Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 112: Thương khố




Trans: ManUnited Tuấn
Editor: LittleKai
Tại căn nhà kho bốc lên mùi của một lâu đài đầy bụi bặm, dường như đây chính là nơi chứa những trang bị dành cho yêu cầu của những người hiệp sĩ.
Trong một game RPG, tôi có thể nhận được toàn những trang bị tuyệt vời ở đây.
Tôi lần lượt kiểm tra từng cái một.
Wow... Hầu hết số này đều là những món trang bị cao cấp đa dụng nhưng lại có quá nhiều điều kiện nghiêm ngặt.
“Nhu cầu của Iwatani-sama vẫn chưa được hoàn thành... Tôi rất lấy làm xin lỗi.”
Từng thanh kiếm được xếp thành hàng ở đây tốt hơn thanh kiếm bạc ma thuật Raphtalia từng sử dụng... Vấn đề là thanh Kiếm Karma Rabbit có sức mạnh tấn công cao hơn cả.
Nhưng nó lại khó mà sử dụng cho tốt được... Chắc tôi nên đi hỏi Lão Già ở cửa tiệm vũ khí.
Ý tôi là, đi theo cái hướng này cũng chẳng phải là ý tồi.
“Đừng lo lắng về điều đó. Hãy làm một số dàn xếp khác.”
“Cảm ơn ngài. Ở đây chứa nhiều loại nguyên liệu, ngài có thể sử dụng chúng để thay thế.”
Và Nữ Hoàng dẫn chúng tôi đên căn nhà kho chứa nguyên liệu.
Nữ Hoàng đưa cho tôi một tờ giấy da có chữ viết trên đó.
“Đây là một bản danh sách. Ngài có thể đưa ra một yêu cầu tùy ý cho một người thợ rèn bậc thầy.”
“Mhm... Tôi đánh giá cao sự hợp tác của bà.”
Hệ Thống Nguyên Liệu...
“Tôi có thể lấy một ít?”
“Xin cứ tự nhiên.”
Tôi hấp thụ mỗi loại nguyên liệu được lâu đài tích trữ lại từng chút một để mở khóa những chiếc khiên mới.
Trong Cây Kỹ Năng, còn hàng loạt chiếc khiên chưa được mở khóa, nhưng tôi có được rất nhiều loại khiên tốt.
Chẳng thể nàonào tôi mở khóa hết chúng trước khi Đợt Sóng sắp tới diễn ra được...
“Còn về người thợ rèn, có một người tôi muốn đưa ra yêu cầu.”
“... Thật vậy sao? Nếu Iwatani-sama đã muốn như vậy.”
Hình ảnh Lão già cửa tiệm vũ khí phải chịu rắc rối thế nào để tạo ra trang bị và vũ khí cho chúng tôi hiện lên trong tâm trí tôi.
Tôi nợ ông ta quá nhiều.
Cảm giác như thể “ăn cháo đá bát” nếu tôi yêu cầu những món trang bị hay vũ khí từ nơi khác mà không phải cửa hàng vũ khí của Lão Già.
Hơn hết, tôi có thể tin tưởng và tín nhiệm vào kỹ năng của con người đó.
Còn vài vấn đề cần phải giải quyết trước khi Đợt Sóng bắt đầu.
Tôi chợt nhận ra có gì đấy không đúng.
“Những Anh Hùng khác đâu rồi?”
“Tôi đã cho họ đi dập tắt một Đợt Sóng ở các quốc gia lân cận.”
“... Nói lại coi?”
Điều đó gợi lại cho tôi... Chắc chắn tôi có một cảm giác đã nghe thấy điều như vậy.
Đó là Đợt Sóng không chỉ xảy ra ở mỗi Melromarc, mà ở khắp nơi trên thế giới.
“Họ tham gia bằng cách nào.”
“Bằng cách cho phép vũ khí của ngài cộng hưởng với Đồng Hồ Cát của Kỳ Nguyên Rồng ở quốc gia của họ là có thể chiến đấu trong Đợt Sóng của khu vực khác.”
“Khoan đã... Điều đó nghĩa là cũng có thể không tham gia vào Đợt Sóng đang xảy ra ở Melromarc?”
“Phải. Đúng là vậy.”
Này!
Không phải điều này chẳng có lợi gì cho bà nếu tôi biết được điều đó sao? Bà ta giải thích và chỉ ra điều đó cứ như thể đấy là điều hiển nhiên.
Tôi mà biết được điều đó trước đây... Tôi đã nhanh chóng biến khỏi cái đất nước này rồi.
Nhưng tôi tự hỏi... Tình hình lúc này không hẳn đã xấu, và sau cùng thì tôi vẫn phải chiến đấu chống lại Đợt Sóng.
Hình như Đồng Hồ Cát là một thiết bị hoạt động như một điểm save trong những trò chơi online.
Tôi mà biết trước được điều này thì có tốt hơn không!
“Iwatani-sama? Ngài có biết ngoài Tứ Thánh Anh Hùng còn có những anh hùng khác không?”
“Sao cơ?”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về một câu chuyện như vậy.
“Vậy để tôi giải thích.”
Đôi mắt Nữ Hoàng sang ngời.
Tôi từng nghe Melty nói rằng Nữ Hoàng rất thích những câu chuyện huyền thoại lúc chúng tôi nói về truyền thuyết về Philorials Nữ Hoàng.
“Có một truyền thuyết về các Thất Tinh Hiệp Sĩ nổi tiếng gần bằng truyền thuyết về Tứ Thánh Anh Hùng.”
“Thất Tinh Hiệp Sĩ?”
“Đúng vậy, đó là một truyền thuyết về các người anh hùng được bảy vũ khí lựa chọn, giống như Tứ Thánh Anh Hùng.”
Đến bảy hả...
Nếu tất cả các loại vũ khí khác đều ở trên những hệ thống khác nhau, thế này càng lúc càng thấy thấy giống như một trò chơi rồi đấy.
Trong một game RPG thì chắc hẳn một trong những người đó mai sau sẽ trở thành một người đồng hành của tôi.
Tuy nhiên... Trong thế giới này, lúc nghe về những người sử dụng vũ khí huyền thoại, Tôi nghĩ có vài người chỉ càng làm cho vấn đề thêm tồi tệ.
“Do vấn đề nảy sinh ở đất nước của chúng tôi được tạo ra bởi Trash và Nhà Thờ Tam Hiệp, chúng tôi đành phải nhắm chặt mắt và bỏ qua sức mạnh của Thất Tinh Hiệp Sĩ.”
“Hmm...”
“Có điều, người ta nói rằng Thất Tinh Hiệp Sĩ và Tứ Thánh Anh Hùng có mối liên quan chặt chẽ và sâu sắc với nhau, họ được gọi là những người Anh Hùng Bổ Sung”
Nữ Hoàng liên tục dông dài nói về những huyền thoại.
Raphtalia chỉ biết được duy nhất về Tứ Thánh Anh Hùng và chăm chú lắng nghe. Còn Firo đang gà gật trước câu chuyện của Nữ Hoàng.
Không biết vì sao, Rishia dường như đã biết rõ câu chuyện và rất bình tĩnh.
“Vậy là, giống như tôi, có tới bảy anh hùng khác đã được triệu hồi?”
“Không phải.”
“Còn gì khác à?”
“Các du hành giả khao khát trở thành một Thất Tinh Hiệp Sĩ là điều thường thấy. Nói tóm lại, có những người đáp lại lời triệu hồi sẽ trở thành anh hùng, và có những người từ thế giới này có thể trở thành anh hùng.”
Một người ở thế giới này có thể bỏ qua hạn chế của việc triệu hồi và trở thành một anh hùng...
Đây có phải là thường thức của cái thế giới này?
Vì tôi được gọi là một anh hùng, một số con người xa lạ nào đó có thể sẽ không được chọn.
“Trước kia, việc triệu hồi được tiến hành bằng cách sử dụng vũ khí huyền thoại. Nhưng trong trường hợp triệu hồi anh hùng bị thất bại, cho đến khi người được chọn xuất hiện, vũ khí sẽ được giải ấn cho phép thường dân có thể chạm vào.”
“... Không phải là huyền thoại một thanh kiếm cắm sâu trong mặt đất?”
(Chắc ý nói kiếm của vua Arthur)
“Thanh kiếm là vũ khí của một trong Tứ Thánh Anh Hùng, tôi chắc chắn cây kiếm không bị mắc kẹt trong mặt đất.”
Đúng vậy. Sẽ có rất nhiều người muốn thách thức với nó.
Nếu được chọn, họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và được nhận viện trợ từ quốc gia.
Chẳng có lý do nào không khao khát lấy nó.
“Tứ Thánh Anh Hùng có nhiều sử thi hơn trên toàn thế giới. Có khả năng một Thất Tinh Hiệp Sĩ sẽ xuất hiện bất cứ khi nào có một cuộc chiến tranh xảy ra.”
“Hô-...”
“Sau những Đợt Sóng xảy ra gần đây, phần lớn các Thất Tinh Hiệp Sĩ đã xuất hiện.”
“Cơn khủng hoảng lớn đến vậy sao?”
“Đúng vậy. À... Iwatani-sama đã từng gặp một trong các Thất Tinh Hiệp Sĩ rồi.”
“Cái gì? Ai?”
“Đó là... Có lẽ tốt hơn khi ngài không biết.”
“Nói đi. Tôi đang rất băn khoăn là ai đấy.”
“Dù ngài có biết cũng không có ích lợi gì. Người đó đã...”
“Nữ Hoàng”.
Shadow phát ra một tiếng quở trách.
“Đó là một bí mật quốc gia. Nếu rò rỉ ra thì tôi không biết liệu nó có thể dẫn đến một cuộc chiến tranh hay không. Xin thứ lỗi cho tôi.”
“... Tôi vẫn muốn biết.”
“Nếu người đó vẫn oai phong như ngày nào, tôi sẽ vui lòng kể lại. Rồi đây... Xin vui lòng chờ đợi đến thời điểm thích hợp.”
“Chỉ cần cái tên thôi có được không?”
“Tên trước đây của con người hào hùng đó là Rouge. Người dám đứng lên chống lại Silt Welt, đất nước thời đó âm mưu thống trị thế giới. Vào hai mươi năm trước, anh ta là người đã cứu nguy cho rất nhiều quốc gia, bao gồm cả đất nước này. Anh ta là Thất Tinh Hiệp Sĩ của Quyền Trượng.”
“Bà đang rất tán dương con người đó. Có phải bà rất quen thuộc với ông ta?...”
Nếu nó là hai mươi năm trước đây, ông ta hẳn cũng khá lớn tuổi rồi.
Lúc nghĩ đến những người tôi quen biết, Bà Già, Người Buôn Nô Lệ, Người Buôn Đồ Phụ Kiện hiện lên trong tâm trí tôi.
Hai thằng sau thì khỏi nói, còn Bà Già tôi không chắc có đúng không nữa.
Cơn thịnh nộ đó sau khi được cải tử hoàn sinh nhờ vào thuốc...
Nhưng, tôi cảm thấy đó là một ai đó khác biệt.
... Là ai? Tôi thật lòng cũng chẳng rõ nữa!
“Rồi ngài sẽ nghe được câu chuyện về người đó.”
Nói cách khác, Nữ Hoàng sẽ không nói cho tôi biết.
“Ngày đó, con người ấy thật là phi thường...”
... Bà ta cũng nói điều tương tự về Trash với biểu hiện như vậy...
“Rishia, em có biết không?”
“Ah, vâng. Đức vua chính là Thất Tinh Hiệp Sĩ của Quyền Trượng.”
“HẢ?”
“Thực tế chính là nhờ vào đức vua mà đất nước Melcromarc mới tồn tại được đến bây giờ. Em nghe những câu chuyện từ bố rằng ông là một người tuyệt vời, được gọi là Vị Minh Quân Thông Thái.”
Không, Không, Không thể nào, cái đống ngu si tên Trash có sức mạnh của Thất Tinh Hiệp Sĩ?
Không đời nào! Tôi thậm chí còn không thể nhìn thấy một cây gậy nào trên người hắn.
Vị Minh Quân Thông Thái gì cơ? Có thể họ nhầm với cái danh Tên Vua Ngu Xuẩn Hồ Đồ thì đúng hơn.
“Đừng nói đùa với chuyện như vậy, Rishia.”
“Em không nói đùa... Em nghĩ ngài ấy như vậy vừa rồi chắc là mưu kế gì đấy thôi. Mama của em nói rằng chừng nào Đức vua còn là anh hùng, Melromarc luôn được thái bình.”
“... Chính vì vậy mà cha mẹ em mới trở thành quý tộc bị lụi bại đấy.”
“Fueeee...”
(T/N: Đòn hiểm vl..)
Theo những gì tôi nghe được, đây có thể là một âm mưu nổi tiếng được nhiều lần nhắc đến ở thế giới của tôi.
Giả vờ hành động ngu ngốc nhưng thực chất chính là cái bẫy đợi kẻ khác nhảy vào. Tôi có một cảm giác không nên bất cẩn mò quá sâu vào chuyện này...
Làm sao có thể thế được.
Chắc là vậy rồi. Đấy mới là sự thật.
Người thật có thể chết rồi và Trash chỉ thế chỗ ông ta.
“Nhân tiện thì, có vẻ như người mặc bộ đồ vừa mới tham gia nhóm ngài.”
“Ừ, con bé đến từ nhóm của Itsuki.”
“Tôi đã biết về chi tiết. Có phải cô ấy thuộc gia tộc Ivy Red?”
Có cái tên như vậy sao?
Bất ngờ thay, con bé đúng là xuất than từ gia đình quý tộc bị lụi bại.
“Ta vẫn còn nhớ những quý tộc tại nơi đó. Bằng mọi cách, ta hy vọng cô hoàn thành sứ mệnh cứu thế giới với Iwatana-sama.”
“V-Vâng.”
Như vậy, cuộc trò chuyện và việc thu thập trang bị đã kết thúc.
Nhìn vào bộ đồ Rishia đang mặc, không thể biết được con bé có lúng túng hay không.
Ý tôi là, đó chính là ấn tượng để nhận ra con bé là một con người.
“Nhắc mới nhớ, Rishia, em muốn làm gì trong tương lai?”
“Làm gì ạ?”
“Phải, em chưa nghe từ Itsuki à? Nguyên nhân Raphtalia và Firo mạnh đến vậy là nhờ vào một năng lực của chiếc khiên của anh. Anh đang hỏi em có muốn áp dụng nó lên chính bản thân em hay không.”
Tôi giải thích khả năng của Hiệu Chỉnh Tăng Trưởng.
“Có một khả năng như vậy sao? Chỉ bằng cách tăng Lv... Để trở nên mạnh mẽ.”
“Đáng lẽ em đã trở nên mạnh mẽ rồi, nhưng em theo nhiều đường, và không chuyên bất cứ cái gì, anh nghĩ sẽ là tốt nhất nếu em có một số bảo hộ.”
Rishia bước đến gần tôi và nghiêng người về phía trước.
“Rishia, em có muốn trở nên mạnh mẽ?”
“Vâng!”
Đó là một câu trả lời rất tốt, tôi cảm thấy một niềm nhiệt tình mạnh mẽ.
Để đáp lại những cảm xúc đó, tôi nói rõ ràng.
“Vậy, hãy trở thành nô lệ của anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.