Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 183: Thái thượng hoàng triệu kiến




Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
"Bệ hạ!" Bên ngoài vang lên thanh âm Hắc Băng Đài Đại đô đốc Nam Cung Thác.
Vô Tâm hòa thượng nói: "Vậy ta đi trước."
"Không cần, không cần..." Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Vào đi."
Câu sau là nói với Nam Cung Thác.
Sau một lát, Nam Cung Thác đi vào, dập đầu khom người xuống nói: "Tình báo Nam cảnh."
Sau đó, gã đưa tới một xấp thật dày, đây chính là tình báo cặn kẽ nhất liên quan tới Nam cảnh phản loạn, ròng rã mấy chục trang, từ lúc phản loạn bắt đầu cho đến cục diện trước mắt, đều viết rõ rõ ràng ràng.
Hoàng đế xem phi thường cẩn thận, từ đầu tới cuối nhìn qua một lần, sau đó nhắm mắt lại nghĩ một hồi, rồi lại nhìn một lần nữa.
"Nói cách khác, kẻ cầm đầu phản loạn Nam cảnh lần này là Viên Thiên Tà?" Vạn Duẫn hoàng đế hỏi.
"Đúng, Viên Thiên Tà, Lý Văn Hóa, Phục Sạ, ba người là kẻ cầm đầu phản loạn Nam cảnh lần này." Nam Cung Thác nói: "Gần nửa năm qua, Nam cảnh liên tiếp phát sinh địa chấn, nhiều tai nhiều bệnh, mà quan phủ năm tỉnh Nam cảnh cứu tế chữa bệnh bất lợi, lại áp bách thổ dân Nam Man cảnh phi thường lợi hại. Viên Thiên Tà Hoàng Thiên giáo mượn cơ hội thu môn đồ khắp nơi, tổ chức chữa bệnh cứu tế, rất nhiều bệnh nhân phục dụng thuốc phù thủy hắn xong, thần kỳ khỏi hẳn. Cho nên rất nhiều người tôn hắn là Đại Thánh Sư, nhao nhao bái hắn làm thầy."
Địa chấn?!
Gần một năm qua, Nam cảnh phát sinh nhiều lần địa chấn, chỉ riêng đại đô hộ phủ đã thượng tấu lên vài chục lần.
Triều đình cũng đẩy đi ba lần bạc cứu trợ thiên tai, bất quá thành quả chẳng đến đâu, nếu không cũng sẽ không để Viên Thiên Tà Hoàng Thiên giáo điên cuồng quật khởi.
Những tin tức địa chấn này đều bị hoàng đế ép xuống.
Năm ngoái đại chiến thất bại, vốn có nguy cơ dư luận, hoàng đế vốn nhận lấy áp lực cực lớn. Nếu như để tin tức địa chấn này truyền đi, chẳng phải là cho rất nhiều người không gian liên tưởng.
Bởi vì ở thế giới này, địa chấn thường thường liên quan đến hoàng đế thất đức, thượng thiên cảnh cáo. Mà lần này địa chấn Nam cảnh xác thực rất kỳ lạ, liên tiếp không ngừng. Địa chấn dày đặc như vậy, xác thực hiếm thấy.
"Viên Thiên Tà vận dụng vô số tín đồ xây dựng Hoàng Thiên Phù Đồ Thánh Tháp tại đỉnh Đại Nhật sơn ở Đại Nam hành tỉnh, xưng là muốn trợ giúp ngàn vạn thổ dân trấn trụ Địa Long. Chờ tòa Phù Đồ Thánh Tháp này tu kiến xong, địa chấn cũng sẽ dần ngừng lại, tai bệnh cũng sẽ đình chỉ." Nam Cung Thác nói: "Không ngờ tòa Hoàng Thiên Phù Đồ Thánh Tháp này sắp tu kiến xong, địa chấn vậy mà thật dần ngừng lại lắng xuống, cho nên vô số người Nam cảnh xem hắn là Thiên Nhân, càng thêm sùng bái ngưỡng mộ."
Lông mày hoàng đế không khỏi nhăn lại, vị Viên Thiên Tà này y đã nghe qua, tuyệt đối đại danh đỉnh đỉnh, từ Đại Hạ đế quốc đến Đại Doanh đế quốc, từ Nam Chu đế quốc đến Tây Lương vương quốc, khắp nơi đều lưu lại dấu chân của gã, phải nói là kỳ tích.
Không biết bao nhiêu danh lưu là môn đồ của gã, thậm chí không thiếu huân quý đỉnh cấp công tước và hầu tước. Thậm chí Vạn Duẫn hoàng đế cũng từng có suy nghĩ, muốn triệu kiến vị phương sĩ thần kỳ này.
Nhưng không ngờ, người này tại Nam cảnh vậy mà trở thành tai họa.
"Phục Sạ này, cái tên sao có chút quen thuộc?" Lúc này Vô Tâm hòa thượng bên cạnh bỗng nhiên hỏi.
Hoàng đế nói: "Hắn đã từng đến kinh thành yết kiến trẫm, trẫm còn sắc phong hắn là Quy Đức đại tướng quân. Bất quá lúc đó hắn còn không gọi là Phục Sạ, mà gọi là Ngao Sạ, dù nhỏ hơn Ngao Tâm không đến 10 tuổi, nhưng lại bái gã làm nghĩa phụ."
Vô Tâm hòa thượng nói: "Ta nhớ ra rồi, hắn còn có một huynh đệ sinh đôi là Ngao Khí."
"Đúng, Ngao Khí, Ngao Sạ, đôi huynh đệ này đều là Ngao Tâm cất nhắc lên, làm tả và hữu đại thống lĩnh thổ dân quân phòng giữ." Hoàng đế nói: "Hiện tại đôi huynh đệ này mưu phản, thậm chí cải cả tên họ.
Khó trách toàn bộ thiên hạ đều cảm thấy Ngao Tâm mưu phản.
Bởi vì tại Nam cảnh mưu phản không chỉ là Trung Dũng Bá Lý Văn Hóa, còn có nghĩa tử Ngao Tâm, hơn nữa còn lấy danh nghĩa cứu Ngao Tâm.
Cho nên Ngao Tâm thật sự là nhảy vào Thiên Giang cũng rửa không sạch, làm sao để cho người ta không cảm thấy những người này mưu phản là do Ngao Tâm ngươi chỉ điểm?
"Bệ hạ, Hương Hương công chúa vừa mới đi qua Hắc Băng Đài, nhưng không đi vào, dừng tại cửa nửa khắc đồng hồ." Nam Cung Thác nói.
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Nó dừng ở cửa Hắc Băng Đài làm gì?"
Nam Cung Thác nói: "Trong khoảng thời gian này Ngao Ngọc mượn một đàn tranh, thỉnh thoảng đàn tấu từ khúc, khả năng Hương Hương công chúa đi ngang qua nghe được."
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Hắn đàn ở đâu?"
Nam Cung Thác nói: "Ngay trong ngục giam."
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Trong tù đàn tấu, thanh âm có thể truyền ra bên ngoài sao?"
Nam Cung Thác nói: "Cực kỳ bé nhỏ, bất quá Hương Hương công chúa ở phương diện này có thiên phú dị bẩm."
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Hắn đàn tấu rất tốt sao?"
Nam Cung Thác nói: "Phi thường kinh diễm."
Vạn Duẫn hoàng đế lạnh giọng nói: "Hắn thật đúng là dụng ý khó dò, tâm hắn đáng chết, vì sao các ngươi cho hắn đàn tranh?"
Nam Cung Thác nói: "Bởi vì hắn cung cấp cho chúng ta một tin tình báo vô cùng trọng yếu, trước đó đã bẩm báo với bệ hạ."
Vạn Duẫn hoàng đế lạnh nhạt nói: "Trở về, lập tức lấy lại đàn tranh, đừng để hắn làm yêu, trực tiếp trói lại đi."
Nam Cung Thác nói: "Vâng, bệ hạ!"
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Hương Hương không đi vào gặp Ngao Ngọc chứ?"
Nam Cung Thác lắc đầu nói: "Không có, lúc này công chúa điện hạ đã đi về phía hoàng cung."
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Được rồi, ngươi ra ngoài đi."
"Vâng!" Nam Cung Thác nói.
Hắc Băng Đài Đại đô đốc Nam Cung Thác rời đi, Vạn Duẫn hoàng đế tiếp tục đánh cờ với Vô Tâm hòa thượng.
"Vô Tâm sư huynh, ngươi cảm thấy Ngao Ngọc này thế nào?" Hoàng đế hỏi.
Vô Tâm hòa thượng nói: "Có chút yêu, nhìn không thấu."
Lời này vừa ra, ánh mắt hoàng đế hơi co rụt lại.
Sau một lát, bên ngoài thái giám bẩm báo: "Bệ hạ, công chúa điện hạ tới."
Vạn Duẫn hoàng đế lập tức đại hỉ đứng lên, đi ra ngoài đón, đây là tâm can bảo bối của y, là hòn ngọc quý y cực kỳ thương yêu, hơn nữa còn là người mang tin tức duy nhất giữa y và thái thượng hoàng.
Hương Hương công chúa còn chưa tới, trong điện lập tức xuất hiện mùi thơm mê người.
Sau đó, tất cả cung nữ thái giám hoan thiên hỉ địa quỳ xuống, dập đầu nói: "Bái kiến công chúa điện hạ."
Nhưng không được ngẩng đầu nhìn công chúa điện hạ, đây là Thiên Diễn hoàng đế lúc tại vị định ra quy củ.
Tất cả thái giám cung nữ đều không được phép nhìn chằm chằm Hương Hương công chúa, do đó mỹ mạo Hương Hương công chúa càng thêm thần bí.
Mà mỗi một lần đi vào hoàng cung, nàng được hưởng thụ đãi ngộ không phải bình thường, thậm chí ngay cả hoàng tử cũng không bằng.
Lúc này ngoài thư phòng hoàng đế là đại thái giám Hầu Khánh, gã càng thêm cung kính không gì sánh được nằm trên mặt đất, nịnh nọt nói: "Nô tỳ bái kiến công chúa điện hạ."
Hương Hương công chúa kinh ngạc, nói: "A? Hầu Chính công công đâu?"
Lời này vừa ra, thân thể đoạ thái giám Hầu Khánh khẽ run lên.
Lúc này, Vạn Duẫn hoàng đế bước nhanh ra, trong tay nhiều thêm một đồ chơi hiếm có.
"Hương Hương, Hương Hương, mau tới, nhìn xem phụ hoàng cho ngươi cái gì?" Vạn Duẫn hoàng đế cầm vật quý tong tay như bảo bối.
Lúc này, y phảng phất không khác gì phụ thân yêu chiều nữ nhi.
Hương Hương công chúa đi tới, tiếp nhận bảo bối kia, đưa đến trước mắt xem xét.
Ánh mắt của nàng thật như bảo thạch, mặc dù đã 18 tuổi, nhưng con ngươi tinh khiết đen nhánh như hài nhi vậy.
Nàng lập tức phát ra thanh âm kỳ lạ, bởi vì đây là một thuỷ tinh cầu, bên trong là một thế giới nho nhỏ, có phòng ở, có tiểu nhân, vô cùng vô cùng nhỏ, nhưng cực kì đẹp, sinh động như thật.
Mà thủy tinh cầu từ trên góc độ nào đó nhìn lại, còn có hiệu quả thấu kính lồi, có thể phóng đại.
Ở thế giới này, đây tuyệt đối là một bảo bối vô cùng hiếm có.
"Tạ ơn phụ hoàng." Hương Hương công chúa nói, thanh âm của nàng rất đẹp, trong thanh thúy lại mềm mại, trong ngọt ngào lại lãnh diễm.
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Ta mỗi ngày đều đếm thời gian chờ ngươi đến, ngươi nếu không tới, ta cũng nhịn không được muốn đưa bảo bối này qua cho ngươi."
Tiếp đó Vạn Duẫn hoàng đế giận trách: "Nha đầu, có phải ngươi có gia gia liền quên cha không? Mỗi tháng không thể đến thăm ta nhiều thêm mấy ngày sao?"
Hương Hương công chúa nói: "Gia gia lớn tuổi, ta bồi không được mấy năm nữa. Mà phụ hoàng còn trẻ, ta còn có thể bồi ngài thật lâu đó."
Lời này cũng chỉ có Hương Hương công chúa dám nói, đổi thành người khác nói sẽ bị mất đầu.
Cái gì gọi là thái thượng hoàng lớn tuổi, bồi không được mấy năm, ngươi đây không phải nguyền rủa thái thượng hoàng chết sớm sao?
Nhưng Hương Hương công chúa nói ra thì không sao, dù thái thượng hoàng nghe được cũng chỉ cười ha ha.
Mà thái thượng hoàng còn có một câu thường nói, đó là có Tiểu Hương Hương, trẫm chí ít sống lâu thêm bảy tám năm.
Hương Hương công chúa đi tới trước mặt Vô Tâm hòa thượng, hành lễ nói: "Sư bá."
"Ừh!" Ánh mắt Vô Tâm hòa thượng hiền lành, thậm chí tràn đầy cưng chiều.
Vị Hương Hương công chúa này là hòn ngọc trên tay tất cả mọi người.
"Tiểu Hương Hương, gần đây có từ khúc nào mới không?" Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Nhanh, đàn tấu cho cha nghe."
Hương Hương công chúa nói: "Vốn có một từ khúc, cũng dự định đàn cho phụ hoàng nghe, nhưng về sau lại nghe thấy một bài từ khúc mới, cảm thấy từ khúc kia của con không dễ nghe, nên sẽ không gảy cho phụ hoàng nghe nữa."
Tiếp theo, Hương Hương công chúa mở lớn đôi mắt đẹp nhìn qua Vạn Duẫn hoàng đế, phảng phất đợi y nói, vậy ngươi đàn bài từ khúc mới nghe được này cho phụ hoàng nghe một chút đi.
Nếu diễn tiến thế này, nàng liền có thể thuận thế nói chuyện cho Ngao Ngọc.
Nhưng Vạn Duẫn hoàng đế lại phảng phất không nghe hiểu, cười nói: "Trong khoảng thời gian này, thân thể gia gia khoẻ không?"
Nội tâm Hương Hương công chúa ảm đạm.
Nàng mặc dù được sủng ái, là hòn ngọc quý trên tay toàn bộ hoàng thất, nhưng nàng có một ranh giới cuối cùng, tuyệt đối không can thiệp chính sự.
Lúc này nàng nghe ý phụ hoàng âm thầm cự tuyệt, chính là để nàng không nên nhắc đến chuyện Ngao Ngọc.
Lập tức, Hương Hương công chúa miễn cưỡng cười vui nói: "Gia gia rất tốt, mỗi ngày đều vẽ tranh."
"Vẽ tranh?" Vạn Duẫn hoàng đế cười nói: "Phụ hoàng hùng tài đại lược, một đời anh chủ, nhưng vẽ tranh lại không am hiểu đó? Vậy vẽ thế nào?"
"Bình thường." Hương Hương công chúa nói.
"Ha ha ha ha..." Vạn Duẫn hoàng đế cao giọng cười to.
Hai cha con thiên mã hành không nói chuyện phiếm, bỗng nhiên Vạn Duẫn hoàng đế cảm thán nói: "Một cái nháy mắt, Tiểu Hương Hương đã 18 tuổi. Dù phụ hoàng và hoàng gia gia tiếc đến đâu, Tiểu Hương Hương cũng phải lập gia đình. Tiểu Hương Hương ta là ngôi sao trên trời, là minh châu độc nhất vô nhị toàn bộ Đại Chu đế quốc, cha nhất định tìm cho con một vị hôn phu tuyệt đỉnh vô song, văn võ toàn tài."
Hương Hương công chúa hé miệng cười nói: "Chỉ riêng phụ hoàng ưa thích còn không được, còn phải chính ta ưa thích."
Đây chính là Hương Hương công chúa, cho tới bây giờ đều không nói dối, thầm nghĩ cái gì liền nói cái đó. Đổi thành những nữ nhân khác khẳng định nói nữ nhi không gả, phải bồi bạn phụ hoàng cả một đời.
Nhưng nàng không phải như vậy, nàng một mực luôn miệng nói muốn tìm một phu quân mình thích nhất.
Lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm một lão thái giám.
"Bệ hạ, Thái hậu nương nương để nô tỳ tới hỏi một chút, bệ hạ bên này đã chuẩn bị cơm chưa? Thái hậu bên kia đã chuẩn bị Mân Côi Lô Canh mà công chúa điện hạ thích ăn nhất, nếu như bệ hạ không lưu cơm, vậy để công chúa điện hạ đi qua dùng bữa."
Vạn Duẫn hoàng đế lưu luyến không rời nói: "Xem kìa, mẫu hậu không kịp chờ đợi đã đòi người rồi, Tiểu Hương Hương mau đi đi, không thôi hoàng tổ mẫu sẽ tự mình tới thúc giục đấy."
Hương Hương công chúa cáo biệt Vạn Duẫn hoàng đế, sau đó đi tới An Từ cung làm bạn với Thái hậu.
Thái hậu chính là thê tử Thiên Diễn hoàng đế, vì sao không ở tại Thượng Thanh cung với Thái thượng hoàng? Mà lại ở trong hoàng cung? Đây lại là một chuyện xưa khác.
...
Trong An Từ cung.
Nếu như nói hoàng đế cưng chiều Hương Hương công chúa, vậy Thái hậu càng thêm quá mức, đơn giản như lão thái thái nông thôn yêu chiều cháu chắt.
Thật là nâng ở trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan.
Mà loại cưng chiều kia, đều không cho thái giám và cung nữ động thủ, đều tự mình làm đồ ăn, tự mình động thủ.
"Bảo bối ta, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là quá gầy, quá gầy, về sau sinh em bé sẽ khó nha!"
Hương Hương công chúa vì để cho tổ mẫu cao hứng, liền ăn nhiều một chút.
Mà nàng cảm thấy mình không gầy, bất quá trong mắt Thái hậu, nàng mãi mãi gầy gò.
Có lẽ trong mắt Thái hậu, nàng mãi mãi chỉ là đứa trẻ không lớn lên kia.
Khi còn bé thân thể Hương Hương công chúa không tốt lắm, cho nên rất gầy yếu. May mắn có Vô Tâm hòa thượng, trợ giúp chữa khỏi bệnh của nàng, mà lại điều dưỡng tốt thân thể.
Cho nên khi còn bé nàng thường xuyên gọi Vô Tâm hòa thượng là lão sư.
Không chỉ Hương Hương công chúa, Đại hoàng tử Chu Ly, Nhị hoàng tử cũng gọi lão là lão sư. Bất quá Vô Tâm hòa thượng đều cự tuyệt, cho nên Hương Hương công chúa gọi là sư bá.
Vậy nên quan hệ giữa Vô Tâm hòa thượng và Vạn Duẫn hoàng đế, có điểm giống Đạo Diễn hòa thượng Diêu Quảng Hiếu và Vĩnh Lạc Đế Chu Lệ.
Lão không tham dự chính sự, nhưng lại được hoàng đế tin cậy nhất, địa vị phi thường siêu nhiên.
Mà vị Vô Tâm hòa thượng này cũng phi thường thần bí, có bản lĩnh phi phàm. Người này mọi người nhìn không thấu, cũng không dám gây.
"Ta biết Tiểu Hương Hương không cao hứng." Bỗng nhiên Thái hậu nói.
Hương Hương công chúa rõ ràng đã che giấu rất tốt, nhưng Thái hậu vẫn nhìn ra.
"Nói cho tổ mẫu, có ai làm ngươi không cao hứng vậy? Tổ mẫu giúp ngươi giáo huấn hắn?" Thái hậu nói: "Là ai làm ngươi khó chịu? Là già, hay nhỏ? Tổ mẫu đều giúp ngươi giáo huấn hắn."
Già trong miệng Thái hậu, dĩ nhiên là chỉ thái thượng hoàng. Nhỏ, dĩ nhiên là chỉ Vạn Duẫn hoàng đế.
"Đều không phải." Hương Hương công chúa nói.
Thái hậu nương nương nhìn chằm chằm Hương Hương công chúa một hồi lâu, nói: "Bảo bối của ta, ngươi cái gì cũng tốt, chính là quá ngoan nha, phải thua thiệt, phải nghịch ngợm hơn mới được."
Hương Hương công chúa nói: "Tổ mẫu, ta còn chưa đủ nghịch ngợm sao?"
Thái hậu nương nương nói: "Ngươi nha, là thượng thiên ban ân cho Chu thị chúng ta, ngươi hoàn mỹ thiện lương cơ hồ có thể rửa sạch tội nghiệt Chu thị chúng ta."
Tiếp theo, Thái hậu nương nương thở dài nói: "Ta hiểu, ta hiểu, hậu cung không được can chính."
...
Ngày kế tiếp!
Hương Hương công chúa rời hoàng cung, trở về Thượng Thanh cung, lúc đi qua Hắc Băng Đài, nàng không khỏi bảo thuộc hạ dừng bước lại, nhưng mà vểnh tai nghe, muốn nghe bên trong có người tiếp tục bắn ra từ khúc hay không?
Nhưng hiển nhiên không có.
Bởi vì trong ngục giam Vân Trung Hạc đã bị thu lấy đàn tranh, mà lại bị trói đi lên, thậm chí miệng cũng bị dán kín.
Lúc Hương Hương công chúa đứng tại cửa, Vân Trung Hạc vẫn cảm nhận được.
Bởi vì mùi thơm này thật sự rõ ràng quá mê người.
Hương Hương công chúa đứng ở ngoài Hắc Băng Đài, đợi ròng rã một khắc đồng hồ, vẫn không nghe được bất luận tiếng đàn gì.
Mà Hắc Băng Đài cũng không có người đi ra bái kiến, đây cũng là ý chỉ Vạn Duẫn hoàng đế.
Cứ như vậy, Hương Hương công chúa lại một lần nữa rời đi.
Trở về Thượng Thanh cung!
Hương Hương công chúa liền phổ ra bản « Vân Cung Tấn Âm » mà nàng nghe được.
Sau đó, một lần lại một lần đàn tấu.
Cầm nghệ nàng thật sự rất cao, trên cơ bản xem như có một không hai tại kinh thành, so với Hứa An Đình" tiểu tỷ tỷ cao hơn rất nhiều.
Đây không phải một loại kỹ nghệ, mà là một loại tâm cảnh, một loại cảnh giới.
Bản « Vân Cung Tấn Âm » trong tay nàng đàn tấu ra, lộ ra tiên khí mười phần.
Thái giám và cung nữ Thượng Thanh cung hoàn toàn nghe như si như say.
Tất cả nội tâm mọi người cảm thán, Hương Hương công chúa chẳng những có được tuyệt thế mỹ mạo, hơn nữa còn tài hoa tuyệt đỉnh, không biết ai có phúc khí cưới được nàng? Có lẽ thiên hạ không có nam tử nào xứng với nàng?
Tất cả mọi người cho là, thái thượng hoàng khẳng định sẽ không kịp chờ đợi đi ra, khích lệ Hương Hương công chúa.
Bởi vì trong từ khúc Hương Hương công chúa đàn tấu, thủ khúc này thật xem như nghe tốt nhất những năm gần đây.
Nhưng thái thượng hoàng không phản ứng, phảng phất không nghe thấy.
Đây có lẽ cũng là một loại thái độ.
Sau đó Hương Hương công chúa cũng không nói chuyện, chỉ một mực đàn tấu.
Ba lần.
Năm lần.
Mười lần!
Từ khúc này vẫn như cũ mỹ diệu dễ nghe, trong Thượng Thanh cung tất cả thái giám và cung nữ bắt đầu sợ hãi không gì sánh được.
Nhao nhao quỳ trên mặt đất.
Bởi vì bọn họ cũng nhìn ra không thích hợp.
Hương Hương công chúa bên này một mực đàn, nhưng thái thượng hoàng bên kia, hoàn toàn không đáp lại bất kỳ cái gì.
Hai mươi lần, ba mươi lần...
Nếu tiếp tục đàn tấu, sẽ làm bị thương tới ngón tay, cũng sẽ làm bị thương tinh thần.
Hương Hương công chúa khi còn bé người yếu nhiều bệnh, về sau mặc dù được Vô Tâm hòa thượng chữa khỏi, nhưng vẫn không quá khoẻ mạnh, không thể quá lao lực.
Nhưng Hương Hương công chúa vẫn cố chấp như vậy.
Tại phụ hoàng Vạn Duẫn hoàng đế bên kia, nàng muốn cầu tình cho nhà Ngao Ngọc, nhưng Vạn Duẫn hoàng đế trực tiếp không cho nàng mở miệng.
Thái hậu bên kia, nàng không thể mở miệng, bởi vì hậu cung không được can chính.
Cho nên nàng ký thác hi vọng vào thái thượng hoàng bên này, nhưng nàng cũng không thể trực tiếp mở miệng cầu tình, bởi vì nàng cũng không thể tham gia vào chính sự.
Cho nên chỉ có thể một lần lại một lần đánh đàn, đàn tấu khúc « Vân Cung Tấn Âm » này, sau đó chờ đợi thái thượng hoàng hỏi một câu, đây là từ khúc gì.
Cho nên, nữ hài này thật là Tinh Linh trên trời.
Thông minh, thiện lương, đơn thuần, mỹ lệ.
...
Ba ngày đã đến giờ!
150.000 cấm quân đã tập kết xong, Điểm Tướng Đài đã dựng xong.
Vĩnh Thành Hầu, Phụ Quốc đại tướng quân, Chinh Nam đại đô đốc Phó Viêm Đồ đã đứng trên Điểm Tướng Đài, nhìn xuống chằng chịt cấm quân tinh nhuệ bên dưới.
Trong lòng của gã phóng khoáng tỏa ra.
150.000 cấm quân này vẻn vẹn chỉ là một phần, còn có một phần quân đội khác ở các hành tỉnh đã tập kết xuôi nam, chờ gã tiếp nhận.
Vài chục năm, Phó Viêm Đồ gã rốt cuộc đi lên nhân sinh đỉnh phong, rốt cuộc thay thế Ngao Tâm, trở thành đệ nhất võ tướng Đại Chu đế quốc. Nắm giữ mấy chục vạn đại quân, như hổ quét ngang vạn dặm.
Không chỉ như vậy, rất nhanh gã có thể tự tay chém đầu cả nhà Ngao Tâm.
Gã chờ đợi một ngày này đã rất nhiều năm.
Ngao Tâm, năm đó ngươi quất ta năm mươi roi, sỉ nhục này ta vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Bây giờ, ta giết cả nhà ngươi, báo mối thù quất roi năm đó.
Nam tử hán đại trượng phu, có thù tất báo. Không báo thù thì thôi, một khi báo thù, phải chém tận giết tuyệt, trảm thảo trừ căn.
Chẳng mấy chốc sẽ đến giờ.
Chẳng mấy chốc trước khi tuyên thệ đại điển xuất quân sẽ bắt đầu, chẳng mấy chố sẽ giết cả nhà Ngao Tâm tế cờ.
...
Trong hoàng cung.
Hoàng đế đang mặc áo giáp, hôm nay đại điển tuyên thệ trước khi xuất quân, y muốn đích thân tham gia, khích lệ tướng sĩ, khích lệ vạn dân đế quốc.
Áo giáp màu vàng óng, áo choàng màu đỏ.
Trong gương Vạn Duẫn hoàng đế lộ ra uy phong lẫm liệt, bá khí nghiêm nghị.
"Bệ hạ, Ngao Tâm bên kia..." Nam Cung Thác hỏi.
"Ừm." Vạn Duẫn hoàng đế tùy tiện lên tiếng.
Trước khi tuyên thệ đại điển xuất quân, nhất định phải giết người tế cờ.
Đại thái giám Hầu Khánh cầm tấm gương, đi từng góc độ để hoàng đế thấy rõ chính mình uy vũ bá khí.
Thời gian nhanh đến, đại điển tuyên thệ trước khi xuất quân không thể chậm trễ.
"Áp giải Ngao Tâm đến Điểm Tướng Đài bên kia!" Hoàng đế thản nhiên nói.
"Vâng!" Hắc Băng Đài Đại đô đốc Nam Cung Thác đáp.
Ánh mắt đại hoạn quan Hầu Khánh nhanh chóng lướt qua vẻ vui mừng, tên Ngao Tâm này rốt cuộc cũng chết.
Bởi vì gã và Ngao Tâm cũng có thù, năm đó gã đi Nam cảnh tuyên chỉ, bày giá đỡ rất cao, mà lại còn yêu cầu Ngao Tâm hối lộ.
Kết quả Ngao Tâm nửa đồng tiền cũng không cho gã, lúc ấy Hầu Khánh nói không dễ nghe, Ngao Tâm lập tức trở mặt, trực tiếp quát lạnh Hầu Khánh nếu như làm trễ nải quân tình, gã sẽ lấy ra Thượng Phương Bảo Kiếm chém tên hoạn Hầu Khánh này.
Thế là Hầu Khánh xám xịt tuyên chỉ, sau đó lại vạn dặm xa xôi hồi kinh, không mò được gì.
Từ đó về sau, đại hoạn quan Hầu Khánh hận Ngao Tâm thấu xương, thề sẽ có một ngày khi mình đắc thế, nhất định sẽ giết sạch cả nhà Ngao Tâm.
Bây giờ rốt cuộc sắp thực hiện, dù không phải gã tự mình động thủ, thậm chí không liên quan đến Hầu Khánh gã.
Nhưng một nhà Ngao Tâm lập tức sẽ chết, Hầu Khánh gã đương nhiên thống khoái, quá sung sướng đi.
...
Thượng Thanh cung bên kia.
Mặt mũi Hương Hương công chúa đã tràn đầy tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào, một đôi ngọc thủ sưng đỏ, thậm chí ngọc thủ đã bị dây đàn cắt vỡ, máu tươi nhuộm đỏ đàn tranh.
Trước mặt của nàng, trên trăm tên cung nữ và thái giám quỳ trên mặt đất, đau khổ cầu khẩn.
"Công chúa điện hạ, đừng gảy, đừng gảy nữa..."
"Công chúa điện hạ, van cầu ngài, chớ làm bị thương thân thể."
"Công chúa điện hạ, van cầu ngài thương những nô tỳ chúng ta, nếu như ngài tiếp tục gảy nữa, chúng ta sẽ bị mất đầu đó."
Hương Hương công chúa không chút huyết sắc, vẫn như cũ chẳng quan tâm tiếp tục đàn tấu bài « Vân Cung Tấn Âm » này, không biết đã qua trăm lần, thậm chí hơn ngàn lần.
Nàng cơ hồ sắp dầu hết đèn tắt, hoàn toàn đạt tới cực hạn.
Mà mỗi một lần đều đầu nhập vào tất cả tinh thần.
Nàng từ đầu đến cuối không mở miệng cầu tình, chỉ là không ngừng đàn tấu. Thái thượng hoàng bên kia không trả lời, nàng vẫn tiếp tục đàn, mãi cho đến khi dầu hết đèn tắt mới thôi.
Khoảng cách đại điển tuyên thệ trước khi xuất quân càng ngày càng gần.
Khoảng cách giết Ngao Tâm tế cờ càng ngày càng gần.
Mà Hương Hương công chúa không có bất kỳ vẻ gì muốn dừng lại, thậm chí môi của nàng cũng hoàn toàn khô nứt, rịn ra tơ máu.
Kỳ thật, nàng không chỉ nghe bài « Vân Cung Tấn Âm » của Ngao Ngọc, hơn nữa còn đọc « Thạch Đầu Ký » và « Đông Sương Ký », không biết bao nhiêu lần.
Rốt cuộc, trong Thượng Thanh cung truyền đến thanh âm bất đắc dĩ của thái thượng hoàng.
"Được rồi, nha đầu, đừng gảy nữa, ngươi thắng, ngươi làm cho ta phá giới!"
Hương Hương công chúa cắn chặt răng, cố gắng hoàn thành bản này, sau đó trực tiếp bất tỉnh.
...
"Bệ hạ, Ngao Tâm đã đưa đến Điểm Tướng Đài, canh giờ không sai biệt lắm sẽ đến, chúng ta lên đường đi."
Vạn Duẫn hoàng đế gật đầu nhẹ, nhưng vẫn không xuất phát, mà ngắm nghía lợi kiếm trong tay.
Đồng hồ cát rơi xuống từng chút một.
Khoảng cách đại điển tuyên thệ trước khi xuất quân càng ngày càng gần.
Khoảng cách giết người tế cờ cũng càng ngày càng gần.
Bỗng nhiên, một hoạn quan lớn tuổi phi nước đại vào, đi tới trước mặt Vạn Duẫn hoàng đế, quỳ xuống dập đầu nói: "Bệ hạ, thái thượng hoàng để nô tỳ đến hỏi, « Thạch Đầu Ký » bản thứ hai đã xuất bản chưa?"
Khoé miệng Vạn Duẫn hoàng đế nhẹ nhàng bĩu một cái, sau đó nói: "Ngươi trở về bẩm phụ hoàng, còn chưa ra, bất quá tác giả quyển sách này là Ngao Ngọc đang trong ngục giam Hắc Băng Đài ở kinh thành, ta lập tức phái người áp giải hắn đến Thượng Thanh cung."
Lão hoạn quan dập đầu nói: "Tuân chỉ."
Sau đó, lão hoạn quan vội vã đi, trở về Thượng Thanh cung.
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Đi thôi, canh giờ không sai biệt lắm đã đến."
Sau đó, y long hành hổ bộ đi đến phía Điểm Tướng Đài bên kia.
...
Trong ngục giam Hắc Băng Đài.
Vân Trung Hạc được mở trói, lại bị tắm như heo, được đặt trong một cái thùng lớn tắm rửa.
Một cái bàn chải lớn, chà toàn thân hắn sạch sẽ, thậm chí mỗi một sợi lông cọng tóc đều rửa sạch. (Dg: nay bàn về heo, quả nhiên dịch liên quan đến heo 😂)
Sau đó, đổi lại một bộ áo tù nhân sạch sẽ.
"Ngao Ngọc, đi thôi!"
Sau đó, Vân Trung Hạc đi ra ngục Hắc Băng Đài, bất quá căn bản không được đi trên đường, trực tiếp bị chứa vào trong một chiếc xe ngựa che kín, mà lại bị mang khăn trùm đầu.
Hiển nhiên, chính là không để cho hắn nhìn thấy.
Xe ngựa bắt đầu chạy, chạy về một địa phương thần bí nào đó.
Ngay từ đầu còn rộn rộn ràng ràng, về sau càng ngày càng an tĩnh.
Cuối cùng, tốc độ xe ngựa chậm lại, âm thanh võ sĩ Hắc Băng Đài đi đường cũng nhỏ đi, gần như không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Cho dù là Vân Trung Hạc, cũng có thể cảm giác được nơi này bị một cỗ khí tức cường đại bao phủ.
Dù chim bay qua nơi này, cũng phải cẩn thận từng li từng tí, phảng phất tùy thời đều có thể bị bắn giết.
"Xuống xe." Võ sĩ Hắc Băng Đài nói.
Vân Trung Hạc từ trong xe ngựa xuống.
Nơi này chính là Thượng Thanh cung, Vân Trung Hạc đứng trước cửa cung to lớn.
Lúc này cửa cung đóng chặt.
"Đi lên phía trước." Hắc Băng Đài Nam Cung Đại nói.
Vân Trung Hạc cứ như vậy trước mắt một vùng tăm tối, cái gì cũng không thấy đi lên phía trước.
"Két..."
Đại môn Thượng Thanh cung từ từ mở ra.
Đại môn thần bí nhất Đại Chu đế quốc mở ra.
Vân Trung Hạc đi vào, tiến nhập Thượng Thanh cung thần bí, được xưng là chỗ ở quyền lực cao nhất Đại Chu đế quốc.
Bởi vì thái thượng hoàng ẩn cư ở chỗ này, lão là quân chủ vĩ đại nhất Đại Chu đế quốc mấy trăm năm qua.
Đi vài chục bước!
Bên tai Vân Trung Hạc truyền đến một thanh âm khàn khàn.
"Ngừng!"
Vân Trung Hạc ngừng lại.
"Lấy xuống khăn trùm đầu."
Vân Trung Hạc đưa tay, tháo xuống khăn trùm đầu, nhưng vẫn như cũ nhắm hai mắt.
"Mở hai mắt ra!"
Vân Trung Hạc mở hai mắt ra, sau đó không khỏi run lên, lộ ra ánh mắt kinh ngạc không gì sánh được.
Nơi này chính là Thượng Thanh cung Thái Thượng hoàng à.
Nhưng mà, lúc này trước mặt hắn là hai đầu người đẫm máu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.