Sử Thượng Tối Cường Vô Địch Kiếm Tu

Chương 22: Có sắc tâm không có sắc đảm?




Nghe thấy đạo âm thanh quen thuộc này, Mặc Vũ ngay lập tức từ bên trong trạng thái vong ngã tỉnh táo lại, sau đó hắn cũng hơi có chút tiếc nuối, dù sao trạng thái như vậy không phải lúc nào muốn tiến vào cũng có thể tùy tiện tiến vào mà cũng cần có thời điểm.
Có điều, Mặc Vũ cũng không có đối với Lạc Tú Phương cắt ngang hắn luyện tập mà chán ghét hay nổi giận, bởi vì trước đó hắn đã mệnh lệnh cho nàng, nếu không có sự tình gì quan trọng liền không nên tới làm phiền hắn, Lạc Tú Phương bản thân là hắn nô lệ, không thể cãi lệnh hắn, cho nên bây giờ nàng ngang nhiên đem hắn tỉnh lại hiển nhiên là có chuyện trọng yếu cần cùng hắn nói.
“Có chuyện gì?” Cất đi Xích Diễm kiếm, Mặc Vũ bình thản nói.
“Chủ nhân, bên phía Nam Minh tông bên kia có động tĩnh!” Lạc Tú Phương nhanh chóng đáp.
Nghe tới ‘Nam Minh Tông’ ba chữ, Mặc Vũ chân mày cau lại, sau đó nói tiếp:
“Kể rõ ràng một chút, Nam Minh tông còn có Nam Minh Long lão già kia có những động thái gì?”
Lạc Tú Phương cũng biết vị chủ nhân này của nàng đối với chuyện này rất trọng thị, cho nên không có lòng vòng mà nói ngay:
“Thiếp thân theo lời của chủ nhân vẫn nhìn chằm chằm bọn hắn, tin tức là thiếp thân từ bên trong một tên nha hoàn bên cạnh Nam Minh Long mà thiếp thân mua chuộc được moi ra, nghe nói thương thế của hắn đã hoàn toàn khỏi hẳn, ngay khi từ bên trong động phủ đi ra liền ở trong đại sảnh bố trí cách âm kết giới triệu tập toàn bộ mấy vị trưởng lão Kim đan sơ kỳ không biết nói chuyện gì, chỉ biết mấy vị trưởng lão khi từ bên trong đó đi ra vẻ mặt ai nấy đều mừng như điên!”.
Nghe thấy như vậy, Mặc Vũ chân mày càng cau chặt hơn, đây hiển nhiên không phải là dấu hiệu tốt đẹp gì, ngoài [Tinh thạch] thứ này ra, Mặc Vũ quả thật không nghĩ ra còn có gì khác có thể để Nam Minh Long hưng sự động chúng như vậy.
Cho nên thời gian hẳn không còn quá nhiều.
Mặc Vũ sau đó lại nói:
“Có tra được bên trong Nam Minh Tông có bao nhiêu tên Kim đan cảnh cường giả hay không?”
Lạc Tú Phương tuy bề ngoài có chút tao lãng, thế nhưng đối với việc mà Mặc Vũ giao cho nàng đi làm, cũng tương đối để tâm, cho nên đáp ngay:
“Kim đan cảnh cường giả mặt ngoài gồm bảy tên trưởng lão cùng một tên đệ tử chân truyền mới tấn thăng, đều là Kết đan cảnh sơ kỳ, cộng thêm Nam Minh Long có tu vi Kết đan cảnh trung kỳ, tổng cộng chín tên, còn có Kim đan cường giả ẩn dấu hay không thì thiếp thân không cách nào điều tra tới”.
“Ồ, vậy mà còn có một vị đệ tử tu vi Kim đan cảnh?” Nghe được bên trong vậy mà lại có một tên đệ tử, Mặc Vũ cũng tương đối ngạc nhiên nói.
Lạc Tú Phương quả thật đầu óc cũng tương đối linh hoạt, thấy được Mặc Vũ đối với đệ tử kia cảm thấy hứng thú, nàng đem toàn bộ thông tin thu thập được về vị đệ tử kia nói ra:
“Vị đệ tử kia gọi là Nguyệt Như Sương, là Nam Minh Tông trong vòng trăm năm thiên tài mới nổi, bên trong tông phải tương đối có danh tiếng, nghe nói rằng nàng năm nay mới chỉ hai mươi lăm tuổi!”
“Vậy mà lại là một vị nữ tử!?” Mặc Vũ kinh ngạc.
Sau đó hắn thở dài cảm thán nói:
“Chỉ mới hai mươi lăm tuổi liền có Kết đan cảnh sơ kỳ tu vi, quả thật cũng là một thiên tài!”
Lạc Tú Phương hiếm khi có được cơ hội vuốt mông ngựa, liền vội cười lấy lòng nói:
“Chủ nhân, mặc dù Nguyệt Như Sương kia có là thiên tài, thế nhưng nếu so với ngài, hoàn toàn chính là không cùng một cấp bậc, ngài năm nay cũng chỉ mới mười tám mà thôi, còn nhỏ hơn nàng ta tới bảy tuổi, thế nhưng ngài hiện nay cũng đã là Kim đan sơ kỳ tu vi a!”
Mặc Vũ nghe Lạc Tú Phương nói vậy thầm buồn cười đáp:
“Ai nói cho ngươi ta chỉ là Kim đan sơ kỳ?”
Lạc Tú Phương giật mình, sau đó nàng lắp bắp kinh hãi nói:
“Không lẽ chủ nhân đã là…Kim đan trung kỳ?”
Mặc Vũ tiến tới nâng lên cằm của Lạc Tú Phương, mặt hắn cũng cúi xuống, khoảng cách hai người chỉ có vài cm, một lần nữa cảm nhận hơi thở nam tính tới từ Mặc Vũ thân thể để cho Lạc Tú Phương hai má ửng đỏ, thế nhưng nàng cũng không có làm ra hành vi chống cự vì nàng biết nếu hắn muốn ngay lúc này đem nàng ăn đi, nàng cũng chỉ có thể nhận mệnh mà không cách nào phản kháng.
Đối với những lần Mặc Vũ có động tác thân mật, hoặc sử dụng ngôn ngữ khi dễ nàng, Lạc Tú Phương không những không cảm thấy chán ghét, ngược lại còn có phần chờ mong, mà mỗi khi như vậy, giữa hai chân nàng dường như mơ hồ lại có chút ẩm ướt, đồng thời hai viên đậu đỏ trước ngực cũng muốn trở nên cứng rắn hơn bình thường.
Đều là cao thủ Kim đan cảnh, Mặc Vũ ngay lập tức nhận thấy được Lạc Tú Phương thân thể phản ứng, hắn cười “Hắc hắc” hai tiếng quái dị, bí ẩn nói:
“Chủ nhân của ngươi có bao nhiêu ưu tú, ha hả… ngươi còn xa lắm mới có thể hiểu được!”
Đồng thời, trong lòng hắn ngược lại có chút nhổ nước bọt, thầm nghĩ Lạc Tú Phương chẳng lẽ là M?
Nếu không tại sao hắn thường xuyên đối với nàng khi dễ, nàng không có chán ghét, ngược lại còn có phản ứng???
Không biết được Mặc Vũ trong đầu nghĩ gì lúc này, Lạc Tú Phương nhìn khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú của hắn trong gang tấc phía trên còn vương một ít non nớt, nàng tâm thần có chút mê võng rên rỉ một tiếng, âm thanh cực kỳ mị hoặc:
“Chủ nhân…”
Một tiếng rên này quả thật đối với Mặc Vũ chẳng khác nào một quả tạc đạn để tâm thần hắn cũng suýt chút thất thủ, phải công nhận một điều rằng Lạc Tú Phương quả thật rất mị hoặc, hơn nữa còn muốn mị tới tận cốt tủy, mà hắn suy cho cùng cũng chỉ là một tên thanh niên mười tám tuổi đang trong thời kỳ dục vọng mạnh mẽ nhất, chính vì lẽ đó, một tiếng rên này của Lạc Tú Phương để cho Mặc Vũ cũng không tránh được thân thể xảy ra một số phản ứng sinh lý, tiểu đinh đinh nằm gọn trong đũng quần dường như có ý muốn ngóc đầu tỉnh dậy.
Có điều, hắn tâm lý lúc này còn không muốn đem Lạc Tú Phương cho ăn, bởi lẽ Lão Mặc vừa chết có mấy ngày, hắn lại đem địch nhân của lão thu vào trong phòng, như vậy hắn cảm thấy không hay cho lắm, đồng thời cũng nhảy không qua cái đạo khảm này, thêm vào đó, hắn thu lấy Lạc Tú Phương tuy quả thật là có phần tư tâm bên trong, nhưng chủ yếu vẫn muốn để nàng trở thành hắn thủ hạ mà không phải là một cái nô lệ tình dục để mình phát tiết.
Tuy lúc trước nàng là hắn địch nhân, thế nhưng địch nhân cũng cần tôn nghiêm, chưa nói tới bây giờ nàng đã biến thành hắn thủ hạ đại tướng, hắn đối với cấp dưới của mình cũng tương tự dành cho nhất định tôn trọng mà không coi bọn họ như quân cờ hoặc công cụ đem đi sử dụng.
Mặc Vũ dù nhiều lần đem Lạc Tú Phương đùa giỡn, thế nhưng hắn cũng không có động tác gì quá đáng như xâm phạm thân thể của nàng, cũng không đem nàng làm thịt, trừ phi trong trường hợp nàng tự nguyện bò lên giường của hắn còn không phải như vậy thì hắn cũng không lấy cái danh nghĩa chủ nhân đi ép buộc, như thế so với cưỡng gian thì khác quái gì?
Không nên quên rằng Mặc Vũ là xuyên việt qua Huyền Thần đại lục, hắn mười tám năm trôi qua trước đó đều là sinh hoạt dưới luật pháp chế ước cùng xã hội văn minh, cho nên tự hắn có được cho mình một bộ quy tắc đồng thời là ranh giới mà hắn không muốn vượt qua, ranh giới nếu vượt qua thì sẽ không còn đúng nghĩa là ranh giới nữa.
Ở đây sẽ có một số người nói hắn đạo đức giả, vì trước đó khi hắn giết Hoàng Cường có thấy hắn nghĩ tới luật pháp gì đâu, giờ còn bày đạt này nọ?
Nói vậy thì cũng không sai, Mặc Vũ tuy không tự nhận là người tốt, thế nhưng lúc đó hắn tính mạng gặp nguy hiểm quan đầu, tốt xấu cái gì đều quăng con mẹ nó vào xọt rác, giữ được mạng nhỏ mới là điều quan trọng nhất, nếu khi đó hắn không giết Hoàng Cường, như vậy Hoàng Cường cũng sẽ giết hắn, còn chưa kể tới Hoàng Thắng đằng sau chống lưng cho hắn, nếu là ngươi, ngươi nói xem phải làm thế nào?
Cái gì ranh giới có thể so với mạng nhỏ quan trọng?
Hắn còn không phải chỉ có duy nhất một cách là đem Hoàng Cường giết chết thông qua hệ thống thăng cấp ra thì còn có thể có cách nào khác đây?
Chẳng lẽ nhường Hoàng Cường giết hắn để hắn mười tám năm sau lại là trang hảo hán à?
Nếu ngươi nghĩ vậy thì ta chỉ có thể nói rằng ngươi chính là đồ não tàn, óc nhúng nước!!!

Quay lại Mặc Vũ lúc này, hắn cũng chỉ đối với Lạc Tú Phương đùa giỡn một chút mà không thực sự muốn ăn nàng, cho nên khi thấy Lạc Tú Phương có biểu hiện động tình, hắn động tác liền dừng lại, sau đó quay đi chỉ để cho Lạc Tú Phương trước mắt một cái bóng lưng, đồng thời cũng nói:
“Ngoài ra còn có chuyện gì khác?”
Lạc Tú Phương lúc này mới giật mình tỉnh lại, có chút quẫn bách, tuy nhiên nàng dù sao cũng là Kim đan cảnh cường giả, cho nên lập tức điều chỉnh lại tâm tình có điều trong lòng âm thầm phỉ nhổ Mặc Vũ.
Có sắc tâm không có sắc đảm tiểu quỷ!!!
Tất nhiên Mặc Vũ là không biết được Lạc Tú Phương trong đầu suy nghĩ những gì, nếu hắn mà biết được nàng vậy mà đánh giá hắn như thế, còn không phải đem nàng vứt lên giường đại chiến 300 hiệp, xem tới cùng người nào không có sắc đảm?
“Chủ nhân, chúng ta trong tông nhân số tuy ít, thế nhưng mỗi tháng chi tiêu cũng không nhỏ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì bên trong kim khố cũng sớm miệng ăn núi lở, tiêu hao sạch sẽ…không biết chủ nhân đối với việc này có cách gì đối phó?”
Mặc Vũ cau mày, sau đó hắn đối với nàng đưa ra nghi hoặc:
“Vậy bình thường chúng ta bên ngoài tông phái sản nghiệp đều là làm những cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.