Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 32: Hại nam chính một phen




Liên minh?
Trong mắt Quân Mặc nhanh chóng hiện lên một tia u ám, nhìn bộ dáng chắc chắn của người trước mắt, chậm rãi cười: “Tốt.”
Tốt. Chúng ta liên minh.
Tốt. Chúng ta cùng nhau.
Tốt. Chúng ta đồng hành.
Tốt, phi thường tốt. Không cùng đi một đường như vậy, ta phải báo đáp “Ân tình” cướp sạch mọi thứ đời trước của ta thế nào? Mặc dù nữ nhân kia đã từng khiến hắn cảm thấy ấm áp, bây giờ ngẫm lại cũng làm hắn cảm thấy ghê tởm, nhưng cũng không quan trọng.
Hắn có thể không so đo nữ nhân, không so đo ngọc chân quyết, nhưng, hắn tuyệt đối không cho phép có người dòm ngó sư tôn.
Nếu ban đầu tính kế Lâm Thanh Thanh cũng phải xem thi cổ kia, nếu còn muốn giống như đời trước làm sư tôn thân bại danh liệt, như vậy, để cho bọn họ “Hợp tác” một phen.
Quân Mặc nói, hiển nhiên làm Hiên Viên Triệt rất vừa lòng, chỉ cảm thấy hết thảy vẫn còn trong khống chế của mình, bởi vậy trên mặt càng thêm ôn hòa và chân thành.
Mà trên mặt Quân Mặc đồng dạng một mảnh ôn hòa, nhưng trong lòng tràn ngập cười lạnh.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn hơi dừng lại một chút.
Ngưng mắt nhìn lại, xa xa nhìn thấy sư tôn nhà mình không hảo hảo tu dưỡng, lại ung dung từ cửa đi ra, sau đó hướng về phía tây bắc.
Tây bắc —— đó là chỗ ở của Lâm Thanh Thanh!
Nghĩ đến đời trước Lâm Tiêu đối với Lâm Thanh Thanh cũng coi là cực kỳ giữ gìn, hắn liền nhịn không được bốc lên cảm xúc hung ác.
Tìm nàng làm gì?
Giải thích sao?
Nàng cũng xứng?!
Quân Mặc mím môi, đáy mắt đen kịt, càng thêm nặng nề.
Hắn nhìn về phía Hiên Viên Triệt, lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Ký kết huyết khế, cũng không phải không được, nhưng ta muốn xem thành ý của ngươi.”
Hiên Viên Triệt nhướng mày: “Ngươi muốn thế nào?”
Ánh mắt Quân Mặc từ bên hông Hiên Viên Triệt đảo qua, thản nhiên nói: “Ta muốn một đồ vật, ở chỗ sư tôn, ngươi giúp ta lấy, ta liền cùng ngươi làm huyết khế.”
“A? Là cái gì?” Hiên Viên Triệt nhẹ tay đùa nghịch khối ngọc bội bên hông, lộ ra nụ cười tuấn lãng. Thanh nhi cho hắn một khối ngọc bội có thể tự do ra vào đỉnh Thanh Kính bất luận nơi nào, ngược lại vừa lúc dùng đến.
Quân Mặc đồng dạng cười đến dương quang sáng lạn, giống như hai người thật sự là anh em tốt: “Ngọc bội, một khối ngọc bội.”
Ánh mắt Hiên Viên Triệt hơi cứng lại, đáy mắt có vẻ tham lam chợt lóe rồi biến mất.
Nghe nói, kho báu của Quân gia giấu trong một khối ngọc bội, được khối ngọc bội kia, có nghĩa được công pháp, kho báu, pháp khí…
Trách không được Lâm Tiêu lại đối với Quân Mặc tốt như vậy, nguyên lai lại là vì vậy.
Hiên Viên Triệt rất nhanh liền bổ sung điểm ngày xưa cảm thấy không đúng, nhìn Quân Mặc, trong mắt có đồng tình và tham lam chợt lóe rồi biến mất —— người này, không chỉ mang theo kho báu, một thân huyết nhục, cũng đều là báu vật. Lâm Tiêu, quả nhiên là ánh mắt tốt.
“Được.” Hiên Viên Triệt gật đầu, mặt mày sắc sảo mang ra vài phần chân thành vui vẻ: “Vật kia ta sẽ giúp ngươi lấy. Trước đó, vì biểu đạt thành ý của ta, ta cho ngươi biết một sự tình —— sư tôn ngươi, hẳn trúng thi cổ.”
Quân Mặc thầm nghĩ một lát, trên mặt cũng lộ ra khiếp sợ: “Không có khả năng!”
Quân Mặc dừng một chút, rất nhanh liền phản ứng kịp, Hiên Viên Triệt nói chuyện này hắn cũng có thể tra được, rõ ràng không phải chủ ý của hắn.
Chủ ý của người này kỳ thật là muốn tự nói với mình —— Lâm Tiêu đã nhập ma đạo, một người ma đạo, làm sao giúp mình? Ngọc bội và máu kia, Lâm Tiêu muốn mưu đồ công pháp kho báu của Quân gia, mục đích quả thực rất rõ ràng.
Thật sự là châm ngòi ly gián cửu khúc thập bát loan*.
*9 khúc quẹo 18 khúc cong
Quân Mặc cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra tức giận: “Máu là ta chủ động cho sư tôn, ngọc bội cũng vậy. Ta hiện giờ muốn, bất quá là vì… A, ta cũng không cần giải thích với ngươi nhiều như vậy, ngươi chỉ cần bảy tỏ đầy đủ thành ý cho ta, những việc khác, không cần ngươi xen vào.”
Hắn biểu hiện tràn đầy tức giận, trong tức giận nhịn không được nảy sinh hoài nghi, cũng đang nói cho Hiên Viên Triệt, hắn đã tin bảy phần.
Hiên Viên Triệt cũng không thèm để ý thái độ của hắn, chỉ thản nhiên mà cười: “Rất nhanh ngươi tự nhiên sẽ hiểu.” Hắn nói xong, xoay người đi, đúng là trực tiếp hướng về phía sân của Lâm Tiêu.
Quân Mặc đứng ở bên ngoài lạnh lùng nhìn, thẳng đến khi bóng lưng của hắn vào sân của Lâm Tiêu, vẻ mặt cứng nhắc của Quân Mặc mới bị sát ý giễu cợt và thị huyết lấp đầy.
So với tiến độ của đời trước, đích thật là rất nhanh. Hiên Viên Triệt không thể đợi đến lúc mình tính kế đến thương tích đầy mình, không còn đường đi, cho nên nhịn không được a.
“Ngốc.”
Hắn tà tứ* mà gợi lên khóe môi, nụ cười tà mị trên khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên ngưng trệ, vành tai dần dần phiếm hồng, ánh mắt cũng nhịn không được chớp mạnh một cái —— một, một tiếng kia, sao nghe giống như ngữ khí của sư tôn như vậy? Mà ngay cả giọng điệu cũng giống nhau như đúc!
*có chút tà ác, không kềm chế được
Nhịn không được sờ ngực, cảm nhận trái tim dưới lòng bàn tay nhảy lên kịch liệt, ánh mắt của hắn theo bản năng đuổi theo phương hướng Lâm Tiêu vừa mới rời đi, con ngươi vốn ôn nhu nhất thời hung ác nham hiểm.
Sư tôn thật nghịch ngợm, nếu vì hắn mà đến, để ý tới những thứ dơ bẩn đó làm chi? Chỉ để ý một mình hắn thì tốt rồi. Chỉ một mình hắn.
Hắn mím môi mỏng xinh đẹp, đôi môi hồng nhạt dần dần trở nên diễm lệ, làm khuôn mặt ôn nhuận tuấn lãng của hắn kéo ra cảm giác tà tứ thị huyết.
Hắn suy nghĩ một chút, rất nhanh thu lại đủ loại cảm xúc, chỉ hướng về phía tây bắc đi —— tóm lại, xem trước một chút lại nói. Nếu sư tôn lại muốn bao dung nữ nhân kia, như vậy, hắn cũng sẽ không có chút giới hạn mà “Bao dung” nữ nhân kia một chút!
Sư tôn hắn, không phải không thích nhất là nhìn thấy mình “Bao dung” người khác vô nguyên tắc sao?
Loại cơ hội khiến người ủy khuất này, thực không thể lãng phí!
Quân Mặc bước rất nhanh, cơ hồ không kịp thở, hắn đi tìm Lâm Tiêu đang đi về phòng Lâm Thanh Thanh.
Người này một thân bạch y như tuyết, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, gió lướt nhẹ qua, thổi tay áo tung bay, quả nhiên là tiên phong đạo cốt, một vị tiên giáng trần cấm dục không nhiễm khói lửa nhân gian.
“Sư tôn.” Quân Mặc đi nhanh vài bước, mắt thấy Lâm Tiêu quay đầu lại, đầu tiên là nhìn một lần khuôn mặt thanh lãnh tuấn lãng kia, lại đem cả người thu vào tầm mắt, mịt mờ đem mỗi một chi tiết nhìn vô số lần, lúc này mới đem ánh mắt ôn nhuận dính vào bên hông Lâm Tiêu.
Đó là…
Lâm Tiêu đương nhiên không bỏ qua vẻ mặt của hắn, cúi đầu nhìn khối ngọc bội điêu long bên hông, trong mắt phượng thanh lãnh hiện lên một tia nghi hoặc: “Ngươi thích?”
Hắn cũng không nhớ rõ thứ này từ đâu tới, chẳng qua là thấy đặt ở bên gối, lại theo bản năng cảm thấy tựa hồ rất thích thứ này, liền tiện tay thắt bên hông.
Nhìn thoáng qua ánh mắt sáng lấp lánh của Quân Mặc, Lâm Tiêu lạnh lùng nói một chữ “Ngốc” dưới đáy lòng. Được rồi, nhìn bộ dáng hùng hài tử ít thấy biểu hiện ra thích cái gì, đưa Quân Mặc là được.
Hắn đưa tay đem ngọc bội tháo xuống, đưa tới: “Thích thì cầm lấy.”
Quân Mặc nhịn không được run rẩy khóe miệng một chút, nhìn khối ngọc bội Quân gia bị người muốn tranh đoạt đến điên, cũng không biết nên nói gì mới tốt. Hắn có phải hãm hại Hiên Viên Triệt không, hãm hại đến có chút thái quá?
Ngọc bội nếu bị sư tôn mang ra khỏi, như vậy, Hiên Viên Triệt tất nhiên sẽ tìm càng lâu, thậm chí đụng tới cấm chế siêu cấp cường đại, sau đó kích hoạt, sau đó bị sư tôn nổi giận tát một cái…
“Không có, chẳng qua là thấy sư tôn mang theo ngọc bội đồ nhi đưa, trong lòng rất cao hứng.” Quân Mặc nhịn không được nhếch khóe miệng lên cười, đưa tay đón ngọc bội, tự tay thật cẩn thận mà lại đem ngọc bội kia thắt bên hông.
Nhìn một chút, ngọc bội kia, vốn chỉ có sư tôn đeo lên mới nhìn tốt nhất.
Lúc này Quân Mặc rất hiển nhiên quên mất một chuyện —— miếng ngọc bội này của Quân gia, từ khi tồn tại, dường như chỉ có hai người mới có tư cách đeo —— Quân gia gia chủ, Quân gia chủ mẫu.
Giờ phút này, hắn chỉ vui rạo rực nhìn ánh mắt ngớ ra của sư tôn nhà mình, sau đó thật cẩn thận ngửi một hơi lãnh hương trên người người này.
Sau đó…
Sau đó, hướng phòng của Lâm Tiêu, bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn —— cấm chế bị kích hoạt, vả lại còn giống như là cái nghiêm trọng nhất!
Hắn dường như, một lời thành sấm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
【 tiểu kịch trường 
Quân Mặc: tôn tôn, yêu một mình ta là tốt rồi.
Lâm Tiêu: … Oa y ca là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.