Sự Trở Về Của Người Vợ Bị Bỏ Rơi Trọng Sinh

Chương 28: Chương 28





Hộ Bộ thượng thư vò đầu nắm tóc trên cái đầu vốn càng ngày càng ít tóc của mình, càng thêm buồn rầu, hắn vẫn còn muốn tại chức thêm mấy năm nữa, vững vàng ổn thỏa rồi cáo lão hồi hương, vinh dưỡng lúc tuổi già.
Nhưng trong tay của hắn không có lương thực, không bột đố gột nên hồ a.
Hộ Bộ thượng thư gấp đến muốn nổ đầu, đột nhiên, một tên lính nghiêng ngả lảo đảo vọt tiến vào, thất thố hô: “Đại nhân, đã xảy ra chuyện, điện hạ triệu ngài lập tức tiến cung nghị sự.
”Giờ phút này hắn vừa mới ra khỏi cung không đến nửa canh giờ, trong cung vội vội vàng vàng mà triệu hồi hắn như vậy, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì, trong lòng của Hộ Bộ thượng thư hiện lên dự cảm không tốt, lên xe ngựa, hắn hỏi nội thị trong cung tới truyền chiếu chỉ: “Bàng công công có biết đã xảy ra chuyện gì không?”Bàng công công to béo thở dài, trong lòng xúc động nói: “nhị tiểu thư của Ninh Hương Hầu hôm nay ra khỏi thành dâng hương, bị một đám lưu dân cản lại, may mắn gặp được tiểu tướng quân nhà Võ Uy Bá đi ngang qua, bằng không hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Ninh nhị tiểu thư bị ủy khuất lớn như vậy, Ninh Hương Hầu……”Câu kế tiếp Bàng công công không có nói hết, nhưng Hộ Bộ thượng thư cũng có thể đoán được một ít, Ninh Hương Hầu này là một tên lươn lẹo, không lý cũng phải cưỡng từ đoạt lí, đem lý bẻ đến theo ý của chính mình, huống chi, hắn lúc này còn chiếm lý.
Quả nhiên, Hộ Bộ thượng thư vừa đến Cảnh Nhân Cung liền nhìn thấy Ninh Hương Hầu cùng mấy đại thần quỳ gối ở thiên điện, bên cạnh còn có mấy đại nhân của Hình Bộ, Đại Lý Tự.
Mọi người liếc nhau, đều từ trong mắt của đối phương thấy được bất đắc dĩ.
Ninh Hương Hầu dẫn người vẫn luôn quỳ ở đây không đứng dậy, Nhiếp Chính Vương lại không tới, mấy đại nhân đợi nửa ngày, chờ đến khi chân đều đau nhức , rốt cuộc đến tối muộn thái giám mới khoan thai đến truyền chỉ.
“Chư vị đại nhân, đây là thủ dụ của Vương gia.
”Vị nội thị này đưa thủ dụ cho Hình Bộ Thượng Thư, xoay người liền đi luôn.
Vài vị đại nhân vội vàng mắt trông mong mà nhìn về phía Hình Bộ Thượng Thư: “Đường đại nhân, điện hạ nói cái gì?”Hình Bộ Thượng Thư Đường Tồn Tiến trải thủ dụ ra để cho mọi người đều có thể nhìn thấy được.
Sau khi xem xong, trên mặt mấy người đều lộ ra cười khổ, đặc biệt là hai vị thượng thư Hộ Bộ cùng Công Bộ.

Bởi vì giấy thủ dụ này giao trách nhiệm cho Hình Bộ Thượng Thư cùng Đại Lý Tự bắt tay thẩm tra xử lý án lưu dân gây chuyện cướp bóc, đồng thời phối hợp với phủ nha của kinh thành an trí lưu dân ra khỏi thành, yêu cầu Hộ Bộ cùng Công Bộ ngay trong ngày ở ngoài thành khởi công xây dựng doanh trại cho dân chạy nạn, an trí lưu dân, trợ giúp bọn họ qua mùa đông.
Hình Bộ, Đại Lý Tự cùng phủ doãn còn đỡ, dù sao chỉ cần kết án, đem người gây ra chuyện xử lý liền xong việc.
Nhưng Hộ Bộ cùng Công Bộ liền đau đầu, nào là xây dựng doanh trại cho dân chạy nạn, rồi còn an trí lưu dân, việc nào mà không cần tiền chứ, túi tiền của Hộ Bộ đều sắp hết sạch, bảo hắn chạy đi chỗ nào tìm bạc đây.
Công Bộ thượng thư nhìn về phía Hộ Bộ thượng thư: “Phạm đại nhân, ngươi xem……”Hộ Bộ thượng thư lúc này đầu óc đột nhiên có linh quang: “An đại nhân, chúng ta lấy thanh niên trai tráng trong lưu dân đi Nam Sơn chặt cây trở về dựng túp lều không phải là xong sao.
” Như vậy cũng đỡ được nhân lực cùng tiền bạc, dù sao đều là làm chỗ che mưa chắn gió cho chính bọn họ.

Phủ doãn kinh thành ở bên cạnh nghe vậy, xen mồm nói: “Chủ ý của Phạm đại nhân thật tốt, chờ lát nữa hạ quan liền hướng lưu dân dán bố cáo này, được không?” Thanh niên trai tráng đều đi đốn cây dựng nhà ở thực tốt quá! Rốt cuộc không có ai ở trong thành, ngoài thành gây chuyện, hắn cũng có thể ngủ ngon.
Công Bộ thượng thư vẫn còn muốn hỏi tiếp, bèn đuổi theo Phạm đại nhân: “Vậy còn thức ăn thì sao? Lão phạm, chủ ý hay này là do ngươi ra, tổng không thể để cho bọn họ bụng rỗng làm việc đi?”“Cái gì là ta ra, điện hạ chính là nói, việc này chúng ta……”Hai người cứ cãi nhau như vậy, cuối cùng còn cuốn cả phủ doãn vào, nói là thế hắn giải quyết trị an của kinh thành, hắn cũng nên ra một phần sức lực.
Ba người ồn ào đến túi bụi, Ninh Hương Hầu ở bên cạnh đợi nửa ngày cũng không ai phản ứng hắn, chân đều đã quỳ đến tê rần, hắn cọ cọ đi qua, túm túm lấy tay áo của Hộ Bộ thượng thư : “Phạm đại nhân, thủ dụ của điện hạ không nhắc tới ta sao?”Hừ, nếu không phải là vì ngươi, bọn họ đâu phải cãi nhau ở chỗ này chứ! Vài vị đại nhân sợ bị An Hương Hầu dính lên, không hẹn mà cùng lấy cớ nhà có việc gấp muốn xử lý, vội vàng tan đi.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.