*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Translator: Kimidori
Editor: LittleKai
“Đây là đứa tiếp theo.”
Tôi kiểm tra cái cũi tiếp theo và nhìn thấy một đứa nô lệ Á Nhân khỏe mạnh, có vẻ có giá khá cao.
Nhưng đứa trẻ này... Là một cô bé.
Cô bé này đang nở một nụ cười đáng nghi và vẫy tay với tôi.
“Aー... Từ chối.”
“Tại sao?” Đứa bé thốt lên.
Dĩ nhiên là con bé đó phản đối rồi.
Mặc dù con bé trông rất khỏe mạnh nhưng đó không phải là vấn đề đối với tôi.
Hầu hết các nô lệ mà tôi mua về đều trạng thái gầy gò ốm yếu, đôi mắt như đã chết và trông như đã từ bỏ tất cả mọi thứ.
Thậm chí, cả Kiel cũng sẽ không ngừng run sợ nếu như không có Raphtalia ở cạnh bên.
Một đứa mà chưa bao giờ bị mua bán. Tôi không thể gọi một đứa như du hành giả thích mơ mộng này là nô lệ được.
Tôi tiếp tục từ chối mọi đứa nô lệ mà Người Thương Nhân Nô Lệ dẫn tôi đến tiếp đó và chúng liên tục phản đối quyết định của tôi.
Việc này cứ kéo dài một lúc như vậy.
Tôi đã hiểu mục đích của những người này.
Tôi trừng mắt với tên Thương Buôn Nô Lệ. Cả hai tên. Cả hai đều đang sợ hãi đổ cả mồ hôi.
“Yo!”
“Thật không may là không có thứ gì ở đây là hợp ý của ngài Khiên Hiệp Sĩ cả.”
“Haizzz. Đúng là không có sự lựa chọn nào khác. Tôi đã không muốn phải sử dụng cách này, nhưng...”
Tôi đi về phía đứa nộ lệ mà đã được trưng bày cho tôi lúc trước.
“Oy, vậy kế hoạch ngươi là gì? Đây chính là mệnh lệnh của Khiên Hiệp Sĩ. Chống đối đi và đất nước của ngươi sẽ tiêu tùng.”
Tôi thốt ra một giọng đe dọa như bọn Yakuza. (Mafia Nhật)
Mới đây, tôi không nghĩ là tôi đã phải sử dụng đến nó. Lần cuối cùng mà tôi làm như vậy là với tên buôn phụ kiện.
“Hiii... P-Papa bảo rằng... Phải trở thành cô dâu của Khiên Hiệp Sĩ. Nhưng Khiên Hiệp Sĩ chỉ tin tưởng vào nô lệ, vì vậy em đã tìm đến một thương nhân buôn nô lệ làm trung gian để tiếp cận với ngài.”
Đứa trẻ nô lệ trả lời trong cơn sợ hãi trước cái trừng mắt của tôi.
Nhưng đứa trẻ này vẫn là một cô bé, nên cũng chẳng có cách nào khác được.
“... Và ngươi đồng ý với điều đó.”
“Eh?”
“Mặc dù đó là vì gia đình của ngươi nhưng thật sự ngươi có muốn trở thành cô dâu của một người mà ngươi không hề quen biết?”
Cô bé thậm chí còn nhỏ hơn cả Raphtalia vào lần đầu tôi gặp em ấy.
Tôi cảm thấy khó chịu khi biết rằng ai đó đang sử dụng một đứa trẻ chỉ để đạt được địa vị của bản thân.
“Dù sao thì hãy về nhà và nói rằng ngươi đã bị phát hiện rồi. Và nếu họ không hài lòng thì hãy bảo với họ rằng Khiên Hiệp Sĩ chỉ chọn những ai thật sự cần sự giúp đỡ.”
Hình như có một vài nô lệ khác ở đây cũng vì mục đích này.
Tên Thương Buôn Nô Lệ đang đổ mồ hôi đầm đìa.
“Thế là đủ rồi. Ta không muốn bất kì hàng hóa nào từ ngươi nữa”
Đây cứ như một cuộc mai mối vậy.
Những đứa trẻ ở đây chỉ là nô lệ trên danh nghĩa. Chúng thật ra là con cái của những gia đình quyền quý muốn kết thân với tôi.
“Ta tin rằng lời nói của ta có quyền lực tuyệt đối. Vậy nếu ta viết một bức thư phàn nàn cho cấp trên của ngươi thì sao nhỉ?”
“Tôi hiểu rồi. Đúng vậy. Tôi nghĩ bên kia sẽ chịu từ bỏ.”
“Đúng như kỳ vọng về Khiên Hiệp Sĩ, ngài chỉ cần liếc qua cũng có thể phân biệt được nô lệ nào fake. Tim tôi như đang nhảy múa vậy.”
“Tránh xa ta ra!”
Chúng rõ ràng không phải là nô lệ.
Đáng ra ngươi nên cố gắng nhiều hơn nếu ngươi muốn che đậy chúng.
“Thật đáng buồn...”
Ngay cả Raphtalia cũng phát chán rồi.
“Đừng nghĩ rằng cám dỗ Naofumi-sama là dễ dàng... Nếu ngài ấy dễ bị dụ đến vậy thì tôi đã không gặp nhiều rắc rối thế này.”
Hm? Em ấy đang nói gì vậy? (T/N: Thật không biết thằng này giả ngu hay ngu về khoản này thật)
“Ông còn đứa nào khác không? Nếu ông đưa ta đến đây vô ích, ta sẽ... Ông biết sẽ như thế nào rồi đấy.”
“Dĩ nhiên là chúng tôi còn thưa ngài. Đó là nghề của chúng tôi mà.”
“... Đừng nên cố lừa ta lần nữa.”
Đó chính là lý do tại sao tôi không muốn giao du với những gã này.
“Ngài Khiên Hiệp Sĩ có yêu cầu gì đặc biệt không”
“Ngay bây giờ, ta muốn những đứa nô lệ được việc. Sau đó là những ai cùng làng với Raphtalia.”
Tôi đã tập trung được vài người có tay nghề tốt rồi, nhưng tôi vẫn còn cần nhiều người hơn.
Chúng tôi hiện đã có cửa hàng dược liệu và quần áo nên nếu có thể, tôi muốn tìm ai đó có thể học về những lĩnh vực đó.
Imya hiện đang làm rất tốt và tôi muốn có thêm vài người như con bé nữa.
“Tôi hiểu rồi, vậy xin hãy dời bước qua đây thưa ngài.”
“Không lừa gạt, ngươi hiểu chứ”
“Vâng, tôi biết.”
“Cô là Raphtalia? Cô muốn tìm những người thất lạc của làng cô từ Đợt Sóng đầu tiên đúng không?”
“Vâng, mặc dù đây có lẽ là một yêu cầu khó khăn nhưng ông có còn ai nữa không?”
“Tôi đã nghe cháu trai tôi nói rồi và đã chuẩn bị sẵn vài người. Xin hãy đợi một lúc.”
Tên Thương Buôn Nô Lệ mang ra... Vài người thuộc một chủng tộc quen thuộc.
“Vậy là cũng có tộc Lemos ở đây.”
“Chúng tôi luôn có mọi thứ để đáp ứng đầy đủ nhu cầu của ngài.”
Tộc này có bàn tay rất khéo léo... Và lẫn trong đám này có mấy đứa á nhân có hình dáng như bạch tuộc.
“Đây là những người tộc Opuscot[1]. Chúng là một chủng tộc thú nhân sống dưới nước.”
“Chúng trông như quái vật vậy.”
“Thật là đau đớn khi nghe ngài nói vậy. Chúng tôi còn chuẩn bị nô lệ từ tộc Kafe nữa.”
Người này trông như một con cá heo... Một con cá heo hai chân.
Đúng là có rất nhiều loại á nhân.
Trong một đất nước kém trị an như vậy nên họ mới có thể thu thập một số lượng lớn các bộ phận nô lệ khác nhau.
“Làng của ta ngay bên cạnh biển, nó không phải là vấn đề.”
“Vậy tôi sẽ chuẩn bị một số cho ngài. Ngài thích những nô lệ trẻ con hơn đúng không?”
“Ta không có sở thích như vậy! Miễn là chúng làm được việc thì đó chẳng phải vấn đề.”
Ah, đúng rồi.
“Có nhiều người Lemos ở đây. Ông hãy chọn lọc chúng ra.”
“Tôi hiểu rồi.”
Tôi đến gần đám Lemos bị nhốt trong cũi.
“Có ai ở đây biết một đứa trẻ tên là Imya không?”
Sẽ tốt hơn nếu có ai đó quen chúng và giúp chúng làm quen với ngôi làng.
Vậy nên tôi sẽ cố gắng tìm những người biết Imya.
“Đó là một cái tên rất phổ biến. Nếu chỉ có mỗi cái tên thì chúng tôi không thể chắc chắn được.”
Vậy ra đó là một cái tên khá thường dùng.
Tên đầy đủ của con bé là gì nhỉ?
Lu... Tôi chẳng tài nào nhớ nổi.
Chắc tôi đành phải bỏ cuộc. Tôi cứ nghĩ đây là một ý tưởng hay nhưng bây giờ thì...
“Imya Lucullan Lisella Tereti Quariz-chan, Naofumi-sama.”
Raphtalia thốt lên cái tên thật của Imya cứ như đó là một chuyện hiển nhiên.
Trí nhớ em ấy tốt đến mức nào vậy?
Raphtalia có thể có nhiều điểm đặc biệt hơn tôi nghĩ.
Dù rằng dạo này con bé lại đang chuyển sang cái kiểu nhân vật với phong cách quân nhân giống như Nữ Hiệp Sĩ.
“Imya của gia đình Quariz!?”
“Ngươi biết con bé à?”
“Có vài người ở đây cũng đến từ ngôi làng đó.”
“Vậy thì ta sẽ lấy chúng.”
“Tôi hiểu rồi. Đúng vậy.”
“Oi, ngài là ai?”
“Ngươi nhìn mà không biết ư? Ta chỉ là một người sử dụng nô lệ bình thường.”
Tôi chẳng hề muốn gây ra một cuộc náo động nào ở đây.
Phiền toái lắm, nên tôi sẽ không nói gì cả.
“Vậy là ngài quyết định giấu việc đó à...” (Raphtalia)
“Imya có khỏe không?”
“Vâng, cậu ấy đang làm việc chăm chỉ tại làng của chúng tôi.”
Em ấy thản nhiên trả lời câu hỏi đó.
Tôi hi vọng nó không gây ra bất kỳ vấn đề gì.
“Tôi hiểu rồi. Tôi không thể chờ được đến lúc được gặp lại con bé.”
Vậy ra cái tên dài của con bé khá có ích ở đây. Chắc lần sau tôi nên chú ý nhiều hơn tới những chi tiết vụn vặt.
Sau đó, Raphtalia đã tìm ra 3 người từ làng của cô ấy.
Người đầu tiên là một Thú Nhân nhìn như một con Orca (cá kình).
Tên cô ta hình như là Sadina.
Tôi có nhớ là đã từng nghe cái tên này khi Raphtalia nói chuyện với Kiel.
Rất khó thấy được diện mạo của cô ta... Dù có nhìn ngang hay dọc thì cũng quá lớn.
Cô ta không béo, chỉ là quá khổng lồ. Hình như đây là kích cỡ trung bình của cái chủng tộc này. Thể nào cô ta cũng sẽ rất nổi bật trong làng cho mà xem.
“Sadina-neechan từng là một Ngư Dân.”
“Rất vui được gặp lại em. Không ngờ Raphatalia-chan lại lớn đến thế này rồi.”
“Ta có nghe về cô rồi... Tại sao cô lại trở thành nô lệ vậy?”
“Iyawawa... Nếu như tôi nhảy xuống biển thì tôi có thể thoát khỏi bọn săn nô lệ rồi, nhưng... Tôi chẳng thể nào bỏ những đứa trẻ lại được.”
Vậy là cô ta cũng giống như Firo. Ngu ngốc như nhau.
Dù thế nào thì có nên phân loại cô ta như con người không? Thú Nhân là chủng tộc có nhiều khác biệt với những loài á nhân khác.
“Cô, chắc trước đây nổi bật trong những người làng cũ đúng không?”
Tất cả những người trong làng tôi từng thấy cho đến giờ toàn là á nhân. Chưa hề có ai là thú nhân.
Và hầu hết là những chủng tộc á nhân như chó hoặc mèo.
Ngẫm lại thì tôi cũng chưa từng thấy ai tộc Tanuki khác tương tự như Raphtalia.
“Giống như bố mẹ của Raphtalia-chan. Tôi cũng là người đi lang thang (Lưu giả) [2], thỉnh thoảng lắm mới ghé qua.”
“Ta hiểu.”
Vậy ra ngôi làng đó là nơi cư ngụ của những Lưu Giả.
Có vẻ như lãnh chúa tiền nhiệm trước tôi đúng là một người lãnh đạo khôn ngoan.
Và như vậy, toàn bộ vùng đất đã bị phá hủy khi ông ta không còn nữa.
“À... Như vậy là đủ rồi.”
Túi tiền của tôi đang khóc đây. Khó mà mua thêm đứa nô lệ nào được.
“Cảm ơn ngài rất nhiều.”
Raphtalia cúi đầu với tôi.
“Đừng bận tâm. Đây là phần thưởng xứng đáng với những gì em đã làm đến giờ.”
“Thật sự, cảm ơn...”
Raphtalia nắm chặt tay tôi, nước mắt giàn giụa.
Còn tôi, tôi nợ em ấy còn nhiều hơn chỗ này.
“Vậy đến lúc trở về rồi.”
“Xin hãy đợi một chút.”
Người Buôn Nô Lệ của đất nước này gọi tôi lại.
“Sao? Ông còn thứ gì khác hả?”
“Trước khi ngài quay về, có một nô lệ mà ngài nên xem.”
“Ta không muốn bất kì cuộc gặp mặt cưới hỏi nào nữa. Ta biết đó là công việc của ông nhưng chúng ta nên ngừng ở đây được rồi.”
“Không không thưa ngài. Đây chính là Món Chính trong ngày hôm nay.”
“Chắc ngươi cũng biết tình trạng túi tiền ta bây giờ rồi đấy.”
“Đây là một đứa bé nô lệ đặc biệt. Tôi nghĩ nó vô cùng hữu dụng đối với ngài nên tôi sẽ lấy rẻ thôi”
Rẻ ư...
Tôi không biết đứa nô lệ này có thật sự hữu dụng hay không nữa.
Thôi, nhìn một chút cũng không ảnh hưởng gì.
Cứ đà này, có lẽ tôi sẽ phải sử dụng Sao Chép Vũ Khí để sao chép cái khiên mới của Lão Già thay vì mua nó mất.
“Được rồi.”
Tôi đi theo gã Thương Buôn Nô Lệ, còn những đứa nô lệ mới của tôi xếp hàng đi theo đằng sau.
Sadina:
Sadina
Chú thích
[1]Biên: Opuscot là phép đảo từ của chữ Octopus (Bạch Tuộc). Nguyên gốc trong bản Nhật làタコ (Tako- Bạch Tuộc) đảo lại thành クト (Kuto)
[2]Biên: Người đi lang thang hay Lưu Giả: Người không có chỗ ở, nghề nghiệp ổn định.