Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 78:




Về võ thuật Trung Quốc, trong mắt Dương Bách Xuyên dừng lại ở giai đoạn quyền cước, thật ra vẫn chưa đạt tới trình độ võ công, cho nên nhìn vẫn thấy nhạt.  
Nhưng hôm nay, sau khi xem Mai Hoa Quyền của Lý Đại Nghị, anh đã có thêm một sự hiểu biết về võ thuật.  
Chỉ riêng về chiêu thức thì cũng gần tương tự như các trận đấu vật lộn ở hiện đại.  
Tuy nhiên, từ góc độ thể lực sức khỏe, võ thuật Trung Quốc nhất định phải vứt bỏ một vài đường quyền như Taekwondo.  
Bởi vì võ học cổ đã được truyền thừa từ lâu đời, là tinh hoa lắng đọng của nền văn minh mấy ngàn năm, mỗi một lần luyện tập võ thuật đều phải hoạt động toàn thân, có thể nói là hoạt động từ đầu đến chân, nội dung bao hàm phong phú hơn nhiều so với những cuộc giao đấu mới nổi lên ở thời hiện đại.  
Advertisement
Lý Đại Nghị biểu diễn Mai Hoa Quyền, nghe qua là quyền pháp, nhưng trên thực tế lúc biểu diễn lại gần như hoạt động toàn thân, từ bước chân bắt đầu đến nắm tay, phối hợp lẫn nhau, chân, bên hông, hai tay đều phải cử động.  
Cũng làm cho anh thấy rất giống với chiêu thức “Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể” mà mình tu luyện, khác biệt duy nhất chính là tu luyện nội công.  
Nói cách khác, Mai Hoa Quyền của Lý Đại Nghị không có khẩu quyết tu luyện nội công tương ứng, chỉ có chiêu thức, nếu như có nội công tu luyện tương ứng, như vậy Mai Hoa Quyền của anh ta cũng sẽ gần giống như “Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể” mà mình tu luyện.  
Đối diện với ánh mắt nóng rực và yêu cầu nguyện vọng bái sư của Lý Đại Nghị, Dương Bách Xuyên đương nhiên sẽ không đồng ý.  
Chính anh cũng là một người mới nhập môn, huống chi, chỗ khác biệt chính là Lý Đại Nghị cùng lắm chỉ được xem như một người luyện võ, mà anh lại là người tu chân, hai người hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.  
Nhưng Dương Bách Xuyên coi trọng Lý Đại Nghị, mặc dù không thể truyền cho anh ta phương pháp tu chân, thế nhưng truyền thụ cho anh ta thuật dẫn thể cũng không thành vấn đề.  
Thuật dẫn thể trong miệng sư phụ Vân Thiên Tà, cùng lắm là những thứ làm khỏe gân cốt, không còn trong phạm trù tu chân nữa.  
Tương đương với cấp độ võ công.  
Nếu đã coi trọng Lý Đại Nghị, dứt khoát truyền cho anh ta thuật dẫn thể thôi, dù sao sư phụ Vân Thiên Tà cũng không thèm để ý “Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể”, cũng không phải truyền thừa tu chân thật sự.  
Nhìn Lý Đại Nghị, Dương Bách Xuyên hỏi: “Anh luyện tập Mai Hoa Quyền có khẩu quyết nội công tương ứng không?”  
“Khẩu quyết nội công?” Lý Đại Nghị sửng sốt, lắc đầu nói: “Ông Tam chỉ truyền thụ chiêu thức cho tôi, không có khẩu quyết nội công gì cả, chẳng lẽ võ thuật còn có phương pháp tu luyện nội công sao?”  
Thoạt nhìn anh ta cũng không hiểu lắm, cùng lắm chỉ là một người luyện võ mà thôi.  
Dương Bách Xuyên ngẫm lại liền hiểu, có thể Mai Hoa Quyền của Lý Đại Nghị từ rất sớm đã có khẩu quyết nội công tương ứng, nhưng bị mất trong dòng sông dài của lịch sử, gần như chỉ có thể giữ lại chiêu thức đến ngày hôm nay.  
Cũng không biết, trên vùng đất Trung Quốc, còn có người nào tu luyện thuật dẫn thể không? Dương Bách Xuyên thầm nghĩ trong lòng.  
Anh lập tức nói với Lý Đại Nghị: “Tôi cũng chỉ là gà mờ, không thể thu nhận đệ tử, nhưng tôi có thể truyền thụ cho anh một bộ võ công mà tôi hay luyện tập, có thể thành công hay không thì phải xem vận may của anh.”  
Nghe được Dương Bách Xuyên sẽ truyền thụ võ công của mình, Lý Đại Nghị vui mừng, liên tục nói cảm ơn.  
Lúc này, Lưu Tích Kỳ ở một bên nhịn không được nói: “Nhóc Xuyên, dạy cho tôi nữa ~”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.