Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 132: Cẩu nam nữ Thẩm Lãng Thiên Thiên! Đã định kết cục chiến thắng, vô địch thật quạnh hiu




Thẩm Lãng chuẩn bị bao lâu cho chuyện tranh chấp đảo Kim Sơn?
Ròng rã mấy tháng.
Tạm thời nước tới trôn mới nhảy, trên căn bản là không thể nào.
Lúc hắn viết 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》, nhạc phụ đã từng hỏi hắn, rõ ràng bản thân viết là được rồi, vì sao phải kéo Kim Mộc Thông vào?
Thẩm Lãng lúc đó phải trả lời, vì tranh chấp đảo Kim Sơn.
Từ khi hợp tác viết Phong Nguyệt Vô Biên, vì sao Kim Mộc Thông thời thời khắc khắc đều đang chép bài vở vậy?
Vẫn là vì tranh chấp đảo Kim Sơn.
Trận đầu tiên trong ba trận chiến tranh chấp đảo Kim Sơn, Mộc Lan cùng Đường Viêm luận võ.
Về cách thức phá giải kiếm pháp《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》 như thế nào đã được miêu tả nhiều nhất.
Nhưng mà, chuẩn bị cũng là trễ nhất.
Hôm nay một trận chiến này, đã là tất thắng không thể nghi ngờ.
Đương nhiên, Trương Xung cùng Bá tước Tấn Hải Đường Luân cũng cho là như vậy.
Cuối cùng Đường Viêm trước giờ không bại, đối mặt bất luận cao thủ trẻ tuổi nào cũng là nháy mắt hạ gục, huống chi là với Mộc Lan?
Nhưng ai nào biết, thứ kiếm pháp vô địch này một khi bị tìm được kẽ hở, sẽ trong nháy mắt tan rã vỡ!
...
Trận chiến thứ hai, Đường Doãn cùng Kim Mộc Thông thi văn thơ.
Nội dung thi vẫn theo luật của mấy thập niên trước đó, một phần sách luận, một bài thơ từ.
Một trận chiến này cơ hồ là không có gì để hồi hộp cả.
Kim Mộc Thông phải thua.
Đường Doãn đạt Thám Hoa trong kỳ thi Đình không phải là tự bơm hơi, thật sự là hạng thứ ba kỳ thi năm ngoái.
Kim Mộc Thông cùng gã khác biệt hoàn toàn, thực sự chính là ngọn núi sau nhà so sánh với ngọn núi Everest, là chênh lệch giữa Phượng tỷ và Lâm Chí Linh (*).
(*) Phượng tỷ - La Ngọc Phượng – là một cô gái ở Trùng Khánh có nhan sắc kém xinh nhưng đặt tiêu chuẩn kén bạn trai trên trời. Lâm Chí Linh là siêu mẫu chân dài hàng đầu Đài Loan.
Thế nhưng Thẩm Lãng cảm thấy, cái thằng mập ở nhà này còn có thể cứu vãn được.
Không phải là bởi vì đầu óc Kim Mộc Thông có thông minh gì, gã thậm chí đến bây giờ ngay cả《Kim Thị Gia Huấn》 còn chưa thuộc hết.
Thế nhưng trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn kia mà.
Kim Mộc Thông có một thứ đặc biệt lợi hại, đó chính là chép sách siêu nhanh siêu nghiêm túc.
Hơn nữa nếu người cố bắt gã học, gã chẳng nhớ nổi.
Nhưng nếu ngươi bắt gã chép phạt, chép mấy lần, thật sự là sau đó gã liền nhớ kỹ không lọt gì ráo.
Cho nên hơn một tháng thời gian ròng rã đó, gã vẫn luôn ngồi chép.
Lần này đề văn là do quốc quân tự mình ra, hơn nữa bỏ vào trong rương, dùng sáp niêm lại.
Nhất định phải đến ngày thi văn ấy, mới có thể chân chính mở ra.
Trước đó trừ quốc quân ra, ai cũng không biết đề bài.
Thế là, Thẩm Lãng liền lật xem tất cả sáng tác cùng chiếu thư của quốc quân, nhất là 《Chiếu Thư Tân Chính》.
Hắn phán đoán đề bài kỳ này, rất có thể là về tân chính.
Sau đó sẽ căn cứ tính cách của quốc quân, Thẩm Lãng dùng trí não tiến hành đoán đề. Giống như trung học Hoàng Cương (Hoàng Cương, tỉnh Hồ Bắc), trường trung học Mao Thản Hán (Lục An, tỉnh An Huy) (*) đã tiến hành áp đề với kỳ thi tốt nghiệp trung học vậy.
(*) Hai trường trung học này nổi tiếng là nhà máy “cao khảo” (gaokao), với cách giáo dục khắc nghiệt kiểu học vẹt theo hệ thống đề cương đã soạn sẵn, đương nhiên điểm số thành tích học sinh đạt được rất cao nhưng cách dạy của hai trường này gặp nhiều chỉ trích.
Sách luận, hắn tổng cộng ra mười chín đề.
Sau đấy căn cứ mười chín đề bài, ở trong kho số liệu trí não tìm kiếm những sách luận siêu cấp đại thần viết trong lịch sử Trung Quốc.
Toàn bộ là các bậc thầy siêu cấp như Vương Dương Minh (nhà triết học thời Minh), Âu Dương Tu (nhà thơ thời Tống), Vương An Thạch (nhà văn – chính trị gia thời Bắc Tống), Tô Thức (Tô Đông Pha, nhà thơ thời Tống), Tô Triệt (nhà văn thời Tống).
Mỗi một bài sách luận được lấy ra, cũng là nổi danh hiếm có truyền lại đời sau, chỉ cần sửa chữa một chút có thể dùng luôn.
Về thơ từ, Thẩm Lãng ra một 130 câu hỏi.
Tiếp đó căn cứ những đề mục này ở kho số liệu tìm kiếm những tác phẩm của các thi sĩ.
Cái đội hình này thì càng thêm hào hoa.
Thi tiên (Lý Bạch), thi thánh (Đỗ Phủ), thi quỷ (Lý Hạ), thi ma (Bạch Cư Dị), toàn bộ cho sao chép hết cho ta.
Cuối cùng Thẩm Lãng sửa sang lại mười chín phần sách luận siêu cấp kinh điển, một trăm ba mươi bài thơ ca bất hủ hoa mỹ.
Kim Mộc Thông, ngươi phải học thuộc lòng cho ta!
Chết sống cũng phải đem những thứ văn chương cùng thơ từ đó toàn bộ học thuộc.
Thế là, tên mập đáng thương mỗi ngày mười bốn tiếng đồng hồ đều ngồi chép sách.
Thế thì loại biện pháp này của Thẩm Lãng có đáng tin cậy không hả?
Nói thật, không đáng tin cậy mấy.
Mặc dù là trí não áp đề, thế nhưng xác suất vẫn quá thấp, hoàn toàn là mèo mù gặp phải chuột chết.
Xác suất trúng tủ cũng không vượt qua 10%.
Nhưng dù cho như thế, cũng không thể buông tha việc chạy chữa đâu.
Tên mập ở nhà Kim Mộc Thông có một ưu điểm to lớn, đó chính là nghe lời.
Giống như những học trò bị ăn hiếp trong trường học, giáo viên bảo làm gì thì làm cái đó, lớp trưởng bảo làm gì thì làm theo, thậm chí tổ trưởng bảo làm gì thì làm cái đó.
Cho nên Thẩm Lãng để gã chép cái gì gã liền chép cái đó, bảo gã thuộc lòng gì thì gã thuộc đó.
Kể cả điều đó có vô ích đi chăng nữa.
Nhưng thái độ của Thẩm Lãng với một trận chiến này chính là, có hy vọng nhưng không thể trông cậy vào.
Huống hồ về thi văn, kế tiếp Thẩm Lãng có thêm một cơ hội, một khi bị hắn nắm được, thật sự có khả năng thắng.
Nếu như trong vụ văn thơ tên mập ngồi lì Kim Mộc Thông nếu như thắng kim khoa Thám Hoa lang, vậy chuyện kia sẽ cực kỳ vui, thật thú vị quá đi mà.
Quả thực chính là hoàn toàn lật đổ.
...
Trận chiến thứ qua, quân chiến!
Phủ Bá Tước Huyền Vũ xuất ra một trăm tinh nhuệ, Bá tước Tấn Hải cũng xuất một trăm tinh nhuệ.
Không được dùng kỵ binh.
Bởi vì chiến mã quá đắt, chết đền không nổi.
Hai bên tinh nhuệ tập trung trên một bãi đất trống, khoảng cách một dặm.
Tiếp đó trực tiếp xung phong chém giết!
Thẳng đến khi một bên chết hết, hoặc đầu hàng mới thôi.
Quyết đấu giữa quý tộc, chính là tàn khốc dữ dội như vậy đấy.
Mối đại thù sống chết giữa phủ Bá Tước Huyền Vũ cùng phủ Bá tước Tấn Hải chính từ trong những thương vong này mà xuất hiện.
Một trận chiến này là khảo nghiệm là quân trận cùng tố chất binh sĩ.
Nhưng mà, còn có nhân tố càng quan trọng hơn, đó chính là vũ khí cùng áo giáp.
Khả năng Kim Mộc Thông thua ở trận văn chiến quá lớn, cho nên trận chiến thứ ba càng trở nên quan trọng hơn cả.
Nhưng mà, luận võ quân chiến thì phủ Bá Tước Huyền Vũ đã thua cả bốn mươi năm.
Không phải là bởi vì tài nghệ không bằng người ta, cũng không phải là bởi vì võ sĩ gia tộc họ Kim chưa đủ gan dạ.
Mà là bởi vì, trang bị vũ khí không bằng người ta thôi.
Hàm lượng nguyên tố sắt trong mỏ quặng ở đảo Kim Sơn là cao nhất, vượt qua đảo Vọng Nhai. Bởi vì hàm lượng lưu huỳnh trong quặng sắt trên đảo Vọng Nhai tương đối cao, cho nên thành phẩm rèn đúc khá giòn.
Hơn nữa, kỹ thuật luyện sắt phủ Bá tước Tấn Hải vượt qua phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Ngươi rèn đúc nên đao kiếm chả sắc bén như người khác, áo giáp không bền bằng người ta.
Cho nên lúc đánh nhau, dĩ nhiên là thua rồi.
Thực lực binh sĩ hai bên khác nhau trên thực tế là không lớn, thậm chí bởi vì có hoàn cảnh trang bị xấu, cho nên binh sĩ Bá Tước phủ Huyền Vũ càng thêm gan dạ không sợ chút nào.
Vậy mà sau khi Thẩm Lãng đến.
Tất cả liền thay đổi!
Trong đầu hắn thứ gì đều có hết.
Về tài liệu tinh luyện kim loại, liền vượt qua mấy chục vạn chữ.
Vụ loại bỏ lưu huỳnh trong quặng sắt khi tinh luyện kim loại sao? Dễ dàng.
Lợi hại nhất, chính là thuật luyện thép.
Đối với thế giới này mà nói, Thẩm Lãng cung cấp kỹ thuật luyện thép hoàn toàn là vượt thời đại.
Thép cũng là sắt, sắt cũng là sắt.
Nhưng hai thứ này là hoàn toàn không thể so sánh được.
Tựu như cùng mọi người đều là cứng rắn, có vài người ngay cả quần còn chả đẩy lên nổi, mà có vài người thì có thể trên tiểu kê vắt quả cân lớn 10 cân.
...
- Cô gia, căn cứ tài liệu và bản vẽ của ngài, chúng ta đã hoàn thành rèn một trăm khôi giáp, ba trăm thanh chiến đao. Thế nhưng nhóm vật tư đó chưa phát ra, trạng thái vẫn hoàn toàn bảo mật!
Kim Hối báo cáo.
Tiếp đó, gã đưa tới một thanh chiến đao.
Bá Tước Huyền Vũ cầm lấy chiến đao, lập tức phát hiện khác biệt rõ rệt.
Thứ nhất trên đao lại có hoa văn đặc biệt.
Thứ nhì, lưỡi đao lại hiện lên sắc xanh lam tỏa sáng.
Kim Hối lấy tới một thanh chiến đao, nói:
- Chủ nhân, đây là chiến đao phủ Bá tước Tấn Hải, ngài thử xem.
Bá Tước Huyền Vũ chợt chém tới một đao.
- Keng!
Tức khắc, chiến đao phủ Bá tước Tấn Hải trực tiếp lủng lỗ lớn.
Mà chiến đao kiểu mới của Bá Tước phủ Huyền Vũ chỉ cuốn lưỡi thôi.
- Đao tốt, lợi hại. - Bá Tước Huyền Vũ khâm phục.
Loại chiến đao kiểu mới, so với chiến đao trước kia của phủ Bá Tước Huyền Vũ không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Đối với chiến đao phủ Bá tước Tấn Hải, cũng cứng cỏi hơn nhiều lắm.
Kim Hối tiếp tục cầm tới một áo giáp, mặc vào tên người gỗ.
- Đây là áo giáp phủ Bá Tước Tấn Hải, độ bền chắc vượt xa so với áo giáp trước đây của chúng ta rất nhiều.
Bá Tước Huyền Vũ cũng không cần dùng nhiều lực, chỉ dùng sức cỡ một binh lính tinh nhuệ bình thường để chém tới một đao.
- Rắc rắc...
Hiệu quả đó, thật kinh người.
Áo giáp Bá Tước phủ Tấn Hải, trực tiếp bị bổ ra.
Tuy rằng chưa nói tới chém sắt như chém giấy, nhưng quả thực chẳng cần cố sức.
Bá Tước Huyền Vũ không khỏi sững sờ!
Chiến đao kiểu mới này, lại sắc bén vững chắc như thế, thật khiến cho người ta không thể tin nổi.
Đây là dĩ nhiên!
Thép cùng sắt, bất kể là độ cứng, hay là độ dẻo, vốn cũng chả cùng một cấp bậc.
Lại tôi vào nước lạnh có thể tăng độ cứng của thép, tôi thêm lần nữa có thể tăng độ mềm dẻo của thép.
Kế tiếp!
Kim Hối lấy ra khôi giáp sắt thép thiết kế hoàn toàn mới của Thẩm Lãng.
Cầm khôi giáp kiểu mới mặc lên người gỗ.
Bá Tước Huyền Vũ cầm lấy chiến đao của kẻ địch phủ Bá tước Tấn, chợt hướng lên người gỗ mặc khôi giáp kiểu mới chém xuống.
- Kengg!
Tia lửa văng khắp nơi!
Trên cái khôi giáp kiểu mới mà Thẩm Lãng thiết kế, chỉ để lại một đường dấu vết, căn bản không có bị chém đứt, ngay cả vết rách cũng chẳng có.
Mà chiến đao Bá Tước phủ Tấn Hải, trực tiếp cuốn lưỡi.
Quá kinh ngạc!
Mạnh dữ dội!
Giáp sắt và đao thép Thẩm Lãng thiết kế đều vượt xa đối thủ.
Huyền Vũ Bá nhìn Thẩm Lãng mà không thể nào hiểu nổi.
Thằng con rể này thật tài giỏi, cái gì nó cũng biết hết.
Không tính đến chuyện có kiến thức về thuốc nhuộm, lại tinh luyện kim loại chuyên nghiệp như vậy, làm thứ gì cũng tinh thâm đến thế.
Lẽ nào cũng chính là thần tiên trao tặng à?
Có áo giáp cùng chiến đao kiểu mới, như vậy trận chiến thứ ba, liền không cần trì hoãn nữa.
Ba trận chiến hai thắng!
Phủ Bá Tước Huyền Vũ tất thắng.
Khi tất cả mọi người cảm thấy phủ Bá Tước Huyền Vũ tất bại, kỳ thực kết cục đã sớm định ra rồi.
...
Thẩm Lãng đi tới trước bản đồ lớn.
- Tranh chấp đảo Kim Sơn, chúng ta tất thắng!
- Nhưng một kỳ thủ cao minh, không thể chỉ thấy thắng lợi trước mắt, mà là muốn nhìn thấy bước thứ hai, bước thứ ba, bước thứ tư!
- Chúng ta không có khả năng vĩnh viễn phòng thủ bị động, Trương Xung ra chiêu gì, chúng ta liền phòng chiêu đấy, như thế vĩnh viễn không thắng được.
- Tất cả mọi người cho rằng chuyện tranh chấp đảo Kim Sơn chúng ta tất bại, đây là ưu thế thật lớn. Điều này đại biểu cho kẻ địch không có kế hoạch gì cho trình tự kế tiếp. Như vậy chúng ta là có thể thu được quyền chủ động, chuyển phòng thủ sang tấn công, để cho kẻ địch rơi vào tiết tấu của chúng ta!
- Cho nên, chúng ta muốn không những thắng lợi tranh chấp đảo Kim Sơn, mà còn muốn sắp xếp ván cờ kế tiếp, một lần đánh bại Trương Xung, đồng thời một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, hoàn toàn giải quyết nguy cơ tân chính của Bá Tước phủ Huyền Vũ.
- Kế tiếp, tất cả tài nguyên chúng ta, tất cả trọng tâm, đều phải đặt vào bước thứ hai, ba, bốn sau khi tranh đảo Kim Sơn!
- Bước thứ hai này, con đặt cho nó là chiến lược đảo Vọng Nhai. Bước này, chúng ta phải đối mặt hội Ẩn Nguyên. Bước thứ hai này, mặt ngoài là kiếm tiền, trên thực tế là vì đắp nặn một tầng kim thân cho đảo Vọng Nhai, hoàn toàn giải quyết nguy cơ nợ nần của chúng ta.
- Bước thứ ba, con gọi là chiến lược giết lợn, vào thời khắc mấu chốt, biến đảo Vọng Nhai thành một con mồi to lớn cùng cạm bẫy! Hấp dẫn kẻ địch của chúng ta nhảy sang, rơi vào đây!
- Bước thứ tư, con gọi là chiến lược sóng to gió lớn, cũng có tên là chiến lược cách biển làm vua.
- Một khi bước thứ tư thành công, chúng ta chẳng những có thể hoàn toàn đánh bại Trương Xung, hơn nữa có thể làm một mẻ, khoẻ suốt đời, giải quyết triệt để nguy cơ tân chính của phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta, từ đó về sau cũng không cần lo lắng đồ đao tân chính quốc quân rơi vào đầu chúng ta, chuyển bị động thành chủ động!
Mặc dù mọi người còn nghe được như lọt vào trong sương mù.
Nhưng Bá Tước Huyền Vũ lại hơi hiểu trình tự chiến lược kế tiếp của Thẩm Lãng.
Bởi vì có chút chi tiết, Thẩm Lãng đã dùng văn chương báo cáo cho nhạc phụ đại nhân xem trước rồi.
Độ hoàn thiện đặc biệt cao.
Nhưng tính khả thi cũng vậy.
Tiếp đó...
Ông ta sửng sốt chưa từng có, ngó mà thầm than.
Ván cờ chiến lược này, tổ tiên đi một bước, đã là hết sức tài ba.
Hiện tại Thẩm Lãng là đi một bước, vạch kế hoạch bốn bước.
Khi người khác vẫn còn đang mưu đồ tranh chấp đảo Kim Sơn, hắn đã đào một phần mộ chính trị cho Trương Xung rồi.
Đã vì phủ Bá Tước Huyền Vũ vạch kế hoạch một con đường thênh thang rộng mở.
Lúc này, trong lòng Bá Tước Huyền Vũ cùng thầy đồ Lâm lúc này thực sự chỉ có một câu nói, trí gần như yêu!
Thẩm Lãng giảng giải tiếp:
- Thiên hạ không có kế sách vẹn toàn, kế tiếp có thể xem việc lớn thành hay không, sẽ phải xem thực tiễn của chúng ta. Căn cứ tiết tấu bốn cái chiến lược này, nhưng đồng thời lại phải giữ vững tùy cơ ứng biến, thực tiễn mới là tiêu chuẩn kiểm nghiệm chân lý duy nhất.
Bá Tước Huyền Vũ nói:
- Lãng nhi, kế tiếp con có thể điều phối tất cả tài nguyên phủ Bá Tước, phân việc cho một số người, bao gồm cả ta.
- Dạ! - Thẩm Lãng nói:
- Kế tiếp nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta vẫn là tranh đảo Kim Sơn, đấu ba trận chiến kia!
- Mặc dù chúng ta gần như đã tất thắng, nhưng vẫn phải toàn lực ứng phó!
- Bởi vì tranh chấp đảo Kim Sơn, hoàn toàn quyết định số phận phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta tiếp theo.
- Nếu như bước đầu tiên này thua, vậy ba bước phía sau cũng không có chút ý nghĩa nào, trăm năm cơ nghiệp gia tộc họ Kim cũng sẽ hoàn toàn chôn vùi.
- Chỉ có thắng được tranh chấp đảo Kim Sơn, mới có thể cho kẻ địch của chúng ta một bạt tai thật mạnh, thọt một đao ngay tim bọn họ thật đau.
- Để cho bọn họ hoàn toàn mất phương hướng để rơi vào tiết tấu của chúng ta.
Nhưng vào lúc này!
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Kim Trung bẩm báo:
- Cô gia, Từ Thiên Thiên cầu kiến, nói vô cùng khẩn cấp!
Bá Tước Huyền Vũ và những người khác không khỏi kinh ngạc.
Từ Thiên Thiên không phải đã chết rồi ư?
Mà Thẩm Lãng trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
Cô ả này, quả nhiên không có chết!
Hắn dùng mánh khóe đặc biệt ghi trên công thức nhắc nhở Từ Thiên Thiên, nhưng chỉ là vô tâm làm ra mà thôi.
Từ Thiên Thiên đến tột cùng có chết hay không? Trong lòng hắn cũng không chắc.
...
Mấy phút sau!
Thẩm Lãng gặp được Từ Thiên Thiên.
Thực sự giống như hai người khác nhau.
Nàng thực sự gầy rất nhiều, trước kia là khá nở nang, hiện tại lại có vẻ mảnh dẻ như dương liễu.
Thế nhưng, nàng cũng không tiều tụy, ngược lại lộ ra vẻ kích động xinh đẹp.
Cả người phảng phất như một ngọn lửa đang bùng cháy, tràn đầy điên dại.
- Thẩm Lãng, tên Vua Hải Tặc con Cừu Kiêu phái người quăng độc thi vào giếng trên đất phong các ngươi, muốn tạo ra ôn dịch. Hai canh giờ trước, bọn họ ở Xuân Nha Trang, tổng cộng đầu độc tám cái giếng. Mà bọn họ đã nhìn thấy ta, cũng biết ta là ai.
Thẩm Lãng vừa nghe, tức khắc rợn cả tóc gáy.
Hành vi của Cừu Kiêu đến nước này quả thực diệt sạch nhân tính!
Hắn lập tức hạ lệnh:
- Kim Hối, ngươi lập tức dẫn cao thủ đi giết đám hải tặc này, không buông tha cho bất kỳ người nào. Tra hỏi rõ ràng đến tột cùng những giếng nước nào bị hạ độc thi, trước tiên hãy đổ một số lượng lớn vào nước giếng cho sôi lên, rồi phong tỏa đám giếng này triệt để. Thông qua những người chuyên môn khai thác giếng mới.
- Dạ! - Kim Hối tuân lệnh đi.
Mộc Lan đi ra bảo:
- Phu quân, thiếp cũng đi làm.
Thẩm Lãng gật đầu.
Mộc Lan cùng đi theo.
Từ đầu tới đuôi, nàng cũng chưa thèm nhìn Từ Thiên Thiên một cái.
Tức khắc cả gian phòng cũng chỉ có hai cô nam quả nữ Thẩm Lãng cùng Từ Thiên Thiên.
Đôi cẩu nam nữ chồng trước vợ trước!
...
Lúc này Từ Thiên Thiên có vẻ càng kiêu ngạo, nỗ lực thẳng lưng, duỗi thẳng cổ, như gà mái nhỏ bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu vậy.
Nàng muốn chiến đấu cùng người nào?
Đương nhiên là cùng Thẩm Lãng!
Lúc này trong lòng nàng tự ai tự oán, nhưng lại tràn đầy lòng tự trọng mãnh liệt.
Hơn nữa, nàng còn có cảm giác có chút quyền chủ động.
Cuối cùng, nàng báo tin cứu vãn rất nhiều người trên đất phong phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Với lại, vừa nãy bằng vào sức mình, giết chết năm hải tặc.
Nàng cảm thấy Thẩm Lãng là rất nhạy bén, thế nhưng sau khi mình lột xác thức tỉnh cũng chẳng kém.
Thẩm Lãng lạnh nhạt nói:
- Từ Thiên Thiên, ngươi mới vừa giết người hả.
Nghe những lời này, Từ Thiên Thiên hết hồn.
Hả… Cái này cũng nhìn ra được? Thẩm Lãng thông minh đến nước này sao?
Thẩm Lãng nói:
- Ánh mắt của ngươi phấn khích điên dại, hơn nữa khóe miệng còn có máu tươi, là vết thương mới.
Từ Thiên Thiên nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại, sau đó dùng cố gắng dùng giọng điệu bình thản nhất:
- Ta muốn báo thù.
Thẩm Lãng đáp:
- Được thôi!
Từ Thiên Thiên nói:
- Ta muốn hủy diệt cha con Trương Xung cùng Trương Tấn, khiến bọn họ chết không có chỗ chôn.
Thẩm Lãng nói:
- Được!
Từ Thiên Thiên nói:
- Ngươi có thể làm được ư?
- Có thể. - Thẩm Lãng đáp:
- Thế nhưng ngươi nguyện trả giá đắt cho điều này hay không?
Từ Thiên Thiên nói:
- Bất kỳ giá nào cũng được.
Thẩm Lãng nhìn phía nàng, nói một cách quái dị:
- Thực sự bất kỳ giá nào cũng được sao?
Từ Thiên Thiên trực tiếp đứng dậy, cởi váy của mình ngay, lộ ra tiết khố cùng áo yếm, còn có da thịt trắng như tuyết.
- Ta nói, bất kỳ giá nào đều được. Thẩm Lãng cô gia nếu như bây giờ muốn thân thể ta, tại đây ta liền có thể vì ngươi mở hai chân. - Từ Thiên Thiên nhấn mạnh từng chữ.
Thẩm Lãng lắc đầu nói:
- Không được, ngươi chẳng thật lòng.
Từ Thiên Thiên nói:
- Chẳng lẽ còn muốn ta chủ động cỡi lên thân thể của ngươi, mới xem như là thành tâm à?
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi không tắm mấy ngày rồi?
Từ Thiên Thiên kinh ngạc nói:
- Hai ngày rưỡi, sao thế?
Thẩm Lãng nói:
- Phụ nữ hai ngày rưỡi chưa tắm chỗ ấy đều chua, để cho người ta hạ miệng kiểu gì? Ngươi còn nói mình thành tâm hử? Nếu là ngươi cố tình muốn quyến rũ ta, muốn hiến thân cho ta, sớm đã tắm táp thân mình cho sạch sẽ thơm ngát rồi.
Nghe những lời này, Từ Thiên Thiên trong lòng phẫn hận: Thẩm Lãng, đ* mẹ ngươi.
Tiếp đó, nàng trực tiếp đi ra phía ngoài nói:
- Thùng tắm ở nơi nào, ta đi tắm cho sạch.
Thẩm Lãng lắc đầu nói:
- Không, ta không cần ngươi tắm, cũng không cần ngươi hiến thân cho ta. Ta cần ngươi đi một chỗ, làm một chuyện, câu dẫn một người.
Da đầu Từ Thiên Thiên từng đợt tê dại.
Trước mắt cái vụ gặp mặt đàm phán này cùng trong tưởng tượng của nàng hoàn toàn khác nhau.
Nàng vốn tưởng rằng Thẩm Lãng sẽ giữ nàng bên người làm nô tỳ, hoặc là kiếm tiền cho hắn, thật chẳng ngờ hoàn toàn không phải.
Tư duy của Thẩm Lãng, căn bản là thiên mã hành không.
- Đi nơi nào, câu dẫn ai? - Từ Thiên Thiên hỏi.
Thẩm Lãng nói:
- Đi thành Nộ Triều, câu dẫn con gái lớn của Vua Hải Tặc, tiểu thư thành Nộ Triều, Cừu Yêu Nhi!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất năm nghìn chữ, lại là viết đến hừng đông sáu giờ, ta đi ngủ mấy canh giờ.
Lạy xin các huynh đệ hỗ trợ, đặc biệt cần đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.