Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 383: Tát vô mặt Ninh Kỳ điên cuồng! Quá sung sướng! Triều đình chảy máu




Chú thích của Bánh: Các vị ân công, vào đây!
Kết thúc phần up chương của tháng hai, lại đến tổng kết hồi báo!
Cái tháng này up đến 438k chữ, bình quân mỗi ngày 16k chữ, bất kể là giao thừa hay tết âm lịch, không có nghỉ ngơi quá một ngày.
Lên kệ bốn tháng, số lượng từ đạt được 2256k.
Mẹ trứng, lúc thấy cái con số này, bản thân ta còn có chút kinh ngạc.
Thuận tiện hồi báo một chút thành tích.
Quyển sách khởi đầu được đặt trước hai vạn hai, cộng thêm khi sách phát hành chính thức đạt hơn ba vạn.
Cảm tạ áo cơm cha mẹ của ta.
Cảm tạ các vị ân công.
Tại đây, dập đầu trước mặt mọi người một cái thật kêu.
...
Giọng điệu của ta có vẻ như không được kích động cho lắm nhỉ?
Bởi vì thật sự là quá mệt mỏi.
Ngày hôm nay đặc biệt hiếm thấy, không có vượt qua một vạn năm ngàn chữ.
Nhưng không biết tại sao, có lẽ là bởi vì đây là cuối tháng, cả người đặc biệt mệt mỏi.
Cái loại bủn rủn từ trong xương cốt mà tràn ra ngoài ấy.
Trở lại Gia Hưng, sau đó phải đi xoa bóp một giờ.
Nhưng... Thực sự ngay cả một giờ này cũng đều không thể nhổm dậy được.
Tối hôm nay ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lại sinh long hoạt hổ.
Tháng ba hoàn toàn mới đến.
Không dừng.
Mỗi ngày vẫn một vạn năm trở lên.
Còn phần tháng ba.
Lạy xin các vị ân công đảm bảo không thể thấp hơn mức vé tháng cực tiểu.
Nếu không có ủng hộ của mọi người, ta thật sự không chịu đựng nổi.
Lại một lần nữa hướng các vị dập đầu.
Cảm tạ các vị, áo cơm cha mẹ của ta.
Lạy xin các vị ban ơn, lạy xin các vị đảm bảo không thể thấp hơn mức vé tháng thấp nhất.
Cao Điểm cúng bái!
Các vị ân công, cho ta với!
….
Chương 383: Tát vô mặt Ninh Kỳ điên cuồng! Quá sung sướng! Triều đình chảy máu
Trên thực tế, Việt quốc đã bắt đầu tâng bốc Tam vương tử Ninh Kỳ.
Nói đến chuyện này rõ ràng buồn cười.
Cái trận chiến ở hành tỉnh Thiên Tây này, Ninh Kỳ quả thực lập được đại công, thời khắc mấu chốt tuyệt đối cũng coi là ngăn cơn sóng dữ, đánh lui mấy chục vạn quân Sở.
Thế nhưng khi Ninh Kỳ chiến thắng, đám văn võ bá quan trong triều không có lời nào, cũng không dám tán tụng gã thắng lợi.
Bởi vì chuyện mưu sát Sở vương còn chưa kết thúc.
Ngay lúc cần phải tâng bốc Ninh Kỳ thế mà trong triều tĩnh lặng im ắng, tựa như thắng lợi của hành tỉnh Thiên Tây không có vậy.
Thế nhưng khi ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ được đưa xuống, trong đó tuyên bố chuyện mưu sát Sở vương không liên quan gì đến Ninh Kỳ, sau đó thì sự tâng bốc trong nước Việt với Ninh Kỳ chẳng khác gì núi kêu biển gầm.
Tấu biểu như là như thủy triều cuộn trào vào trong cung.
Toàn bộ là thắng lợi vĩ đại ở ca ngợi hành tỉnh Thiên Tây.
Sự đối lập của quân thần nước Việt đã thấy rất rõ ràng.
Lần trước Ninh Chính đánh úp bất ngờ kinh đô nước Sở thu được thắng lợi kỳ tích, quốc quân Ninh Nguyên Hiến ra sức tô đậm trận thắng lợi này, lại là hòa cùng niềm vui với dân chúng, nào là đại xá, nào là tế tự tổ tiên.
Nhưng khi so sánh phản ứng hảo hữu văn võ bá quan thì chẳng khác gì kỹ nữ kêu rên.
Hơn nữa còn là cái loại rên la qua loa vô cùng, vừa nghe đã thấy giả, chính là cái loại vừa ngó điện thoại di động vừa kêu ấy.
Thượng Thư Đài, Xu Mật Viện ban bố công văn, cũng có vẻ rập khuôn theo format, giống như chẳng có bất kỳ tình cảm mãnh liệt nào cả.
Dân chúng cực kỳ kích động, biểu hiện lộ cả ra mặt, bởi vì cái thắng lợi đánh úp bất ngờ kinh đô nước Sở thực sự quá kinh người.
Trong triều đình chỉ có quốc quân Ninh Nguyên Hiến và một số ít đại thần mừng vui, văn võ bá quan còn lại đều thờ ơ lạnh nhạt cả.
Mà lần này, lúc ca ngợi Tam vương tử Ninh Kỳ thắng lợi
Cục diện trực tiếp phản tới.
Đám văn võ đại thần trong cơn điên cuồng, gần như lạc giọng lực kiệt, hoàn toàn có thể so với mấy cô gái trong phim AV la yamete với fuck me đến rách cổ.
Mà quốc quân Ninh Nguyên Hiến lại thờ ơ lạnh nhạt.
Lúc đó Ninh Kỳ vào đại doanh Sở vương, tùy ý đánh giết, tự chứng trong sạch, Ninh Nguyên Hiến hạ chỉ cho Ninh Kỳ, bảo gã trở về kinh đô.
Đây là Ninh Nguyên Hiến cho gã một cái cơ hội cuối cùng.
Nhưng Ninh Kỳ bỏ qua, gã vẫn lựa chọn đứng ở bên Hoàng đế bệ, mặc kệ ý tốt thật sự của phụ vương Ninh Nguyên Hiến.
Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa cảm giác được trong lòng nguội lạnh.
Người cha như ông bị con trai coi khinh, người ta căn bản liền không chú ý sự quan tâm của ngươi.
Ninh Kỳ người ta vội vàng la liếm Hoàng đế bệ hạ cũng không kịp, Việt vương Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi xem như là hàng hả?
Tiếp đó Ninh Nguyên Hiến đã hiểu hoàn toàn, đứa con trai này đã không cách nào vãn hồi.
Thế nhưng khi quần thần ca ngợi Ninh Kỳ thắng lợi, ông cũng không phản đối, không đồng ý.
Đây đúng là một trận thắng lợi.
Thế nhưng quần thần cố ý che giấu một chút, cái Hiệp ước mà Ninh Kỳ cùng Sở vương ký kết có một vấn đề, đường biên giới hai nước khôi phục lại hai mươi lăm năm trước, đây là cắt nhường hai trăm dặm quốc thổ cho nước Sở.
Dân chúng Việt quốc cũng không phải hoàn toàn kẻ ngu si.
Có một số độc giả lâu năm cũng nghiên cứu quá nhiều, tiếp đó phát ra nghi vấn, khôi phục lại hai mươi lăm năm trước? Đó không phải là bị cắt đi hai trăm dặm, xấp xỉ một hai quận đất đai à?
Thế nhưng những thanh âm này mới vừa phát ra ngoài, đã bị triệt để che mất.
Ra vẻ đi ngược dòng nhắc nhở thức tỉnh mọi người làm cái gì?
Theo người ta thế này là được rồi!
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến ngược lại không có bắt được điểm này.
Trên thực tế, trong lòng ông cũng cho rằng đây là một trận to lớn thắng lợi.
Cắt nhường hai trăm dặm quốc thổ tuy rằng mất mặt, nhưng lúc này đây Việt quốc vốn là có nguy cơ vong quốc, có thể giữ được đại bộ phận quốc thổ đã là trời cao phù hộ.
Phần Hiệp định đình chiến này, cuối cùng vẫn cần Việt vương Ninh Nguyên Hiến ký tên, dùng đại ấn.
Nhưng ông trước tiên vẫn giam lại, không có ký tên.
Không phải không hài lòng với điều kiện này, mà là đợi đại quân Ninh Chính bình an trở về.
Kết quả trong khoảng thời gian này.
Quần thần càng ngày càng nghiêm trọng.
Mỗi một ngày triều hội chẳng làm gì khác ngoài ca ngợi Ninh Kỳ công trạng lớn.
Tiếp đó tấu thỉnh quốc quân, lần này cuộc chiến nghiêng nước Việt quốc đại hoạch toàn thắng, đánh lui ba phía kẻ địch bảo vệ lãnh thổ quốc gia.
Xin quốc quân thực hiện lời hứa tế thiên, đồng thời để Tam vương tử Ninh Kỳ đọc sớ tế thiên.
Lần trước tế thiên, chính là do Ninh Chính đọc sớ tế thiên, mở ra cuộc chiến tranh ngôi của gã.
Cũng chính là lần trước tế thiên khiến cho địa vị của Thái tử Ninh Dực dao động, thúc ép gã không thể không đi chiến trường nước Nam Ẩu kiến công lập nghiệp, để củng cố vững chắc địa vị Thái tử, kết quả gặp tai họa ngập đầu.
Lúc này đây quần thần tấu thỉnh Ninh Kỳ đọc văn tế thiên, vậy kế tiếp chính là muốn tấu thỉnh sắc phong Ninh Kỳ là Việt quốc công.
Hôm nay địa vị Thái tử của Ninh Dực còn chưa có triệt để phế bỏ.
Một khi Ninh Kỳ trở thành Việt quốc công, vậy đám người Chúc Hoằng Chủ sẽ tấu thỉnh quốc quân, phế bỏ địa vị Thái tử của Ninh Dực.
Tiếp đó Ninh Kỳ tiếp nhận địa vị Thái tử, danh chính ngôn thuận.
Văn võ quần thần bàn tính đánh cho vang, nhưng Ninh Nguyên Hiến làm sao để cho bọn họ như nguyện?
Vẫn kéo dài dây dưa.
Quần thần bắt đầu nói chuyện giật gân.
Lần trước tế thiên, đầu tiên là mây đen nặng nề, sấm sét trận trận, sau khi bỗng nhiên tinh không vạn lí.
Đây hoàn toàn là dự báo trận chiến vận mệnh quốc gia trước thua sau đó thắng.
Đây là trời cao đó phù hộ.
Hôm nay đã hơn một năm thời gian trôi qua, chiến cuộc Việt quốc đã đại hoạch toàn thắng.
Chẳng lẽ không cần phải lại tế thiên một lần nữa, cảm tạ trời cao che chở à?
Lời này thật đúng là có đạo lý.
Cho dù Ninh Nguyên Hiến cũng hiểu được cuộc chiến vận mệnh quốc gia lúc này đây thật sự có cảm giác như ý trời. Tương tự với thời tiết của lần tế thiên trước đó?
Vốn tưởng rằng muốn mất nước, kết quả lại thu được đại thắng huy hoàng.
Cũng chính là vào lúc này!
Hành tỉnh Thiên Nam cấp báo xảy ra động đất, một ngàn căn nhà bị sụp, mấy trăm người thương vong.
Kể từ đó!
Đám văn võ quần thần nước Việt lại một lần nữa hô to, xin bệ hạ tế thiên thực hiện lời hứa.
Cuộc chiến vận mệnh quốc gia lúc này, chính là bởi vì trời cao phù hộ, mới có thể thắng lợi, mới có thể giữ được mấy trăm năm giang sơn Việt quốc.
Nếu không tế thiên? Chẳng phải là vong ân phụ nghĩa?
Chẳng phải là muốn làm tức giận trời cao?
Lúc này đây động đất, chính là cảnh báo đó.
Thuyết pháp này không chỉ có vô cùng lưu hành ở trên triều đình, dù cho ở dân gian cũng được truyền trên diện rộng.
Thậm chí quốc quân đều có chút tin tưởng.
Cho nên không chỉ có quần thần dâng tấu chương, xin quốc quân tế thiên.
Thiên hạ vạn dân cũng khát vọng quốc quân tế thiên, nhất là đám nạn dân gặp động đất phải chạy nạn từ hành tỉnh Thiên Nam.
Hy vọng quốc quân có thể tế thiên dẹp loạn trời giận, còn hành tỉnh Thiên Nam thái bình.
Thiên hạ vạn dân nơi nào hiểu được chúng thần triều đình bụng dạ khó lường.
Lúc này tế thiên?
Ninh Chính chưa trở về được nhưng luôn có một vương tử đọc sớ tế thiên đi?
Những vương tử khác cũng không đủ đường, chỉ còn lại Ninh Kỳ.
Mà đọc sớ tế thiên, đồng dạng đều có quyền lực của thiếu quân trong nước.
Nếu là Ninh Nguyên Hiến đồng ý tế thiên, lại để cho Ninh Kỳ niệm sớ tế thiên.
Như thế, đám hạ thần kia sẽ tiến thêm một bược thỉnh tấu sắc phong Ninh Kỳ làm Việt quốc công, chẳng phải là chuyện đương nhiên?
Nhưng lúc này đây tế thiên thực hiện lời hứa, quả thực chuyện đương nhiên, vạn dân đều hướng về, Ninh Nguyên Hiến từ chối không được.
Thế là Ninh Nguyên Hiến hạ chỉ: Mùng chín tháng bảy, tế thiên thực hiện lời hứa!
Ý chỉ này vừa ra một cái, quần thần hoan hô, vạn dân hoan hô.
Bệ hạ sáng suốt!
Tiếp đó Ninh Kỳ rời khỏi hành tỉnh Thiên Tây, cấp tốc chạy về kinh đô.
Mà lúc này, Ninh Chính vẫn còn trong nước Sở.
...
Mùng một tháng bảy.
Tam vương tử Ninh Kỳ dẫn đầu ba nghìn kỵ binh, trở về đô thành Việt quốc.
Toàn bộ kinh đô lại một lần nữa sôi trào.
Văn võ quần thần, dốc toàn bộ lực lượng, nghênh tiếp Ninh Kỳ chiến thắng trở về.
Thân thể quốc quân Ninh Nguyên Hiến có chút khó chịu, cho nên chưa có tới.
Thế nhưng tất cả văn võ đại thần, Chúc Hoằng Chủ, Xung Ngạc, Ninh Khải, Ninh Cương cả triều toàn bộ trình diện.
Cùng đi nghênh tiếp Ninh Kỳ còn có mấy vạn dân chúng kinh đô.
Bọn họ xem như được tổ chức đến, nhưng trong lòng vẫn tương đối tự nguyện.
Bởi vì một trận chiến này, Ninh Kỳ quả thực biểu hiện đẹp. Đánh lui mấy chục vạn đại quân nước Sở, đoạt lại vài trăm dặm đất đai bị mất, cứu Việt quốc khỏi nguy vong.
- Vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế!
- Việt quốc vạn tuế, quốc quân vạn tuế!
Nghe được dân chúng hoan hô, Ninh Kỳ giật mình.
Cái từ vạn tuế này lúc trước có thể kêu bừa, thế nhưng bây giờ không thể, đây đã trở thành Hoàng đế bệ hạ dùng riêng.
Nhưng mà, gã có thể thể thế nào, cũng không thể trước mặt mọi người trách mắng dân chúng đi.
- Tam vương tử, thân thể của bệ hạ có việc, mời ta thay thế nghênh tiếp cháu vào thành. - Vương thúc Ninh Khải nói:
- Mời uống hết rượu này.
Ninh Kỳ sau khi nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
Trong lòng gã có chút thất vọng.
Phụ vương thật sự không phải là một vị quân chủ đạt tiêu chuẩn, lúc này là thời điểm giận dỗi sao?
Lúc xuất binh trận chiến quốc vận, quân chủ đưa ra thành. Như vậy đến khi chiến thắng trở về, quốc quân cũng nên nghênh đòn đội quân chiến thắng vào thành kia chứ.
Đây gọi là làm đến nơi đến chốn, phụ vương vì đối với con có thành kiến liền muốn làm cho lòng của tướng sĩ phải rét lạnh sao?
Dẫu trong lòng không thoải mái, nhưng trên mặt Ninh Kỳ không biểu hiện ra ngoài chút nào.
- Vào thành!
Cổng Chu Tước mở ra.
Ninh Kỳ dẫn đầu ba nghìn kỵ binh, dọc theo đại lộ Ch Tước, trùng trùng điệp điệp, đi vào vương cung.
Hai bên đường, mấy vạn dân chúng sắp hàng hoan nghênh.
- Vạn thắng, vạn thắng, vạn thắng...
- Tam vương tử uy vũ!
- Việt quốc uy vũ!
Chuyện này cũng chẳng phải diễn, lúc này trong lòng vạn dân kinh đô với Ninh Kỳ đúng là kính yêu.
Đương nhiên, bọn họ với Ninh Chính cũng đặc biệt ngưỡng mộ khâm phục.
Nhưng nếu có một cây cân thì nội tâm bọn họ vẫn có khuynh hướng nghiêng sang Ninh Kỳ.
Cuối cùng Ninh Kỳ cũng đã đánh lui mấy chục vạn đại quân nước Sở, hơn nữa còn đánh chết Sở vương.
Mặc dù đế quốc Đại Viêm điều tra chân tướng, Sở vương chết không có quan hệ gì với Ninh Kỳ. Thế nhưng ở trong lòng vạn dân Việt quốc, lại kiên quyết tin tưởng Sở vương là Ninh Kỳ giết.
Cho nên giờ khắc này, phân lượng Ninh Kỳ áp đảo qua Ninh Chính.
Còn Ninh Chính điện hạ.
Đã rất lâu không có tin tức truyền đến.
Khi hai mươi mấy vạn quân của Sở vương đánh về kinh đô nước Sở, mà Ninh Chính cùng Thẩm Lãng chỉ có chính là chín ngàn quân đội, chắc cũng đã bỏ chạy khỏi kinh đô nước Sở.
Đương nhiên, vạn dân Việt quốc hoàn toàn hiểu loại hành vi này. Bởi vì Ninh Chính điện hạ đã đạt được mục tiêu, chính là bởi vì hắn đánh úp bất ngờ thành công, hạ được kinh đô nước Sở, cho nên đại quân nước Sở mới có thể ngừng đại chiến ở hành tỉnh Thiên Tây.
Thế nhưng... bỏ chạy chung quy không phải chuyện tươi sáng rực rỡ gì. Mọi người ngoài miệng không nói, trong lòng quả thực khó tránh khỏi có chút thất vọng.
So sánh với nhau, Ninh Kỳ điện hạ trận này đại thắng liền không tỳ vết chút nào. Cho nên ở trong lòng thiên hạ vạn dân, Ninh Kỳ điện hạ tương lai kế thừa ngai vàng cũng không sai.
Vương thúc Ninh Khải cùng Ninh Kỳ vừa cưỡi ngựa vừa đàm đạo.
- Ninh Kỳ, Ninh Chính ở bên đó thế nào rồi?
Ninh Kỳ nói:
- Ngũ đệ kiên quyết không lùi binh, hơn nữa ra khỏi thành nội kinh đô nước Sở, tự đoạn tuyệt đường đột phá vòng vây, đã bị hai mươi vạn đại quân của Sở vương bao vây.
Trong lòng Ninh Khải thở dài một tiếng, xem ra kể từ đó e rằng toàn quân tiêu tùng rồi?
Thằng bé Ninh Chính này vẫn là quá ngay thẳng, vì chính là danh tiếng, lại đánh cược mạng sống của chín ngàn đại quân.
Vì sao không thừa dịp đại quân Sở vương còn chưa quay về kinh mà chạy trốn? Là danh tiếng quan trọng? Hay là mạng quan trọng? Hay là chín ngàn đại quân quan trọng?
Hiểu được tiến, mà không hiểu được lui.
Như thế xem ra, Ninh Kỳ quả thật không tệ, so với Ninh Dực tốt hơn nhiều. Nếu như do nó kế thừa ngai vàng, cũng là kết quả không tệ.
...
Ninh Kỳ tiến vào vương cung, bái kiến quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
- Nhi thần bái kiến phụ vương, phụ vương vạn thọ kim an.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Con xác định cái cụm từ vạn thọ kim an này có thể dùng trên đầu của trẫm, không có cái gì đi quá giới hạn sao?
Lời này là sự châm chọc cực kỳ lớn.
Ninh Kỳ nhà ngươi hiếu kính Hoàng đế bệ hạ như vậy, cũng tuyệt đối không nên phạm vào kiêng kỵ đi chứ.
Ninh Kỳ cũng không giải thích, dập đầu nói:
- Nhi thần sợ hãi.
Ninh Nguyên Hiến nhìn đứa con trai này, gầy tầm một vòng, trên người đầy sẹo, nhưng lại là giống như một nhánh kiếm sắc bén.
Rõ ràng là đứa con trai vô cùng xuất sắc.
Tức khắc Ninh Nguyên Hiến không nhịn được nói:
- Ninh Kỳ, con tin tưởng vững chắc mình là đúng sao?
Ninh Kỳ nói:
- Vâng!
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Đối với Việt quốc tân chính, Thẩm Lãng đã từng dùng một câu nói trong kinh dịch, vô vãng bất phục, thiên địa tế dã (*) không hướng không còn nữa, trời đất tế cũng! Lúc đó ý tứ của hắn nói là, Việt quốc của ta tân chính bừng bừng khí thế, nhưng đừng quên, Việt quốc cũng chỉ là vương triều Đại Viêm một nước chư hầu. Ngày khác đế quốc Đại Viêm nếu dùng thủ đoạn giống nhau đối phó ngươi Việt quốc, lại nên làm cái gì bây giờ?
(*) Tạm dịch: Đi ắt có về, ấy là định luật chỉ huy đất trời.
Ninh Kỳ không nói.
Ninh Nguyên Hiến tiếp tục nói:
- Dĩ nhiên, nếu như nước Việt của ta hoàn thành tân chính thành công sẽ mạnh hơn so với bây giờ nhiều, tương lai chống lại đế quốc thôn tính cũng càng có lực hơn. Như vậy, hiện tại trẫm hỏi con, Hoàng đế bệ hạ sắc phong con thành Việt thần vương, con đáp ứng. Hoàng đế bệ hạ chỉ định, thậm chí điều động một tên quan lớn đảm nhiệm Tể tướng Việt quốc của ta, con cũng đáp ứng. Vậy tương lai Hoàng đế muốn Việt quốc của ta xoá quân đội, để quân đội nước Việt không được vượt qua mười vạn người, con có đáp ứng không? Tương lai Hoàng đế bệ hạ phái người tới chấp chưởng Xu Mật Viện Việt quốc, con cũng đáp ứng không?
Ninh Kỳ bản năng muốn nói, thời cơ hay thay đổi, dùng kinh dịch mà giải thích, chúng ta lúc này cần phải tiềm long tại uyên (*), đợi thời cơ.
(*) Tạm dịch: rồng lặn xuống sâu
Nhưng nghe những lời này, chẳng phải là với Hoàng đế bệ hạ có ý phản?
Cho nên lời này không thể nói.
Ninh Kỳ lặng im.
- Một bước lui, từng bước lui! - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Có lẽ con sẽ nói, con đang chờ thời cơ. Nước Tấn, nước Tân Càn mạnhnhư vậy, bọn họ chắc chắn không muốn khoanh tay chịu chết, chờ bọn họ phản kháng, thiên hạ đại loạn, con sẽ thừa cơ ra tay đúng không?
Ninh Kỳ lặng im.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Vậy con đừng quên, khi nước Việt chúng ta thi hành tân chính, gia tộc họ Kim từng muốn trốn dưới bóng mát che chở của cây đại thủ Trấn Bắc Hầu Nam Cung Ngao, bởi vì Nam Cung Ngao mới là đại quý tộc đứng đầu hành tỉnh Thiên Nam, kết quả như thế nào? Còn chờ chưa đến khi quả nhân xuất thủ, Nam Cung Ngao đã đầu hàng tân chính. Dựa núi núi đổ, chỉ có thể dựa vào bản thân. Ninh Kỳ à, con rất thông minh, nhưng chính là quá thông minh, thiếu cái ý chí kiên nghị không nhổ như Ninh Chính.
Khuôn mặt của Ninh Kỳ run lên, trong lòng nhịn không được muốn phản bác.
Lẽ nào nhất định phải giống Ninh Chính như vậy thà gãy không cong, cuối cùng vong quốc diệt tộc à?
Vì sao bản thân muốn làm chim đầu đàn? Vì sao không để cho người khác làm chim đầu đàn?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Nếu cho luận phẩm cấp người trong thiên hạ, Khương Ly bệ hạ là tuyệt đỉnh, vua Căng là tối thượng đẳng, Ninh Chính là thượng đẳng, mà Ninh Kỳ con nhiều nhất chẳng qua là trung thượng đẳng.
Lòng Ninh Kỳ chợt chùng xuống, vô cùng không cam lòng, định vị gã thành trung thượng đẳng, đây là nhục nhã đến cỡ nào?
Ninh Nguyên Hiến tự giễu cười nói:
- Dĩ nhiên, Ninh Nguyên Hiến ta đây là trung hạ đẳng.
Cuối cùng, Ninh Kỳ không nhịn được nói:
- Vậy Thẩm Lãng ở đâu? Hắn được xem ở vị trí nào?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Tiểu tử kia, hạ lưu, không có thứ bậc.
...
Sau khi Ninh Kỳ trở về
Văn võ bá quan dâng tấu chương như thủy triều bắn lên.
Xin bệ hạ để Ninh Kỳ điện hạ đọc sớ tế thiên.
Những thứ tấu chương này toàn bộ bị Ninh Nguyên Hiến đè ép xuống.
Thế là ngày kế phía trên triều hội, tất cả mọi người văn võ bá quan, toàn bộ tấu lên.
Xin bệ hạ để Ninh Kỳ điện hạ đọc sớ tế thiên.
Lại một lần nữa xuất hiện loại tình huống này, tất cả quan viên triều đình, đều phát ra một thanh âm.
Đám đầu sỏ Chúc Hoằng Chủ, Xung Ngạc, Ninh Dụ toàn bộ công khai tấu lên, để Ninh Kỳ đọc sớ tế thiên.
Ninh Nguyên Hiến nhìn phía Ninh Khải nói:
- Vương thúc Ninh Khải, ngài cảm thấy thế nào?
Ý tứ này đặc biệt rõ ràng, để Ninh Khải đưa ra cái nhìn ngược lại.
Lấy tư cách quốc quân, ông không tiện tự mình hạ tràng.
Vương thúc Ninh Khải là một người hiền lành ngay thẳng, trung thành không gì sánh được, lúc trước mỗi một lần cũng là lão ở thời khắc mấu chốt đứng ra.
Ninh Khải biết ý kiến quốc quân.
Thế nhưng lão do dự thật lâu, lão thật lòng cảm thấy Ninh Kỳ điện hạ không tệ.
Đương nhiên Ninh Chính cũng tốt, nhưng Ninh Kỳ lại càng tốt hơn.
Bệ hạ vì sao thành kiến với Ninh Kỳ điện hạ như thế?
Chợt cắn răng một cái, Ninh Khải quyết định phục tùng ý chí của mình nói:
- Thần cũng tán thành, Tế Thiên Đại Điển để Tam vương tử Ninh Kỳ điện hạ đọc sớ tế thiên.
Chỉ một lời này, sắc mặt Ninh Nguyên Hiến kịch biến.
Làm sao ngay cả Ninh Khải cũng cải biến lập trường? Không phải ngài không biết ý kiến quả nhân.
Ninh Khải biết mình để quốc quân thất vọng, nhưng lão cảm thấy mình là vì lợi ích Việt quốc.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến một trận cười nhạt.
Vậy được, vậy quả nhân liền tự mình kết cục.
- Lần trước sớ tế thiên, là Ninh Chính đọc. - Ninh Nguyên Hiến cười nói:
- Chư khanh, làm sao lúc này cũng không chú ý tiếp tục như thế này?
Quần thần xấu hổ.
Lúc này, Xu Mật Viện Xung Ngạc bước ra khỏi hàng nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, Ninh Chính điện hạ lần này đại chiến lập được đại công, do ngài ấy đọc sớ tế thiên vốn cũng là thích hợp. Nhưng bất đắc dĩ nước xa không hiểu được khát gần, hắn lúc này vẫn còn trong nước Sở. Căn cứ tình báo mới nhất, ở thời khắc mấu chốt Ninh Chính điện hạ vẫn không muốn dẫn đầu quân đội rút khỏi kinh đô nước Sở, kết quả bị hai mươi mấy vạn đại quân Sở vương bao vây, đã rút lui đi vào thành, bặt vô âm tín.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nhíu mày một cái.
Vì chuyện này, ông đã hướng Sở vương phái đi mấy đợt sứ giả, liền là muốn để Ninh Chính toàn thân trở lui.
Xung Ngạc nói:
- Trong quá trình này, huynh trưởng của thần, Xung Nghiêu, Ninh Kỳ điện hạ đều đã từng viết mật thư cho Ninh Chính điện hạ. Cầu xin ngài ấy phải rút lui khỏi kinh đô trước khi đại quân nước Sở chạy đến, bởi vì đã hoàn thành mục đích chiến lược, không cần hy sinh vô vị tiếp theo, nhưng Ninh Chính điện hạ cự tuyệt. Cục diện kế tiếp, nhỡ ra Ninh Chính điện hạ trở thành tù binh của Sở vương, có thể nước Việt chúng ta cần phải bỏ ra chi phí nhất định mới có thể chuộc ngài ấy về, cho nên muốn muốn cho Ninh Chính điện hạ đọc sớ tế thiên, có thể đã không quá thực tế.
Lời này thú vị.
Đã trực tiếp phán định Ninh Chính hoặc là bị giết, hoặc là bị bắt. Chuyện thứ nhất này, sẽ để cho Việt quốc lâm vào bị động rất lớn, cho nên Ninh Chính thủ vững kinh đô nước Sở mà không ra khỏi, không những vô công, ngược lại còn gây rắc rối.
Nghe những lời này, toàn bộ văn võ đại thần đều lắc đầu thở dài.
Cảm khái Ninh Chính điện hạ quả thực quá mức cố chấp, rõ ràng đã đại hoạch toàn thắng, lại muốn làm cho phức tạp, cho Việt quốc mang đến phiền phức to lớn.
Tất cả văn võ đại thần ở đây lại chẳng có ai nói chuyện vì Ninh Chính cả.
Nhưng mà vào lúc này.
Một người đứng dậy, cười lạnh nói:
- Chư vị đại nhân, tin tức truyền đến rồi sao? Vì sao các vị luôn miệng nói Ninh Chính điện hạ bị bắt, có thể bị giết ở nhỉ? Các ngươi làm sao sẽ biết Ninh Chính điện hạ không thể trở lại vậy?
Người này, chính là Ngự Sử Đài Trương Tuân, con của Trương Xung
Gã lúc này đã tấn chức đến ngũ phẩm, làm Ngự Sử.
Nhưng gã trong triều đình này vẫn chỉ là một tiểu quan mà thôi, gần như không có quyền phát ngôn gì.
Nghe những lời này, mọi người trong lòng khinh thường.
Ninh Chính đã lui giữ trong thành nội kinh đô nước Sở, bị hai mươi mấy vạn đại quân bao vây.
Đây chính là địch quốc, địch thành.
Hôm nay đã lâu đều không có tin tức truyền tới, toàn quân huỷ diệt là chuyện có thể đoán.
Hoặc là bị bắt, hoặc là bị giết.
Nếu là Ninh Chính cùng Thẩm Lãng có thể dùng chín ngàn người đánh bại hai mươi mấy vạn đại quân Sở vương, vậy thì không phải là người, mà là thần.
Trương Tuân khom người nói:
- Bệ hạ, lần trước tế thiên, Ninh Chính điện hạ biểu hiện rõ ràng ở trước mắt. Vì không làm tức giận trời cao, thần cảm thấy có cần phải một mực, vẫn để Ninh Chính điện hạ chịu trách nhiệm sớ tế thiên lúc này đây.
Tức khắc, Trung thừa Ngự Sử đứng dậy, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Vậy nếu Ninh Chính điện hạ cũng chưa về thì sao? Khoảng cách Tế Thiên Đại Điển chỉ có bảy ngày, chẳng lẽ muốn cho bệ hạ tự mình đọc sớ tế thiên?
Lúc này, tể tướng Chúc Hoằng Chủ ra khỏi hàng, khom người nói:
- Bệ hạ, không bằng làm như thế này được không?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Nói.
Thái độ này đã đặc biệt lạnh lùng, vào lúc trước nhất định là mời tướng phụ nói, Ninh Nguyên Hiến lúc này ngay cả cùng Chúc Hoằng Chủ diễn trò cũng lười.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Lần này Tế Thiên Đại Điển, vẫn định Ninh Chính điện hạ là người đọc sớ tế thiên, thế nhưng để Ninh Kỳ điện hạ lấy tư cách dự khuyết. Nhỡ ra Ninh Chính điện hạ không trở lại, thì có Ninh Kỳ điện hạ đọc phần sớ tế thiên này.
Cái gì gọi là nhỡ ra Ninh Chính không trở lại?
Ở trong lòng tất cả mọi người, Ninh Chính là nhất định không chạy về.
Bị bao vây đã vượt qua một tháng, thần tiên khó khăn cứu.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến ngẫm lại một hồi, gật đầu nói:
- Đồng ý!
Tiếp đó, Ninh Nguyên Hiến hạ chỉ: Tế Thiên Đại Điển, Ninh Chính lấy tư cách người đọc sớ tế thiên, Ninh Kỳ lấy tư cách dự khuyết.
Vậy cũng là là quần thần với quốc quân một lần nhượng bộ.
Nhưng mà, bọn họ cảm thấy lúc này đây nhượng bộ trên cơ bản không quan hệ phong nhã.
Bởi vì Ninh Chính nhất định là về không được
Nhưng mà...
Vừa lúc đó.
Bên ngoài truyền đến từng đợt hô to.
- Tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp!
Tiếp đó, một tướng lĩnh Thiên hộ vọt vào cung điện thật nhanh, dĩ nhiên là Lan Nhất.
Ơ, không phải gã này ở bên cạnh Ninh Chính à?
Tại sao trở lại?
- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!
- Ninh Chính điện hạ đẩy lùi hai mươi vạn đại quân Sở vương, đại hoạch toàn thắng.
- Đây là Hiệp định đình chiến mới Sở vương cùng Ninh Chính điện hạ ký kết.
- Đây là quốc thư Sở vương cho bệ hạ, tuyên bố Hiệp định đình chiến lần trước ký kết trở thành phế thải.
Nghe những lời này.
Toàn bộ như chết lặng.
Ối giời ơi?
Phương diện này có lượng tin tức quá lớn.
Đến tột cùng xảy ra chuyện gì hả?
Ninh Chính chỉ có chín ngàn người, lui giữ thành nội, đánh lui hai mươi vạn đại quân của Sở vương?
Ở đây dùng là đẩy lùi, mà không phải tiêu diệt.
Thế nhưng Sở vương làm sao có thể từ bỏ ý đồ hả?
Vì dân tâm, vì báo thù rửa hận, gã cũng có thể đánh một trận đến cùng, triệt để tiêu diệt chín ngàn người của Ninh Chính.
Còn nữa, cái gì gọi là ký kết Hiệp định đình chiến mới?
Lúc trước ký kết Hiệp định đình chiến trở thành phế thải?
Nói cách khác, Ninh Kỳ điện hạ ký kết phần Hiệp định đình chiến kia trở thành phế thải?
Nghe những lời này, triều thần nướ cViệt giận dữ.
Sở vương đây là ý gì?
Lúc trước ký kết Hiệp định đình chiến, nói không tính toán gì hết không coi là số?
Xem Việt quốc của ta là gì vậy hả?
Còn có Ninh Chính điện hạ, ngài lại dám cùng Sở vương ký kết Hiệp định đình chiến mới?
Phương diện này khẳng định có âm mưu không thể cho ai biết.
Nhất định là Ninh Chính quân đội bị Sở vương bao vây, đối mặt tuyệt cảnh.
Ninh Chính vì mạng sống, cho nên cùng Sở vương ký kết hiệp định mới, chắc chắn bán đứng lợi ích càng nhiều hơn cho nước Sở, phần Hiệp định đình chiến mới này, không biết nhục nước mất chủ quyền đến cỡ nào.
Tức khắc, Ngự Sử ở đây đều ra khỏi hàng điên cuồng công kích.
- Đại vương, Hiệp định đình chiến không thể đổi, không thể đổi!
- Đại vương, thần tố cáo Ngũ vương tử Ninh Chính vì bản thân tư lợi, vì tạm thời an toàn tính mạng, lại bán đứng lợi ích Việt quốc, một mình cùng Sở vương cẩu thả, ký xuống hiệp định bất bình đẳng.
- Đại vương, lợi ích Việt quốc của ta không thể xâm phạm. Bất kỳ Hiệp định đình chiến mới, chúng ta không tiếp thu.
Cả triều văn võ, lòng đầy căm phẫn.
Cái kịch bản này của Ninh Chính bọn họ quá quen thuộc.
Rõ ràng đánh thua, lại nói thành là thắng lợi. Rõ ràng là bán đứng lợi ích Việt quốc, tạm thời an toàn tính mạng, lại nói thành là đánh lui đại quân nước Sở.
Lần trước Thái tử Ninh Dực, không phải làm như vậy à? Rõ ràng thất bại thảm hại nói thành là đại hoạch toàn thắng, hơn nữa còn nói là gần như tiêu diệt cả chủ lực vua Căng.
Cái phần hiệp định gọi là mới của Ninh Chính này chắc chắn đặc biệt hà khắc sỉ nhục.
Mà lúc này, Lan Nhất mở ra Hiệp định đình chiến mới, lớn tiếng đọc oang oang.
Điều thứ nhất, quân đội nước Việt rời khỏi kinh đô nước Sở, quân đội nước Sở không được tiến hành bất kỳ tập kích, đồng thời muốn trên đường về, bán ra lương thảo vật tư cho quân đội nước Việt.
Điều thứ hai, hai nước Sở Việt triệt để đình chiến, đường biên giới khôi phục lại trạng thái hai năm trước.
Điều thứ ba, hội Thiên Đạo ở trong vòng năm năm kế tiếp, trợ giúp hai trăm vạn lượng vàng nước Sở, xây dựng tân vương cung.
Điều thứ tư, nước Sở cho phép hội Thiên Đạo ở trong nước Sở mở cơ cấu thương nghiệp liên quan.
Sau khi đọc xong!
Lan Nhất rống to:
- Xin hỏi chư vị đại nhân, phần Hiệp định đình chiến mới này có thể có nhục nước mất chủ quyền à?
Tất cả mọi người ở đây tĩnh lặng.
Lan Nhất cười lạnh nói:
- Lần trước Ninh Kỳ điện hạ cùng Sở vương ký kết Hiệp định đình chiến, mọi người còn nhớ rõ ràng đi, mấu chốt nhất ở chỗ, hai nước Sở Việt đình chiến, đường biên giới khôi phục lại trạng thái hai mươi lăm năm trước. Nói cách khác Việt quốc của ta muốn cắt nhường hai trăm dặm quốc thổ, ta biết chư vị đại nhân vui mừng giả bộ hồ đồ, nhưng chuyện này có phải sự thực hay không?
Cái bạt tai này đánh vào trên mặt toàn bộ triều thần.
Càng tát vào trên mặt Ninh Kỳ.
Cái này đương nhiên là sự thực, chỉ bất quá bọn họ tận lực hướng Việt quốc dân chúng che giấu điểm này, tiếp đó hô to thắng lợi.
Lan Nhất nói:
- Ninh Chính điện hạ nghe nói phần Hiệp định đình chiến trước đó, sau đó thật lâu không thể bình phục, ngài không muốn cắt nhường một tấc quốc thổ. Cho nên hắn đang quyết định chín ngàn quân đội không rút lui, vẫn thủ vững kinh đô nước Sở, chính là vì đánh Sở vương thật đau, thúc ép hắn ký kết toàn bộ Hiệp định đình chiến mới.
- Cuộc chiến kinh đô nước Sở, ngày đầu tiên chúng ta đánh lui đại quân nước Sở, quân Sở thương vong gần ba vạn. Ngày thứ hai, quân Sở thương vong gần hai vạn! Đây không phải là thắng lợi huy hoàng vậy là cái gì? Lẽ nào các vị nghĩ đây là cái thứ tin chiến thắng vô sỉ của Thái tử Ninh Dực sao?
- Niết quân chúng ta vì Việt quốc liều mạng chiến đấu. Ninh Chính điện hạ vì Việt quốc, gần như đặt bản thân vào tuyệt cảnh. Vậy làm sao biến thành sai rồi, vậy làm sao biến thành nhục nước mất chủ quyền? Hoang đường đến cỡ nào?
- Chư vị đại nhân luôn miệng nói không thừa nhận Hiệp định đình chiến mới, chẳng lẽ muốn mắt mở trừng trừng nhìn Việt quốc của ta cắt nhường quốc thổ à?
- Đám người các người vì tranh chấp đảng phái, vì lợi ích của mình, lẽ nào có thể ngay cả thể diện cũng không cần à?
- Chúc Hoằng Chủ tể tướng! - Lan Nhất hét lớn, gã đúng là hổ thật sự.
Khuôn mặt Chúc Hoằng Chủ run lên, sau đó hỏi:
- Lan tướng quân, có gì chỉ giáo?
Lan Nhất bèn hỏi:
- Công tử Thẩm Lãng để ta hỏi ngài, hai phần Hiệp định đình chiến, Việt quốc của ta cần phải lựa chọn phần nào? Cần phải vứt đi phần nào?
Mọi người bị ê mặt.
Tên cẩu tặc Thẩm Lãng nhà ngươi, làm mất mặt thật ác độc, không để cho thể diện chút nào, cái này nào chỉ là làm mất mặt, đơn giản muốn lột luôn cả da mặt xuống thì có.
Hai cánh tay của Chúc Hoằng Chủ run nhè nhẹ nói:
- Nếu như, không có những điều kiện khác, đương nhiên là lựa chọn loại sau.
Lan Nhất lại nhìn về Ninh Kỳ nói:
- Tam vương tử điện hạ, một phần Hiệp định đình chiến trước đó là ngài ký. Phía trên nói khôi phục lại đường biên giới hai mươi lăm năm trước, có phải muốn cho Việt quốc của ta cắt nhường hai trăm dặm quốc thổ hay không?
Ta đệch đại gia nhà ngươi Thẩm Lãng, ngươi không dứt làm mất mặt người khác.
Ninh Kỳ lạnh lùng nói:
- Vâng.
Chuyện này có thể giấu diếm dân chúng, thế nhưng ở trên triều đình công khai chất vấn, sẽ không có đường lảng tránh.
Lan Nhất nói:
- Ninh Kỳ điện hạ, vậy ngài cảm thấy Việt quốc của ta cần phải lựa chọn loại Hiệp định đình chiến vậy? Có phải nên bỏ phần đã cùng ngài ký hay không?
Khuôn mặt Ninh Kỳ chợt co lại, gã nói:
- Đương nhiên là phần Hiệp định đình chiến Ngũ đệ cùng Sở vương ký kết tốt hơn.
Lan Nhất lại trông về phía Xu Mật Viện Xung rồi nói:
- Xung Ngạc đại nhân, xin hỏi ngài cảm thấy phần Hiệp định đình chiến có tốt hơn không?
Đ*!
Lan Nhất, ngươi dám làm vậy hả?
Làm mất mặt cũng phải có điểm dừng chứ.
Ngươi cái này lần lượt từng hỏi tiếp, có ý tát vô mặt những người ở đây qua một lượt?
Xung Ngạc bản năng nhìn phía quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
Bệ hạ, ngài mặc cho một tên Thiên hộ nhỏ xíu như vậy làm mất mặt đối với các đại thần thế à?
Nhưng mà, Ninh Nguyên Hiến lại ngả về phía sau một cái như thể có ý xem kịch vui.
Quân thần ly tâm đến tận đây à?
Xu Mật Viện Xung Ngạc nhắm mắt nói:
- Nếu không có những điều kiện khác, đương nhiên là một phần Hiệp định đình chiến phía sau rất tốt.
Lan Nhất lại lấy ra một phần thư rồi nói:
- Bệ hạ, đây là quốc thư Sở vương bệ hạ cho ngài, hướng ngài giải thích vì sao phải ký kết Hiệp định đình chiến mới, vì sao phải làm mất hiệu lực phần trước.
Mẹ kiếp!
Bây giờ không chỉ Thẩm Lãng tới làm mất mặt, Sở vương cũng muốn theo cùng đi làm mất mặt Ninh Kỳ?
Nhìn không ra, Sở Hoài Tâm?
Lúc trước ở hành tỉnh Thiên Tây, ngươi luôn mồm Ninh Kỳ hiền đệ, móc tim móc phổi cùng ta.
Luôn mồm muốn cùng ta cùng nhau trông coi.
Kết quả ngay tại kinh đô, trực tiếp liền bán đứng Ninh Kỳ ta đây?
Tát một cái thật mạnh vào trên mặt của ta?
Thẩm Lãng đến tột cùng cho ngươi uống thuốc gì hả?
Ngươi lại buông tha Thẩm Lãng cùng Ninh Chính như thế, bọn họ đã đốt vương cung của ngươi, ngươi nghĩ như thế nào ăn nói các tướng sĩ? Nghĩ như thế nào ăn nói với vạn dân nước Sở?
Không chỉ có Ninh Kỳ cảm thấy đặc biệt nghi ngờ.
Cả triều đại thần cũng hiểu được đặc biệt không giải thích được.
Tại sao hả?
Sở vương vì sao còn làm như vậy hả?
Rõ ràng một phần Hiệp định đình chiến phía trên càng thêm phù hợp nước Sở lợi ích.
Bỗng nhiên có một tên Ngự Sử nhảy ra nói:
- Bệ hạ, cái này không hợp tình lý. Ninh Chính điện hạ cùng Thẩm Lãng chỉ có không đến chín ngàn đại quân, Sở vương có hai mươi mấy vạn đại quân, hơn nữa đây là ở kinh đô nước Sở. Sở vương dựa vào cái gì cùng Ninh Chính điện hạ ký kết Hiệp định đình chiến mới, hơn nữa còn là Hiệp định đình chiến bất lợi cho nước Sở. Phương diện này khẳng định có mật ước, Thẩm Lãng, Ninh Chính điện hạ khẳng định cùng Sở vương ký kết mật ước, cái nội dung mật ước này nhất định bán đứng Việt quốc của ta thu ích lợi thật lớn, xin bệ hạ triệt để tra tới cùng!
Mẹ trứng, đây mới gọi là ngậm máu phun người.
Đây mới gọi là bất chấp tất cả.
Tên Ngự sử này chợt dập đầu nói:
- Bệ hạ, phương diện này nhất định có âm mưu, Ninh Chính điện hạ cùng Sở vương khẳng định có mật ước bán nước, tuyệt đối không thể đồng ý. Vì trăm năm cơ nghiệp Việt quốc của ta, tuyệt đối không thể khinh suất đồng ý.
Ninh Nguyên Hiến nheo mắt lại, cười nói:
- Thú vị, thú vị. Bè cánh đấu đá, vì lợi ích, có thể mặt không biết xấu hổ, bất kể không phải đen trắng, có thể hoàn toàn vứt lợi ích nước nhà sang một bên.
- Bay đâu, giết Ngự sử đó!
Nghe những lời này, Lê Chuẩn công công vung tay lên, tức khắc hai gã võ sĩ muối lôi tên Ngự sử này ra ngoài.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Không cần lôi ra đi, ở nơi này trên triều đình, tại chỗ giết!
- Vâng!
Tiếp đó, mấy tên võ sĩ đó đè Ngự Sử xuống đất.
Rõ ràng ngay trước mặt văn võ cả triều, rõ ràng đánh chết!
Triều đình đẫm máu!
...
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Mới cắt internet để chuyển sang 4G và phải chạy đôn chạy đáo làm hồ sơ xin học tiếng Trung nên tẩu hỏa nhập ma mấy bữa nay, xin lỗi các bạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.