Sư Tôn Cứ Muốn Thử Bổ Cứu Lần Nữa

Chương 80: Hoàn Toàn Bùng Nổ






Động tác không lưu loát ngồi dậy, còn chưa khoanh chân xong, cả người Lâm Tiêu liền run lên, trực tiếp ngã trên giường.
Tê!
Quả thật rất đau!
Lâm Tiêu nhắm chặt mắt, một lúc lâu mới hít thở vững vàng.
Hắn đã hoàn toàn không muốn cử động, chỗ kia ngoại trừ tê liệt đau đớn, càng làm cho hắn khó chịu chính là, theo động tác của hắn, sẽ chảy ra…
Hắn quả nhiên là đầu óc bị thủng, mới có thể đồng ý cho đứa ngốc kia đem đồ vật tiến vào!
Lâm Tiêu mặt không đổi sắc ổn định khuôn mặt tuấn tú, nghiêng người nửa tựa vào giường, biểu tình lạnh nhạt giống như đối với thứ không thích hợp trên người mình coi như không thấy, chẳng qua lỗ tai đỏ bừng kia, lại như lặng im nói ra điều gì.
Hắn chậm rãi hít một hơi, mới rốt cuộc trầm tĩnh tâm trạng, suy nghĩ theo đan điền, bắt đầu chậm rãi vận chuyển chân khí, đem từng tia chân khí xao động nhào nắn, tiếp đó bình tĩnh tuần tự tiến dần đánh sâu vào.
Tóc dài đen nhánh không gió mà chuyển động, tóc đen phấp phới, làm nổi bật thân mình giống như bạch ngọc kia, thuần túy làm cho lòng người run sợ, chẳng qua, mặc dù thân thể rõ ràng là không thể ngăn cản khí tức sạch sẽ tràn ngập cấm dục, khắp người lại đều là dấu vết hồng nhạt sau khi hoan ái.

Hai thứ đối lập, không những không làm suy yếu sự tồn tại của đối phương, ngược lại va chạm ra một loại mỹ cảm quỷ dị tràn trề cấm dục, chỉ liếc mắt một cái, có thể đủ làm cho người khác tâm thần thất thủ, triệt để mất đi trấn tĩnh.
Chẳng qua, giờ phút này không có người nhìn đến cảnh đẹp như vậy.
Mà cảnh đẹp này, cũng chẳng qua là thoạt nhìn đẹp mà thôi, nếu thật sự có người nào dám ở thời khắc này tới gần Lâm Tiêu, nhất định sẽ bị năng lượng nào đó nhìn không thấy, lại quỷ dị tồn tại bên cạnh hắn đập tan thành mảnh vụn!
Đó là một loại năng lượng thoát khỏi đại lục Long Uyên, nếu có người nhận thấy năng lượng này tồn tại, liền sẽ phát hiện, thế nhưng không có ai biết loại năng lượng này là gì, ngay cả chính Lâm Tiêu, cũng không biết chút nào.
Giờ phút này hắn toàn lực đánh sâu vào xuất khiếu, cái gọi là xuất khiếu, chính là giai đoạn sau khi nguyên anh có thể thoát ly thân thể.
Tu sĩ xuất khiếu kỳ, một khi tao ngộ đả kích mang tính hủy diệt, chỉ cần hắn có thể làm nguyên anh chạy trốn ra ngoài, có thể bảo vệ mạng của hắn, để cho hắn dục hỏa trùng sinh!
Cửa ải này, cơ hồ kẹp chết 80% cường giả nguyên anh, làm vô số người dừng bước giữa đường.
Theo lý thuyết, cửa ải này hẳn rất khó, dù sao thống khổ trong đó, không khác gì phá vỡ kinh mạch xây dựng lại, mà ảnh hưởng mạnh mẽ khi nguyên anh thoát ly đan điền thậm chí có thể làm cho tu sĩ bị lạc trong vô tận, hao hết thần hồn mà không tự biết.
Lâm Tiêu lúc đầu tiến giai đích xác rất khó khăn, cũng không phải vì đem nguyên anh từ đan điền “Rút ra” rất khó, mà là vì, nguyên anh này rất sinh động.
Hắn không thể không dùng hết tất cả tâm thần nắm trong tay, mới có thể miễn cưỡng làm cho nguyên anh ở trong đan điền hoạt động theo ý niệm của mình.
Kết quả một lần nguyên anh không khống chế được, chính là đan điền của hắn đã bị thương nặng, hiện giờ dáng vẻ này của nguyên anh, giống như hận không thể đem mình đụng nát, trực tiếp tách ra thành hai nửa.
Miệng Lâm Tiêu tràn ra một vết máu, con ngươi nửa mở, trong mắt phượng hiện lên vẻ sắc bén.
Hắn xác định nguyên anh cũng không có linh trí, nhưng nguyên anh này lại bạo động, thậm chí cố ý tránh đi chưởng khống của hắn, giống như cố ý va chạm đan điền hắn.
Tình huống như vậy, làm hắn cảm thấy giống như sau lưng có một lực lượng khó hiểu đang âm thầm làm gì đó, làm cho hắn cẩn thận, đồng thời cũng sinh ra một sát ý lạnh lùng.

Hắn kéo khóe miệng, giống như không phát hiện, vẫn khống chế được nguyên anh, đồng thời dựa theo cách của tu sĩ bình thường đánh sâu vào trong hàng rào kinh mạch, một lần lại một lần, dường như không biết mệt mỏi.
Bỗng nhiên, nháy mắt nguyên anh va chạm đan điền vô cùng tàn nhẫn, hắn phút chốc nhấc lên chân khí, tàn nhẫn đem chân khí hăng hái hung hăng va chạm hàng rào!
Oanh!
Cả người giống như đã xảy ra một trận nổ mạnh, chẳng qua hắn khống chế quá tốt, cho nên bộ phận bị phá hư chỉ có hàng rào kia —— hắn thành công! Đã triệt để từ nguyên anh thăng cấp thành tu sĩ xuất khiếu kỳ!
Bất quá Lâm Tiêu không lộ ra nửa phần vui vẻ, chân khí cấp tốc lưu chuyển cũng không trở về tốc độ bình thường, ngược lại càng tăng nhanh vài phần.
Lại tới nữa!
Mâu sắc Lâm Tiêu trầm xuống, loại giống thật mà là giả này, hình như theo suy nghĩ của hắn, đang chỉ huy hắn đánh sâu vào một giai đoạn nữa, biết rõ giờ phút này hắn đã thiếu hụt linh lực, không chịu nổi thăng cấp, những chân khí đó lại vẫn buộc hắn đánh sâu vào giai đoạn phân thần.
Quả nhiên không phải là hắn đang khống chế!
Hắn cười lạnh một tiếng, phút chốc phong bế giác quan thứ sáu, đem tất cả lực chú ý đặt ở biển ý thức, thần thức cô đọng ngưng tụ thành roi dài, hướng phía quả cầu sáng trong góc biển ý thức hung hăng quất xuống.
Phốc!
Lần này thật sự là vừa ác vừa lợi hại, cứng rắn đem quả cầu sáng kia quất thành hai cái!
Quả cầu kia phát ra tiếng dòng điện tư tư tư, ánh sáng trên người cũng ảm đạm vài phần, mà theo sự ảm đạm của quả cầu, Lâm Tiêu tinh tường cảm giác lực lượng mơ hồ khống chế chân khí, hoàn toàn tiêu tan.
【 cảnh cáo cảnh cáo! Xin kí chủ đình chỉ công kích hệ thống, nếu không, hệ thống đem kí chủ đồng quy vu tận! 】
Tiếng máy móc phút chốc vang lên trong toàn bộ biển ý thức, rõ ràng là âm thanh lạnh như băng cứng nhắc không có bất cứ tình cảm gì, thế nhưng lại mang theo tính tình nóng nảy tam trinh cửu liệt*.
*thành ngữ xã hội phong kiến thường dùng để ca tụng trinh liệt của người phụ nữ, thà chết không tái giá, không để thất thân.
Lâm Tiêu hơi ngẩn ra, nhíu mày nhìn luồng sáng tự xưng hệ thống kia, đôi mày kiếm càng nhăn càng chặt —— thứ này, quả nhiên chính là cái gọi là hệ thống muốn khởi động lại kia! Nó rõ ràng đã sớm khởi động thành công, lại dám gạt hắn!
Hệ thống rất nhanh tiếp thu ý nghĩ của Lâm Tiêu, hai luồng sáng kịch liệt nhảy lên một cái, sau đó lạch cạch đồng thời đánh vào, lại biến thành bộ dáng nguyên lai.
【 hệ thống khởi động hoàn tất! Tư liệu sửa soạn hoàn tất! Hiện tại bắt đầu phát! Năm, bốn, ba, hai, một! Bắt đầu! 】
Không có bất luận hỏi han gì, cũng không có bất luận thời gian cho người ta phản ứng, hệ thống kia giống như bập môi một chút, liền nháy mắt đếm đến năm.

Mà Lâm Tiêu bị dòng điện cường đại đánh trúng, thần trí tê liệt, còn chưa phục hồi lại tinh thần, liền không hề phòng bị mà bị rất nhiều ký ức của mình đập vào mặt.
Hắn rên một tiếng, bị mảnh nhỏ ký ức khổng lồ va chạm, đầu óc cảm thấy nặng nề, mà đúng lúc này, một cảm xúc đắc ý dào dạt, lại sủng nịch đến cực điểm bỗng nhiên đến, làm cả người hắn đều cứng lại.
Thân, thân nhi tử…
Kiêu ngạo của phụ, phụ thân…
Quyết tâm phải nuôi “Nhi tử” lầm lạc…
Trách nhiệm muốn kiên quyết trở thành “Phụ thân” …
Chết tiệt!
Đây là cái, cái gì?!
Lâm Tiêu sợ ngây người.
Không có một nhi tử nào kính yêu phụ thân lại kính yêu đến trên giường, cũng không có phụ thân nào yêu thương nhi tử, sẽ yêu thương đến mở chân ra…
Hắn hoàn toàn bị cảm xúc chân thật đến cực điểm kia làm mê muội, cúi đầu nhìn qua dấu vết trên người mình, giống như bị sét đánh trúng, cả người đều cứng lại.
Tình yêu, thân tình, đan chéo cùng một chỗ, làm phòng tuyến hắn vừa mới thành lập tốt trong lòng triệt để sụp đổ, sự xấu hổ thật vất vả mới rốt cuộc chải sạch, đã bị một loại cảm xúc khác hoàn toàn làm mê muội.
Chịu không nổi, phản công cũng không được!
Hắn tiếp nhận ký ức trước kia, đối với thanh niên thận trọng kia càng thêm đau lòng, cũng càng thêm thương tiếc, nhưng cảm giác chân thật đến cực điểm, sau khi cực khổ mười mấy năm, đắc ý trọng sinh, có thể gặp được thân nhân duy nhất, còn hạ quyết tâm phải nuôi dưỡng “Nhi tử” cho tốt, liệt kê ra, tâm tình, kiêu ngạo, tự hào, đều tự nhiên sản sinh ra “Tình thương của cha”, làm hắn chỉ cần vừa nghĩ tới mình cùng người kia dây dưa, đã bị mất thể diện đến bùng nổ, cả người đều tối tăm…
Mẹ nó, lão tử, lão tử không còn mặt mũi gặp bất luận người nào, vật nào….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.