Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 88: Đừng không cần ta




Quân Mặc nhìn nam nhân giữa không trung kia từ trên xuống dưới, ánh mắt chăm chú nhìn chốc lát những con số hiện lên trên người hắn, tựa hồ cảm thấy có chút mới lạ.
“Đây là trình tự?” Quân Mặc nhẹ nhàng gật đầu: “Rất thú vị.”
Lâm Tiêu thấy hắn đến một mình, nhíu mày: “Mạt Tiểu Bạch đâu?”
Lúc này Quân Mặc chạy tới bên cạnh Lâm Tiêu, nghe vậy liền nở nụ cười: “Chúng ta tìm được Sở sư thúc, hắn bị thương một chút, Mạt Tiểu Bạch đang giúp hắn chữa thương.”
Quân Mặc nắm chặt tay Lâm Tiêu, cúi đầu nhìn ngón tay thon dài xinh đẹp kia, mím môi, mi mắt thoáng qua mấy phần lạnh như băng.
“Thế nào…” Âm thanh của Lâm Tiêu biến mất ở môi, nhìn Quân Mặc đang cúi đầu nghiêm túc liếm ngón áp út của mình, một lúc lâu mới kịp phản ứng Quân Mặc đang làm gì.
Quân Mặc cố chấp cầm tay hắn, giương mắt nhìn hắn, động tác chậm rãi, đầu lưỡi hồng nhạt lúc ẩn lúc hiện.
Lâm Tiêu chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt ý chậm rãi nổi lên tai, nháy mắt một cái, dường như có một cảm giác thiêu cháy. Lâm Tiêu theo bản năng muốn rút tay, không có kết quả, ngược lại bị Quân Mặc nắm càng chặt hơn.
Người này cố chấp đến cực điểm mà liếm một lúc lâu, mới giống như còn chưa đủ hôn lên ngón tay, cười nói: “Tốt lắm, sạch sẽ. Vốn không biết thứ này là người, nếu sớm biết, ta cũng không cho sư tôn bị hắn quấn.”
Hai người đối diện một lúc lâu, Lâm Tiêu nhìn con ngươi hắc hồng của Quân Mặc, cơ hồ nháy mắt hiểu lý do hắn làm như vậy, lại một lần nữa bị những chuyện không chắc chắn làm cho cảm xúc tiêu cực bùng nổ.
Lâm Tiêu cầm lại tay Quân Mặc, hiếm khi chủ động mà đem Quân Mặc ôm vào lòng: “Không sao, ta là căn nguyên của ngươi, cho nên dù là tan vỡ tán loạn, cũng như trước sẽ dung hợp cùng một chỗ.”
Quân Mặc thấp giọng ân một tiếng, ôm Lâm Tiêu thật chặt, hít một hơi thật sâu, mới rốt cuộc được lãnh hương trên người Lâm Tiêu làm bình tĩnh cảm xúc tiêu cực trong lồng ngực.
Sư tôn quả nhiên luôn là người thứ nhất nhận thấy được thay đổi của hắn, hắn đã không nén được hai kiếp của mình phát sinh đồng hóa. Hắn hôm nay, mới là hắn thật sự —— một ác quỷ từ huyết ngục thù hận đi ra, mà không phải công tử ôn nhuận gặp tai nạn còn thiên chân chính nghĩa.
“Ta cuối cùng để cho sư tôn lo lắng.” Quân Mặc vùi trong ngực Lâm Tiêu, thanh âm rầu rĩ: “Thật xin lỗi.”
Lâm Tiêu chần chờ một chút, vẫn cọ cọ cổ của hắn: “Không sao.”
Hành động thân mật như vậy, làm Quân Mặc đã thật lâu chưa cùng Lâm Tiêu thân cận ngẩn ngơ, ngược lại liền nhẫn nại không được tình cảm tràn đầy trong lòng, tìm được môi Lâm Tiêu, bừa bãi triền miên hôn xuống.
Hắn ôm Lâm Tiêu rất chặt, phàm là Lâm Tiêu có ý lui bước, hắn liền càng thêm gấp gáp dây dưa, ôm lấy Lâm Tiêu đáp lại mình, từng bước một quấn Lâm Tiêu cùng hắn trầm luân.
Hắn cảm giác bất hòa giữa hai người vì Lâm Tiêu khôi phục ký ức, rốt cuộc bị chôn vùi một chút, hắn cũng rốt cuộc tìm về độ ấm nóng rực xa cách đã lâu…
Nếu không phải nơi này còn có người, hắn nghĩ, hắn nhất định sẽ quấn sư tôn…
“Ngươi… có chừng có mực… cho ta…”
Trong âm thanh hổn hển của Lâm Tiêu mang theo chút âm rung, tay cách quần áo đang làm loạn, trừng mắt nhìn Quân Mặc một cái.
Nhưng mà giờ khắc này mặc dù trừng người, cũng không có bao nhiêu uy lực, ngược lại con ngươi mang theo sương mù, giống như mang theo lưỡi câu, đưa đến Quân Mặc giống như bốc hỏa.
Quân Mặc liếm liếm môi, lưu luyến đi lên hôn môi mỏng mang theo ướt át, liếm nhẹ một chút mới rốt cuộc yên tĩnh trở lại.
“Ta cuối cùng nhịn không được.” Quân Mặc thấp giọng nói, ngón tay thon dài cẩn thận đến cực điểm mà sửa sang quần áo bị hắn biến thành hỗn độn, cho đến khi cả người Lâm Tiêu ngay ngắn, hắn mới thoáng đẩy ra một bước, nhẹ giọng nói: “Thật muốn hiện tại cùng sư tôn về nhà.”
Lâm Tiêu hí mắt nhìn hắn một lúc lâu, đưa tay xoa nhẹ trên đầu của hắn —— nếu Quân Mặc muốn về nhà thật sự cũng chỉ là muốn về nhà, chứ không phải muốn về nhà làm chuyện gì đó, Lâm Tiêu mới có thể cảm thấy hắn cười thật sự ngọt.
Cảm giác cách đó không xa có người đến, hệ thống trôi lơ lửng trong không trung thật lâu sau rốt cuộc phát ra âm thanh ong ong tỏ rõ mình tồn tại: “Có người đến.”
Hệ thống còn muốn biến thành chiếc nhẫn màu đen, đáng tiếc, biến đến một nửa liền không dám tiếp tục, chỉ có thể khổ bức mà biến thành một khối ngọc bội màu đen, cùng khối đeo bên hông Quân Mặc bất luận là hình dạng hay hình thức đều hoàn toàn giống nhau, chẳng qua là màu sắc không giống nhau thôi.
Quân Mặc câu môi nhìn nó một cái, thấy nó thức thời cũng rút đi chiếc nhẫn trên ngón tay mình, liền không khó xử nó, mà vươn tay lấy ngọc bội, sau đó nhìn nó biến ra dây buộc, mới xoay người cúi đầu, đem nó đeo bên hông Lâm Tiêu.
Thời điểm Sở Thu tới, nhìn đến chính là một cảnh tượng như vậy.
Nhìn sư đệ đã từng thanh lãnh không thích người chạm vào, hiện giờ lại “Ngoan ngoãn” đứng ở nơi đó tùy ý người khác đeo trang sức, Sở Thu chỉ cảm thấy hai mắt của mình cũng nhanh bị mù —— quả nhiên bất tỉnh mấy ngày liền lên giường, bất tỉnh hai năm, liền hoàn toàn rơi xuống hố.
“Sư đệ.” Sở Thu thần sắc khó hiểu mà nhìn Lâm Tiêu, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thời điểm Quân Mặc khom người hướng hắn hành lễ, hung hăng trừng mắt nhìn Quân Mặc một cái.
Lâm Tiêu đánh giá Sở Thu một lần, thấy vẻ mặt Sở Thu mỏi mệt, vết thương trên người cũng không ít, liền biết trong khoảng thời gian này thập phần gian nan.
Lâm Tiêu suy nghĩ, bỗng nhiên nói: “Ngươi lên cấp.”
Ngoại trừ cái này, không còn lý do có thể để Sở Thu ở thí luyện động lâu như vậy, tại tầng thứ bảy cũng thoạt nhìn thành thạo.
Sở Thu gật đầu nói: “Không sai, ta ba ngày trước lên cấp.”
Ba ngày trước, hắn đã bị ép đến sâu trong tầng năm, những huyễn thú ùn ùn làm hắn chịu nhiều đau khổ, mà trận pháp trong động ngày càng phức tạp, cũng làm cho hắn nguy cơ từng bước, nếu không phải bị bức đến cực hạn bỗng nhiên lên cấp, tiến tới cởi bỏ phong ấn, hắn nhất định sống không đến bây giờ.
“Bên trong thí luyện động tuyệt đối không bình thường, một năm trước ta mang Tiểu Bạch tiến vào, trận pháp bên trong này tuyệt đối không phải như bây giờ.” Sở Thu trầm giọng nói: “Ta hoài nghi chấp pháp đường đang mưu đồ âm mưu lớn gì đó, thí luyện động là căn cơ của Huyền Chân tông ta, hiện giờ đã có đồ vật không thuộc về tông môn ở bên trong, chuyện này phải nói cho chưởng môn sư huynh, nếu không, ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện.”
Lâm Tiêu trong lòng trầm xuống, hắn đối với trận pháp cũng không hiểu biết, cho nên một đường đi tới đều không phát hiện mấy thứ này, mà Quân Mặc dù đối với trận pháp hết sức hiểu biết, nhưng gần đây chưa tới thí luyện động, cho nên đối với biến hóa này cũng không mẫn cảm.
Nếu thí luyện động thật sự xảy ra vấn đề, như vậy tin tức này một khi bị truyền ra, Huyền Chân tông sẽ gặp nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay.
“Ngươi còn tra được cái gì?” Lâm Tiêu hỏi.
Sở Thu nói: “Còn có huyễn thú trong động tựa hồ cũng xảy ra vấn đề. Huyễn thú này luôn có một thời gian phát sinh bạo động, có thể so với thú triều. Nhưng thú triều xuất hiện đều nhất định có nguyên nhân của nó, vậy mà ta tra vài ngày lại không có bất cứ thu hoạch gì. Ngược lại những kẻ thần bí xuất hiện trong động, bọn họ tựa hồ có năng lực sử dụng huyễn thú.”
Lâm Tiêu nhướng mày: “Ngươi nói ‘Sử dụng’?”
Sở Thu gật đầu: “Không sai, chính là sử dụng. Chính đạo cũng có tông môn có thể ngự thú, nhưng phương pháp của những người đó lại không như chính đạo, ngược lại một lần ta xuống núi gặp được một ma tu rất giống, ta hoài nghi, người của ma tu đã lẻn vào bên trong Huyền Chân tông, thậm chí tầng cao đã có người của bọn họ!”
Lúc này, Mạt Tiểu Bạch bỗng mở miệng nói: “Những người của ma đạo đích xác sẽ ngự thú, nhưng biện pháp bọn họ dùng và chính đạo hoàn toàn bất đồng, bọn họ lợi dụng chính là chế độ cấp bậc chặt chẽ của huyễn thú cấp cao, huyễn thú cấp cao có thể sử dụng huyễn thú cấp thấp, cho nên, bọn họ dùng chính là nội đan của huyễn thú cấp cao, chỉ cần có thể dùng chân khí bắt chước ra uy áp của chủ nhân nội đan, có thể dễ dàng sử dụng hết thảy huyễn thú nội đan cấp thấp hơn.”
Ba người đồng thời lâm vào trầm mặc, Lâm Tiêu và Quân Mặc liếc nhau, hiển nhiên nghĩ đến cùng một người —— Lý Thuần Phong.
Trên mặt Sở Thu thì lộ ra vài phần giận dữ, mặt búp bê lạnh như băng tựa hồ ngưng tụ mây đen, hắn nhìn về phía Mạt Tiểu Bạch, âm thanh lạnh lùng nói: “Lần này tiến vào vội vàng, ta ngược lại quên hỏi ngươi, ngươi cùng những người ma đạo rốt cuộc là quan hệ thế nào?!”
Thân mình Mạt Tiểu Bạch hơi run lên, cả người cứng còng một lúc lâu, lại một chữ cũng không chịu nói.
Sở Thu nhìn chăm chú hắn thật lâu, tức giận trong mắt thối lui, cuối cùng chỉ còn lại mỏi mệt cùng thất vọng, nhắm chặt mắt, chậm rãi buông lỏng nắm tay: “Cũng được, ngươi không muốn liền quên đi, dù sao đi nữa ta cũng không phải sư tôn ngươi, đích thật không quản được ngươi.”
“Sư thúc!” Mạt Tiểu Bạch tinh thần run lên, sắc mặt trắng xanh mà quỳ xuống, gắt gao ôm lấy chân Sở Thu: “Đừng, đừng như vậy, ta nói! Ta cái gì cũng nói! Sư thúc ngươi đừng không cần ta!”
Sở Thu lại không muốn nghe, thần sắc lãnh đạm mà đưa tay muốn phất ra Mạt Tiểu Bạch, lại bị Quân Mặc ngăn cản.
“Sở sư thúc không bằng nghe hắn nói một chút.” Quân Mặc trầm giọng nói: “Thân thế hắn khốn khổ, không muốn nhiều lời cũng không phải có ý giấu diếm, bất quá là sợ sư thúc ghét bỏ hắn thôi.”
Sở Thu nghe vậy nhất thời mím môi, cúi đầu nhìn Mạt Tiểu Bạch: “Ngươi nghĩ ta như vậy?” Nếu hắn thật sự là không hỏi xanh đỏ đen trắng liền nhận định người, cần gì phải che chở Mạt Tiểu Bạch trúng thi cổ?
Mạt Tiểu Bạch giờ phút này lo sợ không yên luống cuống, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ gắt gao mà ôm lấy chân Sở Thu, cũng không quản hắn rốt cuộc muốn hay không nghe, chỉ gấp giọng nói: “Ta, cha ta không phải dân thường gì, cũng không phải người tốt bị ma tu sát hại gì, lúc trước người chết ở trước mặt chính là cha ta! Tên khốn kia mới là cha ta! Là ta nóng lòng muốn tự tay giết!”
Sở Thu hơi ngẩn ra, động tác phất người dừng lại, lòng bàn tay vừa lúc dừng trên đỉnh đầu Mạt Tiểu Bạch, giống như mềm nhẹ trấn an đầu hắn.
Mạt Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, mắt chưa bao giờ khóc qua giờ phút này nước mắt tràn đầy: “Trong thân thể ta chảy chính là máu của ma tu, hắn không phải người tốt, ta cũng không phải. Từ khi ta nhớ chuyện việc duy nhất muốn làm, chính là giết nam nhân kia, chính là giết cha!”
Chuyện của Mạt Tiểu Bạch trong ma đạo kỳ thật cũng không hiếm thấy, trong tổ chức sát thủ thần bí kia càng là bình thường.
Tiến vào tổ chức sát thủ kia có một điều kiện, là đưa lên một người thân nhất cho tổ chức huyết tế, chứng minh người nọ lãnh huyết lãnh tình, có thể đảm nhiệm chức sát thủ —— ngay cả người thân nhất đều có thể sát hại, huống chi là những người khác?
Cái tổ chức này muốn chính là người như vậy.
Phụ thân Mạt Tiểu Bạch chính là một người như thế, hắn muốn đi đến địa vị cao muốn điên rồi, khi một cơ hội như vậy đưa đến trước mặt hắn, hắn không chút do dự sát hại thê tử của mình, cùng với, hài tử mới bốn tháng trong bụng thê tử…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.