Đúng như câu nói, con người thật sự là loài mạnh mẽ.
Người dân đã làm việc chăm chỉ để khắc phục hậu quả do thiên tai.
“Bây giờ, Ngài muốn đến chỗ nào đây?”
“Giờ ta sẽ đến lâu đài. Vì chúng ta đến đột xuất, sự chuẩn bị cho Lv Reset có thể chưa hoàn thành.”
Tôi nghi ngờ thông tin về việc tôi đến lâu đài sẽ không bị truyền đi bởi mạng lưới thông tin của Shadow hay Nữ Hiệp Sĩ, nên bây giờ, tôi sẽ đi gặp Nữ Hoàng.
Không giống như việc Thăng cấp, Lv reset không thường được thực hiện cho lắm.
“Lâu Đài kìa!??? Mình đã nhìn thấy nó trước đây, nhưng chưa bao giờ được vào đó.”
“Ukm, mình cũng thế.”
“Ta biết ngay mà.”
Những Á Nhân và Thú Nhân không được chào đón trong lâu đài của một quốc gia mà quyền hành thuộc về tầng lớp con người.
“Nó cũng chẳng phải là một nơi tốt đẹp gì.”
“... Ta đoán vậy.”
Vừa nói tôi vừa tiến về phía Lâu đài.
... Như thường lệ, Firo không ngừng quan sát xung quanh.
“Chúng ta sẽ biết nếu Motoyasu ở đây, em không cần quá thận trọng đâu.”
“Firo biết, nhưng không biết vì sao, Firo vẫn không thể bình tĩnh được.”
Quá thận trọng là một điểm yếu của con bé.
Nếu tôi làm Firo hoảng hốt, e rằng sẽ có tác dụng ngược lại.
Ngoài ra, tôi không nghĩ Motoyasu có thể vào được lâu đài bởi lệnh truy nã của hắn.
Khi bạn đã bị biết mặt trong thị trấn này, lẩn trốn là gần như không thể.
Hắn ta không có những kĩ năng ẩn dấu như Raphtalia, và hắn ta phụ thuộc vào những quả cầu pha lê để dùng ma thuật.
Khi hắn ta đạt được kĩ năng ấn dấu, dựa trên hành động trước đây, có lẽ hắn ta sẽ tiếp tục tiếp cận Firo một cách ngu ngốc.
“Đừng lo lắng về điều đó.”
“Muuu...”
Chúng tôi đi qua cổng lâu đài trong khi vẫn đang chuyện trò.
Người giữ cổng cho phép chúng tôi qua sau khi tôi vén áo choàng cho họ xem mặt, dù rằng, biểu hiện khuôn mặt người đó có chút thay đổi khi nhìn thấy Sadina.
Gương mặt ghét cay ghét đắng đó có phải vì Sadina, người rõ ràng là một Thú Nhân?
Ah, nhắc mới nhớ, khi tôi được triệu hồi đến như một Anh hùng, tại bữa tiệc chiến thắng sau khi Đợt Sóng đầu tiên chấm dứt,... Không có nhiều Á nhân tham dự thì phải?
Tộc Á nhân có nhân quyền rất thấp tại đất nước này.
Tôi đã nhận ra điều này vài lần rồi.
Cảm giác phân biệt đối xử đã bám rễ quá sâu, thậm chí cả Nữ Hoàng cũng thừa nhận điều này.
“Nhân tiện, Nữ Hoàng đâu rồi?”
Bà ta đang chơi với đống tài liệu ở văn phòng ư?
Tôi hỏi một người hầu vị trí của Nữ Hoàng. Hình như bà ấy đang giải quyết các công việc chính sự, nhưng dường như đây là một chiêu trì hoãn vì bà ta biết tôi đang đến.
Liệu bà ta sẽ tới nếu như tôi chờ?
Chậc, tôi sẽ nghỉ ngơi tại khu vườn của lâu đài vậy.
“Chúng ta sẽ đợi ở đây!”
“Hmmm...”
Fohl quằn quại khó chịu trong chiếc áo choàng.
“Ngươi có thể cởi nó ra ở đây?”
“Được sao!?? Tốt thôi.”
Fohl cởi bỏ áo choàng ra.
Garangaran... (Tiếng leng keng)
Tôi nghe thấy âm thanh do thứ gì đó rơi xuống sau lưng.
Quay người lại, Trash đang há hốc mồm trong khi đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Và...”
Tôi tư hỏi, có phải Trash vẫn bị buộc phải là một ‘Hoàng Đế Cởi Truồng’.
Có một bảng treo trước hắn ta: “Đi quanh lâu đài như là một hình phạt. Không được giúp dù có thế nào!.” Kí tên bởi Hoàng hậu.
Cái quái gì với hắn ta vậy?
“Cuối cùng Khiên cũng bộc lộ con người thật của hắn!”
Hắn ta lớn tiếng tuyên bố trong khi chỉ tay vào tôi.
“Tiến lên nào mọi người!. Lúc này chính là lúc xóa sổ Khiên quỷ dữ khỏi thế giới này!”
Trash nhanh chóng chạy đến tôi với cái bảng. Trong khi những người linh xung quanh sững sờ, hắn ta đã đến trước mặt tôi.
Sau đó, Trash ngay lập tức bị bắt lại.
“Thả ta ra! Khiên, tên Khiên đó đang đưa vào lâu đài một đứa Hakuko! Giết hắn!”
... Nghe như Trash có thù nghịch với tộc Hakuko từ trước.
Có vẻ như vài lời đồn nổi tiếng vừa bay ra từ miệng của hắn ta,
Hê, mặc dù tôi vẫn cảm thấy thật sảng khoái khi nhìn thấy Trash đang bị chế ngự như vậy.
“Tại sao ông lại gây huyên náo ở đây vậy?”
Nữ Hoàng đi ra trong khi tay giữ ở trên đầu.
“Ôi! Phu nhân của ta! Khiên quỷ dữ đã bộc lộ bản chất thật sự của hắn, và mang một Hakuko vào trong lâu đài!”
“Thế hả?”
“ ‘Thế hả?’ Đó là tất cả những gì em cần nói ư? Chúng không phải là những từ ta mong chờ được nghe thấy!”
“Thế giới này giờ đây đang khủng hoảng. Đối phó với Đợt Sóng quan trọng hơn nhiều so với việc cứ đắm mình vào quá khứ không hay. Đó là quy luật của tự nhiên, Hakuko trở thành bề tôi của Khiên hiệp sĩ – Thần của các Á nhân. Làm thế nào mà anh lại phát rồ như vậy?
Nữ Hoàng nói thẳng vào mặt Trash.
Tôi thấy hạnh phúc khi được nghe vậy, bất kể cả bà ta có bị tẩy não hay không.
Mặc dù tôi... Cũng chẳng có cái khiên có cái khiên nào có khả năng như vậy.
Phải rồi, tôi chắc chắc không có.
“Guh... Thậm chí dù em là hoàng hậu của ta, ta cũng không cho phép em bảo vệ cho một Hakuko!”
“Tôi không cần sự tha thứ của ông. Tôi không cho phép ông tiếp tục nhìn thế giới này bằng con mắt thiển cận như vậy. Lôi ông ta đi!”
“Buông ta ra, đừng cho phép con kền kền kia hưởng lợi. – J-JYHAAAAaaaAaaaaAAAAaaa!”
Sau đó Trash được tống cổ đi nơi khác.
Dù có ở đâu, hắn ta vẫn sẽ quá mức ồn ào.
“Đó là... Vì tôi ư?”
“Đừng quan tâm. Hắn ta bị điên đó mà.”
Fohl nhìn tôi và hỏi khi trong khi bầu không khí căng thẳng đang bóp nghẹt nơi này.
“Thế à?”
“Luật này... Tôi dường như có một mối quan hệ bí ẩn nào đó với luật nhân quả.”
Tôi cằn nhằn trong khi Nữ Hoàng đang nhìn vào Fohl.
“Ý gì đây?”
“Cậu... Có lẽ, tên của ông nội cậu là Tyrent Ga Feon đúng không?”
“Ah... Đúng rồi. Làm thế nào... Ý gì đây? Ông nội tôi đã làm gì à?”
Nghe vậy, Nữ Hoàng gật đầu như thể đã hiểu gì đó.
“Dù sao, hãy đi theo Khiên hiệp sĩ. Ông nội của cậu sẽ rất hài lòng.”
“Tôi không biết!”
Haizzz... Bất cứ khi nào tôi ở gần, Fohl sẽ trở nên nôi loạn. Bây giờ, nó lại không chịu nghe lời tôi.
“Làm thế nào mà bà biết ông nội tôi?”
“Người kia, cái người đang gây ồn ào kia ấy, trước kia là địch thủ của ông nội.”
“À... Bà vừa nói gì thế...?”
Tôi cũng bị ngạc nhiên. Làm thế nào mà bà ta có thể nói một thứ như thế dễ dàng như vậy? Wooo, nếu là tôi, tôi sẽ không nhắm mắt làm ngơ để nó dễ dàng như vậy.
“Đó là về ông nội cậu, cậu không biết ư?”
“Tôi không biết gì cả. Bố mẹ không bao giờ nói cho tôi.”
“Vậy à... Ta thật bất lịch sự khi lại hỏi vậy. Hi vọng cậu không để ý.”
“...”
Folh vừa biểu hiện một gương mặt trông thật vi diệu. Có phải đang lo lắng bởi vì đang ở một vị trí mà bố mẹ không bao giờ nói gì cho nó?
Không, đó là trách nhiệm của tôi. Tôi sẽ chăm sóc nó tới tận gốc rễ.
“Iwatani-sama, ngài đang đối mặt với vấn đề gì sao? Giải quyết ổn chứ?”
“Không có gì, tôi ổn.”
“Còn lãnh địa của ngài? Bất kì thứ gì xảy ra đều đến tai tôi.”
“Cả hai mặt đều đang gặp rắc rối liên quan tới con gái của bà đấy.”
“Xét về mặt kết quả thì Melty hữu ích chứ?”
“À thì... Tôi không thể để quyền quản lý thành phố cho cô ấy được.”
Dù vẫn là một cô bé, nhưng mọi người trong thị trấn cũng không gặp phải vấn đề gì.
Tôi chưa thể đánh giá gì nhiều hơn được vì cô bé mới quản lý có vài ngày.
“Bà không định xử lý đứa con gái còn lại hả? Con Witch ấy? Hay là để tôi cảm thấy nên giết cô ta ngay vào lần gặp tiếp theo.”
Ý nghĩ về việc nhận được tiền thưởng từ lệnh truy nã của cô ta làm tôi cảm thấy ngọt ngào.
“Chúng ta cần phải xem xét đến khả năng mà nó đã vượt qua biên giới cùng với Ren-sama và những người phụ nữ khác từ nhóm của Thương hiệp sĩ.”
“Khi kết hợp những câu chuyện của Motoyasu và Elena, có rất nhiều quốc gia mà bọn họ có thể trốn đến được.”
Nhìn chung, tôi cũng không ngạc nhiên nếu Witch cố gắng vượt qua rào cản biên giới. Tuy nhiên, để tôi đoán xem nào, cô ta có thể dùng phương pháp nào để vượt qua biên giới đây?
Có lẽ, vượt núi chăng?
Con Witch đấy? Cô ta sẽ không bao giờ dùng một phương pháp không đàng hoàng như vậy để đến một đất nước khác đâu.
Buôn lậu? Hay trốn trong hầm hàng? Không đời nào ả ta sẽ chịu chấp nhận như vậy.
“Bà không thể xác định ả ta với phong ấn nô lệ sao?”
“Không thể. Đã có thứ gì đó can thiệp vào...”
Mu...
“Tôi giết ả ta được chứ?”
“Nếu có thể thì xin đừng...”
“Quan trọng là bắt sống ả ta đúng không? Đừng có nói với tôi là bởi vì bà cần cần giấu diếm những điều ả ta đã làm đấy!!!”
“Cũng gần như vậy. Nói một cách cụ thể, đó là một biện pháp để tránh một cuộc chiến tranh.”
“Gì cơ?”
“Đứa trẻ đó, tôi không thích con bé từ tận đáy lòng. Đến chính tôi cũng không để con bé bỏ trốn được dù có cự tuyệt hay van xin thế nào.”
“Hả...”
“Nó là...”
“Oh, Tôi đã nghĩ về thứ gì đó tốt đẹp hơn.”
Dù thế nào, tôi thật sự muốn tận hưởng nhưng điều thú vị bất ngờ lúc chứng kiến những khoảnh khắc đó, khi mà không biết trước số phận của cô ta.
Dường như tôi có nhiều niềm vui tinh thần hơn việc làm một con búp bê Daruma (Đạt Ma) bằng giấy. Ngay cả khi con búp bê Daruma đó bị hỏng, nó cũng có thể được chữa khỏi miễn là có tiền bởi vì sự kì diệu của phép thuật hồi phục và thuật giả kim.
“Thế hả? Vậy thì lúc này, hãy nói tôi nghe mọi thứ?”
“Oh, Tốt hơn là ngài không nên cố biết tất cả bằng mọi cách.”
“Nhưng, như là hình phạt, vì mục đích giáo dục, một con dấu kim loại nung sẽ tốt cho cô ta.”
“Ngài thấy như vậy là hay à?”
“... Tốt ư?”
Fohl đáp lại trong khó chịu. Bởi vì Raphtalia không ở quanh đây, chẳng còn cách nào khác.
Nếu Raphtalia ở đây, em ấy sẽ phản bác lại lời của tôi.
Dù rằng tôi cảm thấy như tôi đang trở thành một diễn viên hài độc thoại vậy.
Ý tôi là, từ quan điểm thông thường, tôi không tin tưởng một Anh hùng mà tận hưởng niềm vui từ việc dùng con dấu kim loại nung thích lên ai đó.
Tôi không nói là tôi muốn được ai đó tin tưởng, nhưng tốt hơn là che dấu cảm xúc của bản thân nhiều hơn một chút.
Tuy nhiên, kẻ kia là Witch. Xét theo những gì xảy ra trong quá khứ, những suy nghĩ của tôi lúc này là hợp lý thôi.
“Người phụ nữ mà ngài ghét, là loại người ghê sợ vậy ư?”
“Wooo, để cho ngươi một ví dụ, ả ta là loại người sẽ dùng thân thể em gái ngươi để phạm nhiều loại tội khác nhau, và một khi hết giá trị lợi dụng, em gái khóc lóc của ngươi sẽ bị đá đít đi trong khi ả ta vẫn cười khoái chí.”
Nạn nhân điển hình là Motoyasu và tôi.
Tôi chắc rằng số lượng nạn nhân sẽ tiếp tục gia tăng cho tới khi cô ta bị bắt trong tương lai.
“Ngài nói cái gì!?”
Folh đang tức giận.
Dù ngươi có tức giận, ngươi không cần phải chụp lấy cổ áo ta chứ.
“Đó là điều tuyệt đối không thể tha thứ được. Tôi sẽ giết ông trước khi xảy ra chuyện như vậy!”
“Này, không phải ta.”
Việc quái gì mà tôi phải đối xử với Atlas như vậy?
Dù rằng, tôi sẽ cân nhắc bán cô bé nếu thằng nhóc tỏ ra không có giá trị nào.
“Điều đó thì khác quái gì chứ.”
Ơ cái ***, đọc tâm thuật hả!!!.
Dù vậy, tôi vẫn không có cười lớn.
“Tôi có thể tiếp tục nói chứ?”
“Ah.”
“Về việc cho phép Lv reset lần này.”
“Bà đã được báo về nó rồi hả?”
“Mọi thứ đều được báo cáo tận tai tôi. Tôi đã hoàn tất việc chuẩn bị để ngài tiến hành ở Đồng Hồ Cát Chạm Rồng rồi và cũng hãy nhận cát lúc đó luôn.
“Thật tiện lợi nếu có kĩ năng dịch chuyển để di chuyển.”
“Dù thế nào, hãy đến lâu đài bất kì lúc nào ngài muốn. Bằng việc đó, tôi có thể thông báo nếu có bất kỳ tiến triển nào xảy ra.”
Ah, tôi cần phải đi gặp Lão Già. Tôi đang ở lâu đài lúc này nên điều đó không phải là vấn đề.
“Dựa trên lời mà tôi đã nghe từ Motoyasu, Hình như tối đa là 6 người cho mỗi lần dịch chuyển. Ngài nên tìm hiểu thêm những điều kiện khác để có thể bắt các Hiệp sĩ còn lại.”
“Hiểu rồi, tôi sẽ thực hiện yêu cầu của bà về việc bắt họ ngay khi hội đủ các điều kiện. Nhân tiện, có một vấn đề nho nhỏ đối với Thương hiệp sĩ.”
“Đúng rồi...”
Firo nghiêng người lại, nhăn nhó, nấp dưới áo choàng của tôi.
Tôi không khuyến khích điều này vì ở trong đó khá khó chịu.
“Tôi cảm thấy thật có lỗi vì đã tự quyết định để hắn ta trốn thoát mất. Nhưng tôi sẽ vẫn cố gắng để bắt hắn ta.”
“Iwatani-sama có nghĩa vụ báo cáo bất kì điều gì mà bắt buộc phải làm đối với Thương hiệp sĩ và nếu có thể, cố gắng bắt ngài ấy lại để chiến đấu trong đợt sóng... Không có vấn đề gì miễn là tôi được nghe báo cáo.”
“Ý bà là gì...?”
Con người này chẳng chịu lắng nghe câu chuyện của người khác gì cả.
Ngay cả khi tôi đuổi theo hắn ta, tôi nghĩ Firo là người duy nhất bị sợ hãi.
Còn có lựa chọn là để Firo nói ra điều gì đó, nhưng dường như nó sẽ dẫn tới những hiểu lầm buồn cười.
“Phong ấn chỉ dùng được lên một nô lệ, nhưng phong ấn nô lệ không có tác động đối với Anh hùng.”
“Nếu như vậy... Tôi sẽ phải thuyết phục khi bắt được họ sao?”
“Cảm ơn ngài. Chúng tôi cũng sẽ điều tra bất kì điều gì mà bắt buộc phải làm về Kiếm hiệp sĩ.”
Bởi vì nó liên quan tới Witch, có thứ gì đó khó chịu gắn liền với cô ta.
Con quỷ cái này... Cái quái gì đã xảy ra trên trái đất này mà làm cô ta lớn lên với một tính cách như thế? Dù hiển nhiên là tôi cũng chả muốn biết về nó, tôi tự hỏi làm thế nào mà cô ta lại thành ra như vậy.
“Hey, bà có biết vì sao Witch lại thành ra vậy không? Một thiên tài lừa gạt, nhục mạ, thao túng người khác.”
“Con bé thừa hưởng một vài phẩm chất từ Trash và tôi. Có lẽ lý do là vì Trash quá nuông chiều nó từ bé.”
Lỗi là do Trash?
Ý tôi là, lẽ ra bà phải biết được nhân cách tồi tệ của cô ta.
Oh, tôi nhận ra tôi cũng có tính cách tồi tệ không kém.
“Với ông ấy, con gái vẫn là viên ngọc bé bỏng dù nó đã làm tổn thương người khác và cuối cùng cả hai đều trở nên ngu xuẩn.”
Nữ Hoàng nói mà đôi mắt trông rất xa xăm.
Đây không phải là lúc để hồi tưởng.
“Nhiều lần, tôi đã cố khắc phục tính xấu của con bé. Tôi thậm chí cho con bé học du học ở Faubley để học tập về văn hóa. Nhưng kết quả thì...”
Quãng thời gian đi học của Witch ư?
Tôi thật sự không muốn thấy nó trong cuộc đời này.
“Nhân tiện, lúc học ở Faubley, con bé đã tốt nghiệp ngôi trường mang tên Xử Nữ.”
“Tôi đếch thèm quan tâm cái Quá khứ của con Witch!”


Ghi chú của tác giả:
Sự thật là gì cũng không quan trọng, phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.