Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 310: Làm bẩn Xung Sư Sư! Sửa đổi huyết mạch số không!




Nghe được lời Thẩm Lãng nói, sau đó Xung Sư Sư không nói gì, Xung Miểu ngược lại cười to.
- Thẩm Lãng, ngươi không nên giả thần giả quỷ, khoe khoang khoác lác, cái gì chúng ta rơi vào cạm bẫy của ngươi? Chúng ta lại rơi vào cạm bẫy gì của ngươi được kia chứ?
Thẩm Lãng nói:
- Xung Sư Sư, ngươi lúc đầu muốn để Xung phi ra tay giết ta, nhưng Xung phi bây giờ đóng chặt cửa cung không gặp bất luận kẻ nào, hơn nữa bà đã mặc kệ mâu thuẫn của ngươi và ta trước đó, cho nên ngươi liền muốn ở bãi săn Bắc Uyển há miệng chờ sung. Nhóm quân đội của ngươi đầu tiên đã bí mật tiến vào bãi săn Bắc Uyển ba ngày trước, quân đội đại quy mô đêm qua tiến vào, mà chính ngươi ba canh giờ trước mới tiến vào.
Xung Sư Sư nói:
- Nếu vậy thì như thế nào?
Thẩm Lãng nói:
- Nếu như ta có thể đoán được ngươi sớm tiến vào bãi săn Bắc Uyển há miệng chờ sung, vì sao không thể càng thêm sớm ra tay hại còn ngươi?
Xung Miểu cười nói:
- Thẩm Lãng ngươi nghĩ rằng chúng ta không nghĩ tới à? Ngươi sẽ không dùng những thủ đoạn này à? Nếu không hạ độc trong lương thực thì trong nước à? Bằng không thì hạ độc đậu mùa vào trong nước? Thủ đoạn nhiều vậy muốn phá giải thì rất đơn giản. Đầu tiên chúng ta tự mang lương thực, căn bản không ăn lương thực còn tồn trong bãi săn. Tiếp theo nấu nước lên liền có thể diệt sạch đại bộ phận độc vật. Ngay cả loại độc như Thạch Tín, họ Xung chúng ta có người chuyên môn kiểm tra, thậm chí dùng kim bạc có thể kiểm tra ra Thạch Tín. Nếu như loại độc khác thì không thể nào, ngươi có bao nhiêu độc kia chứ? Có thể đồng thời hạ trong ba cái giếng, còn muốn cho hai ngàn người chúng ta đồng thời trúng độc? Nói đùa sao?
Lời này ngược lại có đạo lý.
Làm một nhánh quân tinh nhuệ, phòng ngừa địch nhân ở trong nước hạ độc, lương thực vốn là trọng yếu nhất.
Hơn nữa đại quy mô hạ độc vốn là rất khó.
Thẩm Lãng cười nói:
- Nói không tệ chút nào, nhưng mà Xung Sư Sư nhà ngươi nên biết vụ Tiết Tuyết hạ cổ độc cho nghĩa mẫu, tức là vợ của Kiếm vương chứ.
Nghe những lời này, Xung Sư Sư cùng Xung Miểu biến sắc.
Họ đương nhiên biết.
Tiết Tuyết cùng Xung Sư Sư quan hệ vô cùng mật thiết.
Thảm trạng vợ của Kiếm vương, nàng cũng có nghe thấy.
Thẩm Lãng nói:
- Thứ kịch độc khác, mặc kệ có lợi hại đến đâu, chỉ cần pha loãng rất nhiều, trên cơ bản liền không có uy lực gì. Hơn nữa coi như như nọc rắn lợi hại hơn nữa, một khi đun sôi cũng liền mất đi hiệu lực. Nhưng có một loại đặc biệt đáng sợ, dù cho ở trong nước sôi sùng sục cũng không thể giết chúng nó, đó chính là cổ trùng của núi Phù Đồ.
- Đáng sợ nhất ở chỗ, những thứ cổ độc trùng này là có thể sẽ trong cơ thể không ngừng tự phân bào, tự sinh sôi nẩy nở, chính là mấy trăm con cổ trùng, sẽ trong vòng vài ngày là có thể biến thành mấy vạn con, mấy chục vạn con thậm chí nhiều hơn.
- Mà ta đây đã bỏ máu của vợ Kiếm vương trong giếng của bãi săn Bắc Uyển. Ở trong đó có bao nhiêu cổ độc trùng, vài tỷ hoặc hơn đi. Các ngươi dù cho có đun sôi đi nữa cũng vô dụng, chính các ngươi tính một lần, mỗi người trong cơ thể có bao nhiêu cổ độc trùng, mấy vạn? Mấy chục vạn?
- Hơn nữa người có lực lượng huyết mạch càng cao, cổ độc đó trùng sinh sôi nẩy nở được càng nhanh, trong các ngươi cũng đã có người bắt đầu phát tác. Đặc trưng phát tác của loại cổ độc này chính là da toàn thân sẽ như cóc, sau đó trở nên sợ ánh sáng, giông trở nên khàn khàn, thần trí dần dần đánh mất.
Nghe những lời này, Xung Sư Sư rợn cả tóc gáy.
Thảm trạng vợ của Kiếm vương thì nàng rất rõ ràng, tưởng chừng như người không người quỷ không ra quỷ, sống đến phân thượng này thật đúng là không bằng chết đi.
Thẩm Lãng mỉm cười nói:
- Không có gì bất ngờ xảy ra, bệnh trạng cũng là bắt đầu từ háng trước, bởi vì chỗ đó bạch huyết đặc biệt dày đặc.
- A... - Bỗng nhiên con gái nuôi gia tộc họ Xung là Xung Miểu cất lên một tiếng thét kinh hãi.
Vừa rồi đi tiểu, nàng giống như cảm thấy bụng dưới của mình có cái gì không đúng, thế nhưng nàng cũng không có để ý đến nơi đến chốn.
Thẩm Lãng cười nói:
- Ngay từ không đau không ngứa, thế nhưng rất nhanh đã sẽ trở nên ngứa không chịu nổi, cuối cùng lan tràn đến toàn thân, tới khi đó thần tiên khó cứu, vợ của Kiếm vương vì vậy mà giống như dã thú.
Xung Miểu sắc mặt kịch biến, rất nhanh xoay người xông vào lều vải bên trong, cởi xuống khôi giáp của mình.
Tức khắc thấy rất rõ ràng, ở vị trí háng, quả nhiên có rất nhiều mụt lấm tấm, như là mụn cóc vậy.
Tức khắc da đầu ả tê rần, trong lòng phát sinh tiếng kêu thê lương.
Vậy làm sao làm? Vậy làm sao làm?
Ngay sau đó, cao thủ dưới trướng Xung Sư Sư đều lao điên cuồng đến bên trong lều, rừng rậm bên trong, tháo ra quần nhìn.
- A... A...
Tiếp đó, thi nhau truyền đến từng đợt thét chói tai.
Có háng mấy người lấm tấm mụn cóc, nhưng có vài người không có.
Thẩm Lãng cười nói:
- Nếu như ta không có đoán sai, đã có người phát tác trước. Những người này hoặc là uống nước sớm nhất, hoặc là huyết mạch thiên phú tối cao, thế nhưng yên tâm đi, một người các ngươi cũng đừng mong tránh được.
Nghe những lời này, quân đội dưới trướng Xung Sư Sư hoàn toàn rợn cả tóc gáy.
Tiếp tục Thẩm Lãng tiếp tục nói:
- Xung Sư Sư, thân phận ngươi cao quý, chưa bao giờ uống nước giếng, ngươi thích uống nước suối có đúng không? Cái bãi săn Bắc Uyển này có một ngọn núi gọi núi Cảm Ân, trong núi có một vách núi, trên vách đá lại một khe suối, bên trong có nước suối không ngừng tuôn ra, ngọt cực kỳ, nhưng chỗ nước suối cũng bị ô nhiễm, ta rót rất nhiều máu độc của vợ Kiếm vương vào đầu nguồn suối, không phải là ngươi dùng nước suối pha trà chứ?
Nghe những lời này, sắc mặt Xung Sư Sư hoàn toàn kịch biến.
Nàng thích nhất uống trà, hơn nữa chỉ uống trà tốt nhất, vĩnh viễn để cho người ta tùy thân mang theo.
Pha trà dùng nước, cũng nhất định phải là nước suối tinh khiết.
Ngay một canh giờ trước, nàng mới vừa uống.
- Thẩm Lãng, ngươi... Ngươi gạt ta! - Xung Sư Sư cất giọng run rẩy.
Thẩm Lãng cười nhạt:
- Ta lừa ngươi làm cái gì? Ta còn có nửa lượng máu độc chưa có dùng hết mà.
Tiếp đó, hắn cầm giơ lên một ống máu độc.
Trong máu đỏ có chứa sắc xanh lục pha lẫn màu tím cực kỳ quỷ dị, đây thật sự đúng là máu độc trên người vợ của Kiếm vương.
Trong nháy mắt, Xung Sư Sư sợ nổi da gà.
Tiếp đó cảm giác được toàn thân vô cùng ngứa, giống trong máu có vô số cổ trùng đang bơi, đang sinh sản, đang phân chia.
Nàng hận không thể lập tức tháo ra khôi giáp ngó háng của mình, nhìn xem có xuất hiện mụn cóc lấm tấm hay không.
- Xung Sư Sư tiểu thư, đối với loại cổ độc này Tiết Tuyết tiểu thư phải là người rõ ràng nhất, cái này dù sao cũng là cổ độc núi Phù Đồ, dù cho chữa hết, thân thể cùng da cũng gần như phá hủy, cổ trùng vào bên trong người của ngươi còn chưa tới một canh giờ, thời gian còn kịp, còn cái thứ giống Xung Miểu dù cho chữa hết, cũng trên cơ bản phá hủy một nửa.
Nghe những lời này.
Xung Sư Sư đã gần như hồn phi phách tán.
Nàng tuyệt đối không nên biến thành hình dạng quỷ dữ như vợ của Kiếm vương, vậy đơn giản so với chết còn còn đáng sợ hơn.
Nàng tình nguyện chết, cũng không cần biến thành bộ dáng xấu xí như vậy, đáng sợ như vậy.
Ta mới trúng độc một canh giờ, chắc còn kịp mà đi? Chắc còn kịp mà.
Ta phải nhanh chóng chạy đi tìm Tiết Tuyết, ta phải nhanh chóng chạy đi cứu trị.
Trong lúc nhất thời, Xung Sư Sư đều không để ý tới gì nữa.
So với báo thù, còn có cái gì quan trọng hơn so với sắc đẹp cùng tính mạng của mình?
Cấp tốc, cấp tốc.
Thế là, nội tâm của nàng kinh hoàng, không nói hai lời trực tiếp trở mình cưỡi lên con Hãn Huyết Bảo Mã của mình, hướng kinh đô hướng chạy như điên.
Đi tìm Tiết Tuyết cầu cứu.
Tức khắc, cao thủ khác họ Xung vội vàng đuổi theo, hô to nói:
- Tiểu thư, chờ ta một chút, chờ ta một chút!
Thế nhưng Hãn Huyết Bảo Mã của Xung Sư Sư tốc độ quá nhanh, hoàn toàn phi một nước là cả đám đằng sau hít bụi, trong nháy mắt bỏ chạy không còn bóng dáng, phía sau cao thủ họ Xung số chết điên cuồng đuổi theo.
Xung Sư Sư đều chạy trốn.
Hai nghìn tinh nhuệ gia tộc họ Xung đương nhiên càng thêm bàng hoàng.
Mỗi người đều uống nước bãi săn Bắc Uyển, trong cơ thể mỗi người đều có cổ trùng.
Hôm nay, bọn họ còn lòng dạ nào chiếm lĩnh bãi săn Bắc Uyển, chỉ muốn vội vàng về quốc đô trị liệu cổ độc trong cơ thể.
Nhất là Xung Miểu, ả đã phát tác rồi.
- Thẩm Lãng, ngươi chờ đó cho ta, họ Xung của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, tuyệt đối sẽ không!
Tiếp đó, Xung Miểu phóng người lên ngựa, hướng kinh đô lao điên cuồng.
Sau một lát, hơn hai ngàn tên lính gia tộc họ Xung trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thẩm Lãng hướng Khổ Đầu Hoan nói:
- Đi, chúng ta vào đi thôi!
Khổ Đầu Hoan mang theo mười tên bách hộ, ba trăm tên võ sĩ, hơn hai ngàn tên có huyết mạch trống rỗng, trùng trùng điệp điệp tiến vào bên trong bãi săn Bắc Uyển.
Hàm Nô ở bên cạnh bèn hỏi:
- Công tử, chúng ta có nên đào một cái giếng mới không vậy?
Khổ Đầu Hoan ở bên cạnh cười.
Hàm Nô cùng Vũ Liệt kinh ngạc, sau đó nói:
- Công tử, lẽ nào ngài lừa gạt Xung Sư Sư?
Đương nhiên là lừa gạt Xung Sư Sư.
Đầu tiên, những thứ cổ trùng này trân quý như vậy, Thẩm Lãng làm sao nỡ pha vào nước giếng?
Lúc trước độc tố thần kinh hại Xung Sư Sư chẳng qua là thứ mà cổ trùng tiết ra mà thôi, đương nhiên có thể lợi dụng.
Mà những thứ cổ trùng này đối với Thẩm Lãng mà nói vô cùng trân quý, một chút đều không bỏ được lãng phí, sửa đổi huyết mạch hoàn toàn dựa vào những thứ cổ trùng này mà, làm sao hao tổn mấy trăm triệu? Cũng không phải một thứ gì đó có thể liên tục không ngừng sinh ra.
Thứ nhì, những thứ cổ trùng này cường đại hết sức, thế nhưng cũng đặc biệt yếu đuối.
Chỉ cần nấu sôi đã chết, thậm chí ở trong nước giếng cũng rất khó sinh tồn được, chúng nó là dựa vào năng lượng huyết dịch sinh tồn.
Cho nên có cổ trùng trong nước giếng là chuyện bất khả, căn bản liền không có khả năng, hạ trong một chén nước thì còn được.
Hàm Nô nói:
- Vậy những nốt mụn cóc phát tán trên người bọn này ở đâu ra? Hơn nữa toàn bộ cũng là người võ công cao trúng chiêu, cũng là cao thủ được tuyển bọn bên người Xung Sư Sư?
Lúc này Kiếm vương Lý Thiên Thu lại có lời muốn nói.
Thẩm công tử, ta đối với ngài cảm kích vô tận.
Thế nhưng có thể đừng cho ta đi làm những chuyện hạ lưu trời ơi đất hỡi này không vậy.
Đây là đang làm trái thân phận đại tông sư của ta đó.
Không sai, những người này phát tác căn bản không phải là cổ độc núi Phù Đồ, chỉ là một độc tố gây bệnh ngoài da thôi.
Vũ Liệt nói:
- Công tử, Tiết Tuyết, Yến Nan Phi cùng núi Phù Đồ phải có quan hệ, cho nên chẳng bao lâu thì sẽ biết trong cơ thể không có trong đó cổ độc gì, đến lúc đó Xung Sư Sư lại sẽ tới tìm chúng ta gây phiền phức phải làm sao? Lẽ nào chúng ta lại muốn đi hướng bệ hạ cáo trạng, để bệ hạ điều động quân đội trục xuất Xung Sư Sư à?
Thẩm Lãng cười nói:
- Nếu việc nhỏ thế này cũng phải đi tìm bệ hạ làm chủ, chẳng phải là có vẻ ta càng vô năng?
Lúc này Vũ Liệt cùng Hàm Nô mới phát hiện, lúc này Đại Ngốc ở bên cạnh, nhưng Kiếm vương Lý Thiên Thu lại không thấy bóng dáng.
...
Bất luận kẻ nào đối mặt loại con gái cưng xúc phạm vô lý vô thiên như Xung Sư Sư đều vô cùng đau đầu.
Trừ phi ngươi làm một mẻ, khoẻ suốt đời mà giết nàng.
Bằng không nàng vĩnh viễn sẽ gây phiền phức điên cuồng, căn bản sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhưng Thẩm Lãng thực sự không thể giết nàng, không gánh nổi hậu quả giết nàng.
Gia tộc họ Xung bây giờ quá cường đại.
Việc cấp bách của Thẩm Lãng chính là dụng hết toàn lực đđỡ Ngũ vương tử Ninh Chính, gầy dựng sức mạnh của chính mình.
Mà một khi giết Xung Sư Sư, vậy liền không chết không thôi.
Dĩ nhiên, muốn đối phó loại con gái độc ác ngang ngược được chiều chuộng này, Thẩm Lãng tối thiểu có mười mấy loại biện pháp.
Như vậy loại nào biện pháp rất không có ranh giới cuối cùng?
Thẩm Lãng sẽ chọn loại đó ngay.
...
Sau khi Xung Sư Sư bị Thẩm Lãng hù dọa trúng cổ độc, tức khắc hồn phi phách tán, cưỡi Hãn Huyết Bảo Ma ra sức lao điên cuồng về kinh đô.
Trong đầu nàng chẳng muốn làm gì nữa, chỉ muốn vội vàng tìm được Tiết Tuyết, xác định trong cơ thể có cổ trùng đáng sợ hay không? Nếu như có, nhanh chóng chạy đi núi Phù Đồ cầu cứu.
Khoảnh khắc cũng không thể để lỡ.
Cho nên bất tri bất giác, nàng liền vứt bỏ cao thủ của gia tộc cùng quân đội họ Xung không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Một mình cưỡi ngựa chạy trốn ở trên con đường hẻo lánh.
Bỗng nhiên, trước mắt nàng chợt hoa một cái.
Tiếp đó cả người bay đi.
Một tuyệt đỉnh nhảy thật nhanh qua đầu của nàng, trực tiếp xách theo thân thể của nàng biến mất trong rừng cây bên cạnh, sau một lát lại vô tung vô ảnh.
Từ đầu tới đuôi, Xung Sư Sư ngay cả cầu cứu hô to đều không phát ra được.
Khoảng chừng một phút đồng hồ sau, cao thủ này lại một lần nữa xuất hiện, dắt Hãn Huyết Bảo Mã của Xung Sư Sư đến trong rừng cây dấu đi.
Vị cao thủ tuyệt đỉnh này, đương nhiên vẫn là Kiếm vương Lý Thiên Thu.
Ông cũng đặc biệt bất đắc dĩ.
Thẩm công tử, tại sao? Tại sao vậy?
Mỗi lần cũng đều giao cho ta làm cái việc hạ lưu này, ta thật sự có chút gánh không được.
Ông mang theo Xung Sư Sư lao điên cuồng thật nhanh, đưa nàng vào một hang núi bí mật.
- Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì? – Sau khi Xung Sư Sư khôi phục năng lực hành động, chợt phóng ra ám khí.
Bạo Vũ Lê Hoa.
Gặp quỷ, trên người của nàng lại cũng có Bạo Vũ Lê Hoa?
Đương nhiên là phỏng chế.
Thẩm Lãng chế tạo ám khí Bạo Vũ Lê Hoa thực sự uy lực quá kinh người, sau khi nổi tiếng, rất nhiều thế lực đều đều phỏng chế.
Mức độ phỏng chế Nam Hải kiếm phái của Yến Nan Phi, Hắc Thủy Đài của Diêm Ách trình độ cực cao.
Xung Sư Sư là thiên chi kiêu nữ, người khác đương nhiên không chịu buông tha cơ hội c lấy lòng ủa nàng, cho nên Tiết Bàn cùng Tiết Tuyết đều tặng mấy cái cho nàng.
- Xoẹt!
Vô số độc châm, bay như mưa bao phủ toàn thân Kiếm vương Lý Thiên Thu.
Một màn kế tiếp, thực sự khiến Xung Sư Sư kinh ngạc.
Đối phương thậm chí ngay cả trốn cũng chẳng màng, từ trong cơ thể chợt kích động ra một cổ chân khí nội lực cường đại.
Tức khắc, vô số độc châm giống như đụng phải bức tường không khí, tiếp đó bị gió mạnh trong nháy mắt thổi tan, bay vụt sang hai bên, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Xung Sư Sư kinh hãi.
Võ công của người này, lại cao đến nước này?
Quá sức không thể tưởng tượng nổi.
Người này rốt cuộc là ai vậy? Chỉ thấy trên mặt hắn mang theo một cái mặt nạ, mặt nạ Bạch Vô Thường.
Võ công của hắn, quả nhiên cao minh như là quỷ thần vậy.
- Ngươi đến tột cùng là người nào? Mau thả ta ra, ta sẽ xem như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
- Ngươi nên biết thân phận của ta, phụ thân của ta là Xung Nghiêu, cô cô của ta là Vương phi nước Việt, vị hôn phu của ta là con của Vũ thân vương đế quốc Đại Viêm, ngươi muốn làm tổn thương ta, dù cho chạy tới chân trời góc biển cũng vô ích.
- Võ công của ngươi cao như vậy, cứ lăn lộn bừa bãi thế này quá lãng phí, không bằng thuần phục gia tộc họ Xung của ta được chứ? Nhất định ban cho ngươi vinh hoa phú quý.
- Ngươi thả ta, mau thả ta ra, ta nhất định phải lập tức trở về, nếu như trễ giờ, ta giết cả nhà ngươi.
- Ngươi và Thẩm Lãng quan hệ thế nào? Ngươi và hắn có quan hệ hay không?
Nhưng mà, đối phương không có bất kỳ trả lời, trực tiếp rưới một thứ khác vào trong miệng của nàng.
...
Lúc tỉnh lại một lần nữa, Xung Sư Sư đã mơ mơ màng màng.
Vừa cảm giác phê pha lâng lâng, lại giống như bốc cháy.
Tất cả những gì xảy ra xung quanh như hư ảo, như đang chìm vào một giấc mơ.
Ở trong giấc mộng.
Hình như nàng cùng một người đàn ông cẩu thả.
Nàng vừa khóc vừa cười.
Vừa hát vừa nhảy.
Đối phương vẫn mang theo mặt nạ Bạch Vô Thường, không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng từ thân thể hắn có thể thấy được, người này vô cùng trẻ tuổi.
Hơi gầy yếu, nhưng lại thon thả vô cùng.
Hơn nữa nơi ngực có một nốt ruồi hoa mai.
Xung Sư Sư giống như ở trong trạng thái hưng phấn trước nay chưa từng có, những tâm sự trong lòng không ngừng trút xuống.
Rất nhiều bí mật không thể cho ai biết, cũng nói ra không che giấu chút nào.
Mà ở cái thời khắc điên cuồng này, bên ngoài mưa sa như trút.
...
Lúc tỉnh lại một lần nữa.
Xung Sư Sư đau đầu như búa bổ, giống như say rượu vậy.
Tất cả những gì xảy ra lúc trước, thực sự giống như giống như một giấc mơ, không chân thật chút nào
Ngay sau đó nàng chợt ngồi dậy.
Tiếp đó phát hiện một sự việc vô cùng kinh dị.
Quần áo và đồ dùng hàng ngày trên người nàng chẳng còn món nào, hiện tại nàng đang nằm trong một cái hang núi, trên mặ đất còn đệm miếng lụa trắng.
Phía trên vẫn còn có vết máu đỏ sẫm.
Xung Sư Sư kinh hãi.
Trời ơi là trời?
Lúc trước đến tột cùng xảy ra chuyện gì vậy?
Lại không phải là mơ? Tất cả dĩ nhiên là chân thật?
Ta, ta mất trinh?
A... A... A...
Lúc này trên mặt đất còn có một phong thư, chữ viết đặc biệt đẹp trước nay chưa từng có.
Có thể không đẹp sao?
Thẩm Lãng hoàn toàn phỏng theo kiểu chữ Lan Đình Tự mà viết ra.
- Xung Sư Sư tiểu thư, cám ơn nàng ưu ái, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên đêm qua với nàng, cũng sẽ không quên cơn mưa đêm qua. Thế nhưng đêm qua nàng đã nói cho ta biết quá nhiều bí mật gia tộc họ Xung không thể cho ai biết, để ta có chút lùi bước, ta cần thời gian yên tĩnh một chút, nếu ta nghĩ thông suốt, sẽ lại tới tìm nàng.
Tái bút Bạch Vô Thường.
Đầu Xung Sư Sư đau như búa bổ, cả người đều phải hoàn toàn hỏng mất.
Nàng là phải gả cho con của Vũ thân vương đế quốc Đại Viêm, nhưng bây giờ nàng đều đã từng làm bẩn, còn làm sao gả?
Hơn nữa đêm qua nàng không biết nói ra rất nhiều bí mật không thể cho ai biết.
Nhất định là Thẩm Lãng, nhất định là Thẩm Lãng.
Nghe nói hắn có một loại thuốc đặc biệt kinh người, sau khi uống xong thì bao nhiêu bí mật đều tuôn ra hết
Thế nhưng Thẩm Lãng không có võ công.
Hôm qua người cướp nàng đi võ công cao như thế.
Hai người đều mang mặt nạ Bạch Vô Thường, có phải là cùng một người hay không?
Xung Sư Sư thực sự phải điên rồi, hoàn toàn điên rồi!
Nàng mặc quần áo, đi ra sơn động, phát hiện sắc trời đã sáng choang.
Trên mặt đất ướt nhẹp, đêm qua quả thực trút xuống mưa to.
Mà Hãn Huyết Bảo Mã của nàng, lẳng lặng đứng ở nơi đó ăn cỏ, nhìn thấy nàng qua đây, còn thân mật tới cọ cọ.
Xung Sư Sư phóng người lên ngựa, chạy ra khỏi rừng cây.
Kế tiếp, nàng đối mặt một lựa chọn, đi bãi săn Bắc Uyển tìm Thẩm Lãng giằng co? Hay là đi kinh đô tìm Tiết Tuyết?
Sau khi thoáng do dự, nàng cảm thấy mạng nhỏ quan trọng.
Thế là, nàng liền hướng kinh đô chạy như điên.
Kết quả, còn chưa có chạy ra mười mấy dặm, lập tức liền gặp Xung Miểu.
- Tiểu thư, chúng ta rốt cuộc tìm được nài rồi, đêm qua ngài đã đi đâu hả? - Xung Miểu xông lên nói:
- Hôm qua ngài chạy nhanh như vậy, lúc chúng ta đuổi tới kinh đô, Tiết Tuyết phu nhân nói căn bản không có nhìn thấy ngài, chúng ta tìm khắp nơi đều không có tìm được, tưởng chừng như sắp điên.
Xung Sư Sư cố nén đau đớn nói:
- Không có việc gì, ta chỉ là chạy quá nhanh nên lạc đường.
Nàng đương nhiên sẽ không dám kể lại chuyện hôm qua, cái bí mật này chỉ có thể tự bóp nát trong lòng, thậm chí còn không thể nói cùng mẹ cha.
Tiếp tục, Xung Sư Sư tiếp tục hướng kinh đô lao điên cuồng.
- Tiểu thư, ngài đây là muốn đi tìm Tiết Tuyết phu nhân à? - Xung Miểu nói.
Xung Sư Sư gật đầu, nàng phải xác định trong cơ thể mình có cổ trùng hay không, có thể bị nguy hiểm hay không.
Xung Miểu nói:
- Tiểu thư, chúng ta đều bị Thẩm Lãng lừa, trong cơ thể chúng ta căn bản không có cổ trùng nào, những nốt mụn cóc trên cơ thể chúng ta chỉ là chất lỏng của một thứ rễ cây hiếm có mà thôi, sau vài ngày sẽ biến mất.
Xung Sư Sư nói:
- Ngươi chắc chắn chứ?
Xung Miểu nói:
- Tiết Tuyết phu nhân tự mình thử máu cho chúng ta, xác định căn bản không có cổ trùng, hơn nữa đưa thuốc cho chúng ta, loại thuốc ấy gây tê chỗ háng vài giờ thì sẽ khỏi.
Xung Sư Sư thở dài một hơi.
Xung Miểu nói:
- Tiểu thư, chúng ta giờ có thể gây sự với Thẩm Lãng, chúng ta có hơn hai ngàn người, chúng ta lại một lần nữa đem bãi săn Bắc Uyển cho đoạt.
Tiếp đó, Xung Sư Sư cùng Xung Miểu, lại một lần nữa mang theo đại quân họ Xung xông về bãi săn Bắc Uyển.
Chỉ bất quá Xung Sư Sư không phải là vì đòi lại một công đạo, mà là muốn hoàn toàn biết đáp án rõ ràng.
Tay ác ôn làm bẩn trong sạch của nàng, đến tột cùng là có phải Thẩm Lãng hay không?
Nàng nhớ kỹ rõ ràng, ngực người đàn ông kia có một cái bớt hoa mai.
Còn có, đêm qua hai người ở trong hang núi, bên ngoài rơi xuống mưa như trút nước.
...
Nhưng mà, đến khi Xung Sư Sư lại một lần nữa vọt tới bãi săn Bắc Uyển.
Phát hiện khắp nơi đây đều có động vật chết đi.
Hôi tanh bốc lên, ruồi nhặng bay lộn xộn.
Hơn nữa hai bên đường dẫn đến khu vực săn bắn không hiểu vì sao lại bốc lên sương mù màu xanh lá.
Nhìn qua dường như là độc chướng.
Làm sao trong một đêm, bãi săn Bắc Uyển biến thành bộ dáng này?
Xung Sư Sư cùng Xung Miểu che mũi, chợt nhảy vào bên trong bãi săn Bắc Uyển, sẽ phải hưng sư vấn tội Thẩm Lãng.
Nhất là Xung Sư Sư, cách rất xa liền lớn tiếng hỏi:
- Thẩm Lãng, đêm qua dưới mưa lớn, ngươi đang ở đâu?
Thẩm Lãng kinh ngạc nói:
- Xung Sư Sư tiểu thư làm sao đi rồi quay lại? Yên tâm ta hôm qua nói cổ độc gì đó là đùa với ngươi thôi.
Xung Sư Sư cất giọng run rẩy:
- Ta đây đang hỏi ngươi kia mà, đêm qua dưới mưa lớn, ngươi đang ở đâu?
Thẩm Lãng nói:
- Ta đây ở trong quân doanh bãi săn Bắc Uyển kia mà, có gì không?
Xung Sư Sư nói:
- Ai có thể đủ chứng minh?
Thẩm Lãng nói:
- Rất nhiều người đều có thể chứng minh, Khổ Nhất Trần Thiên hộ, Kiếm vương tiền bối, còn có Tam vương tử điện hạ, thế tử Tiết Bàn.
Lúc này, Xung Sư Sư mới phát hiện Tiết Bàn cùng Tam vương tử Ninh Kỳ đều ở đây.
Nàng không khỏi hướng hai người nhìn lại.
Tiết Bàn nói:
- Sư Sư, muội đêm qua đi nơi nào? Sau khi Xung Miểu nói muội mất tích, chúng ta lập tức tới tìm muội.
Xung Sư Sư nói:
- Đêm qua dưới mưa lớn...
Tiết Bàn nói:
- Sau nửa đêm dưới mưa lớn, chúng ta đều ở ngay trong đại doanh bãi săn Bắc Uyển.
Thẩm Lãng nói:
- Sau khi chúng ta biết được tiểu thư Xung Sư Sư mất tích, cũng phái người ra đi tìm, bởi vì dưới mưa lớn, ta, Kiếm vương tiền bối, Khổ Nhất Trần, Tam vương tử điện hạ, Ngũ vương tử điện hạ, thế tử Tiết Bàn ngay trong quân doanh chờ tin tức.
Xung Sư Sư gần như phải điên rồi.
Đêm qua người làm bẩn nàng không phải Thẩm Lãng?
Hắn có chứng cứ không ở hiện trường.
Nàng nhớ kỹ rõ ràng, đêm qua, lúc tay Bạch Vô Thường làm bẩn nàng, bên ngoài hạ xuống cơn mưa như trút nước.
Hơn nữa, đêm qua đã rơi một trận mưa lớn.
Vậy sẽ là người nào?
Tay Bạch Vô Thường đến tột cùng là người nào hả?
Tiết Bàn nói:
- Sư Sư, đêm qua đến tột cùng muội tới chỗ nào?
Xung Sư Sư nói:
- Muội lạc đường.
Bí mật đêm qua, nàng không thể nói cho bất luận kẻ nào.
Tiếp đó nàng không nói hai lời, trực tiếp ra khỏi quân doanh bãi săn Bắc Uyển.
Bây giờ Xung Sư Sư tâm loạn như ma, căn bản không có lòng dạ nào đi gây sự với Thẩm Lãng.
Nàng mất trinh.
Đã bị người khác làm bẩn.
Bạch Vô Thường này đến tột cùng là người nào?
Ngực có bớt hoa mai, hơn nữa còn viết chữ rất đẹp.
- Đi, đi, đi!
Xung Sư Sư trong lòng muốn chết rồi.
Nhưng là vừa không thể cùng bất kỳ kẻ nào tâm sự.
Bạch Vô Thường ngươi là ma quỷ sao, tên khốn kiếp này, tên ác ôn nhà ngươi, mặc kệ đi tới chân trời góc biển, ta đều phải tìm được ngươi.
Tiếp đó bằm thây ngươi thành vạn đoạn, bằm thây vạn đoạn!
...
Bãi săn Bắc Uyển cuối cùng khôi phục an ninh.
Chí ít suốt thời gian dài, Xung Sư Sư đều sẽ không tới tìm hắn phiền toái.
Chờ tất cả mọi người đi xong xuôi, Vũ Liệt không nhịn được nói:
- Công tử, Xung Sư Sư đẹp như vậy, ngài vì sao không ngủ với nàng?
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi cho ta ngốc à, nếu ta ngủ nàng, ngươi chắc chắn sẽ nói cho công chúa nhà ngươi. Mà Ninh Diễm ngốc kia biết rồi, nương tử của ta thì sẽ biết, nương tử của ta nếu là biết ta và kẻ thù của nàng cùng một chỗ, nàng sẽ thương tâm dường nào. Vì một chuyện này, để nương tử đau lòng, ta làm sao không tiếc hả? Ta thà ngủ ngươi, cũng sẽ không đi ngủ Xung Sư Sư.
Vũ Liệt không nói hai lời liền đi.
Cũng chính vì ngài là công tử, đổi thành những người khác nói như vậy, ta trực tiếp bóp vỡ.
Đêm qua cái tay Bạch Vô Thường có phải Thẩm Lãng hay không?
Đương nhiên là phải.
Chỉ bất quá cái bớt hoa mai trên ngực là vẽ lên thôi.
Vậy mưa sa như trút ngoài hang núi là chuyện gì xảy ra?
Rất đơn giản!
Đêm qua mây đen nặng nề, rõ ràng phải có mưa lớn.
Thế là Thẩm Lãng tạo ra thời gian chênh lệch.
Để cho người ta ở bên ngoài hang núi không ngừng xối nước, chế tạo ra hiệu quả mưa sa như trút.
Mà khi đó mưa lớn còn chưa có chân chính trút xuống, xấp xỉ ba giờ sau mới chính thức trời giáng mưa lớn.
Chờ lúc thật sự trời mua, Xung Sư Sư đã sớm hôn mê bất tỉnh.
Thế nhưng nàng sẽ nhớ kỹ lúc mất trinh, bên ngoài tại hạ mưa lớn.
Mà Thẩm Lãng đã trở lại quân doanh, trùng hợp sau nửa canh giờ, Tam vương tử Ninh Kỳ cùng Tiết Bàn tiến vào quân doanh bãi săn Bắc Uyển hướng Thẩm Lãng đòi người.
Mà khi lúc ấy Thẩm Lãng có chứng cứ hoàn mỹ không ở hiện trường.
Kế tiếp Xung Sư Sư sẽ điên cuồng mà tìm Bạch Vô Thường đã àm bẩn nàng.
Không còn có công sức tìm Thẩm Lãng gây phiền toái.
...
Giải quyết được thứ phiền toái Xung Sư Sư hơn nữa còn gieo một cây cỏ độc.
Kế tiếp, Thẩm Lãng cần phải làm chánh sự.
Sửa đổi huyết mạch hơn hai ngàn ba trăm người.
Giống như Khổ Đầu Hoan nói.
Đây là một đám người đơn thuần nhất, tập trung nhất.
Có sự phục tùng, tính kỷ luật, độ trung thành không gì sánh nổi.
Mỗi người đều có sự mẫn cảm vô cùng, hơn nữa tuyệt đối đoàn kết một lòng, không sợ chết chút nào.
Đơn giản là một nhánh quân đội hoàn mỹ.
Bởi vì bọn họ chuyên chú, cho nên mặc kệ học tập cái gì cũng thần tốc không chi sánh bằng.
Thứ duy nhất thiếu sót chính là sức mạnh!
Một khi cho bọn họ sức mạnh, bọn họ liền sẽ trở thành võ sĩ tinh nhuệ nhất.
Sẽ trở thành một đội quân sư tử vương bài!
Hơn hai ngàn ba trăm người.
Mỗi nhóm một trăm người.
Thẩm Lãng không có bất kỳ giải thích nào, Khổ Đầu Hoan trực tiếp hạ lệnh.
Những người có huyết mạch trống rỗng này không có bất kỳ chống cự nào, cũng không có bất luận hoài nghi điều gì, trực tiếp nằm ở trên giường, để mặc cho đồng bọn buộc dây trên thân thể của chính mình.
Không sai, là đồng bạn buộc chặt bọn họ, mà không phải võ sĩ dưới trướng Thẩm Lãng.
Tính phục tùng của những người kia quả thực làm cho người khác phải đau lòng.
- Yên tâm, không có việc gì. – Thẩm Lãng cho tới bây giờ cũng sẽ không an ủi người khác, lúc này cuối cùng nhịn không được, vỗ vỗ người huyết mạch số không đầu tiên nhận cải tạo huyết mạch.
- Ngươi là Vương Đại phải không? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Đây là người mà Thẩm Lãng từ cứu trở về từ quỷ môn quan, người này bị bệnh tự kỷ tuyệt đối, một năm cũng sẽ không nói một câu.
Gã chỉ chuyện trò với chó, không cách nào cùng người giao lưu, không phải là không muốn, mà là không thể.
Vương Đại gật đầu.
- Tin tưởng ta, không có việc gì, ta... tuyệt đối sẽ không hại các ngươi. - Thẩm Lãng an ủi:
- Ngươi không cần phải sợ.
Vương Đại cuối cùng nói ra được câu thứ hai trong năm.
- Tiểu dân biết, tiểu dân không sợ!
Gã thực sự biết, gã cũng thực sự không sợ.
Thẩm Lãng trong nháy mắt liền hiểu.
Đám người kia có trực giác nhạy cảm.
Bọn họ suy nhược, tự kỷ, rối loạn tâm thần, không biết nói chuyện.
Nhưng là trong lòng bọn họ cái gì cũng biết, người nào đối tốt với bọn họ, bọn họ liếc một cái là có thể nhìn ra.
Giống như những đứa trẻ, chúng nó tâm tính đơn thuần, cũng có thể liếc mắt liền nhìn ra người nào thương chúng thật sự, tiếp đó chúng sẽ luôn luôn kề cận người này.
Tất cả đều không biểu đạt bên trong.
Thẩm Lãng cười, trong lòng ấm áp.
Tiếp đó đem nửa ml cấp thấp nhất cổ trùng năng lượng Hoàng Kim Huyết Mạch tiêm vào mạch máu của Vương Đại!
Lần này, hắn muốn diễn kỳ tích lớn hơn!
Ta phải cho các ngươi tân sinh, ta phải cho các ngươi huy hoàng trước nay chưa từng có!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.