Sư Tôn Là Nghề Nghiệp Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 6:




Linh Thủy Môn, môn phái đứng đầu trong năm đại môn phái, môn hạ đệ tử vô số, nhân tài xuất hiện lớp lớp, là nơi mà bao nhiêu người tu hành mơ ước.
Mà Linh Thủy Môn lại dựa vào phương thức tu hành bất đồng chia thành năm phong lớn và các tiểu phong.
Năm phong lớn được phân cho các trưởng lão từ Linh Thủy Môn đảm nhiệm phong chủ, trong đó Linh Kiếm Phong vang danh khắp thiên hạ, tuy rằng cũng có một ít nguyên nhân là do Lạc Duẫn Trần làm phong chủ, nhưng còn có một nguyên nhân là bởi vì từ trước đến nay nơi này cho ra quá rất nhiều kiếm tu xuất sắc, cho dù tiêu chuẩn chọn lựa nghiêm khắc, vẫn như cũ có không ít đệ tử ngoại môn báo danh.
Càng thông tục mà nói, hiện tại Lạc Duẫn Trần, chính là Idol Tu Chân giới…….
nhưng đương sự một chút cũng không có tính tự giác.
Đệ tử cũng không có.
Quý Quy Hàn thật sự nghĩ không rõ, sư tôn bọn họ là người có thể động thủ tuyệt không động khẩu, rốt cuộc là uống sai thuốc gì, sao tự nhiên lại đổi cách phạt, chẳng lẽ bị sự việc ngày nào đó làm choáng váng sao?
Khi người thứ bảy đi lướt qua trước mặt hắn, lại bởi vì tò mò lui về tới xem tờ giấy trên tay hắn, Quý Quy Hàn rốt cuộc nhịn không được ném một anh mắt hình viên đạn mang theo sát khí nhìn qua, cười hỏi: “Nhìn cái gì?”
Người nọ vừa nghe sợ tới mức mặt cũng cứng lại, cúi người chào hắn rồi vội vàng rời đi.
Quý Quy Hàn lúc này mới buông giấy trong tay, ôm tâm tình một lời khó nói hết ngồi xổm trên mặt đất.
“Ai cho ngươi buông?”
thanh âm Lạc Duẫn Trần từ cửa sổ truyền ra tới, Quý Quy Hàn ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt vừa lúc chạm tới đôi mắt người đang rủ mắt xuống nhìn hắn, lông mày hắn nhăn lại: “Sư tôn nhàn như vậy, còn tự mình giám sát ta?”
“Ngươi cho rằng ta phạt người còn ít?” Lạc Duẫn Trần hơi hơi nhướng mày, “ Đứng thêm đi.”
“Sư tôn vốn dĩ cũng chưa nói con phải đứng bao lâu?”
“Ta đây hiện tại định cho ngươi.” Lạc Duẫn Trần nói, “Ngươi liền cầm lên cho ta, đứng đến khí có ánh trăng lên.”
Quý Quy Hàn nghe vậy hơi nhấp khởi miệng, còn muốn nói cái gì, nhưng chỉ là giật giật môi, cuối cùng khinh phiêu phiêu nhổ ra một chữ “Vâng” tự, rơi xuống lỗ tai Lạc Duẫn Trần lại có quái dịnói không nên lời.
“Ngươi……” Lạc Duẫn Trần nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi, “Ngươi có cái gì bất mãn sao?”
Quý Quy Hàn nghe vậy cười nhạo một tiếng: “Sư tôn nói lời này thật là kỳ quái, ai bị phạt sẽ vui vẻ?”
“Ngươi a.” Lạc Duẫn Trần nhàn nhạt nói, “Ta thấy ngươi không bị phạt giống như rất khó chịu.”
Quý Quy Hàn: “……”
Thấy hắn bỗng nhiên trầm mặc, Lạc Duẫn Trần đánh giá hắn vài lần, liền không nhắc lại cái gì, đem ánh mắt hướng phía đồ vật trên tay mình.
Thứ này là hắn ở trong phòng tìm kiếm một ít thư tịch, bên trong bao gồm một ít phương pháp tu luyện cùng với vài tác phẩm nổi tiếng, cũng có một ít nhật ký nguyên thân, một loại bút ký.
Tùy tiện lật một chút lúc sau đó Lạc Duẫn Trần hiểu ra một chuyện vô cùng quan trọng —— hắn, xem không hiểu.
thư tịch của Nguyên thân tuy rằng cũng có một ít chữ Khải linh tinh cùng với chữ tượng hình ở hiện đại, nhưng có rất nhiều thứ hắn xem không hiểu, bao gồm một số chữ triện Lạc Duẫn Trần, mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo ước chừng là tượng hình, còn có một ít là bản đồ, thậm chí có một ít vô cùng có khả năng là loại chữ chỉ dùng ở thế giới này.
Đừng nói những cái thể văn ngôn đó loanh quanh lòng vòng, tối nghĩa khó hiểu vẫn là một chuyện, có vài chữ hắn căn bản không hiểu được là thứ gì.
Ở hiện đại Lạc Duẫn Trần bốn bỏ năm lên miễn cưỡng còn coi như cao tài sinh, lần đầu tiên trong cuộc đời ý thức được chính mình là một người không có văn hóa cỡ nào.
Mà nguyên thân viết, ước chừng là nhật ký, Lạc Duẫn Trần kỳ thật cũng không hiểu lắm.
Nguyên thân viết chữ rất đẹp, ước chừng có thể coi là đại gia thư pháp, nhưng là lối chữ thảo, thật giống như chữ bác sĩ, luôn có người xem không hiểu —— tỷ như Lạc Duẫn Trần.
ban ngày Quý Quy Hàn ở đứng trước cửa phòng Lạc Duẫn Trần, từ khi trời hửng sảng, đứng đến trời chiều trước mặt đi qua bao nhiêu người, mỗi người đều coi trọng hắn liếc mắt một cái, so với ánh mắt trước kia nhìn như xem kịch vui hoặc là mang theo điểm cười nhạo khinh miệt, hôm nay càng có rất nhiều ánh mắt tò mò cùng với nghi hoặc khó hiểu, loại thay đổi này Quý Quy Hàn trong lúc nhất thời cũng phân không rõ ràng lắm trong lòng mình rốt cuộc là cái cái gì tư vị.
Hắn chỉ biết, tâm thái hắn đã xảy ra rất lớn biến hóa.
Từ lúc bắt đầu cảm thấy thẹn, so với xấu hổ càng có thêm sỉ nhục, đến mặt sau dần dần lãnh đạm, thậm chí cảm thấy chính mình còn có thể lại bị phạt.
Mọi sự thay đổi của hắn còn do Lạc Duẫn Trần vẫn luôn đứng ở hắn bên cạnh.
Lạc Duẫn Trần mở cửa sổ, cả buổi chiều liền ngồi ở bên cửa sổ, nhìn sách vở trên tay thở ngắn than dài, bởi vì có hắn ở đó, rất nhiều người ánh mắt đều bị hắn hấp dẫn đi rồi, chú ý đối với Quý Quy Hàn cũng liền ít đi một ít.
Nhưng bản nhân Lạc Duẫn Trần lại không có gì tự giác, việc này làm cho Quý Quy Hàn phi thường cảm thấy hứng thú, hắn nhưng thật ra rất muốn biết rốt cuộc có thứ gì có thể làm khó Lạc Duẫn Trần.
Chờ đến khi hoàng hôn rơi xuống thư thượng Lạc Duẫn Trần mới kinh ngạc phát hiện thời gian trôi qua lâu như vậy, Bạch Phượng Hoàn đã ngồi ngủ một bên rồi.
Hắn chọccon chim nhỏ kia một chút, con chim ngồi không ổn trở mình trực tiếp rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng hét thảm.
Lạc Duẫn Trần cũng không quản, dò đầu ra nhìn theo Quý Quy Hàn đáp lời: “ đã đến giờ ăn cơm đi?”
Quý Quy Hàn nghe thấy được, không quay đầu lại xem hắn, “Ân” một tiếng: “Còn có nửa canh giờ.”
“Sau nửa canh giờ ăn cơm?” Lạc Duẫn Trần nói xong ở trong lòng đổi một chút thời gian, phát hiện còn rất lâu.
“Không…… Đã ăn cơm.” Quý Quy Hàn dừng một chút, thanh âm nhẹ chút, “Sau nửa canh giờ, liền không thể ăn.”
“Cái gì?!” Lạc Duẫn Trần kinh ngạc, “Như thế nào không ai tới kêu ta?!”
Quý Quy Hàn rốt cuộc vẫn là nhịn không được quay đầu lại, vẻ mặt hồ nghi mà nhìn Lạc Duẫn Trần, nói: “Sư tôn đã sớm tích cốc, không phải vẫn luôn…… Đều không gọi sao……”
Lạc Duẫn Trần nghe vậy sửng sốt, sờ sờ bụng, nhưng hắn đói a!
“Tích cốc là hấp thu thiên địa linh khí tới chống đỡ thân thể ” Bạch Phượng Hoàn từ trên mặt đất vẫy cánh lên, rơi xuống bên cạnh Lạc Duẫn Trần sử dụng mỏ mổ vài cái trên tay hắn cho hả giận, lúc này mới tiếp tục giải thích nói, “Ngươi còn chưa biết phải làm như thế nào, kế tiếp ta sẽ dạy ngươi, chờ học xong, ngươi liền có thể không cần ăn cơm.”
“Mẹ nó ngươi nghiêm túc sao?” Lạc Duẫn Trần đè thấp thanh âm, lại áp không được kích động trong thanh âm, “ Chẳng lẽ ngày từ đầu ta không phải pin năng lượng mặt trời, phơi phơi nắng uống uống gió là có thể no sao?”
Bạch Phượng Hoàn khinh miệt mà nhìn Lạc Duẫn Trần liếc mắt một cái, nói: “Ngươi đã đọc tiểu thuyết rồi còn gì.”
Lạc Duẫn Trần cảm thấy chính mình muốn hậm hực, không biết chữ đã thực thảm, hắn cư nhiên còn muốn phải uống gió Tây Bắc, rốt cuộc là mỹ thực ăn không tốt hay là hương vị thiên nhiên quá ngọt ngào, tu tiên rốt cuộc có lạc thú gì!
“ Thế thì nếu hiện tại ta muốn ăn đâu?” Lạc Duẫn Trần quay đầu đi hỏi Quý Quy Hàn.
ánh mắt Quý Quy Hàn nhìn Lạc Duẫn Trần càng thêm kỳ quái lên, do dự một hồi lâu mới tiếp tục nói: “Thế thì sư tôn đến mau chút, canh giờ vừa đến, mọi thứ trong nhà ăn sẽ bị dọn đi, đây là quy củ sư tôn tự đặt ra.”
Lạc Duẫn Trần: “……!!” Ngươi không nói sớm!! Nói chuyện cũng dài dòng cả tiếng!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.