Sử Thượng Tối Cường Vô Địch Kiếm Tu

Chương 31: Ấm giường nha hoàn!?




Lạc Tú Phương hiển nhiên gặp quá nhiều tình cảnh như vậy, nếu là bình thường, nàng hẳn còn muốn bật cười, thế nhưng đứng bên cạnh còn có nàng chủ nhân là Mặc Vũ, cho nên chỉ đành hắng giọng một tiếng đánh thức tên tiểu nhị này.
“Ừm, tiểu nhị, lão bản của ngươi đâu, mau gọi hắn ra đây chúng ta có việc muốn gặp!”
Tiểu nhị lúc này mới từ bên trong trạng thái thất thần bừng tỉnh, có chút xấu hổ, hắn cúi đầu xin lỗi một tiếng, sau đó hỏi lấy:
“Không biết hai vị là…?”
“Ta chính là trưởng lão Thiên Kiếm tông Lạc Tú Phương, còn vị này chính là tân nhiệm tông chủ, Mặc Vũ. Ngươi còn không nhanh đem lão bản của ngươi cho gọi ra?” Lạc Tú Phương nói.
Nghe tới ‘Thiên Kiếm tông’ ba chữ, tiểu nhị cũng là sửng sốt, có điều ngay sau đó kịp phản ứng lại vội quỳ xuống cung kính hô lên:
“Thì ra là tông chủ cùng Lạc trưởng lão, tiểu nhân bái kiến tông chủ, bái kiến Lạc Trưởng lão!”
“Không cần đa lễ, đứng lên đi!” Mặc Vũ khoát tay nói.
Tiểu Nhị nghe thấy Mặc Vũ thế nhưng không có đứng dậy, chỉ cúi đầu cung kính nói:
“Tiểu nhân có mắt không nhìn thấy thái sơn, không có nhận ra tông chủ cùng trưởng lão thân phận còn xin tông chủ trách phạt!”
Mặc Vũ trong mắt toát ra ý cười, thầm nghĩ một câu này ý tứ lấy lùi làm tiến cũng không tệ lắm, tuy tên tiểu nhị này bề ngoài có chút hèn mọn, thế nhưng xử sự tương đối khôn khéo, Mặc Vũ hiển nhiên cũng không có ý trách tội hắn vì một cái lý do ngớ ngẩn như vậy, cho nên thản nhiên nói:
“Người không biết thì không có tội, lại nói tới thì đây cũng là lần đầu tiên bản tông chủ đi tới nơi này cho nên ngươi không biết ta cũng không có gì là lạ!”
“Đa tạ tông chủ khai ân!” Tiểu nhị nói xong mới chậm rãi đứng lên, Mặc Vũ sau đó mới nói tiếp:
“Được rồi, nhanh đem lão bản kêu ra đi, ta còn có việc muốn cùng hắn nói!”
“Vâng, vâng, tông chủ, trưởng lão, kính xin hai vị chờ đợi một chút, tiểu nhân ngay lập tức đi vào thông tri lão bản!” Tiểu nhị vội đáp sau đó chạy vào bên trong.
Đợi tiểu nhị đi khuất, Lạc Tú Phương lúc này liền lên tiếng:
“Chủ nhân…đối với tình cảnh của [Thực Vi Tiên], ngươi định làm thế nào để giải quyết?”
Mặc Vũ đối với câu hỏi này của Lạc Tú Phương không cho đáp án rõ ràng, chỉ hỏi:
“Tú Phương, ngươi nhận thấy [Thực Vi Tiên] cùng [Kiến Phong Lâu] có chỗ nào khác nhau?”
Lạc Tú Phương suy nghĩ một chút sau đó nói:
“Chủ nhân, đầu tiên là về bề ngoài cả hai nơi đều không có gì khác biệt nhiều lắm, bên trong món ăn cũng không quá chênh lệch, cho nên thiếp thân nghĩ rằng khác nhau chính là ở giá cả cùng cách phục vụ!”
Mặc Vũ gật đầu cũng không nói thêm bởi vì lúc này từ bên trong nhà đi ra một vị trung niên đại thúc, sau khi ngó quanh một chút trông thấy hai người bọn họ liền nhanh chóng đi tới.
Trung niên đại thúc sau đó hướng về phía hắn cùng Lạc Tú Phương chắp tay cung kính nói:
“Vương Đại Phú bái kiến tông chủ, bái kiến Lạc trưởng lão!”
Mặc Vũ phất tay nói:
“Được rồi, không cần đa lễ, ngươi là Vương Đại Phú, lão bản của [Thực Vi Tiên]?”
“Chính là tiểu nhân, không biết tông chủ còn có Lạc Trưởng lão hôm nay tới, mục đích là…?” Vương Đại Phú đáp.
Mặc Vũ bắt đầu đánh giá vị trung niên đại thúc trước mặt, Vương Đại Phú, lão bản của [Thực Vi Tiên], tuổi tác trung tuần khoảng trên dưới năm mươi, dáng người có chút đậm nếu không muốn nói là còn hơi mập mạp, đôi mắt bởi vì béo mà lúc nào cũng híp lại thành một cái khe hẹp, bên dưới còn có một chòm râu tương đối rậm rạp, nhìn sơ qua thì khá phúc hậu.
Đối với Vương Đại Phú, Mặc Vũ cũng tương đối hài lòng hình dáng bên ngoài của hắn, phải biết rằng bề ngoài trong kinh doanh cũng rất quan trọng, nhất là mảng nhu cầu ăn uống, chẳng hạn như ngươi mở tửu lâu nhưng lão bản lại là một người cao gầy ốm nhách, hoặc mặt mũi quá xấu đầy mụn nhọt các kiểu,…vậy thì xin chúc mừng ngươi tửu lâu chuẩn bị phá sản là vừa, bởi lẽ thử hỏi khách hàng họ chỉ mới nhìn qua mặt mũi lão bản liền đã muốn gọi tên chị Huệ thì còn tâm trạng đâu mà ăn với uống?
Nếu là ngươi, ngươi nuốt trôi được sao?
Mặc Vũ tự nhận hắn cũng không có cái bản lĩnh đấy!
Đối với câu hỏi của Vương Đại Phú, Mặc Vũ cũng không có lòng vòng, hắn nói luôn:
“Vương Đại Phú, việc một nhà tửu lâu phía đối diện [Thực Vi Tiên] là [Kiến Phong Lâu] ta đã biết được, cũng rõ ràng ngươi khó khăn, cho nên hôm nay ta mới đích thân đi tới nơi này, mục đích là muốn đem việc này giải quyết cho thỏa đáng!”
Vương Đại Phú nghe vậy âm thầm có chút khinh thường, tuy hắn không có bản lĩnh cùng thực lực như Mặc Vũ, hoàn toàn là một giới phàm nhân, thế nhưng hắn tự nhận rằng dù là trăm cái Mặc Vũ cũng không bằng một cái ngón tay của hắn trong lĩnh vực kinh doanh tửu lâu, vậy mà giờ vị tông chủ trẻ tuổi này lời đầu tiên nói ra liền là đem khó khăn hắn không biết làm cách nào để giải quyết cho xử lý triệt để, hắn có thể tin tưởng được sao?
Đương nhiên không tin!
Có điều, trước mặt dù sao cũng là bản tông tân nhiệm tông chủ, Vương Đại Phú cũng không dám buông lời bất kính, thế nhưng mặc cho hắn ăn nói khôn khéo cỡ nào cũng giấu không được trong mắt một tia khinh thường tâm ý:
“Ồ, vậy không biết tông chủ có biện pháp nào?”
Một tia quang mang kia mặc dù được che dấu rất tốt, nhưng Mặc Vũ vẫn là thu được vào trong mắt, chỉ thoáng suy nghĩ một chút, hắn liền hiểu được nguyên do, cười khẽ nói:
“Ngươi không tin?”
Vương Đại Phú trong lòng đột nhiên run lên một cái, hắn suýt chút nữa quên mất rằng thanh niên trẻ tuổi trước mắt là tân nhậm tông chủ, không phải người mà hắn có thể có khinh thường ý niệm trong đầu, dù là một tia nhỏ bé mảy may cũng không được, phía sau thoáng cái mồ hôi lạnh đã chảy ra thấm đẫm lưng áo, Vương Đại Phú biểu hiện ra 120% cung kính chấp tay cúi đầu thật thấp nói:
“Tông chủ, tiểu nhân không dám…!”
Trông thấy Vương Đại Phú một dạng như muốn chết đến nơi, Mặc Vũ cười ha hả nói:
“Ha ha ha, ngươi cũng không cần sợ hãi, bản tông chủ lòng dạ cũng không phải hẹp hòi chỉ vì chuyện này mà trách tội ngươi. Ta cũng biết ngươi không tin tưởng ta có thể có biện pháp giải quyết chuyện này, cũng hiểu lý do ngươi có suy nghĩ như thế, bất quá bản tông chủ muốn nói cho ngươi rõ một điều chính là ta không phải kẻ chỉ biết nói mồm!”
“Dạ dạ, tiểu nhân rõ ràng, vậy không biết tông chủ biện pháp là…?” Vương Đại Phú gật đầu lìa lịa lại có phần nghi hoặc nói.
“Ừ, lúc này bản tông chủ có hỏi Lạc Trưởng lão nguyên nhân tại sao [Thực Vi Tiên] không bằng [Kiến Phong Lâu]. Lạc Trưởng lão có nói bởi vì giá cả và thái độ phục vụ của chúng ta không bằng bên đó, chuyện này ngươi nghĩ thế nào?” Mặc Vũ chậm rãi nói.
Vương Đại Phú hiển nhiên cũng có suy nghĩ qua vấn đề này, so với hắn tưởng tượng thì cũng gần giống nhau, cho nên lập tức đáp:
“Lạc trưởng lão nói không sai!”
Thấy Vương Đại Phú đồng ý với ý kiến của Lạc Tú Phương, Mặc Vũ càng thêm chắc chắn ý định của mình, hắn nói:
“Đã không so được ở hai vấn đề như trên, vậy thì chỉ có một cách để [Thực Vi Tiên] đánh bại [Kiến Phong Lâu], không gì khác ngoài thực đơn!”
“Thực đơn!?” Vương Đại Phú cùng Lạc Tú Phương đều kinh ngạc.
Mặc Vũ sau đó cười thần bí cho đáp án:
“Không sai, là thực đơn! Chỉ cần thực đơn của chúng ta phong phú, món ăn ngon hơn [Kiến Phong Lâu] còn không phải giải quyết vấn đề này rất dễ dàng hay sao!?”
“Không thể nào a tông chủ, nếu là thực đơn thì cả [Thực Vi Tiên] và [Kiến Phong Lâu] đều gần như tập hợp đầy đủ các loại món ăn đỉnh cấp, muốn trong thời gian ngắn vượt qua [Kiến Phong Lâu], làm sao có thể chứ?” Vương Đại Phú cau mày nói.
Hắn còn nghĩ rằng vị tông chủ trẻ tuổi này có biện pháp nào kinh người, ai dè nhận được câu trả lời như vậy, chẳng lẽ vị tông chủ này còn muốn trong lửa tưới dầu, trêu đùa hắn một phen?
Còn nói không chỉ biết nói mồm, quả thực chém gió thành thần cmnr!
Không những không nhận được tán thưởng, ngược lại thu về hai cái vẻ mặt ‘ta không tin’ của hai người, Mặc Vũ tâm lý có phần khó chịu nói:
“Hừ, các ngươi không tin? Vậy được, Vương Đại Phú, ngươi nhanh đem giấy bút ra đây, bản tông chủ đem một số món ăn cùng cách chế biết viết ra cho ngươi!”
Nhìn vẻ mặt không giống ‘thần gió’ của Mặc Vũ, hai người Lạc Tú Phương cùng Vương Đại Phú hai mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời trong đầu nảy ra ý nghĩ:
Chẳng lẽ vị tông chủ (chủ nhân) này thực sự có thể tạo ra một cái thực đơn mới?
Quăng cho Vương Đại Phú một cái ánh mắt, Lạc Tú Phương mở miệng nói:
“Tông chủ, ngươi nói là thật, mà không phải đem chúng ta trêu đùa?”
Nhìn vẻ mặt chờ mong của Vương Đại Phú, Mặc Vũ càng khó chịu, hắn quay đầu quăng cho nàng một cái trợn mắt ghé vào nàng bên tai nói nhỏ:
“Nếu chủ nhân ngươi có thể làm được, vậy ngươi sau này liền phụ trách ban đêm trở thành của ta nha hoàn ấm giường, như thế nào?”
Lạc Tú Phương nghe vậy tú nhan ửng đỏ mê người, nàng lúc này còn không muốn cùng Mặc Vũ phát sinh chút quan hệ thân mật nào, có điều bởi quá tò mò, cho nên nàng đồng dạng dùng giọng như muỗi kêu bên tai hắn đáp lời:
“Thiếp thân…nếu chủ nhân có thể làm được…vậy thiếp thân đồng ý thì làm sao!?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.