Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 510:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô nhóc Ngô Mặc Thu như một đứa trẻ tò mò, dường như không hiểu gì về chuyện nam nữ, mở miệng ra đã nói.  
Nhưng Dương mặt dày vừa nghe vào tai, mặt thoáng chốc đỏ bừng, muốn tìm một cái lỗ để chui vào, dữ tợn liếc Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ.  
Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ bị Dương Bách Xuyên trừng mắt liếc nhìn, toàn thân run lên, cảm thấy rất khó chịu, Kiều Phúc vội vàng nói với Ngô Mặc Hạ ở bên cạnh: "Cái đó hai người chúng tôi đi kiểm tra biệt thự, tìm Hầu Đậu Đậu và Hương Hương, ngày hôm sau rời khỏi đây đi đến Lê Sơn một ngày vẫn chưa trở về.”  
"Đúng, đúng, chúng tôi đi tìm, Thu Nhi sẽ hồi báo tin tức cho chủ nhân thật tốt..."  
Sau đó, dưới ánh nhìn chằm chằm của Dương Bách Xuyên, Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ bôi dầu vào lòng bàn chân chạy đi.  
Nghĩ đến âm thanh từ phòng chủ nhân truyền ra tối qua, Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ cảm thấy mất tự nhiên.  
Nhất là cô nhóc Ngô Mặc Thu, cô bé không hiểu chuyện gì, một mực hỏi chị gái, sao trong phòng chủ nhân lại có tiếng của phụ nữ...  
Sau khi hai người rời đi, Dương Bách Xuyên ho khan nhìn về phía Ngô Mặc Thu nói: "Thu Nhi nhớ, sau này đừng nghe lén, em còn nhỏ, có một số chuyện không hiểu được, khi trưởng thành tự em khác hiểu...”  
Lời còn chưa nói xong, đã bị Ngô Mặc Thu ngắt lời: “Chủ nhân, em đã sống hơn tám trăm năm, so với anh tuổi em còn lớn hơn...”  
“...” Mặt Dương Bách Xuyên giật giật một hồi không biết nói tiếp thế nào, đúng là cô nhóc đã sống hơn tám trăm năm rồi...  
Tuy nhiên, suy nghĩ của cô bé vẫn còn ở tuổi mười một, cô bé chưa trưởng thành, điều này có thể liên quan đến việc ba người bọn họ chưa đi ra ngoài biệt thự, chưa được nhìn thấy việc đời.  
Nhìn cô nhóc, Dương Bách Xuyên hít sâu nghiêm nghị nói: "Nói tóm lại, về sau không được nghe lén, có biết không?"  
Bị vẻ mặt nghiêm nghị của Dương Bách Xuyên dọa cho sợ hãi, cô nhóc yếu ớt nói: "Chủ nhân về sau em sẽ không như vậy nữa..."  
“Được rồi, nói cho anh biết, tối hôm qua có truy ra nguồn gốc của loại âm hàn trong cơ thể Lâm Hoan không?” Dương Bách Xuyên nghiêm nghị hỏi.  
"Chủ nhân đã tìm ra. Nguồn gốc của âm hàn là ở vùng ven một thành thị ở rất gần với cố đô. Từ một gia đình truyền đến, sau khi xác định, em sợ đánh rắn động cỏ nên không vào kiểm tra, em lập tức đến báo cho chủ nhân.”  
"Ý của em là hướng đông à?"  
"Đúng vậy, gia đình đó vẫn sống bên bờ sông Vị Thủy Hà, rất kỳ lạ. Đó là một thôn nhỏ, cách xa những ngôi nhà trong thôn, khí âm hàn rất nặng."  
"Em nói đến thành phố Cổ Hàm và cố đô Hạng Liên kia, cũng là cố đô của nhiều vương triều từ lâu, đi chúng ta đi xem thử, anh muốn xem kẻ nào to gan như vậy dám mượn tay nhà họ Đoạn hại người thường."  
…  
Sau đó Dương Bách Xuyên đưa Ngô Mặc Thu đến thành phố Cổ Hàm.  
Tối qua lúc nói chuyện với Lâm Hoan, anh nghe Lâm Hoan nói rằng gần đây cô đã điều tra một thành phố kinh tế đứng đầu của tỉnh, thành phố đó là một thành phố trọng điểm cấp tỉnh, giàu mỏ và mỏ than phong phú,… Vấn đề tham ô mục nát là vấn đề nghiêm trọng nhất.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.