Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 279: Quốc quân ân sủng Thẩm Lãng vô song! Kén rể




Ta làm xong rồi, hu hu hu!
Phần 2 đã tuyên bố, hoan nghênh xem.
Ngày hôm nay vẫn đổi mới một vạn hai!
Ba ngày 5, 6, 7 tham gia họp duyệt văn hằng năm.
Ngày thứ 5 đi tới Thượng Hải, cả ngày chạy, hoàn thành chương một vạn bốn ngàn chữ.
Đêm qua ngủ ở khách sãn không được, chỉ ngủ được bốn năm giờ.
Hôm nay là ngày thứ 6, cả ngày đều có việc, thời gian gõ chữ chỉ có hơn ba giờ chiều.
Thật là tận dụng mọi thứ mà gõ chữ!
Cuối cùng hoàn thành một vạn hai!
Hôm trước những gì hứa với anh em, làm được rồi!
Tối hôm nay ở đài truyền hình Phương Đông (Thượng Hải) lúc đầu muốn gõ chữ trên smartphone, kết quả phát hiện hoàn toàn không có khả năng.
Căn bản tập trung tinh lực không được.
Lúc tan cuộc đã hơn mười một giờ, mệt mỏi rã rời cực kỳ.
Nhưng vẫn không ngừng chạy về khách sạn, cắn chặt răng gõ chữ, cuối cùng ở hai giờ sáng viết ra phần 2.
Cuối cùng hoàn thành hứa hẹn!
Thật là mệt mỏi đến mức tận cùng!
Ta đi ngủ, ngày mai về nhà.
Chỉ mong tối hôm nay có thể ngủ ngon một chút, hu hu hu!
Ngày thứ bảy là ngày cuối cùng gấp đôi vé tháng!
Các anh em lục túi đi nào.
Nếu như còn có vé tháng thì tuyệt đối phải đầu cho ta nha!
Hai ngày này, ta cố dùng lực ý chí gõ chữ
Các anh em!
Bánh điểm tâm lạy!
...
Chương 279: Quốc quân với Thẩm Lãng ân sủng vô song! Kén rể
Chuyện đối phó Thái tử cùng Tam vương tử cùng những tranh đấu trước đó hoàn toàn khác nhau.
Lúc trước chỉ cần diệt địch là được.
Mà lần này cũng không được.
Muốn diệt Thái tử cùng Tam vương tử, trước phải lập Ngũ vương tử.
Lập Ngũ vương tử mới là căn bản.
Bằng không chỉ bằng vào mỗi Thẩm Lãng đấu tranh anh dũng với Thái tử, Tam vương tử đến cùng?
Cái này là không được.
Lúc trước Thẩm Lãng bất kể là đối phó Khương quốc hay là Tô Nan, cũng là lập công.
Trực tiếp nhất được lợi chính là quốc quân.
Chính là bởi vì phân lượng trong lòng quốc quân càng ngày càng nặng, Thẩm Lãng ở bên trong Việt quốc mới càng ngày càng bướng bỉnh làm càn.
Dù sao cũng chỉ cần không vi phạm lợi ích quốc quân, không giẫm lên ranh giới cuối cùng của ông ta, đều không có việc gì.
Nhưng Thái tử cùng Tam vương tử không chỉ là con trai của quốc quân, còn có thể là người thừa kế của Việt quốc.
Nếu là diệt bọn họ, tổn thất lớn nhất là Việt quốc, còn có quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
Đương nhiên Thẩm Lãng chẳng quá để ý lợi ích Việt quốc.
Nhưng tốt xấu mình cũng xem như là nửa con rể Ninh Nguyên Hiến, tuy rằng Ninh Nguyên Hiến không tiếp thu, bản thân Thẩm Lãng cũng không nhận.
Cho nên trận đấu tranh lúc này quan trọng nhất là bồi dưỡng Ngũ vương tử Ninh Chính.
Bước đầu tiên, để địa vị của gã bình thường hóa.
Địa vị của Ninh Chính lúc này hoàn toàn không bình thường, đường đường con trai của quốc quân, không có bất kỳ tước vị, bên người cũng gần như không có người hầu gì cả, thậm chí còn lấy con gái của một thương nhân.
Không chỉ có như thế, mỗi một lần trong cung có lễ mừng gì thì Ninh Chính đều vắng mặt.
Không phải gã không muốn đi, mà là quốc quân không cho gã đi.
Gã cà lăm, hơn nữa còn bị xem là sao chổi, quốc quân ghét bỏ, cảm thấy gã ở đây chỉ có mất mặt mình.
Cho nên muốn muốn cho địa vị gãbình thường hóa, đầu tiên nhất định phải phong tước.
Nói như vậy, con trai của quốc quân là phải phong công tước.
Đối với Ninh Chính mà nói, cũng có thể phong hầu, vậy ít nhất có thể mở phủ, có khả năng tạo dựng một nhánh thế lực thuộc về mình.
Để Ninh Chính phong tước mở phủ xong xuôi, kế tiếp chính là bước thứ hai, thành lập thế lực tổ chức thành viên.
Sau đó là bước thứ ba, mang theo ekip của Ninh Chính làm cho mọi người nổ mắt, không ngừng sáng tạo kỳ tích, không ngừng lập được công lao, làm cho cả thiên hạ đều biết Ninh Chính lợi hại đến cỡ nào? Để quốc quân Ninh Nguyên Hiến hoàn toàn đối với gã nhìn với cặp mắt khác xưa, hoàn toàn chuyển biến nhận thức.
Cuối cùng mới là bước thứ tư, tiêu diệt Thái tử cùng Tam vương tử đồng thời đưa Ninh Chính biến thành Thái tử mới.
Nhiệm vụ này sau khi hoàn thành!
Thẩm Lãng xấp xỉ coi như là thiên hạ không thù.
Hắn có thể về hưu, trở về tận hứng cuộc sống vinh hoa phú quý ở phủ Hầu tước Huyền Vũ.
Đóng một con tàu lớn, mang theo cục cưng Mộc Lan du lịch nửa vòng trái đất, tiếp đó mỗi ngày mỗi lần ngủ đều nóng bỏng không biết xấu hổ, sinh con.
Nhưng nhiệm vụ này, quá thật có thể nói là là khó như lên trời.
Tại sao cả hai lại khó như lên trời?
Lần đầu tiên thành Huyền Vũ hoàn toàn thoát khỏi nguy cơ tân chính khó như lên trời, lần thứ hai diệt gia tộc họ Tô vẫn khó như lên trời.
Bây giờ vẫn còn hả?
Thật đúng là còn.
Muốn tiêu diệt Thái tử cùng Tam vương tử đồng thời lập Ngũ vương tử Ninh Chính là Thái tử, nghe vào thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Ninh Chính biến thành Thái tử? Điều này sao được?
Thế nhưng một khi thành công, cảm giác thành tựu còn đã hơn nhiều.
Mấu chốt là thật sự có thể đủ làm một mẻ, khoẻ suốt đời, thiên hạ không thù!
...
hai nghìn đại quân phủ Đề đốc Thiên Việt vẫn bao vây dinh của Ngũ vương tử, không được bất luận kẻ nào ra vào.
Thẩm Lãng sau khi về nhà, Băng Nhi tâm tình cũng an định xuống tới, đang ngủ đi tới.
Kim Mộc Thông không ở nhà.
Gã đi Tông Chính tự cầu kiến Đại Tông Chính Ninh Dụ.
Kim Mộc Thông biết phân lượng của mình rất nhẹ, căn bản cứu không ra Ngũ vương tử Ninh Chính.
Nhưng không thể bởi vì làm không được mà liền không đi làm.
Cho nên ba ngày nay, gã đều luôn luôn hao tổn ở trong Tông Chính tự.
Thẩm Lãng kiểm tra thai nhi của tiểu Băng, vẫn vô cùng khỏe mạnh, chỉ bất quá bởi vì mẹ thấp thỏm lo âu nên thai nhi cũng bị ảnh hưởng một chút.
Băng Nhi nghi ngờ chính là một bé gái.
Đại bộ phận đều đặc biệt văn tĩnh, nhưng có đôi khi cũng vô cùng hoạt bát, cũng sẽ tay đấm chân đá vào bụng mẹ.
Thẩm Lãng cách cái bụng, nhẹ nhàng an ủi đứa bé trong bụng.
Tầm ngủ mười mấy tiếng đồng hồ, Băng Nhi tỉnh lại.
Nàng đi trước rửa mặt.
Sau đó sẽ một lần chui vào trong lòng Thẩm Lãng.
- Cô gia, chờ cứu ra Ngũ vương tử xong xuôi, chúng ta liền về nhà được không? Nô nô chẳng thích ở kinh đô chút nào.
Thẩm Lãng cũng không thích.
Hắn vốn có ý đuổi Băng Nhi đuổi về thành Huyền Vũ, nhưng bây giờ cái bụng Băng Nhi quá lớn, nếu chạy về ngược lại không tốt.
Đơn giản chờ sinh con ra, hơn nữa khi đến gần một tuổi sẽ đưa về thành Huyền Vũ.
Đứa bé quá nhỏ, cũng không thích hợp lặn lội đường xa.
- Không biết Khả Khả cùng Hề Hề sao rồi? Cái chỗ Đại Ân Đình đặc biệt đáng sợ. - Băng Nhi bất an nói.
Thẩm Lãng nói:
- Băng Nhi yên tâm, chúng ta một khi cứu ra Ngũ vương tử Ninh Chính, liền lập tức nhận hai cô bé về nhà.
...
Bên trong Tông Chính tự!
Kim Mộc Thông vẫn không nhúc nhích đứng ở bên trong đình viện.
Thế nhưng Đại Tông Chính Ninh Dụ căn bản cũng không thấy gã.
Phân lượng Kim Mộc Thông quá thấp, còn căn bản không ở trong mắt Ninh Dụ.
Tuy rằng là thế tử phủ Hầu tước Huyền Vũ quý giá, nhưng ai cũng biết người có tiếng nói của gia tộc họ Kim ở trong kinh đô là Thẩm Lãng.
Kim Mộc Thông là chân chánh người nhỏ, lời nhẹ, nói một câu đều không người nào để ý
Nhưng gã cứ như vậy mải đứng ở chỗ này.
Buổi tối thực sự quá mệt mỏi, liền ngồi dưới đất ngủ, sau đó có người đưa đến một tấm thảm cho gã.
Sáng ngày thứ hai, gãlại đứng ở chỗ này chặn Đại Tông Chính vương thúc Ninh Dụ.
Cái tính tình quật cường thế này, ngược lại cùng Kim Trác đặc biệt tương tự.
Cuối cùng có một ngày, Đại Tông Chính Ninh Dụ nói:
- Kim Mộc Thông ngươi trở về đi, lời của ngươi không có số má gì, chờ Thẩm Lãng đến đây đi.
Tiếp tục Đại Tông Chính Ninh Dụ lại nói:
- Nhưng mà dù cho Thẩm Lãng đến cũng vô ích, cũng cứu không được Ninh Chính, trước mặt mọi người tàn sát ba quan viên triều đình, hai quan lại triều đình, còn có một vị Đại Lý tự Thiếu Khanh, quả thực chính là làm người nghe kinh sợ, đã truyền khắp các nước phương đông, toàn bộ sứ thần ngoại quốc đều tỏ ý chấn động. Không thể tin được trong vương tộc Việt quốc của ta lại có hạng người tàn bạo như thế.
Chuyện này là thật.
Cái tin Ninh Chính ở trong nhà giết chết mấy quan viên triều đình quả thực bùng nổ cả kinh đô.
Thật sự là nghe rợn cả người.
Như vậy cái hậu quả này nghiêm trọng không?
Hết sức nghiêm trọng.
Vương triều Mãn Thanh, con trai trưởng của hoàng đế Đạo Quang là Dịch Vĩ đã nói với thầy mình: Nếu được làm Hoàng đế, người đầu tiên ta giết chính là ông. Kết quả hoàng đế Đạo Quang đá một chân trúng của quý của Dịch Vĩ, khiến thằng con đi đời nhà ma (*).
(*) Năm Đạo Quang thứ 11 (1831), Hoàng trưởng tử Dịch Vĩ đột ngột qua đời. Lúc này, Đạo Quang Đế mới hối hận, ôm quan tài của Dịch Vĩ mà khóc thảm thiết. Một số sử sách cho rằng Dịch Vĩ bị đầu độc do có mâu thuẫn với một vị quan.
Vị hoàng trưởng tử này, thậm chí cơ hồ là Thái tử Dịch Vĩ, chỉ là nói đại bất kính với thầy mình đã bị hoàng đế một chân đá chết.
Nhưng nếu muốn nói không nghiêm trọng ấy à?
Hán cảnh đế Lưu Khải lúc còn là Thái tử, cũng bởi vì chơi cờ nổi lên tranh chấp, lại dùng bàn cờ đập chết Thái tử nước Ngô Lưu Hiền (*).
(*) Năm 174 TCN, con Lưu Tị là Ngô Thái tử Lưu Hiền vào kinh đô triều kiến Hán Văn Đế, uống rượu đánh cờ với thái tử Khải. Hai bên xảy tranh chấp, Ngô thái tử tính cách thô bạo, không cung kính Hoàng Thái tử. Lưu Khải tức giận cầm bàn cờ đánh chết Ngô thái tử.
Kết quả thì sao?
Không có gì chuyện, địa vị Thái tử của ông ta hoàn toàn chẳng chịu ảnh hưởng.
Dĩ nhiên chuyện này sau đó cũng trở thành mồi lửa cho Ngô vương Lưu Tị mưu phản.
Cho nên ở trong mắt nhiều người.
Thẩm Lãng công nhiên tru diệt du kích tướng quân Vương Đống, là một sự việc tội ác tày trời.
Ngũ vương tử Ninh Chính công nhiên đánh chết năm tên quan viên Đại Lý tự, cũng là sự việc oanh động toàn quốc.
Nhìn qua phảng phất chọc thủng trời.
Thế nhưng ở trong mắt Thẩm Lãng, cái này đều chưa nói tới đại sự gì.
...
Trong phủ Thái tử!
Ninh Dực đã mất đi tượng Kim Mộc Lan, thế nhưng trong tay gã luôn luôn phải nắm một cái thứ gì.
Lúc này, liền đùa giỡn với một món đồ trang trí bằng phỉ thúy.
Lục vương tử Ninh Cảnh, đưa ánh mắt vô cùng lấy lòng nhìn Thái tử.
Cả tộc họ Tô diệt vong, Tô phi hoàn toàn hồn phi phách tán, mỗi một ngày đều đóng chặt cửa cung, bất luận kẻ nào đều không gặp, sẽ chờ quốc quân trở về, ngay cả con trai ruột Ninh Cảnh cũng không màng ngó.
Mà Ninh Cảnh thì mỗi ngày tới phủ Thái tử vuốt mông ngựa.
Gia tộc họ Tô diệt vong, Ninh Cảnh ngược lại không có chết.
Nhưng là muốn cùng địa vị trước kia là không thể nào, cho nên vội vàng qua đây dựa thế Thái tử.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Bệ hạ đã xuôi nam, bốn ngày sau là có thể hồi đô.
Ninh Cảnh nói:
- Thẩm Lãng rõ ràng bị tâm thần, ở cổng Huyền Vũ công nhiên đánh chết tướng lĩnh triều đình, công nhiên công kích Thành Vệ Quân, đây không phải là mưu phản vậy là cái gì? Thật vất vả lập một công lao lớn, để hắn quên hết tất cả, chính là một tên ở rể nhỏ nhoi mà thôi, đừng tưởng rằng cùng Ninh Diễm ngủ qua một lần, lại là con rể họ Ninh chúng ta, hắn còn không xứng.
Muốn nói kẻ thống hận Thẩm Lãng n nhất, tuyệt đối chính là lục vương tử Ninh Cảnh.
Nguyên bản địa vị của gã vượt ra ngoài thế nào?
Dựa lưng vào gia tộc họ Tô, hưởng vinh hoa phú quý bất tận, Thái tử cùng Tam vương tử đều đều đến đây mượn hơi gã.
Mà bây giờ gã gần như không có gì cả.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Có một loại cường đại giả tạo, cáo mượn oai hùm, Thẩm Lãng chính là như thế. Bây giờ, hắn mới có thể biết tỏng chân tướng mình hư nhược đến thế nào rồi.
Ninh Cảnh nói:
- Nhưng đã không còn kịp rồi, kẻ đắc tội Thái tử ca ca liền chỉ có một con đường chết. Thái tử ca ca, vì sao không cho Trương Đề đốc trực tiếp dẫn đầu đại quân công phá nhà Ninh Chính, bắt Thẩm Lãng lại.
Thái tử Ninh Dực chưa trả lời gã, mà là vẫn thưởng thức phỉ thúy trong tay.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Điện hạ yên tâm, bệ hạ yêu ghét rõ rệt, Thẩm Lãng mặc dù có công, nhưng ở trước mặt kinh đô giết người, hơn nữa giết du kích tướng quân triều đình, lại phá cổng mà vào, đây hoàn toàn là mưu phản, hoàn toàn là bạt tai trên mặt bệ hạ, sẽ cho người liên tưởng tới Tô Nan.
Ngay lúc đó Tô Nan chính là công khai tuôn ra cổng Chu Tước, hoàn toàn để lộ Việt quốc cường đại mặt nạ.
Hôm nay Thẩm Lãng dẫn binh nhảy vào cổng thành Huyền Vũ, nhìn qua quả thực cùng tình hình Tô Nan có chút tương tự.
Ninh Cảnh nói:
- Phụ vương rất sĩ diện, nếu ai dám đụng chạm phụ vương đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ, dù cho lập công lao cũng không ngoại lệ, Thẩm Lãng lúc này đây chết chắc rồi.
Ninh Cảnh nói lời này, kỳ thực có chút chắc chắn cha của mình cay nghiệt thiếu tình cảm.
Thái tử vẫn không nói.
Ninh Cảnh lại lấy lòng nói:
- Trác tiểu thư rõ ràng cao minh, bây giờ Ninh Chính giết người, Thẩm Lãng giết người, hai người kia một người đều không gánh nổi, đối với Thẩm Lãng mà nói rõ ràng họa vô đơn chí.
Thái tử cuối cùng để tay xuống trong đó phỉ thúy, tiếp đó nhìn sang Trác Chiêu Nhan nói:
- Hai lần.
Thân thể Trác Chiêu Nhan run lên, lập tức quỳ xuống.
Thái tử vẫn thường lệ như vậy, chẳng biết tại sao, không biết nơi bắt đầu.
Chỉ có người hiểu gã nhất, mới biết ý gã là gì.
Gã nói hai lần, chính là Khổ Đầu Hoan.
Lần đầu tiên bảo Khổ Đầu Hoan đi giết Từ Thiên Thiên, kết quả Khổ Đầu Hoan không có động thủ.
Mà lần này để gã đi ám sát Kim Trác, gã vẫn không có động thủ.
Chẳng những không hề động tay, ngược lại còn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cái này mới đưa đến nước Ngô ngộ phán, hoàn toàn thua cuộc chiến thành Nộ Triều.
Hậu quả đặc biệt vô cùng thê thảm.
Nhất là hội Ẩn Nguyên, tổn thất kinh người.
- Điện hạ, hắn vẫn dùng được mà, hy vọng điện hạ cho hắn thêm mấy cơ hội nữa, người trong thiên hạ có võ công cao hơn hắn rất nhiều nhưng đều rất khó sai phái, hắn là nhân tài hiếm thấy.
Trác Chiêu Nhan cầu khẩn.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Dụ hắn ra, tiếp đó bắt, tiếp đó thì cứ xử công khai!
Nghe những lời này, tức khắc thân thể mềm mại Trác Chiêu Nhan run lên.
- Điện hạ, xin cho hắn thêm một cơ hội, muốn tìm một con chó có võ công cao như vậy thực sự không thể nào.
Thái tử không nói gì thêm.
Vì lời gã nói ra, đều tuyệt đối sẽ không đổi giọng.
Võ công Khổ Đầu Hoan rất cao, có đôi khi cũng quả thực dùng tốt.
Nhưng quá có cá tính.
Lại còn phải phân rõ thiện ác, còn muốn phân rõ chính tà?
Cái này cũng không tránh khỏi quá buồn cười.
Người có cá tính, thế nhưng chó tuyệt đối không thể.
Lần đầu tiên không nghe lời, còn vốn có tình.
Lần thứ hai không nghe lời, vậy con chó này cũng chỉ có thể đánh chết tươi.
- Vâng!
Trác Chiêu Nhan xìu xuống:
- Ta sẽ nhanh chóng bảo hắn gặp mặt, tiếp đó bắt hắn!
...
Công chúa Ninh Diễm lúc này vẫn giam lỏng ở trong một cái viện nhỏ trong Tông Chính tự.
Trưởng công chúa Ninh Khiết trở về kinh đô xong xuôi, lập tức giao Trịnh Đà cho Hắc Thủy Đài Diêm Ách, bản thân lại một lần nữa ẩn cư tiến vào Tĩnh Lư.
Bên trong dinh của Ninh Chính xảy ra chuyện gì? Nàng hoàn toàn biết.
Chuyện xảy ra của Thẩm Lãng ở cổng thành Huyền Vũ, nàng cũng biết.
Thế nhưng nàng vẫn xem như chưa biết gì.
Hoàn toàn đóng cửa không ra.
Có một thái giám tâm phúc đã từng đề cập qua một lần.
Lần này có lẽ là cơ hội tốt cùng công tử Thẩm Lãng hòa hoãn quan hệ.
Nhưng mà công chúa Ninh Khiết nói:
- Ta vì sao phải cùng hắn hòa hoãn quan hệ?
Chuyện này quan hệ đến Thái tử, quan hệ đến Tam vương tử Ninh Kỳ, nàng tuyệt đối sẽ không nhúng tay.
...
Lúc này toàn bộ kinh đô đều ngừng thở, cùng đợi quốc quân đến.
Gần đây chuyện đã xảy ra thực sự quá nhiều.
Việt quốc tao ngộ nguy cơ trí mạng, ngay sau đó Thẩm Lãng cùng Trương Xung ngăn cơn sóng dữ.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến lại diễn một lần mạo hiểm lớn động trời, để cho Biện Tiêu tấn công nước Ngô giết cho máu chảy thành sông.
Không đến hai tháng ngắn ngủi, xung quanh Việt quốc bạo phát vài lần đại chiến.
Hơn nữa, Việt quốc toàn bộ đại hoạch toàn thắng.
Lúc trước bởi vì chuyến săn biên giới thất bại, bởi vì Tô Nan ở kinh đô giết bảy vào bảy ra, để danh dự Ninh Nguyên Hiến bị tổn hại to lớn, gần như ngã xuống đáy ly.
Nhưng mà cũng chính là hai tháng ngắn ngủi, tất cả nghịch chuyển.
Uy danh quốc quân Ninh Nguyên Hiến đến đỉnh phong.
Nhất là sau khi ký kết minh ước Ngô Việt, càng thêm vang dội toàn bộ thế giới phương đông.
Trước kia Ninh Nguyên Hiến cũng đã mạnh phi thường, sau khi thu được thành công to lớn thế này, ông ta chắc chắn càng thêm càn cương độc đoán, nắm quyền sanh sát trong tay.
Toàn bộ quan viên đều phải cầu phúc đi.
Lúc này hẳn là im lặng chờ quốc quân về đô, tiếp đó mọi người cùng nhau chúc mừng trận thắng lợi vĩ đại này.
Thật không ngờ vẫn có người dấy lên sóng to gió lớn.
Đầu tiên là Ninh Chính điên rồi, lại đang trong nhà công nhiên giết chết năm tên quan viên triều đình.
Thứ nhì là Thẩm Lãng ở cổng thành Huyền Vũ chém giết du kích tướng quân triều đình, tương đương mưu phản.
Lúc này, đại quân phủ Đề đốc Thiên Việt còn bao quanh Thẩm Lãng.
Chỉ cần ý chỉ của quốc quân xuống một cái, liền lập tức vọt vào lùng bắt Thẩm Lãng, hoặc là giam vào Đại Lý tự, hoặc là quăng vào ngục giam Hắc Thủy Đài.
Thẩm Lãng thử giơ tay hoàn toàn là làm mất mặt quốc.
Bệ hạ tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Hơn nữa quốc quân ở hành cung phía bắc, vốn định suy nghĩ ra oai một lần.
Sứ giả nước Sở vừa đến, lập tức nhìn thấy Ngô vương tin phục Việt vương, không biết ngoan ngoãn cơ nào.
Đây là cú sốc lớn đối với nước Sở thế nào?
Chuyện này khiến cho cảm xúc Ninh Nguyên Hiến thoải mái sung sướng bao nhiêu?
Thứ hư vinh hãnh tiến như Ninh Nguyên Hiến mong chờ đã lâu.
Mà bây giờ xem như là hỏng bét.
Tất cả mọi người chắc chắn, lúc này quốc quân Ninh Nguyên Hiến nổi giận.
Một khi trở về kinh đô, chắc chắn sấm sét mưa sa, ra uy dọa người.
Cho nên toàn bộ kinh đô quan viên đều rúc cái cổ, ngừng thở, cùng đợi quốc quân thể hiện long uy.
Chờ Thẩm Lãng không may, Ninh Chính không may.
Chờ đầu r rất nhiều người ơi xuống đất!
...
Bên trong phủ Tể tướng.
Hành tỉnh Thiên Nam Tổng đốc Chúc Nhung nói:
- Phụ thân, bệ hạ khoảng cách kinh đô chỉ có hơn một trăm dặm, so với trong tưởng tượng còn nhanh hơn, có thể thấy được chạy rất vội, có thể thấy được vô cùng phẫn nộ.
Thượng Thư Đài Tể tướng Chúc Hoằng Chủ đang viết chữ.
Đây mới thật sự là nhà thư pháp lớn.
Chúc Nhung nói:
- Thái tử điện hạ bên kia thì sao?
Tể tướng Chúc Hoằng Chủ nói:
- Cứ theo hắn đi.
Chúc Nhung nói:
- Tất cả những người từ quận Bạch Dạ về kinh đô đều phải được cách ly, chính lệnh này dù sao cũng là Thượng Thư Đài phát ra ngoài.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Không phải ta phát ra ngoài.
Địa vị của Tể tướng đại nhân này mới thật sự là siêu phàm thoát tục.
Thượng Thư Đài tổng cộng có bốn vị Tể tướng, lão tuyệt đối đệ nhất, là cột chống trời tuyệt đối trong dàn quan văn của Ninh Nguyên Hiến.
Thế nhưng trong mắt lão, Thượng Thư Đài là Thượng Thư Đài, Chúc Hoằng Chủ là Chúc Hoằng Chủ.
Không quá muốn làm.
Chúc Nhung nói:
- Chính là Thượng Thư Đài phát ra chính lệnh, tất cả mọi người bản năng sẽ cảm thấy liên quan với ngài.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Không sao cả, bệ hạ biết không có quan hệ gì với ta là được.
Vị Tể tướng đại nhân này lớn tuổi, hầu hết thời gian đều không thượng triều.
Chỉ có đến thời khắc quan trọng nhất, lãomới phải xuất hiện ở trong triều đình, giống như một cây Định Hải Thần Châm.
- Nếu là Bồ Tát, vậy khó tránh khỏi sẽ bị người mang ra dùng, không có gì đáng ngại. - Chúc Hoằng Chủ nói:
- Rất nhiều chuyện không nên dính vào, họ Chúc l chúng ta hỗ trợ Thái tử điện hạ, nhưng bây giờ thời khắc này, căn bản không cần chúng ta lộ diện.
Chúc Nhung nói:
- Vậy Thẩm Lãng người này?
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự được.
...
Quốc quân so với trong tưởng tượng tất cả mọi người trở về quá nhanh.
Sớm một ngày, liền xuất hiện phía bắc kinh đô.
Tức khắc Thái tử điện hạ dẫn đầu quần thần, dùng nghi thức trang trọng nhất, nghênh tiếp quốc quân chiến thắng trở về.
Để ăn mừng trận thắng lợi to lớn này.
Quốc quân thậm chí không có trực tiếp đi hoàng cung, mà là đi đến Thánh miếu mới xây, tế điện thánh nhân.
Tiếp đó đi tế đàn của tổ tiên, cảm thấy an ủi liệt tổ liệt tông.
Cuối cùng khi tiến vào hoàng cung, màn đêm đã buông xuống.
Ông ta đi thăm Biện phi, còn hăng hái bừng bừng dán lên bụng của Biện phi nghe tim thai.
Ở cùng một chỗ với Biện phi suốt một hồi lâu!
Phủ Đề đốc Thiên Việt Trương Triệu tiến vào bên trong vương cung!
- Khởi bẩm bệ hạ, năm ngày trước, Thẩm Lãng dẫn binh trở về kinh đô, căn cứ chính lệnh Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện, bất luận ai từ quận Bạch Dạ trở về kinh đô, đều phải trước tiếp thu cách ly, kiểm tra thân thể không có bệnh tật xong xuôi, sẽ giải trừ cách ly. Nhưng Thẩm Lãng tự cao công cao, giẫm lên chính lệnh Thượng Thư Đài, công nhiên chém giết phủ Đề đốc du kích tướng quân Vương Đống, chém giết tám mươi ba người Thành Vệ Quân.
- Hành vi như vậy, nghe rợn cả người. Hơn nữa những người này từ quận Bạch Dạ tới, thần e sợ cho trên người bọn họ sẽ có bệnh đậu mùa, cho nên điều động hai nghìn đại quân bao vây chỗ Thẩm Lãng ở, bất luận kẻ nào không được ra vào.
- Hôm nay nên xử trí như thế nào Thẩm Lãng, xin bệ hạ càn cương độc đoán!
Phủ Đề đốc Thiên Việt Trương Triệu, coi như là quốc quân người, thế nhưng lập trường nghiêng về với Thái tử.
Đây cũng là quốc quân cho phép.
Cuối cùng Thiên Việt Trung đô đốc sống chết gì cũng là phe của Tam vương tử Ninh Kỳ, gần như nắm giữ tất cả binh quyền xung quanh thành Thiên Việt.
Như vậy Thành vệ quân giao cho phe phái Thái tử, cũng là chuyện đương nhiên.
Chưa kể Cấm quân tinh nhuệ nhất, hoàn toàn thuần phục Ninh Nguyên Hiến.
Cho nên cục diện này vẫn cân đối.
Nghe được lời Đề đốc Trương Triệu nói, quốc quân nổi giận:
- Thẩm Lãng to gan lớn mật, to gan lớn mật.
- Hắn xem cổng Huyền Vũ là gì vậy? Là cổng nhà hắn à?
- Cũng dám tự tiện xông vào, hơn nữa còn dám công nhiên chém giết tướng lĩnh triều đình của ta?
- Hắn cho rằng ở hành tỉnh Thiên Tây lập được một chút công lao, có thể muốn làm gì thì làm à?
- Làm càn, làm càn!
- Lê Chuẩn, dẫn người đi quý phủ Ninh Chính, bắt Thẩm Lãng mang lại cho ta.
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Vâng!
Tiếp đó, ông ta tự mình mang theo mấy chục tên võ sĩ, đi đến dinh của Ninh Chính để "bắt" Thẩm Lãng.
...
Sau nửa canh giờ!
Thẩm Lãng xuất hiện ở trước mặt quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
Thẩm Lãng lạy xuống nói:
- Bái kiến bệ hạ.
Quốc quân ngó Thẩm Lãng một lúc lâu, giống như muốn xem hắn có tiều tụy phong sương, có gầy bớt chút nào hay không.
Kết quả hoàn toàn không có, vẫn là sặc sỡ loá mắt.
Tức khắc, quốc quân liền khó chịu.
Hai tháng này tới, quả nhân dốc hết tâm huyết, tâm lực tiều tụy, đều giống như già thêm mấy tuổi.
Ngươi lại hoàn toàn không thay đổi?
Buồn cười?
Quốc quân lúc đầu muốn phát cơn thịnh nộ.
Nhưng tính toán một chút.
Mãi diễn trò cũng không có ý nghĩa.
- Khốn nạn, ngươi cứ không thể nhẫn nhịn như vậy à? - Quốc quân cất giọng bất đắc dĩ:
- Cứ nhất thiết phải kịch liệt như vậy à? Ngươi biết có người sẽ hãm hại lúc ngươi vào thành vì sao không lén lút vào thành? Chuyện ngươi giết một du kích tướng quân không phải là tát vô mặt quả nhân sao? Cứ như vậy xông vào cổng Huyền Vũ, ngươi để uy nghiêm quốc gia vào đâu?
Thẩm Lãng liền muốn mở miệng giải thích.
- Quên đi, quên đi, ngươi giải thích đều vô dụng, cũng là già mồm át lẽ phải, ngươi căn bản không phải là người tốt.
Quốc quân không nhịn được phất tay một cái.
- Nhưng chuyện này vô cùng nghiêm trọng, ta nhất định phải trừng phạt ngươi, uy nghiêm quốc gia há có thể đùa.
- Nhưng mà, việc này một hồi lại nói. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ngươi lập được công lao lớn như vậy, lại là diệt Tô Nan, lại là diệt Trịnh Đà, hơn nữa còn cứu vớt toàn bộ quận Bạch Dạ, đem tình hình dịch bệnh đậu mùa hoàn toàn ngăn chặn ở bên trong quận Bạch Dạ, ngươi muốn phần thưởng gì? Nói một chút coi!
Thẩm Lãng nói:
- Cái gì đều có thể nói được sao ạ?
- Khoan đã! - Quốc quân nói:
- Ngươi vẫn câm miệng đi, ta mà nói.
Được được được, vậy cho ngài nói trước.
Quốc quân nói:
- Vân Mộng Trạch đi Viêm Kinh cùng bàn với Liêm thân vương về chuyện Ninh Diễm ly dị. Như thế ta định một ngày cho các ngươi, để cho ngươi lấy Ninh Diễm thế nào?
Á!
Lần này Thẩm Lãng không biết nên nói như thế nào.
Bởi vì hắn không thể tổn thương trái tim Ninh Diễm.
Chính là, hắn tuyệt đối không muốn bỏ họ Kim, càng không muốn rời khỏi Kim Mộc Lan.
Quốc quân nói:
- Kim Trác bên kia, ta sẽ hắn một ý chỉ, để cho hắn yên tâm cho ngươi tự do, từ nay về sau ngươi không còn là người ở rể gia tộc họ Kim. Còn giữa ngươi và Kim Mộc Lan, ta cũng không ép các ngươi xa nhau, các ngươi nên quan hệ âm thầm thế nào còn là quan hệ như thế nấy, nhưng bên ngoài ngươi chỉ có thể có Ninh Diễm làm vợ.
Ở ngay điểm này, quốc quân Ninh Nguyên Hiến thực sự đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Không chỉ gả con gái cho ngươi, hơn nữa còn đối với quan hệ của ngươi cùng Kim Mộc Lan mở một con mắt nhắm một con mắt.
Thẩm Lãng hết hồn:
- Bệ hạ, thần… thần chỉ nguyện ý làm người ở rể, bằng không như vậy đi, thần vừa ở rể gia tộc họ Kim, vừa ở rể nhà ngài được không? Đồng thời ở rể cả hai gia tộc, có thể cũng là một chuyện hay ho.
Nghe những lời này, Ninh Nguyên Hiến gần như không thể tin được vào tai mình.
Trên cái thế giới này vẫn còn có như vậy người vô liêm sỉ?
Đồng thời ở rể?
Khá lắm, khá khen cho ngươi đã nghĩ ra cái ý tưởng này!
Bên cạnh Lê Chuẩn cũng hoàn toàn kinh ngạc sững sờ!
Cái này, cái này e là không chỉ bị điên?
Trong nháy mắt, quốc quân tức giận đến toàn thân run rẩy.
- Ném ra cho ta, ném ra, lôi ra ngoài...
Tiếp đó, Lãng gia bị hai tên võ sĩ xách theo, trực tiếp ném ra ngoài.
- Ném vào cho ta, ném vào tới...
Một lát sau.
Thẩm Lãng lại một lần nữa bị ném tới trước mặt quốc quân.
Ninh Nguyên Hiến rống giận chửi điên cuông:
- Thẩm Lãng, ngươi biết ngươi vừa rồi bỏ qua cái gì à?
- Sau này không có cơ hội, tuyệt đối không có cơ hội.
- Thứ cẩu vật không biết tốt xấu, ngươi vĩnh viễn bỏ lỡ cơ hội thành con rể quả nhân.
- Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ!
Quốc quân giận quả thực không biết nên phát tiết như thế nào.
Con rể Ninh Nguyên Hiến ta đây, chẳng lẽ còn không bằng ở rể gia tộc họ Kim?
Tên ở rể này, ngươi bị nghiện thứ công việc này hay sao?
Ngươi vì tiếp tục làm người ở rể họ Kim, lại từ chối biến thành phò mã của quả nhân, lại từ chối lấy Ninh Diễm?
Khốn kiếp.
Hảo tâm coi như lòng lang dạ thú.
Ninh Nguyên Hiến ta đây cho tới bây giờ cũng không có bị người ta từ chối thẳng thừng thế này.
Nếu không phải là quả nhân tốt tính, ngươi bây giờ đã bị đánh chết.
Ninh Nguyên Hiến tức giận, ước chừng gắng sức hít mấy hơi, cả người mới thoáng bình tĩnh trở lại.
Ninh Nguyên Hiến cười lạnh nói:
- Thẩm công tử, ngươi lập công lớn, quả nhân không thể không thưởng, ngươi nói đi, nghĩ muốn cái gì?
Câu Thẩm công tử này đã mang theo trào phúng.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, thực sự cái gì đều có thể nói được?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Muốn nói đã nói, không nói liền cút!
Thẩm Lãng nói:
- Xin bệ hạ sắc phong Ninh Chính điện hạ là công tước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.