Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 59: Mỹ nhân ra đòn sát thủ với Thẩm Lãng! Một nụ hôn nhẹ nhàng




- Nương tử đã về rồi ấy à? Hai ngày nay nàng ở bên ngoài bôn ba rõ ràng vất vả, vi phu thật sự đau lòng nhiều lắm.
Gương mặt Thẩm Lãng ra vẻ chân thành tha thiết.
Tiếp đó, hắn chắp tay nói:
- Nương tử, nàng ở lại đây nghỉ ngơi cho thật tốt đi, vi phu còn có mấy cuốn sách chưa có đọc xong, tạm biệt...
Tiếp đó, Thẩm Lãng nhanh chóng định chuồn về hướng thư phòng.
- Vù...
Một làn gió thơm.
Thân thể mềm mại nóng bỏng của Mộc Lan nhún nhẹ một cái, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Thẩm Lãng.
Trời, dẻo như vậy, Thẩm Lãng thực sự lo lắng chính mình chịu không nổi.
Lại nhìn sang hai cái chân siêu dài của Mộc Lan.
Chỉ cần bị kẹp một chút, không chỉ hồn phi phách tán, thậm chí có khả năng bị gãy.
Mình bây giờ bắt đầu tập thể hình, còn kịp không?
Mộc Lan nói dịu dàng:
- Phu quân khoan đi đã, khoảng cách cơm tối còn có chút thời gian, thiếp có một trò chơi muốn bàn luận với chàng một chút
- Trò chơi? – Đầu óc Thẩm Lãng xuất hiện rất nhiều hình ảnh.
Ví như hắn bị buộc như bánh tét bằng dây thừng, cũng có thể nhỏ sáp nóng hay được quất roi các loại.
Lại nhìn Mộc Lan mặc trang phục như thế này.
Áo da rắn bó sát người, quả nhiên cực kỳ thích hợp.
- Trò chơi gì thế, nương tử? - Thẩm Lãng hỏi với vẻ xúc động.
Mộc Lan nói:
- Chính là tương tự với động vật nguyên thủy, loại trò chơi va chạm cảm giác mạnh với cơ thể.
Tim Thẩm Lãng đập như trống chầu, hô hấp dồn dập.
Thế nhưng, ý chí cầu sinh mãnh liệt vẫn thôi thúc nhất định phải lập tức ra đi.
Đôi mắt của Thẩm Lãng ra vẻ vô tội:
- Nương tử, không phải ta không muốn đâu, sau khi ăn cơm xong sẽ không thích hợp vận động kịch liệt như vậy.
Tiếp đó, hắn định cúi đầu muốn đi.
Một giây sau.
Hắn đi không nổi, hơn nữa máu mũi cũng sắp trào ra ngoài.
Bởi vì, thân thể bốc lửa của Mộc Lan đang ở trước mặt hắn làm một động tác.
Uốn dẻo ngửa ra sau như một cây cầu hình vòm.
Vóc dáng nàng mê hoặc, còn mặc áo da bó sát người mà làm ra động tác như vậy.
Đối với bất luận gã đàn ông nào, quả thực liếc mắt thôi cũng đủ bùng nổ trong lòng.
Nói một cách thành thật, chỉ màn này thôi cũng đủ Thẩm Lãng no suốt một năm.
Thậm chí nếu nó là hố lửa, hắn cũng sẽ nhảy vào.
Trong lòng Thẩm Lãng hò hét:
- Đi nhanh lên, đi nhanh lên, bằng không thì một hồi nữa sẽ không biết chết như thế nào.
Thế nhưng miệng hắn lại nói:
- Nếu nương tử mời mọc nhiệt tình như thế, nếu vi phu từ chối thì bất kính.
...
Ba phút sau đó.
- A... A...
- A... A...
- Nương tử, nhẹ một chút, nhẹ một chút, vi phu vẫn là lần đầu tiên.
- Sắp gãy rồi, thực sự sắp gãy...
Tại thời điểm này, Thẩm Lãng thực sự biết địa ngục là cái gì.
Hắn chưa từng xoạc thẳng chân, hai chân bị dạng ra 180 độ, trứng kề sát đất.
Cái loại đau đớn này, quả thực vượt qua em gái lần đầu tiên phá thân gấp trăm lần.
Hắn là người chưa từng vận động mạnh bao giờ, cảm giác như thân thể gãy đôi dù đang sống sờ sờ, đầu còn nhô ra từ giữa hai chân (*đây là động tác Formidable Face – uốn dẻo toàn thân).
Lúc này, hắn thực sự đau muốn chết.
Hắn muốn chạy trốn, thế nhưng có một đôi tay xinh đẹp thơm ngào ngạt túm vai của hắn, trốn một bước cũng không thoát.
Hắn thực sự hối hận.
Mình thiệt hối hận, nếu mình không vào phủ Bá Tước ở rể thì cũng không có đau đớn ngày hôm nay.
Nếu như mình không xuyên qua, cũng sẽ không ở rể phủ Bá Tước.
Nếu không đến châu Phi, cũng không bị trúng bom mà xuyên qua thế giới này.
Nếu hôm đó mình không đến phòng thí nghiệm, cũng sẽ không bị acid sunfuric hủy dung, cũng không phải đến châu Phi.
Nếu thằng mập chung phòng kia không cuỗm cuộn phim AV (*) mình vừa mua, mình cũng chẳng dại gì đến phòng thí nghiệm.
(*Thực ra trong truyện tác giả để 3 dấu hoa thị, Mèo thật sự không rõ đây là phim AV hay sếch toy nữa)
Thằng mập chết bầm, tất cả những chuyện này cũng là lỗi của mày hết, tại sao lại chôm cuộn phim của mình?
Trách không được khi mình vừa thấy Kim Mộc Thông, thì đã có cảm giác như nhìn thấy kẻ thù.
- Nương... Nương tử, nàng không phải đã nói chúng ta sẽ chơi trò động vật va chạm nguyên thùy sao? - Thẩm Lãng run rẩy nói.
Mộc Lan nói:
- Đúng vậy, cái trò chơi này gọi Lục Cầm Hí, chính là mô phỏng theo nguyên thủy động vật a. Phu quân thân thể ngươi quá suy nhược, phải nhiều thêm rèn luyện a, vừa lúc thiếp lúc rảnh rỗi, đã giúp phu quân rèn luyện một chút cho thật tốt.
(*Lục Cầm Hí do Lưu An thời Hán Văn Đế sáng tạo ra. Lục Cầm Hí là một bộ phận trong quyển “Hoài Nam Tử - Tinh Thần Huấn”. Lục Cầm Hí mô phỏng động tác của 6 loài động vật như gấu, chim, vịt cổ xanh, vượn, cú, hổ)
- Cảm, cảm ơn nương tử. - Thẩm Lãng mồ hôi đầm đìa.
Mộc Lan nói:
- Chàng và thiếp là phu thê nhất thể, không cần phải khách khí như vậy, phu quân à, chúng ta làm lại mười lần...
Mười lần?
Thẩm Lãng thầm rên.
Nương tử ơi, nàng thật sự thủ đoạn độc ác a, nàng nhẫn tâm tàn phá một trai đẹp như ta thế này sao?
- Nương tử, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi...
Mộc Lan nghiêm túc nói:
- Phu quân sai chỗ nào, chàng không có làm gì sai, thiếp chỉ giúp chàng rèn luyện thân thể mà thôi.
Thẩm Lãng nói:
- Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tóm lại ngàn sai vạn sai đều là ta sai. Nương tử vĩnh viễn đúng, chánh nghĩa, vĩ đại. Nếu có bất luận nghi vấn gì thì hãy tham khảo câu trước.
Mộc Lan hỏi:
- Chàng thực sự biết sai rồi?
Thẩm Lãng nói:
- Sai rồi, ta sai đến be bét.
Đương nhiên, hắn thực sự không biết mình sai ở chỗ nào, nhưng điểm này cũng chẳng quan trọng tí gì, tóm lại cứ nhận sai là được.
Khuôn mặt Mộc Lan đỏ bừng:
- Vậy chàng nói cho thiếp biết, bí mật này chàng làm sao mà biết được?
- Biết cái gì vậy? - Thẩm Lãng lại hỏi tiếp:
- Bí mật gì cơ?
Ngay sau đó, đầu óc hắn chuyển động rất nhanh.
Chỉ một giây đồng hồ, hắn bỗng nhiên biết tại sao vợ mình tức giận?
Cũng là bởi vì cái câu nói hắn đùa giỡn Băng nhi, một tấc thời gian một tấc vàng.
Thế nhưng, nàng gả luôn Băng nhi cho ta mà, làm sao có thể bởi vì ta đùa giỡn nàng mà sinh chuyện lớn như vậy được?
Không đúng, phương diện này có ẩn tình, có bí mật.
Vì sao vợ mình phản ứng mạnh như vậy?
Liên hệ với chuyện Mộc Lan nói những lời này, bí mật này là làm sao mà biết được?
Bí mật gì?
Thẩm Lãng giờ này đã hiểu.
Không thể nào?
Trời cao quan tâm mình thế này sao?
Nương tử của mình lại nổi tiếng thế này sao?
Ánh mắt của hắn không khỏi hướng Mộc Lan nhìn lại, mặc dù gì cũng không nhìn thấy, nhưng... não của hắn cũng tự động hiểu ra.
Tiếp đó, hắn cảm giác được máu mũi bản thân phải phọt ra ngoài.
Mà Mộc Lan nhìn thấy biểu cảm này của phu quân này, tức khắc hận không thể trên mặt đất nứt ra một cái lỗ để chui vào.
Nàng cũng hiểu.
Tên lưu manh phu quân này căn bản không biết cái bí mật này của mình, hoàn toàn là vì đùa giỡn Băng nhi mà nói bậy nói bạ.
Bản thân phản ứng lớn như vậy, ngược lại tiết lộ bí mật này.
Thẩm Lãng dịu dàng mà nghiêm mặt nói:
- Nương tử à, nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không vì vậy mà kỳ thị nàng.
Nói xong câu đó, hắn hối hận, lập tức bưng kín miệng mồm của mình.
Đắc ý vênh váo, này thì…!
Kế tiếp, nhất định thê thảm.
Quả nhiên, Mộc Lan thản nhiên nói:
- Phu quân, làm lại hai mươi lần.
Tức khắc, trong sân truyền đến tiếng Thẩm Lãng kêu như lợn cắt tiết.
Tên béo ở lì trong nhà Kim Mộc Thông muốn tới tìm hắn chơi, cách hai trăm mét đã bị hù dọa đi trở về một nước.
...
Nửa giờ sau.
Tất cả cuối cùng kết thúc.
Thẩm Lãng cảm thấy cả người như không phải là của mình, ngũ chi hình như bất cứ lúc nào đều phải đứt lìa khỏi thân thể của mình vậy.
Đau đến không có hơi sức mà rên nữa.
- Nương tử, ta đói bụng, chúng ta ăn cơm có được hay không?
Lúc ăn cơm, hai tay hai chân Thẩm Lãng cũng run rẩy.
- Phu quân, chàng không trách thiếp chứ. - Mộc Lan nói.
- Sao thế được? - Thẩm Lãng nói:
- Ở bất cứ lúc nào ta cũng không thể trách nương tử, mặc kệ xuất hiện vấn đề gì, đều do chính ta tự tìm lấy, nương tử như mặt trời trên cao vĩnh viễn soi sáng muôn nơi, chính nghĩa vĩ đại.
Mộc Lan thân thiết đem món ăn gắp đến trong chén cơm của Thẩm Lãng, nói dịu dàng:
- Thân thể của phu quân có chút suy nhược, phải bồi bổ thật tốt.
Không biết vì cái gì, có lẽ là ảo giác gì gì đó.
Thẩm Lãng nhìn thấy trên đầu của Mộc Lan, hình như mọc thêm một đôi sừng quỷ.
Sau khi ăn cơm xong, Mộc Lan chuẩn bị cho Thẩm Lãng một rương thùng nước thuốc.
Thẩm Lãng cỡi hết đi vào, lúc ngâm mình trong thuốc, cái cảm giác nhức mỏi tê tê sau chuyển thành phê phê, thoải mái khiến hắn thực sự muốn kêu lên.
Ngâm xong nước thuốc, Thẩm Lãng cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng rất nhiều, cũng có lực rất nhiều.
Tay cũng không run lên, chân cũng không như cọng bún.
Loại hình phạt đáng sợ nhất trên thế giới này là gì?
Thiếp phạt chàng vì muốn tốt cho chàng thôi!
Bây giờ tình hình Thẩm Lãng chính là như thế, sau khi bị yêu tinh Mộc Lan dạy dỗ cho thật tốt, ngay cả ý định trách móc cũng chẳng có tí ti trong tim hắn mới chết.
...
Ban đêm, Thẩm Lãng nằm ở trên giường ngủ.
Theo bản năng, cả người hắn co lại như con tôm kho tàu.
Đây vốn là thói quen đời trước của hắn, có vẻ như chỉ khi co ro mới có cảm giác an toàn vậy.
Mộc Lan nhẹ nhàng bước vào.
Nhìn Thẩm Lãng cuộn tròn trên giường, ngó khuôn mặt đẹp trai không còn vẻ vô lại và hớn hở của ban ngày nữa.
Thậm chí còn có vẻ cô độc pha lẫn bi thương.
Trong lòng Mộc Lan có chút xót xa.
Nàng nhẹ nhàng cúi mặt xuống, hôn nhẹ trên tóc của Thẩm Lãng, động tác nhẹ đến mức để cho người ta hoàn toàn không cách nào phát hiện.
Tiếp đó, nàng lướt ra ngoài.
Thân thể Thẩm Lãng duỗi ra, trên khuôn mặt tuấn mỹ cực kỳ lộ ra một nụ cười.
Luận tán gái? Luận về chuyện hiểu rõ nội tâm mỹ nhân ấy à?
Có ai siêu việt hơn Thẩm Lãng ta đây kia chứ.
Hê hê hê hê!
...
Lúc nửa đêm, Mộc Lan đã ngủ, tiểu Băng cũng ngủ.
Chắc chắn bọn họ ngủ một trăm phần trăm, các ngươi cũng đừng hỏi Thẩm Lãng làm sao mà biết được.
Tóm lại, hắn còn chưa ngủ.
Lúc này Thẩm Lãng mang theo găng tay, mang theo khẩu trang, như sắp lâm trận đến nơi.
Hao tốn thời gian mấy đêm, dùng mấy trăm cân lúa mạch đen mốc, cuối cùng cũng tinh chế ra một chút thuốc như thế này.
Mặc dù điều kiện thế giới này thực sự vô cùng thô sơ, không có ethanol đạt tiêu chuẩn, cũng không có ammonium hydroxide (dung dịch amoniac) đạt tiêu chuẩn.
Nhưng... Thẩm Lãng vẫn thành công từ nấm cựa gà (*) tinh chế ra một dẫn xuất của acid lysergic, cũng chính là acid lysergic diethylamide (thuốc ảo giác LSD).
(*) Nấm cựa gà: Nấm cựa gà là loại nấm nang, thích ký sinh ở tử phòng của lúa mì và lúa mạch đen, phát triển thành hạch nấm như chiếc cựa gà màu nâu rồi đen rất cứng. Khi người ta ăn phải bột nhiễm nấm cựa gà, họ sẽ bị bệnh. Đầu tiên bị chuột rút chân tay, cơ bắp; sau đó tay chân, vú, răng cảm thấy tê dại, rồi thối loét dẫn đến tử vong, rất thảm. Người ta gọi là bệnh cựa gà. Loại nấm này được nhập vào Việt Nam với tên Nấm Thần, độ gây ảo giác của nó thì miễn bình luận, nhưng vấn đề là Thẩm Lãng còn tinh chế nó thành thuốc ảo giác LSD.
Đây là loại chất gây ảo giác mạnh nhất trên thế giới, so sánh với ether (ê-te), sức mạnh của nó là cấp độ nháy mắt đè bẹp.
Trực tiếp tác động lên hệ thống thần kinh trung ương của cơ thể người, tạo ra một ảo tưởng về thời gian và không gian, trực tiếp dẫn đến tự bóp méo và phân liệt tâm thần.
Mặc dù độ tinh khiết của thứ này không cao, vẫn còn khá nhiều tạp chất.
Thế nhưng, hoàn toàn đủ dùng!
Đây chính là nước cờ sát thủ kế tiếp của Thẩm Lãng.
Sau khi Hứa Văn Chiêu chết đi, Điền Hoành cùng thành chủ Liễu Vô Nham chắc cũng đặc biệt khẩn cấp muốn đối phó với mình rồi?
Hơn nữa đòn trí mạng chắc cũng đã chuẩn bị xong, muốn giết Thẩm Lãng ta đây chết trong một chiêu.
Ta đã sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ các ngươi mò đến nơi.
Thậm chí trước khi ép Điền Hoành tự chặt cánh tay, Thẩm Lãng cũng đã bắt đầu vạch kế hoạch, bắt đầu làm việc.
Cẩn thận niêm phong thứ này từng li từng tí cất vào kho, tiếp đó tháo xuống găng tay, khuôn mặt khôi ngô của Thẩm Lãng lộ ra một nụ cười gian tà.
Điền Hoành, ngươi cho rằng sau khi ta đập vào mặt của ngươi sẽ bỏ qua ngươi, tiếp đó chờ ngươi tìm cơ hội hại ta?
Đừng nói giỡn, làm sao mà được!
Một khi biến thành kẻ thù của ta, trừ phi chết, bằng không đoạn nghiệt duyên này của chúng ta không kết thúc được đâu.
Oan gia, ngươi có thể đi chầu trời rồi!
Dưới ngọn nến, nụ cười này Thẩm Lãng nom thật giống nhân vật phản diện.
Nhưng mà, vẫn luôn tuấn mỹ vô cùng.
...
Bên trong một căn phòng bí mật ở thành Huyền Vũ.
- Hứa Văn Chiêu đã chết. - Điền Hoành nói:
- Bị tên tiểu bạch kiểm giết chết.
Tâm phúc của thành chủ đáp lời:
- Ta biết rồi.
Điền Hoành nói:
- Kế hoạch của chúng ta nhất định phải tiến hành ngay lập tức, chậm thì sinh biến, tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này quá ác độc, quá gian xảo.
Tên tâm phúc của thành chủ nói:
- Không được, lửa còn chưa có cháy bùng lên, thời cơ chưa tới.
- Lửa có cháy hay không, không quan trọng, chúng ta tuyệt đối một chiêu phải giết. - Điền Hoành nói:
- Đêm dài lắm mộng, tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này chết sớm một ngày, chúng ta cũng sớm một ngày giải hận, sớm một ngày an tâm.
Tâm phúc thành chủ nói:
- Sứ giả của tổng đốc đã ở trên đường, ngày mai sẽ đến thành Huyền Vũ, đêm mai ngươi có thể động thủ!
- Vâng! - Điền Hoành đáp.
- ---
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Chương này toàn hóa chất, kiến thức về ma túy nên tốn I ốt để dịch hơi nhiều nên up trễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.