Sự Quyến Rũ Của Bóng Đêm

Chương 58: Những món quà từ cô chủ




"Rất tốt, cô Allie."
Eve nhìn vào đáp án mà Allie đã viết trong cuốn sách của mình, cô tắm tắt khen.
"Tất cả các đáp án của cô đều đúng."
Dù khuôn mặt của Allie không biểu hiện cảm xúc nhưng đôi mắt của cô bé ấy lại sáng rực lên.
"Chắc hôm nay như vậy là đủ rồi. Chúng ta sẽ tiếp tục phần còn lại vào ngày mai."
Eve nói với Allie, cô bé cũng lặng lẽ gật đầu.
Có tiếng gõ cửa phòng, họ quay lại thì thấy đó là Marceline. Cô ta nở một nụ cười lịch sự và nói:
"Tôi hy vọng mình không làm gián đoạn buổi học."
Eve trả lời với một nụ cười:
"Chúng tôi vừa kết thúc lớp học rồi. Tôi có thể giúp gì cho cô không?"
Cô lịch sự hỏi cô gái.
Marceline gật đầu và bước vào trong phòng, đi về phía họ. Một người hầu gái với một chiếc túi trên tay theo sau Marceline. Cô bé trên ghế xoay người, tò mò nhìn vào tay người hầu.
"Thư mời chính thức tới vũ hội."
Marceline nói, cô cầm một cuộn giấy da đưa đến trước mặt Eve.

"Cô sẽ cần cái này khi đến tham dự ngày hôm đó. Vũ hội sẽ nhằm vào thứ Năm tuần mốt tính từ hôm nay."
Lần trước, khi cô Marceline đề cập về vũ hội, Eve đã cố gắng để không từ chối hoặc đồng ý tham dự. Nhưng có vẻ lần này, cô không thể tránh được nữa. Cô cầm lấy tờ giấy da, cúi đầu nói:
"Cô Marceline, tôi không chắc mình có thể tham dự hay không."
Cô nàng ma cà rồng nghiêng đầu, nụ cười trên mặt tắt lịm, cô ta hỏi:
"Tại sao không? Cô có hẹn trước vào ngày đó sao? Chúng tôi muốn tất cả người làm của mình có mặt vào ngày hôm đó."
Eve nhanh chóng nghĩ ra một lý do chính đáng:
"Mấy ngày nay dì của tôi không được khoẻ, bà ấy cần tôi ở bên cạnh."
Eve biết dì Aubrey đang hoàn toàn khỏe mạnh nhưng nữ ma cà rồng đâu biết điều đó.
"Ồ. Lúc này chắc cô vất vả lắm. Cô có cần tôi nói với anh trai cho cô một kỳ nghỉ để cô chăm sóc bà ấy tốt hơn không?"
Marceline gợi ý, đôi mắt cô ta chứa đựng sự lo lắng.
"Cô thật tốt bụng và hào phóng, cô Marceline, nhưng không sao đâu. Hiện giờ khi tôi vắng mặt cũng có vài người chăm sóc bà ấy."
Eve nói xong thì nhận thấy một cái nữ ma cà rồng khẽ cau mày. Cô giải thích thêm:
"Tôi nghĩ rằng sẽ không công bằng nếu tôi thưởng thức một vũ hội lớn như vậy trong khi dì của tôi lại không được khỏe."
Marceline gật đầu thông cảm và nói:
"Tôi hoàn toàn có thể hiểu hoàn cảnh của cô. Khi người thân bị ốm, chúng ta đều không muốn làm gì nhiều. Tôi hy vọng dì của cô sẽ sớm khỏe lại, nếu có thể, cô cứ đưa bà đến đây khi sức khoẻ bà khá hơn. Allie và tôi rất mong được gặp cô tại vũ hội. Có phải không, Allie?" "
Cô ta chuyển hướng nhìn sang em gái.
Allie nhìn chằm chằm vào chị gái rồi quay sang cô gia sư.
" Allie rất thích bầu bạn với cô, dù gì thì, con bé cũng là một người nhút nhát, không thích nói chuyện với mọi người. "
Một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên môi Marceline.
Eve cảm thấy lồng ngực đau nhói khi tưởng tượng cảnh cô bé đứng một mình trong góc mà không có ai bầu bạn.
Sau đó Marceline đặt tay lên cánh tay của Eve.
" Tôi sẽ không ép buộc cô vì tôi hiểu gia đình quan trọng như thế nào. Nhưng nếu mọi việc trở nên tốt hơn, chị em chúng tôi rất mong cô tham dự vũ hội, cô Barlow. "
" Tôi cũng vậy, thưa cô chủ. "
Eve cúi đầu cảm kích.
" Tôi đã mang hai bộ váy và một đôi giày yêu thích của tôi cho cô. Nó sẽ phù hợp với tầng lớp xã hội của chúng ta, tất nhiên là cũng phù hợp khi cô tham dự vũ hội. Sẽ rất khó khi phải đột ngột chuẩn bị một chiếc váy và cũng thật lãng phí nếu cô không tham dự. Đúng chứ? Tôi hy vọng cô sẽ thích nó. "

Marceline hào hứng nói, rồi cô ta quay sang, người hầu gái nhanh chóng bước tới và trải một chiếc váy đen và một chiếc váy xanh lên bàn.
(Truyện được dịch bởi Johanna và chỉ đăng trên dembuon.vn. Mong được bạn đọc nhiệt tình tương tác và ủng hộ ạ. Mình xin chân thành cảm ơn)
" Chúng thật đẹp phải không? Tôi cũng không hay mặc chúng nên chúng vẫn còn tốt lắm. "
Eve không khỏi cảm thán trước những chiếc váy được làm bằng loại vải tốt nhất và có những hạt cườm đính trên váy.
" Tôi nghĩ mình không thể nhận một thứ đáng giá như vậy đâu, thưa cô Marceline. "
Eve lắc đầu. Mặc dù những chiếc váy rất đẹp nhưng cô rất hài lòng với những chiếc váy mà cô có trong tủ phòng mình.
" Năn nỉ cô đó. "
Marceline nói và đôi mắt cô ta hơi cụp xuống.
" Tôi biết việc vào trong dinh thự này khó khăn như thế nào. Với cách cư xử của mọi người ấy. Tôi đã nghe về chuyện đã xảy ra giữa ông Morris và cô rồi. Tôi muốn cô hãy coi đây là lời xin lỗi từ phía tôi về những gì đã xảy ra. "
Eve mím môi gật đầu.
Cô sẽ xem cử chỉ của cô Marceline là một cử chỉ chứa đầy sự hào phóng và tốt bụng. Nhưng Eve biết, đó chỉ là cái cớ để duy trì danh tiếng của nhà Moriarty thôi.
" Bây giờ tôi cảm thấy như đã trút được gánh nặng trên vai rồi. Ồ! Tôi quên mất rằng chúng tôi cũng có đem giày tới, chúng rất hợp với cả hai chiếc váy này. "
Theo lời của Marceline, người hầu đặt một đôi màu đen trên mặt đất.
Eve không chắc liệu mình có ổn khi nhận những thứ đắt tiền như vậy không, cô trả lời:
" Tôi đã có giày rồi. "
Marceline cau mày và nói:
" Đừng ngại, cô Barlow. Tôi biết cô sẽ cần giày cho vũ hội. Vì là gia sư của Allie, nên khi tham dự vũ hội cô sẽ phải ăn mặc trang nhã một chút. Nếu cô không thích, tôi sẽ đem những thứ này đi. Nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu hỏi cô xem cô có muốn chúng không. Sao cô không thử nó nhỉ? Kelhani. "

Cô ta ra lệnh cho người hầu của mình.
Người hầu cúi xuống, nhặt một chiếc giày và chỉnh lại dây giày trước khi đặt nó trước mặt Eve. Đúng là Eve không có đôi giày nào tốt thật sự. Nhưng cô cũng chưa từng cảm thấy sẽ cần một đôi mới vì những đôi hiện tại cô đang dùng vẫn còn tốt.
Thấy mọi người đang đợi mình, Eve cởi giày ra khỏi chân. Cô xỏ chân vào đôi giày của cô Marceline.
" Vừa khít luôn kìa. "Marceline ngạc nhiên thì thầm.
" Chúng trông rất hợp với cô đấy. Cô có thể giữ chúng, cô Barlow. "
Eve cảm ơn cô ta:
" Cảm ơn. "
Marceline thích cảm giác mọi người cần mình và muốn được làm trung tâm vũ trụ. Cô ta nở nụ cười lịch sự nhất với người kia:
" Tôi phải đi rồi. Chúc cô về nhà an toàn. "
Cô bé ngây thơ ở trong phòng, nhìn và nghe cuộc trò chuyện của chị gái và cô gia sư. Sau khi chị mình rời khỏi phòng piano, cô bé nhìn chiếc váy, dùng tay vạch lên tấm vải mềm mại như để kiểm tra.
" Cô sẽ đến chứ? "Allie quay lưng về phía Eve, nhỏ giọng hỏi.
Eve bất ngờ trước những câu hỏi đường đột đó bèn trả lời:
" Tôi không chắc nữa, cô Allie. "
" Đừng.."Cô bé khẽ nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.