Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 362: Thiên đại thủ bút! Tô Nan bại một lần!




Vua Ngô trẻ tuổi nhìn thấy Tam vương tử nước Việt Ninh Kỳ còn trẻ hơn, vẫn hơi thoáng hoảng sợ, đại chiến sắp tới, Ninh Kỳ lại không cáo mà đến.
Nhưng vẫn là căn cứ lễ nghi tiếp kiến gã.
- Ninh Kỳ bái kiến vương thúc.
Tuy rằng Ninh Kỳ chẳng qua là so với Ngô Khải nhỏ mấy tuổi, nhưng hai vị đại vương Ngô Việt lại xưng huynh đệ lẫn nhau, nên cái tiếng chú này vẫn phải hô trên miệng.
Ngô Khải nói:
- Tam điện hạ, có chuyện gì?
Ninh Kỳ nói:
- Ngô vương, ngài tập kết ba mươi mấy vạn đại quân là muốn tiến đánh Việt quốc của cháu à?
Đi thẳng vào vấn đề như vậy?
Thần tử bên cạnh còn muốn cười ha hả, Ngô Khải khoát tay nói:
- Không được sao?
Đúng vậy?
Không được sao?
Hai nước Ngô Việt chúng ta có thể nói thù sâu như biển, lý do khai chiến hoàn toàn không thiếu.
Nước Ngô của ta còn có chín quận ở trong tay nước Việt các ngươi kia mà.
Ninh Kỳ nói:
- Đương nhiên có thể, như vậy Ngô vương điện hạ tiến đánh Việt quốc muốn có được là cái gì?
Ngô vương nói:
- Hành tỉnh Thiên Bắc, cộng thêm nửa Diễm Châu.
Quả thế, đều đã chia phần xong rồi à?
Vua Căng được hành tỉnh Thiên Nam, vua Sở được hành tỉnh Thiên Tây cùng nửa Diễm Châu, vua Ngô được hành tỉnh Thiên Bắc cùng nửa Diễm Châu.
Ninh Kỳ nói:
- Ngô vương, có thể không đánh được không?
Ngô vương lặng im, vấn đề này căn bản cũng không cần trả lời.
Ngươi cứ nói đi?
Cái cơ hội ngàn năm một thuở cỡ này nếu như ta bỏ lỡ, chẳng phải là trở thành tội nhân thiên cổ của nước Ngô?
Nếu ngươi theo ta giảng đạo nghĩa? Đương nhiên lúc Việt quốc cắt nhường chín quận nước Ngô của ta, có thể có nghĩ tới đạo nghĩa à?
Ninh Kỳ nói:
- Ngô vương, hành tỉnh Thiên Bắc thì ngài có thể đánh xuống được, nhưng Diễm Châu chưa chắc đánh được.
Ngô vương nói:
- Biện Tiêu lợi hại, nhưng toàn bộ Việt quốc đều diệt vong, ông ta vào sáu bảy vạn quân đội trong tay cũng một cây chẳng chống vững nhà đâu?
Ninh Kỳ nói:
- Ngô vương, nếu như có thể không sử dụng phương thức khai chiến thì ngài vẫn được tất cả thì sao?
Ngô vương cất giọng đầy vẻ trầm ngâm:
- Nguyện nghe chi tiết!
Ninh Kỳ nói:
- Nếu như chúng ta sẵn lòng trả lại cho nước Ngô sáu quận lúc trước đã cắt nhường thì sao?
Ngô vương cười nói:
- Hơi ít.
Ninh Kỳ nói:
- Nhưng cuối cùng có không cần tốn nhiều sức, không cần bất kỳ máu tươi cùng hi sinh có thể được.
Ngô vương nói:
- Vẫn là tự đánh xuống càng thêm ung dung một chút, nhưng mà ta ngược lại có một đề nghị.
Ninh Kỳ nói:
- Nguyện nghe chi tiết!
Ngô vương nói:
- Các ngươi nhường ra toàn bộ hành tỉnh Thiên Bắc cùng Diễm Châu, đây mới thực sự là lao vào chỗ chết tìm đường sống, lúc này mới có thể tránh đại chiến Ngô Việt.
Ninh Kỳ nheo mắt lại, Ngô vương à, khẩu vị của ngươi cũng không tránh khỏi quá lớn một chút.
Ngô vương nói:
- Hôm nay mười vạn đại quân của vua Căng lên bắc, gần như quét ngang, Việt quốc của ngươi đã không còn bất kỳ sức kháng cự này, chắc chắn chẳng mấy chốc hắn sẽ tiến đánh đến kinh đô các ngươi, nếu kinh đô thành Thiên Việt bị diệt đi, các ngươi chính là vong quốc! Nếu ngươi đều cắt nhường toàn bộ hành tỉnh Thiên Bắc cùng Diễm Châu đều cắt nhường cho nước Ngô của ta, toàn bộ mười ba vạn đại quân phía bắc đều có thể phải điều sạch đến phòng thủ kinh đô nước Việt, cho đến lúc này kinh đô có thể giữ được, thậm chí hành tỉnh Thiên Tây có thể giữ được, tuy rằng có thể sẽ thất thủ một nửa quốc thổ, nhưng cuối cùng dễ chịu hơn so với vong quốc.
Xu Mật Sứ Ngô Trực ở bên cạnh nói:
- Ninh Kỳ điện hạ, bây giờ đối với với Việt quốc mà nói, quốc thổ không phải quan trọng nhất, quân đội mới là trọng yếu nhất.
- Ai cho Thái tử điện hạ mấy người quá rộng rãi, lập tức chôn vùi hai mươi mấy vạn đại quân. – Có một đứa bé ở ngay bên cạnh mở miệng nói, nó chỉ tầm mười một mười hai tuổi nên có thể nó là con trai trưởng của vua Ngô.
Ninh Kỳ chỉ im lặng chốc lát nói:
- Ngô vương, các ngài cũng biết Thẩm Lãng đã dẫn đầu một vạn đại quân xuôi nam, chống đỡ vua Căng?
Ngô vương nói:
- Là một vạn Thành Vệ Quân.
Con trai trưởng của Ngô vương nói:
- Thành Vệ Quân không cũng chẳng khác gì lưu manh côn đồ sao? Cũng có thể chiến đấu được à? Cái này rõ ràng là đi chịu chết đi!
Tam vương tử Ninh Kỳ nói:
- Ngô vương, ta và Thẩm Lãng coi như là kẻ địch. Nhưng đối với bản lĩnh người này, ta muốn thừa nhận, ngài cũng phải thừa nhận? Không đúng sao?
Ngô vương gật đầu.
Gã cùng từng chịu thiệt bởi Thẩm Lãng khá nhiều, lần trước hơn ba vạn đại quân nước Ngô tiến đánh thành Nộ Triều, tử trận hơn phân nửa.
Tam vương tử Ninh Kỳ nói:
- Nhỡ ra, ta nói là nhỡ ra, Thẩm Lãng thực sự ở hành tỉnh Thiên Nam chống đỡ được quốc chủ Đại Nam, vậy các ngươi có nên đi con đường nào?
Ngô vương nói:
- Làm sao có đường nào khác? Tiếp tục cũng được, quân đội của hắn còn có thể lên bắc cùng nước Ngô của ta khai chiến không?!
Con trai trưởng của Ngô vương cười lạnh rồi hỏi vặn:
- Một vạn Thành Vệ Quân, muốn đánh bại mười vạn đại quân Tô Nan cùng Nam Cung Ngạo, nằm mơ à?
Tam vương tử Ninh Kỳ nói:
- Ngô vương, hòa bình không dễ, ta có một đề nghị.
Ngô vương nói:
- Mời nói!
Ninh Kỳ nói:
- Xin ngài yên tâm chớ nóng, dù cho ngài muốn khai chiến, cũng tốt nhất đến khi Thẩm Lãng cùng gia tộc họ Kim toàn quân huỷ diệt tin tức truyền đến, vậy đối với ngài cũng là chuyện tốt, không phải sao?
Ngô vương ánh mắt co rụt lại.
Lời này đặc biệt mịt mờ.
Nếu như Thẩm Lãng cùng gia tộc họ Kim thực sự chống đỡ mười vạn đại quân của vua Căng, vậy Việt quốc liền được thở dốc, liền từ vực sâu vong quốc lui về vài bước.
Thế nhưng...
Còn có ý kiến càng sâu hơn.
Một khi xác định gia tộc họ Kim toàn quân huỷ diệt, vậy thành Nộ Triều đã có thể trống rỗng.
Ngô vương điện hạ không phải với thành Nộ Triều nhất định phải được à?
Tam vương tử Ninh Kỳ nói:
- Ta không có ý tứ gì khác, chính là để Ngô vương không nên gấp, dù cho phải xuất binh khai chiến, cũng muốn chờ tin tức Thẩm Lãng cùng gia tộc họ Kim huỷ diệt truyền đến thì hẵn nói tiếp.
Ngô vương cười nói:
- Tam điện hạ quá lo lắng, nên làm thế nào quyết định, quả nhân trong lòng hiểu rõ.
...
Ninh Kỳ rời khỏi cung Ngô vương, nhưng vẫn không có rời khỏi nước Ngô đều.
Ở một gian trong mật thất, gã đã gặp Thư Đình Ngọc của hội Ẩn Nguyên.
- Thư tiên sinh, Việt quốc huỷ diệt chẳng phù hợp lợi ích của các ngươi, càng không phù hợp lợi ích của gia tộc họ Thư.
Thư Đình Ngọc nói:
- Yên tâm đi, hoàng đế bệ hạ sẽ không ngồi xem Việt quốc diệt vong. Hơn nữa Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện của đế quốc đều đã quan tâm đến ngài, Ninh Kỳ điện hạ đây đối với ngài là một tin tức cực kỳ tốt a.
Lời này là một tín hiệu to lớn.
Thái tử Ninh Dực biểu hiện thật sự là quá tệ, điều này làm cho đế hoàng tộc cùng Thượng Thư Đài quốc đều phải bỏ gã đi.
- Đúng rồi, sau này có lẽ đế quốc không cần Thượng Thư Đài, có lẽ đổi sang thành đế quốc Nội Các. - Thư Đình Ngọc nói.
Trong lòng Ninh Kỳ chua xót một phen.
Nội bộ đế quốc muốn tiến hành cải cách, huỷ bỏ Thượng Thư Đài, thành lập Nội Các.
Chuyện này cũng ý nghĩa tân chính đế quốc Đại Viêm đã gần hồi cuối, lập tức sẽ phải tiến vào thời đại tập quyền của hoàng đế.
Thư Đình Ngọc nói:
- Nếu không có gì ngoài ý muốn, quốc quân đời kế tiếp Việt quốc, chính là ngài.
Ninh Kỳ nói:
- Hoàng đế bệ hạ không cho Việt quốc diệt vong? Ý kiến để Việt quốc chỉ còn lại một thành Thiên Việt, còn lại đều bị cắt đi? Vậy đã không xứng làm một vương quốc, thậm chí công quốc cũng không bằng, như vậy quốc quân không làm cũng được.
Thư Đình Ngọc nói:
- Đến khi khi đó, tam điện hạ sẽ phát hiện dù cho quốc quân nhỏ hơn nữa, cũng tốt hơn với triệt để vong quốc.
Ninh Kỳ nói:
- Có thể đối với tổng bộ hội Ẩn Nguyên mà nói, Việt quốc của ta diệt quốc cũng không có cái gì, dù cho chuyện thứ nhất này Việt quốc thiếu hội Ẩn Nguyên số nợ khổng lồ cũng sẽ bị nhỡ.
Ninh Nguyên Hiến thiếu hội Ẩn Nguyên hơn mười triệu tiền nợ.
Việt quốc mất nước, số tiền này nhất định sẽ bới không ra. Việt quốc nếu như bị tách rời, số tiền này cũng không lấy lại được.
Tổng bộ hội Ẩn Nguyên từ trình độ nào đó là phục vụ vì hoàng đế bệ hạ, chỉ cần có thể đủ đạt được mục đích chính trị nào đó, hơn mười triệu bị nhỡ cũng liền hỏng bét, luôn có thể đủ từ địa phương khác kiếm về.
Hơn nữa bây giờ Việt vương Ninh Nguyên Hiến với hội Ẩn Nguyên đã rất không hữu hảo.
Ninh Kỳ nói:
- Hội Ẩn Nguyên chống đỡ được chi phí Việt quốc huỷ diệt, nhưng gia tộc họ Thư chưa chắc có thể chống đỡ đi.
Thư Đình Ngọc lặng im.
Cha của gã - Thư Bá Đảo - là trưởng lão hội Ẩn Nguyên, nếu như xem hội Ẩn Nguyên so với thành một quốc gia thì Thư Bá Đảo coi như là quan lớn biên giới, ông ta chấp chưởng chính là hội Ẩn Nguyên của Việt quốc.
Một khi Việt quốc diệt vong, vậy hội Ẩn Nguyên Việt quốc cũng xem như không còn tồn tại nữa.
Đám trưởng lão hội Ẩn Nguyên ở nước Ngô, nước Sở sẽ khẳng định thừa cơ chiếm lấy toàn bộ số định mức.
Cho nên, Việt quốc diệt vong với gia tộc họ Thư cũng xem như là tai họa ngập đầu.
- Gia tộc họ Thư của ta cùng lắm thì ngủ đông mấy thập niên, việc này theo xu hướng phát triển, không ai có khả năng chống đối. - Thư Đình Ngọc nói.
Ninh Kỳ nói:
- Thư tiên sinh, chuyện chưa chắc đến thời khắc tuyệt vọng.
Thư Đình Ngọc nói:
- Mời nói!
Ninh Kỳ nói:
- Phụ vương ta bị Thẩm Lãng mê hoặc, lại cự tuyệt Hiệp định đình chiến vua Căng. Thế nhưng... Thời khắc mấu chốt, có thể quên ý chí của ông ta, dùng danh nghĩa Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện cùng vua Căng tiếp tục đàm phán, cắt nhường tám quận, thậm chí mười quận cho hắn. Khi một quân vương không còn phù hợp lợi ích Việt quốc, vậy ý chí của ông ta cũng không được coi là ý chí tối cao của Việt quốc được.
Nghe những lời này, đồng tử Thư Đình Ngọc co rụt lại.
Lời nói này của Ninh Kỳ đã có mùi vô cùng nguy hiểm.
Đây là ngươi muốn đảo chính?!
Ninh Kỳ tiếp tục nói:
- Còn có nước Ngô bên này, Ngô vương mong muốn là cả hành tỉnh Thiên Bắc. Ta có thể cắt nhường cả sáu quận hành tỉnh Thiên Bắc cho hắn, mặt khác giao cả thành Nộ Triều ở quần đảo Lôi Châu cũng cho hắn.
Nghe những lời này, Thư Đình Ngọc không khỏi run lên, rất là tâm động.
Ninh Kỳ nói:
- Đại quân Nam Cung Ngạo tiến đánh phủ Hầu tước Huyền Vũ của họ Kim, Kim Trác cơ hồ đưa toàn bộ quân phối hợp phòng ngự quê nhà, thành Nộ Triều ngược lại trống không. Lúc này tiến đánh thành Nộ Triều, có lẽ là thời cơ tốt nhất. Ý nghĩa của thành Nộ Triều đối với hội Ẩn Nguyên thậm chí còn muốn vượt qua đô thành Việt quốc đúng không? Bởi vì đó là tổng bộ hội Thiên Đạo, bởi vì đó là trung tâm mua bán của toàn bộ vùng biển phía Đông. Ngô vương coi trọng đại dương, toàn bộ quần đảo Lôi Châu, cộng thêm sáu quận hành tỉnh Thiên Bắc, mới có thể để hắn hài lòng.
Thư Đình Ngọc lắc đầu nói:
- Không, hắn sẽ không hài lòng.
Ninh Kỳ nói:
- Vậy hội Ẩn Nguyên có thể buộc hắn thoả mãn, Ngô vương thiếu các ngươi rất nhiều nợ, hơn nữa nước Ngô tiếp giáp đế quốc Đại Viêm, ý chí của đế quốc thì hắn cũng phải phục tùng.
Thư Đình Ngọc nói:
- Dù cho hắn có thể thống nhất, chúng ta cũng vô lực bắt thành Nộ Triều, nước Ngô đã không có đầy đủ thủy sư.
Ninh Kỳ không nói gì, mà là nhìn chằm chằm Thư Đình Ngọc.
Thư Đình Ngọc chợt ngồi thẳng nói:
- Nước Ngô cũng không đủ thủy sư, nhưng... gia tộc họ Tiết có đúng không? Cái gọi là Nam Hải kiếm phái căn bản là dấu chấm phẩy núi Phù Đồ, hơn nữa lũng đoạn mua bán vùng biển phía nam, có hạm đội vô số kể, đúng không?
Ninh Kỳ không có nói ra.
Nhưng trên thực tế là như vậy, cái gọi là Nam Hải kiếm phái, nghe vào như là một kiếm phái.
Nhưng thật ra là một thế lực vũ trang to lớn do núi Phù Đồ bồi dưỡng ra, đương nhiên nó đồng thời lại phục vụ quốc quân Ninh Nguyên Hiến. Có thể bây giờ đã vì Ninh Kỳ phục vụ.
Ninh Kỳ nói:
- Ta và Ngô vương nói không xong, nhưng hội Ẩn Nguyên chưa chắc nói không được.
Thư Đình Ngọc nói:
- Tam vương tử điện hạ, cái kế hoạch này của ngài một khi thi triển, đây chính là chơi cực kỳ lớn. Núi Phù Đồ, Thiên Nhai Hải Các, hội Ẩn Nguyên, đế quốc Đại Viêm, nước Việt, nước Ngô, hội Thiên Đạo đều phải bị cuốn vào vào đây.
Ninh Kỳ nói:
- Nếu kế hoạch của ta thành công, Việt quốc chí ít có thể giữ được hai phần ba lãnh địa, như vậy còn có thể kế thừa nợ nần với hội Ẩn Nguyên tiếp nữa. Căn cơ của gia tộc họ Thư ở hội Ẩn Nguyên Việt quốc cũng không có ngã xuống, đối với tổng bộ hội Ẩn Nguyên cũng có ích lợi thật lớn. Ta tin rằng nếu một việc chỉ cần lấy được chỗ tốt đủ nhiều, vậy nhất định có thể làm được.
Lời này ngược lại chân lý.
Cái kế hoạch này Ninh Kỳ chơi lớn đến đáng sợ.
Muốn để nước Ngô cùng hội Ẩn Nguyên hướng Tiết Triệt mượn hạm đội, tiến đánh thành Nộ Triều.
Đánh xuống thành Nộ Triều cùng quần đảo Lôi Châu, về nước Ngô cùng hội Ẩn Nguyên toàn bộ.
Đây là gã trả giá cao.
Mà thứ mà gã thu hoạch được là, hội Ẩn Nguyên hướng nước Ngô tạo áp lực, thúc ép Ngô vương bỏ đi chiến tranh, Việt quốc giữ được hai phần ba lãnh thổ hành tỉnh Thiên Nam.
Cái kế hoạch này còn không chỉ như vậy.
Còn có một phân đoạn trọng yếu.
Đảo chính!
Để Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện làm quốc quân Ninh Nguyên Hiến mất quyền lực.
Thậm chí, để hoàng đế đế quốc Đại Viêm đứng ra, thúc ép Ninh Nguyên Hiến tiến vào trạng thái dưỡng bệnh.
Chuyện thứ nhất này, lúc trước Ninh Nguyên Hiến với vua Căng tỏ thái độ cũng không sap. Việt quốc một lần nữa cùng vua Căng đàm phán, ký kết Hiệp định đình chiến mới.
Chuyện thứ nhất này, Ninh Kỳ có thể tập trung toàn bộ sức mạnh nước Việt cùng nước Sở quyết chiến.
Bởi vì Việt quốc ở vào phía phòng thủ, một khi dốc hết toàn lực, tuy rằng chưa chắc có thể triệt để đánh bại ba mươi vạn đại quân của Sở vương, thế nhưng bảo vệ cho biên giới không có vấn đề.
Thư Đình Ngọc nói:
- Kể từ đó, tổng bộ hội Ẩn Nguyên của ta sẽ phải toàn lực hỗ trợ cho ngài. Thậm chí phải thuyết phục ở trong triều đình đế quốc Đại Viêm sớm lập ngài làm Thái tử giám quốc nước Việt, làm cho Ninh Nguyên Hiến mất quyền lực?
Ninh Kỳ không nói gì.
Thư Đình Ngọc trong lòng khiếp sợ.
Thậm chí có chút không thể tin nổi nhìn Tam vương tử Ninh Kỳ trước mắt này.
Người này lúc trước biểu hiện lãnh khốc, như là một thiết huyết thống soái.
Nhưng không nghĩ tới, thủ đoạn chánh trị cũng sắc bén như thế.
Cái kế hoạch này hoàn toàn buộc chặt vận mệnh của gã và nước Việt cùng một chỗ.
Không chỉ cứu lại Việt quốc, càng thêm muốn chính mình sớm trở thành vua nước Việt.
Thủ đoạn tốt, quyết đoán hay.
Một mũi tên ba con chim!
Một cái kế hoạch, luôn luôn có người được lợi ích, có người mất đi lợi ích.
Mà ở trong cái kế hoạch lớn của Ninh Kỳ này, kẻ được lợi là Ninh Kỳ, vua Căng, đế quốc Đại Viêm, hội Ẩn Nguyên, nước Ngô.
Mà bị tổn thất là Ninh Nguyên Hiến, là nước Sở, mà gặp tai họa ngập đầu chính là gia tộc họ Kim.
Thư Đình Ngọc nói:
- Chuyện thứ nhất này, họ Tiết cần xuất động hạm đội là con số kinh người, muốn vượt qua hơn một vạn người, trăm chiếc thuyền.
Ninh Kỳ lặng im, tỏ ý không nói đùa.
Thư Đình Ngọc nói:
- Hơn nữa, cái kế hoạch này còn muốn được gia tộc họ Chúc toàn diện phối hợp, căn cứ tin tức của ta, gia tộc họ Chúc bây giờ cũng còn không có ý bỏ đi Thái tử Ninh Dực.
Ninh Kỳ nói:
- Chúc Hoằng Chủ đặc biệt thông minh, thời khắc mấu chốt lão ta biết phải làm sao.
Thư Đình Ngọc nói:
- Vậy thứ cần ta chính là đi thuyết phục tổng bộ hội Ẩn Nguyên, thuyết phục nội các đế quốc, đi về phía Ngô vương tạo áp lực? Hướng Việt vương Ninh Nguyên Hiến tạo áp lực?
Ninh Kỳ nói:
- Vì trăm năm cơ nghiệp gia tộc họ Thư, chẳng lẽ không đáng giá đánh một trận à?
Thư Đình Ngọc lại trầm mặc một lúc lâu.
Cái kế hoạch này quá lớn, Gia tộc họ Thư gần như muốn dốc hết tất cả tài nguyên chính trị.
Hội Ẩn Nguyên bên trong cũng có đấu đá lẫn nhau, trưởng lão hội Ẩn Nguyên nước Ngô cùng nước Sở, đã sớm chờ nước Việt diệt vong, muốn ăn chia địa bàn mua bán của gia tộc họ Thư.
- Then chốt ở họ Chúc. - Thư Đình Ngọc nói:
- Gia tộc họ Chúc ở đế quốc hiển hách vô song, nếu như họ Chúc có thể phối hợp, chúng ta thuyết phục nội các đế quốc cùng hoàng tộc đế quốc sẽ đơn giản hơn nhiều.
Ninh Kỳ nói:
- Ta hiểu! Thế nhưng tất cả phải nhanh, nếu muộn sẽ không kịp.
Thư Đình Ngọc bỗng nhiên nói:
- Nếu như, ở trên chiến trường hành tỉnh Thiên Nam Thẩm Lãng thắng thì sao? Hậu quả kia...
Ninh Kỳ nói:
- Có thể à?
...
Chiến trường hành tỉnh Thiên Nam thành Dương Qua!
Theo Tô Nan ra lệnh một tiếng, trong nháy mắt long trời lở đất.
- Vút vút vút vút vù...
Mấy chục cỗ máy bắn đá, dễ dàng bắn tảng đá mấy trăm cân đập thật mạnh xuống vị trí gần ba trăm mét.
Nỏ siêu khủng đã băn được một cây lao dài ba mét ra vị trí mấy trăm mét.
- Rầm rầm ầm...
Những tảng đá này có nện ở trên tường thành, có vào bể trong thành!
Phát sinh từng đợt nổ.
Đinh tai nhức óc.
Trong phút chốc, thật sự có cảm giác trời long đất lở.
Những tảng đá này một khi rơi trúng tường, chính là một cái hố.
Một khi đập phải đầu thành, chí ít nghiền mấy chục người thành thịt nát.
Một khi đập vào trong thành, tất cả nhà cửa đều đổ sụp.
Tính về lực sát thương đơn thuần của máy bắn đá thậm chí muốn vượt qua đạn đại bác.
Thế nhưng...
Độ chính xác của máy bắn đá thật sự quá hên xui.
Nên tác dụng lớn nhất của nó trên chiến trường chính là áp chế hỏa lực, giáng đòn tâm lý!
Có thể nói bất kỳ quân đội đứng trước cái thứ công kích đáng sợ kia đều phải run sợ trong lòng.
Mặc dù tỉ số trúng mục tiêu thực sự thấp dọa người, chỉ khi nào bị trúng, đó chính là nát như tương tàu.
Bình thường trên các chiến trường quy mô lớn đều có để đánh bằng máy bắn đá.
- Phóng!
Theo Khổ Đầu Hoan ra lệnh một tiếng.
Máy bắn đá bên trong thành Dương Qua cũng bắt đầu ném lia ném lịa, đương nhiên bên trong toàn bộ thành Dương Qua cũng chỉ có bảy cỗ máy bắn đá.
Từng vòng oanh kích.
Đánh cho mặt đất run rẩy từng cơn, đập ra từng cái hố lớn.
Thế nhưng... Không có chút ý nghĩa nào.
Kết quả chiến đấu gần như là số không.
Bởi vì đại quân của Tô Nan ở cách đó xa hơn bốn trăm mét.
Chỉ có mấy chục cỗ máy bắn đá và nỏ khổng lồ của ông ta trong tầm bắn.
Thế nhưng, tỉ số trúng mục tiêu của nó lại lửng lơ.
Bắn mười mấy phát vậy mà chẳng trúng phát nào, đập toàn bộ lên đất trống.
Nói một cách tương đối, kết quả chiến đấu của phe Tô Nan bên này sẽ lớn hơn nhiều.
Vì máy bắn đá của ông ta càng nhiều hơn, hơn nữa mục tiêu tiến đánh lại rất lớn, cả một tòa thành trì.
- Ầm...
Một tiếng vang thật lớn.
Tô Nan may mắn.
Một cỗ máy bắn đá của Thẩm Lãng đã bị một tảng đá đập xuống trực tiếp nát bấy.
Mười mấy người bên cạnh cũng trực tiếp bị đập chết!
Nhưng mà, kết quả chiến đấu huy hoàng nhất cũng chỉ tới mới thôi.
...
- Vút vút vút vút...
- Rầm rầm ầm...
Máy bắn đá cùng nỏ khổng lồ của quân đội phía Tô Nan giống như không biết mệt mỏi rã rời mà đập lia đập kia
Tầm một canh giờ!
Toàn bộ Qua bức tường thành Dương thủng trăm ngàn lỗ, rạn nứt chồng chất.
Cả tòa thành trì bị bụi bặm che phủ, bụi đất vàng cuồn cuộn.
Loại tiến công oanh tạc này với sĩ khí quân phòng thủ hoàn toàn là đả kích khổng lồ.
Rất nhiều quân đội ở phía dưới cái khí thế kinh thiên động địa kia sẽ tan vỡ sĩ khí.
Chủ soái tây lộ của nước Đại Nam là Tô Nan, phó soái là Sa Tần, gã là anh em kết nghĩa với vua Căng, anh vợ của vua Căng và đồng thời còn là tù trưởng của bộ lạc Sa Man Khác.
Sa Duyên, Sa Tần vì sao đều theo họ Sa, hơn nữa tên cũng còn không tệ?
Bởi vì căn bản bọn họ lúc trước cũng không gọi tên này, toàn bộ cũng là vua Căng lấy tên khác, dòng họ cũng trực tiếp có quan hệ với quốc tính Đại Nam.
Sa Tần đi tới trước mặt Tô Nan nói:
- Xu Mật Sứ quá cẩn thận rồi, quân đội người Việt quốc nhu nhược vô năng nhất, chỉ cần chúng ta một xông lên, bọn họ liền lập tức đầu hàng, lúc trước mỗi một trận cũng là như thế, lần này cũng không ngoại lệ. Chúng ta tấn công lia lịa như thế, chỉ sợ bên trong toàn bộ quân phòng thủ đều sợ đến cứt đái đều xuất hiện.
- Ta kết luận, chiến đấu kế tiếp chỉ cần nửa canh giờ!
- Hai khắc đồng hồ, nếu như vượt qua hai khắc đồng hồ, chính là sỉ nhục đối với võ sĩ tộc Sa Man chúng ta.
- Ha ha ha ha...
Trải qua một loạt thắng lợi huy hoàng, trong lòng đám đại tướng tộc Sa Man đều sinh ra tâm lý ngang ngược kiêu ngạo, với quân đội nước Việt vô cùng khinh địch, hoàn toàn không để vào mắt.
- Xung phong đi, xung phong đi...
- Xu Mật Sứ, vọt vào trong thành, có giường ngủ...
- Xu Mật Sứ quá cẩn thận rồi, dựa theo biện pháp của ta, chúng ta bây giờ sắp đánh vào vào kinh đô nước Việt, ở trong đó có vô số mỹ nhân, chúng ta có thể chơi cho thoải mái.
- Ngươi không muốn sống nữa sao? Đại vương nói, nếu cưỡng hiếp đàn bà con gái vô tội thì sẽ chém đầu đấy!
- Bệ hạ cái gì cũng tốt, chỉ riêng có điểm này khiến cho ta khó chịu, chúng ta đã đánh chiếm thành trì, dựa vào cái gì không thể đoạt? Chúng ta bắt được đàn bà dựa vào cái gì không thể hãm, không thể giết?
Tô Nan ngó sang bọn họ một cái.
Đám người kia quá khinh địch, ở trên chiến trường chuyện trò vui vẻ.
Hoàn toàn là coi khinh quân đội Thẩm Lãng.
- Đại quân công thành!
Theo Tô Nan ra lệnh một tiếng.
Hơn hai vạn võ sĩ tộc Sa Man kêu gào vang dội, điên cuồng mà xung phong.
Tốc độ như bay!
Bọn họ đã nhịn rất lâu rồi, đối với chiến đấu tràn đầy khát vọng vô hạn.
Tầm hơn một tháng, cũng không có đánh được một trận nào cho ra hồn.
Một chút đều không đã ghiền.
Không chém giết, chưa đủ nghiền.
Bây giờ cuối cùng có thể giết cho đã.
Lần trước ở thành Thiên Nam, đối mặt hai vạn dân quân, cho dù đám dân quân kia đã tan vỡ đầu hàng, nhưng võ sĩ tộc Sa Man vẫn là không có buông tha, trực tiếp giết sạch bọn họ.
Bởi vì võ sĩ tộc Sa Man như là sói đói, như là mãnh thú, trên chiến trường nhất định phải giết người.
- Giết, giết, giết!
- Bên trong thành là một vạn con tôm mềm, đang sợ đến tè ra quần mà. Xông lên đầu tường, chém sạch chúng nó
- Nửa canh giờ, dùng người đầu kế công. Hai vạn người tranh đoạt một vạn đầu người, võ sĩ nào không có đầu quả nhiên đáng sỉ nhục!
- Huynh đệ nào không chém được đầu quân địch thì phải rửa chân, rửa tr*m cho huynh đệ khác đó, ha ha ha...
Nghe những lời này, đại quân võ sĩ tộc Sa Man càng thêm điên cuồng.
Càng thêm điên cuồng xung phong!
Chặt đầu!
- Giết, giết, giết...
Những võ sĩ tộc Sa Man này rõ ràng anh dũng, tốc độ xung phong càng lúc càng nhanh, nhào đến thành Dương Qua.
Từ bầu trời nhìn lại, thực sự như là bầy thú lao điên cuồng vậy.
Tô Nan cùng Sa Tần nhìn từ đằng xa, phát hiện toàn bộ trên tường thành lại trống rỗng.
Đây là ý gì?
Chúng ta cũng bắt đầu công thành, quân phòng thủ của ngươi còn không lên tường thành?
Chẳng lẽ thật sự bị trận bắn vừa rồi làm cho hoảng hốt à? Hoàn toàn không dám lên tường thành nữa sao?
Cứ như vậy hoàn toàn từ bỏ hả?
- Xung phong, xung phong, xung phong...
Hơn hai vạn võ sĩ tộc Sa Man tốc độ như bay, rất nhanh đã đến khoảng cách một trăm mét gần tường thành.
Nhưng mà vào lúc này.
- Vút vút vù...
Từ tường thành bên trong, chợt vẫy ra từng đợt sóng mưa tên.
Trong đám đại quân tộc Sa Man đã văng lên vòi máu này đến vòi máu khác.
Nhưng mà không hơn!
Tỷ số trúng mục tiêu thực sự thấp đến sững sờ.
Cái này dù sao cũng là ở bắn bừa, nói cho đúng là cách tường thành vứt bắn.
Đại quân tộc Sa Man tiếp tục đến gần.
Nhưng mà vào lúc này!
Trong thành Dương Qua, từng người võ sĩ giữ thành lên tường thành.
Mỗi người, toàn thân đều ở trong khôi giáp..
Đồng dạng là mặc áo giáp, tứ chi là tỏa giáp.
- Cuối cùng lộ diện, đám chân dê mềm cuối cùng lộ diện.
- Còn toàn thân đều bọc như mai rùa, cho rằng như thế chúng ta liền chém chẳng được đầu của chúng à? Ha ha ha
Đám võ sĩ tộc Sa Man công thành này không có lo lắng chút nào mà chợt nhào vào dưới tường thành, cố nhảy lên.
Leo lên như thằn lằn vậy.
Vẫn chẳng cần thang công thành.
Rõ ràng quá ngầu.
Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần xông lên đầu tường, chiến đấu liền kết thúc.
Vừa lúc đó!
Trên tường thành truyền đến từng đợt rống lớn.
- A... A... A...
- Đám man di này rốt cuộc đã tới, rốt cuộc đã tới.
- Cuối cùng có thể khai chiến, ta sắp điên rồi, ta đều sắp muốn điên rồi!
Đám Thành Vệ Quân dưới trướng Thẩm Lãng đều gào lên như là sói tru vậy.
Tiếp đó...
Vô số gỗ lăn, vô số tảng đá được nện mạnh xuống!
Đốt sôi dầu sôi, đốt nóng cứt đái, điên cuồng đổ xuống.
Võ sĩ tộc Sa Man tức khắc ngây người!
Ta... Mẹ kiếp.
Ơ, đây là quân đội kiểu gì,
Lại gào rú so với chúng ta còn giống dã thú hơn?
Hơn nữa, sức lực lớn như vậy?
Một vạn Thành Vệ Quân dưới trướng Thẩm Lãng, mỗi một người giơ lên tảng đá hơn một trăm cân đập xuống.
Còn gỗ lăn trên trăm cân thì nắm bằng một tay đập xuống.
Chảo dầu nấu sôi cũng đập xuống luôn.
Khổ Đầu Hoan hét lớn:
- Các huynh đệ, tiết kiệm một chút, tiết kiệm một chút.
- Tên khốn kia, không nên đập chảo, dội dầu là được rồi, không nên ném chảo!
- Tên khốn kia, ngươi làm gì thế? Ngươi nghĩ làm gì? Địch nhân đều xông tới, ngươi đầu thành đánh là được rồi, ngươi còn muốn lao xuống thành đi đánh? Kéo nó, kéo nó...
Thuốc này vẫn là quá mạnh.
Những tên Thành Vệ Quân này nín chừng mấy ngày.
Bây giờ cuối cùng khai chiến.
Bọn họ trực tiếp liền điên rồi.
Vừa mở trận, không đợi được kẻ địch xông lên, có vài người còn định lao lao xuống.
Gan dạ hơi quá.
Thời gian mấy ngày nay.
Thẩm Lãng cùng Khổ Đầu Hoan thật sự là không áp chế nổi một vạn người tràn đầy tinh lực này, không có cách nào liền để bọn họ đập phá nhà cửa.
Thế là phá hết tất cả nhà thành gỗ lăn.
Mấy chục cục gạch dính vào cùng nhau, biến thành tảng đá.
Tiếp đó...
Một màn khí thế ngất trời xuất hiện.
Một vạn Thành Vệ Quân này quả thực dùng sức lực không hết, hễ trong tay có gì là đập xuống hết.
Cái thứ nhẹ hơn một trăm cân à? Quả thực không cách nào làm cho ta phát tiết những thứ kìm nén trong lòng.
Đập đến hưng khởi, còn không đã ghiền, trực tiếp sẽ phải nhảy xuống thành đi cùng võ sĩ tộc Sa Man quyết chiến.
Ngõ hẹp gặp nhau dũng giả thắng.
Từ xưa đến nay cũng là mềm sợ cứng, cứng rắn sợ liều mạng, liều mạng sợ người điên.
Võ sĩ tộc Sa Man đúng là không muốn mạng.
Nhưng một vạn võ sĩ dưới trướng Thẩm Lãng này là người điên, người điên từ đầu đến đuôi.
Hơn nữa còn là loại điên sức lực vô hạn, tinh lực dồi dào.
Hoàn toàn không biết mệt mỏi rã rời, điên cuồng giơ lên thứ gì là đập xuống
Võ sĩ tộc Sa Man dù cho lợi hại, cũng gánh không được tảng đá trên trăm cân, trực tiếp bị đập thành thịt nát.
Dầu được nấu sôi, ban đầu do mấy người lính cùng nhau đổ xuống.
Kết quả những tên điên Thành Vệ Quân này tự một mình cầm lấy chảo, còn muốn đứng ở đầu thành, nhắm hướng đổ xuống.
Ngươi không sợ mình bị bỏng chết hả? Không sợ ngã xuống hả?
Trong chớp nhoáng này.
Võ sĩ tộc Sa Man trực tiếp bị giết phủ đầu.
Ta... Đ*...
Trên thế giới này còn có quân đội càng thêm điên cuồng so với chúng ta?
Đám người kia hóa ra không phải người.
Sức lớn vô hạn thế này sao?
Nhưng võ sĩ tộc Sa Man, gặp mạnh thì càng mạnh hơn.
Mặc dù chịu thương vong to lớn, nhưng vẫn điên cuồng mà leo lên.
Bọn họ nhân số quá nhiều, tốc độ quá nhanh.
Cái tường thành chỉ cao vẻn vẹn năm mét, căn bản là đỡ không được bọn họ.
Chẳng bao lâu, một đám lại một đám võ sĩ tộc Sa Man leo lên đầu tường.
Ha ha ha ha...
Thời khắc đại khai sát giới của võ sĩ tộc Sa Man chúng ta đến.
Một khi cận chiến, chúng ta vô địch!
Quân đội Việt quốc, các ngươi chờ đi.
Hỡi các huynh đệ tộc Sa Man, chặt đầu người đi.
- A... - Võ sĩ tộc Sa Man rống to hơn xông lại.
- A... - Kết quả, võ sĩ Thành Vệ Quân gào rú càng thêm lớn tiếng, cả người càng thêm điên cuồng, giơ lên đại đao, hung mãnh mà vọt tới.
Võ sĩ tộc Sa Man kinh ngạc.
Đ*, hắn nhìn qua hình như còn hưng phấn hơn so với ta nữa?
Trong nháy mắt, hai người chợt chém giết ở cùng nhau.
- Rầm...
Võ sĩ tộc Sa Man đao pháp tinh xảo, nguyên bản sức chiến đấu vượt qua xa võ sĩ Thành Vệ Quân.
Thế nhưng, sau khi dùng Hoàng Kim Long Huyết, võ sĩ Thành Vệ Quân có lực lượng tăng vọt, tốc độ tăng vọt, dũng khí không sợ chết thậm chí còn bắn ra.
Sau một đao!
Hai người đều chém trúng lẫn nhau.
Võ sĩ tộc Sa Man cắm loan đao ở trên khôi giáp Thành Vệ Quân.
Thế nhưng, trên người bọn họ gần như không có mặc áo giáp, chỉ có lính tinh nhuệ mới mặc giáp mây.
Kết quả chính là...
Nhất đao lưỡng đoạn!
Thân thể gầy gò của bọn họ trực tiếp bị chém thành hai nửa!
- A... A... A... Đã ghiền, thoải mái...
- Thoải mái, còn ai nữa, còn ai nữa...
Tay võ sĩ Thành Vệ Quân cũng mặc kệ cây loan đao còn cắm trên người, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
- Các huynh đệ, không nên ném đá, không nên đập gỗ lăn, chờ bọn chúng nhào lên tới, dùng đao giết lại thêm đã ghiền a... - Tay võ sĩ Thành Vệ Quân này rống to hơn.
Thẩm Lãng vừa nghe, thiếu chút nữa mắng ra.
Đ* mẹ ngươi.
Tên lính quèn kia không nên nói tầm xàm.
Làm hỏng thời cơ chiến đấu.
Kết quả, những thứ này võ sĩ Thành Vệ Quân thật đúng là tạm hoãn ném tảng đá cùng gỗ lăn.
Thực sự chờ những võ sĩ tộc Sa Man này nhào lên.
Tiếp đó, đánh giáp lá cà.
Chiến đao đối chiến.
Giết, giết, giết...
Càng giết càng tỉnh, càng giết càng anh dũng.
Cuối cùng, trở thành một loại điên vậy.
Đám điên này, còn không phòng thủ, đối mặt đao của kẻ địch còn chẳng thèm né, hận không thể dùng đầu đi ngăn cản.
Khổ Đầu Hoan thấy chửi ầm lên.
Nếu không phải là gia tộc họ Kim sử dụng loại giáp tinh nhuệ nhất thì các ngươi có mười cái mạng cũng mất.
Đây căn bản thì không phải là hai đội quân đang đánh giặc, mà là hai loạt mãnh thú cấu xé lẫn nha.
Ngươi chém ta một đao, ta chém ngươi một đao.
Giáp của Thành Vệ Quân lợi hại, trúng một đao không có chết, trực tiếp chém chết võ sĩ tộc Sa Man.
Những võ sĩ tộc Sa Man này thực sự vẫn là lần đầu tiên gặp phải quân đội như vậy.
Ta, ta làm sao lại có cảm giác như đối mặt bầy sói hồi đi săn vậy?
Nhưng mà, mấy con sói dữ kia không có mặc giáp.
Cứ như vậy!
Một vạn Thành Vệ Quân ỷ vào trang bị tốt, sức lực vô hạn, tốc độ nhanh nhẹn nên gan to bằng trời.
Một vạn người đối diện với số lượng kẻ địch càng nhiề uhơn, không chỉ không rơi xuống hạ phong, hơn nữa còn trắng trợn chém giết.
Đám võ sĩ tộc Sa Man xông lên đầu thành càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều.
Máu tươi tận trời, thi thể khắp nơi.
Cuối cùng, ngay cả võ sĩ tộc Sa Man không sợ chết chút nào cũng phải kinh khoàng.
Bởi vì quá đáng sợ.
Quá thảm thiết!
Quân đội bên mình chỉ có chết, không có bị thương.
Đám Thành Vệ Quân điên rồ mặc giáp kia, nhất định phải cầm kẻ địch chém thành hai đoạn mới bỏ qua.
Bọn họ thà bị một người khác chém, cũng phải chém kẻ địch trước mặt làm hai.
Cho nên, toàn bộ võ sĩ tộc Sa Man một khi ngã xuống, chính là chết không toàn thây.
Thương vong kinh người!
Võ sĩ tộc Sa Man gan dạ vô cùng, vẫn điên cuồng mà xung phong.
Thế nhưng...
Theo thời gian trôi đi.
Trên đầu thành, võ sĩ tộc Sa Man càng lúc càng ít.
Càng lúc càng ít.
Tử thương hoàn toàn vô số kể!
Một trận chiến này, tộc Sa Man thảm bại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.