Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 323: Nữ vương sinh con! Lãng gia phát tài lớn!




Khương quốc trước kia là không có đô thành.
Trừ hoàng cung ra, liền không có bao nhiêu căn nhà.
Tất cả dân chúng sống trong lều, du canh du cư.
Nhưng bây giờ miễn cưỡng đã có một kinh đô nho nhỏ được gọi là thành Aru.
Chu vi toàn bộ thành thị là hai mươi dặm, tường thành không có khép lại nhưng cũng sẽ nhanh xây xong thôi.
Đây đại khái là lần đầu tiên Khương quốc có tường thành.
Tường thành này cao tám mét, dày ba mét, bên trong là đất, bên ngoài dùng gạch xây thành.
Tuy rằng thua kém thành kiên cố của vương triều phương đông nhưng ở nước Khương coi như là lần đầu tiên.
Vì cái tường thành chu vi hai mươi dặm này, công bộ của Việt quốc phái tới mấy trăm người, vua Khương Arunana xuất động năm vạn người, dùng thời gian hơn nửa năm kiến tạo hoàn tất.
Tòa thành thị này rất nhỏ, có thể chỉ có chừng sáu cây số vuông
Người bên trong thành lúc nhiều lúc ít, lúc nhiều nhất không vượt qua năm vạn người, thời điểm ít nhất chỉ có không đến ba vạn người.
Dân Khương quốc vẫn sống theo truyền thống chăn nuôi du mục.
Nhưng rất nhiều nô lệ bị bắt từ nước khác tới như con dân của hai nước Sở, Việt, bọn họ không am hiểu chăn thả mà rành về trồng trọt hơn.
Thế nhưng thảo nguyên Khương quốc chỉ thích hợp trồng một vài loại cây nông nghiệp giới hạn, nhưng cũng tốt hơn không có.
Hơn ba vạn người khai khẩn đồng ruột ven thành Aru và bắt đầu trồng trọt.
Làm ruộng ở đây kỳ thực có một chút thoải mái hơn nước Việt và nước Sở rất nhiều.
Đầu tiên, đồng ruộng vô cùng bằng phẳng, hơn nữa lớn vô cùng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Ở nước Sở và nước Việt, đất cày khan hiếm, mấy chục gia đình dùng chung một con trâu.
Mà trâu cày ở nướ Khương thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Bên trong kinh đô nước Khương đã có mấy nghìn dân cư cố định.
Những người này đại bộ phận làm công việc buôn bán, thủ công nghiệp là chủ đạo.
Họ vận chuyển rượu, trà, sứ và sơn mài từ Việt quốc đến Khương quốc buôn bán, ngược lại sẽ vận chuyển lông cừu, da bò, thịt khô và pho mát từ Khương quốc về Việt quốc.
Cũng tỷ như lúc này đây.
Việt quốc duy nhất mua sắm một số lượng thịt khô và pho mát khổng lồ làm quân lương.
Thẩm Lãng còn mở một phân xưởng làm da thuộc bên trong kinh đô nước Khương, chuyên chế tạo giày, không phải là vì kiếm tiền, mà là trang bị quân đội.
Dĩ nhiên, đại bộ phận quân đội Việt quốc không có khả năng trang bị giày da, cũng chỉ có quân đội thổ hào dưới trướng Thẩm Lãng mới được trang bị xa xỉ thế này thôi.
Tuy chỉ là ở hình thức ban đầu nhưng sự phồn vinh của Khương đô đã bắt đầu.
Mà các nước Tây Vực trải qua một sự ngạc nhiên ngắn ngủi, sau đó vẫn ùa vào kinh đô nước Khương buôn bán.
Lúc trước trung tâm mua bán của các nước Tây Vực ở thành Trấn Viễn.
Bây giờ thành Trấn Viễn phế bỏ, kinh đô nước Khương có thể dần dần chiếm lấy.
Ở dưới sự trợ giúp Việt quốc, Khương quốc chân chính lần đầu tiên thống kê nhân khẩu toàn quốc.
So với trong tưởng tượng Thẩm Lãng còn nhiều hơn một chút, tổng cộng có năm trăm chín mươi ngàn dân cư.
Nhưng diện tích của cả Khương vượt qua hai trăm ngàn cây số vuông, hoang vắng thật sự.
Năm trăm chín mươi ngàn dân cư, đàn ông tráng niên vượt qua hai trăm ngàn!
Nguyên nhân vì điều kiện sinh tồn quá ác liệt, tuổi thọ người ở đây đều không dài, trừ đàn bà và con nít đều là nam tử tráng niên.
Ở dưới sự trợ giúp Thẩm Lãng cùng Việt quốc, Khương quốc của Arunana lần đầu tiên ở Khương quốc tiến hành chuyên nghiệp hóa quân đội
Ở trong toàn bộ Khương quốc đã tuyển hai vạn quân đội chuyên nghiệp.
Hai vạn quân đội này toàn bộ thoát ly sản xuất, hơn nữa hoàn toàn thuộc sở hữu một mình nữ vương.
Hai vạn quân đội này, một nửa đóng tại thành lũy thần miếu Tuyết Sơn, một nửa đóng tại kinh đô nước Khương.
Ngoài ra còn có năm vạn quân nghĩa vụ.
Cái gọi là quân nghĩa vụ, bình thường vẫn chăn thả sản xuất, thế nhưng cũng muốn tham gia huấn luyện quân sự, hàng năm sẽ có nhất định quân lương, nhưng số lượng rất ít, lúc cần thiết chỉ cần nữ vương ra lệnh một tiếng, cái này năm vạn nghĩa vụ binh cũng muốn cỡi chiến mã, lao tới chiến trường.
Arunana vốn cho là mình chắc chắn nuôi không nổi hai vạn quân đội chuyên nghiệp này.
Kết quả phát hiện không chỉ nuôi nổi, hơn nữa dư sức.
Bởi vì thuế mậu dịch tồn tại.
Ở trong Khương quốc tất cả mua bán, đều phải nộp thuế cho nữ vương.
Thuế trà, thuế pho mát, thuế cừu, thuế bò, thuế đồ sứ, thuế tơ lụa v.v…
Vương tộc của Khương quốc sau khi trải qua mấy lần rung chuyển và tàn sát, toàn bộ thái giám, cung nữ, quan viên trong hoàng cung cộng lại còn chưa đến mấy trăm người.
Nàng chẳng cần cấp bổng lộc cho vô số quan viên, cũng chẳng phải nuôi cả đống cử nhân.
Tiền tới tay, toàn bộ dùng để nuôi hai vạn quân đội là được rồi. Nữ vương Arunana bây giờ có quá nhiều tiền, thậm chí không cần dùng đến đống vàng được cạo xuống từ hoàng cung.
Cho nên nàng phất tay chi tiền mua thật nhiều áo giám và loan đao loại tốt nhất để nâng tầm trang bị cho quân đội dưới trướng lên một lần.
Không chỉ có như thế, còn mua sắm thật nhiều nỏ tay cỡ nhỏ, để cho kỵ binh trên chiến trường tác chiến cự ly gần.
Cho nên quân đội phụ thuộc trực tiếp vua Khương tuy rằng ít hơn so với trước, nhưng sức chiến đấu lại càng mạnh.
Gần đây nữ vương Khương quốc Arunana thu được lễ vật vô số kể.
Kinh đô nước Khương nghênh đón mấy trăm sứ thần các nước.
Số lượng nhiều nhất đương nhiên là Việt quốc, quanh năm có mấy trăm quan lại trú đóng ở kinh đô nước Khương, cũng là quốc gia đầu tiên xây Sứ Uyển ở nước Khương.
Dùng cách giải thích theo kiểu hiện đại, chính là đại sứ quán Việt quốc tại Khương quốc, có quan viên thường trú chân chính, hơn nữa còn là quan lớn tứ phẩm làm sứ giả.
Nước Sở đã nỗ lực rất nhiều lần, thỉnh cầu nữ vương đáp ứng xây dựng Đại Sứ Uyển ở vương đô như thế, nhưng Khương nữ vương Arunana cự tuyệt.
Hôm nay sứ tiết giả (đặc phái viên) các nước Tây Vực, nhất là đặc phái viên vua Căng cũng trú đóng dài hạn ở bên trong kinh đô nước Khương, rất có cảm giác anh tài tụ hội.
Ở chỗ khác có thể cảm giác còn không rõ, nhưng khi tới kinh đô nước Khương, sau đó thì sẽ biết một việc.
Gần đại chiến rồi.
Nước Sở, nước Việt, vua Căng, các nước Tây Vực đều đang tranh thủ Khương nữ vương.
Vì sao còn có dính đến các nước Tây Vực vậy?
Đại Kiếp Tự tiến vào các nước Tây Vực, thế lực vĩ đại, đã là tín ngưỡng của rất nhiều quốc gia Tây Vực mà bọn họ lúc nào cũng muốn trở về thế giới phương đông. Lúc trước muốn mượn sức Tô Nan, lần này liền mượn lực lượng vua Căng.
Ở dưới sự hiệu triệu của Đại Kiếp Tự, các nước Tây Vực bất cứ lúc nào có thể kéo một nhánh liên quân.
Thế nhưng...
Nếu như muốn từ phía tây tiến công Việt quốc thì nhất định phải đi qua Khương quốc.
Cho nên Đại Kiếp Tự cùng các nước Tây Vực chỉ có một yêu cầu, quyền thông hành quân sự.
Chỉ cần Khương quốc đáp ứng để liên quân từ phía trên quốc thổ đi qua là được.
Vì thế, bọn họ sẵn lòng ra chi phí khổng lồ.
Mà yêu cầu nước Sở cùng vua Căng thì càng thêm đơn giản.
Tương lai lúc đại chiến bùng nổ, hy vọng Khương quốc có thể tuân thủ trung lập nghiêm ngặt.
Chỉ vì cái trung lập này, vua Căng cùng nước Sở đều sẵn lòng trả một cái giá thật là lớn.
Nhưng cũng tiếc, vương đô của nước Khương căn bản liền không có mấy đại thần, cũng gần như không ảnh hưởng được Khương nữ vương Arunana.
Những thứ sứ thần này đừng nói thuyết phục nữ vương, ngay cả cơ hội gặp mặt c nữ vương ũng không có.
Nếu nói không si nhê, như vậy thì có thể bí quá hoá liều, ám sát nữ vương Arunana.
Nhưng Arunana ở tại bên trong vương cung vững chắc, bên cạnh cũng là người tín nhiệm nhất.
Võ sĩ Khương quốc thủ vệ hoàng cung có chừng hơn mấy nghìn người.
Dưới trướng nàng có thật nhiều cao thủ võ sĩ Tây Vực, cao thủ tộc Sa Man, cộng thêm bản thân Arunana chính là một cao thủ đỉnh cấp.
Muốn ám sát của nàng, có thể phái một đại tông sư tới không đủ.
Hơn nữa trước đây không lâu, Đại Ngốc cũng Kiếm vương Lý Thiên Thu đến, ám sát Arunana càng không thể.
...
Cái bụng của Khương nữ vương Arunana vô cùng lớn, ngồi ở trên ngai vàng, cau mày.
Nếu như đứng ở trên lập trường của chính nàng, đương nhiên không nói hai lời trực tiếp suất binh trợ giúp Việt quốc, đôi bên kề vai chiến đấu.
Nhưng nàng không còn một mình.
Nàng lãnh đạo toàn bộ Khương quốc.
Mặc kệ thế nào, nàng đầu tiên đều phải lo lắng lợi ích Khương quốc vạn dân.
Đương nhiên quan trọng nhất là nàng lập tức sẽ phải sinh nở, hơn nữa dù cho sinh ra hài tử, cũng phải cần một khoảng thời gian thời kỳ dưỡng bệnh, muốn suất binh tác chiến là không thể nào.
Thế nhưng một năm qua, Việt quốc với Khương quốc nỗ lực nhiều lắm, để nữ vương Arunana tràn đầy cảm giác mắc bợ.
Luôn cảm thấy một khi bạo phát đại chiến nếu Khương quốc không xuất thủ tương trợ thì đặc biệt không trượng nghĩa.
Hết lần này tới lần khác cho tới bây giờ, Việt quốc vẫn không có đưa ra bất kỳ yêu cầu gì.
Không để cho Khương quốc xuất binh, cũng không có để Khương quốc trợ giúp chiến mã, ngược lại đặt một số đơn đặt hàng lớn, mua số lớn quân lương, thậm chí trực tiếp trả tiền không có khất nợ.
Mà ngay tại lúc này, thư Thẩm Lãng tđưa tới.
Hắn gọn gàng dứt khoát nói cho Arunana, đừng xuất binh!
Trong lúc Việt quốc cùng vua Căng khai chiến, tuân thủ trung lập nghiêm ngặt.
Khương quốc cắm ở phía trên vị trí này, đồng thời không cùng Việt quốc là địch, vốn là trợ giúp lớn nhất.
Phía nam hành tỉnh Thiên Tây vốn là chỗ yếu ớt nhất Việt quốc.
Nếu không có Khương quốc thì Việt quốc ít nhất phải phái ra tám vạn đại quân đóng ở quận Bạch Dạ chống đối quân địch, thậm chí còn chưa đủ.
Cho nên Khương quốc dù cho biểu hiện ra tuân thủ trung lập nghiêm ngặt, kỳ thực chính là vì Việt quốc giữ được phía tây, ngăn cản Đại Kiếp Tự, nước Sở, vua Căng qua cái phương hướng này đánh vào Việt quốc.
Như thế đã là giúp đỡ to lớn.
Hơn nữa!
Khương quốc lúc này không xuất binh thì chí ít có thể kiềm chế mười mấy vạn đại quân địch nhân.
Một khi xuất binh!
Như vậy liên quân ba phương nước Sở, tộc Sa Man, Đại Kiếp Tự sẽ dốc hết toàn lực bao vây tấn công Khương quốc.
Mà cho đến lúc này, phía tây Việt quốc cũng nguy hiểm.
Cho nên chí ít bây giờ đừng làm gì, Khương quốc không xuất binh còn có lợi cho chiến cuộc hơn là xuất binh.
Như vậy Khương quốc cứ mãi không xuất binh à?
Không, chờ chiến cuộc phát triển đến phía sau, Khương quốc có thể làm một nhánh kì binh tuôn ra, thậm chí trực tiếp ảnh hưởng kết quả chiến cuộc.
Ngược lại trong khoảng thời gian này, Khương nữ vương Arunana nhất định phải bảo vệ tốt an nguy người thân chính mình, hơn nữa phải nắm chắc quân đội trong tay.
Nếu như cần, thậm chí có thể thay phiên phối hợp quân đội của các bộ lạc xung quanh, tiến hành diễn tập quân sự, tránh cho kẻ thù tiêu diệt từng bộ lạc bên dưới.
Lời nói này của Thẩm Lãng cũng từng cùng Ninh Nguyên Hiến phân tích kỹ lưỡng.
Việt vương Ninh Nguyên Hiến tỏ ý tán thành, cho nên đến bây giờ, Việt quốc vẫn không có với Khương quốc đưa ra bất kỳ yêu cầu gì.
Phong mật thư này của Thẩm Lãng lập tức để trong lòng nữ vương Khương quốc Arunana dễ chịu, không còn vô cùng lo lắng.
Ngồi trên vương vị, sau đó Arunana mới phát hiện Thẩm Lãng thật sự không tầm thường.
Bởi vì những gì ngươi nghĩ thì hắn cũng đã nghĩ đến rồi, thậm chí thứ ngươi không có nghĩ tới, hắn cũng nghĩ đến.
Chưa bao giờ đòi hỏi điều gì quá phận ở minh hữu cả.
- Bảo sứ giả nước Sở cùng vua Căng vào đi. - Khương nữ vương Arunana nói.
Thế nhưng ngay sau đó, chân mày nàng run lên nói:
- Quên đi! Ngày mai lại nói, ta sắp sinh!
Vừa rồi cái bụng cũng có chút đau đớn nào, nhưng nàng không có để ý, bây giờ quần đều ướt, nhất định là sắp sinh.
Nghe những lời này, Đại Ngốc chợt đứng lên, liền muốn đi qua ôm lấy vợ.
- Tránh ra... - Arunana đẩy tay.
Đứng lên.
Bọc nước ối quả nhiên đã thủng, theo chân trực tiếp chảy xuống.
Mặt đất đều ướt nhẹp một mảnh nhỏ.
Arunana hơi hơi mở hai chân, đi vào gian phòng phía sau.
- Chuẩn bị một chút, ta muốn sinh.
Đại Ngốc muốn theo vào, kết quả bị đẩy đi ra.
Mười mấy nữ thầy thuốc, mười mấy bà mụ vọt vào thật nhanh.
Như là nhận được lệnh tập kết vậy, bởi vì các nàng đợi ngày này đã rất lâu.
- Nữ vương bệ hạ, ngài nằm đi.
- Không, nữ nhân Khương quốc chúng ta đều thích đứng đẻ.
- Nữ vương, bằng không ngài kêu to vài tiếng được không?
Ở Việt quốc sinh con, nữ nhân đều đau đến chịu không nổi, ra sức kêu to.
Kết quả Arunana cũng không kêu to, để nữ đại phu cùng bà mụ Việt quốc không quen.
- Chỉ đau đớn chút xíu thế mà kêu to thì mất mặt cỡ nào?
- Nữ vương bệ hạ, ngài đừng cởi hết quần áo, thời tiết lạnh như vậy.
- Lột sạch đỡ phải làm ẩm ướt làm dơ vương bào.
Tiếp đó, nữ vương Khương quốc Arunana cũng không kêu, cũng không gọi, liền ở trong phòng sinh đi tới đi lui.
Bỗng nhiên!
Nàng hơi hơi khom lưng ngồi chồm hổm.
- Hây!
Khương nữ vương rống to một tiếng, chợt giậm chân một cái.
Sinh ra.
- Oa oa oa...
Vang lên tiếng khóc trẻ con.
Tất cả bà mụ, nữ đại phu, hoàn toàn hết hồn.
Nữ vương bệ hạ thực sự quá thần kỳ.
Đệ nhất thiên hạ nữ trung hào kiệt a.
Thai đầu mà thoải mái đến thế!
- Chúc mừng nữ vương, là một tiểu vương tử.
- Oạch! Nặng mười hai cân rưỡi!
- Đứa trẻ cường tráng thế này mụ vẫn đầu tiên nhìn thấy, thật không hỗ danh tiểu vương tử.
- Ồ! Vua Khương tương lai chúng ta rõ ràng tuấn tú!
Arunana tùy ý nữ đại phu lau sạch thân thể nàng, đến khi lau sạch cho đứa trẻ, sau đó nàng trực tiếp ôm để mớm sữa.
Vốn tưởng rằng là bà mụ khen tặng, không nghĩ tới đến cậu bé này quả thực đẹp trai vô cùng, giống mẹ nhiều hơn một chút.
Hơn nữa mới vừa sinh ra, liền mở to hai mắt, hai tay hai chân đạp loạn, rất có sức lực.
Hoàn toàn khác hẳn em bé nhà khác.
- Tiểu vương tử này tương lai không biết muốn tiện nghi cho vị công chúa điện hạ nào, hùng tráng thế này, ta đỡ đẻ nhiều trẻ con như vậy đều chưa từng thấy qua.
Mấy người vú em tiến lên phía trước nói:
- Nữ vương, ngài bây giờ còn chưa có sữa, không bằng trước tiên uống của chúng ta, để tiểu vương tử hút vài ngày, ngài sữa liền ra tới.
Arunana gật đầu, tiếp đó trực tiếp mặc quần áo muốn đi ra tới.
- Nữ vương bệ hạ, ngài định làm gì vậy? - Nữ đại phu nói.
Arunana nói:
- Làm việc vụ, tiếp kiến sứ thần?
Mấy người nữ đại phu cùng bà mụ hoàn toàn kinh ngạc sững sờ?
Ơ... Đứa nhỏ này mới vừa sinh ra, tuyệt đại đa số nữ nhân liền đứng lên đều khó khăn, ngài không chỉ bước đi hùng hùng hổ hổ, hơn nữa còn muốn tiếp kiến sứ thần.
- Nữ vương, sau khi sinh con là phải ở cữ đó. - Nữ đại phu nói.
Arunana nói:
- Nữ nhân Việt quốc phải ở cữ, nữ nhân Khương quốc chúng ta không cần, sinh con xong ngày thứ ba phải đi chăn thả.
Nữ đại phu nói:
- Vậy ít nhất ngày mai, ngày mai hẵn ra, chí ít tĩnh dưỡng một ngày được không?
Ngay sau đó, mấy bà mụ, nữ đại phu, vú em lại một lần nữa phát sinh tiếng kêu lên.
Vì đứa bé quá háu bú, mới vừa sinh ra đã bú sạch ba vú em.
Lúc này mới miễn cưỡng no bụng.
Ợ một cái, rồi nhắm mắt lại đi ngủ.
- Nữ vương bệ hạ, cần phải đặt tên cho tiểu vương tử. - Nữ đại phu nói.
Nữ vương Arunana ngẫm lại một hồi nói:
- Cha nó tên Đại Tráng, vậy gọi Aruzhuang (A Lỗ Tráng) đi!
Hả?
Á!
Tên qua quít thế này?
Đây chính là vua Khương quốc tương lai, thế mà tên nghe vào như nông dân vậy.
- Tên này tốt vô cùng, cứ quyết định như vậy. - Nữ vương Arunana nói.
Hừ!
Không có để cho Aru Ngốc đã rất khá.
Mà lúc này Đại Ngốc đứng ở bên ngoài ngây người, mặt đỏ tới mang tai, chân tay luống cuống.
Ta... Ta lại làm ba ba?
Hết thảy đều quá đột nhiên.
Bản thân ta cảm thấy đời này đều không cưới được vợ.
Kết quả không giải thích được có một người vợ, tiếp đó chẳng biết tại sao lại có một đứa bé.
...
Kinh đô, bên trong phủ Hầu tước Trường Bình.
Bất kỳ ngôn ngữ đều khó khăn hình dung nội tâm khiếp sợ của Vương Bật.
Vị thế tử phủ Tử tước Tây Long này nguyên bản thực sự không dám có hy vọng gì. Nhất là nhìn thấy Thẩm Lãng, sau đó bản năng gã cảm giác được mình đã gặp một một tên lường gạt. Gã cảm thấy Thẩm Lãng cho dù có bản lĩnh, dù cho thật sự có máu rồng gì đó, cũng tuyệt đối sẽ không cho gã.
Không nghĩ tới, lại thật sự có hiệu quả thần kỳ.
Quả thực chính là hiệu quả nhanh chóng.
Tạ đá hai trăm cân, đặt ở mấy năm trước gã còn có thể giơ lên. Thế nhưng năm gần đây ăn chơi đàng điếm, hoàn toàn hỏng cả thân thể, dù cho hơn một trăm cân cũng nâng không nổi.
Lúc này cuộc thi võ thuật ân khoa, gã đã bị loại ở vòng đầu tiên.
Lúc này mới uống xong một phần ba ống máu rồng, liền có hiệu quả thần kỳ thế này, nếu như toàn bộ uống vào thì sao?
Vậy Vương Bật ta đây chẳng phải là muốn lên trời? Kỳ thi võ tiếp theo chẳng phải là dễ như trở bàn tay?
Tức khắc, Vương Bật hướng Thẩm Lãng lạy xuống:
- Thẩm công tử đúng là thần nhân, đúng là thần nhân vậy!
Thẩm Lãng nói:
- Ta nhất định phải nói rõ, tác dụng long huyết này cũng phải cần nhìn người, với vài người có hiệu quả, với có vài người vô hiệu. Nếu là vô hiệu ngươi cũng đừng lãng phí tiền, một phần ba ống máu rồng ta cũng không lấy tiền, ngươi có thể đi.
- Hiệu quả, hiệu quả, hiệu quả! - Vương Bật cất giọng run rẩy:
- Có hiệu quả, quá thần kỳ, ta cảm giác được sức mạnh của chính mình giống như tăng gấp đôi.
Kỳ thực căn bản không phải.
Dùng tiếp nữa quả thật có hiệu quả, nhưng cũng không có lớn như vậy.
Vương Bật này lúc trước võ công tốt, nhưng năm gần đây ăn chơi đàng điếm hủy hoại thân xác, chính là huyết mạch căn cơ vẫn còn, cho nên uống xong cái gọi là "Hoàng Kim Long Huyết" này hiệu quả về sau càng rõ rệt.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy được rồi, ta sẽ bảo lưu hai canh giờ cho ngươi. Nếu như ngươi không xoay được, ta liền cho người khác.
- Đừng, đừng, đừng... - Vương Bật quỳ xuống nói:
- Thẩm ân công, ống máu rồng này ta muốn, tuyệt đối đừng cho người khác, cái này là mệnh căn của ta, đời này vinh hoa phú quý của ta toàn bộ phải dựa vào nó.
- Ta bây giờ liền về nhà lấy tiền, nếu phụ thân ta không cho ta tiền, ta liền tự sát, ta sẽ chết ở trước mặt của ổng!
Tiếp đó, Vương Bật chạy như một làn khói.
Lại chạy một mạch không hề gì, càng thêm vừa mừng vừa sợ.
Vương Bật phát ra hiện tại tốc độ của mình tăng lên rất nhiều, dưới chân giống như sinh như gió.
Còn không chỉ như vậy.
Lúc trước không chạy bao lâu, cả người liền thở hổn hển.
Lần này một hơi chạy ra hai dặm, thậm chí còn chẳng thở hồng hộc nỗi một cái.
Quá ngầu.
Quá thần kỳ.
Cứ như vậy, gã liền trực tiếp chạy tới nhà ở kinh đô.
Tử tước Tây Long Vương Thuật vốn là ở hành tỉnh Thiên Bắc, nhưng là vì Nam chinh, Trấn Bắc đại tướng quân Nam Cung Ngạo dẫn đầu năm vạn chủ lực xuôi nam, trú đóng ở kinh đô phụ cận.
Chỉ cần quân phí cùng lương thảo, khí giới vừa đến, liền lập tức xuôi nam tiến vào chiến trường nước Nam Ẩu.
Cho nên Tử tước Vương Thuật cũng sống trong nhà ở kinh đô.
Lúc này đã muộn rồi, ông vẫn ở chỗ cũ đọc sách.
Nhưng kỳ thực chẳng đọc được cái gì, trong lòng tràn đầy vẻ u sầu.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát một cái, đều đã trễ thế này, vậy đứa con phá của vẫn chưa về nhà, không biết ở nơi nào ăn chơi đàng điếm mà.
Vì tên con trai chẳng có tương lai, Vương Thuật quả thực phải buồn đến bạc đầu.
Lúc trước ông ta lĩnh quân tại ngoại, con trai trưởng Vương Bật không có giữ ở bên người, mà là ở lại kinh đô đọc sách học vọ.
Vốn là muốn muốn cho gã trở nên nổi bật, không nghĩ tới lại sa đoạ đnhanh như vậy.
Ngược lại con vợ kế không nuông chiều quật khởi, lần thi này lại đậu.
Chính là trong lòng đứa con vợ kế này có chút âm trầm, không thân mật với người cha như ông.
Không phải vạn bất đắc dĩ, Vương Thuật thật sự không muốn truyền tước vị cho con vợ kế, đứa được ông yêu thương nhất cũng là con trai trưởng Vương Bật.
Nhưng cái thứ kia không có tiền đồ này, nếu truyền tước vị cho nó, gia nghiệp chỉ sợ muốn hủy ở trong tay nó, rõ ràng buồn người thật.
Mà ngay tại lúc này!
Con trai trưởng Vương Bật vọt vào thật nhanh, trực tiếp quỳ gối Vương Thuật trước mặt nói:
- Phụ thân, nhanh cho con, năm... Không, sáu nghìn lượng vàng!
Xem, cái gì là người tiêu tiền như rác?
Đây là người tiêu tiền như rác, từng nhổ lông nhạn.
Thẩm Lãng ra giá năm nghìn, đến trong miệng gã liền tăng thêm một nghìn.
Tử tước Tây Long Vương Thuật vừa nghe, tức khắc giận tím mặt.
Sáu nghìn lượng vàng?
Mày điên rồi sao?
Cái thằng phá của này biết đây là bao nhiêu tiền không?
Tiền thu một năm cả nhà chúng ta, trừ đi khoản chi tiêu, còn dư lại cũng không vượt qua hai nghìn lượng vàng.
Sáu nghìn lượng vàng này, là khoản dự trữ của cả nhà chúng ta.
Mày gây ra chuyện này là sao?
Uống hoa tửu cũng không dùng được nhiều tiền như vậy chứ?
Thua bài bạc sao?
Bị bộ hạ lừa?
Tử tước Vương Thuật không nói hai lời, cầm lấy roi sẽ phải quất chết tên phá của này.
- Sáu nghìn lượng vàng, sáu nghìn lượng vàng, mày không cào hết cả nhà thì chắc từ bỏ ý đồ.
Vương Bật cười ha ha nói:
- Phụ thân, lần này con đòi tiền là chuyện tốt, không phải là vì bản thân, mà là vì cả gia tộc. Con sắp phát đạt, khoa thi võ tiếp theo con nhất định sẽ đậu. Thẩm Lãng có một chút Hoàng Kim Long Huyết, vốn là không định cho bất luận kẻ nào, nhưng con và Vân Mộng Trạch là bạn tốt, cho nên nó cho con một chút. Đã thu một giá vốn, sáu nghìn lượng vàng, nhanh lên, nhanh lên phụ thân ơi!
Tử tước Vương Thuật vừa nghe càng thêm nổi giận.
Thằng phá của này, phá sản còn chưa tính, còn ngu xuẩn thế này.
Bị người lừa tiền cấp số nhân.
Thẩm Lãng cùng Vân Mộng Trạch rõ ràng chính là liên thủ làm lập mưu lừa tiền.
Đồ ngu, đồ ngu!
Hơn nữa Thái tử cùng Tam vương tử đã hạ phong sát, bất luận kẻ nào đều không được cùng Thẩm Lãng làm bất kỳ giao dịch.
- Thế mày còn không có trả tiền đấy chứ? - Tử tước Vương Thuật hỏi.
Vương Bật nói:
- Đương nhiên không có, cho nên hắn trước hết để cho con uống một phần ba ống máu rồng, còn lại hai phần ba còn giữ cho con hai canh giờ, nếu như đến lúc đó con còn không lấy tiền đi mua, hắn sẽ phải bán cho người khác.
Tử tước Vương Thuật hét lớn:
- Đó là tên bịp bợm, Thẩm Lãng chính là một một tên lường gạt, mày ở nhà ngay cho tao, không được đi đâu hết. Bay đâu, trói thiếu gia lại.
Vương Bật nói:
- Phụ thân, chuyện này là do phụ thân muốn hủy suốt đời con, đó là máu rồng thật mà.
Vương Thuật giận dữ:
- Máu rồng cái rắm ấy, Thẩm Lãng chính là một tên khốn kiếp, một tên bịp bợm từ đầu đến đuôi!
Vương Bật không nói hai lời, trực tiếp chạy đi ra bên ngoài sân, cầm lấy một tạ đá hai trăm cân.
Ở trước mặt phụ thân Vương Thuật một tay giơ lên.
Tức khắc, Tử tước Vương Thuật kinh ngạc sững sờ.
Vương Bật buông xuống tạ đá.
Trực tiếp nhặt lên một nhánh đại đao hơn một trăm cân nặng, ở trong sân múa điên cuồng.
Vương Thuật càng thêm kinh ngạc sững sờ.
Đứa con trai này ông rõ ràng hơn ai hết, nguyên bản võ công không tệ, nhưng toàn bộ hoang phế, hiện tại thân thể đã nát vụn thành đống cặn bã.
Tạ đá một trăm cân, một tay căn bản không nâng nổi.
Mà đại đao hơn một trăm cân này, càng cầm lên đều lao lực, càng chưa nói vung vẩy được hùng hùng hổ hổ.
Lực lượng và nhanh nhẹn của gã đều tăng lên rất nhiều.
Vương Bật buông đao xuống, ngay cả thở dốc cũng không có một ngụm.
Tiếp đó, gã dương dương đắc ý nói:
- Phụ thân, ngài thấy được à? Thấy được không? Con đây mới uống một phần ba ống máu rồng, liền trở nên lợi hại như vậy, nếu như uống xong một cả ống Hoàng Kim Long Huyết, vậy còn thế nào.
Tử tước Vương Thuật thực sự hoàn toàn kinh ngạc.
Lại thực sự nếu hiệu quả thần kỳ như này? Thật sự có máu rồng sao?
- Phụ thân, lúc trước Thẩm Lãng chiêu mộ hai nghìn phế vật kẻ đần độn, kém cả con trai xa lắc xa lơ, chỉ ba tháng sau đó, bọn họ liền trở thành quân đoàn vương bài, đây cũng là bởi vì nguyên nhân Hoàng Kim Long Huyết.
- Phụ thân, bây giờ người tin tưởng Thẩm Lãng còn rất ít, thế nhưng giấy không thể gói được lửa, thế lực toàn bộ kinh đô so với chúng ta lớn, so với chúng ta có tiền thì ra đi, trễ nữa thì vậy Hoàng Kim Long Huyết liền thực sự bị lấy hết.
- Cái này không chỉ có quan hệ đến số mạng của chúng ta, mà là quan hệ đến cả gia tộc!
Tử tước Vương Thuật không nói hai lời, nhanh chóng tiến vào tầng hầm nhà kho gia tộc lấy tiền.
Sáu nghìn lượng vàng, cũng chính là hơn bốn trăm cân.
Rõ ràng đau lòng, đây cơ hồ là một phần tư dự trữ của nhà họ Vương.
Ông ta thật vất vả ăn bớt trợ cấp, tham ô quân phí, thu hối lộ mới kiếm được số tiền này.
Không có biện pháp, quý tộc kiểu mới cùng quý tộc lâu đời không cách nào so sánh được, của cải quá mỏng, tiêu dùng quá lớn.
- Ta theo con cùng đi. - Tử tước Vương Thuật nói.
Vương Bật vừa nghe, chuyện này sao được hả? Như vậy chuyện con ăn một nghìn lượng vàng tiền boa, chẳng phải là bị phụ thân biết à?
Chớp mắt, Vương Bật chẳng bao lâu có một chủ ý.
- Phụ thân, ngài không thể đi với ta, Thẩm Lãng đến lúc đó buộc ngài tỏ thái độ hỗ trợ vương tử phế vật Ninh Chính vậy phải làm sao? - Vương Bật nói:
- Con còn có thể ăn nói lung tung nói đại đáp ứng, ngài lại không thể.
Tử tước Vương Thuật vừa nghe thấy có lý.
Hơn nữa Thái tử cùng Tam vương tử hạ lệnh cấm vận, tốt nhất ông ta không nên ra mặt.
Thế là ông ta phái một tâm phúc, điều khiển một chiếc xe ngựa, chở vàng cùng Vương Bật, bí mật đi phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính.
...
Một tay giao tiền, một tay giao hàng!
Vương Bật nhận lấy hai phần ba "Hoàng Kim Long Huyết" còn lại.
Lúc uống tiếp, gã nhịn không được mà lo lắng.
Chẳng lẽ sau khi uống hai phần ba này mà không có tác dụng gì thì sao?
Số tiền này chẳng lẽ mất trắng đi.
Kết quả gã quá lo lắng.
Còn lại hai phần ba Hoàng Kim Long Huyết, sau khi mới vừa uống vào.
Vương Bật tức khắc cảm thấy cả người đều phải nổ tung vậy.
Giống như trong cơ thể có sức mạnh vô hạn.
Ta muốn bùng cháy.
Ta muốn nghịch thiên.
Trên trời dưới đất, chẳng có ai mạnh hơn ta cả.
Lúc này, bên cạnh vừa vặn bày một tạ đá bốn trăm cân.
Vương Bật tiến lên, chợt một tay giơ lên.
Ha ha ha ha!
Tạ đá bốn trăm cân, ta một tay dễ dàng nâng lên.
Quá mạnh.
Long huyết này quá mạnh mẽ.
Ta có sức mạnh như vậy, cuộc thi võ thuật đậu dễ dàng thành vấn đề.
Như vậy...
Cái tạ đá này thật sự nặng bốn trăm cân à?
Không có!
Vừa rồi tạ đá hai trăm cân là thật, nhưng bốn trăm cân này, kỳ thực chỉ có hai trăm năm mươi cân mà thôi, có khắc chữ bốn trăm cân mà thôi.
Uống xong một cả ống "Hoàng Kim Long Huyết " cùng một phần ba ống, khác biệt tăng lên sức mạnh không lớn.
Thế nhưng cảm xúc cả người nổ tung, lại mạnh hơn rất nhiều rất nhiều.
Vương Bật trong lòng rống to hơn, thằng con thứ Vương Lâm, ta xem ngươi lấy cái gì cùng so với ta
Muốn cùng cạnh tranh tước vị của ta?
Mơ mộng hão huyền a!
Vương Bật hai đầu gối quỳ xuống nói:
- Thẩm ân công, ngài cứu vãn nhân sinh của ta, cứu vãn gia tộc của ta, từ nay về sau ngài là ân nhân của ta, mặc kệ có cái gì phân phó, lên núi đao xuống biển lửa, ta tuyệt đối không một chút nhíu mày.
Thẩm Lãng nói:
- Ta chỉ có hai cái yêu cầu.
Vương Bật nói:
- Ngài nói đi, nếu ta một chút nhíu mày, chính là cháu trai.
Thẩm Lãng nói:
- Đầu tiên, tuyệt đối không nên tiết lộ bí mật Hoàng Kim Long Huyết ra ngoài, không nên bởi vì mình trở nên mạnh mẽ liền không nhịn được đi khoe khoang.
Vương Bật gật đầu nói:
- Vâng!
Thế nhưng nội tâm gã lại chế nhạo, điều này sao mà được kia chứ?
Ta nhất định sẽ khoe khoang a.
Cái gì là trang bức?
Chính là mình trở nên mạnh mẽ, hận không thể tất cả thằng ngu bên cạnh đều biết.
Làm người nếu không dằn mặt, đó chính là áo gấm đi đêm.
Thẩm Lãng lại nói:
- Thứ hai, thời khắc mấu chốt nhất định phải cùng Ngũ vương tử Ninh Chính đứng chung một chỗ.
Vương Bật càng là vỗ ngực nói:
- Không thành vấn đề, từ nay về sau, Vương Bật ta đây chính là người của Ninh Chính điện hạ.
Thế nhưng trong lòng gã càng thêm khinh thường.
Đi ra khỏi cái cửa này, ta mà quản ngươi là ai?
Phế vật Ninh Chính?
Muốn cho ta đi thuần phục hắn? Nằm mơ đi!
Ta đã trở nên mạnh mẽ, hai ngày nữa ta liền đầu nhập vào Thái tử, có thể Tam vương tử đi.
Ha ha ha ha ha!
Thẩm Lãng nói:
- Vậy được, ngươi đi đi!
Vương Bật không kịp chờ đợi rời khỏi.
Gã muốn đi lòe.
Không... gã phải đi chinh phục đàn bà.
Gã từng ở trước mặt nàng quăng mũ cởi giáp, thể diện mất hết.
Hôm nay nhất định phải giết cho nàng quỷ khóc sói gào, bù đắp lại tôn nghiêm Vương Bật ta đây.
Mà lúc này Thẩm Lãng nói:
- Vương Bật, nhớ kỹ trong một tháng không nên đụng nữ nhân, bằng không lực lượng ngươi thật vất vả lấy được, sẽ theo dương khí nam nhân mà tiết ra ngoài từng chút một.
Vương Bật hết hồn.
Không thể đụng vào đàn bà, vậy người sống còn có ý gì.
- Thẩm công tử, thăm dò một lần cũng không được sao?
Thẩm Lãng nói:
- Thăm dò một lần, tổn thất chừng 10% đó.
Vương Bật trong lòng tính toán, vậy cho dù tổn thất cái hai phần trăm ba mươi cũng không có vấn đề, vẫn có thể trúng võ cử.
Tức khắc, Vương Bật chạy vội rời đi.
Ta trở nên lợi hại rồi.
Ta muốn khoe khoang đi.
Ta muốn đi dằn mặt!
Ta muốn cho đám đồng bọn tiêu tiền như rác, ta muốn cho tất cả hồ bằng cẩu hữu thấy rõ ràng.
Ta và các ngươi không giống nhau.
Không giống nhau...
...
Sau khi Vương Bật đi.
Thẩm Lãng mở ra cái rương, bên trong bày vàng thỏi ngay ngắn.
Tản ra hào quang quyến rũ.
Tầm năm nghìn lượng vàng, hơn ba trăm cân.
Cái này chỉ là bắt đầu!
Thằng ngu Vương Bật này nhất định sẽ ra sức khoe khoang, mà cái vòng tròn của gã cũng là bọn bại gia tử.
Có tiền, thế nhưng thân thể cặn bã, nằm mộng cũng muốn phải trở nên mạnh mẽ, nhưng lại không muốn nỗ lực bất kỳ mồ hôi và máu.
Chính là loại người chơi trò chơi giết một con gà đều phải dùng bảo đao Đồ Long như vậy.
Thằng ngốc như vậy, không găng bẫy, không cho ngươi lọt hố sao được?
Không lừa gạt tiền của các ngươi, thì có lỗi với lương tâm của ta.
Trễ nhất không đến ngày mai.
Thẩm Lãng sẽ phải phát tài.
Đại phát tài!
...
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Hôm nay phải đưa mẹ ra phố đi bộ làm việc. Dù đã vác theo bàn phím để cắm tablet gõ nhưng máy yếu quá load không nổi. Đã thế có độc giả báo cáo thiếu phần sau của chương 267 nên phải sửa lại. Nếu có thiếu đoạn nào thì cứ chọn báo cáo, có gì Mèo sẽ sửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.