Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 35: Bàn về phương thức chính xác đùa bỡn nam nữ chính




Phốc!
Tống Thanh Vân bị té ngay tại chỗ trên mặt đất, còn phun máu, thời điểm chật vật bất kham, Lâm Tiêu một cước liền đạp xuống, không nghiêng không lệch, gương mặt kia hoảng hốt.
Ngọa tào!
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, nhìn Lâm Tiêu tiên khí tung bay và động tác trừng trị độc nhất vô nhị vừa rồi giống như làm với Hiên Viên Triệt, một đám mơ hồ cảm thấy đau đản. (*đản: tròn giống hình cái trứng, mọi người tự hiểu nhé)
Một cước.
Một cước.
Lại là một cước…
Khác biệt duy nhất là Hiên Viên Triệt không chịu đựng như Tống Thanh Vân, cũng không phản kháng kịch liệt như Tống Thanh Vân, cũng không bị đánh vào ** như Tống Thanh Vân.
“Lâm Tiêu ngươi chớ khinh người quá đáng!” Một tiếng hét thê lương từ trong miệng Tống Thanh Vân truyền ra, hắn đỏ ngầu mắt, đưa tay chắn mặt, Lâm Tiêu đá đản đản của hắn, hắn đưa tay che phía dưới, Lâm Tiêu liền đá mặt của hắn.
Hai người tu vi không chênh lệch lắm, bởi vì kém một chiêu, hắn lại chỉ có thể bị động bị đánh. Loại sỉ nhục này, sắp đem hắn bức điên rồi! Hắn cảm giác đời này mình không còn mặt mũi trước mặt đồ đệ của mình.
“Sư đệ, đủ.” Mạnh Thanh Vân liếc Tiêu Tử Diệp một cái, Tiêu Tử Diệp hiểu ý mà xông lên ôm Lâm Tiêu. Hắn không thể không ngăn Lâm Tiêu lại, đánh tiếp, Tống Thanh Vân thật sự bị tức đến tự bạo.
Tiểu sư đệ này, từ lần trước tỉnh lại, về sau giống như càng tùy hứng. ╮(╯▽╰)
Lâm Tiêu híp đôi mắt phượng, miễn cưỡng thu hồi chân, cúi đầu ấn hai tay ôm thắt lưng mình, hắn híp mắt quay đầu, lãnh đạm mang theo vài phần không vui: “Được rồi ta không đánh.”
Tiêu Tử Diệp liếc hắn một cái, hừ một tiếng đang muốn buông tay, lại cảm giác ống tay áo căng thẳng, sau đó bị một lực mạnh kéo lảo đảo vài bước, trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy Quân Mặc đang từ bên cạnh mình hướng phía Lâm Tiêu nhào qua.
“Sư tôn ngươi không sao chứ? Có đau chân hay không?”
Nghe thanh âm dồn dập kia, Tiêu Tử Diệp không còn lời gì để nói mà run rẩy khóe miệng một chút, nhìn tiểu súc sinh kính yêu sư tôn, Tiêu Tử Diệp liền bỏ qua đại bất kính của Quân Mặc.
“Lâm Tiêu! Tống Thanh Vân ta với ngươi không đội trời chung!” Tống Thanh Vân từ trên đất bò lên, mặt xám mày tro, khuôn mặt tuấn tú của quý công tử lúc này đã thành đầu heo.
Hôm nay qua đi, hắn chính là trò cười của toàn bộ Huyền Chân tông!
Trong lòng hắn phẫn nộ đến cực điểm, nghĩ đến Sở Thu đồng lõa, quay đầu hung tàn trừng mắt nhìn Sở Thu, nhìn gương mặt của Sở Thu khó ưa không khác gì Lâm Tiêu, hận không thể đem vẻ mặt lừa bịp của hai tên lòng dạ hiểm độc nạo ra!
Giả bộ! Ngươi giả bộ!
Sở Thu vô tội nằm cũng trúng đạn: =_=
Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đồ đệ ngốc cơ hồ muốn dính vào cánh tay mình, đừng nói là cùng Tống Thanh Vân đáp lời, mà ngay cả liếc cũng không liếc Tống Thanh Vân một cái.
Cằm hắn hơi giương lên, thanh âm lạnh đến tận xương tủy: “Lâm Thanh Thanh tự mình giả truyền lệnh của thủ tọa, tự mình đem lệnh bài xuất nhập đưa cho người ngoài, trái với tông quy, thụ hình tông pháp, mười trượng.”
Một trượng, có thể khiến Lâm Thanh Thanh nằm bẹp trên đất một ngày không thể nhúc nhích. Mười trượng cơ hồ có thể đánh gãy xương cốt của nàng, làm cho nàng nằm trên giường ít nhất một tháng! Phải nằm một tháng! Nàng sao chịu đựng nổi?
“Không không không! Phụ thân! Không muốn! Cầu ngài không muốn a! Ta không dám, ta thật sự không dám!” Lâm Thanh Thanh âm thanh dứt khoát, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh.
Nàng cho tới bây giờ cũng không biết, những hành vi của mình lại sẽ phải chịu hình pháp đáng sợ như vậy. Phải, nàng là tuẫn tư*, nhưng, nhưng thủ tọa đỉnh Thanh Kính là phụ thân nàng, chỉ cần phụ thân không để ý, việc nhỏ ấy tính cái gì?!
*tuẫn tư: vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp
Nhưng mà, tất cả thủ đoạn trước kia đều dùng, cũng không hiệu quả. Lâm Tiêu chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm nhìn nàng, giống như với hắn mà nói, nàng chỉ là một người xa lạ.
Bịch!
Một tiếng trầm phát ra, hỏa long mộc hung hăng đánh vào lưng, đau đến mức nàng rốt cuộc nhịn không được kêu thảm thiết ra tiếng.
“A! A a! Đau quá, đau quá, ô ô…”
Mới lần thứ nhất thôi, nàng liền đau đến cả người run run, chỉ cảm thấy trong nháy mắt như là bị liệt hỏa đốt cháy, nếu không phải sư đệ phía sau đang đè chặt nàng, nàng nhất định đau đến lăn lộn đầy đất.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Tiêu chiếu cố nàng giống như chiếu cố một tiểu công chúa, mặc dù sau đó không biết tại sao hắn chợt trở nên lãnh đạm, nhưng cũng như trước, giống như núi cao che chở nàng, làm cho nàng vĩnh viễn đều biết, bất luận mình làm sai cái gì, đều sẽ có một phụ thân ở sau nàng, che chở nàng, yêu thương nàng, nàng cái gì cũng không cần sợ!
Chính là hiện tại…
Vì sao? Vì sao phải như vậy?!
Bịch!
Lại là một cái.
Bịch!
Bịch bịch…
Một cái lại một cái, một cái lại một cái, chính là mười cái, lại làm cho nàng cảm thấy giống như qua cả đời.
Trên đất máu uốn lượn thành dòng, cổ họng nàng kêu thảm thiết đến khàn khàn, rốt cuộc phát không ra tiếng, điều duy nhất nàng có thể làm, chính là mở to hai mắt nhìn, nhìn thẳng Lâm Tiêu, lúc mới bắt đầu khẩn cầu, càng về sau phẫn nộ, rồi đến oán hận.
Mười trượng, bất quá là nửa thời gian uống cạn chung trà thôi.
Thù hận, cũng bất quá là nửa thời gian uống cạn chung trà thôi.
“Vì sao, phải đối với ta như vậy?” Nàng khàn khàn cổ họng, từng chữ không ngừng hỏi Lâm Tiêu.
Hỏa long mộc đã lấy đi, cả người nàng đã bị thiên hỏa đốt mơ hồ, nhưng vẫn gắt gao nâng đầu, trong con ngươi như nhiễm huyết sắc.
Lâm Tiêu nhìn nữ chính như vậy, đi tới bên người nàng, ngồi xổm xuống: ” Nếu hắn muốn ta chết, ngươi chọn thế nào?”
Hai mắt Lâm Thanh Thanh hơi hé ra, theo bản năng biết, Lâm Tiêu nói chính là Hiên Viên Triệt. Nàng cơ hồ bị phẫn nộ nhét đầy, cơ hồ bị thù hận cắn nuốt, cũng bởi vì cái này? Bởi vì suy đoán này, ngươi cứ như vậy đối phó ta?!
Lâm Tiêu rõ ràng từ trong mắt Lâm Thanh Thanh thấy được đáp án, trong đồng tử đen như mực không đau không vui, chỉ có một mảnh tĩnh mịch và hờ hững —— nhìn, nàng bắt đầu hận hắn, cũng vì hắn đánh nàng một trận. Nàng quên nếu không tại nàng, Quân Mặc và mình sẽ không rớt xuống vách núi.
Nhìn, đây là nữ chính.
Tuổi trẻ, lý do là chưa hề phạm sai lầm.
Lâm Tiêu thản nhiên đưa tay đút nàng một viên cao thông linh đan nhất phẩm, nhìn nàng oán hận nuốt xuống, không nói thêm câu vô nghĩa nào nữa.
“Thanh Thanh!” Tống Thanh Vân tức giận đến sắc mặt xanh mét, thật nhanh vọt tới bên Lâm Thanh Thanh, thật cẩn thận đem Lâm Thanh Thanh ôm lòng.
Hắn ngẩng đầu căm tức Lâm Tiêu, âm trầm mà nói: “Lâm Tiêu, ngươi thật là lòng dạ ác độc!”
Sắc mặt Hiên Viên Triệt tái nhợt lảo đảo tới, trên khuôn mặt tuấn tú toàn bộ đều là tái nhợt: “Sư thúc hà tất như vậy?! Có nổi giận trút lên ta thì được rồi! Hà tất liên lụy đến tiểu bối?”
Cái gì gọi là liên lụy đến tiểu bối? Châm chọc hắn và Sở Thu có thù oán, cho nên cố ý như vậy sao?
Lâm Tiêu mặt không đổi sắc liếc nhìn Hiên Viên Triệt một cái, đưa tay, một bàn tay vỗ vào ngực hắn.
Phốc!
Hiên Viên Triệt ngửa mặt lên trời hộc ra một búng máu, cả người đều uể oải trên mặt đất.
“Phụ thân! Ngươi đủ rồi! Nếu ngươi muốn ép chết ta, ta sẽ chết cho ngươi xem!” Lâm Thanh Thanh thê lương hét lớn, từ trong ngực Tống Thanh Vân đi ra, nghiêng ngả đi qua dìu Hiên Viên Triệt.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đỉnh Thanh Kính chỉ còn lại có tiếng khóc nức nở cực kỳ bi ai của Lâm Thanh Thanh.
Lâm Tiêu cứ như vậy đứng ở nơi đó, không nói tiếng nào, một câu không nói, sắc mặt thanh lãnh, vẻ mặt xơ xác tiêu điều. Như vậy, thật sự là ác độc và không có nhân tính.
Không ít người cũng nhịn không được lộ ra vẻ phẫn nộ, nhưng lại ngại tu vi của Lâm Tiêu, một đám không dám hé răng.
Đám người Mạnh Thanh Vân và Sở Thu liếc nhau, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ —— người này nói vậy thật sự là tức giận, lại không quan tâm đến tình cảnh này.
Nhưng người khác không nói, Quân Mặc cũng nhịn không được.
Hắn đạp bước về phía trước, chắn trước mặt Lâm Tiêu, khuôn mặt tuấn tú mặc dù vẫn ôn nhuận như ngọc, nhưng con ngươi đỏ như máu, lại làm cho lòng người nhịn không được co rụt lại.
“Lâm Thanh Thanh, ngươi đủ chưa! Sư tôn đối đãi ngươi tốt thế nào, toàn bộ Huyền Chân tông người nào không biết? Ngươi còn mong đợi gì? Không phải trơ mắt nhìn ngươi hại chết sư tôn, hắn không chút nào kháng cự mới xem như đối tốt với ngươi sao?!” Quân Mặc cười lạnh.
“Ngươi cút ngay! Ta không cần ngươi tới quản ta! Nếu hắn rất tốt với ta, tại sao có thể làm vậy với ta?!” Lâm Thanh Thanh thê lương cười lạnh, chỉ gắt gao ôm Hiên Viên Triệt, đan dược trong nhẫn không gian dường như không giới hạn mà đút vào miệng Hiên Viên Triệt.
Tức giận trong mắt Quân Mặc càng lớn, cười lạnh nói: “Đan dược trong nhẫn không gian của ngươi lắp đầy đi? Sư tôn phân chia, có chín phần cho ngươi, ngươi dùng công ơn nuôi dưỡng của sư tôn cho người khác ân huệ, còn dám oán hận sư tôn, lương tâm ngươi bị chó ăn sao?!”
“Ta…” Hai mắt Lâm Thanh Thanh bốc hỏa.
Quân Mặc cười lạnh một tiếng cắt lời nàng: “Đừng bảo phụ thân nên như vậy, ngươi nhìn xem thiên hạ này, có thể đối đãi nữ nhi như thế có mấy người! Ngươi biết rõ chấp pháp đường và chúng ta không hợp nhau, lại cùng Tống Thanh Vân không minh bạch, đã bao nhiêu năm, sư tôn nhiều lần dễ dàng tha thứ ngươi truyền tin cho chấp pháp đường! Thậm chí nhiều lần thiếu chút nữa vì vậy mà chết, ngươi sao có mặt mũi vui mừng hớn hở trước mặt sư tôn gọi cái gì Tống thúc thúc?!
Phản đồ, ngươi chính là bạch nhãn lang* dưỡng bất thục**, loại cẩu ăn cây táo, rào cây sung, nếu không phải ngươi là nữ nhi của sư tôn, ngươi làm chuyện này, bất luận ai cũng có thể làm tông môn phế đi tu vi của ngươi, đem ngươi trục xuất sư môn! Câm miệng, còn dám nói một câu bất kính với sư tôn, dù sư tôn không đồng ý, ta cũng định phế ngươi!”
*bạch nhãn lang: chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
**dưỡng bất thục: mình đối với một người rất tốt, hắn lại xa cách đối với mình
Lâm Thanh Thanh trơ ra, bị đôi đồng tử hắc hồng sâu không thấy đáy của Quân Mặc nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy thần hồn phát run, hoảng sợ trừng to mắt, đúng là một chữ cũng không dám nói.
Nàng lạnh run xoay người, nhào vào trong ngực Hiên Viên Triệt, khóc ngất đi.
Khi Quân Mặc đem hết thảy xé rách ra, tất cả mọi người nhịn không được đờ ra. Mọi người vẫn luôn biết đại biểu cho hội trưởng lão chấp pháp đường và Mạnh Thanh Vân tranh đấu gay gắt, lại không biết đã xấu đến tình trạng này.
Đầu óc phải như thế nào, mới có thể làm ra loại chuyện hãm hại cha mình!
Cả đám người trên đỉnh Thanh Kính, nghĩ tới những thứ luôn mạc danh kỳ diệu bị chấp pháp đường thu thập, đoạt người, chiếm địa bàn, khó lòng phòng bị, giờ phút này xem như rốt cuộc tìm được mối thù thật sự!
“Tiểu súc sinh bản lĩnh đổi trắng thay đen thật sự là không nhỏ! Hừ, đáng tiếc nhận thức không rõ, không phân tốt xấu! Ngày đó hắc y nhân tại Tĩnh Tư Nhai bắt được đã khai, là Thanh Tiêu chân nhân Lâm Tiêu một mình cho bọn họ lệnh bài và bản đồ, thả bọn họ tiến vào. Bây giờ việc thông đồng với địch bán tổ tông, Lâm Tiêu, ngươi dù nói dối nữa cũng vô ích!” Tống Thanh Vân cười lạnh quát, sắc mặt dữ tợn.
Ánh mắt hướng nơi xa, Tống Thanh Vân rất nhanh liền thấy vài bóng người đang rất nhanh hướng về phía bên này. Hiển nhiên, quân cứu viện của chấp pháp đường đến.
Giờ phút này Tống Thanh Vân thật sự là hận chết Lâm Tiêu, vốn chẳng qua tính toán tìm cách bắt người, bây giờ lại cười lạnh muốn cùng Lâm Tiêu trở mặt —— hắn chính là cứ như vậy bắt Lâm Tiêu, thì thế nào?!
“Bây đâu! Bắt Lâm Tiêu!” Hắn quát lạnh một tiếng, chính mình cũng đứng lên, đúng là chuẩn bị liều mạng.
“Tống Thanh Vân! Cút khỏi đỉnh Thanh Kính!” Có đệ tử tiến bộ thấy thế, nhất thời hét lớn ra tiếng, ánh mắt đỏ đậm.
Hắn hô một tiếng này, nhất thời nhất hô bá ứng, mọi người sử dụng khí thế toàn thân, đột nhiên hướng qua áp bách Tống Thanh Vân.
“Tống Thanh Vân! Cút đi!”
“Tống Thanh Vân! Cút đi!”
“Tống Thanh Vân! Cút đi!”

Một tiếng gào thét, chấn động tận trời, tinh thần lực kia không xem là quá cường đại, theo tiếng gào thét của mọi người, chậm rãi ngưng tụ thành một sợi “Dây thừng”, làm tu sĩ nguyên anh Tống Thanh Vân sinh ra cảm giác bị uy hiếp.
Ánh mắt Quân Mặc lạnh lẽo nhìn Tống Thanh Vân, thần sắc không động lại một lần nữa tăng thêm tinh thần lực của chính mình phát ra, một lần dùng ngọc chân quyết đem tinh thần lực của mọi người đều ngưng tụ, sau đó ánh mắt tà tứ ở trong nguồn tinh thần lực hỗn loạn ngưng tụ thành cây kim nhỏ, hung hăng hướng phía Tống Thanh Vân đâm xuống.
Phù.
Tống Thanh Vân sơ sẩy một cái, nhất thời bị ép tới phun ra một búng máu, càng có vẻ chật vật bất kham. Hắn vừa muốn phản kháng, đầu óc lại tê rần, toàn bộ biển ý thức giống như bị kim đâm quay cuồng, đau đến mức hắn quỳ tại chỗ.
“Ha ha!”
Mọi người ở đỉnh Thanh Kính ác ý mà cười nhạo, tiếng cười vang trời.
Tống Thanh Vân vừa xấu hổ vừa tức, lại phun ra một búng máu, đôi mắt đỏ ngầu, giống như nhuốm máu, nhục nhã này lại thành tâm ma, làm hắn thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma!
“Thanh Vân, tỉnh táo.” Một người từ trên trời giáng xuống, đưa tay để ở giữa lưng Tống Thanh Vân, cẩn thận dùng chân khí dẫn dắt một lúc lâu, mới rốt cuộc làm chân khí của hắn bình tĩnh trở lại.
Tống Thanh Vân yên tĩnh một lúc lâu, lại phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt tái nhợt. Hắn biết, trải qua trận chiến này, đạo tâm và tu vi của hắn đều lui rất lớn về phía sau, cần tiêu phí nhiều thời gian hồi phục.
“Đại trưởng lão!” Tống Thanh Vân nhịn không được suy nghĩ u ám, gắt gao nhìn thẳng Lâm Tiêu: “Hôm nay chúng ta nhất định phải bắt hắn trở về!”
Người này đúng là đại trưởng lão chấp pháp đường, một thân tiên phong đạo cốt, rất có vài phần phong độ, nhưng đôi mắt kia lại tràn ngập mưu tính, làm người vừa thấy liền biết đó là một kẻ không dễ đối phó.
Đại trưởng lão do dự một chút, nói thật ra, hắn cảm thấy bây giờ bắt người đã không thích hợp. Lâm Tiêu này đã đến tu vi nguyên anh, mà Tống Thanh Vân lại chọc nhiều người tức giận, vả lại Mạnh Thanh Vân và Sở Thu cũng ở đây, cường ngạnh bắt người, hiển nhiên là không thành.
Tống Thanh Vân rất rõ ràng cũng thấy rõ thế cục, hắn chỉ không cam lòng thôi, nhưng đại trưởng lão hiển nhiên cũng không muốn trở mặt. Bởi vì như thế rất có thể sẽ thật sự khiến Huyền Chân tông chia năm xẻ bảy, nếu như vậy, những lão tổ tông ẩn cư bế quan đó tuyệt đối sẽ trừng trị bọn họ!
Trong lòng mọi người cũng rõ điểm mấu chốt này, bởi vậy, mặc dù sự tình nháo lớn như thế, cuối cùng cũng cứ như vậy không giải quyết được gì. Duy nhất bất đồng, đại khái chính là đỉnh Thanh Kính.
Ít đi một đám ăn không ngồi rồi, tâm trí không kiên định, còn lại đều là trung thành với Lâm Tiêu. Mà thái độ dung túng đến cực điểm của Lâm Tiêu đối với Quân Mặc (ví dụ như dung túng có thể bám cánh tay), đều làm mọi người minh bạch, Tiểu sư muội khanh hóa này hoàn toàn không đáng tin cậy, chỉ có Đại sư huynh mới có thể bảo vệ ngọn núi, thật sự vì tốt cho sư tôn, vì tốt cho đỉnh Thanh Kính.
“Ngươi a.” Mạnh Thanh Vân tức giận nhìn thoáng qua Lâm Tiêu, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của người này lạnh như băng, nhất thời tức giận —— hắn còn phải tiếp tục dẫn dắt người phía dưới cùng những người hội trưởng lão giằng co, bề bộn nhiều việc, không can thiệp tới những chuyện rắc rối này!
Đại trưởng lão và Mạnh Thanh Vân ăn ý liếc nhau, sau đó cùng đi. Ai cũng không nhìn đến, thời điểm Tống Thanh Vân ở trong tối bảo vệ Lâm Thanh Thanh, được Hiên Viên Triệt nhét vào tay một tờ giấy.
Chờ tất cả mọi người đi hết, lúc này Sở Thu mới cất bước tiến lên, nghiêm mặt búp bê nhìn Lâm Tiêu, lạnh lùng nói: “Ngươi có gì muốn ăn nói với ta?” Ăn nói, hiển nhiên không phải nói đến chuyện của Hiên Viên Triệt, mà là chuyện vừa rồi người khác lợi dụng hắn tính kế.
Sở Thu luyện chính là thiên kiếm, đòi hỏi chính trực, bởi vậy đối với Hiên Viên Triệt tiện tay hãm hại người, hắn cảm thấy không vui.
Lâm Tiêu nghe vậy, lộ ra một nụ cười cứng ngắc: “Có, đương nhiên có.”
Nụ cười cứng ngắc kia, thấm vào Sở Thu —— có loại cảm giác rõ ràng có thể đi, lại càng muốn ở lại chỗ này để bị hố, làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.