Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 398: Lăng trì Tiết Bàn! Tin dữ khủng khiếp cho Tiết Triệt!




Thời khắc này thấy Thẩm Lãng rùng cả mình.
Đơn giản là quá phê rồi.
Thậm chí thân thể mềm mại của Mộc Lan cũng khẽ run.
Hai người đứng ở đỉnh núi rúc vào với nhau nhìn sóng thần, nhìn mấy vạn người biến mất.
Thực sự lãng mạn.
Mà Vũ Liệt, quân Niết Bàn, gia tộc họ Kim sau lưng nhìn thấy một màn này.
Tức khắc cảm thấy hàm răng ê ẩm.
Thức ăn cho chó này (*) đã ăn trên đường một lần rồi đó.
(*) Trong thành ngữ dân mạng Trung Quốc, người độc thân còn được gọi là chó độc thân (độc thân cẩu), như vậy, thứ ăn cho chó (cẩu lương) là để chỉ cảnh người độc thân phải xem cảnh người khác ân ái với nhau.
Công tử, chúng ta bây giờ vốn nghĩ mình sẽ im lặng nhìn một trận sóng thần mà thôi, hai người có thể đừng diễn trò ân ái được không?
Nhưng mà, chuyện đôi bích nhân Thẩm Lãng cùng Mộc Lan làm với tràng kịch lớn xung quanh chỉ là một sự tô điểm xinh đẹp mà thôi.
Tất cả tâm thần vẫn bị trận này sóng thần cướp đi.
Thực sự quá rung động.
Thật sự chỉ trong thời gian của một cái nháy mắt, cả nhánh hạm đội trùng trùng điệp điệp đã không thấy tăm hơi.
Hơn ba vạn người đã không thấy tăm hơi.
Tiếp đó con sóng thần động trời này vẫn điên cuồng cuốn tới.
- Rầm rầm ầm...
Chẳng bao lâu ngọn sóng thần này chợt đụng vào phía trên đảo Hoan Hỉ.
Trong chớp nhoáng này, lại là trời long đất lở.
Cả hòn đảo đều rung chuyển.
Đây mới thật sự là cuốn lên ngàn tầng tuyết.
Trong phút chốc, con sóng thần khủng khiếp cuộn trào lên mãnh liệt như thể muốn che phủ cả hòn đảo, muốn trùm lên hòn đảo và cuốn hết những người trên đỉnh núi đi.
Thế nhưng cuối cùng lại không xảy ra…
Khi con sóng xông vào trên hòn đảo chỉ đánh ra bọt sóng cao mấy trăm mét.
Thậm chí Thẩm Lãng cũng có thể cảm giác khuôn mặt mình ẩm ướt.
Sau đó sóng thần rút đi.
Hòn đảo này vẫn chặn được sóng thần, sóng thần còn sót lại dọc theo hai bên hòn đảo tiếp tục càn quét tấn cả ở hướng đông.
Có lẽ sẽ lao đến cực xa.
Nhưng lúc này vẫn không thể xuống núi.
Bởi vì động đất, sau đó còn có từng đợt dư chấn sóng thần.
Cho nên, sóng thần không chỉ một trận.
Mà có thêm mấy trận tiếp theo cuốn đến.
Chỉ có điều đợt sóng thần về sau liền nhỏ hơn rất nhiều.
Xấp xỉ sau nửa canh giờ!
Mặt biển rốt cục thoáng yên tĩnh trở lại.
Tiếp tục diễn ra một màn khác.
Trên mặt biển dưới hòn đảo đầy rẫy vô số mảnh vỡ.
Hạm đội liên quân họ Tiết với hơn một trăm chiếc tàu, toàn bộ bị đập nát.
Uy lực sóng thần quá mạnh mẽ, dẫu cho con tàu có kiên cố đến đâu cũng chỉ tan nát trong nháy mắt.
Ngay sau đó được đẩy lên còn có xác chết.
Xác chết vô số kể.
Vốn lít nha lít nhít trên mặt biển đã bị sóng thần cuốn xô vào bờ.
Gần như không có một người sống.
Ba vạn liên quân đã bị hủy diệt toàn bộ.
...
- Nương tử, nàng có thể thi triển thần thông tìm kiếm khắp nơi xem còn ai sống không? Chúng ta cùng nhau giết. - Thẩm Lãng nói.
Mộc Lan không nói gì, phu quân à, thiếp có thể nhận biết thiên nhiên, thiếp cũng có thể nhận biết nguy hiểm, nhưng chuyện chàng nói thì thiếp thực sự làm không được.
Theo suy nghĩ Thẩm Lãng, Mộc Lan nhắm mắt lại là có thể bắn ra radar, quét tất cả sinh vật trong vòng mấy cây số.
Kỳ thực hoàn toàn không có chuyện này.
Khả năng cảm nhận này của Mộc Lan chẳng qua là nhằm vào biển rộng, hoàn cảnh thiên nhiên thời tiết.
Khả năng cảm nhận với sinh vật là vô cùng mơ hồ, hơn nữa chỉ nhạy cảm hơn với trong rừng rậm nguyên thủy của tộc Sa Man mà thôi.
Biển cả kỳ thực không phải sân nhà của nàng.
Kế tiếp Thẩm Lãng hạ lệnh, tìm kiếm toàn bộ hòn đảo, một khi gặp phải bất kỳ người sống, giết hết.
Kết quả, gần ba nghìn người dưới trướng hắn tìm tòi suốt cả đêm.
Cũng chẳng tìm được một người sống nào.
Thẩm Lãng kinh ngạc, lẽ nào hoàn toàn chết sạch?
Một trận sóng thần xuống tới, ba vạn người ngay cả một người sống cũng không có?
Không có trùng hợp như vậy chứ!
Nhưng quả thực lục soát tìm không được.
Trở lại vị ví vịnh đảo Hoan Hỉ.
Hôm qua hắn đã để cho người ta cố định mỗi chiếc tàu ở vào đá ngầm bằng xích sắt.
Hơn nữa cái vịnh này cũng sẽ không bị sóng thần trực tiếp đập vào, bị toàn bộ hòn đảo bảo vệ được.
Nhưng kết quả vẫn vô cùng thê thảm.
Mười tám chiếc chiến hạm trực tiếp chìm mất biến mất tám chiếc, bị tổn hại nặng năm chiếc.
Còn lại khá hoàn hảo cũng chỉ có năm chiếc mà thôi.
Nhưng toàn bộ trên đảo có gần ba nghìn người, không đủ tàu thì làm sao về.
Thẩm Lãng hạ lệnh sửa tàu, tiếp đó lẳng lặng đợi ở cái vịnh này.
Khoảng chừng lại qua ba canh giờ.
Trên mặt biển lại xuất hiện mười chín chiếc tàu chiến.
Những tàu chiến này từ đâu tới?
Đương nhiên vẫn là hạm đội của hắn.
Khi Yến Nan Phi dụ Thẩm Lãng đến vùng Nanh Biển, hắn và Mộc Lan đã sớm phát hiện âm mưu của ông ta.
Nhưng nếu không giả trúng kế thì kế tiếp Yến Nan Phi cũng sẽ không bị trúng kế.
Nhất định phải có vẻ đặc biệt nhỏ yếu không thể tả bỏ trốn mất dạng, Yến Nan Phi mới có thể hạ lệnh hạm đội điên cuồng truy kích, mới có thể bị Thẩm Lãng dẫn tới cái khu vực sóng thần này.
Trên thực tế lúc đó chân chính nhảy vào khu vực đá ngầm vùng Nanh Biển cũng chỉ có hai chiếc tàu.
Chỉ bất quá chế tạo đủ loại âm thanh hiệu ứng trong sương mù.
Nào là gõ chuông cảnh báo, nào là tiếng nổ ầm ầm, nào là hô toáng lên trúng kế, nào là đụng san hô đá ngầm, tàu sắp chìm.
Kỳ thực hạm đội chủ lực Thẩm Lãng chia làm hai hướng, một nhánh vòng sang bên cạnh, cứ theo hướng đông. Còn một nhánh hạm đội khác cứ theo lên hướng bắc.
Một nhánh trong đó trốn phía sau vịnh ở đảo Hoan Hỉ, một nhánh khác hoàn toàn rời khỏi khu vực sóng thần, đến khi gió êm sóng lặng, sau đó làm lại đảo Hoan Hỉ nhận người.
...
Hơn một canh giờ sau đó!
Mấy nghìn người của Thẩm Lãng leo lên chiến hạm, rời khỏi đảo Hoan Hỉ.
Đến bây giờ bốn mươi chiếc tàu hắn mang theo chỉ còn lại có hai mươi bốn chiếc.
Một chiếc không cẩn thận va chạm hạm tội họ Tiết bị chìm, hai chiếc giả vờ trúng kế ở vùng Nanh Biển bị chìm, mười ba chiếc bị sóng thần cuốn đi hủy hoại.
Bốn ngàn người xít lại, hai mươi bốn chiếc tàu vẫn ngồi xuống được.
Kế tiếp Thẩm Lãng không có lập tức rời xa, mà là vây quanh đảo Hoan Hỉ không ngừng tuần tra, nỗ lực phát hiện bất kỳ người nào còn sống.
Kết quả vẫn không có phát hiện.
- Công tử, kế tiếp phải làm sao?
- Phải đi trực tiếp tiến đánh quần đảo Nam Châu à?
Nếu như muốn đi tiến đánh quần đảo Nam Châu, hắn sẽ phải đi tiếp về phía tây.
Thẩm Lãng nói:
- Hướng đông, lục soát toàn bộ hòn đảo.
Theo Thẩm Lãng, nếu có người sống thì rất có khả năng bị sóng thần cuốn đi.
Sóng thần cuốn theo phía đông, như vậy nếu có người sống thì rất có khả năng leo lên được một hòn đảo phía đông nào đó.
Hắn tuyệt đối không buông tha cá lọt lưới.
...
Không biết qua bao lâu!
Thế tử gia tộc họ Tiết là Tiết Bàn mở mắt.
- Ọe, ọe, ọe...
Gã không ngừng nôn nước biển trong bụng ra.
Gã thực sự cho là mình đã chết.
Võ công của gã rất cao, thế nhưng ở trước sóng thần vẫn là yếu đuối không thể tả, hoàn toàn không có bất kỳ lực kháng cự nào.
Cơ hồ trong một cái chớp mắt.
Cả nhánh hạm đội liền biến mất, con tàu mà gã ngồi trên đó cũng vỡ nát trong nháy mắt.
Cơ hồ là bản năng cầu sinh, Tiết Bàn ôm lấy thật chặt một khúc gỗ, không dám buông lỏng.
Không nghĩ tới lại thực sự còn sống.
Cố gắng bò dậy.
Phát hiện đây là một hòn đảo nhỏ, phía trước có mấy chục người đang sưởi ấm.
- Công tử tỉnh rồi, đây là cá nướng xong, đây là trên đảo nước ép từ rễ cây trên đảo, ngài mau ăn đi.
Một thủy thủ đưa tới một chén chất lỏng trắng đục, còn có một con cá.
Chén này là dùng lá cây bện mà thành.
Tiết Bàn lấy tới, ăn một cách khó khăn.
- Ta bất tỉnh đã bao lâu?
- Một ngày một đêm.
- Đây là nơi nào?
- Một hòn đảo không tên, có thể khoảng cách đảo Hoan Hỉ hơn ba trăm dặm.
Tiết Bàn ngạc nhiên, xa như vậy?
Tốc độ sóng thần quá nhanh, trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn đã đẩy bọn họ đến vài trăm dặm.
Tiếp đó Tiết Bàn phát hiện, những cao thủ dòng chính mang theo bên người không ở đẩy, mấy chục người may mắn còn sống sót đều ngăm đen.
Bọn họ là thủy thủ.
Ở dưới sóng thần, võ công cao chưa chắc có thể sống sót.
Chỉ có người hết sức may mắn và bơi giỏi mới có thể thoát nạn.
- Thúc phụ của ta thì sao?
- Không nhìn thấy chủ tướng.
Tiết Bàn ăn cá nướng, uống nước.
Ngay từ đầu còn có vui sướng sống sót sau tai nạn, nhưng chẳng bao lâu tâm trạng xót xa lại tới.
Ba vạn liên quân, hai trăm chiếc tàu, toàn quân huỷ diệt.
Tâm huyết mấy thập niên của gia tộc họ Tiết trong nháy mắt chẳng còn gì nữa.
Đã không có hánh hạm đội này, thế nào bảo vệ mậu dịch vùng biển phía nam?
Gia tộc họ Tiết trọng biển cả, cho nên quân lực trọng tâm cũng ở cái chỗ này.
Tiết Bàn nghĩ trăm lần cũng không ra.
Đây là Thẩm Lãng đưa hạm đội bọn họ vào địa ngục à?
Vậy hắn dựa vào cái gì biết sẽ có động đất dưới đáy biển, sẽ có sóng thần?
Không thể nào trùng hợp.
Bởi vì có vẻ quá cố tình.
Hơn nữa Thẩm Lãng đã sớm dừng cả hạm đội trong vịnh đảo Hoan Hỉ, hơn nữa còn dẫn tất cả người leo lên núi trên đảo.
Vô cùng hiển nhiên đây là có chuẩn bị.
Người này rõ ràng thật đáng sợ, quả thực không gì không biết không chỗ nào không hiểu.
Người như vậy thì không nên sống trên thế giới này.
Hôm nay hạm đội họ Tiết toàn quân huỷ diệt, kế tiếp phải làm gì?
Hướng núi Phù Đồ cầu viện, hướng đế quốc cầu viện?
Thẩm Lãng lợi dụng sóng thần tiêu diệt ba vạn người, bực này năng lực quá sợ hãi, cũng không có thể chứa với núi Phù Đồ cùng đế quốc.
Tiết Bàn quyết định phải nghĩ biện pháp rời khỏi hòn đảo hoang này, tiếp đó đi Thiên Nhai Hải Các trước, sau đó mới đi kiếm nhân mã của núi Phù Đồ ở đảo Hắc Nham.
Ra sức thuyết phục hai cái thế lực siêu thoát này ra tay, tiêu diệt cả họ Thẩm Lãng.
Gã có thể trắng trợn tuyên dương chỗ thần kỳ của Thẩm Lãng, quả thực kinh thiên địa quỷ thần khiếp, có năng lực thông thiên triệt địa.
Gã miêu tả Thẩm Lãng càng khoa trương càng lợi hại, núi Phù Đồ cùng Thiên Nhai Hải Các lại càng không tha cho Thẩm Lãng.
Nhất định phải giết chết người này.
Nhất định phải thế!
Dù cho dựa vào lực lượng của gia tộc họ Tiết không đánh chết, cũng phải mượn lực giết chết.
Sau khi Tiết Bàn ăn hết cá nướng, uống xong nước rồi nói:
- Mấy người là thủy thủ gia tộc họ Tiết của ta sao?
Vậy mấy chục thủy thủ cười khổ nói:
- Nhân vật nhỏ như chúng ta, quả nhiên Thế tử không nhớ được.
Tiết Bàn quả thực không nhớ ra được, gã thường xuyên ở trên đất liên, phần lớn thời gian đều ở thành Thiên Việt.
Nhưng trên người đám thủy thủ này đều mặc quần áo gia tộc họ Tiết, trên cổ cũng có hình xăm của họ Tiết.
- Kế tiếp, các ngươi định rời khỏi thế nào? - Tiết Bàn bèn hỏi.
Thủy thủ gia tộc họ Tiết nói:
- Chúng ta định ở trên hòn đảo này mấy ngày, bảo đảm hạm đội Thẩm Lãng đi thật xa, sau đó ở đốt lửa lên, thu hút thuyền buôn đến đây, đưa chúng ta đi.
Tiết Bàn nói:
- Có khả năng đóng một bè gỗ, tiếp đó làm một cái mái chèo, tự rời khỏi hòn đảo bé nhỏ này. Ở đây cách Thiên Nhai Hải Các có xa lắm không?
- Khoảng chừng hơn hai ngàn dặm.
Tiết Bàn nói:
- Chúng ta đây làm bè gỗ, có thể đi hơn hai ngàn dặm à?
Thủy thủ thủ lĩnh nói:
- Có nhất định mạo hiểm, nhưng xác suất thành công rất lớn.
Tiết Bàn nói:
- Vậy các ngươi mau ra tay đi, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này đi Thiên Nhai Hải Các. Chỉ cần thành công, ta nhất định có phần thưởng rất nhiều.
Mấy chục thủy thủ gặp việc này, tiếp đó gật đầu:
- Đa tạ thế tử.
Tiếp đó, bọn họ bắt đầu động thủ, thu gom cây gỗ trên đường để đóng thành một cái bè gỗ thật to và vững chắc.
Sau đó nhặt lên mấy mảnh vải bạt, một lần nữa may thành một cánh buồm nhỏ.
Chỉ sau mấy canh giờ.
Chiếc bè gỗ vững chắc đã làm xong.
- Công tử, có thể khởi động!
- Đi, bây giờ liền đi! - Tiết Bàn hạ lệnh.
Gã cảm thấy Thẩm Lãng gian trá, sẽ khẳng định tìm kiếm xung quanh toàn bộ hòn đảo, nhất định phải vội vàng rời khỏi đi đến Thiên Nhai Hải Các, thuyết phục Ninh Hàn, thuyết phục Chúc Hồng Tuyết, buông xuống tất cả rụt rè, giết chết Thẩm Lãng, giết chết Kim Mộc Lan.
Tiết Bàn ngồi lên bè gỗ.
Vừa điều chỉnh buồm, vừa chèo về một hướng nào đó.
Quá trình đi biển định rất buồn tẻ, cảnh sắc nào cũng giống y hệt.
Hơn nữa lúc này bầu trời âm trầm, ngay cả trăng sao cũng chẳng thấy.
Trên mặt biển tĩnh đến lạ thường, một chút xíu gợn sóng đều không có, giống như đang đi trên một tấm gương vật.
- Các ngươi lập được đại công, chỉ cần thành công đưa ta đến Thiên Nhai Hải Các, nhất định cho các ngươi phát đạt, sống vinh hoa phú quý. - Tiết Bàn nói.
- Làm phiền thế tử.
- Xin thế tử nhất định phải nhớ kỹ tiện danh chúng ta.
Kế tiếp, năm thủy thủ trên bè đều báo cáo tên của mình.
Tiết Bàn thuật lại một lần, sau đó bắt chuyện cùng những người này, hỏi thăm tình trạng trong nhà.
Nói càng nhiều lại bắt đầu khát.
Mất nước có chút nghiêm trọng, nhưng nước biển lại không thể uống.
Trên bè gỗ có chuẩn bị nước ép từ rễ cây, tuy uống chả ngon lành gì, nhưng dầu gì cũng là nước ngọt.
Tiết Bàn nói:
- Các vị cực khổ, bằng không có thể uống chút gì đi.
Mấy người thủy thủ nhẹ nhàng nhấp một chút, rồi nói:
- Khoảng cách Thiên Nhai Hải Các còn rất xa, chúng ta phải tiết kiệm nước uống.
Tiết Bàn nhẹ khẽ nhấp một miếng.
- Nếu công tử thiếu ngủ, có thể chợp mắt một giấc.
Tiết Bàn trong lòng cười nhạt, làm sao có thể ngủ?
Nhất định phải thời thời khắc khắc bảo trì cảnh giác, bằng không một khi gặp phải nguy hiểm, phải dựa vào năm thủy thủ phế vật này có ích lợi gì.
Nhưng mà, không biết tại sao.
Tiết Bàn cảm thấy cả người bắt đầu tê dại, trước mắt trở nên tối sầm.
- Không tốt...
Trong lòng gã mới vừa kinh hô thành tiếng, lại phát hiện cả người bủn rủn rất khó hoạt động.
Ngay sau đó, mấy thủy thủ xông tới.
- Ồ, Tiết Thế tử té bất tỉnh?
- Tự giới thiệu mình một chút, ta là Lý Đại Đầu, đã từng là hải tặc đảo Mạc Sầu, dưới trướng Hứa đại đương gia. Mấy năm trước Hứa đại đương gia bị họ Tiết của ngươi diệt, chúng ta cũng bị hợp nhất.
- Đương nhiên, chúng ta không có muốn phản bội gia tộc họ Tiết ý, cũng không có ý vì Hứa đại đương gia báo thù.
- Nhưng là chúng ta trong lúc vô ý phát hiện Thế tử ngài, càng nghĩ ta cảm thấy Thẩm Lãng có thể hào phóng hơn một chút. Ngài nhất định phải tin tưởng, chúng ta quả thực do dự thật lâu. Nhưng ngài cũng không nói về nhà, mà là muốn đi Thiên Nhai Hải Các, cho nên có thể chúng ta rất khó lấy được nhiều tiền thưởng, cho nên vẫn là giao ngài cho Thẩm Lãng thích hợp hơn một chút, chúng ta đã sớm nghe nói Thẩm Lãng là một đứa con phá của, chẳng tiếc tiền chút nào.
Tiết Bàn toàn thân run rẩy, há mồm run giọng nói:
- Ngươi, các ngươi cho ta uống là gì vậy?
- Một loại độc của ếch bay trên đảo, uống vào có thể làm cho người tê liệt. - Cái thủy thủ đầu lĩnh nói:
- Ta còn thật sự cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ nhiều độc quá thì ngài chết mất đó.
Tiết Bàn cất giọng run rẩy:
- Ta cho các ngươi một nghìn lượng vàng, các ngươi mang ta trở về quần đảo Nam Châu.
Thủy thủ đầu lĩnh nói:
- Xin lỗi, Tiết Bàn công tử, nếu như vừa rồi ngài nói lời này, chúng ta nhất định mừng rỡ như điên. Nhưng chúng ta đã ra tay hại ngài, còn làm sao quay đầu lại?
Tiết Bàn nổi giận, bỗng nhiên chợt lao tới.
Một chưởng bổ tới.
Võ công của hắn quả nhiên lợi hại, cho dù toàn thân tê liệt, vẫn đánh chết hai hải tặc.
Ba tên cướp biển còn lại thấy tình thế không ổn, lập tức nhảy vào biển, bơi rất xa.
Tiết Bàn cầm lấy mái chèo, ra sức đẩy.
Thế nhưng sau nửa khắc, vẫn là hoàn toàn mất cảm giác, cả người ngã lật.
Ba tên hải tặc gian trá vẫn không dám nhào lên đụng.
Đợi tầm một khắc đồng hồ sau, bảo đảm Tiết Bàn thực sự toàn thân trúng độc, bọn họ mới tiến lên phía trước.
Tiếp tục nhặt lên mái chèo bơi về phía tây.
- Châm lửa, châm lửa, để hạm đội thằng phá sản Thẩm Lãng phát hiện chúng ta.
...
Tiết Bàn lại một lần nữa tỉnh lại.
Độc tố trên người giảm bớt, khôi phục hoạt động.
- Biểu ca, biểu ca tỉnh rồi, thật tốt quá, quá tốt rồi...
Bên tai gã truyền đến cái chất giọng đầy kích động như thể từ chín tầng mây vang vọng đến.
Cố gắng mở mắt.
Gặp được một gương mặt tuấn mỹ vô song.
Thẩm Lãng!
Tức khắc Tiết Bàn tuyệt vọng.
Hận không thể lập tức bất tỉnh đi.
Ba thủy thủ kia mang theo mặt nạ bảo hộ, quỳ trước mặt Thẩm Lãng.
- Các ngươi muốn bao nhiêu tiền? - Thẩm Lãng hỏi.
- Một nghìn lượng vàng. - Tên hải tặc đầu sỏ kia nói.
- Cái gì? Một nghìn lượng vàng? - Thẩm Lãng cả giận nói:
- Đây là các ngươi khinh thường ta? Hay là khinh thường Thế tử Tiết Bàn hả? Chỉ đòi một nghìn lượng vàng?
- Bay đâu, đưa ba nghìn lượng vàng cho ba tráng sĩ nào!
Theo một tiếng ra lệnh, ba cái rương đặt ở trước mặt ba hải tặc.
Trong mỗi rương đều đầy những lượng vàng tỏa sáng óng ánh, mỗi rương có một nghìn lượng.
Tên đầu lĩnh hải tặc này gần như mừng đến chảy nước mắt.
Ánh mắt của ta không có sai, Thẩm Lãng quả nhiên là một tên siêu phá của.
- Đa tạ công tử, đa tạ công tử.
Ba người hướng Thẩm Lãng dập đầu nói:
- Sau đó phàm Thẩm công tử có gì phân phó, chỉ cần ra lệnh một tiếng, dẫu có dãi nắng dầm mưa, huynh đệ tuyệt không hai lời.
Thẩm Lãng phất tay nói:
- Dễ nói, dễ nói lắm.
Ba cái hải tặc thức thời đi khỏi.
Thẩm Lãng lại tới đến trước mặt Tiết Bàn, cất giọng run rẩy:
- Biểu ca, từ khi biểu ca đến gia tộc họ Kim từ hôn lần trước, biểu cả cũng biết đệ nhớ biểu ca đến cỡ nào.
- Từ hai mươi mấy năm trước, gia tộc họ Tiết của biểu ca hại gia tộc họ Kim của đệ, biểu ca cũng biết đệ nhớ biểu ca đến cỡ nào.
Tiết Bàn trong lòng chửi thật lớn.
Hơn hai mươi năm trước có ngươi sao? Nhiều nhất vẫn chỉ là dung dịch mà thôi.
Nhưng là phía trên mặt gã lại nở một nụ cười:
- Thẩm Lãng hiền đệ, chúng ta có thể nói chuyện một chút, nói chuyện rõ tàng một chút, hiền đệ là một người thông minh tuyệt đối, biết giao dịch gì rất có lãi... A...
Giọng của gã hơi ngừng, phát ra thảm thiết kêu thảm thiết.
Bởi vì Thẩm Lãng buông tay nhẹ, một con dao sắc bén trực tiếp rơi xuống.
Trực tiếp rơi vào giữa hai chân Tiết Bàn.
Trước tiên cảm giác được một trận lạnh lẽo, tiếp đó nóng lên một trận.
Giống như có thứ gì mất đi.
Thẩm Lãng hết hồn nói:
- Thật xin lỗi biểu ca, thật xin lỗi biểu ca, đao trong tay đệ không có cầm chắc nên rơi ngay trứng của biểu ca, biểu ca tuyệt đối đừng trách đệ nha…
- Để đệ xem chút nào, xem chút nào, có phải cắt hỏng rồi hay không?
- Không có, không có, còn có một số điểm còn dính, chưa có cắt đứt hoàn toàn.
- Nhưng mà còn dính chút xíu như vậy với cũng không nối lại được, bằng không đơn giản toàn bộ cắt đứt?
- Phập!
Bàn tay cầm dao của Thẩm Lãng bỗng nhiên chặt xuống.
Ừ!
Lần này hoàn toàn cắt bỏ sạch sẽ.
Cội nguồn sự sống của của Tiết Bàn không còn.
- A... A... A...
- Thẩm Lãng, ta giết ngươi, ta giết cả nhà ngươi, giết cả nhà ngươi... - Tiết Bàn lớn tiếng quát.
Gã bị thiến.
Thẩm Lãng nói:
- Biểu ca, thế gian phiền não nhiều bởi vì cái thứ cội nguồn trần tục dựng lên, chặt cũng tốt, cũng tốt!
- Thẩm Lãng, ta giết cả nhà ngươi, giết cả nhà ngươi...
Tiết Bàn điên cuồng gầm.
Bỗng nhiên mũi ngửi thấy một mùi hương tiếp đó lại đã bất tỉnh.
...
Lại không biết đi qua bao lâu.
Tiết Bàn lại một lần nữa tỉnh rồi.
Ồ, kỳ lạ ghê!
Cái chỗ bị cắt mất kia không còn đau nữa, nói cho đúng là chẳng còn cảm giác gì.
- Biểu ca, lần trước ở hành tỉnh Thiên Tây biểu ca đã hăm dọa đệ, sau đó khiến đệ rõ ràng lăn lộn khó ngủ, đêm không thể chợp mắt, biểu ca nên biết đệ nhớ biểu ca đến cỡ nào.
Tiết Bàn cất giọng run rẩy:
- Hiền đệ, có chuyện gì nên bàn lại, bàn kỹ đã... A...
Trong tay Thẩm Lãng cầm đĩa sắt nung đó, trực tiếp đặt tại trên mặt của gã.
...
Lại không biết qua bao lâu.
Tiết Bàn lại một lần nữa tỉnh lại.
- Biểu ca, từ khi phụ thân biểu ca lần trước ám sát Ninh Chính điện hạ tới nay, không biết đệ nhớ biểu ca đến cỡ nào.
Tiết Bàn cất giọng run rẩy:
- Hiền đệ, có chuyện gì nên bàn lại, bàn kỹ đã... A...
...
Lại không biết qua bao lâu.
Tiết Bàn lại một lần nữa tỉnh lại, cả thân hình của gã đã ở trong một cái lu rồi.
- Biểu ca... Quên đi, biểu ca không biết đệ nhớ biểu ca đến cỡ nào mà.
- Thẩm Lãng, giết ta, giết ta... A...
...
Lại không biết qua bao lâu.
Á!
Lần này Tiết Bàn không còn có tỉnh lại.
Cắt ngay cổ, đại khái là không có khả năng tỉnh rồi.
...
Kẻ thù trên bảng danh sách của Thẩm Lãng bị vạch ngang một cái.
Tiết Bàn!
Một dấu mực đỏ ngang qua.
Lúc này, cái đầu của Tiết Bàn đang ở trong một chiếc rương.
Thẩm Lãng nhìn mắt gã, rồi nói:
- Biểu ca, nhớ biểu ca ghê đó.
- Bay đâu, cầm đầu của Thế tử Tiết Bàn đưa đến quần đảo Nam Châu, tặng cho Tiết Triệt đại nhân, đồng thời chuyển cáo với ông ta, nói ta nhớ ông ấy cỡ nào!
...
Kế tiếp!
Thẩm Lãng không có lập tức đi tiến đánh quần đảo Nam Châu.
Mà là điên cuồng mà đánh lén tàu chiến may mắn còn sót của gia tộc họ Tiết.
Hạm đội chủ lực họ Tiết huỷ diệt, sau đó còn dư lại một bộ phận hạm đội, duy trì toàn bộ an toàn đường biển.
Nhưng mà những chiến hạm này trên cơ bản cũng là phân tán, toàn bộ bị chiến hạm của Thẩm Lãng tiêu diệt từng bộ phận.
Thẩm Lãng đánh chìm bất kỳ con tàu nào trên mặt biển.
Không chỉ là chiến hạm, còn có tất cả thuyền buôn của gia tộc họ Tiết.
Vì sao không cướp bóc?
Thực sự không chứa nổi.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, tất cả chiến hạm của gia tộc họ Tiết, tất cả những kẻ họ Tiết trên tàu đều bị diệt sạch, tổng số lượng vượt qua hơn trăm chiếc.
Không có biện pháp, gia tộc họ Tiết những thứ tàu tuần tra và những con thuyền buôn đều chạy theo đường biển cố định.
Tổn thất quả thực vô số kể.
...
Hạm đội dưới trướng của Thẩm Lãng đương nhiên sẽ không dữ đến mức trực tiếp cầm đầu người đưa đến đảo Nam Châu, mà là chặn một chiếc tàu buôn trên đường để bọn họ giao đầu Tiết Bàn cho Tiết Triệt, thuận tiện còn đưa lên thơ Thẩm Lãng đích thân viết.
Trong thành Nam Châu.
Tiết Triệt đang cùng đi Diêm Ách nói chuyện với Ninh Kỳ.
Kỳ thật ông ta có tâm sự.
Vài ngày trước vùng biển ngoài ngàn dặm phát sinh động đất, hơn nữa giống hệt có dấu vết sóng thần.
Đương nhiên, ông ta chẳng lo cho hạm đội chủ lực chút nào.
Bởi vì Yến Nan Phi dẫn đầu hạm đội chủ lực đi tiến đánh thành Nộ Triều, đã sớm cách xa khu vực động đất.
Thế nhưng gần đây vùng biển phía nam nhiều lần động đất, có chút không ổn.
Tất cả chuyện này hình như là bắt đầu từ sau khi núi Phù Đồ khai phá di tích thượng cổ.
Vùng biển phía nam là căn cơ gia tộc họ Tiết, nếu như nhiều lần phát sinh động đất đáy biển sẽ ảnh hưởng đặc biệt bất lợi với chuyện buôn bán.
Tuy rằng đến tận bây giờ, cũng chẳng có bao nhiêu tàu buôn bị hao tổn.
Thế nhưng số tàu buôn lui đến cũng rõ ràng thiếu đi 20%.
Như vậy sẽ gây tổn thất cho lợi ích gia tộc họ Tiết rất nhiều.
Nhưng Tiết Triệt cũng không tính kể khổ với núi Phù Đồ, chỉ có thể cho đối phương âm thầm nhớ kỹ nhân tình này.
- Tính thời gian, hạm đội Yến Nan Phi vài ngày nay cũng đã đến vùng biển quần đảo Lôi Châu, để tiêu tiêu diệt hạm đội gia tộc họ Kim hoàn toàn.
Diêm Ách nói:
- Tiết sư huynh, lúc trước nước Ngô cũng phái ba vạn đại quân tiến đánh thành Nộ Triều, kết quả tổn thất nặng nề, không công mà lui.
Tiết Triệt nói:
- Nước Ngô là nước Ngô, chúng ta là chúng ta.
Tiếp tục Tiết Triệt lại nói:
- Hơn nữa hôm nay đảo Lôi Châu cùng hơn hai năm trước cũng không giống nhau, đã thêm bảy tám vạn di dân, những thứ này đều là con dân gia tộc họ Kim. Kim Trác có khuyết điểm là gì? Chính nghĩa, chính trực!
Nghe những lời này, Diêm Ách đã hiểu.
Ba vạn đại quân của Yến Nan Phi không trực tiếp tiến đánh thành Nộ Triều, mà là có ý đồ với di dân đảo Lôi Châu, đại khai sát giới với con dân gia tộc họ Kim.
Những thôn trấn kia chắc chống không được đại quân Yến Nan Phi.
Giết chết mấy nghìn, mấy vạn con dân gia tộc họ Kim.
Đổi thành quý tộc khác có thể mặc kệ, cùng lắm thì tiêu hao nhiều chi phí để di dân lần nữa.
Nhưng Kim Trác chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu được.
Cho nên, quân phòng thủ gia tộc họ Kim nhất định sẽ ra khỏi thành.
- Thế nhưng quân Niết Bàn Thẩm Lãng mạnh mẽ phi thường, nhất là quân Niết Bàn thứ hai thần xạ thủ. - Diêm Ách nói.
Tiết Triệt nói:
- Quả thực mạnh mẽ phi thường, thế nhưng ta cho tới bây giờ cũng không có để Yến Nan Phi cùng bọn họ chính diện đối chiến.
- Vậy thì…?
Tiết Triệt nói:
- Cho cả thành Nộ Triều một mồi lửa, đốt rụi!
Nghe những lời này, Diêm Ách không khỏi run lên.
Trên thực tế, kế hoạch Tiết Triệt không chỉ dừng lại như vậy.
Ví như âm thầm để con dân gia tộc họ Kim trúng độc núi Phù Đồ tiếp đó để cho bọn họ trốn vào bên trong tòa thành lánh nạn, dẫn phát bệnh dịch đáng sợ.
Thời khắc mấu chốt, ông ta còn chuẩn bị vận dụng cổ độc núi Phù Đồ.
Tầm mấy bình cổ độc, giấu bí mật ở bên trong hạm đội Yến Nan Phi.
Dùng máy bắn đá ném cổ độc đến trong pháo đài thành Nộ Triều.
Tóm lại, thủ đoạn của Tiết Triệt còn rất nhiều.
Cho đến bây giờ, ông ta cũng không có suy nghĩ thực hiện chiến tranh bình thường với gia tộc họ Kim.
Chính là không từ thủ đoạn.
Cho dù giết chết tất cả người trên toàn bộ quần đảo Lôi Châu, giết chết tất cả người trong thành Nộ Triều cũng nhất thiết phải chiếm được cái tòa thành trì này.
Phải làm cho họ Kim vong tộc diệt chủng.
Tiếp đó, ông ta để cho hạm đội của Yến Nan Phi phong toả toàn bộ vùng biển phía Đông.
Đây mới là mấu chốt trong mấu chốt.
Ông ta hiểu ý kiến Liêm thân vương của đế quốc, tuyệt đối không thể để cho thành Nộ Triều có bước đột phá.
Theo Tiết Triệt, Ngô vương vẫn là quá trẻ tuổi, có điểm dừng quá mức.
- Điện hạ yên tâm chớ nóng, tin tưởng thần, thời đại của ngài sắp đến rồi.
Tiết Triệt không nói gì thêm.
Thậm chí đối với chiến cuộc thành Nộ Triều không có nói nhiều nữa.
Ông ta tin tưởng Yến Nan Phi, người anh em này cũng đủ độc ác, tuyệt đối có thể quyết liệt đến cùng.
Lúc đưa tiễn Yến Nan Phi xuất chinh, Tiết Triệt đã nói rõ ràng.
Nhổ cỏ tận gốc!
Về phần Tiết Triệt sẽ để lại bêu danh gì?
Thế giới này thắng làm vua thua làm giặc.
Cho nên có thể chẳng bao lâu sẽ nhận được tin chiến thắng của Yến Nan Phi.
Nói cho đúng không phải tin chiến thắng.
Mà là thông báo.
Thông báo giết hết thành Nộ Triều, giết hết gia tộc họ Kim.
- Điện hạ, đây là quà tặng cho ngài. - Tiết Triệt đưa lên một quyển sách.
Đây không phải là quyển sách thông thường, mà là dùng gỗ tử đàn điêu khắc một quyển kinh thư.
- Đây là《 Kinh Ách Nạn 》thần tự khắc, hy vọng dù cho điện hạ ở trong nghịch cảnh, cũng có thể hăng hái hướng về phía trước.
Ninh Kỳ tiếp nhận kinh thư nặng trịch.
Mở ra vừa nhìn.
Quả nhiên là bút tích Tiết Triệt.
Mỗi một chữ giống như sắt cắt bạc vạch vậy.
Nhưng mà, vì sao đỏ tươi như thế?
Ngửi nhẹ một chút, có mùi máu tanh.
Dùng đao dính máu điêu khắc.
Là máu của ai? Chắc chắn không phải chính Tiết Triệt.
Trên thực tế, đây là Tiết Triệt máu của địch nhân.
Mỗi lần giết chết một kẻ địch trọng yếu, Tiết Triệt sẽ lấy máu của người đó dùng để khắc một tờ kinh thư.
Suốt mười mấy năm.
Đã khắc lại tầm mấy bộ kinh thư.
Máu tươi khắc kinh?
Tiết Triệt nhà ngươi cái này là ý gì?
Tiếp tục Tiết Triệt lại lấy ra đến một quyển sách bằng gỗ tử đàn trống rỗng.
Lấy ra một con dao khắc sạch sẽ.
Hy vọng kế tiếp dùng máu của đám người Thẩm Lãng, Kim Trác, Kim Mộc Lan khắc một bộ kinh thư.
Thằng ranh con Thẩm Lãng luôn mồm thiên hạ không thù.
Ngược lại có cùng lý tưởng với Tiết Triệt ta đây, chính ta cũng muốn thiên hạ không thù!
Nhưng mà vào lúc này!
Bên ngoài một người lao điên cuồng mà vào.
- Chủ nhân, chủ nhân, có người đưa đến một cái rương, nói đây là quà tặng ngài, Thẩm Lãng tặng cho ngài!
Khuôn mặt Tiết Triệt co giật một hồi.
Ông ta không lập tức mở rương ra.
Tiết Tuyết nói:
- Điện hạ, nô nô bồi ngài đi đánh cờ.
Ninh Kỳ cùng Diêm Ách rời khỏi.
Tiết Triệt lẳng lặng nhìn cái rương trên bàn, nín thở.
Tuyệt đối không nên, tuyệt đối không nên.
Tay vung lên nhẹ nhàng.
Mở rương ra!
Lộ ra bên trong một cái đầu người, chính là đầu con của ông Tiết Bàn.
Chết không nhắm mắt.
Trên mặt Tiết Bàn còn khắc mấy chữ:
- Ba vạn hải quân, toàn quân huỷ diệt!
Tiết Triệt trong phút chốc như là bị sét đánh.
Cả người như thể hoàn toàn đông cứng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.