Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 147: Lá cờ, một lần nữa




“Ngài tính làm gì với thứ đó?”
Tôi hội lại với Raphtalia ở bên trong con hẻm.
“Anh định làm một cặp kính râm đơn giản.”
“Nhưng chẳng phải thứ đó có được bày bán ở chỗ kia sao?”
Phải rồi, có vẻ như thế giới này cũng có khái niệm về kính râm. Trong thế giới cũ của tôi, kính râm cũng có lịch sử khá lâu rồi. Nên có lẽ ở thế giới này cũng tương tự như vậy.
“Vào những lúc thế này, em cũng phải tính đến vấn đề kinh tế nữa chứ!”
Mua một cặp kính mới ở cửa hàng có giá khá chát. Nếu tôi chỉ cần mua một cái gọng rẻ rẻ rồi sau đó cắt mặt kính từ đôi cánh lại cho vừa với gọng là sẽ kinh tế hơn nhiều.
“Và, đã hoàn tất!”
Tôi gắn cặp kính râm đơn giản lên khuôn mặt đứa nô lệ tộc Lemo.
“Ư-ưmm...”
Đứa nhóc Lemo nhận cặp kính tôi đưa với nét bối rối hiện rõ trên khuôn mặt.
“Raphtalia!”
“Vâng!”
Raphtalia hủy bỏ ma thuật trên khuôn mặt của đứa trẻ.
“A!...”
“Cậu ổn không? Không quá chói chứ?”
“Em ổn!...”
Đứa nhóc Lemo đáp lại câu hỏi của Raphtalia trong khi không ngừng gật đầu.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
“Vâng!”
Chúng tôi nắm lấy tay của đứa trẻ tộc Lemo để đảm bảo nó không chạy trốn.
À, dù sao thì phong ấn nô lệ cũng có khả năng ngăn chặn chuyện đó.
“C-Cám ơn ngài!”
“Không cần quan tâm! Nơi ta sống, có rất nhiều đứa nhóc như ngươi.”
“Ể?”
“Người này chính là Khiên Hiệp Sĩ nổi tiếng đấy!”
“Ể Ể!?”
Đến giờ mới nhận ra à?... Tôi khá chắc rằng Người Buôn Nô Lệ đã có gọi tôi như vậy vài lần rồi kia mà?
Chúng tôi tiếp tục đi dọc theo con hẻm.
“Đó có phải là một trong số những đứa trẻ của ngài không, Khiên Hiệp Sĩ-sama?”
Một người qua đường bắt chuyện với tôi.
“Hm?”
Đó chính là người chủ của Cửa Tiệm Quần Áo.
Thật sự cũng phải một thời gian dài rồi chúng tôi mới gặp lại. Chính xác hơn là kể từ lần tôi yêu cầu bộ đồ cho Firo.
Không biết lý do tại sao, nhưng bà ta cứ gợi lên cho tôi phảng phất một cảm giác như Otaku.
Cảm giác gần giống như là gặp một Fujoshi vậy. [1]
“Ngài mang theo một Thú Nhân lần này à? Ngài tính làm gì vậy?”
“Bà chưa nghe gì từ ông chủ Cửa Tiệm Vũ Khí sao?”
Tôi kéo phần mũ trùm đầu của cái áo choàng xuống và bắt đầu nói chuyện với bà ta.
“A. Phải rồi. Tôi mơ hồ nhớ là có nghe chuyện gì đó giông giống như vậy.”
“Bà...”
“Tôi đã và đang nghĩ về chuyện đó lâu rồi. Nhưng cô bé Á Nhân luôn bên cạnh ngài đây thực sự quá xinh xắn đi. Ngài không muốn ghé qua để mua thêm bộ đồ khác cho cô bé sao?”
“À... Quần áo thì... Có hơi...”
Do ảnh hưởng từ tôi nên Raphtalia đã học cách sống tiết kiệm. Tôi nghĩ em ấy sẽ thích các bộ giáp hơn vì tính tiện dụng của nó.
“Uổng phí quá đi! Quần áo đẹp là rất quan trọng để lay động trái tim của người đàn ông đó!”
‘... Th-Thật vậy sao?”
Có vẻ sẽ mất một lúc mới xong. Do tôi chẳng hề quan tâm tới thời trang của mấy quý bà nên tôi chỉ muốn nhanh nhanh rời đi thôi.
“... Và đó là lý do áo quần rất tuyệt đó. Đứa bé này là tộc Lemo phải không? Tôi nghĩ tôi lại có thêm cảm hứng sáng tác rồi!”
“Wa, wa...”
Người chủ Cửa Tiệm Quần Áo lôi ra một tập ký họa và bắt đầu hí húi vẽ nguệch ngoạc gì đó. Đúng phong cách của bà ta!
“Dạo gần đây, do cơn tai ương nên tâm trạng của con người nơi đây quá quan tâm đến tái thiết lại thành phố. Không ai tha thiết đến chuyện mua quần áo gì cả!”
Bà ta vừa kể lể vừa vẽ.
“Cửa tiệm của tôi cũng có bán áo giáp, nhưng mặt hàng chính lại là quần áo kia.”
“Tôi hiểu.”
“Thực lòng mà nói thì tôi quá chán làm những bộ quần áo chính trực rồi. Dạo này, tôi không còn thấy cái gì để khơi gợi lên cảm hứng nữa.”
Tôi nghĩ chắc bà ta có ý nói là vật liệu làm áo váy cho Firo rất tốt. (Biên: Ý bà ta là chỉ những người dễ thương mới tạo niềm cảm hứng cho bà ta được. Tên Naofumi ngây thơ bất chợt: V)
“Ngài biết không. Cô nhóc lần trước ngài mang đến ấy, may đồ cho cô nhóc đó rất vui đó. Ngài có thể nào đưa cô nhóc đó đến gặp tôi lần nữa không?”
“Lần đó tốn khá nhiều...”
Và thực ra, cho Firo một bộ đồ là được rồi.
Do chúng tôi chẳng cảm thấy thực sự cần thiết nên tôi chẳng thấy có lý do nào để mua đồ mới cho con bé cả.
Nếu chúng tôi có thừa tiền như vậy, tôi sẽ chi nó cho những thứ hữu ích hơn nhiều.
Hơn nữa, Firo thường xuất hiện trong hình dạng ma thú hơn nên con bé cũng chẳng dùng bộ váy nhiều lắm.
“Hmm... Có vài đứa trẻ ở chỗ của ngài Khiên Hiệp Sĩ gây cho tôi rất nhiều cảm hứng đấy!”
Dường như mẫu thiết kế cho tộc Lemo của bà ta đã hoàn thành rồi.
Hiện trên trang giấy là một cái quần yếm [2], một áo vest, và một số mẫu thiết kế khác.
Trang phục cho những đứa nô lệ của tôi... Chủ yếu là các bộ giáp cũ. Điều đó tạo cho ngôi làng một bầu không khí như là của một hội quán của những du hành giả.
Mua quần áo bình thường cho bọn chúng sẽ tốn kém lắm...
Hiện tại, nếu có mua, chúng tôi cũng chỉ có thể xoay xở được mấy bộ đồ hạ giá của Lão Già thôi.
Tôi cho rằng tôi có thể hỏi lão.
“Ta chỉ có thể cung cấp các bộ lông, và một vài loại vật liệu khác thường, nhưng bà có muốn làm việc ở ngôi làng của ta không?”
Gương mặt bà ta sáng rực lên.
“Ngài chắc chắn chứ?”
“À-Ừ...”
“Có những đứa trẻ dễ thương và thú vị như đứa trẻ này ở đó không?”
“Ta không biết chúng có hợp ‘tiêu chuẩn’ của bà không, nhưng có rất nhiều đứa trẻ Á Nhân ở làng.”
“Có-... Cũng có những nô lệ nam nữa phải không?”
“Lẽ dĩ nhiên!”
“Ngài chắc chứ?”
Có vẻ như bà ta cực kỳ hào hứng.
Tôi lại có linh cảm xấu rồi!
“Tôi là một chiến binh trên con đường truy tìm nguồn cảm hứng mới. Vậy, xin hãy cho phép tôi quấy rầy ngài một thời gian nhé!”
Đ-Đợi đã nào! Một phần nào đó tôi tự hỏi...
Chắc không phải cuốn hút bà ta chính là những nô lệ nam ở làng của tôi chứ?
Nguy hiểm! Trong thế giới cũ của tôi, những người có tính cách như của bà ta sẽ nghĩ ngay đến ‘chuyện đó’ khi nghe nhắc đến cụm từ nô lệ nam.[3]
Mà có lẽ vẫn còn quá sớm để tôi xác định được điều đấy.
“V-Vậy thỉnh thoảng bà có thể ghé qua để tham quan.”
“Vâng! Tôi chắc chắn sẽ đến!”
Bằng cách nào đó, cuộc trò chuyện kết thúc.
Sau khi chúng tôi chia tay với bà chủ Tiệm Quần Áo, và tiếp tục đi, thì...
Ọccccc...
Âm thanh đó phát ra từ bụng của đứa nô lệ tộc Lemo. Không hiểu sao đứa trẻ đó lại hiện rõ lên vẻ xấu hổ và bối rối.
“... Có lẽ chúng ta nên ghé vào đâu đó để ăn.”
“Vâng.”
“Chủng tộc này thường ăn thứ gì nhỉ? Có thể giống như những Á Nhân khác? Hay anh nên cho nó mấy con giun đất?”
Nếu quả thực là giun đất thì việc chuẩn bị thức ăn sẽ khó lắm đây!
Tuy tôi có những con Dune ở làng, nhưng chúng không phải là thức ăn!
Nếu thực sự cần thiết, tôi sẽ nấu chúng. Nhưng nếu làm vậy, sẽ có rắc rối lớn đấy.
Con nhóc Taniko sẽ làm ầm lên cho coi!
“Ừm,... À,...”
Đứa trẻ tộc Lemo cố gắng nói gì đó.
“Tôi có rời... Khỏi nhà... Vài lần... Nên có vẻ chúng tôi cũng có thể ăn được thức ăn thông thường.”
“Hiểu rồi, Vậy chúng ta chắc nên ghé vào một quầy thức ăn nào đó?”
“Naofumi-sama không nấu sao?”
“Chúng ta đã đến tận Thành phố Lâu đài rồi, mà em vẫn muốn anh phải nấu ăn sao? Mùi hương sẽ thu hút kẻ đó đến đấy.”
Tôi có một đàn trẻ đói ngấu đông như một lớp học ở đây. Ngay cả khi tôi nấu nướng ngay tại bờ sông, tôi cho rằng Firo sẽ nhận ra và mang cả lũ lại.
“Chuyện đó không tốt sao?”
“Cả khi em thấy nó ổn, anh vẫn thấy nó thật phiền toái.”
Dạo này, tôi đã luôn cố gắng hạn chế cái nghĩa vụ nấu ăn của mình xuống mức tối thiểu.
Tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức để cải thiện lại tay nghề nấu ăn của đứa nô lệ.
“Ể... Bọn em chỉ muốn ăn thức ăn do Khiên nii-chan nấu thôi!”
Là điều mà hầu hết những đứa nô lệ thì thầm với nhau làm cho đứa trẻ đó suýt bật khóc.
Rất khó để động viên con bé đó nấu ăn lần nữa sau sự việc đó.
“Dẫu sao, hôm nay chúng ta ăn ở ngoài.”
“Em hiểu rồi...”
Và thế là chúng tôi quay ngược về khu chợ.
Trước tiệm của Người Lái Buôn hiện có một hàng dài khách, và gã ta thì đang vui vẻ bán các mặt hàng với giá cao gấp mấy lần giá thông thường. Tôi phải khen ngợi kỹ năng của hắn.
Giờ, chúng ta nên ăn ở đâu đây?
Trong khi tìm kiếm các cửa hàng, tôi chợt chú ý tới nơi mà tôi lần đầu tiên dắt Raphtalia đến đấy ăn.
“Nơi này thế nào?”
“Vâng”
“A...”
Tôi nắm tay của đứa nô lệ tộc Lemo lúc chúng tôi bước vào cửa hàng.
“Chào mừng... Quý khách!”
Người tiến đến chào mừng chúng tôi nhíu mày lại khi trông thấy đứa nô lệ và tôi trong chiếc áo choàng che kín toàn bộ cơ thể.
“Thưa ngài. Phục vụ một thực khách bí ẩn, lại dắt theo một Á Nhân thì có hơi...”
“... Nếu cửa tiệm các người có quy định như vậy thì nên treo ngay trước của trước ấy!”
“N, nhưng...”
Hừm... Người chủ nhà hàng nhìn vào đứa trẻ Lemo dơ dáy đi cùng chúng tôi và có ý từ chối.
Chuyện này làm tôi nhớ lại thời gian dài trước đây, vào lúc tôi mang Raphtalia đến nhà hàng này khi em ấy còn nhỏ, nhưng lúc đó ông ta không có nói bất cứ điều gì.
Chắc hẳn tôi bị giữ lại chỉ vì người ta e sợ Thú Nhân nhiều hơn là các Á Nhân khác.
Cũng có rất nhiều người mặc áo choàng đấy thôi.
Nhưng rắc rối tôi đang gặp có lẽ là do kết hợp cả 2 lý do.
Vì đây là nhà hàng nên tôi có thể hiểu lý do của họ.
Ở thế giới của tôi, có những nhà hàng cấm mang động vật vào vì lý do vệ sinh.
Trong thế giới này, Thú Nhân đáng lý ra nên được đối xử như là con người thực thụ.
Nhưng tôi đoán chừng sự thù ghét và phân biệt chủng tộc của đất nước này quá sâu đậm rồi.
Chẳng còn cách nào khác, tôi cởi áo choàng ra.
“Thế này được chưa? Thế này là ta chẳng còn là kẻ đáng nghi nữa. Các người vẫn sẽ từ chối bán thức ăn cho một Á Nhân và một Thú Nhân nữa chứ?”
“À... Không... T-Tôi hiểu rồi!”
Người bồi bàn vẫn còn kinh ngạc đân chúng tôi đến một bàn trống.
Đứa nô lệ tộc Lemo bồn chồn đảo mắt quanh cửa hàng.
“Chuyện này nhắc anh nhớ lại Raphtalia hồi đó.”
“Ngài vui lòng đừng nhắc lại chuyện đó nữa.”
“Em có muốn một phần ăn cho Trẻ Em nữa không?”
“Em không cần đâu!”
Đứa nô lệ Lemo vẫn chưa bình tĩnh lại được, nên nó bắt đầu chuyển ánh nhìn xuống chân mình.
“Ngươi muốn ăn gì?”
“A ưm...”
Đứa nhóc cau mày nhìn vào tờ thực đơn.
“Tôi... Không đọc được.”
“Vậy để ta gọi món cho ngươi?”
“Vâng.”
Tôi giơ tay lên để gọi người phục vụ.
“1 xuất ăn Đặc biệt hàng ngày và 2 phần ăn cho Trẻ...”
“2 xuất ăn Đặc biệt hàng ngày và 1 phần ăn cho Trẻ Em!”
Raphtalia xen vào ngay trước khi tôi dứt lời.
“Có chuyện gì sao?”
“Naofumi-sama. Ngài nhầm lẫn rồi. Ngài nghĩ em vẫn muốn ăn phần ăn Trẻ Em ấy sao?”
“Cả khi em có nói như vậy, em vẫn muốn, phải không? Đó là set ăn mà mấy đứa nhóc khác ở làng cực kỳ vui mừng đấy!”
Vào lần trước, em ấy đã cẩn thận lấy cây cờ ra, giữ nó lại và đã ăn trong niềm phấn khích.
Dù trông bề ngoài khoảng 14 tuổi, nhưng thực chất em ấy chỉ là một đứa trẻ lớp năm, nên tình trạng phấn khích đó cũng dễ hiểu.
“Em ổn mà. Ngài đừng xem em như là con nít nữa, được không?”
Em ấy đang ở độ tuổi nổi loạn à? Mặc dù cơ thể em ấy có lớn, nhưng tâm trí chắc vẫn còn là một đứa trẻ mà thôi.
“N-ngài còn yêu cầu gì nữa không?”
“À, vậy thôi.”
Người bồi bàn vội vã đi ra phía sau nhà hàng.
Tôi có thể nghe thấy tiếng nói khe khẽ của anh ta là Khiên Hiệp Sĩ đã đến.
Sau một lúc, thức ăn được mang ra.
“Cám ơn đã chờ đợi! 2 xuất ăn Đặc Biệt hằng ngày và 1 phần ăn Trẻ Em của ngài đây!”
Phần ăn Trẻ Em nhìn ‘hoành tráng’ hơn thường lệ. Có tới 2 lá cờ cắm trên phần cơm lận!
“... Nó trông ‘hào nhoáng’ hơn lần trước chúng ta đến ăn nhỉ!”
Bọn họ hẳn nhiên đang phô trương cho chúng tôi thấy.
Danh tiếng quả thật là đáng ngạc nhiên... Trước đây những tên Anh Hùng kia cũng nhận được ưu đãi như thế này sao?
‘Chường’ mặt tôi ra thì cũng khá bất tiện, nhưng đổi lại, tôi có thể hưởng tí lợi ích từ việc đó!
“A ưm...”
Đôi mắt đứa trẻ tộc Lemo đang lấp lánh và tôi có thể nghe tiếng nuốt nước bọt của nó.
“Ồ. Ngươi có thể ăn món ăn đó!”
“Thực sự không sao?”
“Ừ!”
“Ngài sẽ không đổ thức ăn xuống và bắt tôi ăn dưới sàn sao?”
“... Ngươi học điều đó từ chỗ quỷ nào vậy? Lãng phí thức ăn!”
Chủ nhân trước của đứa trẻ này đã bắt nó ăn dưới sàn à?
“Không sao đâu. Ngươi ăn như thế nào cũng được!”
Raphtalia cũng đã từng như thế này.
“Cậu có thể ăn khi nào cậu muốn.”
“V-Vâng...”
Raphtalia đang làm cuộc nói chuyện dễ dàng hơn.
Đứa trẻ tộc Lemo bắt đầu rụt rè ăn phần ăn Trẻ Em.
Nó dùng hai tay. Tôi cho là nó chưa từng được học cách cư xử nào cả.
Nhưng cách cư xử luôn luôn là điều có thể học sau này.
... Ngay lúc này, đứa nô lệ bốc thức ăn từ cái đĩa duy nhất ở giữa bàn.
Trông giống như đang ăn với một đại gia đình.
Tôi chợt nghĩ về lúc tôi mới tới đây. Khi đó, tôi chẳng nếm được mùi vị gì cả. Tôi đã nghĩ là chỉ cần là đồ rẻ tiền, thì món nào mà chẳng được.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cái mai của con Linh Quy hiện lên lù lù như ngọn núi trên thành phố... Vẫn còn nhiều trận chiến nữa. [4]
“Cám ơn ngài rất nhiều!”
Đứa nô lệ tộc Lemo rưng rưng nước mắt và bắt đầu dồn thức ăn từ phần ăn Trẻ Em vào miệng.
“Nếu thực tâm nghĩ vậy, ngươi phải ăn cho đàng hoàng vào!”
Ta sẽ rất tức giận nếu ngươi dám để thừa thức ăn!
“Nhưng ta sẽ không ép ngươi ăn thứ gì mà chủng loài của ngươi không thể ăn được”
Tôi hy vọng không có khác biệt gì lớn về mặt cấu tạo thể chất.
“Vâng!”
Raphtalia lau miệng và cho đứa trẻ tộc Lemo ăn như một người mẹ đang nâng niu đứa con.
Khung cảnh thật yên bình.
Chú Thích


[1] Fujoshi: Một kiểu nhân vật nữ trong manga. Để biết chi tiết, Đọc giả vui lòng tự tra google nhé, do Dịch giả không muốn mang tiếng truyền tải nội dung...
[2] “Quần yếm” (Overall): Bạn tra google hình ảnh là ra nhé.
[3] Biên: Chắc lại là hủ nữ =]].
[4] Châm ngôn cần nhớ: “Mỗi ngày là một trận chiến!”, bất kể là việc chiến đấu chống Đợt Sóng hay việc xây dựng lại thành phố, hay chỉ là công cuộc mưu sinh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.