Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 326: Lãng gia lại sáng tạo tích! Quá kinh ngạc




Trong lịch sử Trung Quốc, Tế Thiên Đại Điển lên đến đỉnh điểm vào hai thời Minh Thanh.
Dưới tình huống bình thường ba năm một tế, lễ nghi phiền phức cực kỳ, phép tắc quá nhiều, nửa điểm cũng không thể vượt qua.
Năm đó hoàng đế Càn Long tế thiên, cũng bởi vì tế phẩm không đúng chỗ, khắc chữ không rõ ràng, thậm chí đệm chăn bày chưa đủ chỉnh tề mà giận dữ, dẫn đến một đám đại thần, Thị lang của Công bộ Thượng thư, Lễ bộ Thượng thư bị cách chức.
Cảm tưởng ra sao?
Cũng bởi vì những chi tiết này không đúng chỗ, lục bộ thượng thư liền bãi miễn hai vị.
Ninh Nguyên Hiến đối với đại thần đã đủ ác, suốt mấy năm nay, quan viên lớn nhất ông từng động tới cũng chẳng qua là cấp Thị lang mà thôi.
Cái gọi là đại sự nước nhà, ở chỗ tự và Nhung (*)
(*) tức là tế tự và chiến tranh với giặc ngoại xâm. Nhung vốn là chỉ một bộ lạc dân tộc thiểu số ở tây bắc Trung quốc cổ đại.
Nhung chính là chiến sự, mà tế tự còn phải sắp xếp ở phía trước, có thể thấy được tầm quan trọng.
Dĩ nhiên, Tế Thiên Đại Điển vương triều Đại Viêm còn chưa tới tình trạng hà khắc thế này.
Chí ít quân vương không cần phải nhịn đói năm ngày, chí ít không cần mấy tháng trước bắt đầu chuẩn bị.
Nhưng lúc này đây tế thiên cùng mọi khi có chỗ bất đồng, cuối cùng đây là muốn cùng vua Căng cùng tộc Sa Man tiến hành cuộc chiến nghiêng nước.
Cho nên như thế nào đi nữa coi trọng cũng không quá đáng.
Chí ít quan viên Lễ bộ đã vì đó chuẩn bị hai tháng.
Mà Thái tử điện hạ đã tìm mười mấy đại nho, dốc hết tâm huyết viết ra một phần sớ tế thiên, hơn nữa đọc thuộc làu, thậm chí mỗi một chữ cần phải phát ra âm điệu nặng hơn, đã ngâm cứu rất nhiều lần.
Kết quả ý chỉ của quốc quân ban xuống một cái, giao nhiệm vụ đọc sớ tế thiên cho Ninh Chính.
Chuyện này đả kích đến Thái tử cỡ nào thì ai cũng có thể tưởng tượng.
Thậm chí, đây là quốc quân lần đầu tiên thật sự dằn mặt Thái tử.
Lúc trước Thẩm Lãng diệt Tô Nan trở về kinh đô, Thái tử ra lệnh Trương Triệu bắt Thẩm Lãng, quốc quân đều nhịn.
Ông từng nói, Thái tử là nền tảng lập quốc, không thể đơn giản dao động quyền uy Thái tử.
Bởi vì bất kỳ gió thổi cỏ lay nào của quốc quân, cũng có thể có thể bị cho rằng là muốn đổi Thái tử.
Chí ít sau khi tin tức truyền ra, phủ thái tử đóng chặt đại môn, không cho phép bất kỳ người nào tới cửa thăm hỏi.
Còn Thái tử ở bên trong làm cái gì? Có phải giết người? Hay là đập vỡ đồ hay không?
Liền không được biết rồi!
...
Mà đối với Thẩm Lãng mà nói, đầu tiên là phải viết một phần văn tế thiên tốt nhất.
Văn tế thiên dễ viết, nhưng lại siêu khó viết.
Nói là dễ, bởi vì nó được xem là công văn điển hình nhất.
Phát huy cá tính bút pháp bản thân rất nhỏ.
Chính là ca ngợi trời cao, ca ngợi chư thần thượng cổ Tam Hoàng Ngũ Đế, ca ngợi sông núi, ca ngợi vạn dân v.v....
Lần tế thiên này là vì Nam chinh, là vì đánh tộc Sa Man, đánh vua Căng.
Như vậy có thể ở trên văn tế thiên ghi lại chuyện vua Căng xấu xa, tộc Sa Man dã man tàn bạo cỡ nào à?
Tuyệt đối không thể!
Thậm chí không thể nửa chữ nhắc tới vua Căng, cũng không thể nửa chữ nhắc tới trận chiến tranh này.
Bằng không thiên thần vừa nhìn, ngươi cũng quá thực dụng.
Cái này giống như đi bái phật, ngươi có thể thỉnh cầu Bồ Tát phù hộ người nhà khỏe mạnh, nhưng cũng không thể thỉnh cầu Bồ Tát phù hộ ngươi trúng xổ số năm triệu tệ (hơn mười bảy tỷ tiền Việt).
Cho nên yếu tố đầu tiên của văn tế thiên, thậm chí yếu tố duy nhất chính là ca ngợi!
Phải hoa lệ, phải chấn động, đọc lên tới phải như là tiên âm!
Thẩm Lãng trước tiên tìm tới chính là văn tế thiên nhà Minh, xuất từ 《 Đại Minh Hội Điển 》 quyển thứ thứ tám mươi hai.
Như vậy ai biên soạn bộ Đại Minh hội điển vậy?
Trước có Lý Đông Dương, sau đó có Thân Thời Hành.
Lý Đông Dương, đứng đầu nhị giáp tiến sĩ, cũng chính là hạng tư toàn quốc, đảm nhiệm Đại học sĩ, Thủ phụ nội các, thái sư của Thái tử.
Thân Thời Hành, Trạng nguyên thi đình năm Gia Tĩnh bốn mươi mốt, Đại học sĩ, Thủ phụ nội các, Thái tử thái sư.
Cho nên hai người này biên soạn hội điển ghê gớm đến cỡ nào? Có thể tưởng tượng được.
Cái phần văn tế thiên viết như vầy:
Vu tích hồng hoang chi sơ hề, hỗn lạo, ngũ hành vị vận hề, lưỡng diệu vị minh, vu trung đĩnh lập hề, hữu vô dung thanh, thần hoàng xuất ngự hề, thủy phán thanh, lập thiên lập địa nhân hề, quần vật sinh sinh (*).
(*) Tạm dịch: Vào thuở hồng hoang ban sơ xa xưa còn hỗn loạn, ngũ hành không vận chuyển, mặt trời mặt trăng không rõ, ở giữa thẳng đứng, cảnh vật không có âm thanh, đến khi thần hoàng cai quản mới phân chia rõ ràng, tạo nên trời đất và loài người, muôn vật sinh sôi.
Đế quan âm dương hề, tạo hóa trương, thần sinh thất chính hề, tinh hoa quang, viên phúc phương tái hề, triệu vật khang, thần cảm đê báo hề, bái tiến đế viết hoàng (*).
(*) Tạm dịch: Đế đóng lại âm dương, mở ra tạo hóa, thần sinh ra thất chính, tròn bao lấy vuông, báo trước mọi thứ sung túc, thần tiến lên cúi đầu báo như vậy, bái tiến đế viết hoàng.
... (Chú thích của Bánh: phía sau lược bớt mấy trăm chữ)
Cái phần văn tế thiên này đã xấp xỉ là tác phẩm đỉnh cao của vương triều phong kiến.
Dĩ nhiên, không thể hoàn toàn rập khuôn.
Còn phải sửa chữa một chút.
Nhưng mà lúc này là vương triều Đại Viêm, nơi này là Việt quốc.
Nho giáo còn chưa có nhất thống thiên hạ, cho dù là văn tế thiên, khuôn sáo cũng không có nhiều như vậy, toàn bộ văn phong có thể càng thêm hào phóng một chút.
Còn có thể càng thêm hoa lệ một chút.
Thế là, Thẩm Lãng lật qua lật lại mà tìm.
Trong văn tế thiên tìm không được tác phẩm đặc biệt tốt hơn, thế nhưng văn phong thiện (*) lại tìm được.
(*) Phong Thiện là điển lễ đế vương nhận mệnh từ trời. Nghi thức này khởi nguồn từ thời Xuân Thu Chiến Quốc. Tương truyền người đầu tiên chính thức làm lễ phong thiện là Tần Thủy Hoàng.
Người viết văn chương hoa mỹ nhất thời Tây Hán, Tư Mã Tương Như, tác phẩm để lại là 《 Phong Thiện Thư 》.
Mặc dù phong thiện cùng tế thiên không phải cùng một chuyện.
Nhưng ca ngợi cùng hào phóng cũng là chung, có thể dùng được bên trong văn chương hoa mỹ.
Phi duy vũ chi, hựu nhuận trạch chi; phi duy nhu chi, phiếm chuyên hộ chi. Vạn vật hi hi, hoài nhi mộ tư. Danh sơn hiển vị, vọng quân chi lai. Quân hồ quân hồ, hầu bất mại tai! (*)
(*) Tạm dịch: Không chỉ có mưa mới làm sạch trơn, không chỉ tẩm ướt mới có thể bảo vệ tất cả. Vạn vật rộn ràng, trông mong tưởng nhớ. Chỉ vào Thái Sơn, tôn vị trên phong thiện. Vua ôi vua ôi, sao lại không đi!
Văn chương của người này hoa lệ đến độ người thường khó có thể địch nổi.
Cứ như vậy!
Một lúc lâu sau, một phần 《 Sớ Tế Thiên 》 hoa mỹ được viết xong.
Tiếp đó Thẩm Lãng giao cho đám người Lan Phong Tử, Ninh Chính, Lê Chuẩn xem.
Hay, hay, hay lắm!
Ba người sau khi xem xong, tức khắc cảm thấy lỗ chân lông thoải mái.
Tác phẩm văn chương này quá hay.
Có phong độ, nắm sức mạnh, có khí thế.
Vừa bàng bạc đại khí, lại không thiếu khuyết tình cảm.
Tuyệt đối văn hay.
Chí ít so với những bài văn tế thiên trước kia của Việt quốc có tiêu chuẩn cao hơn.
Thậm chí được xưng là sớ tế thiên số một Việt quốc.
So với sớ tế thiên mà Thái tử để cho người ta viết càng thêm xuất sắc rất nhiều.
Lê Chuẩn nói:
- Lúc đầu bệ hạ đã chuẩn bị một phần sớ tế thiên, để người của Lễ bộ viết, để ta đây có lúc cần thiết lấy ra cho Ninh Chính điện hạ đọc thuộc lòng, hiện tại xem ra là không cần, phần văn tế thiên trong tay áo của ta có thể đốt được rồi. Nhưng mà cái phần văn tế thiên này của Thẩm công tử vừa ra, chỉ sợ phải bị mắng, bởi vì văn tế thiên ba năm sau sẽ viết không dễ dàng gì, muốn vướt qua phần này của Thẩm công tử, khó khăn, khó khăn, quá khó khăn!
Nhìn xem Lê công công người ta nào, thật không hổ thẹn là nhân tài kiệt xuất lăn lộn trong giới thái giám.
Nói chuyện hay biết bao.
Cái phần văn tế thiên này không dài, tổng cộng không đến ngàn chữ.
Ninh Chính dùng nửa canh giờ là có thể thuộc làu.
Nhưng vẫn chưa ghi nhớ nổi.
Ngữ điệu mỗi một chữ, còn phải nghiên cứu vô cùng cẩn thận.
Âm lượng chữ nào nên nhỏ một chữ, chữ nào nên cao hơn một tẹo.
Chữ nào nên đọc ngắn, chữ nào nên kéo dài ra một chút?
Chính là soạn nhạc!
Bởi vì, sớ tế thiên quả thực phải tụng xướng ra.
Còn phải có nhạc khí để đệm.
Nhất định phải trang nghiêm thành kính, hay ho chấn động.
Thẩm Lãng vận dụng trí não, tiến hành tổ hợp sắp xếp hết lần này đến lần khác.
Tìm được mấy chục video diễn thuyết hay nhất, mấy chục đoạn ca kịch tuyển chọn.
Diễn thuyết là kỹ xảo thật sự, then chốt ở chỗ kích động tâm tình người nghe, cào đến thần kinh thính giác của họ.
Giống như hát vậy, có thể làm cho ngươi gai mình, có thể làm cho người rợn cả tóc gáy, vậy coi như là thành công.
Viết lời khó, nhưng soạn nhạc càng khó.
Vận dụng trí não, tầm dùng hai canh giờ.
Thẩm Lãng mới hoàn thành biên soạn làn điệu của cả bản văn tế thiên này.
Cổ điển, rộng lớn, hoa lệ, bi tráng!
Tuyệt đối hạng nhất!
Bởi vì, Lãng gia lại một lần nữa sinh trưởng ở trên vai của người khổng lồ lịch sử Trung Quốc.
Sau khi soạn xong!
Còn phải thực sự soạn nhạc, dùng biên khánh, biên chung, bác chung, tiến hành đệm nhạc với bản văn tế thiên.
Tạm thời không có nhạc đệm, Thẩm Lãng giả thanh đọc một lần làn điệu đã được biên soạn tốt.
Tức khắc, mấy người nghe được ở đây rùng mình từng cơn.
Quả nhiên... Cũng đủ ngứa ngáy.
Cũng đủ chấn động.
Khi thêm vào làn điệu, sau đó cả phần sớ tế thiên hoa lệ giống như nâng lên một tầm cao mới.
Nhưng mà Thẩm Lãng chưa đủ trung khí, đổi thành những người khác sẽ càng tốt hơn một chút.
Giống như opera, lúc người bình thường hát ngươi sẽ buồn ngủ.
Mà để cho bậc thầy Domingo (*) cất giọng lên sẽ khiến cho ngươi bị sốc đến nỗi da đầu còn phài run lên.
(*) Placido Domingo là một ca sĩ opera nổi tiếng của Tây Ban Nha, ông từng giành được 8 giải Grammy cho các bản thu âm của mình.
Cổ họng của đám người kia được rèn luyện chuyên nghiệp, công sức mấy thập niên, căn bản người thường không thể so sánh được.
Cổ họng của người chuyên nghiệp cũng đủ đè bẹp mọi người.
...
Làn điệu của văn tế thiên này, Ninh Chính chẳng bao lâu cũng nhớ kỹ.
Kế tiếp gã hoàn toàn dựa theo làn điều Thẩm Lãng soạn, tiến hành tụng xướng văn tế thiên.
Kết quả...
Nát bét.
Trung khí của gã so với Thẩm Lãng hơn rất nhiều rất nhiều!
Hiệu quả đáng lý tốt hơn Thẩm Lãng, thế nhưng gã quá khẩn trương.
Vì tận lực tránh cà lăm, gã kinh hồn táng đảm, hiển nhiên cũng chưa có cổ khí thế kia.
Cái hiệu quả này phải hình dung như thế nào vậy?
Các vị có thể xem tuyển tập video những tiết mục thất bại trên các show truyền hình âm nhạc.
Gượng gạo!
Siêu gượng gạo!
Ninh Chính biểu hiện quả thực để người ta phải tuyệt vọng.
Không có biện pháp, gã chính là một người theo chủ nghĩa thực tế, căn bản chẳng biết biểu diễn.
Gã đã vô cùng cố gắng.
Thế nhưng, càng nỗ lực càng không xong!
Càng về sau, tụng xướng không chỉ càng gượng gạo, hơn nữa cà lăm càng ngày càng nghiêm trọng.
Lê Chuẩn công công gần như tuyệt vọng.
Đây là xảy ra đại sự, xảy ra sự cố lớn.
Đây chính là Tế Thiên Đại Điển, nếu như bêu xấu, vậy bệ hạ cũng phải bị ngàn người lên án, Ninh Chính điện hạ tranh ngôi coi như sớm tiêu.
Chính là ý chỉ bệ hạ đã xuống.
Nếu muốn rút về, đã không thể nào.
Vi tin tin tức vượt qua ba phút vẫn không thể rút về mà, huống chi là ý chỉ quân vương?
Lê Chuẩn dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Thẩm Lãng.
Lúc này đã nửa đêm, ông vẫn chưa hồi cung được.
Ý chỉ của quốc quân bảo ông cứ ở miết tại phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính, chờ đến khi Ninh Chính biểu hiện tốt mới về.
Hiện tại xem ra, đại khái ông ta không cần hồi cung.
Bởi vì Ninh Chính biểu hiện càng ngày càng kém.
Thẩm Lãng nói:
- Điện hạ, ngài đi theo ta!
...
Tại khoảng sân không có người.
Ninh Chính không che giấu nội tâm uể oải.
- Thẩm Lãng, có phải chăng ta để cho ngươi... không phải... Đặc biệt thất vọng?
Thẩm Lãng lắc đầu.
Ninh Chính biểu hiện thế này là rất bình thường.
Trên thực tế, rất nhiều chính trị gia xuất sắc có năng lực biểu hiện công khai trước đám đông chẳng hề mạnh.
Điểm ấy của chính khách chúng ta và phương Tây không giống nhau.
Chính trị gia cao cấp nhất của nước ta đều dựa vào sự cầu thị và khả năng làm việc mà đạt được chức vụ đó.
Mà rất nhiều nhà chính trị phương Tây dựa vào khả năng hùng biện đầu đường mà lên, mỗi người đều là những kẻ mạnh miệng hùng biện.
Loại chính trị gia mạnh miệng chưa chắc không mạnh mẽ kiên cường, bởi vì kích động lòng người vốn là một loại bản lĩnh.
Lấy một cái ví dụ.
Trên một hòn đảo nào đó, có hai vị lãnh đạo bỗng nhiên đi đến chương trình 《Khang Hi tới 》khiến cho hai vị host không thể thoải mái tự nhiên ở trước ống kính như bình thường.
(*) Đây là talkshow nổi tiếng nhất Đài Loan do Từ Hy Đệ và Thái Khang Vĩnh chủ trì.
Thẩm Lãng nói:
- Điện hạ, ngài thử nhẩm một mình được không?
Ninh Chính gật đầu.
Từ nhỏ gã đã bị coi là vật không may, có rất ít người nói chuyện với gã.
Nói thật, nếu không phải là Thẩm Lãng, gã lúc này vẫn còn trong xó xỉnh chẳng ai thèm ngó ngàng, ngoại trừ vợ và lão thái giám bên người ra, căn bản cũng không có cơ hội nói chuyện.
Cho nên khi không có ai, gã sẽ thử lầm bầm lầu bầu.
Thẩm Lãng nói:
- Lúc lầm bầm lầu bầu, ngài có cà lăm không?
Ninh Chính lắc đầu.
Chứng cà lăm của gã vốn là thói quen sinh lý.
Thế nhưng trải qua gần một năm huấn luyện, chứng cà lăm về mặt sinh lý đã khá hơn nhiều.
Thế nhưng, bệnh tâm lý vẫn chưa khỏi hẳn từ đầu đến cuối.
Một khi hồi hộp, cà lăm vẫn vô cùng nghiêm trọng, khó nghe.
Cho nên lúc này, Ninh Chính ở vào một trạng thái cực đoan chỉ duy nhất có chính bản thân.
Con người này quá tự ti.
Bởi vì tướng mạo, bởi vì chiều cao là nguyên nhân khiến cho gã không được tự nhiên khi xuất hiện trong mắt mọi người.
Đương nhiên, như thế chưa chắc không thể trở thành một quân vương lợi hại.
Napoléon tuy rằng không phải lùn thật, nhưng xuất thân không cao quý là thật, từ nhỏ bị người xem thường cũng thật, kết quả ông ta ghê gớm cỡ nào?
Hi vọng nguyên thủ thì càng khỏi phải nói, thất bại Áo hoạ sĩ, thất bại lục quân hạ sĩ, trong lòng cũng nhạy cảm tự ti.
Chưa kể các nguyên thủ quốc gia Hy Lạp, họa sĩ người Áo (*) thất bại, hạ sĩ lục quân thất bại dẫn đến trong lòng nhạy cảm tự ti ra sao.
(*) Họa sĩ người Áo là chỉ Gustav Klimt
Ninh Chính quá lý trí, quá gò bó.
Gã cần giải phóng ác quỷ trong lòng ra ngoài.
Tự ti và tự tôn cũng chỉ cách nhau có một con đường.
Hơi do dự chỉ chốc lát, Thẩm Lãng xuất ra một ống thuốc, đưa cho Ninh Chính nói:
- Ngài uống vào, thử xem một chút.
Ninh Chính không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp nhận lấy để uống.
Lúc này, sự tín nhiệm gã với Thẩm Lãng thậm chí còn hơn tin tưởng chính mình.
Sau khi uống vào.
Chẳng bao lâu, Ninh Chính cảm thấy trong lòng có một linh hồn đang bành trướng.
Bành trướng, bành trướng, bành trướng đến cực hạn.
Tiếp đó, linh hồn này bỗng phá tan sự ràng buộc của thân thể.
Gã cảm giác được cả người tung bay đến trong bầu trời, quan sát toàn bộ kinh đô.
Trong lòng vô cùng phóng khoáng, lâng lâng, tự tin vô cùng.
Ta quá mạnh!
Trên trời dưới đất chẳng nơi nào chứa nổi ta.
Ta xin thề.
Ninh Chính ta đây sẽ trở thành quân vương vĩ đại nhất của Việt quốc từ trước tới nay.
Ta muốn cho toàn bộ những kẻ khinh thường ta triệt để khiếp sợ.
Ta muốn dựng xây một công lao sự nghiệp trước nay chưa từng có
Ninh Chính nhiệt huyết sôi trào, tinh thần tăng vọt.
Loại cảm giác này phảng phất như là uống say, hiệu quả phóng đại gấp mười lần trở lên, thế nhưng đầu óc lại chẳng choáng váng chút nào.
Tất cả sợ hãi đều biến mất.
Lúc này cho dù có ở trước mặt ngàn vạn người, cũng như là một đám kiến hôi vậy.
Thẩm Lãng ở bên cạnh lớn tiếng nói:
- Điện hạ, đọc đi, tụng xướng lên đi!
Ninh Chính hít một hơi thật sâu.
Giống như tích lũy tất cả tinh thần cùng lực lượng, mỗi chữ mỗi câu, phát ra mạnh mẽ.
- Vào thuở hồng hoang ban sơ xa xưa còn hỗn loạn, ngũ hành không vận chuyển, mặt trời mặt trăng không rõ, ở giữa thẳng đứng, cảnh vật không có âm thanh!
Hiệu quả tốt cực kỳ.
Chẳng những không có cà lăm, không chỉ lưu loát, hơn nữa trầm bồng du dương.
Then chốt trung khí của gã so với Thẩm Lãng mạnh rất nhiều.
Cái hiệu quả này được đọc ra đã khá hơn rất nhiều so với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng ở bên cạnh gã, bị chấn động rợn cả tóc gáy.
Cái hiệu quả này thật quá tốt!
Chẳng bao lâu, Lê Chuẩn cùng Lan Phong Tử, Khổ Đầu Hoan cũng bị cuốn hút.
Không dám tin nhìn Ninh Chính.
Lột xác thế này cũng quá nhanh.
Mới vừa rồi còn lắp bắp, sợ đầu sợ đuôi.
Mà bây giờ, lại hào phóng như thế, âm vang phối hợp đến thế sao?
Ninh Chính hoàn toàn tiến vào trạng thái quên mình.
Tụng xướng hết lần này đến lần khác.
Thậm chí, gã dường như cũng trở thành như đám người có huyết mạch trống rỗng.
Mấy chục lần, mất trăm lần mà tụng xướng.
Dường như muốn tự mình tìm ra vận luật hoàn mỹ nhất.
Hiệu quả càng ngày càng tốt.
Đại thái giám Lê Chuẩn mừng rỡ.
- Thẩm công tử, thành, thành!
- Ninh Chính điện hạ biểu hiện thật tốt quá rồi.
Lúc này, người bên cạnh nói chuyện với nhau đã hoàn toàn không ảnh hưởng tới Ninh Chính, gã hoàn toàn tiến vào siêu nhập tâm..
Thẩm Lãng nhắm mắt lại đi cảm nhận.
Ninh Chính biểu hiện quả thực đã rất khá, có thể nói là kinh ngạc.
Thế nhưng...
Còn chưa đủ chấn động.
Sức mạnh của gã còn chưa đủ, chất giọng còn không có tính xuyên thấu và lực rung động mạnh mẽ.
Thế nhưng điểm này quá khó khăn.
Hoặc như nam ca sĩ giọng tenor (nam cao) mất công sức mấy thập niên.
Hoặc sẽ phải luyện tập Sư Tử Hống.
Khoảng cách Tế Thiên Đại Điển chỉ có không đến ba ngày, bây giờ luyện tập Sư Tử Hống là không còn kịp rồi.
Thẩm Lãng lại lấy ra một ống chất lỏng.
Ánh vàng rực rỡ.
Đây là “Hoàng Kim Long Huyết”, hơn nữa còn là phiên bản tăng cường.
Vừa vặn có thể tăng lên lực lượng, có thể làm cho giọng Ninh Chính càng thêm có lực xuyên thấu.
- Điện hạ, xin!
Ninh Chính tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch.
- Ha ha ha, rượu ngon, rượu ngon...
Quả nhiên, hiệu quả kinh người.
Uống xong “Hoàng Kim Long Huyết”, sau đó Ninh Chính cảm giác được trong cơ thể giống như lại một cổ lực lượng bành trướng, dường như muốn nổ tung đi ra.
Gã tiếp tục tụng xướng.
Thanh âm này tràn đầy tính xuyên thấu mạnh mẽ.
- Điện hạ, tụng xướng ở trong lòng!
Lúc này giọng Ninh Chính quá vang, phủ Hầu tước Trường Bình siêu cấp lớn, nhưng vẫn là lo lắng thanh âm sẽ truyền đi ra bên ngoài, bị người dòm ra chân tướng.
Hơn nữa bây giờ cứ như vậy tụng xướng, ba ngày sau bị tắc tiếng.
Mà lúc này Ninh Chính tiến vào trạng thái siêu tập trung, ở trong lòng tụng xướng hiệu quả giống nhau, mà thanh âm dường như văng vẳng bên tai gã vậy.
Lê Chuẩn lớn tiếng nói:
- Lần này đại thành, ba ngày sau Ninh Chính điện hạ biểu hiện nhất định có thể khiếp sợ tất cả mọi người.
Thẩm Lãng nhắm mắt lại, ở trí não bên trong tính toán theo công thức.
Tế Thiên Đại Điển đương nhiên cử hành tại thượng cổ thần đàn.
Nơi đó có một quảng trường to lớn, trống trải bao la, trọn vẹn khoảng một cây số vuông.
Ninh Chính tụng xướng không có vấn đề, cũng đủ kinh diễm.
Thế nhưng hiệu quả còn chưa đủ chấn động.
Bởi vì người ngay ngày hôm ấy tại hiện trường có thể sẽ vượt qua hai vạn.
Cần mỗi người đều bị chấn động, thậm chí có một loại cảm giác sọ đầu bị xốc lên.
Đáng tiếc đây không phải là trái đất hiện đại, không có thiết bị cộng hưởng.
Bằng không, bằng không có thể chế tạo ra diễn tấu hiệu quả hiện đại.
Hơn nữa còn là diễn tấu cấp bậc thầy.
Mặc kệ ngươi ở đây cái góc nào, thanh âm giống như chui vào trong tai ngươi, tiến vào não ngươi, chấn động sợi dây linh hồn của người.
Mặc dù hiệu quả đã vô cùng kinh ngạc.
Nhưng theo Thẩm Lãng, còn chưa đủ!
Không cách nào đạt được hiệu quả cấp chấn động.
Vậy làm sao bây giờ?
Bây giờ vừa không có tiếng vang, cũng không có thiết bị khuếch đại âm thanh.
Như vậy làm sao trên quảng trường một cây số vuông, cho thanh âm chui vào trong lỗ tai mỗi người khiến cho linh hồn bọn họ run rẩy kia chứ?
Thẩm Lãng vắt hết óc!
Chẳng bao lâu!
Một từ tiến vào đầu óc của hắn!
Hát nhép!
Đúng vậy!
Nhiều ca sĩ nhạc pop hát không hay, các album được phát hành được thu lại trong các phòng thu chuyên dụng, tiếp đó qua nhiều lần thêm thắt hiệu ứng và chỉnh sửa, sẽ xuất hiện hiệu quả tốt nhất.
Ở hiện trường bọn họ hát rất tệ, cho nên sẽ chọn kiểu hát lip sync, nhép theo những gì đã thu được mà thôi.
Đương nhiên, thế giới này không có ghi âm, cũng không có thiết bị âm thanh.
Thế nhưng, có thể tiến hành một cách thức hát nhép khác.
Không, không phải hát nhép.
Ninh Chính điện hạ tụng xướng không có vấn đề.
Sau khi tiến vào trạng thái tập trung cao độ, tình cảm gã biểu hiện cũng là loại nhất.
Những áp lực trước kia đến cỡ nào, khi đến trạng thái đỉn hđiểm sẽ phóng khoáng chừng đó.
Mấu chốt là công lực của gã không mạnh, thanh âm còn chưa đủ chấn động, thiếu lực tác động mãnh liệt.
Cho nên cần một máy khuếch đại.
Thế giới này tìm không được máy phóng đại âm thanh, nhưng là có thể tìm được một máy phóng đại âm thanh phiên bản người sống.
Trên cái thế giới này, cuống họng của ai tốt nhất? To nhất? Rung động nhất?
Các ngươi chắc chắn không đoán ra được.
Là thái giám!
Nhất là thái giám đọc thánh chỉ.
Bọn họ tuyệt đối chuyên nghiệp.
Những nghệ sĩ kinh kịch nổi tiếng ở Trung Quốc cổ đại, những chất giọng phản nam cao của ca sĩ phương Tây đều có cuống họng hạng nhất (*).
(*) Kỳ thực ngày xưa để có chất giọng Countertenor (phản nam cao) ở cả kinh kịch lẫn opera, các bé trai đều bị thiến từ nhỏ.
Mà thái giám đọc thánh chỉ, cuống họng cũng là tuyệt đối nhất lưu.
Bây giờ trong phim truyền hình, người nào diễn vai thái giám cũng phải nắm bắt kỹ thuật giả giọng cao để nói chuyện.
Bởi vì Androgen (kích thích tố sinh dục nam) khi bị thiếu hụt quả thực sẽ xuất hiện loại tình huống này.
Đường Chân thời nhà Thanh viết trong cuốn 《 Tiềm Thư 》 miêu tả thái giám như thế này.
Vọng chi bất tự nhân thân, tương chi bất tự nhân diện, thính chi bất tự nhân thanh, sát chi bất cận nhân tình (*).
(*) Tạm dịch: Thoạt nhìn không giống thân người, dáng vẻ cũng không giống dáng người, chất giọng không giống tiếng người, đến cả giết cũng không theo tình người.
Thế nhưng những thái giám được thiến từ nhỏ mới như vậy, còn những thái giám khi trưởng thành mới thiến có giọng nói không khác đàn ông bình thường.
Lại ví như bên trong《 Tống Sử 》miêu tả thái giám Đồng Quán thế này.
Quán trạng khôi ngô, vĩ quan thị, di hạ sinh tu thập sổ, bì cốt kính như thiết, bất loại yêm nhân.
(*) Tạm dịch: Thể hình của Quán vạm vỡ, ánh mắt đăm chiêu, muốn dời ra cần mười mấy, da xương như sắt, chẳng giống người bị thiến chút nào.
Loại thái giám đọc thánh chỉ, luyện tập cuống họng mấy chục năm như một ngày, bản lĩnh siêu cấp thâm hậu.
Mà đại thái giám có cuống họng trâu bò lợi hại nhất, võ công lợi hại nhất, nội lực ghê gớm nhất của toàn bộ Việt quốc.
Khi lại chính là một trong sáu đại tông sư, Lê Mục công công.
Lực xuyên thấu của chất giọng kia tuyệt đối không thua gì Sư Tử Hống.
Để lão nấp trong phía dưới dàn tế, làm loa phóng thanh cho Ninh Chính.
Tuyệt đối lợi hại!
Hơn nữa thanh âm cùng một hướng truyền tới, tuyệt đối không sơ hở.
Đại tông sư!
Gần như có thể rót nội lực vào trong chất giọng khiến cho không khí chấn động mãnh liệt.
Tuyệt đối đinh tai nhức óc.
Thế là, Thẩm Lãng cẩn thận từng li từng tí nói ra ý nghĩ của mình.
Để đại tông sư Lê Mục trốn ở dưới dàn tế phối âm cho Ninh Chính điện hạ.
Tức khắc...
Đại công công Lê Chuẩn kinh ngạc!
Ta, ta, ta...
Ngươi, ngươi, ngươi...
Lê công công tức khắc cứng họng không trả lời được, gần như ông còn phải cà lăm.
Thẩm công tử nhà ngươi thật là thiên mã hành không.
Ngươi quả thực là thiên tài ăn gian làm việc vì tình riêng.
Biện pháp này ngươi là thế nào nghĩ ra được hả? Ngươi cũng thật can đảm nha.
Đó là lão tổ tông, đó là nghĩa phụ của ta đó.
Đó là một ngọn núi lớn trấn ở trong vương cung.
Người trong thiên hạ căn bản không ai dám sai phái nghĩa phụ.
Ngươi lại để cho nghĩa phụ phối âm cho Ninh Chính điện hạ sao?
Thẩm Lãng ngạc nói:
- Làm sao? Không thể được sao? Lấy võ công đại tông sư Lê Mục, hoàn toàn có thể làm được thần không biết quỷ không hay, không có sơ hở chút nào.
Đương nhiên có thể.
Hơn nữa dàn tế khoảng cách chúng thần rất xa.
Đại tông sư Lê Mục cùng Ninh Chính hoàn toàn ở cùng một vị trí, thanh âm phát ra ngoài tuyệt đối sẽ không có bất kỳ lỗi lầm gì.
Nhưng đây là tế thiên.
Thẩm công tử lừa gạt như vậy, sẽ không sợ Tam Hoàng Ngũ Đế thượng cổ tức giận à?
Ngươi không có một chút kính sợ à?
Thế nhưng nếu thật làm như vậy, hiệu quả kia tuyệt đối chấn động vô song.
Lê Chuẩn Đại công công nói:
- Chuyện này, ta thực sự không làm chủ được, bằng không ta tiến cung hồi bẩm bệ hạ thế nào?
Thẩm Lãng nói:
- Được, vậy ngài nhanh đi!
...
Lê Chuẩn trở lại hoàng, đã trời đã sáng!
Sau khi nhìn thấy Ninh Nguyên Hiến, ông đã bẩm báo tất cả những chuyện xảy ra đêm qua.
Tiếp đó, cũng nói ra biện pháp Thẩm Lãng để Đại tông sư Lê Mục phối âm luôn một thế.
- A...
Quốc quân cả kinh đến mức rớt cả muỗng trong tay.
Cái thằng vô liêm sỉ thật đúng là không kiêng nể gì cả, to gan lớn mật.
Nhưng mà biện pháp này quả thực thiên mã hành không, quả thực lợi hại.
Quốc quân nghe được, sau đó cũng không nhịn được kinh ngạc.
Đổi thành quân vương cứng nhắc khác, trực tiếp liền đánh Thẩm Lãng cho gần chết, thậm chí trực tiếp nhốt vào ngục giam.
Thế nhưng Ninh Nguyên Hiến là một quân vương có tinh thần phản nghịch.
Lúc trước thánh miếu bị đốt, nội tâm cười trên nỗi đau kẻ khác của ông có thể thấy được.
Ông căn bản cũng không tin mấy thứ này, trong lòng cũng thiếu đầy đủ kính sợ.
Cho nên phần nào đó trong tính cách, ông và Thẩm Lãng cũng là một dạng, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Lê Chuẩn da đầu tê dại.
Hắn đã nhìn ra, quốc quân với chủ ý của Thẩm Lãng đặc biệt động lòng rồi.
Lúc này ông nhịn không được cũng cất lời khuyên:
- Bệ hạ, Ninh Chính điện hạ biểu hiện đã cũng đủ kinh ngạc!
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Nhưng mà... Còn chưa đủ chấn động đúng không?
Á!
Lê Chuẩn phát hiện, quốc quân trước đây không có bất kham thế này.
Nhưng từ khi bên cạnh hắn đến Thẩm Lãng, sau đó hết thảy đều thay đổi.
Hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ảnh hưởng lẫn nhau, sa đoạ lẫn nhau.
Ninh Nguyên Hiến nhặt lên mất ở trên bàn thìa, cất giọng thản nhiên:
- Lê công, ngài bên đây, ngài cảm thấy thế nào?
Đại công công Lê Mục như là người tàng hình xuất hiện, lão chậm rãi đáp lời:
- Bệ hạ bảo nô tài làm, nô tài sẽ làm ngay.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Lê công lúc trước bí mật tu luyện qua 《 Thiên Ma Âm Quyết 》à?
Thiên Ma Âm Quyết, coi như là bí tịch thượng cổ.
Có thể biến ảo ra bất kỳ âm thanh nào, có thể mô phóng bất kỳ chất giọng của kẻ nào.
Hơn nữa lực xuyên thấu cùng lực rung động của chất giọng, so với Sư Tử Hống còn lợi hại hơn.
Ở loại võ công âm thanh, tuyệt đối đệ nhất điển tịch.
Đáng tiếc để Ninh Chính bây giờ bắt đầu tu luyện đã không còn kịp rồi.
Không, còn kịp.
Bởi vì ngươi không cách nào phán đoán Ninh Chính vừa mới bắt đầu học, hay là học từ mấy năm trước.
Bây giờ là giả, sau này sẽ là thật.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:
- Vậy thử xem?
Đại tông sư Lê Mục nói:
- Được, vậy thử xem!
...
Thử thì thử!
Ở một chỗ cách kinh đô mười mấy dặm, xung quanh hẻo lánh không người.
Ninh Chính tiến vào trạng thái cực kỳ tập trung cùng Đại tông sư Lê Mục đang huấn luyện.
Kết quả!
Hoàn mỹ không sứt mẻ!
Hiệu quả so với trong tưởng tượng của Thẩm Lãng còn tốt hơn.
Đại tông sư Lê Mục 《 Thiên Ma Âm Quyết 》 quá mạnh.
Giọng của lão hoàn toàn sáp nhập vào giọng Ninh Chính, không có một tí xíu cảm giác bài xích khác thường nào.
Nghe vào hoàn toàn phóng đại giọng Ninh Chính, tiếp đó tăng cường lực xuyên thấu.
Dù cho một chút kẽ hở cũng không có.
Thậm chí so với hiệu quả máy khuếch đại âm thanh thời hiện đại còn tốt hơn.
Mấu chốt là một chút đều không khoa trương.
Hiệu quả cũng không có vẻ hoàn toàn vượt qua nội lực Ninh Chính điện hạ, cũng không có vang dội như là sấm sét.
Nhưng lực xuyên thấu siêu cấp mạnh mẽ.
Dù cho khoảng cách rất xa, cũng có thể nghe được rõ ràng.
Hiệu quả kia giống như giọng nam cao hát opera, nghe vào rợn cả tóc gáy.
Tuyệt đối rung động!
Quả nhiên có một chút màu sắc huyền ảo.
Khi phối với biên khánh, biên chung, bác chung, nhạc đệm, hiệu quả kia thật sự là tuyệt!
Lê Chuẩn trải qua rất nhiều lần Tế Thiên Đại Điển.
Dùng cách nói của ông ta.
Lần này hiệu quả Ninh Chính điện hạ tụng xướng sớ tế thiên, đè bẹp những lần tế điển trước đó.
Quả thực có thể nói hoa lệ!
Thẩm Lãng vừa nghe lời này an tâm.
Thẩm Lãng ta đây làm việc, liền nhất định phải làm cho ngon.
Thẩm Lãng ta đây dằn mặt, liền nhất định phải dằn sâu tận đáy linh hồn.
Làm một nhóm, yêu một nhóm!
Hai ngày sau, sẽ phải để thiên hạ quần thần triệt để khiếp sợ, tiếp đó ngậm miệng.
Nhất định để Ninh Chính biểu hiện chấn động tất cả mọi người.
Nhất định phải lên diễn Tế Thiên Đại Điển thành công nhất, tuyệt đối không cô phụ ý tốt của quốc quân một phen.
Để Ninh Chính tranh ngôi hướng lên tầm cao mới!
Chuyện này thật sự nửa điểm không khoa trương, bởi vì đây chính là lần đầu tiên Ninh Chính chân chính biểu diễn trước cả thiên hạ!
...
Trong ba ngày này!
Toàn bộ triều chính vẫn như cũ sôi trào.
Tình cảm quần chúng cuộn trào mãnh liệt.
Không nói đến chuyện bô số đại thần đều nhao nhao thượng tấu, hai ba ngày phía trên triều hội kế tiếp, gần như dứt bỏ rồi tất cả đề tài thảo luận.
Quần thần tập trung hoả lực, đặc biệt nhằm vào sự việc Tế Thiên Đại Điển.
Mấy trăm đại thần quỳ đầy một điện, ra sức dập đầu, đoán đúng chảy máu.
Luôn mồm hô to.
Đại sự nước nhà, ở chỗ tế tự cùng chiến tranh.
Đây là cuộc chiến nghiêng nước Tế Thiên Đại Điển, liên quan đến vận mệnh quốc gia.
Để Ninh Chính điện hạ tụng xướng sớ tế thiên, nếu như cà lăm, đó là đại bất kính với thiên thần, sẽ đánh xuống tai hoạ.
Sẽ để cho đại chiến nghiêng nước kế tiếp hiện ra điềm xấu.
Bệ hạ nghĩ lại, bệ hạ nghĩ lại đi!
Bọn họ dùng hết toàn bộ sức lực, cũng phải làm cho quốc quân thu hồi ý chỉ, gắng chịu nhục.
Nhìn quần thần chỉ trích giống như thủy triều, vào lúc trước Ninh Nguyên Hiến còn có thể trong lòng bất an.
Thế nhưng hiện tại ông biết Thẩm Lãng đã thành công, Ninh Chính biểu hiện sẽ chấn động vô song.
Ông làm sao nhượng bộ?
Quần thần lại một lần nữa chống lại ông sao?
Vậy ông lại một lần nữa đem bạt tai tát đến trên mặt quần thần.
Tát đến trên mặt Thái tử.
...
Bởi vì quốc quân quyết giữ ý mình, Tế Thiên Đại Điển như thường tiến hành, sớ tế thiên tụng xướng vẫn do Ninh Chính hoàn thành.
Vô số người trong kinh thành đều bàn tán.
Quốc quân quá tùy hứng, bị thắng lợi choáng váng đầu óc.
Lần này Tế Thiên Đại Điển nhất định phải ra điềm cực xấu.
Nhất định phải làm trời cao tức giận.
Chứng cà lăm của Ninh Chính căn bản cũng không hết.
Đã có người truyền tới, ngay trước ế Thiên Đại Điển một ngày.
Ninh Chính vẫn ở chỗ cũ trong nhà tụng xướng luyện tập.
Hiệu quả kia... Quả thực khó nghe.
Cà lăm còn dữ dội hơn.
Tin tức của bọn họ là thật.
Chỉ cần không uống thuốc, Ninh Chính ở vào trạng thái thanh tỉnh, căn bản không phát huy ra bất kỳ kết quả tốt đẹp gì.
Càng khẩn trương càng cà lăm.
Không có một chút chuyển biến tốt đẹp.
Cho nên Thẩm Lãng chuẩn bị cho gã một ống nước thuốc đặc biệt, phải lén uống trước khi lên đài.
Cam đoan nhanh chóng tiến vào trạng thái tập trung cao độ.
Phảng phất như thần diễn thuyết phù hộ bên người.
...
Cuộc sống không thể dằn mặt trôi qua thật nhanh!
Ba ngày sau!
Tế Thiên Đại Điển chính thức bắt đầu.
...
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Một chương cực kỳ khó dịch, sợ nhất là văn chính luận cổ vì không biết đường copy bản dịch đâu cả. Chỉ có thể đi dò từ điển từng chữ mà dịch thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.