Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 144: Đường Doãn sụp đổ! Trương Xung ngã bệnh! Lại sắp diệt môn




Đường Doãn kiêu ngạo tham gia hết văn chiến xong xuôi, liền đến gian phòng của mình, cầm lấy một quyển sách hấp dẫn để đọc.
Một khắc đồng hồ trôi qua, gã vẫn còn nhìn một trang này.
Nửa canh giờ trôi qua, gã vẫn y nguyên ngó trang đó.
Một nửa canh giờ đi qua, gã vẫn y như cũ xem một trang này.
Gã đang làm cái gì?
Đang ngồi tưởng tượng lại dư vị.
Dư vị bản thân viết sách luận cùng thơ, dùng nửa canh giờ.
Kế tiếp tưởng tượng lúc Vương thúc Ninh Khải cùng Hầu tước Tác Huyền đọc sách luận thơ từ bản thân, tươi đẹp như thế nào, dùng nửa canh giờ.
Cuối cùng tưởng tượng công bố thành tích, khi tất cả mọi người tranh nhau đi tâng bốc gã, xem đến thơ từ văn chương của gã mà kinh ngạc cảm thán không thôi, lại dùng nửa canh giờ.
Vừa tưởng tượng, vừa đợi.
Cùng đợi tin tức tốt đến.
Tuy rằng gã đối chiến thắng loại béo phệ ở nhà Kim Mộc Thông này không hề hứng thú, nhưng chuyện thắng lợi người nào sẽ lại ngại nhiều đâu?
Mấu chốt nhất là gã xoay chuyển càn khôn, cứu vãn vận mệnh gia tộc.
Đường Viêm gần như thua mất gia tộc tương lai, chính là Đường Doãn đây ngăn cơn sóng dữ nhá.
Chờ chờ, gã không khỏi có chút nóng lòng.
Ủa thế nào tin tức còn chưa tới?
Tuy rằng ta thắng chắc là sẽ không có gì ảo diệu cả, tuy rằng ta không có đi hiện trường, nhưng ta vẫn quan tâm kết quả đó.
Tại sao các ngươi không chạy trước tới báo cho ta biết vậy?
Mà ngay vào lúc này, một tên người hầu chạy như bay vào.
- Thế tử, thế tử...
Đường Doãn bưng lên quyển sách trên tay, cuối cùng lật một tờ, hỏi một cách thản nhiên:
- Gào cái gì? Chính là một trận văn chiến, chiến thắng Kim Mộc Thông phế vật kiểu này lại có gì mà vui mừng?
Sau khi gã người hầu vọt vào sau, run rẩy nói:
- Thế tử, ngài... ngài thua.
Đường Doãn kinh ngạc, mắt hơi hơi nheo lại.
Ngươi điên rồi sao? Theo ta mở loại đùa giỡn như vậy?
Gã người hầu nói:
- Thế tử, đây là thật, ngài thua.
Đường Doãn vấn:
- Ta bại bởi Kim Mộc Thông? Hoang đường, thiên hạ sai lầm to.
Người hầu đáp:
- Là thật đó thế tử, hiện trường đều bùng nổ, ngài nhanh đi qua xem.
Đường Doãn chợt đứng lên, đi ra bên ngoài.
Lúc này, bên ngoài vẫn mưa sa như trút.
...
Chờ Đường Doãn chạy tới bên ngoài học đường khu vực săn bắn Nộ Giang lúc ấy, đã không còn một bóng người.
Bởi vì vừa rồi Vương thúc Ninh Khải trực tiếp nổi giận, Công tước Uy Vũ chỉ nhướng mày, lại gần như để cho người ta hồn phi phách tán.
Những người này đều tan tác như chim muông, đi tìm người tâm phúc của bọn họ đại nhân Trương Xung.
Lúc này Vương thúc Ninh Khải đã trước mặt mọi người tuyên bố phủ Bá Tước Huyền Vũ thắng lợi, muốn thay đổi kết quả này gần như đã không thể nào.
Hiện tại liền coi đại nhân Trương Xung có cách gì, có thể cố gắng xoay chuyển tình thế hay không.
Đường Doãn lẳng lặng một mình, đứng ở dưới tường.
Tuy rằng đã là buổi tối, nhưng dưới tường vẫn còn treo đèn.
Mưa to như trút, nhưng bên ngoài tường rào học đường có mái hiên rất rộng, mặc dù văn chương dán ở bên ngoài hơi ướt, nhưng vẫn có thể thấy rõ mồn một.
Đường Doãn đầu tiên vọt tới trước bài thi của gã.
Gã lập tức nghĩ đến toàn là thuyết âm mưu, có phải là có người đánh tráo bài thi của mình chăng, hoặc là cố ý phá hoại?
Gã suy nghĩ nhiều.
Văn chương cùng thơ từ của gã, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, một chữ không lọt dán ở phía trên.
Tiếp tục gã vội vàng xem sách luận thơ từ Kim Mộc Thông.
Qua loa đọc lướt trước.
Rồi trái tim của gã chợt chùng xuống.
Dù sao gã cũng là Thám HoaLang, là có thực học.
Dứt bỏ thành kiến, gã liếc mắt liền nhìn ra, phần sách luận Kim Mộc Thông đây rất cao minh.
Dàn ý phải sâu sắc nhiều lắm.
Không giống sách luận của gã Đường Doãn, thoạt trông đường hoàng sắc bén, kì thực có chút vô lực.
Có chút chỗ thậm chí gò ép.
Một mặt gã thích dùng từ ngữ trau chuốt lộng lẫy, thứ hai gã muốn mượn cơ hội vỗ nịnh bợ quốc quân.
Cho nên liền đơn thuần về sách luận, hai áng văn chương không chỉ kém một cấp bậc.
Một mình sách luận của Đường Doãn xuất hiện khá tốt, nhưng hai phần đặt chung một chỗ, đã bị làm nền cho thêm nổi đến tầm thường ảm đạm.
Lại ngó lên bài thi thơ của Kim Mộc Thông.
Ngắn ngủi mấy chục chữ, đọc lướt cái vèo liền xem xong rồi.
Thế nhưng, tuyên truyền giác ngộ.
Bài《Quy Tuy Thọ》 dù cho khi lẩm nhẩm ở trong lòng thôi, phảng phất bên tai cũng có hồi tưởng.
Viết thực sự quá hay!
So với từ ngữ trau chuốt lộng lẫy của gã Đường Doãn làm, quả thực không thể so sánh với nhau.
Nháy mắt hạ gục!
Chân chính nháy mắt hạ gục!
Thua!
Thực sự thua.
Không phải ảo giác, gã thực sự thua văn chiến.
Còn không chỉ có thế, toàn bộ gia tộc họ Đường đều thua mất tranh đảo Kim Sơn.
Thế nhưng đối với chuyện thất bại tranh đảo Kim Sơn, Đường Doãn lập tức còn khó lòng cảm động.
Hiện tại gã để ý duy nhất cũng chỉ có một việc.
Gã lại bại bởi tên phế vật Kim Mộc Thông này.
Kế tiếp, chuyện này sẽ truyền khắp toàn bộ việt quốc.
Gã sẽ trở thành trò cười.
Lúc trước gã là Thám HoaLang, huy hoàng đến cỡ nào, vậy sau này sẽ có thật buồn cười.
Ôi chao Kim Mộc Thông!
Thằng mập ở nhà đó!
Ôi chao Phế vật!
Ngươi đường đường Thám Hoa Lang lại thua gã ư?
Sỉ nhục đến cỡ nào đi?
Đường Doãn cả người rét run, cây dù trong tay đã sớm bay mất.
Lạnh lùng mưa buốt giá vỗ lung tung ở trên mặt.
Không được, đây không phải là Kim Mộc Thông viết, nhất định không phải Kim Mộc Thông.
Nhất định là Thẩm Lãng!
Đúng, nhất định là Thẩm Lãng!
- A... A... A...
- Thẩm Lãng, ta và ngươi không đội trời chung, ta nhất định đem ngươi bằm thây vạn đoạn, bằm thây vạn đoạn!
Đường Doãn điên cuồng rống to hơn, tràn ngập vô hạn không cam lòng cùng đau khổ.
............
Thẩm Lãng cũng không có đi chờ kết quả, hắn cũng đang đọc sách.
《Âm Dương Thập Tam Kinh》
Hơn nữa còn có tranh vẽ, mặc dù không có vẽ xuất sắc như hắn, thế nhưng có méo mó còn hơn không nha.
Chỉ bất quá hắn cũng đang giả vờ giả vịt thôi.
Một khắc đồng hồ trôi qua, hắn nhìn đăm đắm một trang này chả có lật qua.
Nửa canh giờ trôi qua, hắn vẫn chưa có lật qua một trang kia.
Một nửa canh giờ đi qua, một đêm này hắn vẫn chửa lật qua.
Nhưng mà vào lúc này, bên ngoài vang lên điên cuồng tiếng bước chân, giống như một con heo đang chạy băng băng.
Dùng sức đánh rắm nghĩ, cũng biết đây là Kim Mộc Thông.
- Tỷ phu, đệ thắng, đệ thắng!
- Đệ đè bẹp Đường Doãn, ha ha ha ha ha!
Kim Mộc Thông điên cuồng xông vào đây.
Thẩm Lãng hờ hững nói:
- Gấp cái gì? Thắng liền thắng, có cái gì kích động?
Không biết vì cái gì, một màn này nhìn quen quen ta ơi.
Kim Mộc Thông nói:
- Tỷ phu lại đùa giỡn đệ nhé. Ngày hôm nay văn chiến thi hai dòng đề kia, căn bản không phải đề đêm qua tỷ phu cho đề đâu. Sách luận đề là hình thưởng trung hậu chí luận, đề thơ là Huyền Vũ. Lúc đó ta thấy hai dòng đề kia, suýt bị dọa tè ra quần a.
- Cái gì? - Thẩm Lãng chợt một trận run cầm cập, quyển sách trên tay xém rớt.
Kim Mộc Thông hỏi:
- Tỷ phu sao thế?
Thẩm Lãng nói:
- Đệ bảo đề mục hôm nay là gì nhỉ?
Kim Mộc Thông nói:
- Đề sách luận là hình thưởng trung hậu chí luận, đề thơ là Huyền Vũ mà.
Lần này, Thẩm Lãng tý nữa bị dọa tè ra quần.
Tại sao có thể như vậy được?
Hôm qua rõ ràng ta dùng thấu thị x quang chụp scan thấy rất rõ ràng, là 2 đề khác đó.
Thế nào trường thi lại thay đổi hả?
Bộ óc Thẩm Lãng chuyển động cực nhanh.
Rồi hắn lập tức hiểu.
Hôm qua, hắn lại lộ ra sơ hở.
Trong lúc quân chiến đấu Mộc Lan đánh được cẩn thận từng li từng tí, căn bản chưa ra hết sức, điểm ấy không bình thường cực kỳ.
Nếu như quan hệ đến gia tộc vận mệnh, Mộc Lan khẳng định sẽ liều mình đi chiến đấu, thậm chí cùng hủy diệt.
Vì sao nàng lại không làm thế?
Bởi vì đối với chiến thắng văn chiến đã tính trước mọi việc.
Cái sơ hở này chắc chắn bị Trương Xung bắt được, tiếp đó ông ta nghĩ biện pháp để Vương thúc Ninh Khải thay đổi đề bài.
Bất kể là cuộc thi khoa cử, hay kiểu thi đấu văn này, đều luôn chuẩn bị đề dự phòng.
Thẩm Lãng không khỏi từng đợt rợn cả tóc gáy.
Trương Xung, ngươi là người hay quỷ hả?
Đã vậy còn quá lợi hại?
Trong trận quân chiến thứ hai đó, phủ Bá Tước Huyền Vũ vốn chắc mẩm thắng rồi, là Trương Xung cảm thấy bất thường, quyết định nhanh chóng để Bá Tước Tấn Hải đi mấy gia tộc mượn cao thủ, đây mới có thế hoà.
Trận thứ ba đấu văn, Trương Xung lại đi để ninh khải thay đổi đề thi.
Ôi thiếu chút xíu nữa, để Trương Xung lật người.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ thiếu chút nữa liền phải thua a.
Trận chiến cuối cùng này Thẩm Lãng có thể thắng, quả thực ba phần dựa vào thực lực, bảy phân rõ dựa vào may mắn.
Ông trời cũng đang giúp hắn nha.
Đương nhiên, mặc dù Thẩm Lãng có thể đoán đề đủ, đây cũng là hắn chuẩn bị cũng đầy đủ.
Rõ ràng có lòng trồng hoa, hoa không mọc, vô tâm cắm liễu, liễu xanh um.
Tuyệt đối không thể khinh thường anh hùng thiên hạ được.
Kim Mộc Thông ngó thấy Thẩm Lãng đực mặt ra, không khỏi nói:
- Tỷ phu làm sao vậy?
- Hả, không có gì? - Thẩm Lãng cười xòa ha ha bảo:
- Đương nhiên là ta trêu chọc đệ rồi, ha ha ha...
Không biết vì cái gì, Kim Mộc Thông cảm thấy tỷ phu cười chẳng được tự nhiên.
Thẩm Lãng trên mặt đang cười, nhưng tiếng lòng lại một lần nữa nhấc lên.
Tuyệt đối không thể lơ là, thắng lợi tranh đảo Kim Sơn, chỉ mới bắt đầu thôi.
Kế tiếp mới là cao trào, mới là vở kịch lớn.
- Nhóc mập, không phải đệ muốn đánh mặt Đường Doãn sao? Thế nào trờ lại nhanh như vậy chứ? - Thẩm Lãng vấn.
Kim Mộc Thông đáp:
- Đệ muốn trước tiên báo tin tức tốt cho tỷ phu biết mà.
Thẩm Lãng lại nói:
- Đệ đã nói cho ta biết, hiện tại có thể đi làm mất mặt Đường Doãn, tát vô mặt thật mạnh, đi thôi!
Kim Mộc Thông yếu ớt đáp:
- Đệ, đệ không dám đâu, đệ sợ đánh không lại hắn.
Đồ hèn nhát!
...
Trương Xung vẫn luôn quỳ gối trong sân lâu đài trên đỉnh núi.
Mưa như thác đổ, rơi suốt mấy canh giờ.
Thân thể khô gầy của ông ta, vẫn quỳ thẳng, vẫn chưa nhúc nhích.
Hạt mưa to nện trên thân thể ông ta, phảng phất như nện trên tảng đá vậy.
Trương Tấn cùng Trương Xuân Hoa khuyên cha không được, liền cùng nhau quỳ gối bên cạnh.
Trương Xung bảo:
- Trương Tấn có thể quỳ, Xuân Hoa con về đi.
Trương Xuân Hoa đáp:
- Không được, con cùng phụ thân quỳ, con cũng là người nhà họ Trương mà, phụ thân đang chịu tội, sao con có thể an hưởng?
Trương Xung bày tỏ:
- Nhà có mỗi mình con là con gái, ăn mặc cũng không dày, dội mưa 1 chút, còn thể thống gì?
Đúng vậy!
Váy dán ở trên người, vóc người đường cong cũng đều hiển lộ không bỏ sót chỗ nào, với lại tơ lụa thẩm thấu quá nhiêu.
Trương Xuân Hoa đi.
Một lát sau, nàng lại trở về, mặc trên người áo tơi, rồi quỳ gối bên phải phụ thâni.
Một nhà ba người họ Trương, quỳ tại đây, thỉnh cầu Vương thúc Ninh Khải tha thứ.
Trương Xung trong lòng cảm thấy vui mừng.
Ông đối với con gái nhà mình, mặc dù nàng có tật xấu này nọ, nhưng ít nhất là hiếu thuận, tư tưởng đồng lòng.
Một gia tộc, đồng lòng quan trọng nhất.
Bầu trời tối đen sau đó không lâu, Vương thúc Ninh Khải, Công tước Uy Vũ Biện Tiêu, Hầu tước Tác Huyền đều tới.
Nhìn thấy một nhà ba người họ Trương, thật chỉnh tề quỳ gối trong sân, ánh mắt Vương thúc Ninh Khải khẽ run lên.
Nhất là Trương Xuân Hoa một đứa con gái, cũng quỳ tại đây.
Đây chính là cuối thu, nước mưa vô cùng lạnh lẽo, lại là mưa xối xả đập lên người vậy, quỳ mấy canh giờ thật là không dễ chịu.
Vương thúc Ninh Khải tiến lên phía trước bày tỏ:
- Trương Nộ Giang, đứng lên trở về đi, ta không còn giận nữa.
Trương Xung nói:
- Xung quỳ tại đây, không phải là vì để ngài nguôi giận, mà là phạm sai lầm nên nghiêm phạt.
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Trương Xung, suy đoán của ngươi là đúng. Thẩm Lãng có thể... Thực sự sớm biết đề thi rồi, ngươi quả thực đoán đúng hoàn toàn.
Trương Xung trong lòng buông lỏng.
Vương thúc Ninh Khải tiếp:
- Nhưng... Người tính không bằng trời tính, đề dự bị của chúng ta vẫn bị hắn áp ra trong đó, Kim Mộc Thông thắng, phủ Bá Tước Huyền Vũ ba chiến hai thắng, thắng!
Trương Xung như bị sét đánh.
Khuôn mặt gầy đét chợt co giật một hồi.
Há mồm muốn thốt ra lời gì, nhưng cũng không nói gì ra, trước mắt tối sầm, chợt ngã đột ngột đập trên mặt đất.
- Phụ thân, phụ thân...
Trương Tấn cùng Trương Xuân Hoa tiến lên, đem cha đỡ dậy.
Vương thúc Ninh Khải trong lòng không nỡ khuyên:
- Vội vàng đỡ phụ thân các ngươi vào trong lâu đài, uống một hớp canh gừng nóng đi, nhanh, nhanh...
Nhưng mà rất nhanh bản thân Trương Xung đã tỉnh lại, đôi môi tím bầm.
Đẩy ra Trương Tấn cùng Trương Xuân Hoa, hướng Vương thúc Ninh Khải lạy rồi nói:
- Cảm ơn Vương thúc báo cho biết, Xung đã biết.
Chỉ một lát sau thời gian, ông ta liền khôi phục yên tĩnh.
Tiếp đó, ông ta tiếp tục thẳng tắp quỳ ở nơi đó bất động.
Vương thúc Ninh Khải, Công tước Uy Vũ Biện Tiêu hoàn toàn biến sắc.
Trên thế giới vẫn còn có người kiên nghị như thế?
Bị đả kích cỡ vậy, chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại, lại một lần nữa tràn ngập ý chí chiến đấu?
Vương thúc Ninh Khải lớn tiếng nói:
- Trương Xung đại nhân, ta xin ngươi đừng quỳ. Người sai không phải ngươi, là ta!
- Người đâu, mang Trương đại nhân đi về nghỉ, tìm đại phu giỏi nhất xem bệnh cho hắn.
- Dạ!
Mấy người võ sĩ tiến lên, ép buộc mang Trương Xung đi, trở lại bên trong phòng của ông ta.
...
Dù cho mưa to như trút nước, toàn bộ nơi dừng chân phủ Bá Tước Huyền Vũ lâm vào vui mừng khôn siết như cũ.
Võ sĩ không có ca gác, cầm lên rượu ngon, chè chén.
Thật không ngờ đó, lại thắng to rồi.
Từ nay về sau, đảo Kim Sơn chính là thuộc về phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Người nào cũng cảm thấy tất bại kìa.
Thật không ngờ không những thắng, lại dĩ nhiên là thế tử Kim Mộc Thông ngăn cơn sóng dữ.
Thế giới này rõ ràng quá... thú vị.
Mà Bá Tước Huyền Vũ bên trong thư phòng, đang mời dự họp hội nghị bí mật.
Chỉ có bốn người tham gia.
Bá Tước Huyền Vũ, Kim Mộc Lan, Thẩm Lãng, Kim Mộc Thông.
Ngươi nói vì sao để Kim Mộc Thông tham gia?
Dù sao gã cũng là thế tử nha.
Với lại gã có một ưu điểm to lớn, đó chính là miệng kín như bưng, lời không nên nói tuyệt đối sẽ không nói.
Lúc đó gã ngay cả Hứa Văn Chiêu tên cặn bã như vậy cũng không chịu bán đứng, có thể thấy được nhân phẩm mập ở nhà giá trị cao biết bao nhiêu.
Cho nên căn bản không sợ gã phải sẽ trong lúc thảo luận thương nghị đó đi tiết lộ cơ mật ra ngoài.
Thế nhưng, tên mập chả có chút hứng thú tham gia trung tâm hội nghị, ngược lại buồn ngủ, xuất hồn bay ra ngoài.
Thẩm Lãng nói:
- Nhóc mập, đệlàm gì thế hả?
Tên mập giật nảy mình, lắc đầu nói:
- Tỷ phu, đệ thực sự nghe không vào, đệ... đệ có thể chép sách ở đây được không a?
Đậu má, rõ ràng bùn nhão không dính lên tường.
Ngươi cũng là người nháy mắt hạ gục Thám HoaLang Đường Doãn, lại vẫn luôn luôn nghĩ đến chuyện chép sách.
Viết sách có gì tốt?
Ngươi lại chẳng có điểm truy cầu độ cao hơn sao?
- Đi đi, đi thôi. - Thẩm Lãng phất tay nói:
- Thích làm gì thì làm đi.
- Ôi chao! – Tên mập sung sướng bay ra ngoài.
Bá Tước Huyền Vũ trong lòng chỉ đành than thở một tiếng.
- Ôi!
Ngay sau đó, người vợ Mộc Lan cũng không nhịn được thở dài theo.
...
Sau khi Kim Mộc Thông đi mất, bầu không khí bên trong tức khắc trở nên nghiêm túc lên.
Tổ ba người quyết định sách lược cũng không tồi a.
Trong lịch sử có rất nhiều tổ ba người tối cao nổi tiếng, ví như xxx, xx, xx.
Vẻ mặt Thẩm Lãng nghiêm túc lên, trịnh trọng nói.
- Nhạc phụ đại nhân, nương tử! Ba trận luận võ này, chúng ta thắng lợi hoàn toàn.
- Thế nhưng, trò hay vừa mới bắt đầu!
- Kế tiếp mới thật sự là cao trào, mới là cuộc chiến đấu ngươi chết ta sống.
- Nhưng là, chúng ta chung quy đạt được thắng lợi bước đầu tiên, đã chuyển bị động thành chủ động, biến phòng thủ thành công kích.
- Bước thứ hai, chiến lược đảo Vọng Nhai muốn chính thức bắt đầu!
- Chúng ta thắng tranh đảo Kim Sơn, có lẽ có rất nhiều người đều hy vọng chúng ta sẽ đầu tư tài nguyên chiến lược cuồn cuộn vào đảo nhỏ này.
- Nhưng mà, tuyệt đối không được!
- Sau khi cầm lại quyền xong, chúng ta một... không... khai phá, hai không đóng quân.
- Ta muốn biến đảo Kim Sơn thành một tràng vắt thịt, hy vọng có thể ép khô máu của quân địch.
- Tất nhiên, nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt chúng ta phải làm là trả thù!
- Vai hề nhảy nhót lợi hại lúc trước, lần này cần đập chết!
- Nhất là phụ tử nhà Chúc Lan Đình, Chúc Văn Hoa! Bữa tiệc lần trước dám hại ta, vì đại cục tranh đảo Kim Sơn ta nhịn, để cho bọn họ nhảy nhót nhiều thêm vài ngày.
- Lần này, ta nhất định phải khiến nhà hắn hủy hoại người mất!
Thẩm Lãng đi tới song cửa sổ, ngắm mưa to như trút phía ngoài.
Từ giữa trưa thẳng đến bây giờ cũng chưa dừng quá.
Mưa như thác đổ vốn phải là ở mùa hè mới thấy, trời cuối thu còn đổ mưa to, thật là muốn chết.
Mực nước Nộ Giang khẳng định tăng vọt đi, hồ chứa nước chắc chắn đều mau đầy rồi.
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, nếu như con là kẻ địch của gia tộc họ Kim, sẽ nghĩ ra một độc kế. Khia quật đầu nguồn đê đập trong đất phong chúng ta, để nước lũ hồ chứa nước cuồn cuộn tràn ra, khiến đất phong gia tộc chúng ta biến thành đại dương mênh mông, khiến vô số phòng ốc, con dân hoàn toàn chìm ngập, hủy diệt phá hoại hết chúng ta.
Lời này vừa ra, Bá Tước Huyền Vũ lập tức biến sắc, chợt đứng lên.
Nỗi lo lắng của Thẩm Lãng một khi biến thành sự thật, hậu quả kia hoàn toàn kinh khủng.
Đến lúc đó sẽ chết bao nhiêu người?
Tất cả tài nguyên của toàn bộ phủ Bá Tước Huyền Vũ khả năng đều đầu nhập cứu tế an dân.
Phải tiêu hao con số thiên văn tiền tài, nhân lực, vật lực, hơn nữa toàn bộ tiết tấu đều sẽ bị đánh loạn.
Thẩm Lãng giảng tiếp:
- Lần này chúng ta ra quân, mang đi tám trăm binh sĩ. Đơn vị tư quân ở lại giữ nhà chỉ có hai nghìn, đây còn chưa phải là mấu chốt nhất, mấu chốt là Kim Hối, Kim Trung, Kim Sĩ Anh, Kim Trình, Mộc Lan toàn bộ thủ lĩnh đều đi, trong nhà chỉ còn lại phu nhân, lão thầy đồ Lâm, Kim Kiếm Nương, chư quân không đầu.
Bá Tước Huyền Vũ bảo:
- Lập tức để Mộc Lan cùng Kim Hối, Kim Sĩ Anh trở lại.-
Thẩm Lãng ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu.
- Ngày mai sẽ tuyên bố kết quả tranh đảo Kim Sơn, với lại hai nhà muốn chính thức ký kết khế ước, đem quyền đảo Kim Sơn chuyển dời đến gia tộc họ Kim chúng ta, Mộc Lan không thể quay lại.
Hơn nữa quan trọng nhất là, phòng thủ bị động là không được, muốn chủ động tiến công.
Thẩm Lãng mở ra bản đồ, thấy hết thẩy rất rõ ràng.
Phía bắc Nộ Giang ngay thành Huyền Vũ, dòng chảy đổ ra biển.
Vì chứa nước tưới tiêu, ở mấy trăm năm trước ngay phái nam Nộ Giang xây dựng mấy cái đê đập, tạo thành một hồ chứa nước tự nhiên.
Toàn bộ đập lớn chia làm rất nhiều đoạn, đều xây dựng ở giữa thung lũng, tiếp đó lợi dụng thiên nhiên núi non tích trữ nước sông lại.
Vào lúc trời hạn hán, lại dẫn nước tưới tiêu ruộng đồng.
Toàn bộ hồ chứa nước trải dài qua quận Nộ Giang, quận Dương Võ.
Ở quận Nộ Giang thì có năm đoạn đê đập, ở quận Dương Võ có ba đoạn đê đập.
Trong đó phía trên đất phong phủ Bá Tước Huyền Vũ, thì có ba đoạn đê đập, có thể nói khó mà đề phòng cho được.
Hôm nay tư quân tinh nhuệ chủ lực phủ Bá Tước Huyền Vũ toàn bộ ở khu vực săn bắn Nộ Giang, không còn kịp trở về cứu viện rồi.
Biện pháp duy nhất chính là, chủ động ra quân!
Tầm mắt Thẩm Lãng rơi vào khắp ngõ ngách trên bản đồ.
- Nhạc phụ đại nhân, ở đây chắc là phủ Tử Tước Lan Sơn đi. - Thẩm Lãng nói.
Bá Tước Huyền Vũ gật đầu.
Toàn bộ vị trí phủ Tử Tước Lan Sơn nằm trong một sơn cốc, tuy rằng đất phong nhà ông ta đã không còn gì, thế nhưng mấy vạn mẫu trang viên vẫn còn.
Lúc trước gia tộc học Chúc vì tư lợi của mình, liền chuyên xây dựng đê đập ở phía Bắc trang viên, tiếp đó hồ chứa nước Nộ Giang chuyển tới.
Cho nên dù vào mùa khô hạn, trang viên gia tộc họ Chúc đều có thu hoạch lớn.
Thẩm Lãng nói:
- Bên trong mảnh sơn cốc này cũng là trang viên phủ Tử Tước Lan Sơn sao?
Bá Tước Huyền Vũ gật đầu trả lời:
- Cũng vậy.
Thẩm Lãng hỏi:
- Có ruộng đồng cùng nhà cửa của bình dân khác không ạ?
Bá Tước Huyền Vũ nói:
- Lúc đầu có mấy thôn làng, thế nhưng sau khi Chúc Lan Đình giao đất phong cùng binh quyền xong, quốc quân liền đem tất cả ruộng đồng, vùng núi Thiên Sơn đều ban cho Chúc Lan Đình, xem như là bồi thường cho hắn, cho nên lúc này trang viên Chúc Lan Đình còn lớn hơn so với chúng ta. Có mấy vạn mẫu ruộng đồng cùng vườn trồng, không có cái thôn trấn bình dân khác.
Thẩm Lãng kêu:
- Kim Hối ngươi vào đây!
Một lát sau, Kim Hối vào đến nơi.
Thẩm Lãng chỉ vào bản đồ sai bảo:
- Ngươi dùng thời gian nhanh nhất chạy về nhà đi, kêu lên Điền Thập Tam. Ngươi đi hủy diệt cái đê đập phía trên trang viên phủ Tử Tước Lan Sơn, để nước lũ đổ vào lâu đài cùng trang viên nhà hắn, nhấn chìm hết thảy!
Vừa ra lệnh này, hết thảy mọi người rợn cả tóc gáy.
Vị cô gia này lắm thủ đoạn độc ác quá.
Thẩm Lãng nói:
- Để Điền Thập Tam đi vùng Khổ Thủy (nước đắng) phía đông, mở một lỗ hổng lớn khu đê đập nơi đó, khiến phần lớn nước lũ đều dẫn lưu đến ruộng Khổ Thủy đi, nơi đó đã là một mảnh đất bị nhiễm phèn, không ai sinh hoạt.
- Chỉ có như thế, đất phong của phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta mới có thể an toàn triệt để được, không có tai họa lũ lụt.
Nước lũ chảy từ địa phương khác ra, mực nước đã giảm xuống, nên đất phong Bá Tước Huyền Vũ cũng sẽ không nguy như xếp trứng.
- Nhớ kỹ, đừng có hoàn toàn hủy diệt cái đập vùng Khổ Thủy này, tạo một lổ hổng lớn chảy lũ là được rồi.
- Trang viên phủ Tử Tước Lan Sơn con đập phía bắc, cũng không cần tạo lỗ hổng quá lớn, bảo đảm hủy diệt trang viên Chúc Lan Đình, nhấn chìm pháo đài nhà hắn, nhưng mà thế nước không nên quá nguy hiểm, muốn cho người bên trong sơn cốc có đầy đủ thời gian chạy thoát thân.
- Ta muốn giết chính là cả nhà Chúc Lan Đình, cố gắng hết mức không nên vạ lây những người vô tội khác.
Kim Hối đáp:
- Cô gia, những con đập này đều xây bằng đá lăn, muốn mở một lỗ hổng rất khó, cần vận dụng rất nhiều nhân lực, chúng ta dẫn binh chạy tới chỉ sợ không kịp rồi, khai thác cần thời gian rất lâu mới khai quật được. Mà con đập phía bắc trang viên Chúc Lan Đình khẳng định có người phòng thủ, cho nên rất khó thành công.
Thẩm Lãng nói:
- Còn nhớ rõ mật thất dưới đất số 3 của ta không?
Kim Hối biết, Thẩm Lãng có thật nhiều vật ly kỳ cổ quái, đều đặt ở mật thất dưới đất bên ngoài lâu đài.
- Đi tìm tiểu Băng lấy chìa khoá, tiếp đó đi mật thất số 3 dưới đất, lấy ra cái rương bên trong, chỉ cần ở con đập mở một lỗ nhỏ bên trong thôi, nhét cái rương vào, châm ngòi nổ, rồi các ngươi lập tức rời khỏi.
- Kế tiếp, con đập sẽ bị nổ tung ra một lỗ hổng.
- Nhớ kỹ, đồ vật bên trong rương ngươi đừng mở ra coi, càng đừng để cho người khác thấy.
- Thời khắc con đập nổ tung, cũng muốn tạo thành là hiện tượng sụp đổ tự nhiên. Đồ vật bên trong rương bây giờ là không thể hiện thế, nếu không sẽ có họa diệt môn.
- Mặt khác, phụ mẫu của Điền Thập Tam đang bị giam giữ, không được phép rời khỏi lâu đài một bước.
- Đi làm việc đi!
Kim Hối khom người nói:
- Vâng!
Tiếp đó, gã đội mưa rời đi khu vực săn bắn Nộ Giang, cưỡi ngựa thật mau trở về phủ Bá Tước Huyền Vũ, đi thực hiện mệnh lệnh Thẩm Lãng sai.
...
Trương Xung ngã bệnh.
Đoàn người Bá Tước Tấn Hải đi cầu kiến, kết quả bị Trương Tấn cản lại.
- Trương Xung đại nhân, thi văn nhất định là Thẩm Lãng lăn gian a, không thể cứ tính như vậy được.
- Ngươi nhất định phải nghĩ một chút biện pháp xoay chuyển lại cục diện, sáng mai Vương thúc Ninh Khải sẽ phải tuyên bố kết quả cuối cùng tranh đảo Kim Sơn.
- Một khi tuyên bố phủ Bá Tước Huyền Vũ giành chiến thắng, sẽ phải ký kết khế ước chuyển nhượng đảo Kim Sơn trước mặt mọi người đó.
- Đến lúc đó, hết thảy đều không còn kịp rồi.
Một lát sau, Trương Xung để Trương Xuân Hoa xuất hiện truyền một câu nói.
- Ván này thua, không nên ham chiến, lập tức tiến vào ván kế tiếp. Nghìn vạn lần không cần có bất luận hành động thiếu suy nghĩ gì, chờ ta suy nghĩ kỹ càng, sẽ sắp xếp bước hành động tiếp theo.
Trương Xuân Hoa lập lại hai lần, để Bá Tước Tấn Hải đám người nghìn vạn lần không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ cho Thẩm Lãng cơ hội lợi dụng.
Tiếp đó, Trương Tấn ép buộc đuổi đoàn người Bá Tước Tấn Hải đi, muốn cho phụ thân Trương Xung an tâm dưỡng bệnh.
...
Trở lại nơi dừng chân.
Đoàn người Bá Tước Tấn Hải Đường Luân nổi giận đùng đùng.
- Hừ, Trương Xung này cũng chỉ bất quá là cố làm ra vẻ mà thôi!
- Lúc trước rất lợi hại, thời khắc mấu chốt liền không hữu dụng gì.
- Còn nói cái gì nghìn vạn lần không nên hành động thiếu suy nghĩ nữa, lẽ nào chờ Thẩm Lãng gác dao nhỏ lên cổ của chúng ta ư? Hắn chỉ là một Thái Thú, có quyền lực gì sai khiến dòng quý tộc chúng ta chứ?
- Đúng, đúng vậy! Không thể chờ, nhất định phải hành động, nhất định phải trả thù!
Ngay lúc này, Tử tước Lan Sơn Chúc Lan Đình bắt đầu ám chỉ:
- Ta có một độc kế, có thể hủy diệt toàn bộ đất phong phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Mọi người hết hồn nói:
- Độc kế gì?
Chúc Lan Đình nói:
- Hôm nay mưa to như trút nước vậy, con đập sụp đổ cũng là chuyện bình thường. Con đập phía bắc phủ Bá Tước Huyền Vũ nếu bị sụp đổ, vậy nước lũ ngập trời liền tràn vào trang viên gia họ Kim, còn có đất phong của hắn.
- Đến lúc đó vô số ruộng tốt, thôn trấn, pháo đài của gia tộc họ Kim đều bị nước lũ nhấn chìm, tử thương vô số.
- Vậy đối với phủ Bá Tước Huyền Vũ, đúng là loại hủy diệt đả kích cỡ nào đây?
......
Chú thích của Bánh: Nửa đêm ngồi trơ đến năm giờ rạng sáng mới bắt đầu gõ chữ, luôn luôn viết đến tám chín giờ. Rút kinh nghiệm xương máu viết ra một chương này, tình tiết nên cũng đủ phong phú. Lạy xin mọi người hỗ trợ cổ vũ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.