Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 193: Cừu Yêu Nhi đi xa! Nơi Từ Thiên Thiên thuộc về!




- Thái thú Trương Xung lợi hại!
- Thái thú Trương Xung lợi hại!
Thẩm Lãng luôn luôn lặp lại những lời này, tiếp đó thở dài nhiều lần.
Kim Hối cùng Thẩm Thập Tam không hiểu.
Chúng ta đã thắng thật lớn, cô gia vì sao mãi cứ thốt ra những lời như vậy? Hơn nữa còn biểu đạt tiếc nuối vô hạn vậy.
Nhưng mà Thẩm Lãng nhanh chóng bình thường trở lại, bắt đầu hưởng thụ hạnh phúc thắng lợi mang tới.
...
Những nhà buôn của thành Nộ Triều rõ ràng tim lớn.
Chiến tranh mới vừa kết thúc, liền khẩn cấp mở rộng cửa làm ăn.
Hơn nữa Thẩm Lãng thẳng tiếp nhận được mấy chục phần bái thiếp.
Toàn bộ là tới tặng quà.
Ai đưa quà đến Thẩm Lãng cũng không từ chối, tiếp đó hoàn toàn mở rộng tầm mắt.
Kỳ trân dị bảo rõ ràng nhiều đếm không xuể.
Nhưng mà có chút đáng tiếc, không có ai đưa gái đẹp đến.
Ngươi cảm thấy Thẩm Lãng ta đây giống dạng người giữ mình trong sạch sao?
Thư Thục rót cho Thẩm Lãng một chén trà.
Gương mặt bà đầy hạnh phúc, đến cái tuổi này lại vẫn mang thai, rõ ràng niềm vui ngoài ý muốn.
Đương nhiên theo Thẩm Lãng, ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi một chút cũng không lớn, đây là những năm tháng tốt nhất của phụ nữ, căn bản chưa nói tới Lão Bạng Hàm Châu (*).
(*) Nghĩa đen chỉ con trai già mà còn có ngọc, ý nói vợ chồng già mà còn có con.
Thẩm Lãng mượn cơ hội dùng X quang quan sát thai nhi trong bụng của bà, đặc biệt khỏe mạnh.
Rõ ràng là An Tái Thiên vui vẻ.
Ông đã trải qua một cuộc đời đầy khó khăn, vì một sứ mệnh lơ lửng không cố định, đã mai phục ròng rã mười mấy năm bên kẻ thù.
Hơn nữa mười mấy năm qua, An Tái Thiên kỳ thực với báo thù rửa hận không dám ôm hi vọng gì.
Nhưng thật không ngờ thực sự thành công.
Nằm vùng ở lâu đài này tầm mười mấy năm, thật không ngờ lúc này lâu đài này lại trở thành nhà mình rồi.
Cho nên vị đạo sĩ luyện kim An Tái Thiên này rõ ràng lệ rơi đầy mặt, vừa nói cười xong lại vừa nói vừa khóc.
Lão chủ nhân, ngài có linh thiêng trên trời thấy không?
Cô gia đã báo thù cho ngài.
Phụ thân, ngài trên trời có linh thiêng nhìn thấy không?
Chúng ta đã báo thù cho phụ thân rồi..
Thẩm Lãng cười nói:
- An thúc, ngài đã hủy khuôn mặt, so với Hoàng Phượng còn khó nhìn hơn, làm sao có thể tìm tới đại mỹ nhân như Thư Thục tiểu thư vậy hả?
Hoàng Phượng liền đứng ở bên ngoài, không chút cảm xúc.
Người luyện võ sẽ không hề bận tâm, bằng không nàng đã sớm đánh chết Thẩm Lãng mười lần.
Thẩm Lãng thở dài nói:
- Quá không công bằng, ta biết một người bạn cũng hủy khuôn mặt, kết quả cả đời đều tìm không được vợ (*).
(*) Đương nhiên là nói về chuyện Thẩm Lãng kiếp trước bị hủy dung.
An Tái Thiên nói:
- Đó là bởi vì người bạn kia của ngài không có gặp phải tuyệt cảnh, chỉ có ở bên trong tuyệt cảnh, mới có thể lộ ra lòng người đáng ngưỡng mộ.
Rất có lý, có thể tâm cảnh người bạn kia của ta cũng không đúng đi.
Thư Thục nói:
- Cừu Thiên Nguy là tên biến thái, trước khi ta mang thai đều thường xuyên tra tấn ta, mỗi một lần cũng là đạo sĩ chữa thương cho ta, ta cảm thấy con người này rất tốt.
Thẩm Lãng nghe được ý tại ngôn ngoại.
Đây... Đây là Thư Thục chủ động đè đạo sĩ.
Lợi hại!
Thẩm Lãng nói:
- Cừu Thiên Nguy không có hoài nghi à?
Thư Thục nói:
- Tên đấy là một kẻ đặc biệt tự phụ, cảm thấy bản thân có sức hấp dẫn vô hạn, đạo sĩ có xấu như vậy, dơ bẩn như vậy, đàn bà con gái phủ Thành Chủ đều ghét bỏ, Cừu Thiên Nguy có thể cảm thấy ta ghét ông ấy đi.
Thẩm Lãng nhìn thoáng qua An Tái Thiên.
Một chút cũng không lôi thôi, mỗi một cọng râu đều chải vuốt đến bóng loáng.
Tóc cũng ngay hàng thẳng lối.
Đạo bào trên người cũng là vải bố, thế nhưng cũng giặt giũ sạch sẽ.
Ôi!
Có đàn bà quả nhiên không giống.
Đương nhiên Thẩm Lãng ta đây lại càng không giống, bên cạnh ta có mấy chục mỹ nữ chăm sóc. Nếu như không phải là vì hình tượng, có thể sau khi ngồi lên bàn cầu sẽ có em gái hỗ trợ chùi rửa.
Thẩm Lãng nói:
- Thẩm (thím) à, gia tộc họ Thư cũng là danh môn vọng tộc, ngài nghĩ muốn về thăm nhà một chút à?
Thư Thục lắc đầu nói:
- Không trở về, ta đã sớm trở thành sự sỉ nhục của gia tộc. Ở trong dòng dõi thư hương, đàn bà con gái trước khi bị làm bẩn phải tự sát giữ danh tiết, loại đàn bà như ta có thể xem là không biết xấu hổ.
Thẩm Lãng không có mở lời an ủi.
Người đàn bà này đã nhận hết đau khổ, đã cường đại đến không cần an ủi.
Thế nhưng Thẩm Lãng biết, lúc đó bà còn có con, làm sao tự sát? Lại nói dựa vào cái gì mà muốn tự sát?
Thẩm Lãng cầm bình trà nhỏ, cùng đi với An Tái Thiên chậm rãi dạo bước bên trong cái pháo đài này.
Vì kiến tạo cái pháo đài này, Cừu Thiên Nguy dùng tầm mười mấy năm, nhân lực lao động đạt được mười mấy vạn người.
Rõ ràng phòng thủ kiên cố.
So với lâu đài phủ Bá Tước Huyền Vũ còn cao hơn, còn dầy hơn.
Cừu Thiên Nguy là suy nghĩ xem cái pháo đài này như gia tộc họ Cừu trăm năm cơ nghiệp, bây giờ lại tiện nghi Thẩm Lãng cùng gia tộc họ Kim.
- Cô gia, ta làm sao cũng thật không ngờ, lâu đài này lại sẽ thuộc về nhà của chúng ta, bây giờ vẫn như đang mơ vậy vậy. - An Tái Thiên lúc bước đi, đều cảm giác lâng lâng.
Lúc trước, ông ghét cay ghét đắng mỗi một tấc trong tòa pháo đài này mà bây giờ ngay cả mỗi một bậc thang cũng cảm thấy đáng yêu như vậy.
Thẩm Lãng nói:
- Tòa pháo đài này rõ ràng kiên cố, thế nhưng quan điểm thẩm mỹ Cừu Thiên Nguy rõ ràng hơi kém, ở đây không có thoải mái bằng phủ Bá Tước Huyền Vũ.
An Tái Thiên nói:
- Hắn dù sao cũng là xuất thân hải tặc, một lòng chỉ nghĩ đến chức năng phòng thủ. Không giống như nhà chúng ta là hào môn trăm năm, có thể cân bằng giữa quân sự và nghệ thuật đến hoàn mỹ.
Tiếp tục, ông ta như muốn nói điều gì đó.
Sau khi đánh chiếm thành Nộ Triều, Thẩm Lãng trực tiếp giao phòng ngự thành thị cho Kim Sĩ Anh, giao tất cả thương nghiệp sự vụ cho Hoàng Đồng.
Bất kể là chính trị, kinh tế, quân sự hắn một chút đều không quản.
Đối với Kim Sĩ Anh, An Tái Thiên yên tâm, dù sao cũng là con nuôi của Bá tước, mặc dù đối với Thẩm Lãng còn có khúc mắc, nhưng đối với Bá Tước đại nhân là tuyệt đối trung thành.
Thế nhưng cái tên Hoàng Đồng kia, dù sao cũng là người ngoài.
Đúng mà chỉ có Thẩm Lãng rõ ràng, thành Nộ Triều cùng địa phương khác hoàn toàn khác nhau.
Đây là một tòa thành mua bán.
Chuyện chuyên nghiệp giao cho người chuyên nghiệp đi quản lý.
Gia tộc họ Kim ở thành Nộ Triều bắt được vài điểm là được rồi.
Đất đai, thuế má, xưởng đóng tàu, phòng thủ quân sự, đường hàng hải.
Chuyện thương mại, liền giao cho hội Thiên Đạo.
Gia tộc họ Kim cùng hội Thiên Đạo là chiến lược kết minh, tiền tài gì gì đó đều không quan trọng.
Hơn nữa cái tên Hoàng Đồng này vô cùng nhanh trí, then chốt gã biết Thẩm Lãng càng thêm thông minh hơn nữa.
Cho nên hợp tác thực sự rất mau mắn.
Chí ít trước khi đánh bại hội Ẩn Nguyên, hai nhà đều có thể thân mật vô gian.
...
Hoàng Đồng lại thêm hưng phấn, thậm chí hưng phấn giống như An Tái Thiên.
Lúc này nội tâm của gã cảm thấy vô cùng may mắn, ở thời khắc mấu chốt bắt được cơ hội này từ Thẩm Lãng.
Tiếp đó, hắn liền một bước lên mây.
Hôm nay ở toàn bộ thế giới phương đông, hội Thiên Đạo gần như ở mỗi một chỗ đều bị hội Ẩn Nguyên chèn ép, đã tràn ngập nguy cơ.
Chuyện bán gương thủy tinh, có thể làm cho hội Thiên Đạo thu được một lần chiến lược cơ hội, được cơ hội thở dốc.
Chí ít sẽ không bị diệt.
Mà cuộc chiến thành Nộ Triều thắng lợi, là một lần thắng lợi vĩ đại.
Điều này có nghĩa con đường mua bán trên biển toàn bộ Việt quốc phía Đông, hơn phân nửa đều rơi vào trong tay hội Thiên Đạo.
Dùng bất luận ngôn ngữ gì để hình dung lần này thắng lợi cũng không đủ.
Cho nên lần này Thẩm Lãng xuất chiến, hội Thiên Đạo phái ra mấy trăm tên cao thủ theo.
Kết quả... Chưa dùng tới.
Có mỗi mình Cừu Yêu Nhi đã làm xong hết rồi.
Rõ ràng nữ nhân chinh phục thế giới, Thẩm Lãng chinh phục nữ nhân.
Ngoại hình đẹp trai chính là có thể muốn làm gì thì làm.
Đáng tiếc, lão huynh Hoàng Đồng vẫn xem trọng Lãng gia hơi nhiều.
Sau khi chiếm thành Nộ Triều được mấy canh giờ, Hoàng Đồng không ngừng tiếp kiến các lộ sứ giả trong thành, người phụ trách các thương hội.
Nghe những người này thấp thỏm bất an nịnh bợ.
Hoàng Đồng lần nữa an ủi.
Có một số việc sẽ thay đổi, có chút phép tắc cũng sẽ thay đổi, thế nhưng... số lượng tiền mọi người kiếm tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Sẽ chỉ nhiều hơn, không ít đi!
Cùng những sếp sòng giới kinh doanh họp mấy canh giờ.
Hoàng Đồng vẫn ở vào trạng thái phấn khởi.
Sau khi hội nghị kết thúc, gã vội vàng cầm tất cả ghi chép hội nghị báo cáo cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng tiếp nhận nhìn mấy lần.
Những chương trình hội nghị này vô cùng quan trọng, thậm chí hoàn toàn quan hệ đến thành Nộ Triều thương mại trật tự cùng phép tắc.
Thế nhưng hắn chỉ thoáng nhìn thoáng qua, liền ném qua một bên.
Bởi vì những hiệp nghị này bây giờ hết thảy không tính toán gì hết.
Thành Nộ Triều là đánh xuống, thế nhưng bây giờ còn không hoàn toàn thuộc về gia tộc họ Kim.
Đấu tranh quân sự kết thúc.
Kế tiếp chính là đấu tranh chính trị, chính trị hiệp nghị.
Chỉ có khi ý chỉ của quốc quân truyền xuống, sắc phong thành Nộ Triều cùng đảo Lôi Châu cho gia tộc họ Kim, lúc này mới hoàn toàn xem như là hết thảy đều kết thúc.
Như kết quả không ngoài dự kiến, trong vòng hai ngày, Trương Xung sẽ tới đàm phán.
Thậm chí nói chuyện gì, đều đã trở thành kết cục đã định.
Thẩm Lãng cầm lấy một đống lớn danh mục quà tặng, thấy đặc biệt cẩn thận.
Hiệp nghị quan trọng gì ta không quan tâm, thế nhưng quà cáp những thương nhân này đưa cho ta, ta phải nhớ kỹ rõ ràng.
Đưa nhiều, lướt qua một cái.
Đưa ít? Vậy ta phải nhớ kỹ ngươi, sau đó sẽ gây khó dễ cho ngươi.
Tầm lật mấy chục trang danh mục quà tặng.
Không hề nghi ngờ, Thẩm Lãng phát tài, đại phát tài.
- Tại sao không có người tặng mỹ nữ hả? - Thẩm Lãng nói:
- Ta đã chờ lâu rồi, ta giống hạng người thích giữ mình trong sạch hay sao?
Hoàng Đồng là người thông minh, Thẩm Lãng nói cũng không cần che che giấu giấu.
Hoàng Phượng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Nàng thậm chí cảm thấy, làm vệ sĩ cho Thẩm Lãng có nên chọc điếc lỗ tai mình hay không.
Hoàng Đồng nói:
- Có thể... Đại khái là bởi vì tiểu thư Cừu Yêu Nhi đi.
À, rõ rồi!
Tất cả đám thương nhân cũng cảm thấy Thẩm Lãng qua đêm với Cừu Yêu Nhi cho nên nào dám tặng gái, sợ nữ ma đầu nổi cơn ghen dẫn đến họa diệt môn.
- Ôi! - Thẩm Lãng nói:
- Các ngươi đều cất nhắc ta, nữ ma đầu này đâu phải ta ra tay đâu.
Hoàng Đồng kinh ngạc, mang thai đến nơi rồi, còn nói như không phải mình làm à?
Thẩm Lãng nói:
- Nói cách khác, ngươi từng đi thanh lâu chưa?
Hoàng Đồng xấu hổ, em gái ta tại đây, chúng ta thực sự phải trò chuyện cái đề tài này à?
Thẩm Lãng nói:
- Đó chính là đi qua, tình huống của ta và Cừu Yêu Nhi giống y hệt thanh lâu đó.
Hoàng Đồng kinh ngạc nói:
- Ngài, ý của ngài chính là ngài ngủ qua cô ta sao?
- Không. - Thẩm Lãng chỉnh lại:
- Là nàng chơi ta.
Quả là một câu chuyện buồn.
Thẩm Lãng nói:
- Nhưng mà, vô địch dũng tướng như nàng có thể chơi ta, ta cũng có thể tự hào, ngươi nói đúng không?
Hoàng Đồng da đầu tê dại, không biết có nên gật đầu hay không.
Hoàng Đồng ta đây coi như là người khôn khéo, cũng biết nói đủ thứ chuyện phiếm, nhưng cho dù như vậy thì trò chuyện với người này e có ngày tổn thọ mất.
- Vậy gì, ta còn có chuyện bận rộn, liền cáo từ trước. - Hoàng Đồng nói.
Đi như vậy đương nhiên không lễ phép.
Thế nhưng, nhỡ ra kế tiếp Thẩm Lãng nói ra lời càng thêm mất mặt để cho gã nghe được, ngày sau nhớ tới hối hận, há không phải lại có khúc mắc với Hoàng Đồng ta đây thì sao?
Hoàng Đồng đi ra khỏi cửa, nhìn thoáng qua em gái của mình.
- Đáng tiếc, muội muội này quá xấu, bằng không tên công tử Thẩm thực sự vô cùng dễ tóm, con người này quá cặn bã, mỹ nhân kế dễ dàng có thể thực hiện được. - Hoàng Đồng thở dài một tiếng.
Hoàng Phượng trừng mắt, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Chê muội xấu ấy à, ca tìm phụ mẫu mà hỏi đi.
Quả nhiên huynh muội liên tâm, một tia sáng biểu cảm là biết ngay có ý gì.
...
Bên trong thư phòng tốt nhất trong pháo đài.
An Tái Thiên đang chà xát bức tường, chà sạch bức tường đến trắng phau.
Diện tích bức tường này lớn hơn nhiều, có thể viết xuống rất nhiều tên kẻ thù.
Ước chừng mai kia, Trương Xung sẽ tới đàm phán.
Từ trình độ nào đó, đấu tranh gia tộc họ Kim cùng Thái thú Trương Xung kết thúc.
Kế tiếp đàm phán xem như là một kết thúc công việc, cũng là hoàn toàn minh xác một kết cục thắng thua.
Tiếp đó, chính là cùng quốc quân đánh ván cờ chính trị.
Thậm chí nếu như cùng Trương Xung bàn chuyện cũng đủ thành công, Trương Xung cũng đủ thông minh, gia tộc họ Kim cùng quốc quân đánh cờ sẽ giản đơn rất nhiều.
Lãng gia nhìn mặt tường trống không này.
Phát hiện, kẻ thù của mình cũng chết khá nhiều
Tới thế giới này mới nửa năm, lại kết liễu nhiều kẻ thù như vậy?
Ôi chao!
Không có cách nào, người quá ưu tú sẽ dễ gây thù hằn.
Thế nhưng càng không nghĩ đến.
Chỉ nửa năm, mình đã làm chết nhiều kẻ thù như vậy.
Điền Hoành, Từ Quang Doãn, Vương Liên, Lâm Mặc, Lâm Chước, Chúc Lan Đình, Trương Tấn v.v...
Thế nhưng, vì sao lại thêm kẻ thù mới nhiều như vậy kia chứ?
Hơn nữa tên của những kẻ thù viết lên bức tường không được!
Quốc quân, Thái tử, Tam vương tử, Tứ vương tử.
Những người này, không thể viết!
Nhớ lại một hồi, Thẩm Lãng ở trên vách tường viết xuống bốn chữ.
Họ Tô, họ Tiết.
Phủ Hầu tước Trấn Viễn họ Tô, phủ Bá tước Vũ An họ Tiết.
Hai đại gia tộc này, chính là mục tiêu phải trả thù kế tiếp.
Gia tộc họ Tiết, hơn một trăm năm trước nhận ơn trời cao đất rộng của Bá tước Kim Trụ, kết quả hai mươi năm trước bán đứng Bá tước Kim Vũ, dẫn đến hơn một vạn liên quân hủy diệt toàn bộ, cho gia tộc họ Kim nhận đến tai họa ngập đầu.
Hơn nữa trước đây không lâu, Tiết Lê đến đây từ hôn, thế tử họ Tiết đến đây ép trả nợ, nỗ lực liên hợp hội Ẩn Nguyên hoàn toàn tuyệt sát phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Mà hành vi phạm tội của gia tộc họ Tô càng làm cho người giận sôi.
Tô Kiếm Đình lại cùng Mộc Lan từng có hôn ước, bằng vào điểm này, gã đã đáng chết.
Lấy tư cách quan hệ thông gia, lúc tranh chấp đảo Kim Sơn gia tộc họ Tô lại ám trợ Đường Luân tàn sát võ sĩ họ Kim, thiếu chút nữa để ba trận luận võ lật vòng.
Lúc này Thẩm Lãng còn không biết sự việc Tô Kiếm Đình đánh lén phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Hắn không phải thần!
Căn bản không cách nào dự liệu được trận đánh bất ngờ phát sinh này.
Bởi vì nhạc phụ đại nhân đã nói qua đặc biệt rõ ràng, ông đã đốt phong mật thư đó, Hầu tước Tô Nan cũng tin.
Chính là bởi vì xác định phong mật thư này đốt, cho nên gia tộc họ Tô mới không kiêng nể gì cả cùng gia tộc họ Kim tan vỡ.
Cho nên mặc kệ từ góc độ nào mà nói, gia tộc họ Tô đều không có lý do gì đánh lén phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Gia tộc họ Tô tại sao lại được tin tức gia tộc họ Kim không đốt phong mật thư đó? Hơn nữa còn xác định như vậy.
Đây là một bí ẩn.
Cho nên đến tận bây giờ, Thẩm Lãng còn đang do dự, đến tột cùng nên trả thù nhà nào trước?
Là họ Tiết hay là họ Tô?
Nhưng vào lúc này, Kim Hối chạy như bay đến nói:
- Cô gia, tiểu thư Cừu Yêu Nhi phải đi.
...
Nữ ma đầu Cừu Yêu Nhi dạo bước ở thành Nộ Triều.
Nơi đi qua, đều không có một bóng người.
Mặc kệ trên đường phố chen lấn, náo nhiệt đến đâu, chỉ cần nàng đi tới, tất cả đàn ông cũng sẽ chuồn ngay lập tức.
Không dám tới gần nàng trong vòng mười mét.
Hoàn toàn sợ như quỷ thần.
Nàng cũng không có để ý, trong tay cũng không có cầm Quỷ Đầu Đao, bên người cũng không đi cùng bất luận kẻ nào.
Lúc tám tuổi, nàng trôi dạt ở ngoài khơi, tất cả những ký ức trước đó đều quên hết.
Ký ức duy nhất chỉ có một dòng âm thanh trong hồi tưởng.
Rõ ràng nói cái gì đều không nhớ rõ.
Mơ hồ chỉ nhớ rõ là nàng muốn lúc ngủ, người đàn ông kia ở bên cạnh kể chuyện cho nàng.
Tuy rằng chỉ là một đoạn âm thanh không thể đoán, nhưng chủ nhân của giọng nói này chắc chắn là người quan trọng nhất đời của Cừu Yêu Nhi.
Cả đời này.
Không ai đi vào sâu trong lòng nàng.
Nàng cũng ít để ý bất cứ người nào, cho dù là sư phụ của nàng.
Duy chỉ có cái âm thanh mơ hồ này, chiếm phân lượng nặng nhất trong cuộc sống của nàng.
Trước khi rơi xuống biển, đầu nàng bị chấn thương nghiêm trọng.
Thực sự cái gì đều không nhớ được.
Chẳng qua là mơ hồ có chút ấn tượng, phải đợi một người.
Người này là nam hay nữ, sống hay chết, hoàn toàn không biết, hoàn toàn không nhớ nổi.
Cũng là bởi vì cái trí nhớ mơ hồ này, cũng bởi vì ơn cứu mạng của Cừu Thiên Nguy, nàng bị ràng buộc tại thành Nộ Triều này tầm hai mươi năm.
Không đợi, không chờ nữa!
Chí ít không ở thành Nộ Triều chờ đợi.
Nếu là người này trở về, vậy không bất kể nàng ở nơi nào chờ cũng giống nhau.
Nếu là người này không đến, dù cho nàng có chết ở thành Nộ Triều cũng vô dụng.
Hạm đội của nàng đã tập kết xong xuôi.
Tầm hai nghìn võ sĩ chính quy, toàn bộ cũng là nữ nhân.
Còn có một số cô gái đáng thương trong lâu đài màu trắng, tầm mấy trăm người, cũng đều muốn cùng nàng đi.
Ôi!
Lại còn muốn trải qua cuộc sống sáng sớm mười mấy mỹ nữ tranh nhau quét một chiếc lá à?
Nàng không có hướng Thẩm Lãng cáo biệt.
Người vốn không hẹn gặp lại, cáo biệt cái nỗi gì.
Thế nhưng tòa thành thị này, cuối cùng nàng đã ở hai mươi năm.
Cho nên, cuối cùng lại đi một vòng, xem như là cáo biệt.
Từ nay về sau, Cừu Yêu Nhi ta đây sẽ phải lưu lạc thiên nhai.
Ta sẽ phải đi truy tìm ước mơ của ta.
Ta muốn đi thăm dò thế giới chưa từng biết.
Còn chuyện nàng mang thai.
Người nào lại quy định phụ nữ có thai không thể ra biển hả?
Nàng đây có huyết mạch nghịch thiên còn sợ sệt cái gì.
Nàng đã quyết định, tốt nhất ở tám tháng xong xuôi, tìm được lục địa mới, tạm thời dừng lại sinh con ra.
Tiếp đó, tiếp tục thăm dò thế giới.
Thành Nộ Triều rất lớn, thế nhưng chân nàng rất dài, cho nên nhanh chóng đã đi hết, về tới trên bến tàu.
Hai mươi chiếc thuyền phía trên, vô số nữ tử không muốn xa rời mà nhìn cái thành thị này.
Họ luyến tiếc không nỡ đi.
Thế nhưng, chỉ có Cừu Yêu Nhi mới là nhà của bọn họ.
- Đi!
- Chậm đã, chậm đã...
Thẩm Lãng đuổi theo.
- Thật sự muốn đi gấp thế à? - Thẩm Lãng nói.
Cừu Yêu Nhi không trả lời.
Thẩm Lãng nói:
- Nhỡ ra Trương Xung cùng Cừu Hào tới đánh ta phải làm sao? Không có nữ ma đầu nhà ngươi ở đây, ta có chút bất an tâm tình đi, bằng không chúng ta đi đảo Thiên Phong, tiêu diệt Cừu Hào cái đã?
Cừu Yêu Nhi cắn răng.
Nàng và Trương Xung không thù không oán, sở dĩ diệt Trương Tấn.
Một là vì phát tiết phẫn nộ trong lòng lúc đó, hai là Trương Tấn đã đụng vào mình, ba là vì Từ Thiên Thiên báo thù.
Còn có chuyện gì với Thẩm Lãng nhà ngươi nữa đâu?
Cừu Yêu Nhi cùng Cừu Hào quan hệ cũng không đến nỗi nào, cuối cùng gã kia thích đàn ông, cho nên Cừu Yêu Nhi không ghét gã.
- Đi thật sao? - Thẩm Lãng thở dài hỏi.
- Ừ. - Cừu Yêu Nhi nói:
- Nếu ngươi muốn nói gì thì nói nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian của ta.
- Trước khi đi, có muốn ứ ừ một phen hữu nghị?
Đương nhiên, lời này Thẩm Lãng chỉ dám ở trong lòng nói mà thôi.
Nếu là hắn dám nói ra khỏi miệng, dù cho không bị đánh chết, cũng sẽ bị gãy xương.
Thẩm Lãng lấy ra một quyển 《 Tây Du Ký 》, một quyển 《 Đấu Phá Thương Khung 》, đưa cho Cừu Yêu Nhi nói:
- Ngươi dù cho ghét ta, thế nhưng cũng đừng ngược đãi bản thân, sách hay nên đọc thì cứ đọc.
Cừu Yêu Nhi tiếp nhận hai bản sách thật dày.
- Đấu Phá Thương Khung, nói cái gì? - Cừu Yêu Nhi bèn hỏi.
Thẩm Lãng đáp:
- Câu chuyện về một thiên tài bị vợ chưa cưới từ hôn, tiếp đó quật khởi nghịch thiên, chém trời chém đất chém không khí, diệt vợ chưa cưới, ngủ với sư phụ của nàng.
Từ Thiên Thiên ở bên cạnh liếc xéo một cái.
- Không tệ, thú vị. - Cừu Yêu Nhi thu hồi hai quyển sách.
Nhưng mà nàng không biết, hai quyển sách này cũng không có phần cuối.
《 Tây Du Ký 》 liền còn dư lại một vạn chữ, 《 Đấu Phá Thương Khung 》 càng không đến một triệu chữ.
Tóm lại chính là muốn để Cừu Yêu Nhi đọc đến cao trào bị đứt ngang hông!
Khi đó, nữ ma đầu này sẽ khẳng định nghiến răng nghiến lợi đi!
Màn này ngẫm tới, cũng cảm thấy đã ghiền a!
Lãng gia thật không có tiền đồ, chỉ có thể trả đũa Cừu Yêu Nhi một chuyện cỏn con như thế.
Ôi!
Nữ ma đầu này đi dứt khoát thế này, đơn giản là tuyệt tình dứt áo đó.
Ta vẫn nên cấp cho ngươi một chút nhớ nhung.
Để Cừu Yêu Nhi nhà ngươi nghĩ tới Thẩm Lãng ta đây, đã nghĩ... đánh chết ta.
Cừu Yêu Nhi cầm lấy hai quyển sách đi liền.
Thẩm Lãng vốn muốn nói, cẩn thận dưỡng thai.
Thế nhưng... Nói ra lời này cũng là vô ích, Cừu Yêu Nhi sẽ không nghe.
Quan trọng nhất là, Cừu Yêu Nhi biểu hiện để cho người ta cảm thấy đứa bé trong bụng cùng Thẩm Lãng không có nửa điểm quan hệ.
Trước khi lên thuyền, Cừu Yêu Nhi hướng Thiên Thiên nhìn lại nói:
- Thiên Thiên, đi theo ta đi.
Từ Thiên Thiên bản năng hướng Thẩm Lãng nhìn sang.
Nàng cả người lâm vào lo lắng vùng vẫy vô cùng.
Loại vùng vẫy này, từ hôm qua lại bắt đầu.
Trương Tấn đã chết, nàng cũng không muốn báo thù.
Vậy kế tiếp đi con đường nào?
Cừu Yêu Nhi là thần tượng tuyệt đối của nàng, là cứu tinh tâm hồn nàng, là người dẫn đường cho cuộc sống của đàn và là ngọn đèn dẫn lối cho nàng.
Cho nên, bản năng nàng muốn theo Cừu Yêu Nhi đi.
Thế nhưng...
Xem những cô gái bên người Cừu Yêu Nhi kìa.
Giống như những con hà bám trên chiến hạm, hoàn toàn không còn là chính mình.
Hào quang Cừu Yêu Nhi tỏa sáng khắp nơi.
Bất kỳ cô gái nào đến bên cạnh nàng, đều có thể mất đi bản thân.
Ta sùng bái ngươi, ngưỡng mộ ngươi, như vậy ta chỉ có thể ngắm nhìn ngươi từ xa.
Nàng đưa mắt nhìn về hướng Thẩm Lãng, vẫn là người này khá chân thực một chút.
Nhìn thấy ánh mắt Từ Thiên Thiên rơi vào trên mặt Thẩm Lãng, Cừu Yêu Nhi nhướng mày.
Nàng không muốn Từ Thiên Thiên nhờ vả không đúng người, Thiên Thiên thật vất vả từ ma chưởng của đàn ông đi ra, chẳng lẽ lại rơi vào bàn tay của gã đàn ông khác.
Từ Thiên Thiên lại có can đảm lớn như vậy mà nhìn Thẩm Lãng, muốn nghe hắn tỏ thái độ.
Cừu Yêu Nhi muốn dẫn ta đi? Thẩm Lãng nhà ngươi giữ lại ta sao?
Thẩm Lãng tránh né ánh mắt Từ Thiên Thiên nói:
- Bằng không, ngươi ở lại đây đi.
Từ Thiên Thiên nói:
- Lưu lại, làm tiểu thiếp cho ngươi à?
- Làm tiểu thiếp? - Thẩm Lãng nói:
- Vậy làm sao được, ta làm sao sẽ tủi thân ngươi như thế?
Thẩm Lãng nói dịu dàng:
- Thiên Thiên, không biết có một câu nói ngươi có từng nghe chưa, tình xưa nếu mãi còn yêu
Cầu chi sớm sớm chiều chiều bên nhau. Cái gọi là hôn nhân nam nữ, chẳng qua là một loại ràng buộc tầm thường mà thôi, chúng ta cũng không phàm phu tục tử, cũng không cần chú ý những thứ lễ nghi phiền phức này.
Từ Thiên Thiên nói:
- Ý của ngươi là ngươi sợ Kim Mộc Lan, không dám nạp ta làm thiếp, cho nên muốn muốn nuôi ta ở bên ngoài làm tiểu tam?
Cái từ tiểu tam này, cũng là Thẩm Lãng dạy nàng.
Á!
Cũng có thể giải thích như vậy.
Nhưng mà bị ngươi vừa nói như vậy, có vẻ Thẩm Lãng ta đây quá cặn bã.
Em gái, hiếm thấy hồ đồ, làm người không nên thấy quá rõ.
Người thông minh dễ không có hạnh phúc, ngươi cũng không hạnh phúc.
Cừu Yêu Nhi ở bên cạnh nói:
- Thiên Thiên, chỉ cần một câu nói của ngươi, ta liền đánh chết hắn.
Từ Thiên Thiên bật cười nói:
- Tên này cặn bã thế nào, ta cũng không phải ngày đầu tiên biết.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Ngươi thật không theo ta đi à?
Từ Thiên Thiên lắc đầu nói:
- Ngài cứu vãn tâm linh, cho ta cuộc sống mới, vì báo đáp ân tình củangài, ta phải tự giải quyết cuộc sống của mình. Từ Tú đã hủy diệt rồi, bởi vì dã tâm phụ thân ta mà hủy. Ta quyết định về nhà, một lần nữa lập Từ Tú thương hội, trọng chấn gia nghiệp, nhà họ Từ của ta còn chưa tuyệt đường, còn có nãi nãi (bà nội) cùng đệ đệ, còn cần ta bảo hộ.
Thẩm Lãng đương nhiên biết, vừa rồi Từ Thiên Thiên đang đùa giỡn hắn.
Nàng chắc chắc sẽ không muốn làm tiểu thiếp cho Thẩm Lãng, càng không thể làm tình nhân.
Nàng muốn lột xác, muốn trở thành một nữ cường nhân độc lập.
Tuy rằng làm không được như Cừu Yêu Nhi.
Thế nhưng, ít nhất phải hướng nàng làm chuẩn.
Từ nay về sau Từ Thiên Thiên ta đây không còn dựa vào bất kỳ đàn ông nào, Trương Tấn không đáng tin cậy.
Tên cặn bã Thẩm Lãng này tuy rằng vô cùng hấp dẫn, thế nhưng... Cũng không đáng tin cậy.
Từ Thiên Thiên ta đây, chỉ có thể dựa vào bản thân!
Cừu Yêu Nhi cúi người xuống, chủ động ôm Từ Thiên Thiên một cái, tiếp đó xoay người rời đi.
Một lát sau!
Hạm đôi của Cừu Yêu Nhi rời đi.
Mặt trời chiều ngã về tây.
Cả nhánh hạm đội biến mất ở chân trời.
Nữ ma đầu này đi!
Cái huyền thoại này đi rồi!
Nàng đi khám phá thế giới của nàng, đi hoàn thành giấc mộng của mình.
Từ Thiên Thiên đứng ở phía trên bến tàu khóc không thành tiếng.
...
Tầng cao nhất trên lâu đài đảo Thiên Phong.
Trương Xuân Hoa quỳ gối trước mặt phụ thân.
Trương Xung giống như già thêm mười tuổi, lưng vĩnh viễn thẳng tắp cũng còng xuống.
Cả người cong xuống, vẫn không nhúc nhích.
Lúc này trời tối.
Ở đây cũng không có đốt nến.
Gần như đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có ánh sáng bên ngoài ngọn hải đăng thỉnh thoảng chiếu vào.
Phòng trong vô cùng yên lặng, chỉ có tiếng sóng biển phía ngoài, còn có tiếng khóc nỉ non của Trương Xuân Hoa.
- Phụ thân, thành Nộ Triều đã đánh mất!
- Huynh trưởng hắn, có thể... Không sống được.
Trương Xuân Hoa ôm hai chân phụ thân, gào khóc.
- Biết rồi, biết rồi...
Trương Xung đưa tay vuốt ve đầu con gái mình, giọng của ông khản đặc như bị đốt vậy.
Trương Xuân Hoa cắn răng nghiến lợi nói:
- Con xin thề, phải báo thù cho huynh trưởng, nhất định phải bằm thây Thẩm Lãng vạn đoạn.
- Không, không nên báo thù. - Trương Xung nói:
- Trên trận chiến chính trị có kẻ địch, không có kẻ thù.
- Ngày mai, ta phải đi thành Nộ Triều cùng Thẩm Lãng đàm phán, làm một cái chấm dứt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.