Sử Thượng Tối Cường Tông Chủ

Chương 133: Hóa thần, trong nháy mắt liền nghiền ép




"Bằng vào tính mạng Nhiếp Phong ta đến ngăn cản người này, các ngươi mau trốn đi!"
Thời điểm Nhiếp Phong nói ra câu nói này, tất cả mọi người đều lập tức nhíu mày.
Diệp Thần lạnh lùng nhìn Nhiếp Phong một chút, trước đây Nhiếp Phong trêu ra đại họa, Diệp Thần cũng không có lạnh lùng như vậy, bởi vì câu nói này của Nhiếp Phong xác thực đã làm hắn tức giận rồi.
"Mạng ngươi, là ta cho nên người lấy cũng phải là ta!" Diệp Thần xoay người, mặt không hề cảm xúc nhìn Niếp Phong một chút rồi nói.
Theo lời nói của Diệp Thần vừa hạ xuống, Bộ Kinh Vân cũng bước ra một bước, đi tới trước mặt Nhiếp Phong.
"Ta Bộ Kinh Vân, vì chiến mà sinh, vì chiến mà chết!" Trong khi nói, Tuyệt Thế Hảo Kiếm trong tay Bộ Kinh Vân xuất ra, lộ hết ra sự sắc bén của mình.
Võ giả chân chính, có thể chết trận, thế nhưng không thể nào vứt bỏ đồng bạn của mình lại kéo dài hơi tàn được.
Bên cạnh Diệp Thần, thất vị trưởng lão Thiên Linh Tông cũng là yên lặng mà nhìn tình cảnh này, bọn họ tuy rằng sợ chết, thế nhưng cũng sẽ không làm chuyện táng tận lương tâm vứt bỏ đồng bạn của mình lại mà sống sót.
Bộ Kinh Vân ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Thần, mở miệng nói: "Có ta cùng Phong sư đệ tử liên thủ, coi như không phải là đối thủ của kẻ địch, thì cũng có thể ngăn cản hắn lại một lát! Ngươi mang theo các vị trưởng lão chạy trốn, nhất định có thể thoát được."
Không chỉ có Nhiếp Phong như thế, bây giờ đến Bộ Kinh Vân cũng là như vậy.
Mặc kệ là Nhiếp Phong, hay là Bộ Kinh Vân, đều là người Diệp Thần sáng tạo ra, đối với Diệp Thần là mười phần trung tâm, bất cứ lúc nào cũng đều là lấy an nguy của Diệp Thần ra làm trọng.
Về phần bọn hắn, đúng là không để ý sinh tử.
Lý Tầm Hoan lúc này cũng không chút biến sắc mà đứng dậy, cùng Bộ Kinh Vân bọn họ đứng cùng một hàng, nhìn về phía Diệp Thần.
Diệp Thần trong lòng lúc này vô cùng tức giận, hắn là thật sự nổi giận rồi, bất kể là kiếp trước hay này, hắn đều không có bao giờ vứt bỏ đồng bạn quen thuộc của mình lại.
Mặc kệ là Phong Vân hay là Lý Tầm Hoan, đều là Diệp Thần một tay sáng tạo ra, thế nhưng Diệp Thần cũng không có coi bọn họ là công cụ có thể vứt bỏ, mà chân chính xem bọn họ là đồng bạn là chiến hữu!
"Câm miệng hết cho ta!" Diệp Thần ánh mắt phát lạnh. Quát lớn một câu: "Lúc nào, đến phiên các ngươi ra lệnh cho ta?"
Dừng một chút, Diệp Thần quay về bảy tên trưởng lão sau lưng nói: "Bản tông lấy thân phận tông chủ mệnh làm các ngươi. Lập tức chạy khỏi nơi này cho ta, không cho phép dừng lại bất cứ lúc nào."
Úy Trì Phong mở miệng trước nói: "Tông chủ. Ngươi không cần nói nữa, ta sẽ không đi, quá lắm thì chết thôi mà."
Lời nói dõng dạc này của Đại trưởng lão không mang cảm xúc gì, chính là nhàn nhạt như vậy phun ra một câu, mặt đầy bình tĩnh, một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.
Sáu vị trưởng lão còn lại cũng là lắc đầu nói: "Tông chủ, chúng ta cũng sẽ không đi, muốn chết thì cùng chết."
Nhìn thấy những người này đều là quật cường như thế. Diệp Thần tuy rằng mặt đầy sương lạnh, thế nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một tia ấm áp.
"Chết? Ai nói chúng ta sẽ chết?" Diệp Thần lạnh lùng nói: "Nếu trốn không thoát, như vậy liền tử chiến đến cùng đi!"
Đối diện với đại nhân của Tử Nguyệt Lâu từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt mọi người Thiên Linh Tông.
Hắn một bộ áo bào đen, không thấy rõ dung mạo, thế nhưng khắp toàn thân hắn lại bùng nổ ra một loại khí tức chất phác doạ người. Loại khí tức này, thời điểm Diệp Thần từng ở Minh Khâu, từ trên người tông chủ Bá Thương tông cảm nhận được qua.
Rất rõ ràng, người áo đen này, khẳng định cũng là cao thủ cảnh giới Hóa Thần!
"Giết nhiều đệ tử Tử Vận Tông ta như vậy. Còn muốn trốn đi sao?" Người áo đen này ngữ khí lãnh đạm nói: "Hiện tại tự động theo ta về Tử Vận Tông chờ đợi xử lý, hay là muốn ta ra tay đây."
"Nếu là ta trực tiếp ra tay giết các ngươi. Thì các ngươi liền không còn cơ hội mà sám hối đâu!"
Người áo đen này cực kỳ cao ngạo, hoàn toàn không hề đem đám người Diệp Thần để ở trong lòng.
Đối mặt cao thủ cảnh giới Hóa Thần, trên mặt Diệp Thần cũng không có một chút hoảng sợ nào, hắn đầy bình tĩnh nói: "Các hạ là ai?"
Người áo đen này kinh ngạc mà nhìn Diệp Thần một chút, không nghĩ tới vào lúc này Diệp Thần bọn họ còn có thể trấn định như thế.
"Hạch tâm đệ tử Tử Vận Tông, Triệu Vân Tiêu."
Hạch tâm đệ tử?
Quả nhiên là tu sĩ cảnh giới Hóa Thần!
Tử Vận Tông chỉ có đột phá đến cảnh giới Hóa Thần, mới có thể từ đệ tử nội môn thăng cấp thành đệ tử hạch tâm, do đó mỗi một cái hạch tâm đệ tử đều là cao thủ cảnh giới Hóa Thần.
Triệu Vân Tiêu nhìn đám người Diệp Thần một chút, thản nhiên nói: "Ta cho các ngươi thêm một cơ hội nữa. Bó tay chịu trói, theo ta về Tử Vận Tông. Chờ đợi xử lý!"
Nghe được câu nói này, Diệp Thần đem đầu nhấc lên. Ánh mắt lạnh lùng nhìn cái hạch tâm đệ tử Tử Vận Tông này nói: "Nếu như ta không đi?"
"Leng keng!" Theo tiếng nói Diệp Thần vừa dứt, trong tay Bộ Kinh Vân cùng Nhiếp Phong đồng thời phát sinh tiếng rút binh khí.
Lý Tầm Hoan cũng đem bầu rượu hắn chưa từng rời cất đi, thay vào đó trong tay hắn lúc này, là một thanh phi đao màn theo hàn quang chói mắt.
Lý Tầm Hoan tay cầm đao, cùng thời gian hắn nắm bình rượu là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, thật không thể nhận ra đây là một người.
Triệu Vân Tiêu nhìn cái trận thế trước mặt này, trên mặt liền lộ ra một tia xem thườngn hắn cười lạnh nói: "Các ngươi nên suy nghĩ kỹ càng, ta tu luyện công pháp bá đạo cực kỳ, một khi ta ra tay, căn bản là không thể khống chế được nó, coi như chỉ là bắt các ngươi, cũng có thể sai tay mà đem bọn ngươi chém giết đấy."
Không thể không nói, tên Triệu Vân Tiêu này thực sự là quá mức kiêu ngạo, tuy rằng ngữ khí cực kì bình thản, thế nhưng lại tràn ngập một loại cảm giác cao cao tại thượng nhìn xuống người bên ngoài.
Các ngươi không bó tay chịu trói, nếu là ta lỡ tay giết các ngươi, vậy thì không tốt chút nào nha.
Loại thái độ xem thường này, để người luôn luôn lạnh lùng vô tình như Bộ Kinh Vân trong ánh mắt cũng không khỏi lộ ra tức giận.
Lời không hợp ý.
Đánh! !
Tính cách Bộ Kinh Vân luôn luôn thẳng thắn dứt khoát như vậy, sự tình có thể dùng kiếm đến giải quyết, hắn xưa nay đều là chẳng muốn lãng phí miệng lưỡi.
Vô Phách Kiếm.
Vô Cầu Dịch Quyết!
Ra tay chính là công kích mạnh nhất, Tuyệt Thế Hảo Kiếm của Bộ Kinh Vân trảm ra, lộ ra hết thảy sự sắc bén của nó, một bộ dáng đằng đằng sát khí mà đi.
Một vệt hàn quang cắt phá trời cao lướt đi, đạo kiếm khí ác liệt bá đạo từ trên mũi Tuyệt Thế Hảo Kiếm tỏa ra, hướng về bốn phía bao phủ, trong hư không tựa hồ là nổi lên một mảnh mưa kiếm, làm người ta cảm thấy kinh hãi vô cùng.
Nhiếp Phong cũng bước ra một bước, cả người phi thân nhảy lên, sau đó tay nắm Tuyết Ẩm Cuồng Đao chém xuống một đao, một đao bá đạo tuyệt luân.
Ngạo Hàn Lục Quyết, Kinh Hàn Nhất Miết!
Hàn tuyệt, bá tuyệt, đây là một đao tối gọn gàng dứt khoát, cũng là một đao mang sát khí nặng nhất.
Ánh đao bóng kiếm lướt qua, gió thổi mây vần nổi lên, trận đại chiến này động một cái liền bùng nổ, nó đến nhanh như vậy không khỏi khiến người ta tim đập nhanh hơn, vô cùng sốt sắng và lo lắng.
Một kiếm, một đao, ở trong hư không phóng ra hào quang cực kỳ óng ánh.
Triệu Vân Tiêu trên mặt liền lộ ra nụ cười gằn, một gia hỏa thông thần tiền kỳ, một gia hỏa thông thần hậu kỳ, cũng dám ở trước mặt mình rút kiếm động đao?
Thực sự là điếc không sợ súng!
"Xoạt!" Một ngón trỏ của Triệu Vân Tiêu duỗi ra, chân khí trong cơ thể rung động mà ra.
Lực lượng cảnh giới Hóa Thần, hoàn toàn không phải là nho nhỏ thông thần có thể so sánh, chỉ cần là loại chân khí này vừa ra, liền khác nhau một trời một vực như vạy.
Theo một chỉ này Triệu Vân Tiêu điểm ra, giữa không trung cũng xuất hiện một chỉ do chân khí ngưng tụ mà thành.
Ngón tay này mặc dù là do chân khí ngưng tụ lại, thế nhưng trên nó lại tản mát ra một loại uy thế vô cùng khủng bố, dường như bên trong nó còn ẩn chứa một loại lực lượng mang tính chất hủy diệt.
Diệp Thần bọn họ cũng không biết, đây là địa cấp võ kỹ của Tử Vận Tông, Phá Không Nhất Chỉ.
Địa cấp võ kỹ, ở Tử Vận Tông chỉ có hạch tâm đệ tử cùng trưởng lão mới có thể tu luyện, uy thế của nó đủ sức kinh thiên động địa.
Triệu Vân Tiêu sử dụng một chỉ tay này, khiến đao của Nhiếp Phong cùng kiếm của Bộ Kinh Vân tựa hồ trong nháy mắt liền mất đi ánh sáng của nó, lờ mờ vô quang đi rất nhiều.
"Phá cho ta! !" Triệu Vân Tiêu một tiếng quát lạnh, ngón tay bỗng nhiên đè xuống.
Trong hư không đột nhiên vang lên một tiếng nổ kinh thiên, thân thể Nhiếp Phong cùng Bộ Kinh Vân nhất thời bắn ngược lại sau, đồng thời ở giữa không trung còn không ngừng phun ra máu tươi.
Sức mạnh của Hóa thần cảnh, là không thể khinh thường được.
Trong nháy mắt, liền nghiền ép Phong Vân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.