Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

Chương 192: Cao Triết, ngươi muốn chết lần nữa phải không?




Dịch giả: rolland
Tay phải của Yến Triệu Ca đánh ra một quyền, sau đó tiến lên một bước, lấy khuỷu tay trái đập ngang!
Tiếp tục bước ra bước thứ ba, thân hình hạ xuống, bả vai phải mãnh liệt đụng về phía trước!
Đạn Chỉ Kinh Lôi, Tam Liên Kích!
Tay phải của Yến Triệu Ca là kích thứ nhất, trực tiếp đánh nát cánh tay mới do hắc quang tạo thành của Lưu Thịnh Phong!
Lưu Thịnh Phong kinh hãi, không kịp né tránh, chỉ có thể chống đỡ, bởi vì đoạ ma nên Sơn Thần Phách Thể ở trạng thái cao nhất.
Nhưng khuỷu tay trái của Yến Triệu Ca như lôi đình, đánh vào ngực của Lưu Thịnh Phong!
Sắc mặt của Lưu Thịnh Phong lập tức trắng bệch!
Sơn Thần Phách Thể, lại phá!
Tiếp theo, Yến Triệu Ca thúc đẩy Đạn Chỉ Kinh Lôi kích thứ ba, vay phải đụng vào giữa ngực của Lưu Thịnh Phong!
"Ầm" một tiếng, Yến Triệu Ca giống như trầm vai xô ngã núi lớn, thân thể của Lưu Thịnh Phong trực tiếp bay về phía sau!
Trong tiếng hét thê thẩm, Lưu Thịnh Phong phun máu xối xả, Cương khí toàn thân bị Yến Triệu Ca đánh tan.
Ngực của hắn lõm xuống một lỗ lớn, rất nhiều xương cốt vặn vẹo gẫy lìa, trực tiếp cắm vào huyết nhục.
Lưu Thịnh Phong giống như một bao vải rách té xuống đất, cả người xụi lơ, hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, mồm kêu ôi ôi, máu tươi không ngừng tràn ra.
Tuy hắn đoạ ma làm thực lực tăng lên, nhưng Yến Triệu Ca lúc này so với giao thủ trước kia tiến bộ nhiều hơn!
Dưới lôi quang rực rỡ, ánh mắt của Yến Triệu Ca lạnh như băng, vẻ mặt bình thản nhìn Lưu Thịnh Phong nằm dưới đất:
- Ta đã nói qua, Diệp sư huynh cùng bọn người Trương sư muôi sẽ đích thân trả thù ngươi.
Lưu Thịnh Phong trợn to hai mắt, thân thể cố sức giãy giụa, nhưng ngay cả động đậy ngón tay cũng khó khăn.
Phảng phất như công nhận lời nói của Yến Triệu Ca, trên tháp cao màu vàng, Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến trong nháy mắt chớp động vô lượng quang, thả ra vô tận lôi đình.
Sau một cái chớp mắt, Lôi Đế Chi Nhãn đột nhiên ảm đạm, tan biến không còn dấu vết, tựa như cảnh tượng kinh khủng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nhưng tiếng "đùng đùng" vang lên bên tai không dứt.
Ánh sáng trên tháp cao màu vàng đột nhiên biến mất, bề ngoài mất đi sáng bóng, trở nên giống như một cột đá bình thường.
Bên ngoài tháp cao phủ đầy vết nứt, không ngừng vỡ vụn, lã chã rơi xuống, giống như một cơn mưa đá.
Từng đạo trận văn màu đen giống như xiềng xích quấn quanh tháp cao, đồng loạt chấn động, sau đó giống như không thể chịu đựng được mà căng ra.
Lập tức, những trận văn màu đen trực tiếp gãy lìa!
Vô số trận văn cuốn ngược, lùi về trong hắc vụ, toàn bộ đại trận, bắt đầu nghịch chuyển!
Trên bầu trời vang lên tiếng rống giận của Mạc trưởng lão, từ xa, những cường giả Tuyệt Uyên không ngừng nổi giận quát lên.
Mà để cho Lưu Thịnh Phong tuyệt vọng chính là, hắn nằm dưới đất giùng giằng ngửa cổ, nhìn lên quang môn màu đỏ trên bầu trời.
Hắn muốn nhúc nhích cổ cũng khó khăn, nhưng từ khoé mắt có thể nhìn thấy, quang môn màu đỏ trên đỉnh tháp cao màu vàng, theo tháp cao sụp đổ cũng bắt đầu tiêu tan!
Không nhìn cũng biết, hình chiếu quang môn dưới mặt đất chính là Cửu U môn, vốn sắp mở ra, nhưng hiện tại cũng không thể trông cậy vào!
Diệp Trọng Châu, Nguyễn Bình, Lý Tĩnh Vãn, Tiếu Vũ, Trương Dao, lúc này đều đờ người ra.
Trước mắt của bọn họ, thế cục tuyệt vọng trong nháy mắt ầm ầm nghịch chuyển!
Trong ma vực hồng quang, tháp cao ầm ầm sụp đổ, hoá thành đá vụn, rơi xuống như thác nước.
Phía dưới là thân hình sừng sững của Yến Triệu Ca giống như thiên thần hạ phàm.
Khí tức Cửu U kinh khủng hơi dừng lại một chút, sau đó điên cuồng chấn động nhưng toát ra xu thế cùng đường mạt lộ.
Sát Na Chi Lôi, trong nháy mắt, toàn bộ lực lượng cùng nhau bùng nổ, uy lực cường hãn.
Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến dưới sự thúc giục của Yến Triệu Ca đã làm một chuyện khiến người khác khó tin đó là chân chính lay động hạch tâm đại trận ma vực.
Sau bùng nổ, Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến không thể kháng cực rơi vào trầm miên, bảo châu màu tím ảm đạm không ánh sáng, khí tức biến mất, tiến vào trạng thái ẩn núp chờ khôi phục.
Tinh khí thần của Yến Triệu Ca cùng Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến tương liên chặc chẽ, vào lúc này cũng nhanh chóng suy sụp.
Nhưng ngay khi đó, một đạo kiếm quang sáng lên!
Kiếm quang sáng ngời, rực rỡ như lửa, trong nháy mắt chiếu sáng không gian u ám, mục tiêu nhắm thẳng vào Yến Triệu Ca!
Vẻ mặt của Yến Triệu Ca không thay đổi, bình tĩnh nhìn phương hướng Triệu Hạo đánh tới.
Triệu Hạo lạnh lùng nhìn chòng chọc Yến Triệu Ca, trong tay là một thanh trường kiếm đỏ thẫm, lưu quang tuyệt trần, tựa như phi hoả, bất ngờ là một kiện Linh binh!
Tiếu Vũ khó khăn trợn to hai mắt, làm đồng môn, hắn biết, Thương Mang Sơn không ban thưởng Linh binh cho Triệu Hạo.
Yến Triệu Ca đối với cơ duyên nghịch thiên, bảo vật đi theo của Triệu Hạo, cũng không ngoài ý muốn, chỉ nhìn chăm chú vào kiếm phong đang công kích mình.
- Bây giờ thực lực của ngươi hao tổn rất nhiều, ta vốn khinh thường "giậu đổ bìm leo", nhưng cảnh giới của ngươi lớn hơn ta, bây giờ mới xem là công bình đánh một trận.
Triệu Hạo lạnh lùng nói:
- Trên Thông Thiên Hội Minh, ta thông qua Mạc lão đầu liên lạc, muốn cùng cảnh giới đánh một trận, ngươi không dám ứng chiến.
- Nhưng bây giờ, ngươi dám, phải đánh, mà ngươi không dám cũng phải ứng chiến, không phải do ngươi quyết định!
Trường kiếm trong tay hắn, như điện quang hoả thạch, kiếm thế như tinh hoả liệu nguyên.
Kiếm quang như lửa, phảng phất như có tinh quang sáng lên, từng đạo lưu tinh từ trên trời rơi xuống.
Trong một kiếm ẩn chứa kiếm ý ác liệt mà huyền diệu, tinh quang cùng hoả quang hoà thành một thể.
Kiếm quang màu đỏ thẫm dần dần hoá thành màu vàng kim!
Hoả quang màu vàng tản mát đầy trời, sau đó ngưng kết thành một đường, mục tiêu nhắm thẳng vào Yến Triệu Ca!
Đan Hỏa Thần Kiếm, Tinh Hỏa Trường Không!
- Yến Triệu Ca, rút kiếm!
Triệu Hạo trừng mắt hét lớn:
- Tới chiến!
Theo tiếng hét to của hắn, khí thế của kiếm chiêu điên cuồng tăng lên, mặc dù là Nội Cương hậu kỳ Tông Sư, nhưng một kiếm này như có thể chém ra trời đất.
Thân thể của Triệu Hạo lúc này tựa như trở nên vô cùng cao lớn, trong con ngươi, mơ hồ có bóng người hiện lên.
Bóng người kia cầm kiếm hát vang, cuồng ngạo bá đạo, hoành hành ngang dọc.
Một kiếm chém ra, trảm thiên liệt địa, giống như không gì có thể ngăn cản bước chân của hắn.
Triệu Hạo rõ ràng chỉ là Nội Cương hậu kỳ Tông Sư, nhưng kiếm thế kinh khủng, bao phủ tứ phương, áp chế tâm thần người khác run rẩy, tay chân nhũn ra.
Đám người Diệp Trọng Châu, Trương Dao đều tâm thần hỗn loạn, khiếp sợ không thôi.
Chỉ có Yến Triệu Ca, từ đầu đến cuối vẻ mặt như thường, lấy ánh mắt kỳ quái nhìn Triệu Hạo.
Đối mặt với một thức Tinh Hoả Trường Không của Triệu Hạo, Yến Triệu Ca mặc dù rất yếu ớt nhưng vẫn bình tĩnh, không vội vàng.
Một đạo bích quang sáng lên, nghênh đón kiếm quang màu vàng của Triệu Hạo.
Thanh khí trong đan điền của tản ra Yến Triệu Ca, hỗn độn khí hiện lên, băng hỏa đan xen, âm dương tương dung.
Cương khí của hắn không còn nóng bỏng hay lạnh như băng nữa, mà là một mảnh hỗn độn, không âm không dương, vô thuỷ vô chung.
Trong nháy mắt, hỗn độn nổ tung!
Không phải Tụ Lý Thanh Long, không phải Thất Tinh Kiếm, không phải Thái Cực Vân Long Kiếm, hay bất kỳ môn kiếm pháp nào, cũng không phải một môn Võ học khác.
Ý niệm của Yến Triệu Ca không minh, sở học cả người lúc này dung lại thành một lò, sau đó lấy một loại vô hình vô thức, cùng nhau dung hợp, cùng nhau bùng nổ!
Giống như vạn vật quy về hỗn độn, sau đó hỗn độn tan biến, vũ trụ mở ra!
Kiếm quang bích lục cùng kiếm quang màu vàng trên không trung chính diện gặp nhau!
Kiếm quang màu vàng bể tan tành, nhìn sắc mặt khó tin của Triệu Hạo, Yến Triệu Ca nhỏ giọng nói:
- Cao Triết, ngươi muốn chết một lần nữa phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.