Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 301: Thiếu nữ đẹp tuyệt sắc! Quốc quân ân sủng Thẩm Lãng vô biên




Thẩm Lãng vừa nghe không khỏi có chút ngạc nhiên.
Công chúa Ninh Hàn trở về kinh đô chỉ vì tìm hắn có việc?
Thẩm Lãng nên cảm thấy vinh hạnh, hay là cảm thấy bất an?
Hắn cảm thấy bản thân không có sức hấp dẫn lớn vậy đâu.
Thẩm Lãng hỏi:
- Chuyện gì?
Công chúa Ninh Hàn nói:
- Thầy của ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ, để cho ngươi trở thành sư đệ nhỏ nhất của ta.
Thẩm Lãng kinh ngạc?
Các chủ Tả Từ muốn thu hắn làm học trò?
Bây giờ Thẩm Lãng với thế giới này hiểu rõ đã sâu xa hơn rất nhiều, ánh mắt đối đãi Thiên Nhai Hải Các cũng đã thay đổi, đây là người nắm giữ quy tắc thế giới.
Mà người này muốn nhận hắn làm học trò, nói toẹt ra chính là kéo Thẩm Lãng lên đỉnh kim tự tháp.
Thẩm Lãng hỏi:
- Vì sao?
Công chúa Ninh Hàn nói:
- Đương nhiên là ngươi bởi vì ngươi tài hoa hơn người.
Thẩm Lãng nói:
- Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.
Công chúa Ninh Hàn cười nói:
- Thẩm Lãng ngươi quả nhiên vô cùng thông minh, vậy ta liền trực tiếp nói.
Thẩm Lãng nói:
- Mời!
Công chúa Ninh Hàn nói:
- Ta và Ninh Dực cùng cha cùng mẹ, ta hỗ trợ Ninh Dực.
Ninh Dực chính là tên Thái tử.
Thẩm Lãng gật đầu.
Công chúa Ninh Hàn nói:
- Cho nên ta không muốn ngươi tham gia vào vụ tranh ngôi nhà ta.
Thẩm Lãng nói:
- Tam vương tử Ninh Kỳ, cũng không đang cùng Ninh Dực tranh ngôi à? Hơn nữa thế lực sau lưng hắn còn lớn hơn thần nhiều hơn, sao ngài không đi khuyên hắn, ngược lại tới khuyên ta?
Công chúa Ninh Hàn nói:
- Muốn nghe lời nói thật à?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên.
Công chúa Ninh Hàn nói:
- Thứ nhất, phía sau Ninh Kỳ là họ Tiết và họ Xung, lực lượng của bọn họ quá lớn, bỏ ra chi phí cũng quá khủng, khuyên lui cũng mất quá nhiều vốn liếng. Mà ngươi và Ninh Chính mới vừa bắt đầu, thế lực sau lưng nhỏ, chi phí bỏ ra cũng nhỏ, cho nên tiền vốn khuyên lui cũng tương đối nhỏ.
Thẩm Lãng không khỏi ngạc nhiên mà hướng Ninh Hàn nhìn lại một cái.
Ngôn ngữ của cô gái này thật sự thoải mái thực dụng, chẳng che giấu chút gì.
Công chúa Ninh Hàn nói:
- Thứ nhì, họ Tiết cùng họ Xung dù sao cũng là quý tộc lâu đời, vì lợi ích của gia tộc, bọn họ nguyện ý làm việc trong quy tắc. Mà ngươi không giống, ngươi chẳng có ranh giới cuối cùng, thiên mã hành không.
Tiếp tục, công chúa Ninh Hàn lại nói:
- Ngươi sở dĩ giúp đỡ Ninh Chính tranh ngôi, không phải là lo lắng sau khi Ninh Dực thượng vị sẽ đối với ngươi tiến hành thanh toán, tiến hành thanh toán với gia tộc họ Kim à? Chỉ cần ngươi thành là học trò của thầy, sẽ chẳng có người nào dám thanh toán ngươi và họ Kim.
Thẩm Lãng nói:
- Cho nên, Các chủ Tả Từ nhận thần làm đồ đệ, cũng là bởi vì nguyên nhân là ngài?
Ninh Hàn nói:
- Đúng là ta mở miệng thỉnh cầu, ngươi mặc dù không có võ công, thế nhưng lấy thông minh và tài trí của ngươi, cũng quả thực xứng với thành là đệ tử của thầy.
Trong phút chốc!
Thẩm Lãng cảm thấy bị kinh thường vô cùng.
Loại khinh thường này không cách nào phản bác.
Bởi vì đối phương không có nói ra ác ngôn ác ngữ nào, thái độ cũng không có biểu hiện cao cao tại thượng.
Nên hình dung cụ thể thế nào đây?
Ngày đó công chúa Ninh Hàn nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của Trác Nhất Trần, liền phán một câu đây cũng là người có huyết mạch đặc biệt của Khương Ly, bởi vì lực lượng trong huyết mạch không được sự dẫn dắt và giãn ra, cho nên dẫn đến bóp méo.
Cũng bởi vì một câu nói này, gia tộc họ Trác chịu khổ diệt tộc.
Thảm hại hơn chính là, lúc họ Trác diệt tộc cũng không biết cụ thể là nguyên nhân gì, còn tưởng rằng có âm mưu khổng lồ.
Sau Ninh Hàn cảm thấy hổ thẹn, lại nói với Trác Chiêu Nhan một câu thật xin lỗi.
Đến tận đây, Trác Chiêu Nhan từ trong địa ngục được giải thoát, trở thành đại biểu hội Ẩn Nguyên, trở thành ngoại thất của Thái tử Ninh Dực.
Lập tức giống như về tới quyền lực trung tâm của Việt quốc.
Tất cả chuyện này đều là bởi vì, Ninh Hàn không chỉ là học trò Chủ của Thiên Nhai Hải Các Tả Từ, hơn nữa nàng còn có thể trở thành thế hệ Các chủ tiếp theo của Thiên Nhai Hải Các.
Tả Từ suốt đời lưu luyến si mê Luy Tổ, cho nên không có lấy vợ sinh con, cho nên vị trí Các chủ chỉ có thể tuyển chọn từ một trong hai đệ tử.
Hoặc là Ninh Hàn, hoặc là Chúc Hồng Tuyết.
Chúc Hồng Tuyết còn phải trở về gia tộc, kế thừa gia nghiệp, cho nên kế thừa Thiên Nhai Hải Các chỉ có thể là Ninh Hàn.
Mà bây giờ Tả Từ muốn thu Thẩm Lãng làm đồ đệ.
Cũng là bởi vì Ninh Hàn nói một câu.
Như vậy là loại đồ đệ gì đây?
Chắc không phải là quan môn đệ tử, bằng không Tả Từ đã sớm đích thân đến.
Vẫn là dạng đệ tử ký danh như Khổ Đầu Hoan Trác Nhất Trần.
Khổ Đầu Hoan ở Thiên Nhai Hải Các học tập rất nhiều năm, trên danh nghĩa là học trò Các chủ Tả Từ, thế nhưng hình ảnh Tả Từ trong ký ức của gã vô cùng mơ hồ, giống như cho đến giờ chưa từng thấy qua.
Vậy đại khái tương đương với sự khác biệt văn bằng của bằng tiến sĩ của Bắc Đại với hệ đào tạo đại học từ xa của Bắc Đại.
Đại khái đây là lần đầu tiên kể từ khi Thẩm Lãng đến thế giới này bị coi khinh thật sự?
Ninh Hàn nói:
- Thẩm Lãng nếu như ngươi muốn, ta sẽ mang theo ngươi cùng tụ họp với thầy, chúng ta sẽ đi khai thác một di tích thượng cổ, tin rằng với trí tuệ và tài năng của ngươi nhất định sẽ phát huy tác dụng trọng yếu.
Tư thế ngồi của Thẩm Lãng liền trở nên lười nhác tức thì.
- Công chúa Ninh Hàn, ngài ở hải ngoại từng gặp Cừu Yêu Nhi chưa?
Ninh Hàn lắc đầu nói:
- Không có, nàng cứ mãi đi về phía tây, cách chúng ta đã rất xa, hoàn toàn rời khỏi thế giới phương đông.
Thẩm Lãng nói:
- Các vị khai thác di tích thượng cổ, chủ yếu là về một phương diện nào? Võ học, hay là cái khác?
Ninh Hàn nói:
- Võ học chẳng qua là một bộ phận, có thể không đến một phần mười.
Tiếp tục, Ninh Hàn nhìn Thẩm Lãng nói:
- Ngươi không đáp ứng đúng không?
Thẩm Lãng gật đầu nói:
- Đúng!
Ninh Hàn nói:
- Bởi vì lòng tự trọng sao? Ta làm thương tổn lòng tự trọng của ngươi à.
Thẩm Lãng nói:
- Thần một người ăn bám, mỗi ngày la liếm nương tử, nào có lòng tự trọng cái gì. Thần chẳng qua cảm thấy rằng muốn có cảm giác an toàn phải tự chính mình đi tìm, dựa vào người khác cho đại khái không được. Hơn nữa thần giúp đỡ Ninh Chính tranh ngôi không chỉ có riêng là vì bảo vệ mình, bảo hộ gia tộc họ Kim, thần còn muốn báo thù, thần muốn tiêu diệt họ Tiết.
Công chúa Ninh Hàn nói:
- Thẩm Lãng nhà ngươi quả nhiên vô cùng trực tiếp.
Thẩm Lãng nói:
- Thần từ chối ngài, võ công của ngài lợi hại như vậy, Thiên Nhai Hải Các quyền thế huân thiên, chẳng lẽ trực tiếp giết thần à?
Công chúa Ninh Hàn cười nói:
- Sao thế được? Ta đã là người Thiên Nhai Hải Các, không thể sẽ tham gia tranh ngôi vương quốc, không thể nhúng tay vào vương quyền thế tục.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, thần sợ nhất chính là nói không hợp lời liền rút kiếm.
Công chúa Ninh Hàn nói:
- Trác Nhất Trần đâu? Thẩm Lãng, nhà ngươi có thể cho hắn đến đây gặp ta được không?
- Được, đương nhiên được! - Thẩm Lãng nói.
Tiếp đó, Thẩm Lãng hô lớn:
- Thập Tam, ngươi bảo Khổ Nhất Trần tạm thời không đánh người, tới gặp sư tỷ của hắn một chút đây này.
...
Một lát sau, Trác Nhất Trần xuất hiện ở trước mặt Ninh Hàn.
- Bái kiến sư tỷ.
Tuy rằng Khổ Đầu Hoan tuổi lớn hơn, thế nhưng Ninh Hàn vào cửa trước, đương nhiên chính là sư tỷ.
Công chúa Ninh Hàn nhìn Trác Nhất Trần gọn gàng dứt khoát nói:
- Trác Nhất Trần, ngươi biết quy củ Thiên Nhai Hải Các chúng ta không?
Khổ Đầu Hoan lắc đầu.
Gã thật sự không biết, cuối cùng thời gian gã ở Thiên Nhai Hải Các, trừ đệ tử trên danh nghĩa Tả Từ ra, chính là một học viên thông thường, quy củ cao cấp gã còn chưa học qua.
Ninh Hàn nói:
- Đệ tử Thiên Nhai Hải Các, nhất là học trò của thầy, không được nhúng tay tranh chấp vương quyền thế tục, đây là tổ huấn mấy tổ chức lớn. Tôn chỉ của Thiên Nhai Hải Các chúng ta là khai thác văn minh thượng cổ, quan tâm thiên hạ muôn người, thúc đẩy thế giới văn minh. Nhúng tay tranh vương quyền là tối kỵ.
Khổ Đầu Hoan thật sự đúng là lần đầu tiên biết.
Ninh Hàn nói:
- Trác Nhất Trần, đệ bây giờ lập tức buông hết tất cả trong tay theo ta ra đi trở về Thiên Nhai Hải Các, vừa tiếp tục tu luyện, vừa đảm nhiệm võ học sĩ Thiên Nhai Hải Các.
Khổ Đầu Hoan là đại tướng duy nhất dưới trướng Thẩm Lãng.
Hơn nữa còn là một thống soái vô địch, có thể nói nếu không có Khổ Đầu Hoan, sẽ không có tân quân vô địch tương lai.
Dựa vào Thẩm Lãng đi luyện binh? Hắn chẳng biết cái quái gì cả.
Dựa vào Kim Sĩ Anh? Gã thoát thân không ra, then chốt giữa gã và Khổ Đầu Hoan vẫn có chênh lệch thật lớn.
Mà Thiên Nhai Hải Các muốn cho Khổ Đầu Hoan rời khỏi, chuyện này chẳng khác nào hủy đi một trụ cột của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Khổ Đầu Hoan.
Khổ Đầu Hoan gãi đầu một cái nói:
- Ngày đó lúc ta làm đại đạo Khổ Đầu Hoan, làm việc cho Thái tử Ninh Dực, vì sao không có quy củ này?
Thẩm Lãng không nói gì.
Khổ ca à, sao lại nói huỵch toẹt ra cả thế này.
Ninh Hàn nói:
- Đệ nói có lý.
Ninh Hàn không có nguỵ biện, mà là trực tiếp thừa nhận, nhưng chuyện này ngược lại càng thêm sự thật mất lòng.
Ý nghĩa tiềm ẩn chính là, ngày đó ngươi trốn ra Thiên Nhai Hải Các, trở thành đạo tặc Khổ Đầu Hoan, hơn nữa giúp Thái tử Ninh Dực làm việc. Nhưng bản thân ngươi ở Thiên Nhai Hải Các phân lượng quá nhẹ, thế cho nên chúng ta bỏ quên sự tồn tại của ngươi.
Bây giờ ngươi bị ta nhìn thấy, đương nhiên sẽ phải nói phép tắc.
Cho nên bây giờ cho Khổ Đầu Hoan có hai lựa chọn, hoặc là rời khỏi Ninh Chính cùng Thẩm Lãng, trở về Thiên Nhai Hải Các.
Hoặc là bị trục xuất Thiên Nhai Hải Các.
Thân phận đệ tử Thiên Nhai Hải Các tuyệt đối là một vinh dự, đệ tử của Tả Từ càng xịn hơn, cho dù là đệ tử ký danh.
Cũng chính là Khổ Đầu Hoan quá ngu xuẩn, lúc trước bưng một chén vàng xin cơm.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Vậy được, từ nay về sau ta cũng không tiếp tục là đệ tử của Thiên Nhai Hải Các, cũng không phải đệ tử Các chủ Tả Từ, phiền lão nhân gia ông ta trục xuất ta khỏi sư môn đi.
Ninh Hàn nói:
- Trác Nhất Trần, nếu rời khỏi Thiên Nhai Hải Các, võ đạo của ngươi cũng sẽ vô pháp tăng cấp.
Khổ Đầu Hoan lắc đầu, không nói gì.
Ninh Hàn nói:
- Đã như vậy, vậy ta lại cáo từ.
Tiếp đó, công chúa Ninh Hàn rời đi.
Nàng thậm chí không có trở về cung, trực tiếp rời khỏi kinh thành, tiếp tục đi tụ họp với ông thầy Các chủ Tả Từ, tiếp tục khai thác di tích thượng cổ địa cung.
Thẩm Lãng cười nói:
- Khổ Đầu Hoan, cảm nhận được bầu trời cùng đám mây miệt thị chưa?
Khổ Đầu Hoan gật đầu.
Thẩm Lãng nói:
- Chúng ta đây liền cố gắng lên đi, không phải nàng che chở Ninh Dực à? Chúng ta đã trợ giúp Ninh Chính điện hạ tranh ngôi thành công, giẫm Thái tử Ninh Dực ở dưới chân. Nàng không phải cao cao tại thượng à? Giống như mọc cánh à? Chúng ta nhổ sạch lông trên cánh của nàng, lột sạch quần áo ném vào hố phân.
- Tiên nữ có phải đi ị hay không thì ta không biết, thế nhưng ta biết, một khi ăn phân, vậy khẳng định không phải là tiên nữ.
Khổ Đầu Hoan nhìn Thẩm Lãng một cái, nói:
- Công tử à, nửa câu nói trước của công tử thì ta đặc biệt tán thành, thế nhưng bộ phận sau, có chút buồn nôn.
Thẩm Lãng nói:
- Công chúa Ninh Hàn cũng kiêu ngạo như bệ hạ, tương lai có thể sẽ kế thừa Thiên Nhai Hải Các, thế nhưng vào chuyện tranh ngôi, bệ hạ vẫn có quyền lực tuyệt đối.
...
Công chúa Ninh Hàn tới cũng nhanh, biến mất nhanh hơn.
Nhưng lại là giống như một hòn đá ném vào giữa cái hồ của Thẩm Lãng, dấy lên sóng to gió lớn.
Đây đại khái là Thẩm Lãng lần đầu tiên bị người khác khinh thường như vậy.
Bị coi khinh từ những kẻ cao cao tại thượng.
Không có nửa câu mỉa mai, không có nửa câu châm chọc.
Thế nhưng mỗi một câu nói, đều giống như ở giữa không trung phát ra vậy.
Cừu Yêu Nhi cũng là kẻ nghịch thiên như vậy.
Nàng cũng ghét Thẩm Lãng, nói cho đúng nàng ghét bất kỳ kẻ nào.
Nhưng là thái độ của nàng cũng rất đáng yêu.
Nàng mãi giữ cho bản thân thuần chân, một loại đại ái chân chính.
Nàng sẽ chăm chăm tới trêu chọc ngươi.
Nàng sẽ rất chân thành mà nói cho ngươi biết, ta cũng không phải nhằm vào ngươi, ta cảm thấy ở đây là rác rưởi.
Quan trọng nhất là, mặc dù nàng ghét đàn ông.
Nhưng từ sâu trong nội tâm của nàng vẫn tràn trề thiện ý.
Bất kể là với Thẩm Lãng, hay là đối với Từ Thiên Thiên v.v…
Cừu Yêu Nhi ngạo mạn cô độc, từ chối bất luận kẻ nào tới gần, nhưng lại là như là ánh sáng mặt trời chiếu khắp nơi, sẵn lòng bảo hộ mọi người dưới đôi cánh của mình.
Phía ngoài băng giá, kì thực ấm áp.
Ninh Hàn vừa vặn ngược lại, nàng biểu hiện ra hào hiệp thẳng thắn, tuy rằng chưa nói tới nhiệt tình, nhưng không hề màu mè, thoạt nhìn có vẻ thân mật.
Nhưng là nội tâm của nàng lại tràn đầy sự lạnh nhạt như thể mọi thứ trên đời đều là kiến hôi.
Dĩ nhiên, ở phương diện này Thẩm Lãng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Bất kể là ở kinh đô, hay là đang quận Bạch Dạ, hắn với vô số dân chúng cũng chính ngạo mạn và lạnh lùng thế này.
Chỉ bất quá, hiện tại hắn bị người khác ngạo mạn.
...
Ninh Hàn rời khỏi im hơi lặng tiếng.
Nhưng có một người tiến vào kinh đô, có thanh thế lớn, vạn người vây xem.
Xung Sư Sư!
Con gái của gia tộc họ Xung.
Chính là cô gái bướng bỉnh ương ngạnh, đã từng ở kinh đô làm cho cục cưng Mộc Lan bị thương.
Cô gái này mạnh mẽ bướng bỉnh, tưởng chừng như vô biên vô hạn.
Lúc trước Tiết Lê đủ ngang ngạnh à?
Nhưng mà, nàng chẳng qua là phiên bản thấp hơn Xung Sư Sư mà thôi.
Vị Xung Sư Sư này, không phải là công chúa nhưng lại hơn hẳn công chúa.
Gia tộc họ Xung, quý tộc lâu đời số một của Việt quốc.
Biểu hiện ra bên ngoài, lãnh địa gia tộc nàng có hơn một vạn cây số vuông, là gấp hơn bốn lần gia tộc họ Tô.
Nhưng mà, phân nửa phía bắc hành tỉnh Thiên Tây toàn bộ cũng là địa bàn gia tộc họ Tô.
Cho nên diện tích hành tỉnh Thiên Tây rõ ràng không thua gì hành tỉnh Thiên Bắc, hành tỉnh Thiên Nam, nhưng lại chỉ có một phủ Trung đô đốc.
Từ trước phủ Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây chỉ để ý sáu quận phía nam, bảy quận phía bắc tuy rằng vẫn là quan viên triều đình Việt quốc phái đi nhưng hoàn toàn nước tát không lọt.
Gia tộc họ Xung là quân phiệt lớn nhất Việt quốc nhưng ở mức độ nào đó, địa bàn của ông ta ở mức độ nào đó còn lớn hơn Biện Tiêu.
Biện Tiêu chỉ có ba quận mà thôi, hơn nữa ông chỉ để ý quân chính, giao toàn bộ dân chính cho quan viên Việt quốc, lần này cho Trương Xung nhậm chức Hạ đô đốc Diễm Châu, ý đây là giao quyền cho Ninh Nguyên Hiến.
Cho nên Diễm Châu tuy rằng mới quy thuận hai mươi mấy năm mà thôi, nhưng đã là địa bàn dòng chính của quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
Hành tỉnh Thiên Bắc phía bắc thuộc sở hữu Việt quốc đã mấy trăm năm, nhưng vẫn khó có thể tiêu trừ dấu vết họ Xung.
Công tước Biện Tiêu tuy rằng không coi ai ra gì, nhưng là cùng quốc quân Ninh Nguyên Hiến thân mật vô gian, hiếm khi từ chối bất kỳ ý định gì của quốc quân.
Thế nhưng Xung Nghiêu lại không giống như vậy.
Hai mươi mấy năm trước, kỳ thực lúc tranh ngôi, gia tộc họ Xung dường như đứng về phía Ninh Nguyên Vũ.
Sau cùng Ninh Nguyên Hiến thành công leo lên ngài, đồng thời tiến hành đại thanh tẩy với thế lực võ tướng.
Nhưng lại là không dám động gia tộc họ Xung.
Họ Xung cùng gia tộc họ Tô cũng hoàn toàn cùng một cấp.
Gia tộc họ Tô có ba nghìn cây số vuông, trên danh nghĩa tư quân chỉ có bốn năm nghìn, cộng thêm mã tặc, cộng thêm quân đội ẩn núp, tổng cộng có hơn một vạn quân đội.
Tô Nan có thể mở bạo loạn khổng lồ, nguyên nhân căn bản vẫn dựa vào nước Khương, mượn hơi các nước Tây Vực, đồng thời được nước Sở truyền máu quanh năm suốt tháng.
Cái gọi là ba bốn vạn đại quân của ông ta, vượt qua một nửa là lính đánh thuê Tây Vực, còn có tăng binh Đại Kiếp Tự trợ giúp.
Chân chính quân đội thuộc về họ Tô, không vượt qua hai vạn!
Nhưng mà họ Xung!
Quang minh chính đại nắm giữ đại quân, liền có chừng mười vạn.
Hơn nữa, đại quân họ Xung thời thời khắc khắc đều ở tuyến đầu chống lại nước Sở trước nhất.
Cho nên Ninh Nguyên Hiến có thể động bất luận kẻ nào, lại không thể động họ Xung.
Lại nhìn Xung Nghiêu, ngạo mạn cỡ nào?
Ông ta gần như hai mươi năm không vào kinh đô.
Ninh Nguyên Hiến sắc phong Biện Tiêu là Xu Mật Sứ, Xung Nghiêu để em trai Xung Ngạc tiến vào kinh đô đảm nhiệm phó sứ Xu Mật Viện.
Ý kia đặc biệt rõ ràng, Xung Nghiêu ta đây tuyệt đối không cam lòng dưới Biện Tiêu.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến bất đắc dĩ, liền sắc phong Xung Nghiêu là Thái úy.
Trời thấy, vị trí Thái úy này đã vứt đi trên trăm năm.
Chức Thái úy của vương triều Đại Viêmcần phải tham khảo nhà Hán của Trung Quốc, mà không phải nhà Tống.
Cái địa vị này trong hệ thống quân ngũ thời nhà Tống chẳng qua có tính tượng trưng mà thôi, ngay cả cái loại như Cao Cầu (*) cũng có thể đảm nhiệm.
(*) Cao Cầu: sủng thần thời Tống Huy Tông, nhân vật phản diện chính trong tiểu thuyết Thủy Hử. Căn cứ theo Huy Chủ Lục, Cao Cầu tiến thân không phải bằng con đường thi cử, ban đầu là một tiểu lại của Tô Đông Pha, nhờ vào tài vặt (đá cầu) mà tiến thân. Nhân vật này bị tiểu thuyết hóa thành nhân vật phản diện dù trong lịch sử chẳng liên quan gì đến trấn áp cuộc khởi nghĩa của Tống Giang cả.
Thái úy ở nhà Hán chính là đứng hàng tam công, quan võ tối cao của đế quốc.
Cũng là bởi vì cái chức quan này quá cao, cho nên trăm năm trước, các nước phương đông liền dần dần bỏ phế vị trí này.
Nhưng là vì để Xung Nghiêu cùng Biện Tiêu địa vị ngang nhau, Ninh Nguyên Hiến bất đắc dĩ lại lôi cái chức Thái úy ra dùng.
Tô Nan cũng là phó sứ Xu Mật Viện cùng Xung Ngạc đồng cấp.
Mục tiêu theo đuổi cả đời của ông ta có thể cũng chính là có thể cùng địa vị ngang hàng với Xung Nghiêu.
Nhưng Tô Nan vẫn thất bại, bởi vì ông dựa vào là quyền mưu cùng dựa thế.
Mà Xung Nghiêu chấp chưởng mười vạn đại quân, mới thật sự là lực lượng tuyệt đối.
Một khi Xung Sư Sư tiến vào kinh đô, đệ nhất tai họa không tới phiên công chúa Ninh Diễm.
Cô gái Xung Sư Sư này, ngay cả Ninh Diễm đều phải nhượng bộ lui binh.
...
- Giá, giá, giá!
Thẩm Lãng đang vào cung yết kiến quốc quân, muốn đi gặp ông đòi bãi săn Bắc Uyển.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một trận vó ngựa kịch liệt.
Nghe thấy cái tiếng vó ngựa này đã thấy ngang ngạnh cực kỳ.
- Tránh, tránh, tránh!
Mấy võ sĩ lực lưỡng, lớn tiếng rống to, sau đó dùng roi đánh xuống mặt đất.
Trục xuất bất kỳ kẻ nào phía trên đại lộ Chu Tước.
Vậy mà lúc này ở giữa đường Chu Tước, cũng chỉ có đoàn người của Thẩm Lãng, hắn dẫn đầu mấy chục kỵ binh của đám người Vũ Liệt, nghênh ngang đi giữa đường.
Mặc dù đây là vi phạm lệnh cấm.
Nhưng bây giờ Thẩm Lãng cũng là một tai hại của kinh đô, mỗi một lần đều đi giữa đường, cũng không ai dám quản.
Mà bây giờ!
Tai họa nhỏ gặp phải mối họa lớn.
Thẩm Lãng không khỏi xoay người nhìn lại.
Tiếp đó không khỏi có chút nhìn ngây người.
Lại một cô gái bốc lửa.
Toàn thân mặc bộ giáp đỏ bó sát người, mỗi một tấc trên giương mặt tuyệt mỹ vô luân đều viết “ương ngạnh”.
Nhưng Thẩm Lãng đúng là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái có khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ đến thế.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn chân chính nhìn thấy cô gái mặt học sinh ngực phụ huynh.
Nàng kiều diễm như lửa, phối hợp với tính cách bướng bỉnh mạnh mẽ, tưởng chừng như liếc mắt nhìn thôi đã cảm thấy phải bốc cháy vậy.
Ở trong cả nước Việt, đơn thuần tướng mạo cùng vóc người không có cô gái nào vượt qua cục cưng Mộc Lan.
Ninh Diễm diễm lệ, nhưng tướng mạo so với Mộc Lan kém hơn một chút.
Thần nữ Tuyết Ẩn có tăng cường khí chất, danh tiếng thăng thêm, nhưng từ khuôn mặt bắt đầu nói, vẫn hơi kém Mộc Lan một chút xíu.
Còn cô gái Ninh Hàn kia, Thẩm Lãng không muốn đề cập đến.
Mà trước mắt cái này Xung Sư Sư, chân chính các phương diện đều cùng Mộc Lan tương xứng.
Mấy thứ minh châu, tuyệt diễm vô luân.
Không nói nội hàm, không nói khí tràng, liền đơn thuần tướng mạo.
Chân chính là cấp độ chết ngay lập tức.
Mộc Lan đẹp lạnh lùng thuần chân.
Mà Xung Sư Sư, chính là một đám lửa, đốt xuyên mắt.
Thẩm Lãng cùng gia tộc họ Xung không thù, nhưng là cùng Xung Sư Sư này có thù oán.
Nàng đánh Mộc Lan.
Trong nháy mắt, bên trong não Thẩm Lãng hiện ra mấy chục loại phương pháp trả thù.
- Tránh, tránh, tránh!
- Cút ngay, cút ngay!
Đội ngũ kỵ binh Thẩm Lãng còn ở phía trước một dặm, kỵ binh Xung Sư Sư mà bắt đầu đánh đuổi, roi trong tay điên cuồng đập xuống đất.
Thẩm Lãng nhìn thoáng qua bản thân, chỉ có chính là mấy chục kỵ binh.
Lại nhìn Xung Sư Sư, tầm hơn một nghìn kỵ binh.
Chuyện này cũng quá ương ngạnh, công nhiên dẫn đầu hơn một nghìn kỵ binh nhảy vào kinh đô.
Thẩm Lãng phất tay, bảo mấy chục kỵ binh của Vũ Liệt lùi sang ven đường, nhường đường cho Xung Sư Sư.
Tiếp đó ánh mắt nhìn chằm chằm eo thon nhỏ của Xung Sư Sư, rõ ràng như rắn vậy, nhưng lại tràn đầy độ dẻo dai săn chắc.
- Nhìn cái gì vậy? Móc mắt của ngươi bây giời!
Xung Sư Sư quát lạnh, tiếp đó khoát tay.
- Vù vù vù...
Một chuỗi tên nỏ, trực tiếp bắn qua đây.
Đám người Vũ Liệt mau chóng giơ khiên lên, chặn tên nỏ phóng tới.
Thẩm Lãng hoàn toàn nhìn mà than thở.
Thiên hạ vẫn còn có cô gái hống hách như vậy kia à?
Mông to công chúa đã cũng đủ bướng bỉnh, nhưng càng nhiều hơn chính là ngoài mạnh trong yếu, nàng bên đường phóng ngựa không giả, thế nhưng ngay cả một nhỏ dân chúng cũng không dám thật đụng.
Mà Xung Sư Sư ngay cả thân phận Thẩm Lãng cũng không biết, trực tiếp bắn tên tới.
Bên đường giết người?
Loại bướng bỉnh thế này, vô biên vô hạn.
- Ầm ầm ầm...
Sau một tràn vó sắt kịch liệt, Xung Sư Sư kỵ binh nghênh ngang mà đi.
...
Thẩm Lãng tiến vào cung, bái kiến quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
- Ninh Hàn đi tìm ngươi có chuyện gì?
Thẩm Lãng nói:
- Nàng bảo thần tiến vào Thiên Nhai Hải Các, biến thành đệ tử ký danh của Các chủ Tả Từ, đồng thời bảo thần rời khỏi chuyện tranh ngôi.
Nghe những lời này, Ninh Nguyên Hiến nhướng mày.
- Nó lần này trở về, chỉ vì cái chuyện này ư?
Thẩm Lãng gật đầu đáp:
- Có lẽ vậy.
Sắc mặt Ninh Nguyên Hiến tức khắc trở nên càng thêm khó coi.
Không phải là bởi vì Thẩm Lãng, mà là bởi vì Ninh Hàn.
Ông cảm thấy con gái Ninh Hàn đã xúc phạm đến quyền uy của ôg.
Ninh Hàn trừ là người thừa kế của Thiên Nhai Hải Các ra, vẫn còn là con gái của Ninh Nguyên Hiến ta đây.
Có một số việc thuộc về quyền lực của quốc quân như ta, con không nên bao biện làm thay.
Thẩm Lãng là thần tử của ta, tự nhiên do ta dạy dỗ, còn chưa tới phiên Thiên Nhai Hải Các của con để ý tới.
Vụ tranh ngôi, càng là quyền uy tuyệt đối của Ninh Nguyên Hiến ta đây, không được phép người khác nhúng tay.
Nội điểm này, quốc quân càng thích Thẩm Lãng.
Hắn tuy rằng to gan lớn mật, luôn miệng nói muốn đánh bại Thái tử, đánh bại Tam vương tử, đưa Ninh Chính lên địa vị thái tử.
Lúc Ninh Nguyên Hiến nghe đến mấy câu này vừa cảm thấy vô cùng hoang đường, lại dường như muốn đè nén cơn giận.
Thế nhưng ở sâu trong nội tâm, lại cảm thấy Thẩm Lãng rất tâm lý.
Bởi vì, hắn đều nói lời thật lòng nhất cho Ninh Nguyên Hiến, hắn không có đi tìm bất luận kẻ nào, cũng không có nỗ lực dùng bất luận ngoại lực nào tạo áp lực cho Ninh Nguyên Hiến.
Hắn nói rõ ràng, thần muốn dẫn Ninh Chính không ngừng sáng tạo kỳ tích, không ngừng làm cho mọi người nổ mắt, cuối cùng làm cho bệ hạ cải biến nhận xét, lập Ninh Chính điện hạ là Thái tử.
Mặc dù đến bây giờ quốc quân vẫn cảm thấy vô cùng hoang đường, nhưng lại không có ngăn cản Thẩm Lãng.
Bởi vì Thẩm Lãng giao toàn bộ quyền càn cương độc đoán cho Ninh Nguyên Hiến, lấy tư cách quân vương cũng không thể ngay cả cơ hội biểu hiện cũng không cho đi.
Mà Ninh Hàn thử giơ tay, trực tiếp dùng Thiên Nhai Hải Các áp bức Thẩm Lãng nhượng bộ.
Chuyện này xúc phạm đến quyền uy tuyệt đối của quyền uy Ninh Nguyên Hiến.
Nhưng có mấy lời, Ninh Nguyên Hiến không thể nói trước mặt Thẩm Lãng.
Lòng bàn tay mu bàn tay cũng là thịt.
Ninh Hàn đương nhiên cũng coi là thịt lòng bàn tay của ông, nhưng bây giờ Thẩm Lãng cũng miễn cưỡng có thể gọi là mu bàn tay.
Mới vừa rồi Thẩm Lãng liên thủ với ông, đánh thiên hạ quần thần một bạt tai thật mạnh, sảng khoái vô cùng.
- Thằng nhóc con vô lại này, bình thường không có chuyện, căn bản cũng không tiến vào cung nửa bước. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Hôm nay tới gặp quả nhân, có chuyện gì? Nói!
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, ngài còn nhớ rõ chuyện hôm qua ngài hứa không?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ngươi từ chối hai nghìn tinh nhuệ quả nhân đưa cho ngươi, phải luyện binh bắt đầu từ con số không, hơn nữa nói là trong mấy tháng sẽ phải luyện thành đệ nhất cường quân, vô địch tinh nhuệ! Còn muốn cho tân quân của ngươi ở chuyến săn biên giới đánh bại nước Sở?
Thẩm Lãng nói:
- Đúng, bây giờ nước Sở cùng vua Căng móc nối, ở trên bàn đàm phán vua Sở nhất định là sẽ không thỏa hiệp cúi đầu. Nhưng mà lại không thể chân chính tiến hành hai nước đại quyết chiến, cho nên chuyến săn biên giới chính là biện pháp giải quyết tranh chấp duy nhất.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Nước Việt cùng nước Ngô, có chuyến săn biên giới truyền thống. Nhưng là chúng ta cùng nước Sở, cũng không có cái truyền thống này.
Thẩm Lãng nói:
- Đúng, cho nên Sở vương có thể sẽ không đáp ứng chuyến săn biên giới, dù cho đáp ứng, cũng không thể nhượng bộ quá nhiều. Cho nên chúng ta cấp cho ông ta một loại cảm giác, nước Sở nhất định thắng, như thế mới có thể thấy lợi tối mắt!
- Hai ngàn tân quân chúng ta, đối chiến năm nghìn tinh nhuệ nước Sở, ở trong mắt tất cả mọi người, nước Sở đều tất thắng, Sở vương có thể cũng chịu không nổi sự mê hoặc này, cho nên ông ta sẽ đáp ứng chuyến săn biên giới, hơn nữa dù cho yêu cầu vô cùng quá phận, Sở vương cũng sẽ đáp ứng.
- Ví như cắt nhường hai mươi ba cái pháo đài, ví như tự mình xin lỗi, ví như bồi thường tám mươi vạn lượng vàng.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Tiểu tử, điều kiện ngang nhau. Nếu như chúng ta thua, cũng muốn cắt nhường hai mươi ba pháo đài, tự mình xin lỗi, đền tiền tám mươi vạn.
Thẩm Lãng nói:
- Nhưng thần nắm chắc sẽ thắng, tân quân của chúng ta nhất định cường đại vô địch, trước đó chưa từng có.
Ninh Nguyên Hiến hỏi:
- Ai là chủ soái nhánh quân này vậy?
Thẩm Lãng đáp:
- Đương nhiên là Ninh Chính điện hạ, ngài ấy sẽ đích thân chỉ huy một trận săn biên giới này.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Tiếp đó nó liền một bước lên mây đúng không?
- Đúng vậy. - Thẩm Lãng nói:
- Nhưng chuyện này người thu hoạch lớn nhất vẫn là bệ hạ kia mà, ngài một lần nữa uy chấn thiên hạ. Bệ hạ mới vừa thắng Ngô vương, thế nhưng Sở vương lợi hại thế này, bệ hạ vẫn chưa thắng nổi ông ta, thậm chí còn bị thua thiệt. Nếu như chuyến săn biên giới này ngài thắgn ông ta, Việt quốc của ta không chiến mà thắng, thu được lợi ích khổng lồ, mà ngài cũng lần nữa leo lên đỉnh cao quân vương.
Ninh Nguyên Hiến cười lạnh:
- Cái bát úp còn chưa lật lên, ít khoe khoang khoác lác cho ta.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, mỗi một lần thần chém gió đều thực hiện được cả mà.
Ninh Nguyên Hiến cau mày, ông thừa biết khuyết điểm của chính mình, không thích bình thản, thích kịch liệt, thích đánh cuộc.
Lúc trước nước Việt phải đối mặt nguy cơ rất lớn, ông liền chơi đánh bạc một trận, kết quả thắng toàn tập.
Nhưng trong lòng ông biết, mọi việc không thể dựa vào cá cược, vào tình thế thuận lợi, càng không thể đơn giản đánh cuộc.
Nhỡ ra lật ván một lần, hậu quả khó lường.
Thế nhưng, ông thực sự khó có thể chống đối sức hấp dẫn như vậy.
- Chuyện này bàn lại, biện pháp ngươi nói quá hoang đường, không thể làm thật. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Nói đi, ngày hôm nay tới tìm ta, đến tột cùng có việc gì vậy?
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, do thần phải chiêu mộ hai nghìn binh sĩ, bây giờ phủ Hầu tước Trường Bình quá nhỏ, hơn nữa trước mắt bao người, không cách nào bí mật huấn luyện. Dù sao cũng ngài cũng không thích săn thú, bãi săn Bắc Uyển vứt đi ở chỗ đó cũng rất đáng tiếc, không bằng liền tạm thời cho chúng thần mượn đi?
Ninh Nguyên Hiến trừng mắt.
Ta chỉ biết, thằng khốn này chẳng bao giờ dậy sớm nếu không có lợi.
Nếu không phải là bởi vì có việc xin ta, mười ngày nửa tháng ngươi cũng sẽ không tới gặp ta.
Có việc liền liếm mặt, không có việc gì liền vứt sang một bên.
Tính tình Thẩm Lãng nhà ngươi có phần quá thực dụng rồi đó.
Nhưng mà gần như Thẩm Lãng vừa mở miệng, Ninh Nguyên Hiến trong lòng đáp ứng.
Chuyện này nếu đổi sang Ninh Chính đi cầu xin, ông thế nào cũng chẳng đồng ý, có thể cho ra một trăm lý do để từ chối.
Nhưng mà dù cho đáp ứng, Ninh Nguyên Hiến cũng muốn làm khó Thẩm Lãng chút đỉnh, đỡ phải để hắn cảm thấy quá thuận lợi, có thể đối với Ninh Nguyên Hiến muốn gì cứ lấy.
- Muốn bãi săn Bắc Uyển à? Có thể a... - Ninh Nguyên Hiến cười nói, tiếp đó trong đầu bắt đầu cân nhắc, cần phải dọa dẫm chút gì đó từ chỗ Thẩm Lãng.
Nhưng mà vào lúc này.
- Rầm!
Cửa cung mở ra.
Một làn gió thơm kéo tới.
Một ngọn lửa đi đến.
Thiếu nữ tuyệt sắc Xung Sư Sư.
Gần như làm cho cả cung phòng sáng ngời.
- Nghĩa phụ, nghĩa phụ... - Xung Sư Sư không coi ai ra gì, trực tiếp xông vào.
Cũng không hành lễ, trực tiếp túm cánh tay Ninh Nguyên Hiến, thái độ này so với công chúa Ninh Diễm còn suồng sã hơn, còn thân mật hơn.
- Làm gì? Làm gì? - Ninh Nguyên Hiến cất giọng đầy trìu mến:
- Nam nữ thụ thụ bất thân, con là một đứa con gái, tùy tiện túm tay người khác sao được?
Xung Sư Sư là cháu gái Xung phi, lúc mấy tuổi đã lạy Ninh Nguyên Hiến làm cha nuôi.
Đương nhiên chẳng qua là gọi đùa, người trong thiên hạ nào có lạy quân vương làm nghĩa phụ.
Nhưng Xung Sư Sư cứ thích kêu như vậy, cũng không có ai dám đi uốn nắn nàng.
Xung Sư Sư nói:
- Nghĩa phụ, con muốn một thứ, ngài nhất định phải cho con đó.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Con cứ nói trước cái đã rồi tính.
Xung Sư Sư đưa mắt trông về phía Thẩm Lãng một cái, quát lên giận dữ:
- Cặn bã, dĩ nhiên là ngươi?
Tiếp tục, Xung Sư Sư nói:
- Nghĩa phụ, con muốn hai thứ cơ. Món thứ nhất, cái tay Đăng Đồ Tử vừa rồi ở trên đường nhìn con rất bỉ ổi, con phải móc mắt hắn. Món thứ hai, con mang hai nghìn kỵ binh đến rồi, nghĩa phụ giao bãi săn Bắc Uyển cho con.
Đ*!
Nửa đường tuôn ra một nữ Ma Vương?
Xung Sư Sư nghe được Ninh Nguyên Hiến không đáp, lại gắng sức cầm lấy cánh tay của ông nói:
- Nghĩa phụ, người hiểu rõ con mà. Nếu nghĩa phụ không cho con, không cho con, con sẽ náo loạn, con sẽ náo loạn thiệt đó!
- Bay đâu! - Xung Sư Sư chỉ vào Thẩm Lãng hô lớn:
- Móc mắt tên cặn bã này xuống!
- Còn nữa, con chắc chắn phải có được bãi săn Bắc Uyển, con phải dẫn người vào chiếm giữ đó!
Dứt lời, Xung Sư Sư trực tiếp muốn đi, suất binh tiến vào chiếm giữ bãi săn Bắc Uyển, giống như chẳng qua là tới thông báo một tiếng mà thôi.
Ninh Nguyên Hiến tằng hắng một cái nói:
- Sư Sư, rõ ràng không khéo, ta mới vừa đưa bãi săn Bắc Uyển cho Thẩm Lãng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.