Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 153: Ngay cả khi ngươi đã biết




Sau khi Ren và những người đồng hành của cậu ta đã thành công dập tắt Đợt Sóng ở quốc gia khác, họ đến thị trấn phong ấn con Linh Quy với mục đích tìm kiếm nguồn sức mạnh to lớn hơn.
Vậy ra tên này cũng nghĩ như tên Motoyasu à. Tôi rất muốn vặn lại nhưng vẫn cố giữ kiên nhẫn lắng nghe.
Theo lời Ren nói thì con Linh Quy sẽ là kẻ chủ mưu trong một mối tai ương còn lớn hơn nữa, vậy nên cách tốt nhất để ngăn ngừa là xử lý nó càng sớm càng tốt.
“Sắp tới đây, một cơn dịch bệnh sẽ tấn công nơi này. Những người ở đây sẽ lần lượt ngã xuống... Nguồn gốc của dịch bệnh là từ con Linh Quy, nó sẽ dùng năng lực thao túng tâm trí để điều khiển những thi thể để tạo nên một đội quân bất tử.”
Theo như game mà Ren đã từng chơi, nếu cậu ta không sớm hành động thì một tai họa khủng khiếp sẽ giáng xuống vùng đất này. Sự kiện này lớn đến nỗi có thể làm nhiều quốc gia sụp đổ và dẫn đến những tổ chức được thành lập nhằm ứng phó với nó.
Đó là lý do Ren cố gắng ngăn chặn cơn thảm họa.
Nếu Player ở Lv 60 hoặc cao hơn, con boss sẽ bị đánh bại. Hiện Ren đang ở Lv 80 nên cậu ta tin rằng chuyện này sẽ dễ dàng như ăn cơm bữa.
... Cũng y như tên Motoyasu!
“Ta có thể hỏi vài điều không?”
“Điều gì?”
Tôi ngắt lời Ren.
“Trong Net Game của ngươi, ngươi có thể đến khu vực đó trước khi xảy ra tai họa không? Hay đó là một khu vực mới được mở khóa do event?”
“Để xem nào. Ta nghĩ nó xảy ra ở bản Update: Phần 7, Cuộc Tấn công của Linh Quy. Trước đó, nó vẫn chỉ là một thị trấn và vùng săn quái bình thường thôi. Nhưng sau bản Update, ngươi cần phải có giấy phép thì mới có thể tiến vào khu vực đó. Ta đọc được nó trên Internet ấy.”
... Bản Update: Phần 7 à??
Cái Đồng hồ Cát Xanh bên trong con rùa cũng hiện lên con số 7, nhưng... Phải chăng đó chỉ là do trùng hợp?
“Tiếp tục đi.”
“Ừm.”
Lý do làm cậu ta hành động mà không có sự cho phép của quốc gia là vì theo như game cậu ta chơi, năng lực thao túng tâm trí của con Linh Quy cũng sẽ có ảnh hưởng lên những nhà cầm quyền của những quốc gia.
Có vẻ như cậu ta chỉ xem toàn bộ vụ này như là một dạng Quest của game.
Và đó là lý do mà việc thương lượng trở nên vô nghĩa.
Nhức não thật! Nếu như ngươi thực sự nghĩ rằng người lãnh đạo quốc gia đã bị tẩy não, thì tại sao ngươi không thử đi mà kiểm tra lại đi chứ?
Và cũng giống như Motoyasu, Ren cũng đột nhập vào một ngôi đền nằm ở phía bên ngoài ngôi làng.
“Ừm, Ren-sama, ngài có chắc là chúng ta nên làm điều này không?”
“Ngươi nói gì vậy? Con quái thú yên ngủ ở nơi này đã tẩy não những người thuộc tầng lớp trên của đất nước rồi. Bây giờ mà ngồi yên chờ kết quả của cuộc thương lượng thật là vô ích.”
“Những kẻ kia. Các ngươi là ai?”
Ngay khi cậu ta sắp sửa đập vỡ bức tượng để đánh thức con Linh Quy, một nhóm tu sĩ xuất hiện và vây quanh cậu ta.
Bởi vì bọn họ xuất hiên trong tầng hầm của một ngôi đền bỏ hoang nên Ren chắc mẩm rằng bọn họ cũng đã bị con Linh Quy tẩy não. Nên hắn nhanh chóng phá hủy bức tượng.
“Hãy ngăn họ lại. Chúng ta phải tiến lên chiến đấu vì những người vẫn chưa bị thao túng bởi Linh Quy.”
“Vâng!”
Những người đồng hành của Ren trợ giúp trong việc phá hủy bức tượng.
“Không! Sao các ngươi có thể... Đó là một vật vô giá mang tính lịch sử...”
Mấy tay tu sĩ hét lên và giơ cao vũ khí trong tay.
Tôi đã nghĩ rằng cậu ta cũng hành động y hệt như tên Motoyasu, nhưng dường như cậu ta chỉ làm mỗi việc là hủy đi một món cổ vật vô giá.
À, dẫu sao thì... Đó cũng là một kỷ vật của Tứ Thánh Anh Hùng hoặc Thất Tinh Hiệp Sĩ thời trước.
Tôi thực không biết lịch sử của thế giới này nó như thế nào nên chẳng thể đánh giá được nó có giá trị đến đâu, nhưng có lẽ giá trị của nó khá cao.
“Hửm... Cây Kiếm đó... Lẽ nào ngươi là Kiếm Hiệp Sĩ?”
“Nếu mấy người đã nhận ra, có nói cho các người biết cũng không có hại gì. Ta chính là Kiếm Hiệp Sĩ, và ta đến đây để đánh bại bóng tối đang ngủ sâu ở phía dưới lòng đất nơi này.”
Trong khi họ đang nói chuyện, mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển ầm ầm.
“Được rồi. Con Linh Quy đã xuất hiện. Chúng ta đi thôi!”
Ren cẩn thận đánh bất tỉnh những tu sĩ rồi chạy về phía phát ra cơn chấn động.
“Nó to quá! Liệu chúng ta có thể đánh lại một thứ ‘khủng’ như vậy không?”
“Chúng ta nhất định sẽ làm được. Chúng ta đã trở nên mạnh hơn rồi.”
Đầy tự tin, Ren lao về phía con Linh Quy.
Trong khi chạy đến gần, cậu ta nhìn thấy ai đó đang sử dụng một kỹ năng lên phần đầu, nhưng cậu ta cho rằng đó chỉ là một du hành giả đang chiến đấu với con rùa và không để tâm lắm.[1]
Tự phụ rằng những du hành giả của thế giới này chẳng thể nào đủ khả năng để đấu lại con Linh Quy, Ren liền hướng thanh kiếm về phía con Linh Quy.
“Handlet Sword!”
Đó là một kỹ năng cần một khoảng thời gian mới có thể phát động được nên Ren bồi thêm một đòn nữa.
“Thunder Blade!” (Lôi Minh Kiếm)
Tuy nhiên, con Linh Quy hầu như chẳng ‘si nhê’ gì cả.
Những gĩ xảy ra tiếp theo cũng tương tự như với Motoyasu nên tôi tóm tắt lại như sau.
Tuy cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng Ren vẫn tiếp tục chiến đấu.
Không hề bỏ cuộc, cậu ta chiến đấu để cứu những người dân làng đang phải hứng chịu hiểm họa từ con quái vật.
“UUUOOOOOOOOOOOOOOO!”
――Ngay khi cậu ta nhận thức được tình hình, con Linh Quy đã bỏ đi mà chẳng hề đoái hoài tới cậu ta. Lúc này đây, xung quanh Ren chỉ toàn là những thi thể... Và tất cả đều là đồng đội của cậu ta!
Những thi thể bị hủy hoại tàn nhẫn. Bị hủy hoại trầm trọng đến nỗi Ren hầu như không thể nhận ra ai cả.
Điều duy nhất hắn biết được là toàn bộ đồng đội của cậu ta đã chết.
“C-Cái quái quỷ gì xậy?... Dối trá... Tất cả bọn họ đều trên Lv 80 cơ mà...”
Ren như ngây dại đi trước chuyện vừa mới diễn ra tức thì.
Đầu óc Ren trống rỗng trong một lúc. Cậu ta khẩn cầu một cơ hội mỏng manh rằng, như trong game, những đồng đội của cậu ta có thể được hồi sinh trở lại.
Tuy vậy, chẳng có vị thần nào đáp lại lời khẩn cầu của cậu ta, và Ren đã biết trước điều đó ngay từ lúc bắt đầu cầu nguyện rồi.
Sau đó, Ren lao thẳng vào đám ‘đệ’ [2] của con Linh Quy trong nỗ lực cứu sống càng nhiều người càng tốt, nhưng cuối cùng, cậu ta mất đi ý thức.
Lúc cậu ta tỉnh lại thì cuộc tấn công của con Linh Quy đã chấm dứt.
“Ta thua bởi vì bọn họ quá yếu... Và bởi vì quá yếu nên họ mới chết. Nếu chúng ta biết hợp tác tốt hơn chút nữa thôi, lẽ ra chúng ta đã chiến thắng rồi.”
Hắn thờ ơ chối bỏ sai lầm của mình.
... Tên này hết thuốc chữa rồi. Những đồng hành tin tưởng vào cậu ta mà chiến đầu đến giây phút cuối cùng cũng chết không nhắm mắt!
“Đây không phải lỗi của ta. Tất cả chỉ vì họ quá yếu. Ta không sai. Ta không hề sai!”
... Và hắn ta đang lẩn tránh khỏi chính tội lỗi của mình.
Tôi chẳng hề thấy một tí ti cảm thông gì với cái tên này cả.
Tuy vậy. Những lời xoa dịu không phải là thứ hắn cần ngay lúc này.
“Ngươi sai rồi. Đừng có nghĩ rằng đây sẽ mãi là một trò chơi. Ngươi tổ chức một cuộc tấn công thiếu suy nghĩ, thậm chí đến cả đồng đội của ngươi còn nhận ra nữa.”
“Cái gì!?”
Ren nhìn tôi giận dữ.
“Nếu đó là tất cả những gì ngươi có thể nói về những người đã tin tưởng và theo chân ngươi cho tới những giây phút cuối cùng,... Thì ngươi không những thất bại thảm hại trong vai trò của một Anh Hùng. Mà ngươi còn thất bại trong vai trò của một con người nữa!” [3]
Nếu ngươi đến với ta chỉ để được nghe những lời tử tế, thì ngươi đã nhầm to rồi đấy.
Dám nói rằng mình không có lỗi à...
Tên này... Quả như tôi nghĩ, việc duy nhất mà hắn có thể làm là ra vẻ như một thằng nhóc ích kỷ chưa trưởng thành.
Chiến đấu với một địch thủ thậm chí còn mạnh hơn mình rất nhiều, và kết quả là những người đồng đội của hắn hoàn toàn bị tiêu diệt. Rồi đến cuối cùng, hắn lại đổ lỗi rằng họ quá yếu. Tư cách của hắn quả như là Raphtalia đã nói.
“Thế giới này không phải là game. Nếu ngươi cứ khăng khăng ảo tưởng như vậy, sẽ có thêm nhiều người hơn nữa phải gánh chịu đau khổ đấy.”
“C-Câm đi!”
“Dù cho ngươi có hét to đến cỡ nào, có hối hận đến cỡ nào đi nữa, cho đến khi Đợt Sóng chấm dứt, chúng ta sẽ không thể trở về nhà được. Chúng ta đã bị triệu đến thế giới này và buộc phải nhận lấy danh hiệu Anh Hùng một cách ích kỷ bởi những tên lãnh đạo đầy ngạo mạn. Nói khác đi, chúng ta đã bị” bắt cóc “. Nhưng nếu chúng ta muốn làm bất cứ điều gì, muốn thay đổi bất cứ điều gì, thì điều duy nhất mà chúng ta có thể làm đó là chiến đấu.”
“Ku...!”
“Trước đây, ngươi đã từng nói với ta rằng ‘Nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ, thì ngươi chỉ cần bỏ đi là xong à? Đồ tệ hại!’ [4] Và giờ thì nhìn lại bản thân ngươi lúc này đi. Ngươi đang hướng tới mục tiêu trở thành kẻ tệ hại nhất trong số những kẻ tệ hại à?”
Đây chính là gieo gì gặt nấy, tự làm thì tự chịu.
Hắn thậm chí vẫn tiếp tục lao vào chiến đấu mặc cho điều này sẽ gây nguy hiểm cho nhóm của mình,... Nếu là tôi, trước hết, tôi sẽ thử xem sức tấn công của nó và sau đó là lên chiến thuật. Nhưng cái tên này, hắn hành động cứ như thể hắn đang chơi game vậy.
Hắn cũng chẳng hề nghiên cứu tình hình thực tế gì cả. Việc hắn làm là hoàn toàn dựa vào những thông tin hắn tìm được trên Internet. Hành động của hắn cứ như thể tuân theo răm rắp một bản hướng dẫn chơi game.
Theo một ý nghĩa hàm súc khác, hắn chỉ là một kẻ hèn nhát. Bộ hắn nghĩ tự bản thân mình có thể khám phá được mọi thứ ư?
“Trò chơi của ngươi kết thúc rồi. Những kiến thức về game của ngươi giờ đã trở nên vô dụng rồi.”
“Không! Ngươi sai rồi! Ta... Ta không có lỗi!”
“Chẳng có gì khác hết. Ngươi từng nói với Raphtalia rằng” không được phép “. [5] Vậy, ngay lúc này đây, nếu ngươi vẫn không chịu thừa nhận, ta sẽ nói luôn là những hành động của ngươi là không được phép. Ngươi bây giờ là một tên sát nhân tuyệt lắm!”
“Im đi... Im đi mà... Làm ơn, đừng nói thêm bất cứ cái gì nữa...”
Ren bắt đầu run rẩy trước những lời buộc tội liên tiếp của tôi.
Khi hàng loạt người chết do tai họa ở ngôi làng đó, Ren chấp nhận rằng hắn đã sai; Và hắn thậm chí còn chạy đến đó để xin lỗi nữa.
Trong thâm tâm, hắn biết đâu là sự thật. Chỉ có điều sự thật lại là thứ hắn không muốn chấp nhận. Hắn không thể chấp nhận nó.
Ngay cả khi hắn đã hiểu tất cả...
“Ta biết ngươi không cố ý gây ra mọi sự. Tuy nhiên, ngươi vẫn còn sống. Một khi đã còn sống, chẳng phải có những thứ ngươi cần phải làm trước tiên sao?”
“Im đi!”
“Ta sẽ không ngừng nói cho tới khi ngươi chịu nghe. Ngươi hiểu mà, phải không? Bộ ngươi thật sự không biết mình cần phải làm gì vào lúc này sao?”
“IM ĐIIIIII!”
Ren rút Kiếm ra.
Tôi dùng chiếc Khiên lên đỡ đòn.
Rồi tôi nghe thấy một tiếng va chạm nhỏ trên chiếc Khiên.
... Hửm???
“Nhận lấy này!”
Ren vung kiếm, chém về phía khuôn mặt của tôi.
Tuy vậy, tôi... Chẳng thèm chống đỡ.
*Keeng~*... Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên bên tai tôi.
Ren bắt đầu cười lớn. Tuy vậy ngay sau đó, hắn tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng khó tin trước mắt.
“Sa-Sao ngươi có thể...?”
“Cây Kiếm ngươi đang dùng có vẻ như làm bằng chất liệu từ con Linh Quy, nhưng chẳng phải là nó quá yếu sao?”
Tôi trực tiếp nhận đòn tấn công của Ren mà chẳng thèm phòng thủ.
Lẽ dĩ nhiên là sức phòng thủ của tôi đã được tăng lên rất nhiều nhờ vào cái Khiên đang trang bị trên tay.
Nhưng đổi lại là Raphtalia tấn công tôi kiểu đó, tôi sẽ chẳng thể nào không bị thương được.
“Ngươi tưởng rằng với chỉ với trình độ cỡ đó, ngươi có thể đấu với con Linh Quy? Ngươi có ngu ngốc quá không?”
Ngay từ đầu, quả thật là điên rồ khi nghĩ rằng một ai đó ở Lv 60 có thể chiến thắng được con Linh Quy.
À, không... Có lẽ ngươi sẽ có cơ hội nếu ngươi tăng cường những món trang bị và chỉ số hợp lý... Nhưng ngươi quá chăm chăm vào chiến thắng mà phớt lờ những thương vong xung quanh mình... Đòn tấn công của con Linh Quy khá chậm chạp nên không hẳn là ngươi không thể đánh bại nó.
Mà... Chuyện đó là khả dĩ nếu như ngươi có thể đồng thời phá hủy đầu và trái tim của con Linh Quy cùng lúc.
Theo những gì tôi thấy thì Ren chỉ sử dụng phương pháp cường hóa có trong game của hắn.
“Ngươi chẳng hề đoái hoài gì tới lời khuyên của Shadow, phải không?[6] Điểm yếu của ngươi là ở...”
“Đó là những lời dối trá! Không đời nào cái Khiên đó lại mạnh đến như thế được! Đó là Gian Lận, là Hack! Sao ngươi lại độc chiếm một sức mạnh như vậy!”
Ta không muốn nghe điều đó từ một kẻ như ngươi đâu!
Đó là điều mà tôi muốn vặn lại hắn, tuy vậy, giờ không phải là lúc.
“Trui rèn thêm kiếm thuật của ngươi đi. Điểm yếu của ngươi là...”
“Chậc!”
Ren chậc lưỡi và giơ cây Kiếm lên quá đầu.
“Flashing Sword!” (Thiểm Quang Kiếm)
Cây Kiếm chợt rực sáng.
“Ư... Ngươi!”
Hắn cố ‘cho’ tôi vài nhát nữa nhưng không hiệu quả...
“Ư AAAA...”
Hắn hét lớn, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của hắn chạy đi. Đến khi thị lực của tôi phục hồi, hắn đã chạy mất tăm.
“A! M-Mắt tôi...”
Những người trong quán rượu đều bị hoa mắt.
“Đừng quá lo lắng. Chỉ là do quá chói thôi. Chắc hẳn sẽ không có ảnh hưởng xấu đâu. Hãy ngồi yên tại chỗ. Khi đi lung tung mà không thấy gì thì nguy hiểm lắm.”
Ngay khi nghe tiếng tôi, bọn họ bình tĩnh lại. Tôi cũng vậy, cũng phải chờ đợi đến khi thị lực phục hồi trở lại.
Toàn gây ra rắc rồi. Cái lũ Anh Hùng này!
Nhưng... Ren chỉ ở mức độ đó thôi sao?... Tôi cứ nghĩ rằng Ren là tên mạnh nhất trong đám bọn chúng chứ. Nhưng vậy thì... Tôi hoàn toàn chẳng trông mong gì ở bọn chúng nữa!
Raphtalia chắc quá đủ để hạ gục cậu ta rồi.
Nếu như cậu ta thực sự cố gắng để trở nên mạnh hơn, ít nhất cậu ta có thể đả thương được tôi. Nhưng giờ đây, cậu ta chỉ tập trung vào việc phủ nhận tội lỗi của chính mình.
Thậm chí cậu ta chưa bao giờ từng hoài nghi về những hiểu biết cậu ta mang đến từ thế giới kia.
Và thậm chỉ cả khi những đồng đội của cậu ta đã chết... Ren cũng không chịu thừa nhận tội lỗi của chính mình.
Tôi có một cách có thể chấm dứt việc này dễ dàng, nhưng...
Đầu tiên tôi phải uốn nắn lại lối suy nghĩ lệch lạc của cậu ta đã.
Đó lại không phải là vấn đề có thể giải quyết dễ dàng.
Mà nghĩ lại thì chắc sẽ thú vị lắm khi thay hắn chịu đựng thêm một khoảng thời gian nữa.
Cảm nhận nỗi đau của ta đi, lũ khốn.
Trước đây, cứ mỗi khi làm bất cứ điều gì, tôi đều bị xem như là một tên ác quỷ. Giờ thì các ngươi cứ tự do tận hưởng địa ngục trần gian đi!
Cánh cửa thiên đường sẽ chưa mở trong vài tuần nữa đâu.
Chú thích


[1] Xem lại Chương 141
[2] Nếu Đọc giả không nhớ con “đệ” là gì, xem lại cuộc chiến với con Linh Quy, bắt đầu từ Chương 118
[3] Hô hô! Đòn này đau đấy! Nhưng quả vậy, “Thuốc đắng dã tật” mà. Cần phải cho hắn thừa nhận sai lầm rồi rút kinh nghiệm mới mong hắn có thể trợ giúp trong cuộc chiến sau này được
[4] Xem lại Chương 7, dĩ nhiên, do Naofumi lặp lại nên lời nói có thay đổi tí chút
[5] Xem lại Chương 92
[6] Xem lại Chương 104

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.