Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 66: Lệch xuống phía dưới áo




Quân Mặc cho tới bây giờ đều là người mưu tính rồi sau đó hành động, giống như sau khi biết được mình đối với Lâm Tiêu đã không thỏa mãn với thân phận sư đồ, liền thử thăm dò một chút giới hạn của Lâm Tiêu, từng bước lại từng bước mà tiếp cận lãnh địa của Lâm Tiêu, hắn ít khi làm chuyện không nắm chắc.
Mặc dù sau đó có chuyện xảy ra khiến kế hoạch nước ấm nấu ếch* của hắn mắc cạn, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc hắn an bài về sau. Hắn liên hợp Hiên Viên Thành, chèn ép Hiên Viên Triệt, châm ngòi Tống gia, chống lại Vương gia, trong chính đạo điên cuồng tăng lên địa vị và tiếng nói của mình, trong ma đạo lại sớm đã bồi dưỡng thế lực không nhỏ…
*Nhiều việc nhỏ sẽ thành chuyện lớn – nước chảy đá mòn.
Hắn cơ hồ làm hết thảy hắn có thể nghĩ tới, bảo đảm ngày sau hắn và sư tôn cùng một chỗ mà không chịu bất kỳ trở lực nào, cùng với tất cả lực lượng có thể làm cho sư tôn cả đời vô ưu.
Nhưng chuyện đã xảy ra hai năm trước vẫn luôn là cái gai trong lòng hắn, từ sau khi hắn biết Vương Thanh Hoan tồn tại, liền bắt đầu điều tra tất cả.
Mà khi hắn biết sư tôn nhà mình đuổi theo Lý Thuần Phong, lại chính là người ba năm trước có ý đồ nhúng chàm sư tôn, Vương Thanh Hoan chính là con rối của Lý Thuần Phong, loại bất an cùng phẫn nộ này liền triệt để bạo phát.
Vương Thanh Hoan phải chết.
Lý Thuần Phong càng phải chết.
Hắn không thể dễ dàng tha thứ bất kỳ một người nào dùng tâm tư tà ác nhìn chằm chằm sư tôn nhà mình, huống chi, người này quả thực dùng bất cứ thủ đoạn nào bôi đen mình, tựa hồ hận không thể làm cho vẻ mặt sư tôn tràn ngập lạnh lùng và phẫn nộ vì bị phản bội.
Quả thực có bệnh!
Về phần lời kẻ có bệnh hôm nay đã nói, mình sẽ cầm tù sư tôn, thậm chí đánh gãy chân sư tôn… Nực cười, hắn làm sao làm bị thương sư tôn? Cho dù muốn giam cầm sư tôn, hắn cũng không cần đánh gãy chân sư tôn, chỉ cần đem chân mình đánh gãy, hắn tin chắc sư tôn sẽ nổi giận đánh hắn một trận vì không chiếu cố tốt bản thân, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ lại mình.
Lập trường giết chết Vương Thanh Hoan và Lý Thuần Phong của hắn kiên định như sắt, nhưng điều này cũng không đem hắn thoát ra từ nỗi lo duy nhất.
Hắn sợ sư tôn oán hắn, hoài nghi hắn, thậm chí sẽ không chờ đợi bên cạnh hắn!
Nhưng sư tôn một khắc cũng không làm cho mình bàng hoàng, cứ thản nhiên, lại nghiêm túc đến cực điểm như vậy mà cho mình hứa hẹn.
Bất luận phát sinh chuyện gì, sư tôn cũng sẽ không bỏ lại mình.
Quân Mặc cảm thấy, nháy mắt nghe được câu nói kia, tất cả trạng thái tiêu cực trên người hắn đều tan biến, chỉ còn lại có ý chí chiến đấu tràn đầy.
Ván cờ này khi sư tôn bắt đầu tỉnh lại, Quân Mặc cũng đã bày ra, chỉ chờ Vương Thanh Hoan chui đầu vô lưới, kẻ có bệnh này lại nói mình lợi dụng sư tôn dẫn hắn tiến đến, ha ha, mặt dày, quả thực không thể nhìn thẳng.
Ván cờ này quan trọng nhất không phải là giết chết Vương Thanh Hoan, mà là bảo đảm sư tôn được an toàn.
Châm ngòi đi, ngươi cứ châm ngòi, ngươi càng châm ngòi, sư tôn liền đối với ta càng tốt!
Quân Mặc ôm người trong ngực, trong mắt si mê hiện lên một tia sáng trong trẻo lạnh lùng, lại rất nhanh càng bị si mê nồng đậm bao phủ. Hắn gần như cuồng si mà hôn người trong ngực, cảm giác người này đáp lại, trái tim cơ hồ vui sướng ngập tràn.
Thật, thật muốn càng nhiều.
Tay hắn theo bản năng sờ vòng eo mềm dẻo mảnh khảnh kia, mặc dù cách quần áo, sự mềm mại của vải cũng làm cho hắn động tâm đến phát cuồng.
“Ngô… buông, buông tay…”
Thanh âm trầm thấp khàn khàn thật sự cực kỳ dễ nghe, trong giọng nói thanh lãnh của sư tôn run rẩy, rõ ràng là cự tuyệt, lại làm cho hắn cảm thấy như là một lời mời gọi cám dỗ trí mạng.
Hắn nhịn không được lại nhẹ nhàng bóp nhẹ một phen, đến khi người trong ngực nháy mắt mềm nhũn thân mình, không thể không ôm cổ hắn, tựa vào trong ngực hắn mới đứng vững được, hắn mới không buông đem tay của mình từ bên hông “Kéo” xuống dưới, cúi đầu hôn lên đôi môi oánh nhuận thủy quang, nhìn đôi môi bị mình nhuộm lên diễm sắc, hắn thiếu chút nữa lại không kìm được.
“Gia súc.”
*O(∩_∩)O gia súc, chính là súc vật, mắng chửi người
Lâm Tiêu mặt không đổi sắc liếm liếm môi, lãnh mặt đưa tay đè xuống ánh mắt đột nhiên sáng lóa, còn muốn hướng trên môi mình của đồ đệ ngốc, Lâm Tiêu nhẹ nhàng cắn môi bị hôn đến tê dại, không để ý động tác này có phải sẽ kích thích đến đồ đệ ngốc huyết mạch phun trào không.
Lâm Tiêu cũng không tránh ôm ấp của Quân Mặc, mà tựa vào người hắn, lại mở mắt nhìn ánh sáng bên kia tản đi, sau đó lộ ra Vương Thanh Hoan cả người là máu.
Lâm Tiêu tỉ mỉ nhìn Vương Thanh Hoan, như đang cân nhắc cái gì.
Quả nhiên giống như trong trí nhớ, Vương Thanh Hoan vẫn là bộ dáng cười nhạt kia.
Người này thoạt nhìn thậm chí rất vui vẻ, bởi vì vết thương trên người mặc dù nặng đến mức sẽ chết bất cứ lúc nào, nhưng ở trên phương diện khác cho thấy kẻ địch cường đại, mà Lý Thuần Phong người này, luôn luôn thích tra tấn kẻ địch cường đại, càng cường đại, càng bền bỉ, hắn lại càng thích.
Có lẽ Lý Thuần Phong cảm thấy ý nghĩa sinh mạng của mình chính là kéo một tuyệt thế thiên tài cùng mình đồng quy vu tận, tro cốt tương dung, hoặc là, bị kẻ địch tự tay đâm vào ngực, làm cho máu mình dính đầy người kẻ địch, dùng tất cả lực lượng của mình phá nát người trong lòng kẻ địch, như vậy, mặc dù hắn đã chết, cũng có thể chiếm giữ nửa đời sau của kẻ địch.
Lâm Tiêu yên lặng nghĩ, nhìn vẻ mặt Vương Thanh Hoan, liền biết mình đã đoán đúng. Lâm Tiêu đưa tay sờ chuôi kiếm bên hông, hướng tới Vương Thanh Hoan, phủ đầu không nói trước, chỉ một kiếm đâm vào đan điền Vương Thanh Hoan, đem đan điền giảo nát.
Vương Thanh Hoan kêu thảm một tiếng, đau đến muốn chết đi, lại cố tình mở to hai mắt, mặt mũi vặn vẹo vui vẻ.
“Ngươi muốn nhất, chính là sống có thể chơi tư tưởng của ta, chết, liền muốn kéo ta với ngươi đồng thời xuống địa ngục? Nếu không thể giết ta, ngươi nhất định muốn làm ta cả đời đều sống trong ký ức hận thù ngươi, vĩnh viễn không siêu sinh. Ta đoán đúng không?” Lâm Tiêu rút ra trường kiếm, dùng kiếm nhọn vỗ mặt Vương Thanh Hoan, nhàn nhạt cười.
“Ha ha ha! Tiêu, ngươi quả nhiên là người hiểu rõ ta nhất!” Vương Thanh Hoan bỗng nhiên cười ha hả, mặc dù giờ phút này hắn cả người chật vật quỳ rạp trên đất, huyết ô đầy người lại vẫn không thể che lấp tao nhã của hắn.
Trong ánh mắt nhìn Lâm Tiêu tràn ngập chấp nhất và hủy diệt: “Cho nên, ta nhất định phải lấy được ngươi, giống như ngươi nói, nếu ta chết, có thể kéo ngươi chết, liền nhất định đem tro cốt chúng ta dung hợp cùng một chỗ! Kiếp sau sau nữa vẫn cùng một chỗ!
Nếu ta bất tử, liền đem ngươi luyện hóa, mà ta tiến vào trong thân thể của ngươi, triệt để đem hai chúng ta phong ấn, sau đó kết hợp nhất thể! Nếu chẳng may, chỉ có một mình ta chết, ha ha, ta đây nhất định lôi tiểu đồ đệ đáng yêu của ngươi xuống địa ngục, như vậy, ngươi cả đời đều sẽ nhớ rõ ta, đúng hay không? Tiêu thân mến của ta.”
Ánh mắt của hắn gần như si mê, thậm chí đưa tay chặt chẽ bắt được trường kiếm trong tay Lâm Tiêu, trên mặt rõ ràng là tươi cười ôn nhu đến cực điểm, nhưng lại không khỏi làm người lạnh sống lưng.
Xuy!
Một tiếng vang nhỏ, một bàn tay cầm chuôi kiếm Lâm Tiêu nắm, trường kiếm lạnh như băng nháy mắt theo lòng bàn tay run rẩy của Vương Thanh Hoan, một lần nữa đâm vào đan điền, hung hăng giảo động một cái.
Biểu tình trên mặt Vương Thanh Hoan phút chốc cứng đờ, con ngươi tràn ngập nham hiểm mãnh liệt.
Hắn đem ánh mắt từ người Lâm Tiêu dời đi, đặt trên người trẻ tuổi tựa như chiếm hữu ôm lấy con mồi của hắn, lần đầu tiên bức thiết muốn giết một người như vậy, mà không phải lưu lại chậm rãi thưởng thức.
Trên mặt Quân Mặc cũng cười, chẳng qua nụ cười ôn nhu giống nhau, trên mặt thanh niên anh tuấn chỉ có vẻ dương quang sáng lạn, ấm áp dị thường, làm người nhịn không được muốn thân cận, bị hắn dung túng, bị hắn ấm áp, mà nụ cười như vậy trên mặt Lý Thuần Phong, thì chỉ có gió lạnh gào khóc kinh hãi, làm người ta không thích chút nào.
“Ngươi đáng chết.” Quân Mặc cười nhẹ nói, ánh mắt chợt lóe qua người Vương Thanh Hoan, sau đó toàn bộ đặt trên người Lâm Tiêu.
Quân Mặc cúi đầu nhẹ ngửi lãnh hương trên cổ Lâm Tiêu, đồng thời hôn lên, khống chế trường kiếm trong tay, lại một lần nữa hung ác giảo nát bụng Vương Thanh Hoan, môi mỏng mang theo vài phần nóng rực, thời điểm hôn lên, không tự chủ để lại phía trên dấu vết của mình.
Một dấu vết màu đỏ ái muội đến cực điểm, mang theo dấu răng nhàn nhạt, vết nước ẩm ướt, giống như tỏ rõ quyền chiếm hữu và độc quyền của hắn.
Hắn mê luyến hương vị ngọt ngào của sư tôn như thế, thế nên chỉ cần chạm vào sư tôn, liền khó kìm lòng nổi mà muốn càng nhiều.
Mà sư tôn cũng dung túng mà sủng hắn như vậy, mặc dù biết được chiếm hữu dục cực đoan của hắn, cũng vẫn nhẹ nhàng bâng quơ đứng ở chỗ này, tùy ý hắn đem dấu vết của chính mình để lại trên người sư tôn, mỗi một biểu lộ, mỗi một đáp ứng, đều muốn trấn an sốt ruột và bất an của hắn.
Sư tôn luôn như thế này, cái gì cũng không nói, lại đồng ý đem vỏ bọc băng lãnh của mình tháo xuống, chỉ cho một mình hắn đụng vào mềm mại che giấu thật sâu, thật giống như không lúc nào không nói cho hắn —— nhìn xem, bất luận là chiếm hữu dục, hay tâm tình muốn thân cận, ta cùng với ngươi đều giống nhau, ta vĩnh viễn cũng sẽ không vì ôm ấp quá chặt của ngươi mà rời đi, ngươi cũng vĩnh viễn không cần lo lắng, ta sẽ vì thân cận của ngươi mà rút lui.
Hắn nhẹ nhàng cắn vành tai oánh nhuận bên miệng, bàn tay nắm tay Lâm Tiêu lại một lần nữa dùng sức, chân khí đã sớm tương dung lại một lần nữa giao hòa, theo tay hắn nhảy vào chuôi kiếm Lâm Tiêu nắm, sau đó thông qua trường kiếm, ầm ầm nổ tung trong đan điền của Vương Thanh Hoan.
“A a!”
Vương Thanh Hoan đau đến rống to, lại không có một chút khí chất quý công tử. Bụng bị nổ tung một lổ hổng lớn, thậm chí mơ hồ lộ ra một đoạn ruột, thời điểm hắn nhào đầu trên đất, máu trên người và bùn lầy trên đất trộn lẫn, chật vật đến ngay cả chó nhà có tang* cũng không bằng.
*một con chó lang thang lưu lạc không có nơi thuộc về mình
“Ta sẽ không giết ngươi! Ta nhất định sẽ không giết ngươi! Ta muốn cho ngươi tận mắt nhìn thấy, ta làm thế nào nói về chiếm hữu thân thể sư tôn ngươi, nhuộm dần linh hồn hắn, ta muốn cho ngươi mắt mở trừng trừng nhìn, hắn từ đầu tới đuôi bị ta chiếm hữu, từ nay về sau bất luận là hồn phách hay thân thể, cũng phải triệt để cùng ta hòa hợp nhất thể!”
Vương Thanh Hoan dữ tợn mà gào lên, cả người giống như ác quỷ từ địa ngục đi ra.
Đối với Lý Thuần Phong mà nói, có thể phân thân, chỉ dùng một mảnh linh hồn của mình đủ tạo ra thân thể Vương Thanh Hoan, đem chính hắn phong ấn vào thân thể Lâm Tiêu, tuyệt đối không phải là việc khó. Mà ý nghĩa của loại chiếm hữu này, tuyệt đối càng làm cho người ghê tởm hơn so với cường bách trên thân thể.
Đáy mắt Quân Mặc hiện lên một tia đau xót, mặc dù ngẫm lại, cũng làm Quân Mặc cảm thấy đau lòng đến tột đỉnh —— sư tôn hắn, thế nhưng đã từng bị loại người bệnh hoạn này làm phiền! Tên này còn dám mơ tưởng sư tôn!
Tay hắn ôm Lâm Tiêu hơi căng thẳng, thương tiếc đến cả hô hấp cũng khó khăn, nhìn Vương Thanh Hoan trên đất vẫn dám cười, hắn câu môi cười một tiếng, cầm chuôi kiếm Lâm Tiêu nắm chặt trong tay, trường kiếm đã từ trong tay Lâm Tiêu đến tay Quân Mặc, hắn nâng kiếm, một kiếm rạch ra đầu Vương Thanh Hoan, nhìn bộ óc còn nhảy nhót, cười lạnh đưa tay chộp lấy, giữa không trung đột nhiên bóp lại.
“A a a!”
Lúc này đây tiếng kêu thảm thiết, trực tiếp phá tan dây thanh, cuối cùng hóa thành bọt máu, từ trong cổ họng Vương Thanh Hoan điên cuồng phun ra.
Một tia khí màu trắng từ trong đầu Vương Thanh Hoan bị rút ra, dễ dàng bị Quân Mặc chộp vào lòng bàn tay, hắn nhìn khối không khí điên cuồng giãy dụa kia, nhìn vật thể hình tiểu xà, chợt nâng khóe miệng cười.
“Ta tưởng ngươi là cái gì, thì ra, là một súc sinh.”
Quân Mặc cười lạnh một tiếng, một phen bóp nát khối không khí màu trắng trong tay.
Khối không khí kia bị bóp vỡ nháy mắt, đúng là hóa thành một cỗ huyết văng khắp nơi, linh lực khổng lồ từ giữa tràn ra, nháy mắt tiêu tán vô tung.
Quân Mặc cười lạnh một tiếng, ánh sáng lạnh lóe ra đáy mắt —— vốn không muốn bóp nát thứ này, làm những thứ này dễ dàng bị thiên đạo ghi hận, hắn còn muốn ở bên sư tôn thật lâu, đối với sinh mệnh mình trước nay chưa từng quý trọng, nhưng mà người này thật sự quá đê tiện, đê tiện đến mức hắn không bóp nát nửa mảnh hồn phách của người này, liền không cách nào tiêu trừ chuyện đời trước không ở cạnh sư tôn, để sư tôn một mình chịu khổ.
“Sư tôn, thật xin lỗi,” Quân Mặc cọ bên cổ Lâm Tiêu, có chút áy náy thấp giọng: “Biết rõ sư tôn thích phá hủy hắn, nhưng không muốn giết hắn như ý hắn, đồ nhi vẫn không cẩn thận bóp nát hồn phách của hắn.”
Lâm Tiêu thản nhiên liếc mắt nhìn Quân Mặc, trên mặt tuấn tú không có bất luận biểu tình gì, thật giống như người bị hôn đỏ tai cũng không phải mình.
Khuôn mặt tuấn tú vẫn tê liệt, đứng đắn nghiêm túc đưa tay sửa lại cổ áo bị kéo ra, nửa che nửa chận dấu vết ái muội trên cổ, ngay cả Quân Mặc cũng không rõ hắn rốt cuộc là muốn che khuất, hay muốn tỏ rõ cái gì.
Trước khi ánh mắt Quân Mặc hoàn toàn ngã vào cổ áo hắn, Lâm Tiêu tiện tay xé một mảnh ống tay áo xuống, sau đó đưa tay tỉ mỉ lau đi máu trong lòng bàn tay Quân Mặc, đến khi lau sạch sẽ, lúc này mới ngẩng đầu nhìn thần sắc si mê của Quân Mặc, bình tĩnh nói: “Dính vào đồ bẩn, chúng ta đi tắm đi.”
Ngô.
Tắm, tắm, tắm!
Ta, chúng ta đi tắm… đi!
Quân Mặc ngẩn ngơ, nhìn tuấn nhan không có bất luận biểu tình gì của sư tôn, ánh mắt không tự chủ được mà dừng ở hồng ngân trên cổ hắn —— biết rõ lời của sư tôn thẳng tắp đến cực điểm, vẫn nhịn không được rơi xuống dưới áo, làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.