Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 389: Kỳ tích của Lãng gia! Vở kịch lớn! Quốc quân tỉnh lại




Lúc này, Thẩm Lãng vốn đã mệt mỏi rã rời không thể tả bỗng nhiên trở nên tỉnh táo không gì sánh được.
Hắn vừa quét hình thật nhanh, vừa nhanh chóng diễn giải.
Viên đá quý này quả nhiên là vật thượng cổ, hơn nữa đặc biệt ly kỳ chính là, nó lại là …thứ có ích.
Rất nhiều bộ tộc văn minh thượng cổ đều có thể đeo thứ đó với tư cách kim cài áo hay trâm cài tóc.
Vậy công dụng nó là gì vậy?
Cường hóa thần kinh, cường hóa bộ não.
Trong loại đá quý này có thể phóng ra một loại sóng năng lượng đặc biệt, có thể kích thích thần kinh con người mãnh liệt.
Lâu ngày kích thích, phản ứng thần kinh của người thượng cổ sẽ nhanh hơn, tư duy tinh thần càng nhạy cảm hơn.
Cái này cũng có chút quỷ dị.
Trái đất hiện đại cũng có liệu pháp điện giật, thế nhưng đại đa số là nhằm vào bệnh nhân tâm thần.
Như thế cùng rèn luyện cơ bắp có chút tương tự.
Đi phòng tập thể thao tiến hành tập luyện cường độ cao, chính là phá vỡ cấu trúc của cơ bắp cũ, sau đó tiến hành tổ chức lại, khiến cho trở nên càng cường tráng hơn.
Thiên Nhai Hải Các qua Thái tử Ninh Dực đưa viên đá quý này cho Ninh Nguyên Hiến, dĩ nhiên không phải vì để cho thần kinh và tư duy của ông ta trở nên mạnh hơn.
Thể chất của người thượng cổ càng mạnh hơn so với người thế giới này, xem cục cưng Mộc Lan thì rõ.
Cho nên đồ chơi này đối với bộ não cùng thần kinh nhân loại thượng cổ có thể đưa đến tác dụng cường hóa, nhưng đối với Ninh Nguyên Hiến mà nói, trên cơ bản chính là đánh đòn hủy diệt, khiến cho toàn bộ thần kinh của ông trong nháy mắt đều tê liệt toàn tập.
Giống như là dòng điện quá tải, máy vi tính đứng máy.
Đương nhiên, máy vi tính có thể bị cháy luôn.
Mà bộ não của Ninh Nguyên Hiến qua Thẩm Lãng tỉ mỉ kiểm tra, không có ngoại thương rõ ràng.
Có thể năng lượng mà viên đá quý thả ra, chỉ có trong nháy mắt, nếu như sẽ lâu một chút thì toàn bộ bộ não Ninh Nguyên Hiến trên cơ bản liền chết đi.
Mà ở cái này trong điển tịch thượng cổ, viên đá quý này có tên gọi là đá Ác Mộng.
Bởi vì rất nhiều người thượng cổ dùng nó tới kích thích thần kinh cùng bộ não, một trong những hậu di chứng chính là dễ dẫn đến ác mộng.
Cho nên lâu ngày, cái tên ban đầu của nó chẳng còn ai nhớ mà thay vào đó, đặt tên là đá Ác Mộng.
Về đá Ác Mộng này, trong thượng cổ điển tịch tầm dùng bốn năm vạn chữ ghi chép, nội hình ảnh thì có mấy trăm tấm.
Thế nhưng Thẩm Lãng muốn tìm là phương pháp giải cứu,
Lại xem tư liệu mấy vạn chữ.
Sau cùng Thẩm Lãng cho ra hai phương án.
Loại phương án thứ nhất, cường hóa bản thân Ninh Nguyên Hiến, như thế ông có thể dựa vào sức mạnh bản thân tỉnh lại.
Ví như đá Ác Mộng này nếu như cho Mộc Lan thì chẳng những không phải chuyện xấu, ngược lại có thể làm cho nàng trở nên càng mạnh.
Thế nhưng Thẩm Lãng không cách nào để cho Ninh Nguyên Hiến biến thành mạnh hơn.
Đầu tiên, hắn tìm phần Tẩy Tủy Tinh thứ hai không được.
Thứ nhì, dù cho hắn có thể tìm được, Ninh Nguyên Hiến cũng không phải người đột biến huyết mạch.
Cái gì là người đột biến huyết mạch?
Xấp xỉ liền là một loại phản tổ, chính là trên cơ thể nhân loại của thế giới này có chút huyết mạch đặc trưng của người thượng cổ.
Ngô Đồ Tử, Mộc Lan cũng vậy.
Nhưng Ninh Nguyên Hiến tuyệt đối không phải.
Cho nên Tẩy Tủy Tinh với Ninh Nguyên Hiến hoàn toàn không hiệu quả.
Loại phương án thứ hai.
Vẫn nằm ở chuyện xử lý chính hòn đá Ác Mộng này.
Đầu tiên, nó là một món đồ tốt. Ở thế giới thượng cổ nó được chế tạo ra là vì cường hóa tư duy cùng thần kinh.
Hơn nữa, nó còn diễn biến thành rất nhiều thứ.
Ví như, xóa bỏ trí nhớ.
Lại ví như chữa trị não bộ.
Rất nhiều người nhận lấy ngoại thương mãnh liệt, hoặc là não bộ thiếu dưỡng khí, dẫn đến não bộ mất đi ý thức, cũng chính là người thực vật.
Cái này ở trong y học hiện đại là nan đề tuyệt đối.
Mặc dù TV và báo chí đã báo cáo về những ví dụ người thực vật tỉnh lại, cũng gọi đó là kỳ tích.
Nhưng kỳ tích mặc dù được gọi là kỳ tích, chính là quá hiếm lạ.
Trên thực tế phần lớn người thực vật đều không thể thức tỉnh, hơn nữa quá trình kinh nghiệm chữa trị người thực vật trong y học hiện đại y học cơ hồ là trống rỗng.
Hoàn toàn vô kế khả thi.
Thế nhưng người thượng cổ, lại dùng đá Ác Mộng này chữa người thực vật.
Thông thường đều có hiệu quả.
Nói cách khác, viên đá Ác Mộng này là có thể sửa đổi thiết bị điều tiết.
Nó có thể phóng ra sóng năng lượng kích thích mãnh liệt, trong nháy mắt để cho thần kinh cùng bộ não người ta rơi vào trạng thái tê liệt.
Cũng có thể phóng ra một loại sóng năng lượng khác, cường hóa thần kinh con người.
Thậm chí có thể phóng ra sóng năng vô cùng sắc bén trong phạm vi nhỏ, ở một khu vực não bộ tiến hành loại bỏ ký ức.
Còn có thể cải tạo thành sóng năng lượng kích thích người thực vật thức tỉnh.
Tóm lại trong điển tịch thượng cổ này, ghi lại vượt qua mười lăm loại thuộc tính bất đồng.
Cái này nhìn qua có giống như là một loại thiết bị điện tử hay không?
Nhưng mà hoàn toàn không phải, phương diện này không có bất kỳ mùi vị khoa học viễn tưởng.
Thiết bị cấu thành viên đá Ác Mộng này toàn bộ cũng là đủ loại đá quý, còn có mấy trăm mảnh kim loại đặc biệt.
Đây là một thứ tràn đầy vẻ huyền ảo.
Nói cách khác, Thẩm Lãng muốn cứu Ninh Nguyên Hiến, trước hết tiến hành sửa đổi với hòn đá Ác Mộng này.
Thẩm Lãng đã từng đã nếm thử mở ra bằng bạo lực.
Kết quả, mỗi một lần gần như đều kích thích cơ chế tự hủy của nó.
Nhưng mà, trong điển tịch thượng cổ này viết rõ ràng.
Đầu tiên, muốn mở viên đá Ác Mộng này ra cần tiến hành trong điều kiện đặc biệt.
Cái gì là điều kiện đặc biệt?
Chính là từ trường đặc biệt, đông đảo đều biết bất kể là trái đất, hay là thế giới này đều có từ trường.
Nhưng cũng không phải điều kiện mở ra viên đá Ác Mộng này.
Dựa theo thượng cổ điển tịch ghi chép, chỉ có một chỗ có thể mở nó ra.
Đó chính là di tích thượng cổ, ở trong đó từ trường cùng thế giới bên ngoài là không cùng một dạng.
Hơn nữa cũng không thể ép buộc mở ra, bằng không nhất định sẽ gây ra cơ chế tự hủy.
Cần dùng phương thức đặc biệt mở ra.
Ví như dòng điện đặc biệt kích thích vào trên một vị trí sẽ mở được nó ra.
Nhưng thế giới này Thẩm Lãng đi đâu tìm ra điện?
Ma sát gây ra dòng điện?
Loại tĩnh điện này là không đủ.
Dẫn sấm sét?
Cái dòng điện này quá lớn.
Nhưng mà chuyện này đối với Thẩm Lãng mà nói hoàn toàn không là vấn đề, thậm chí dễ dàng.
Dùng miếng đồng, miếng sắt và khoai tây luộc có thể chế tạo ra pin khoai tây.
Đương nhiên không có khoai tây thì khoai lang cũng được.
...
Vua Căng lại một lần nữa nhìn thấy Thẩm Lãng, không khỏi có chút hết hồn.
Thật đúng là chưa từng có gặp qua Thẩm Lãng như vậy, râu ria xồm xàm, tóc tai bù xù, mắt thâm đen.
Trước Thẩm Lãng thời thời khắc khắc cũng là tinh xảo không gì sánh được.
Còn nhớ rõ lúc đàm phán ở nước Nam Ẩu cùng vua Căng hồi trước, không chỉ không dính một hạt bụi, hơn nữa còn có dù che nắng, bôi cả kem chống nắng tự chế.
Bây giờ Thẩm Lãng đại khái ở hình tượng be bét nhất.
- Đệ muốn mấy củ khoai lang luộc chín. - Thẩm Lãng nói:
- Mặt khác, đi di tích thượng cổ dưới hang Vạn Rắn.
Vua Căng nói:
- Ta đi lấy chìa khoá.
- Không cần. - Thẩm Lãng nói:
- Ở ngoài cửa lớn là được, không cần đi vào bên trong, đệ cần điều kiện từ trường đặc biệt của di tích thượng cổ.
- Được. - Vua Căng nói:
- Đệ xác định không đi vào sao? Ta rất muốn đệ vào xem.
Thẩm Lãng nói:
- Lần sau đi, lần này thực sự không có thời gian.
...
Một lúc lâu sau!
Thẩm Lãng cùng vua Căng lại một lần nữa xuất hiện dưới hang Vạn Rắn, trước cổng di tích thượng cổ.
Lúc trước Thẩm Lãng không có tận lực lĩnh hội, bây giờ có thể đủ cảm giác được, không khí cùng từ trường nơi này đều đặc biệt, có một loại cảm giác làm cho lòng người tĩnh như nước.
- Ta sẽ ở đầu cầu bên kia chờ đệ. - Vua Căng nói.
Thẩm Lãng nói:
- Không cần, quá trình này Căng huynh có thể có thể quan sát. Như thế hiểu rõ với văn minh thượng cổ, sẽ có sâu hơn một tầng đấy.
- Được!
Kế tiếp, Thẩm Lãng bắt đầu màn ảo thuật bên ngoài.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất làm ra pin khoai lang.
Sau đó dùng kim bằng kim loại thăm dò kích thích một vài điểm trên khối đá Ác Mộng này.
Trình tự kích thích mấy điểm này nhất định không thể sai, bằng không không chỉ không mở ra, hơn nữa còn sẽ dẫn đến tự hủy thiết bị.
Cái này thì tương đương mật mã mở ra đá Ác Mộng.
Ở trong điển tịch thượng cổ giới thiệu trên trăm loại đá Ác Mộng, mật mã mở ra mỗi một loại cũng là không cùng một dạng.
Tại đây Thẩm Lãng sẽ phải cầu nguyện, mật mã viên đá Ác Mộng trước mắt này chưa từng bị thay đổi, tốt nhất chính là mật mã ngay trên tư liệu, nếu không liền phí công nhọc sức.
Thẩm Lãng cầu nguyện ứng nghiệm.
Một tiếng động rất nhỏ.
Hòn đá Ác Mộng này tự động mở ra, cuối cùng lộ ra cấu tạo bên trong.
Lít nha lít nhít, xinh đẹp mà lại phức tạp.
Vua Căng nhìn thấy một màn này, cũng không khỏi có chút kinh ngạc sững sờ.
Viên đá quý này đường kính không đủ một tấc, bên trong lại tinh xảo phức tạp như thế?
Thẩm Lãng cũng nhìn mà than thở.
Bởi vì trước hắn dùng thị lực X quang hoàn toàn không cách nào quét hình đến bên trong đá Ác Mộng này, giống như một viên hồng ngọc thông thường vậy.
Bằng không Thẩm Lãng sớm liền phát hiện vật này có quỷ.
Trong hòn đá Ác Mộng này, hơn một trăm thứ đá quý đủ loại chi chịt, sau đó liên kết bằng các mảnh kim loại.
Nhiều nhất là dây vàng cùng bạch kim.
Thẩm Lãng hít một hơi thật sâu, mở ra cái rương, từ bên trong lấy ra một kính hiển vi tự chế.
Độ phóng đại tuy rằng không bằng kính hiển vi trái đất hiện đại, thế nhưng lúc này là cũng đủ dùng.
Đeo găng tay, dùng nhíp gỗ đặc biệt, bắt đầu tiến hành sửa đổi với hòn đá Ác Mộng này.
Hòn đá Ác Mộng này là người thượng cổ dùng để cường hóa thần kinh cùng tư duy.
Thẩm Lãng muốn cải tạo nó thành loại đá Ác Mộng trị liệu cứu tỉnh người thực vật, kích thích đánh thức bộ não.
Toàn bộ quá trình không khó.
Có thể tiến hành bảy trăm tám mươi chín thao tác.
Mỗi một bước cũng không thể phạm sai lầm.
Phương diện này rất nhiều mảnh kim loại, đá quý chỉ cấp độ nhỏ cỡ li.
Cũng may mà Thẩm Lãng là một bác sĩ có tay nghề, hắn đã làm rất nhiều giải phẫu còn tỉ mỉ hơn so với cái này.
Sửa đổi hòn đá Ác Mộng chí ít so với khâu lại thần kinh đơn giản hơn rất nhiều.
Vua Căng ngừng thở nhìn toàn bộ quá trình của Thẩm Lãng.
Rõ ràng nhìn mà thầm than.
Đây quả thực là ở vẽ pháp trận trong vỏ ốc.
Thẩm Lãng mấy ngày mấy đêm không ngủ được, tay lại không có run.
Tầm ba giờ sau!
Thẩm Lãng sửa đổi hoàn tất với hòn đá Ác Mộng này.
- Căng huynh, vậy chắc những thượng cổ điển tịch kia huynh chưa diễn giải ra hết sao? - Thẩm Lãng nói.
Vua Căng nói:
- Khương Ly bệ hạ diễn giải trên trăm cuốn, còn lại đại bộ phận cũng không có diễn giải được. Đối với nước Đại Nam của ta mà nói, bây giờ chỉ cần tiêu hóa một số thượng cổ điển tịch Khương Ly bệ hạ diễn giải ra là được rồi.
Thẩm Lãng nói:
- Đệ đã diễn giải được rất nhiều, kế tiếp lúc rãnh rỗi, đệ sẽ viết nó thành văn tự cùng đồ án, tiếp đó đưa đến cho huynh.
- Đa tạ.
Sau khi chỉnh sửa hoàn tất, Thẩm Lãng lại một lần nữa lắp lại đá Ác Mộng loại chữa trị này.
Nó lại một lần nữa lại khôi phục trở thành đá quý. hoàn chỉnh
Vua Căng cầm trong tay tỉ mỉ quan sát, không phát hiện một vết nứt nào.
- Lý tưởng của Khương Ly bệ hạ chính là giải phóng trí tuệ người trong thiên hạ, giải phóng sức sản xuất người trong thiên hạ, trắng trợn khai phá văn minh thượng cổ, khiến cho được thiên hạ vạn dân đều có cuộc sống ấm no. - Vua Căng nói:
- Nhưng là có chút người lại một mực phong toả, làm cho vạn dân dốt nạn, hận không thể toàn bộ thế giới vẫn là người nguyên thủy ăn tươi nuốt sống.
...
Về tới kinh đô Đại Nam.
Thẩm Lãng nói:
- Căng huynh, mọi người ở đây có không có ai mắc phải bệnh này sao? Hắn vẫn sống, có co giật có hít thở, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa tỉnh lại, ngày qua ngày mà ngủ say.
Vua Căng gật đầu nói:
- Có!
Một lát sau, một người xuất hiện trước mặt Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc, đô con thế này à?
Đương nhiên, gã lúc này đã đặc biệt gầy còm, gần như da bọc xương.
Bởi vì ngủ say quá lâu, cho nên cơ bắp teo rút.
Nhưng là khung xương của gã to kinh người, chiều cao cơ hồ không dưới Đại Ngốc.
Lại là một siêu cấp cự hán.
- Tên hắn là Sa Độn, đã từng là đệ nhất dũng sĩ Tây Vực, là vương giả trong đấu nô, ở phía trên trận quyết đấu hắn giết chết vô số hổ báo sài lang. Nguyên bản hắn có thể tiếp tục vinh quang tiếp nữa, thế nhưng bỗng nhiên có một ngày thân thể hắn xảy ra kịch biến cùng đổ sụp xuống, cơ bắp cùng gân mạch đều vặn vẹo, căn bản không cách nào chiến đấu, xấu xí như quỷ vậy.
Một màn này có phải có chút quen thuộc hay không?
Không sai, như là Khổ Đầu Hoan.
- Tiếp đó hắn đã bị đuổi, lưu lạc làm ăn mày hết sức bi thảm, nhưng làm sao đều chết không được. Sau khi hắn bị quốc sư Sa Ẩm phát hiện đồng thời chữa hết quái bệnh trên người của hắn, cũng lại trở thành dũng tướng đầu tiên dưới trướng ta. - Vua Căng nói:
- Hắn tuy rằng không bằng huynh đệ Đại Tráng, nhưng ở trên chiến trường cũng kém không xa. Mà ở hơn hai năm trước, hắn vì ngăn cản kẻ địch thâm nhập, bị mấy chục tên cao thủ bao vây tấn công, bản thân bị trọng thương. Quốc sư Sa Ẩm lại một lần nữa đem cứu sống hắn, nhưng không còn có tỉnh lại.
- Người thực vật. - Thẩm Lãng nói.
Vua Căng nói:
- Cái từ này vô cùng chính xác.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy kẻ xâm nhập đánh lén là ai?
Vua Căng nói:
- Hắc Thủy Đài cùng người của Nam Hải kiếm phái.
Á...
Cái này lúng túng.
Hơn hai năm trước, Ninh Nguyên Hiến đang nghĩ hết tất cả biện pháp ám sát vua Căng.
Lại một lần nữa xuất động mấy chục tên cao thủ, kết quả gần như toàn quân huỷ diệt.
Cho nên Sa Độn này biến thành người thực vật, trình độ nào đó là tội của Ninh Nguyên Hiến.
Thẩm Lãng nói:
- Người này, cũng là người có huyết mạch đặc biệt của Khương Ly bệ hạ, cùng Lam Bạo, Khổ Đầu Hoan, Đồ Đại, Đồ Nhị vậy.
Vua Căng gật đầu một cái nói:
- Khương Ly bệ hạ tuy rằng không có ở đây, nhưng ngài giống như một ngôi sao, ngã xuống nghiền nát, sau đó mảnh nhỏ rơi lả tả ở thế giới này cũng là châu báu.
Thẩm Lãng nói:
- Kế tiếp, đệ cần đá Ác Mộng được sửa chữa này cứu Sa Độn tỉnh lại.
Nếu như thành công, vậy đại biểu cho vậy cũng có thể cứu tỉnh Ninh Nguyên Hiến.
Nếu như thất bại...
Thẩm Lãng nói:
- Vua Căng, làm phiền huynh cầm mấy cây kim bạc này đâm đến phía sau ót của hắn.
Vua Căng võ công cũng rất cao, dễ dàng trực tiếp đâm vào.
Thẩm Lãng không khỏi nhìn sang gã.
Võ công huynh lợi hại như vậy? Hoàn toàn nhìn không ra nha.
- Người đột biến huyết mạch. - Vua Căng nói.
Quả thế.
Sau khi đâm mấy cây kim vào gáy của Sa Độn đang làm người thực vật.
Thẩm Lãng đặt đá Ác Mộng đã chỉnh sửa lên kim, sau đó dùng dòng điện kích thích.
Tức khắc...
Đá Ác Mộng sáng lên một cái.
Mắt vua Căng bản năng co rụt lại.
Bởi vì cảm nhận của gã đặc biệt nhạy cảm, khoảng cách gần như vậy, giống như lỗ chân lông bị bỏng vậy.
Đá Ác Mộng sau khi chỉnh sửa phóng ra sóng năng lượng đặc biệt, chui vào bên trong bộ não người thực vật Sa Độn.
Mí mắt của tên to con thực vật run lên bần bật.
Tiếp đó, không còn có bất kỳ phản ứng nào.
Thất bại?
Vô hiệu?
Nhưng mà chỉ nửa phút sau.
Gã thực vật to con này chợt ngồi dậy.
- Cái gì, tình huống gì!
Thẩm Lãng cùng vua Căng ngạc nhiên không gì sánh được.
Có hiệu quả đến thế này sao?
Một chút chần chừ cũng không có?
Cứ cứu tỉnh như vậy? Cứ sáng lập kỳ tích như vậy?
Thứ đá Ác Mộng thượng cổ này rõ ràng lợi hại.
- Kiếm Vương tiền bối, đi, đi!
Cứu tỉnh người thực vật to lớn này, sau đó Thẩm Lãng hoàn toàn không có thời gian cùng quốc sư Sa Ẩm chia sẻ vui sướng, vội vàng rời khỏi.
Thời gian gấp gáp vô cùng.
Thẩm Lãng đã rời khỏi nửa tháng, đô thành Việt quốc bên kia bất cứ lúc nào cũng có thể có thể phát sinh kịch biến.
Thẩm Lãng ngồi trên ghế mây, Kiếm vương Lý Thiên Thu sẽ phải cõng Thẩm Lãng lên lao điên cuồng.
Kết quả một người đàn ông cao to tộc Sa Man từ bên cạnh xông lại, không nói hai lời cõng lên Thẩm Lãng ghế mây lao điên cuồng lên bắc.
Thẩm Lãng trực tiếp ở phía trên ghế mây ngáy khò khò.
Người đàn ông cao to tộc Sa Man này chạy hết tốc lực ba mươi dặm sau đó ngừng lại.
Ở đây lại có một người đàn ông cao to tộc Sa Man khác đợi nơi này, tiếp sức mà cõng ghế mây Thẩm Lãng lên bắc.
Cứ như vậy không ngừng nghỉ chút nào, chỉ hai ngày rồi rời khỏi nước Đại Nam tiến vào nước Khương.
Toàn bộ quá trình Thẩm Lãng thậm chí không có tỉnh lại.
Đến khi hắn lại một lần nữa lúc tỉnh lại, đã ở trên một chiếc xe ngựa lớn.
Trên người đã tắm rửa hoàn tất, râu mép cạo sạch sẽ, tóc cũng đã được chải.
Bên cạnh Vũ Liệt nói:
- Công tử, cơm đã được rồi, mau ăn đi.
Bên ngoài hơn một nghìn thiết kỵ nước Khương bảo hộ xe ngựa của Thẩm Lãng ở chính giữa, phi điên cuồng về phía nước Việt.
...
Mà hội tuyển vua bên trong vương cung kinh đô, tiến vào một màn hoang đường.
- Ninh Chính, Ninh Chính, Ninh Kỳ, Ninh Kỳ, Ninh Chính...
Tất cả mọi người cũng không dám hít thở.
Dĩ nhiên là kết quả này?
Ninh Chính trước đó tìm người móc nối qua à?
Hoàn toàn không có.
Vậy tại sao lại như thế?
Lúc trước toàn bộ văn võ đại thần không cũng là hỗ trợ Ninh Kỳ sao?
Lần trước Ninh Nguyên Hiến công khai hỏi quần thần Việt quốc, hỗ trợ Ninh Chính hay là Ninh Kỳ, vượt qua tám phần mười đại thần đều hỗ trợ Ninh Kỳ.
Cái này nguyên nhân rất đơn giản.
Trầm mặc đại đa số.
Toàn bộ triều đình quan viên vượt qua mấy trăm người, có thể đứng ra nói, cũng chỉ có một phần mười.
Đám quan viên của họ Xung, họ Chúc ở trên triều đình là che khuất bầu trời không phải giả, thế nhưng chân chính có thể trở thành đảng phái của họ Chúc hay họ Xung chỉ là quan viên cấp bậc cao mà thôi.
Còn lại đại đa số quan viên dù cho dựa vào họ Chúc, họ Xung, cũng cũng không phải là chính thống.
Nếu vào lúc trước, bọn họ cũng vẫn sẽ hỗ trợ Ninh Kỳ.
Thế nhưng chuyện đã xảy ra gần đây cho bọn họ xúc động quá lớn, đầu tiên là hai trận đại thắng kỳ tích của Ninh Chính.
Mấu chốt nhất là quốc quân Ninh Nguyên Hiến bỗng nhiên ngã xuống.
Đương nhiên, kỳ thực cảm tình trong lòng những quan viên này với quốc quân quan không tốt, thậm chí có lòng thù hận.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến đối với thần tử, đúng là cay nghiệt thiếu tình cảm.
Nhưng ông dù sao cũng là quân vương.
Loại chuyện hành thích vua cha này dù sao cũng quá đáng sợ.
Từ khía cạnh tình cảm, quần thần chịu không nổi cái này, cho nên ở cái hội tuyển vua không ký tên, đại đa số lẳng lặng mà bầu cho Ninh Chính.
Khi kiểm tra phiếu bầu công khai, đám người Liêm thân vương của đế quốc, vương hậu họ Chúc, Chúc Hoằng Chủ, Xung Ngạc, Tiết Triệt sắc mặt trở nên đặc biệt khó coi.
Chủ quan, chủ quan rồi!
Vốn tưởng rằng hội tuyển vua nắm chắc mười phần, kết quả lại xuất hiện loại cục diện này.
Hậu quả khi mưu sát Ninh Nguyên Hiến so với trong tưởng tượng càng thêm nghiêm trọng.
Kế tiếp cục diện hơi khá hơn một chút.
Chức quan càng lớn, càng nhiều người đề cử Ninh Kỳ, bởi vì lợi ích đôi bên đã hoàn toàn trói buộc chung một chỗ.
Khuôn mặt Ninh Kỳ vẫn lạnh lẽo như núi.
Thế nhưng bộ mặt Liêm thân vương của đế quốc âm trầm được dường như muốn chảy nha nước.
Bộ dạng như vậy không được.
Bây giờ Ninh Chính dẫn trước phiếu quá nhiều.
Tuy rằng theo chức quan càng lớn, phiếu Ninh Kỳ cũng càng lúc càng nhiều.
Nhưng không thể mạo hiểm, nếu như kết quả cuối cùng tiết lộ số phiếu Ninh Chính càng nhiều, vậy phải làm gì?
Lẽ nào gắng chịu nhục, phủ định kết quả à?
Tức khắc, Liêm thân vương của đế quốc nhẹ nhàng vỗ vào một cái ghế, đây coi như là phát sinh một tín hiệu.
Để tỏ lòng tuyệt đối công bằng, người kiểm tra phiếu công khai không thuộc về đảng phái của Ninh Kỳ hay Ninh Chính mà là quan viên do đế quốc phái tới.
Nhận được tín hiệu của Liêm thân vương, trong tay áo của viên quan kiểm phiếu có một thứ chảy xuống.
Sau khi cầm lấy phiếu, nếu trong đó viết tên Ninh Kỳ vậy bảo trì không thay đổi.
Chỉ khi nào thấy tên Ninh Chính, cái thứ trong tay ông ta xẹt nhẹ qua chữ viết, thế là tên trên giấy liền biến mất, biến thành phiếu trắng.
- Ninh Kỳ, bỏ quyền, bỏ quyền, Ninh Kỳ...
Cục diện thật là quỷ dị.
Số phiếu bỏ quyền càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều.
Việt quốc trên triều đình quan viên không khỏi phát sinh từng đợt nói nhỏ.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mới vừa rồi còn không có nhiều phiếu trống như vậy, sao bỗng nhiên lắm thế này.
Con của Trương Xung là Trương Tuân bước ra khỏi hàng nói:
- Vì sao lập tức xuất hiện quá nhiều phiếu trắng như vậy? Điều này hiển nhiên không bình thường.
Nghe những lời này, đám quan viên có cấp bậc tương đối thấp trên triều đình đều tỏ ý kinh ngạc.
Đây nhất định có quỷ, mới vừa rồi không có phiếu trắng bỏ quyền bầu cử, bây giờ lập tức xuất hiện nhiều như vậy?
Chuyện này là trò khôi hài sao?
Trương Tuân nói:
- Vương thúc Ninh Khải, hạ quan cảm thấy có cần phải điều động hai đại thần, đối chiếu quá trình giám sát.
Tên quan viên đế quốc này nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ngươi không tin tưởng với phẩm hạnh bản quan sao?
Trương Tuân nói:
- Chính là vì đại thanh danh của người, vì danh tiếng đế quốc, cho nên mới cần thiết giám sát ngay tại hiện trường.
Vương thúc Ninh Khải khom người nói:
- Liêm thân vương, ta cảm thấy nói thế có lý.
Liêm thân vương của đế quốc chợt đứng lên, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Các vị Việt quốc thần công, các vị đây là có ý gì? Chọn vương hạng thần thánh? Các ngươi vì sao bỏ quyền, đây là đang coi khinh bản vương? Đây là đang bất mãn với đế quốc à?
- Hội tuyển vua vốn là để văn võ đại thần đề cử ra vua mới, kết quả tất cả các ngươi đều bỏ qua, chuyện đầu tiên này hội tuyển vua còn có cái ý nghĩa gì nữa?
- Nhiều phiếu bỏ quyền như vậy, dù cho có chọn ra Thái tử mới cũng không coi là công bằng.
- Ta tuyên bố, kết quả hội tuyển vua lần này không có hiệu lực. Ba ngày sau, một lần nữa bắt đầu hội tuyển vua. Đến lúc đó bất luận kẻ nào đều không được bỏ quyền, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, cho nên không còn là bỏ phiếu kín, ba ngày sau phía trên phiếu, đều có thể viết lên tên cùng chức quan các vị quan viên đưa đến trong tay các ngươi, mỗi người một phiếu.
Nghe những lời này, toàn tràng khiếp sợ.
Cái này... Cái này bất chấp cả thể diện, không biết xấu hổ thế sao?
Đây là hoàn toàn uy hiếp.
Mắt thấy Ninh Chính sẽ phải thắng lợi, lại kết quả không có hiệu lực?
Hơn nữa quy định của hội tuyển vua muốn đổi thì đổi sao?
Một khi là ký tên đầu phiếu, ai còn dám bầu Ninh Chính nữa, không sợ bị trả đũa sao?
Hành vi như thế quả thực chẳng có đường xuống chút nào a!
Liêm thân vương của đế quốc hướng vương hậu họ Chúc nhìn lại một cái.
Chúc Thị nói:
- Ta là phụ đạo nhân gia (*), không có chủ kiến gì, Thượng Thư Đài, Xu Mật Viện, cách nhìn của các vị như thế nào?
(*) Đạo của người phụ nữ là vun vén cho gia đình, tức là tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Cựu thần cảm thấy, nếu là hội tuyển vua, các thần tử quả thực cần phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.
Xung Ngạc nói:
- Thần cũng cảm thấy như thế.
Mấy Tể tướng Thượng Thư Đài, mấy Phó sứ Xu Mật Viện đều tán thành nghiêng về phương án của Liêm Thân vương.
Có mỗi mình Ninh Khải không cách nào lật trời.
Thế là, triều hội quyết định, hội tuyển vua lần này không có hiệu lực.
Ba ngày sau, một lần nữa bắt đầu.
Một màn này có quen thuộc hay không?
Rất có phong phạm Viên Thế Khải năm đó (*).
(*) Vụ Viên Thế Khải ra sức ép để chiếm chức Tổng thống lâm thời của Tôn Trung Sơn.
Kết quả được đưa ra không phù hợp ý nghĩ của ta.
Vậy vẫn bầu tiếp đi, bầu cho đến khi ta hài lòng mới thôi.
Điều động quân đội cùng lưu manh bao vây nghị viện, toàn bộ nghị viên không được ra ngoài, không được đi ngủ.
Tiếp đó, rốt cuộc đến kết quả mà Viên đại tổng thống hài lòng.
...
Ba ngày kế xảy ra chuyện gì? Không được biết!
Nhưng gần như mỗi một quan viên Việt quốc đều bị thăm hỏi.
Chuyên gia Hắc Thủy Đài, Thượng Thư Đài thăm hỏi.
Nói bàn công việc, hỏi một chút chuyện nhà của ngươi, nói chuyện gia tộc của ngươi một chút.
Ngôn ngữ đặc biệt thân thiết nhưng khi nghe thì dựng cả tóc gáy, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Tiếp đó, Xu Mật Viện, Thượng Thư Đài triệu tập họp vài lần.
Ghi lại việc quan trọng ởhội tuyển vua thần thánh.
Cuối cùng sứ đoàn khâm sai Liêm thân vương đế quốc cũng tiếp kiến đại biểu chúng thần Việt quốc.
Nhất là những người từng đâm đầu chọn Ninh Chính.
Liêm thân vương của đế quốc ghi lại việc quan trọng Hoàng đế bệ hạ thần thánh quan tâm với nước Việt..
Quan hệ của đế quốc và nước Việt...
Một câu uy hiếp cũng không có, nhưng cũng đủ để vô số quan viên đang ngủ giật mình tỉnh lại.
Ý tứ này đặc biệt rõ ràng.
Hội tuyển vua đợt tiếp theo, nếu như các ngươi viết bừa thì có thể phải chết cả nhà.
Vì giữ được phú quý, vì giữ được gia tộc, vì giữ được tánh mạng, các ngươi tốt nhất phải đứng cùng lập trường với đế quốc.
...
Thời gian ba ngày trôi qua thật nhanh.
Hội tuyển vua thần thánh lại bắt đầu.
Quả nhiên, mỗi một quan viên đều lãnh mỗi phiếu của riêng mình, trên phiếu có tên, tự, chức quan và quê quán của họ rõ ràng.
Còn thiếu mỗi chuyện viết sẵn tên Ninh Kỳ cho bọn họ.
Lần này nếu ai dám viết tên Ninh Chính, cam đoan trực tiếp truy cứu đến cùng.
Liêm thân vương của đế quốc nói:
- Không nói nhiều nữa, lúc này đây hội tuyển vua thần thánh đến cỡ nào trong lòng các ngươi rõ ràng. Người này sẽ dẫn Việt quốc đi đến chỗ phồn vinh, thái bình, cường thịnh, mỗi một tấm phiếu của các ngươi đều nặng ngàn cân.
- Bắt đầu đi!
Theo Liêm thân vương của đế quốc ra lệnh một tiếng.
Văn võ bá quan triều đình nước Việt, trong lòng tràn đầy vô cùng khuất nhục, phải cùng nhau viết xuống một cái tên trên hội chọn vui.
Ninh Kỳ!
Cái này là được rồi.
......
Nhanh, nhanh lên, nhanh đi nào!
Tiếng chân như sấm.
Ở dưới sự bảo vệ một nhánh kỵ binh, xe ngựa của Thẩm Lãng xông vào cổng Chu Tước thật nhanh, tiến vào kinh đô.
Xe chạy băng băng dọc theo đại lộ Chu TướcDọc theo chu tước đường lớn rất nhanh phi, trực tiếp tiến vào bên trong vương cung.
- Tránh!
- Tránh!
- Tránh!
Tiến vào bên trong vương cung, Thẩm Lãng nơi đi qua, tất cả mọi người toàn bộ thối lui.
Đại công công Lê Chuẩn tiến lên đón thật nhanh.
Thẩm Lãng từng nói cho hắn thời gian một tháng, mà bây giờ chỉ qua hai mươi ba ngày hắn đã trở lại.
Lê Chuẩn mừng rỡ.
Bởi vì chỉ có thành công, Thẩm Lãng mới có thể sớm vội trở về.
- Công tử, triều đình bên kia đang diễn vở kịch lớn mà.
Đại công công Lê Chuẩn ông mà cũng kêu ta là công tử?
Có chút chịu không nổi à nha.
- Diễn đi, diễn đi, bây giờ diễn nhảy qua lửa, làm mất mặt như thế này càng đặc sắc. - Thẩm Lãng cười nói.
Hắn đã nghe nói, dĩ nhiên là hội tuyển vua.
Tiên tiến thế, tò mò ghê nha.
Hơn nữa không chọn ra Ninh Kỳ, hội tuyển vua cũng không kết thúc.
Đây thật là kỹ nữ lập đền thờ.
Trải qua lần này, đế quốc ở trong lòng đám quần thần Việt quốc đã mất hết nhân tâm.
Thậm chí thanh danh của đám người Ninh Kỳ, Chúc Hoằng Chủ cũng mất hết.
Cái này chẳng khác nào đè cổ văn võ bá quan nước Việt xuống cái bô đựng phân, hô to:
- Nhanh, ăn cơm.
Nhưng bên trong toàn bộ cũng là phân, ăn thế nào được?
Thẩm Lãng đã bắt đầu ngẫm lại, một khi Ninh Nguyên Hiến tỉnh lại, kế tiếp làm mất mặt sẽ sảng khoái cỡ nào.
Tốt nhất là thực sự chờ tuyển Ninh Kỳ ra để làm Thái tử.
Tiếp đó, quốc quân Ninh Nguyên Hiến một hơi bác bỏ.
Quả thực thoải mái đến bay lên mây xanh.
...
Thẩm Lãng vọt vào trong phòng bệnh Ninh Nguyên Hiến.
Ông vẫn không nhúc nhích chút nào, hít thở yếu ớt, nhịp tim yếu ớt, nhưng cũng không có xuất hiện dấu hiệu mất đi sức sống.
- Lê Mục công công, dùng kim bạc đâm vào sau đầu bệ hạ!
Thẩm Lãng cầm biểu đồ đặt ở trước mặt Lê Mục.
Lê Mục xuất ra năm cây kim bạc, đâm vào ót của Ninh Nguyên Hiến nhanh như chớp.
Thẩm Lãng lấy ra đá Ác Mộng theo hình thức trị liệu đã được sửa đổi qua..
Đám người Lê Chuẩn, Lê Mục, Biện phi kinh ngạc.
Vẫn là… cái viên hồng ngọc kia sao?
Chính là đồ chơi này làm hại bệ hạ sống chết chưa biết.
Thế nhưng người nào cũng không có mở miệng, ở cái chuyện sáng tạo kỳ tích, Thẩm Lãng có quyền uy tuyệt đối.
Thẩm Lãng hít một hơi thật sâu.
Nhất định sẽ hữu hiệu, ở kinh đô Đại Nam đã thành công, lần này cũng nhất định có thể thành.
- Lên!
Thẩm Lãng kích hoạt đá Ác Mộng sau khi cải tạo.
Tức khắc.
Đá Ác Mộng lại sáng lên một lần nữa.
Chợt phóng ra một sóng năng lượng đặc biệt, chui vào bên trong cái ót quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
Mí mắt Ninh Nguyên Hiến run lên bần bật.
Thân thể run lên.
Tiếp đó, ông trực tiếp mở mắt.
- Quả nhân lập Ninh Chính là Thái tử!
Tỉnh lại trước tiên, Ninh Nguyên Hiến hô lên những lời này.
...
Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay đi khám bảo hiểm ý tế lấy thuốc trợ ngủ cho nên up truyện chậm. Nhưng vẫn một vạn năm trở lên! Chư vị đại nhân, còn có vé tháng à? Cho ta được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.